Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 77



Trong thành Lạc Dương phồn hoa, khách sạn nhiều vô số, nhưng nổi danh nhất,phải Mẫu Đơn Các. Diện tích của Mẫu Đơn Các chiếm diện tích cực lớn, lịch sửđã rất lâu đời, vì hoa mẫu đơn mà danh dương thiên hạ. Ngoại trừ Mẫu Đơn Các,Lạc Dương còn có vài đại khách sạn khá sang trọng. Phân biệt là Lâm Tiên Các,Đăng Nguyệt Các và Phi Tiên Các, tam các này cùng Mẫu Đơn Các hợp xưng LạcDương tứ đại các, là tứ đại khách sạn sang trọng nhất của Lạc Dương.

Đệ nhất cao thủ trên Địa Bảng Ngân Y Kỳ Hiệp Lý Dục đang nghỉ chân ở ĐăngNguyệt Các. Lúc này Lý Dục đang nằm yên tĩnh trên giường để nghỉ ngơi, nhìnhai hắc y nhân đang rất cung kính đứng phía trước mặt, Lý Dục cười nói: "Cótin tức gì mới không?"

Người bên trái lên tiếng: "Hồi bẩm thiếu chủ, nhân vật tiến vào Lạc Dương lầnnày thập phần đông đúc, trong đó cũng có vài nhân vật tương đối nổi danh. Nhómtám người của đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện Hoa Tinh giữa trưa đã tiến nhậpthành Lạc Dương. Bên cạnh Hoa Tinh ngoại trừ Mân Côi Đao Mai Hương và Độc HànhKhách Cô Ngạo, còn có hai nhân vật thập phần đáng chú ý. Một là Thượng QuanYến bài danh thứ chín trên Bách Hoa Phổ lần này, người kia là thần bí hắc ythiếu niên Dạ Phong. Ngoại trừ điều này, Trương Tuyết của Hoa Sơn phái vào tốihôm qua đã tới thành Lạc Dương, bây giờ đang nghỉ chân ở Phi Tiên Các. Bạch YLa Văn chiều hôm qua đã nghỉ chân ở Đăng Nguyệt Các, trong một tòa viện khác.Đường môn đại tiểu thư Đường Mộng sớm nay cũng đã tiến vào Lạc Dương, nghỉngơi ở Lâm Tiên Các. Mỹ nữ bài danh thứ bảy trên Bách Hoa Phổ lần này Ngọc HồĐiệp Lãnh Như Thủy, Diệu Thủ Tiên Cô Liên Phượng bài danh thứ tám, cùng vớiLục Nương Tử Quý Nguyệt Mai bài danh thứ mười một đều đã tới Lạc Dương, bâygiờ vẫn còn chưa kiếm được khách sạn nghỉ chân. Mặt khác, theo tin tức truyềnđến từ Võ Lâm Thư Viện, Vạn Trọng Sơn và Lâm Phương cũng đang trên đường tớiđây, rạng sáng mai là có thể tới Lạc Dương. Đồng thời, theo tin tức từ thưviện truyền đến, hiện tại số cao thủ trên Địa Bảng đang tiến vào Lạc Dương lầnnày, đã vượt quá hai mươi người, tình hình trước mắt tương đối gian nan, xinthiếu chủ cẩn thận trong việc hành sự, cần phải chiếm cho được cẩm hạp."

Lý Dục nghe thấy vậy, ánh mắt khẽ biến, đặc biệt khi nghe được Vạn Trọng Sơnvà Lâm Phương sắp hiện diện, trong mắt Lý Dục hiện lên vẻ âm lãnh. Nhìn haitên thuộc hạ, Lý Dục cười lạnh nói: "Ta biết rồi, ngươi về nói lại cho bọn họ,phải hành sự thế nào, trong lòng ta đã sớm có tính toán, không đến phiên bọnhọ nhắc nhở. Mặt khác, các ngươi phải lập tức chú ý thật kỹ tới từng động tĩnhcủa Lâm Phương cho ta, có cơ hội hãy bắt cóc nàng ta, ta còn chưa nhấm nháp tưvị của nàng ta, hắc hắc. Nhớ kỹ không được làm bị thương nàng ấy. Còn cái tênVạn Trọng Sơn kia, ta sau này không muốn trông thấy hắn nữa, hy vọng lần nàycác ngươi ra tay phải cẩn thận một chút, không được giống như lần trước nữa,thật khiến ta mất mặt mà, hiểu chưa?"

Câu nói cuối cùng mang âm hưởng thật lạnh lùng, khiến cho hai người kia sợ đếnphát run, đồng thanh kêu dạ. Nhìn hai người rời đi, Lý Dục lặng lẽ hồi tưởnglại, thân thể của Lâm Phương thật mỹ lệ mê người. Mặc dù không phải thuộc loạiphong mãn, nhưng Lý Dục cũng không thể không thừa nhận, thân thể của LâmPhương cũng tương đối mỹ lệ mê người. Mà Lý Dục cũng rất thích vẻ mặt bất lựccủa Lâm Phương, thích thấy nàng từ vẻ ngây thơ chất phác trở nên đau khổ bấtlực, bộ dạng ấy mê người đến không thể nói nên lời, hấp dẫn Lý Dục rất mạnh.

Cùng nghỉ chân ở Đăng Nguyệt Các, là bạch y thiếu niên thần tình đầy tà khí LaVăn, lúc này đang ngồi vắt chéo chân trên giường để vận công chữa thương. Bởivì hắn khinh thường Vạn Trọng Sơn, cuối cùng bị trúng một chiêu vô cùng lănglệ của Vạn Trọng Sơn là Minh Phượng Truy Nguyệt dẫn đến trọng thương. Vốn dĩhắn định liều mạng, dù bị thương cũng phải cố giết cho được Vạn Trọng Sơn,nhưng Vô Mao lão đạo đột nhiên xuất hiện, khiến hắn chỉ có thể mang theothương tích mà bỏ chạy. Mà đáng hận nhất là, tâm địa của lão tạp mao này lúcđó thật ác độc, so với những lần khác trong quá khứ còn phải xuất lực nhiềuhơn, toàn lực truy đuổi theo hắn, khiến cho hắn vài lần chỉ thiếu chút nữa làchết trong tay lão. Cuối cùng, mãi đến khi hắn chạy trốn tới một tiểu trấn,rồi nhân cơ hội trốn dưới gầm của một chiếc xe ngựa, theo xe ngựa từ từ thoátkhỏi truy sát của lão đạo. Chính bởi vì điều này, đã khiến cho thương thế củahắn trầm trọng thêm rất nhiều, hôm nay đã chữa thương mất cả một ngày, thươngthế cũng chỉ mới tốt lên cỡ sáu thành, nếu muốn khỏi hẳn, không mất thên bangày nữa cũng không được. Cho nên La Văn vì sự an toàn, hắn đóng cửa không ra,bất luận kẻ nào cũng không tiếp, chuyên tâm chữa thương. Trong lòng La Văn lúcnày, hận không thể đem Vô Mao lão đạo giết đi, đáng tiếc hắn cũng chẳng cóbiện pháp. Với hiểu biết của hắn về lão đạo, chính bản thân hắn muốn đào thoáttừ trong tay lão, thì thật dễ dàng, nhưng nếu muốn chính thức đánh bại lão,chỉ sợ là điều không tưởng a. Võ công của lão đạo này thâm sâu khó lường, bìnhthường không bộc lộ ra nhiều, khiến cho người ta không thể điều tra ra được.Thế nhưng một khi lão đã sinh lòng độc ác, cũng không hề dễ đùa với lão, cũngchính vì vậy, đây là nguyên nhân mà La Văn luôn lẩn tránh lão. Còn Vạn TrọngSơn, trong lòng La Văn thầm nghĩ, đợi khi thường thế bình phục lại, nhất địnhphải giết chết Vạn Trọng Sơn, rồi bắt lấy Lâm Phương, đùa bỡn với nàng thậttốt, mới có thể xóa được mối hận trong lòng hắn.

Lại nói tới Phi Tiên Các, trong một biệt viện đầy u tĩnh, có hơn mười đệ tửcủa phái Hoa Sơn đang đứng canh gác bên ngoài. Trương Tuyết ngồi trong phòng,yên lặng nhìn hai người Doanh Phong và Chu Lượng. Trên người Chu Lượng đang cóthương tích, là do khi ở ngoài thành, bị Âm Phong Trảo của người áo xám kialàm cho bị thương, bây giờ cũng đã tạm thời áp chế được thương thế rồi.

Doanh Phong nhìn Trương Tuyết, nhẹ giọng hỏi: "Sư tẩu, lúc này chúng ta đãxuất động không ít người, nguyên là muốn chiếm cho bằng được vật kia. Nhưngbây giờ, đệ và nhị sư huynh đều tự thân xuất mã, nhưng cũng không thu được kếtquả gì đành phải quay về, sư huynh lại còn bị trọng thương nữa, tỷ tỷ xem bâygiờ phải làm sao? Đám người lần trước đi theo tỷ tỷ, toàn bộ đã chết, chúng tamới đến không lâu, nhưng tổn thất cũng không nhỏ. Bây giờ đã tới thành LạcDương rồi, nơi này ngọa hổ tàng long, nếu muốn chiếm cho được vật kia, sợ rằngkhông phải dễ dàng đâu."

Trương Tuyết tự nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng có một số việc, không phảicứ hiểu được là có thể giải quyết vấn đề. Nếu muốn chiếm được cẩm hạp (hộpgấm), không phải trả giá là chuyện không tưởng, vấn đề chỉ là khi đã trả mộtcái giá khá đắt rồi, cuối cùng có thể chiếm được nó hay không? Nếu đã phải trảgiá, nhưng cuối cùng mình cũng đoạt được vật kia, [như vậy trong lòng cũngthấy đáng giá. Nhưng nếu cuối cùng không chiếm được thứ mình muốn, vậy tất cảnhững hy sinh ban đầu không phải sẽ trở thành uổng phí hay sao? Nhìn haingười, trong lòng Trương Tuyết cũng có chút mất mát, nàng biết muốn đoạt đượcvật đó, thật khó khăn vô cùng. Nhưng nàng cũng không muốn dễ dàng buông xuôi,nàng muốn liều đánh cuộc một phen, cố gắng tranh thủ mọi thứ.

Trương Tuyết nhẹ giọng đáp: "Sự tình lúc này đã khiến cho khá nhiều người chúý, chúng ta muốn chiếm được vật đó, nhất định khó khăn vô cùng. Nhưng tỷ tỷcũng quyết không chịu bỏ cuộc, chúng ta nhất định phải cố gắng hết sức, bởi vìvẫn còn có chút hy vọng cho chúng ta. Nhị sư huynh tạm thời dưỡng thương đi,muội sẽ phái người tùy thời chú ý tới từng động tĩnh trong thành Lạc Dương,một khi có tin tức gì, muội sẽ báo cho hai người. Mặt khác, muội sẽ phân phómôn hạ đệ tử, lúc xuất môn phải cực kỳ cẩn thận, tránh phát sinh va chạm xíchmích với người khác, khiến phát sinh thương vong đáng tiếc. Thực lực hiện tạicủa chúng ta không mạnh, phải cố gắng bảo tồn thực lực, để tương lai mới có cơhội tranh đoạt vật kia. Cửu sư đệ nếu muốn xuất môn, cũng xin đệ phái ngườithông báo với ta một chút, ta phải suy xét tình huống của chúng ta, để tránhkhi có chuyện gì, lại không kiếm được một ai. Bây giờ, Nhị sư huynh nên trở vềnghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày bình phục."

Khi Doanh Phong xoay người, ánh mắt lộ ra vẻ âm độc, trong lòng giống như gặpđược điều gì như ý. Còn trong mắt Chu Lượng lại lộ vẻ cảnh giác, hắn lẳng lặngnhìn theo bóng lưng của Doanh Phong, trong lòng một mực để tâm đề phòng hắn.Trương Tuyết nhìn hai người rời đi, trong lòng cũng đang tính toán. Nàng hiểuđược lúc này nếu muốn đoạt được vật đó, thật không còn chút hy vọng, nhưngnàng cũng vẫn kiên trì không buông tay, vì sao vậy? Tự nhiên cũng phải cónguyên nhân bên trong. Kỳ thật thì ngay từ đầu khi rời khỏi Hoa Sơn, TrươngTuyết đã hiểu được, đoàn người bọn nàng nếu muốn chiếm được vật kia thì đúnglà chuyện không tưởng. Nhưng nàng vẫn kiên trì chấp hành hành động lần này,bởi vì sao ư, kỳ thật cũng chính là vì hai người Doanh Phong và Chu Lượng.Trong lòng Trương Tuyết đã có kế hoạch, nhân cơ hội đi tranh đoạt vật kia, đểngười khác ra tay, đem hai mối đại họa trong lòng Hoa Sơn phái trừ bỏ đi, nhưvậy có thể bớt đi cho nàng rất nhiều sự tình. Bằng không nếu theo xu thế pháttriển, thì cuối cùng nàng và trượng phu của nàng, sợ là khó thoát khỏi tay củahai người bọn họ. Vì tiên hạ thủ vi cường, cho nên, Trương Tuyết mới có hànhđộng lần này. Còn cuối cùng nguyện vọng của nàng có thể thực hiện được haykhông, cũng còn phải xem thiên ý. Text được lấy tại TruyệnFULL

Trong thành Lạc Dương phồn hoa, Hoa Tinh đuổi theo rất sát một nhân ảnh. Nhìnnhân ảnh phía trước càng ngày càng gần, đồng tử của Hoa Tinh nhanh chóng xoaychuyển, tựa hồ đang nghĩ đến điều gì. Nhìn thấy có người đang đứng trước cửatiệm bán vòng đeo tay, Hoa Tinh nhanh chóng tiến tới gần, trong mắt mang theochút tiếu ý tà dị, nhẹ nhàng tiến tới sát bên cạnh nàng. Hoa Tinh chỉ cảm thấymột cổ u hương nhè nhẹ bay vào mũi, mùi hương thập phần mỹ diệu, không thể nóihết được sự cuốn hút, Hoa Tinh nhịn không được phải hít sâu một hơi.

Nữ nhân đó quay đầu lại, Hoa Tinh mỉm cười nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi,thật sự là không có gì ngạc nhiên." Ánh mắt của Hoa Tinh mang chút tiếu ý nhìnnàng, trên mặt nở một nụ cười mang theo ba phần nhẹ nhàng, tràn ngập mị lựctrí mạng. Hoa Tinh đánh giá cẩn thận vẻ mỹ lệ của nàng, thật sự là càng nhìncàng thấy đẹp, làm cho người ta nhìn không muốn dời mắt. Y phục màu vàng nhạt,thân hình dong dỏng cao, nụ cười nhẹ mê người, không gì không đẹp, không gìkhông hấp dẫn Hoa Tinh thật sâu. Nữ nhân này không phải ai khác, chính là khiHoa Tinh khi tiến vào Đồng Quan thành, chính là nữ nhân trong lúc vội vàng đãvượt qua bọn họ. Nhìn qua thì nàng khoảng ba mươi tuổi, toàn thân tràn ngập mịlực dụ hoặc vô cùng, trang phục thật kinh tâm, sớm làm bộc lộ ra hoàn toànhương vị của nữ nhân, thần thái nhẹ nhàng động lòng người, khiến Hoa Tinh lầnđầu tiên sinh ra một cỗ dục vọng muốn có được nàng.

Hoa Tinh không có nghĩ đến sẽ gặp nàng ở đây, cho nên vừa rồi sau khi pháthiện được có nhân ảnh quen thuộc, Hoa Tinh liền vội vàng đuổi theo, không nghĩđược bản thân lại vượt qua bên cạnh nàng. Nguyên bản hai người gặp nhau là mộtsự tình hoàn toàn tình cờ, nhưng Hoa Tinh lại cố ý nói là không đáng ngạcnhiên, chính là muốn đánh động sự chú ý của nàng. Trên khuôn mặt mỹ lệ củahoàng y mỹ nhân, nở một nụ cười mang theo ba phần yếu ớt, trong ánh mắt ẩnchứa vẻ quyến rũ mê người, yên lặng nhìn Hoa Tinh, nụ cười yếu ớt của nàng lạiphát ra mị lực kinh người, rung động thật sâu Hoa Tinh.

Nhìn Hoa Tinh, trong thanh âm của nữ nhân này mang theo vẻ kiều mỵ vô hạn, cựckỳ động lòng người, thanh âm mềm mại quyến rũ của nàng tràn ngập mị lực trímạng, khiến Hao Tinh hoàn toàn bị hấp dẫn. Đôi môi đỏ mọng hé mở, nữ nhân mỉmcười đáp: "Là ngươi sao, sao lại không cùng đi với với tình nhân mỹ lệ củangươi, một mình tản bộ ở đây vậy. Không phải muốn nhân cơ hội này đi tìm vuivẻ ở chỗ khác chứ?" Nói xong trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ thấu hiểu, nàng mỉmcười nhìn Hoa Tinh, tựa hồ như đã hiểu được ý đồ của hắn.

Hoa Tinh nhìn nữ nhân này, trong lòng hắn, cỗ dục vọng muốn chiếm đoạt nàngcàng ngày mạnh, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, chỉ bởi vì vẻ mỹ lệ củanàng thôi sao? Nhìn nụ cười nhẹ như làn mây của mỹ nữ này, ánh mắt như lànsương, Hoa Tinh đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ. Hắn hiểu được nữ nhânnày tựa hồ đang ẩn dấu điều gì đó, nữ nhân này nhìn qua chỉ khoảng ba mươituổi, càng nhìn kỹ càng đẹp khiến không một ai có thể dời mắt, khiến cho ngườita có cảm giác tuổi của nàng còn rất trẻ, càng nhìn lâu, lại càng bị nàng hấpdẫn. Nhìn nàng hồi lâu, Hoa Tinh đột nhiên nhận ra rằng nàng, tựa hồ như cònrất trẻ, khuôn mặt chỉ khoảng hai mươi ba hai mươi tư là cùng, đúng là thậpphần tà môn.

Nhớ tới lời của mỹ nữ, Hoa Tinh nhìn vẻ hiểu biết trong mắt nàng, trong lònghắn hiểu được, nữ nhân này chẳng những mỹ lệ, hơn nữa còn thông minh tuyệtđỉnh, muốn truy nàng tới tay, sợ rằng sự tình không hề đơn giản a. Khóe miệnhcủa Hoa Tinh hơi nhếch lên, trong ánh mắt chẳng chút che dấu ý đồ bản thânmuốn chiếm đoạt được nàng, yên lặng nhìn nàng. Hoa Tinh cười nói: "Có một loạinữ nhân rất mỹ lệ, vẻ mỹ lệ của họ khiến không ai có thể quên được. Mà nàngchính là loại nữ nhân này, luôn khiêu gợi thật sâu trái tim của nam nhân,khiến người ta không tự chủ được theo đuổi phía sau không dời."

Trong ánh mắt của nữ nhân này ẩn chứa chút tiếu ý, trên khuôn mặt nàng hơi nởnụ cười nhẹ, nàng nói: "Nói như vậy, ngươi đang có chú ý muốn chiếm đoạt ta,phải không?" Ngữ khí không có một chút kinh hoảng, tựa hồ đối với điều nàynàng chẳng hề có chút để ý, có lẽ nàng cũng đã từng gặp phải sự tình này, chonên nàng sớm đã có kinh nghiệm. Yên lặng nhìn Hoa Tinh, trên khuôn mặt mỹ lệcủa nàng nở nụ cười đầy quyến rũ, tựa như vô tình, lại giống như một loại câudẫn.

Hoa Tinh cười nói: "Làn thu thủy long lanh, như ẩn chứa hàng vạn chủng kiềumị, nụ cười nhẹ nhàng của nàng, bộc lộ ra vô hạn phong tư. Có thể gặp giainhân như vậy, sao không khiến cho lòng ta mơ mộng! Nơi này thật oi bức, cónguyện ý cùng ta tìm một chỗ mát mẻ nghỉ chân không, giai nhân mỹ lệ?" Nóixong trong ánh mắt lộ ra thần quang, cỗ ý đồ muốn chiếm đoạt nàng đã bộc lộhoàn toàn rõ ràng.

Trong đôi mắt đầy quyến rũ của hoàng y mỹ nữ cũng lóe ra thần quang nhè nhẹđầy kỳ dị, ẩn chứa vẻ kiều mị làm say lòng người, chỉ yên lặng liếc nhìn HoaTinh. Hoa Tinh này thật tà môn, điều này khiến cho nữ nhân chỉ một lần liếcqua là có thể nhận ra, nhưng Hoa Tinh cũng thật hấp dẫn, đặc biệt là trong mắthắn ẩn hiện hắc sắc quang hoa, tràn ngập mị lực không thể nói nên lời, thậtsâu hấp dẫn mỗi một nữ nhân.

Cười yếu ớt, hoàng y nữ nhân cười duyên đáp: "Nhìn bộ dạng của ngươi, ta đãbiết là ngươi đang có ý đồ xấu với ta, ta thực lo lắng lắm lắm a, nói khôngchừng khi ở cùng với ngươi, đến một lúc nào đó, lại bị ngươi chiếm tiện nghi."Nói xong bèn nhìn hắn, trong ánh mắt nàng ẩn chứa chút tiếu ý nhẹ nhàng.

Trong lòng Hoa Tinh cảm thấy rất nông nóng, nữ nhân này thật sự là một tiểuyêu tinh mê người a, nàng hiểu được rất rõ phải làm sao mới có thể cuốn hútđược trái tim của một nam nhân. Nhìn một chút bốn phía, đã có không ít ngườiđang chăm chú theo dõi hai người họ, trong ánh mắt của Hoa Tinh lộ ra vẻ quỷdị, hắn nhìn mỹ nữ trước mắt đầy vẻ tà ý.

Hoa Tinh cố ý nhìn bốn phía, trên khuôn mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn thấpgiọng, đầy vẻ phục tùng đáp: "Không làm ồn ào nữa, được không? Phu nhân a,nàng xem nhiều người như vậy đều đang nhìn vi phu a, thật mất thể diện lắm a,muốn trừng phạt vi phu thế nào, xin nàng hãy về nhà được không, ở chỗ nàyngười ta đang cười nhạo vi phu kìa. Không chơi nữa, được không, nàng cũng đãhí lộng vi phu đủ rồi, chúng ta về nhà nhé?"

Nói xong vẻ mặt trở nên đầy ăn năn, trên mặt cũng xuất hiện vẻ xấu hổ khôngdám nhìn những người xung quanh, tựa hồ như xuât hiện trước nhiều người nhưvậy thật xấu hổ. Người đứng xem xung quanh nhất thời đều bị vẻ mặt của HoaTinh lừa gạt, hơn nữa nữ nhân này vẫn nói cười đầy quyến rũ với hắn, khiến ọingười càng cho rằng, Hoa Tinh và hoàng y mỹ nữ này thật sự là một đôi phu phụ.Bây giờ bất quá hai người đang tranh cãi với nhau, cho nên mới có sự tình nhưvậy. Vì thế, cũng có không ít người có lòng tốt đứng ra khuyên giải, gọi HoaTinh phải dỗ dành nàng thật tốt, có nương tử mỹ lệ quyến rũ như vậy, cần phảibiết quý trọng thật nhiều. Hoa Tinh vội vàng liên tục nói tiếng cảm tạ, thấyvậy, trong ánh mắt của hoàng y mỹ nữ nhịn không được lộ ra một đạo thần quang,nàng thật sâu cũng đã bị màn biểu diễn của Hoa Tinh thuyết phục. Sóng mắt longlanh của hoàng y mỹ nữ nhịn không được phải kiều mỵ trừng lên nhìn hắn, tựa hồnhư vì quỷ kế của hắn mà tức giận.

Nàng cũng không nghĩ đến, Hoa Tinh không ngờ lại xuất ra chiêu này, đến tậnbây giờ nàng vẫn chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Nhìn thấy vẻ đắc ýtrong mắt Hoa Tinh, trong lòng hoàng y mỹ nữ nhịn không được nổi lên một cảmgiác kỳ quái, cung đàn trái tim luôn bình thản của nàng đã từ từ xuất hiện daođộng. Nhìn đám người đứng xung quanh đang nói tốt cho hắn, hoàng y mỹ nữ hiểuđược, phương pháp tốt nhất bây giờ của nàng là không nên nói bất cứ lời nàocả. Còn ánh mắt của Hoa Tinh đảo quanh, hắn nhận ra ý tứ của nàng, cũng khôngdám làm thái quá khiến nàng khó xử, bèn bước lên phía trước nắm lấy ngọc thủmềm mại mịn màng của nàng, trong đáy mắt ẩn chứa thần sắc đắc ý, hắn nhẹ giọngnói: "Phu nhân, chúng ta trở về thôi." Nói xong bèn quay lại mỉm cười nói vớinhững người xung quanh: "Đa tạ mọi người tương trợ, ta cảm kích vô cùng, đatạ!"

Hoa Tinh nắm chặt lấy đôi tiểu thủ mềm mịn ấm áp của nàng, nhanh chóng rờikhỏi nơi ấy. Dọc trên đường đi, trong ánh mắt của Hoa Tinh luôn ẩn chứa đầytiếu ý, ánh mắt hắn vẫn đạt trên ngọc diện mỹ lệ của hoàng y mỹ nữ, vẻ mặt đầyhưng phấn. Nhìn ngọc thủ mỹ lệ thon thả của nàng, Hoa Tinh lại nhịn không đượcnắm chặt thêm chút nữa, giống như sợ nàng sẽ bỏ chạy vậy. Hoàng y mỹ nữ vẫn đểyên cho Hoa Tinh nắm lấy bàn tay của nàng, vẻ mặt có chút lạnh nhạt nhìn HoaTinh. Trong khi đó, hai người đã ra khỏi thành Lạc Dương, những người xungquanh đã ít hơn rất nhiều rồi.

Hoàng y mỹ nữ cười đáp: "Tiểu quỷ đầu nhà ngươi, đúng là quỷ kế đa đoan mà,chẳng trách đã lừa gạt được nhiều nữ nhân như vậy. Bây giờ ngươi mau thả tara, tiểu quỷ, chẳng lẻ còn không chịu buông tay!" Nói xong bèn nhẹ nhàng muốnrút lại tiểu thủ của nàng. Hoa Tinh chẳng có một chút ý định buông tay, hắnvẫn nắm chặt tay nàng, đi về phía địa phương nào ít người qua lại. Cảm giácđược ý đồ của nàng, Hoa Tinh mỉm cười nhìn nàng, trong mắt có một cỗ dục vọngchiếm giữ mãnh liệt, hắn khẽ cười nói: "Đã rơi vào tay ta, phải trở thành thêtử của ta, ta sao có thể buông tay được? Có phải không, kiều thê mỹ lệ quyếnrũ của ta." Hoa Tinh đã lộ ra một mặt tà dị của hắn.

Hoàng y mỹ nữ nhìn hắn, tựa hồ như nàng còn đang mải lo nghĩ về hai chữ kiềuthê của hắn. Liếc mắt nhìn bốn phía, hoàng y mỹ nữ đã hiểu được ý đồ của HoaTinh, nhưng nàng tuyệt không hề giãy dụa, chỉ khẽ cười nói: "Tiểu quỷ đầu, cònít tuổi mà đã xảo trá rồi, ngay cả tiệng nghi của ta mà cũng muốn chiếm ư."Nói xong đôi tiểu thủ vẫn đang bị Hoa Tinh nắm chặt, không có dấu hiệu báotrước đột nhiên chỉ trong nháy mắt rút ra. Thân hình của hoàng y mỹ nữ chợtlóe lên, thoái lui một trượng, nàng mỉm cười nhìn Hoa Tinh vẫn còn có chútkinh ngạc. Trong lòng Hoa Tinh đích xác có chút kinh ngạc, hắn không thể tưởngđược hắn đã nắm chặt lấy đôi tiểu thủ của nàng như vậy, không ngờ lại độtnhiên bị nàng rút trở lại, đây không thể nào là sự thật được. Trừ Phi sở họcvõ công của nàng là một loại đặc thù, bằng không sẽ không bao giờ xảy rachuyện này.

Hoa Tinh nhìn nàng, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôiphục lại vẻ vốn có. Hoa Tinh khẽ cười nói: "Không thể tưởng được phu nhânkhông ngờ lại học thành thần công thất truyền cả trăm năm nay, Bách Nhu thầncông, thực sự khiến vi phu ta phải chấn động. Chẳng trách phu nhân lại mỹ lệđộng lòng người như vậy, thật sự là quá tốt mà, hắc hắc, vi phu thật sự maymắn mà." Nói xong bèn mỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ nhu tình.

Sắc mặt của hoàng y mỹ nữ khẻ biến, nàng không hề nghĩ đến Hoa Tinh chỉ liếcmắt đã nhận ra võ công của nàng, thật sự là tà môn. Trong ánh mắt của nàng loéra thần quang đầy vẻ kinh ngạc, thanh âm của hoàng y mỹ nữ lần đầu tiên trởnên có chút kinh ngạc: "Không thể tưởng được tiểu quỷ nhà ngươi cũng thực sựcó vài phần bản lãnh, quả nhiên không hổ là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh a!"Nói xong thân hình nàng chỉ trong nháy mắt ảo hoá thành chín đạo nhân ảnh,muốn thoát khỏi vòng tay của Hoa Tinh.

Hoa Tinh nhìn nhân ảnh đang ảo hoá trong không trung, hắn cười nói: "Phu nhânthật sự lợi hại a, xem ra ngoại trừ vi phu ta, sợ rằng không ai có khả năngtruy nàng tới tay được." Nói xong thân hình hắn cũng biến ảo vô cực, truy đuổitheo thân ảnh của nàng. Đột nhiên, nhân ảnh đang biến hoá đa đoan đột nhiênchợt lóe lên rồi hiện ra, song thủ của Hoa Tinh đã ôm được mỹ nữ mỹ lệ quyếnrũ kia vào lòng. Chỉ thấy hữu thủ của Hoa Tinh đang nhẹ nhàng ôm lấy vònh eothanh mảnh mềm mại của nàng, tả thủ nhẹ vỗ về bờ lưng của nàng, ánh mắt mangchút tiếu ý nhìn mỹ nhân nhi trong lòng vẫn còn đang kinh ngạc. Lẳng lặng ômlấy mỹ nhân, một làn hương thơm tho thoảng thoảng bay ra khiến lòng người muốnsay, khiến Hoa Tinh cực kỳ kích thích, khiến hắn nảy sinh một cỗ dục vọngchiếm giữ rất mạnh. Cảm thụ thân thể của mỹ nhân mềm mại vô cùng trong lòngmình, trong lòng Hoa Tinh cực kỳ hưng phấn, rốt cục cũng đã ôm được tiểu yêutinh quyến rũ mê người này vào lòng. Cảm nhận được gò ngọc nhũ mềm mại nhúnnhảy của nàng, Hoa Tinh lúc này mới cảm nhận được, nguyên nhân là bởi vì trangphục của nàng, nên nhìn qua không thấy lộ ra song nhũ, kỳ thật nó đầy đặn vôcùng, khi nó dán sát vào ngực hắn,cảm giác thực tuyệt vời vô cùng, thực kíchthích tính dục của nam nhân. Nhìn mỹ nữ trần ngập tư vị của nữ nhân trong lòngmình, trong lòng Hoa Tinh đột nhiên cảm động vô cùng, thật sự quá sung sướng.Nhìn ngọc diện mỹ lệ của nàng rốt cục cũng đã xuất hiện vẻ e thẹn, Hoa Tinhnhịn không được cảm thấy cực kỳ đắc ý.

Hoàng y mỹ nữ kiều mỵ liếc nhìn hắn, khẽ cười nói: "Thật là gặp phải ma tinhmà, dù không muốn cũng bị tiểu quỷ nhà ngươi chiếm được tiện nghi. Tiểu quỷ,mau buông ta ra, nghe lời được không? Chúng ta yên lặng nói chuyện một lúc."

Trên mặt Hoa Tinh có vẻ hưng phấn, hắn nhẹ giọng đáp: "Không được, như thế nàytốt hơn, ta thích được ôm kiều thê mỹ lệ quyến rũ của ta thế này hơn." Nóixong cười hắc hắc, vẻ mặt đầy đắc ý, song thủ càng lúc càng ôm chặt hơn.

Hoàng y mỹ nữ kiều mỵ nhìn hắn, cái miệng nhỏ mê người ấy thở ra một làn hơithở cực kỳ thơm tho, khiến Hoa Tinh bị cuốn hút rất mạnh. Hoa Tinh nhìn xungquanh một chút, thân hình hắn chợt lóe lên, cứ như vậy mà ôm lấy mỹ nhân, baytới một thân cổ thụ rồi ngồi trên một nhánh cây vững chãi. Ôm chặt lấy mỹ nhântrong lòng, Hoa Tinh cười nói: "Nơi này phong cảnh cũng không sai, chúng tatrò chuyện một lúc nào. Phu nhân bây giờ vẫn chưa cho vi phu biết, phương danhcủa nàng là gì?" Nói xong, song thủ càng ôm vòng eo của nàng chặt hơn, hắn nhẹnhàng vuốt ve đôi tuyết đồn mềm mại của nàng, cảm thụ da thịt mềm mịn củanàng.

Hoàng y mỹ nữ nhẹ nhàng tựa đầu cào lòng hắn, cái miệng nhỏ nhắn mê người khẽthỏ thẻ: "Tiểu quỷ, tay của chàng thật chẳng có quy củ gì cả, không được lộnxộn, bằng không ta sẽ tức giận đó."

Hoa Tinh nghe vậy, vội vàng dừng lại, hắn ghé sát mũi vào chiếc cổ thon mảnhtrắng trẻo của nàng, hít sâu mùi hương thơm tho mê người của nàng, trong lòngsay mê vô cùng. Hoàng y nữ nhân cảm nhận được sự vâng lời của Hoa Tinh, khôngkhỏi cười nói: "Tiểu quỷ chàng, thật cũng không biết ta có phải là kiếp trướccủa ta nợ chàng gì không, mà khi vừa gặp chàng đã bị chàng chiếm hết tiện nghirồi, thật là tức chết mà. Muốn biết tên ta phải không? Có thể nói cho chàngnghe, nhưng sau khi nói xong, chàng phải đáp ứng ta một điều kiện, đượckhông?"

Hoa Tinh yên lặng đắm chìm trong sự thơm tho của nàng, sau khi nghe vậy,tròngmắt của hắn lập tức xoay chuyển, hắn nói: "Có thể, nhưng cả đời này nàng muốnta bỏ qua cho nàng, thực sự là không thể, ngoại trừ điều này ra,những điều cònlại có thể suy xét." Hoa Tinh cũng phải dễ bị lừa gạt như vậy, trước tiên phảichặn hết đường lui của nàng, tránh để mỹ nữ quyến rũ này trốn thoát.

Hoàng y mỹ nữ nghe vậy, bèn cười mắng: "Tên tiểu quỷ lắm thủ đoạn nhà chàng,thật xấu chết đi mà, sớm đã có chú ý xấu với ta rồi. doc truyen tai . Điềukiện của ta là, đợi sau khi ta hoàn toàn hiểu rõ chàng, cảm thấy chàng có tưcách trở thành phu quân của ta, ta tự nhiên sẽ tìm đến chàng, nhưng trước đóchàng không được làm loạn, bằng không, hậu quả thế nào, tự chàng từ từ mà nghĩlấy đi?" Nói xong trên khuôn mặt nàng nở một nụ cười trong trẻo thuần khiết.

Hoa Tinh nghe vậy, bèn cười nói: "Điều này còn có thể, nhưng nàng cũng phải đểta hôn nàng một chút mới được, bằng không cứ ôm một đại mỹ nhân thế này, thậtkhó chịu lắm a. Phu nhân, nàng nói có phải không? Bây giờ xin phu nhân nói chovi phu được biết phương danh của nàng chứ." Nói xong, Hoa Tinh tinh quái dánsát mặt hắn vào ngọc diện của nàng, nhẹ nhàng ma xát với ngọc diện mềm mịn củanàng. Trong ánh mắt của hoàng y mỹ nữ lộ ra thần sắc vừa mừng vừa thẹn, đốivới động tác của Hoa Tinh, nàng cảm thấy vừa e thẹn vừa thích thú. Nàng hiểuđược, kỳ thật nam nhân mà nữ nhân ưa thích, phải mang theo ba phần tà dị vàtinh quái, người ưa động chân động tay, như vậy mới có thể tăng thêm tình thúgiữa hai người. Nếu nam nhân quá là chính nhân quân tử, thật khó khiến cho nữnhân yêu thương hắn.

Vươn bàn tay nhỏ nhắn, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hoa Tinh, hoàng y mỹ nữ nói:"Chàng đó, thật quá tà dị mà, đối với nữ nhân tràn ngập mị lực trí mạng, thậtsự là khắc tinh của nữ nhân mà. Ta cũng không nhịn được bị vẻ tà dị của chànghấp dẫn, trong tương lai còn không biết có bao nhiêu nữ nhân rơi vào trong nhutình của chàng nữa." Vừa nói, vừa nhẹ nhàng dùng ngọc diện mềm mại mịn màngcủa nàng, cọ xát với khuôn mặt hắn, để hắn được ôn tồn. Sau đó, hoàng y mỹ nữnhẹ nhàng nói ra danh tự của nàng, thanh âm thánh thót mê người vang lên trongkhông trung: "Ta tên Vạn Lâu Ti, chàng nhớ chưa."

Thần quang trong mắt Hoa Tinh sáng rực lên, hắn thực sự bị vẻ quyến rũ của VạnLâu Ti hấp dẫn. Nữ nhân này, chẳng những mỹ lệ mê người, mà điểm hấp dẫn namnhân nhất, chính là nàng hiểu rất rõ cách khêu gợi tình dục trong mỗi một namnhân. Mỗi câu nói, mỗi tiếng cười, đều tràn ngập thần thái mê người, khiến HoaTinh hoàn toàn bị cuốn hút. Hơn nữa nàng không có vẻ thẹn thùng như những nữnhân bình thường, nàng luôn cười nói nhẹ nhàng, đôi lúc lại bộc lộ ra vẻ kiềumị động lòng người, cho ngươi một chút ngọt ngào ban đầu, nhưng lại không chịugiao toàn bộ cho ngươi, khiến người ta luôn khẩn trương, không chịu buông bỏ.Hoa Tinh nghe vậy, trong ánh mắt lộ ra thần sắc vui mừng, hắn nhẹ nhàng chàxát trên ngọc diện của nàng, đôi môi từ từ hôn na xinh đẹp ngọc hà.

Vạn Lâu Ti sau khi hơi lắc lư, nàng nhẹ giọng cười nói: "Tiểu quỷ, chàng còndám làm mấy chuyện xấu ấy ư, còn không tránh xa một chút." Không thể nói hếtđược vẻ kiều mị của đôi lông mày nàng, vẻ hấp dẫn ấy đang hết sức khêu gợitình dục của hắn. Hoa Tinh chỉ cảm thấy hạ thể đã dựng đứng lên, đang đụng vàomột nhục cầu vừa mềm mại lại vô cùng co dãn, cảm giác thật là mê người đếnphát điên a. Hoa Tinh vô lại nói: "Phu nhân để vi phu hôn nàng một chút đượckhông, đi mà, ta thực muốn hôn kiều thê mỹ lệ của ta một chút." Nói xong đôimôi hắn nhẹ nhàng sáp tới đôi môi đỏ mọng mỹ lệ của nàng.

Thân thể của Vạn Lâu Ti khẽ run lên, nàng cảm nhận được cái thứ tinh quái củaHoa Tinh đang đụng vào thân thể nàng, nàng biết hắn muốn tác quái. Đồng thời,nàng cũng cảm giác được hữu thủ của Hoa Tinh đang chậm rãi lần lên bên trên,bèn nhịn không được nhẹ nhàng đánh vào tay hắn một cái, nhẹ giọng đáp: "Tiểuquỷ, đã quên lời ta vừa nói rồi sao, chàng còn dám tác quái nữa, ta sẽ giạnlắm đó."

Hoa Tinh nghe vậy, vội vàng thu hồi hữu thủ, nhưng đôi môi lại di động cựcnhanh, chỉ một chút đã hôn lên đôi môi đỏ mọng mỹ lệ mê người của nàng, hắnnhẹ nhàng ngậm lấy nó, nhẹ nhàng nhấm nháp. Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàngấm áp, vẻ si mê đầy chân tình, khiến cho Vận Lâu Ti vốn định giãy dụa cũngphải từ từ buông thả, từ từ đáp lại hắn. Đôi mắt long lanh mỹ lệ của Vạn LâuTi lẳng lặng nhìn hắn, bốn mắt giao nhau, trong mắt Vạn Lâu Ti lộ ra vẻ nhu mìđầy quyến rũ, nàng trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ đang trách hắn không chịu nghelời.

Trong ánh mắt của Hoa Tinh lại lộ ra nhu tình nhè nhẹ, mang theo vẻ si mêquyến luyến, giống như đang cầu xin nàng, trong ánh mắt hắn còn thấy được tâmý muốn lấy lòng nàng. Vạn Lâu Ti nhìn vào trong mắt hắn, nàng thấy được tâm ýcủa hắn, bèn nhịn không được hơi khép mắt liếc nhìn hắn, đôi môi hé mở, để cáilưỡi linh động của hắn tiến vào bên trong, thỏa mãn tham luyến của hắn đầyquyến rũ. Trong mắt Hoa Tinh lộ vẻ ngạc nhiên, hắn dùng sức hôn nàng thật sau,phảng phất như muốn nuốt luôn cả thân thể nàng, thâm tình càng trở nồng đậmhơn, trong nháy mắt đã bao trùm toàn thân của hai người, khiến sâu thẳm bêntrong Vạn Lâu Ti phải cảm động.

Vạn Lâu Ti cảm nhận được thâm tình của Hoa Tinh hắn, nhịn không được nhẹ nhàngđưa cái lưỡi thơm ngát của nàng, chủ động quấn quýt với hắn.Giống như nàng đãbị thâm tình của hắn đả động, để mặc hắn được tận tình nhấm nháp sự mỹ lệ củanàng. Thời gian trôi đi thật nhanh, khoảng thời gian mỹ lệ có lẽ bao giờ cũngtrôi nhanh như vậy. Hoa Tinh có chút không nỡ liếm liếm đầu môi, bộ dạng đầyvẻ tham luyến, mắt hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng.

Vạn Lâu Ti cười duyên, tiểu thủ của nàng nhẹ vuốt ve khuôn mặt hắn, cười nói:"Tiểu quỷ, mới lần đầu tiên gặp mặt đã chiếm được tiệng nghi của tỷ tỷ rồi,thật đúng là tiện nghi cho ngươi mà. Ngươi đó, được tiện nghi rồi mà vẫn cònláu lỉnh như vậy, xấu chết đi thôi" Nói xong bèn cười khanh khách, thần tháicực kỳ mê người khiến cho Hoa Tinh nhìn thấy mà toàn thân ngây dại. Vạn Lâu Tinhìn thoáng qua Hoa Tinh vẫn còn đang ngẩn ngơ, cái miệng nhỏ xinh của nànghơi động, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một chút. Đồng thời thân hình trơn tuộtnhư con trạch, khi Hoa Tinh chưa để ý, tránh thoát khỏi vòng tay của hắn, lắcmình bỏ đi. Trên không trung truyền lại thanh âm trong trẻo động lòng ngườicủa nàng truyền lại, chỉ nghe thấy nàng cười nói: "Tiểu quỷ, lúc vừa rồi thậttiện nghi cho chàng rồi, chờ sau khi ta xong xuôi mọi việc, lần sau gặp lại tỷtỷ ta nhất định sẽ yêu thương chàng. Bảo trọng, nơi này chàng có không ít địchnhân, chàng phải cẩn thận." Dứt lời, người đã ở xa ngoài ba dặm, thân phápnhanh như vậy, thật khiến người ta giật mình.

Xem ra lúc giao thủ với Hoa Tinh, nàng vẫn còn ẩn dấu chút thực lực. Nhìn theonhân ảnh đã đi xa, trong ánh mắt Hoa Tinh lộ ra chút lưu luyến, thật là mộttiểu yêu tinh mê người mà, nàng thật hấp dẫn hắn. Nhớ tới vẻ quyến rũ độnglòng người của nàng lúc vừa rồi, Hoa Tinh nhịn không được thầm cảm thấy sảngkhoái trong lòng, thật đẹp a, cả đời này ta nhất định phải giữ nàng bên cạnhta, để có thể nhấm nháp thật tốt phong vận mê người của nàng. Nhìn theo bónglưng phía xa xa, Hoa Tinh truyền âm nói: "Cả đời này nàng vĩnh viễn thuộc vềHoa Tinh ta, ta sẽ không để nàng tuột khỏi tay đâu,ta nhất định sẽ cưới nànglàm vợ, phải quý trọng thật tốt bản thân nhé, kiều thê của ta." Thanh âm giốngnhư một lời thề, bay bổng trong không trung, truyền đến tai của Vạn Lâu Ti. Từxa xa truyền lại tiếng cười tinh nghịch của nàng, rồi rất nhanh đã biến mất.

Nhìn thoáng qua bốn phía, trên khuôn mặt Hoa Tinh mang theo vẻ tà ý cũng nhưvẻ đắc ý, hắn lắc mình phóng về phía thành Lạc Dương. gió nhè nhẹ thổi, mangtheo chút khí tức oi nồng, khiến làn hương nhẹ nhàng thoang thoang từ từ tanđi, biến mất không còn chút dấu vết.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...