Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 74



Sau điểm tâm, Hoa Tinh dẫn theo tam nữ và Cô Ngạo rời khỏi khách sạn, đi vềphía Lạc Dương. Nghĩ tới hôm nay có thể tới Lạc Dương, trong lòng tam nữ đềucó vẻ hưng phấn, trên đường đi có vẻ khá thoải mái.

Khi ra khỏi thị trấn, một đệ tử của thư viện khi vượt qua sát hắn, thuận taygiao cho Hoa Tinh một cuộn chỉ điều (giấy điều). Khi rời khỏi thị trấn, liếcmắt nhìn bốn phía xung quanh, Hoa Tinh mở cuộn chỉ điều trong tay, nhìn kỹ,trên mặt lộ ra vẻ tà dị. tại

Vừa đi, Hoa Tinh vừa nhẹ giọng nói với những người ở bên cạnh: "Vừa rồi thưviện có truyền đến tin tức, Trọng Sơn và Lâm Phương đã gặp lại nhau, bây giờcũng đang đi về phía Lạc Dương, sau chúng ta một ngày đường. Tin tức thứ hai,nhân sĩ võ lâm tiến nhập Lạc Dương, đã vượt quá một ngàn người. Đám nhân sĩ võlâm này đều vì cẩm hạp thần bí kia mà tới, nghe nói nó ẩn tàng một tuyệt bí,thập phần thu hút chú ý của người khác. Tin tức thứ ba có nói, vào lúc này,khi Hoa hội cử hành, đã khiến ột tổ chức thần bí của Tây Bắc chú ý, bọn họ đãbí mật phái người tới Lạc Dương, theo dõi sát sao từng động tĩnh của Hoa hội.Theo nguồn tin của thư viện, tổ chức này thập phần thần bí, tên là Tụ Hoacung, là một tổ chức chỉ mới xuất hiện trong mười năm nay. Tổ chức này chuyênmôn bắt cóc các nữ tử xinh đẹp, sau đó đem họ tới Tây Vực bán cho dị tộc ở nơinày, khiến họ vĩnh viễn không có ngày về. Đây là một tổ chức tương đối tà ác,bọn chúng tới bây giờ còn chưa dám hạ thủ với các nữ tử trong võ lâm, chính làvì sợ gây chú ý cho người khác. Đối tượng mà bọn họ lựa chọn tất cả đều lànhững nữ tử bình thường có khuôn mặt xinh đẹp, vừa không khiến người khác chúý, lại dễ dàng đối phó, cho nên Lạc Dương hoa hội, chính là thời cơ tốt nhấtđể bọn chúng xuống tay."

Tam nữ và Cô Ngạo khi nghe như vậy, sắc mặt đều biến đổi, mặc dù Hoa Tinh nóihơi có chút mơ hồ, nhưng bốn người cũng hiểu được cái ý tứ bị đem bán sang TâyVực, vĩnh viễn không có ngày trở về là thế nào. Vẻ mặt của Mai Hương đầy phẫnnộ nói: "Những tên này thật đáng hận mà, thật là bọn bại hoại của võ lâm,không ngờ lại làm ra cái loại sự tình chẳng còn chút nhân tính gì như vậy. Nếuđể muội gặp gỡ bọn chúng, muội nhất định giết sạch bọn chúng, báo thù huyếthận cho những tỷ muội đã từng thụ nhục."

Vẻ mặt của Ám Vũ và Trần Lan cũng rất bất bình, chỉ là không nói ra mà thôi.Sắc mặt của Cô Ngạo đầy lạnh lùng, nói: "Những tên này thật đáng chết, nếu cócơ hội nhất định phải diệt trừ tổ chức tà ác như vậy, để bảo vệ cho hòa bìnhvà yên ổn của võ lâm, bảo hộ cho các vị hương thân phụ lão chốn quê nhà,khôngđể người ta khi dễ được. Công tử, thỉnh phái người đi điều tra nơi ẩn thân củatổ chức này, Cô Ngạo nguyện ý xuất lực, vì những tỷ muội chốn quê nhà, góp mộtchút sức mọn."

Hoa Tinh nhìn Cô Ngạo, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nhẹ giọng nói: "Thật làmột hán gia (con người Trung Hoa), thật là hảo nam nhân, có chí khí. Ta sẽ sainhân mã đi tra xét rõ ràng sự tình này, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tiêudiệt tổ chức tà ác kia, báo thù huyết hận cho những tỷ muội đã từng chịu khổ."Nói xong vỗ nhẹ bả vai của Cô Ngạo, dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn.

Trong lòng Cô Ngạo đầy kích động, đối với Hoa Tinh thập phần kính nể. Hắn hiểuđược Hoa Tinh mặc dù hơi trăng hoa phóng đãng, chỉ thấy hứng thú với nữ nhân,nhưng đối với loại đại sự có quan hệ tới an nguy của dân chúng, hắn cũng rấthay để ý. Cô Ngạo kích động nói: "Đa tạ chút tâm ý này của công tử, Cô Ngạonày thực sự bội phục vô cùng."

Hoa Tinh cười nói: "Được rồi, ta hiểu tâm tình của ngươi mà, chúng ta tiếp tụcđi tiếp nào. Tới giữa trưa là có thể tới Lạc Dương cổ thành đầy phồn hoa rồi,đi thôi." Nói xong vừa đi vừa nói cười với tam nữ.

Trên quan đạo bên ngoài thành Lạc Dương mười dặm, lúc này đang tụ tập mộtlượng lớn nhân sĩ võ lâm. Mọi người làm thành một cái vòng tròn lớn, nhìn chămchú tới mức không chuyển nhãn tới những người bên trong. Chỉ thấy giữa sân cósáu người đang đứng, đều đứng tách rời nhau, trong đó có một nữ năm nam. Nữ tửkia vừa trẻ tuổi lại mỹ lệ, thân hình kiều hảo, khuôn mặt mê người, trong mắtmang theo chút tinh quái, đang cùng với một thiếu niên anh tuấn khoảng hơn haimươi tuổi đang đứng chung. Hai người này chẳng phải ai khác, chính là Hoa Tinhtrong lúc vô ý đã gặp qua Thượng Quan Yến và Khúc Trúc, không tưởng được làbọn họ lại xuất hiện ở đây.

Phía bên trái của Thượng Quan Yến là một hắc y thiếu niên, nhìn bộ dạng thìkhoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, thập phần anh tuấn, chỉ là vẻ mặt hơilạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy băng lãnh. Nếu Hoa Tinh mà ở đây, hắnchắc sẽ nhận ra người kia là ai, người này chính là Dạ Phong đã xuất hiện cùngvới La Văn. Ánh mắt của Dạ Phong đầy lạnh lùng, lẳng lặng nhìn hôi y nhân(người áo xám) phía bên trong. Chỉ thấy hôi y nhân này ước chừng khoảng bamươi lăm ba mươi sáu tuổi, khuôn mặt tuy thanh tú nhưng lại mang theo ba phầntà ác, trong mắt ấn dấu một loại âm sâm chi khí, khiến cho người ta có cảmgiác cực kỳ khó chịu.

Hai người còn lại, một là đệ nhất cao thủ của Hoa Sơn Phái Chu Lượng, ngườikia không ngờ là Tiêu Viễn Sơn. Ánh mắt của hai người đều nhìn chằm chắm vàohôi y nhân này, hiển nhiên đang có chủ ý nào đó.

Lúc này, hôi y nhân cười lạnh một tiếng nói: "Nếu các ngươi đã không muốn độngthủ, ta đây phải cáo từ rồi" Nói xong, thân thể hơi xoay lại, thi triển ra mộtloại thân pháp tuyệt diệu, xông ra khỏi vòng vây từ phía Thượng Quan Yến.Nhưng vào lúc thân thể của hôi y nhân này muốn thoát khỏi vòng vây của nămngười, thân thể của hắc y thiếu niên trong nháy mắt đã xuất hiện phía trướchắn. Hắc y thiếu niên Dạ Phong này cười lạnh nói: "Quay lại." Song thủ nhanhnhư chớp công ra mười bảy đạo chưởng phong, cường hoành bức hôi y nhân nàyphải trở lại.

Hôi y nhân này nhìn Dạ Phong, trong lòng có vẻ kinh ngạc, tựa hồ hắn cũngkhông nghĩ Dạ Phong lại lợi hại như vậy, chưởng kình cực kỳ mạnh mẽ. Thân hìnhnhanh chóng thối lui, khi tiếp đất,trong nháy mắt lại xoay chuyển, tránh khỏicông kích Chu Lượng và Tiêu Viễn Sơn.

Hôi y nhân này cười lạnh một tiếng đáp: "Nếu còn không muốn động thủ, đùngtrách ta tâm ngoan thủ lạt (ra tay ác độc). Xem chiêu." Nói xong song thủ conglại thành trảo, hình như lưỡi câu, trong nháy mắt ảo xuất ra trảo ảnh đầy trờicông tới Tiêu Viễn Sơn.

Hôi y nhân này liếc măt nhìn năm người xung quanh, hắn hiểu được trong nhữngngười này, võ công của Thượng Quan Yến là thấp nhất, sau đó là Tiêu Viễn Sơn.Bởi vì Thượng Quan Yến không hề động thủ, cho nên hôi y nhân cũng không ra tayvới nàng. Trong năm người này, võ công của Dạ Phong là thần bí nhất,khiến chohôi y nhân nhìn không thấu, cho nên hắn cũng không muốn động thủ cùng DạPhong.

Trong mắt Tiêu Viễn Sơn lộ chút cười lạnh, miệng nói: "Tới hay lắm, tiếp tamột chưởng nào." Nói xong, hữu thủ cong lại, toàn lực bổ ra một chưởng, ẩnchứa mười thành công lực nghên đón lợi trảo của hôi y nhân. Đồng thời tả thủche trước ngực, cẩn thận phòng ngự những yếu điểm phía trước ngực.

Đồng thời khi hôi y nhân công tới Tiêu Viễn Sơn, Dạ Phong chỉ lẳng lặng đứngtại chỗ, còn trường kiếm của Hoa Sơn phái Chu Lượng rung động, ảo xuất mườihai đóa kiếm hoa, giống như thiên nữ tán hoa, bao trùm những điểm yếu hại toànthân của hôi nhân. Thượng Quan Yến và Khúc Trúc chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh,nhìn ba người giao thủ.

Nhìn được một lúc, cái miệng nhỏ xinh của Thượng Quan Yến chu lên, ánh mắt lộra vẻ kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Không thể tưởng được người này không ngờ lạicó thực lực như vậy, thật là tức chết mà." Vẻ mặt mất hứng, tựa hồ bởi vì võcông của hôi y nhân này thật quá cao, khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Khúc Trúc cười cười đầy bất đắc dĩ, nhìn bộ dạng khó chịu của Thượng Quan Yến,trong lòng nhịn không được cười khổ. Nhẹ vuốt ve mái tóc của nàng, Khúc Trúcnói: "Bây giờ đã biết người khác ta lợi hại thế nào rồi chứ, vừa rồi ai cònmuốn làm loạn, nói rằng suy nghĩ rời đi thật là đáng xấu hổ, phải không? Muộiđó, thật là nghịch ngợm mà, xem ra ta đã làm hư muội rồi."

Thượng Quan Yến nghe vậy, khuôn mặt nở một nụ cười đầy kiều mị, nhìn Khúc Trúclàm nũng nói: "Nhân gia chỉ đùa vui thôi mà, sau này đều nghe lời huynh, đượckhông? Muội biết huynh cực kỳ yêu thích nhân gia mà, có phải không, Khúc Trúcca ca?" Bộ dáng làm nũng cùng nụ cười mỹ lệ động lòng người, thật là cực kỳkiều diễm. Khúc Trúc trìu mến nhìn nàng, nhịn không được từ từ gật đầu.

Hôi y nhân nhìn một chưởng của Tiêu Viễn Sơn,ánh mắt lộ ra vẻ âm lãnh yếu ớt,hữu thủ đột nhiên gia tốc, lại tăng thêm ba thành lực đạo, trong nháy mắt vachạm với hữu chưởng của Tiêu Viễn Sơn, phát ra một âm thanh chát chúa. Trongmắt người áo xám hiện lên tiếu ý lạnh lẽo, thân thể nương theo lực phản chấn,chuyển thân tránh né sáu xích, cực hiểm tránh được trường kiếm của Chu Lượng.Còn thân thể của Tiêu Viễn Sơn run rẩy, bị đánh bay ra ngoài tới một trượngnăm, trượng sáu thước,trong không trung phun ra mấy ngụm tiên huyết, khi tiếpđất rơi thân thể phải lay động vài lần, lui lại thêm mấy bước nữa mới đứng lạiđược. Sắc mặt của Tiên Viễn Sơn tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, liếc mắtnhìn mấy người còn lại, rồi chuyển thân vội vàng bỏ đi.

Sắc mặt của những người đứng xem bên cạnh đại biến, không thể tưởng được danhtiếng của hôi y nhân này chưa được truyền tụng, mà võ công lại lợi hại nhưvậy. Khiến cho 'Bạch Y Truy Hồn Tiêu Viễn Sơn bài danh thứ tư trên Địa Bảnglần này phải trọng thương bỏ chạy,võ công của hắn còn không phải xếp trên ĐịaBảng sao? Nhưng vì sao cho tới nay vẫn chưa từng nghe nhắc tới người này?

Trong mắt Chu Lượng cũng bắn ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ được hôi y nhân chẳngcó tên tuổi gì này, không ngờ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, Xem ra hômnay phải cẩn thận hơn nhiều rồi. Khúc Trúc nhẹ nhàng tiến lên phía trước chechắn cho Thượng Quan yến, để phòng ngừa hôi y nhân này đột nhiên xuất thủ làmnàng bị thương. Chỉ có Dạ Phong là lẳng lặng nhìn hôi y nhân này, trong mắt lộra thần sắc kỳ quái, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó.

Hôi y nhân lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, kể cả đám người đang đứng xem.Rồi cuối cùng ánh mắt của hôi y nhân này đặt trên người của Dạ Phong, nhẹgiọng nói: "Ngươi là ai, vì sao lại muốn ra tay với ta, mục đích có giống vớibọn họ không?"

Dạ Phong lãnh đạm đáp: "Ngươi là ai, vì sao lại muốn đánh động đến sự chú ýcủa người khác? Chẳng lẻ trên người ngươi có điều gì không muốn để người tabiết được, Hay đang cất dấu một bí mật khiến người khác cảm thấy hứng thú?" DạPhong hỏi ngược lại vài câu, cũng không hề nói ra mục đích của mình.

Ánh mắt của hôi y nhân đầy lạnh lùng, nhìn thoáng qua Thượng Quan Yến và KhúcTrúc, rồi lại nhìn thoáng qua Chu Lượng đang nắm chặt trường kiếm, lạnh lùngnói: "Nếu các ngươi cảm thấy hứng thú, cứ việc ra tay thử xem sao, hy vọngkhông khiến các ngươi hối hận." Nói xong thân hình đột nhiên biến mất, trongnháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Khúc Trúc, một trảo công về phía Thượng QuanYến. Hiển nhiên hôi y nhân này nếu muốn đả bại đám người này, thì trước hếtphải thu thập người có võ công yếu nhất là Thượng Quan Yến.

Sắc mặt của Khúc Trúc trầm xuống, ngũ chỉ của hữu thủ huy động, trong nháy mắtphát ra năm đạo chỉ lực cực kỳ cường mãnh, mang theo uy lực xuyên sơn liệtthạch (xuyên núi phá đá), nghênh đón hữu trảo của hôi y nhân.

Chỉ phong mạnh mẽ, mang theo những tiết rin rít như muốn phá không, rung độngthật, khiến cho hôi y nhân cũng phải giật mình. Hàn quang trong mắt hôi y nhânchợt lóe lên, Âm Phong Trảo nơi hữu thủ trong nháy mắt] phát ra một đạo thanhsắc trảo ảnh, giống như rất thực vậy, chấn tan chỉ lực của Khúc Trúc. Thêm vàođó tả thủ cong lại, vồ lấy thân thể của Thượng Quan Yến, hiển nhiên là muốnlàm thương tổn tới Thượng Quan Yến.

Vẻ mặt của Khúc Trúc khẻ biến, đem theo thân thể của Thượng Quan Yến tránh đisáu thước, tránh thoát được công kích của hôi y nhân. Mũi chân hơi điểm nhẹ,thân hình Khúc Trúc xoay chuyển, khi chợt lóe lên, thì xảo diệu đã ở bên cạnhcủa Dạ Phong.

Buông Thượng Quan Yến ra, thập chỉ của Khúc Trúc cùng bắn ra, mười đạo chỉphong phá không phóng ra,chia ra tấn công vào huyệt đạo toàn thân của hôi ynhân, nhất thời khiến đám người đứng xung quanh hôi y nhân phải né tránh.

Thượng Quan Yến ở bên cạnh chỉ lớn tiếng hô: "Mạnh thêm vào, Khúc Trúc. Nhanhmột chút nào, đúng rồi, cứ như vậy nhé, phải giáo huấn cho hắn thật mạnh, Tốtnhất là đánh cho hắn hộc máu, tránh cho hắn có bộ dạng dương dương tự đắc nhưvậy, bộ mặt quỷ quái âm sâm như vậy, khiến ai nhìn cũng phải khó chịu." ThượngQuan Yến hô lớn tiếng như vậy, khiến cho đám người đang đứng xem bị nàng thuhút. Phần lớn những người này đều chăm chú nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của nàng,đôi nhũ phong đang từ từ nhấp nhô, trong lòng thầm hô tuyệt quá.

Chu Lượng của Hoa Sơn phái vừa thấy Khúc Trúc đang chế trụ hôi y nhân này,thầm nghĩ phải nhân cơ hội này mới được, vội vàng huy kiếm xông lên, miệng lớntiếng nói: "Chàng trai trẻ, ta tới giúp cậu một tay, chúng ta cùng nhau thuthập tên này." Trường kiếm giống như linh xà, tràn đầy những biến hóa quỷ dịkhó lường, đầy những tinh túy trong kiếm pháp của Hoa Sơn phái. Mỗi một kiếmcủa Chu lượng đều rất hiểm ác đâm vào những bộ vị yếu hại của hôi y nhân, cốtình dồn hắn vào chỗ chết.

Ánh mắt của hôi y nhân này hơi lộ ra vẻ âm sâm, nơi khóe miệng nở nụ cườilạnh, nhìn Chu Lượng và Khúc Trúc, thân thể trong nháy mắt gia tốc, chớp độngcực nhanh. Dưới ánh nắng chói chang, mọi người chỉ thất một cái bóng xám mờnhạt, thoáng hiện rồi cực nhanh biến mất trong phương viên (chu vi) mộttrượng. Thân pháp cực nhanh, thân hình thật quỷ bí, khiến lòng người phải kinhhãi. Song thủ của hôi y nhân chuyển thành trảo,âm hàn chi khí chỉ trong nháymắt tràn ngập trong phương viên vài trượng, khiến nhiệt độ trong nháy mắt giảmxuống cực nhanh, bốn phía là một mảng âm trầm. Ánh mắt của hôi y nhân này lộvẻ lạnh lùng, song toàn lực thi triển Âm Phong Trảo, thanh sắc trảo ảnh bayđầy trời, mang theo sự hung hiểm không cùng, công tới Khúc Trúc và Chu Lượng.

Sắc mặt của Khúc Trúc trầm xuống, trong lòng vô cùng khiếp sợ, song thủ liêntục điểm ra, vô số đạo chỉ lực kích thẳng vào thanh sắc trảo ảnh kia. Đồngthời thân hình xoay chuyển, né tránh công kích âm sâm độc ác của hôi y nhân.Trong lòng Chu Lượng cũng chẳng thể thoải mái hơn, không thể tưởng được thânphận của hắn đường đường là đệ nhất cao thủ của Hoa Sơn phái, không ngờ lại bịhôi y nhân này làm cho hoảng hốt tránh né thoái lui, võ công của người này củathật không đơn giản. Thân hình của hôi y nhân này càng lúc càng nhanh, songthủ xuất chiêu cũng càng lúc càng nhanh, nhất thời đầy trời đều là thanh sắctrảo ảnh, khiến cho hai người Khúc Trúc và Chu Lượng không có lực để hoàn thủ.Nhìn vẻ kinh hãi trong mắt khúc Trúc và Chu Lượng, hôi y nhân này chỉ cườilạnh hắc hắc vài tiếng, thân thể đang di động cực nhanh không hề có dấu hiệubáo trước trong nháy mắt đã dừng lại. Trong mắt hôi y nhân này đầy vẻ tànnhẫn, song thủ toàn lực xuất ra một kích Âm Phong Trảo, nhất thời hai đạothanh sắc thương long (rồng lớn ) lớn đến cả trượng xuất hiện phía trước haingười. Thanh long mở miệng thật lớn, ẩn chứa những tiếng rin rít như muốn nuốthai người, những người đứng xem xung quanh trong thất tình hình như vậy, tronglòng cả kinh, vẻ mặt của Thượng Quan Yến đầy kinh hãi, miệng không ngừng hétlớn.

Thanh long gầm lên, mang theo tiếng rống lớn như muốn rung chuyển trời đất,chỉ trong nháy mắt kích trúng Chu Lượng và Khúc Trúc. Thân hình của hai ngườibị chấn bay tới ngoài hai trượng, khi tiếp đất, miệng phun đầy tiên huyết, đãbị trọng thương. Trường kiếm của Chu Lượng bị chấn nát, hổ khẩu tứa máu, thânthể bị nội thương nghiêm trọng. Nhìn hôi y nhân này, trong mắt Chu Lượng có vẻhoảng sợ, không thể tưởng được võ công của người này lại cao cường như vậy,thật khiến người ta khó tin.

Khúc Trúc bị thương nhẹ hơn một chút, bởi vì hắn ở thơig khắc mấu chốt khi yếuhại đi qua, không có chút ngoại thương, chỉ là bị nội thương, khí huyết cóchút tắc nghẽn. Khi tiếp đất, người mà Khúc Trúc nhìn trước tiên là ThượngQuan Yến, thấy nàng đang chạy tới, Khúc Trúc lộ ra chút bất đắc dĩ, hắn cườikhổ một tiếng. Thượng Quan Yến chạy đến bên Khúc Trúc, đỡ hắn dậy, rồi nhẹgiọng hỏi: "Huynh không việc gì chứ, không thể trách huynh được, đều tại muộikhông tốt."

Khúc Trúc nhẹ giọng nói: "Không có gì đâu, chỉ là một vết thương nhẹ thôi mà,không cần phải lo. Cười lên nào, ta không thích bộ dạng mất hứng của muội."Khúc Trúc mềm nhẹ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình.

Phía bên này, hôi y nhân sau khi đánh trọng thương hai người Khúc Trúc, khuônmặt lộ ra vẻ âm lãnh, lẳng lặng nhìn Dạ Phong đang đứng đó. Dạ Phong cũng lẳnglặng nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, mặt không đổi sắc. Hôi y nhân cườilạnh nói: "Ngươi có còn muốn thử một lần không?"

Dạ Phong lạnh lùng nhìn hắn, có chút lạnh nhạt nói: "Ta đích xác muốn lĩnhgiáo một chút cao chiêu của các hạ, xem xem ngươi đã luyện Âm Phong Trảo tớihỏa hầu nào rồi."

Đồng tử của hôi y nhân co lại, ánh mắt chỉ trong nháy mắt trở nên lăng lệ vôcùng, âm trầm liếc nhìn gió đêm. Hắn âm lãnh nói: "Nếu ngươi đã muốn thử, tađây cũng thành toàn cho ngươi." Dứt lời, thân thể của hôi y nhân lại chớpđộng, trong không trung chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, thanh sắc trảo ảnh lănglệ chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện trước mặt của Dạ Phong.

Ánh mắt của Dạ Phong trầm xuống, thân hình hơi nghiêng về sau, hữu thủ bổnghiêng một chưởng về phía ngực trái của hôi y nhân, chưởng kình cực lỳ cườngmãnh, mang theo tiếng xé gió, âm thầm xuất hiện trước ngực của hôi y nhân. Mộtchưởng kỳ tuyệt xảo diệu, âm nhu quỷ dị, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọingười. Thân ảnh chớp động, thân thể của hai người trong không trung lần lượtthay đổi, vô số thanh sắc trảo ảnh và chưởng ảnh phát sinh va chạm, sản sinhluồng khí lưu mạnh mẽ, hình thành một cổ toàn phong (cơn lốc), phát tán ra bốnphía. Luồng khí lưu mạnh mẽ này như có một đạo cuồng phong vô hình, bức nhữngngười xung quanh lùi sau hai bước.

Võ công của hôi y nhân này thật cao, công lực thâm hậu, thật là ngoài dự đoáncủa mọi người. Trong mắt Dạ Phong dần dần lộ ra vẻ nghi trọng, thế công củasong thủ càng ngày càng mạnh mẽ, cường hoành ép về phía đối thủ. Trong lòngcủa hôi y nhân đối với võ công của Dạ Phong cũng thập phần kinh hãi, sau khigiao thủ được mười chiêu, hắn biết rằng, nếu hai người muốn phân cao thấp, sợrằng không phải là sự tình chỉ trong nửa hồi là giải quyết được. Nhìn ngườiđứng xem càng ngày càng nhiều, hôi y nhân chẳng có tâm ý dây dưa với Dạ Phongnữa. hắn hét lớn một tiếng, hữu thủ xuất ra một trảo kích thẳng tới ngực củaDạ Phong, thập phần hung mãnh. doc truyen tai . Thần sắc của Dạ Phong khẽbiến, cũng bổ ra một chưởng, nghênh đón hữu trảo của hôi y nhân. Chưởng trảokhi va chạm, một tiếng nổ lớn nổ ra, hai nhân ảnh bắn ra hai phía. Dạ Phongkhi tiếp đất chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, chân khí không thông suốt, bènvội vàng vận tụ chân khí để đả thông tắc nghẽn trong kinh mạch.

Thân hình của hôi y nhân rơi xuống cách Khúc Trúc cũng không xa, khí huyết củahắn cũng tắc nghẽn, chân khí trở nên hư ảo. Liếc mắt nhìn Dạ Phong, thấy tìnhhình của hắn cũng chẳng khác mình bao nhiêu, đồng tử của hôi y nhân này vừachuyển, ánh mắt di chuyển về phía Thượng Quan Yến. Nhìn Thượng Quan Yến, ánhmắt của hôi y nhân lộ ra vẻ kỳ dị, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó. Chỉ thấythân hình của hôi y nhân chợt lóe lên, bắt lấy Thượng Quan Yến, rồi thân hìnhnhanh chóng né sang một bên, phóng ra bên ngoài.

Khúc Trúc ở trên mặt đất hét lớn một tiếng, không để ý tới bản thân đang bịtrọng thương, cường hoành vận tụ chân khí, toàn lực đuổi theo hôi y nhân. SongKhúc Trúc chỉ đuổi theo được gần ba trượng, thì thân thể đột nhiên ngã xuống.Nguyên lai nội thương của hắn tuy không phải trí mạng, nhưng Âm Phong Trảo âmhàn cực kỳ, một cổ âm hàn chi khí đã xâm nhập vào kinh mạch của hắn, khiến chochân khí toàn thân bế tắc, không thể nào vận hành được.

Khi Dạ Phong và hôi y nhân giao thủ, có mấy người từ bên ngoài từ bên ngoàigia nhập đám đông đứng xem. Mấy người này không phải ai khác, chính là nămngười Hoa Tinh. Mai Hương thấy có một đám người xúm lại xem náo nhiệt, sắc mặtrất vui vẻ nói: "Nhanh chân lên nào, bên kia nhất định có điều gì đó rất thúvị, chúng ta mau tới xem đi." Nói xong bèn kéo tay của Ám Vũ và Trần Lan, mauchóng chạy tới. ở phía sau, Hoa Tinh và Cô Ngạo nhìn nhau, đồng thời cũng lộvẻ thấu hiểu, tiến tới quan sát.

Khi hôi y nhân bắt đi Thượng Quan Yến, Khúc Trúc ra sức muốn đuổi theo, rồiđột nhiên ngã xuống, Hoa Tinh đột nhiên lên tiếng: "Cô Ngạo, ngươi mau đi đỡthiếu niên kia, ta và hắn đã từng có một đoạn duyên nợ." Dứt lời, thân ảnh củaHoa Tinh đột ngột biến mất.

Hôi y nhân sau khi bắt được Thượng Quan Yến, trong nháy mắt đã phong bế huyệtđạo của nàng, tránh cho nàng ta kêu la, khiến cho hắn thêm phiền phức. Thânpháp của hôi y nhân này nhanh như thiểm điện, chỉ một lần là đạt tới mười bảymười tám trượng, thập phần kinh người. Còn Thượng Quan Yến bị hắn bắt được,trong lòng hoảng sợ cực kỳ, không biết hắn sẽ đối đãi với nàng thế nào, nghĩđến đủ các loại kết quả đáng sợ, vẻ mặt Thượng Quan Yến nhịn không được trởnên kinh hoàng. Nhưng khi hôi y nhân vừa phóng đi được ba mươi trượng, độtnhiên phía trước có một nhân ảnh chớp động, chặn đường của hắn.

Sắc mặt của hôi y nhân trầm xuống, thân hình mau chóng di động, trong nháy mắtđã thay đổi phương vị tới tám lần, tốc độ cực nhanh, thiên hạ hiếm thấy. Songnhân ảnh ở phía trước mặt, không ngờ cũng di động chẳng sai một ly tám lần, lần nào cũng chắn trước mặt hắn. Cảnh tượng này khiến trong lòng hôi y nhân nổilên một cỗ kinh hãi, nhìn thiếu niên phía trước mặt, trên người vận y phục màuthiên lam sắc ( xanh da trời), thân hình thon dài, khuôn mặt anh tuấn tuyệtluân, thiên hạ hiếm thấy. Trên khuôn mặt thiếu niên này là chút tiếu ý nhènhẹ, có vẻ khá tiêu sái thong dong, hai hàng lông mày khi hơi giãn ra, lộ rathần sắc tà dị, tràn ngập mị lực không cùng.

Sắc mặt của hôi y nhân lạnh nhạt nói: "Ngươi là ai, sao lại ngăn cản đường đicủa ta?"

Hoa Tinh nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Âm Phong Trảo của các hạ đã đạt được thậpthành công lực, xem ra thời gian tu luyện cũng đã rất lâu rồi, phải không? Cònta là ai ư, không quan trọng, ta với ngươi chẳng có hứng thú, chỉ cần ngươithả cô nương kia ra, ta sẽ để ngươi đi." Nói xong, nhìn thấy thần sắc hoan hỉtrong mắt của Thượng Quan Yến, hắn nháy nháy mắt với nàng, tựa hồ như muốn nóimột điều gì đó.

Thượng Quan Yến hiển nhiên không nghĩ đến lại gặp gỡ Hoa Tinh, lúc này thấyhắn có thể cứu được mình, Thượng Quan Yến vội vàng nhìn hắn, ánh mắt lộ rathần thái cầu xin hắn ra tay cứu giúp.

Hôi y nhân đối với sự tinh Hoa Tinh chỉ một chút đã nhận ra sự tình về ÂmPhong Trảo của hắn cũng hơi giật mình, nhưng hắn cũng không muốn dễ dàng buôngtha cho người mà hắn đã bắt được. Hắn cười lạnh nói: "Vậy còn phải xem bảnlĩnh của ngươi thế nào đã." Nói xong Âm Phong Trảo lại xuất hiện nơi hữu thủ,nhất thời một đạo thanh long kích thẳng tới Hoa Tinh, uy lực thập phần kinhngười.

Ánh mắt của Hoa Tinh lộ ra chút tiếu ý nhần nhạt, thân thể nhoáng lên, trongnháy mắt đã xuất hiện phía sau của hôi y nhân, ánh mắt tươi cười nhìn hắn.Thần sắc của hôi y nhân cả kinh, trong lòng biết đã gặp phải cường địch rồi,với tốc độ của hắn, thế gian đã ít có rồi, không thể tưởng được thân pháp củaHoa Tinh so với hắn còn nhanh hơn, sao có thể không khiến cho hắn giật mìnhđược. Nhanh chóng chuyển thân, hôi y nhân đề phòng Hoa Tinh sẽ tấn công, songHoa Tinh chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, một chút cũng chẳng có ý tứ ra tay đánh lén.

Đồng tử của hôi y nhân đảo quanh, trong lòng đang bận tâm suy tính. NhìnThượng Quan Yến, ánh mắt hôi y nhân lộ ra vẻ âm độc. Thân thể của hôi y nhânnhằm về phía Hoa Tinh, hữu thủ công ra một trảo, tả thủ đồng thời đẩy ThượngQuan Yến về phía Hoa Tinh, một chưởng đánh trúng vai phải của nàng. Trong mắthôi y nhân mang vẻ cười lạnh đầy âm sâm, nhìn Hoa Tinh vội vàng tiếp lấy thânthể của Thượng Quan Yến, không khỏi quay người, nhanh như tia chớp bỏ đi.

Hoa Tinh nhìn hôi y nhân đã đào tẩu, ánh mắt lộ ra vẻ tà dị. Hữu thủ ôm lấythân thể của Thượng Quan Yến, phát hiện nàng không ngờ đã bị trọng thương,trong lòng biết một chưởng trước khi rời đi của hôi y nhân đã khiến nàng bịthương nặng. Hoa Tinh nhẹ giọng hỏi: "Nàng không có chuyện gì chứ?" Sắc mặtThượng Quan Yến đỏ bừng, khóe miệng lộ ra tơ máu, cái miệng nhỏ xinh khẽ nhếhlên, nhưng chẳng phát ra được âm thanh.

Hoa Tinh vừa nhìn đã biết được nàng đã bị phong bế huyệt đạo, bèn vội vànggiải khai cho nàng. Sắc mặt Thượng Quan Yến ửng hồng nói: "Mau bỏ tay củangươi ra, nhanh lên."

Hoa Tinh sửng sốt đáp: "Nàng bây giờ bị trọng thương, ta nếu buông tay nàngnhất định sẽ ngã đó." Nói xong có chút nhìn khó hiểu nhìn nàng, thật không rõnàng vì sao nhất định bắt hắn phải buông tay.

Thân thể của Thượng Quan Yến cực lực muốn giãy dụa, đáng tiếc nàng đã bịthương nặng, không thể vặn vẹo với biên độ lớn được. Thượng Quan Yến đỏ hồng,thần thái cực kỳ mê người, thấp giọng nói: "Tay ngươi, tay ngươi đang đặt ở,đặt ở" Nói đến đây,tựa hồ như vì điều gì đó mà không thể nói nổi nữa.

Hoa Tinh vừa nghe vậy, hữu thủ nhẹ nhàng di động, nhịn không được vuốt ve mộtchút, chỉ cảm thấy trong tay mềm mại như bông, tràn ngập đàn tính, thủ cảmthật mỹ hảo, hình dạng vào cỡ trung bình, vừa vặn trong lòng bàn tay. Sắc mặtcủa Hoa Tinh biến đổi, bây giờ mới hiểu được nguyên lai hắn trong lúc vộivàng, hữu thủ đã nắm đúng vào ngọc nhũ của Thượng Quan Yến, chẳng trách saothứ mà hắn nắm phải lại ôn nhu, thập phần tuyệt vời như vậy. Liếc mắt nhìnThượng Quan Yến, thấy vẻ mặt nàng đỏ bừng, thần thái đặc biệt mê người. Hữuthủ của Hoa Tinh nhịn không được lại dùng sức xoa bóp một chút, lẳng lặng cảmthụ ngọc nhũ thập phần đàn tính ôn nhu, mềm mại trơn nhẵn trong lòng bàn tay.Thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, mới không thể không chuyển sang ôm lấy vòng eo nhỏnhắn của nàng.

Sắc mặt Thượng Quan Yến đỏ lên, cảm giác được ma thủ của Hoa Tinh đang nhân cơhội chiếm tiệng nghi trên thân thể nàng, điều này khiến nàng vừa giận vừathẹn. Thượng Quan Yến không dám nhìn hắn, miệng thấp giọng mắng: "Tử bại hoại(Tên bại họa đáng chết), ngươi chiếm tiện nghi của ta, muốn khi dễ ta, ngươisẽ không được chết tử tế. Sắc lang, dâm ma, tiểu nhân, chỉ biết thừa lúc ngườita gặp nguy." Tiếng mắng chửi rất nhỏ tựa hồ sợ người ta phát hiện ra, khiếntrong lòng Hoa Tinh không nhịn được cười thầm. Đối với hành động vô ý lúc vừarồi, Hoa Tinh vốn cũng không để ý đến, nhưng lúc này khi trông thấy bộ dạngcủa Thượng Quan Yến, không khỏi nhớ tới ngọc nhũ vun tròn nhô cao, cảm giácnắm trong tay thật không tồi a, hắc hắc.

Dẫn theo Thượng Quan Yến, tam nữ và Cô Ngạo ở bên cạnh, Hoa Tinh nhìn vẻ mặtcảm kích của Khúc Trúc, hắn mỉm cười đáp: "Huynh không cần cảm ơn ta, ta vểmặt của Thượng Quan nữ hiệp, mới tự nguyện ra tay, bây giờ người đã cứu trởlại, nhưng cả hai người đều bị trọng thương rồi, hay là cùng đi với chúng taluôn."

Khúc trúc vội nói: "Đa tạ huynh, đại ân cứu giúp, Khúc Trúc vĩnh viễn ghi tạctrong lòng. bây giờ lại gây thêm phiền toái cho các vị rồi." Hoa Tinh cườicười, phân phó cho Cô Ngạo đỡ Khúc Trúc, Ám Vũ đỡ Thượng Quan Yến, cùng nhaurời đi. Liếc mắt nhìn Dạ Phong, Hoa Tinh nói: "Mọi người cứ đi trước đi, bọnta sẽ theo sau" Nói xong bèn đia về phía Dạ Phong.

Dạ Phong lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra chút tò mò. Hoa Tinh mỉm cườinói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, ta tên là Hoa Tinh." Nói xong bèn nhìn hắn,chờ đợi câu trả lời của hắn.

Trong mắt Dạ Phong hiện lên một đạo thần quang, nhẹ giọng đáp: "Ta là DạPhong, chào ngươi." Cũng tạm xem như một màn chào hỏi. Hoa Tinh cười nói:"Huynh cũng tới Lạc Dương phải không, chúng ta có thể đi chung một đoạn rồi."Trong mắt Dạ Phong lộ ra vẻ trầm tư, nhìn Hoa Tinh, cảm giác được sự chânthành trong mắt hắn, nhịn không được từ từ gật đầu. Hoa Tinh tiến lên, nhẹnhàng vỗ nhẹ lên vai của hắn, cười nói: "Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nóichuyện." Nói xong bèn sóng vai cùng cùng Dạ Phong, đi về hướng Lạc Dương, rấtnhanh đã đuổi kịp sáu người Thượng Quan Yến và Dạ Phong.

Sắc trời đã gần tới giờ ngọ, nhóm tám người Hoa Tinh, rốt cục đã đi tới bênngoài Lạc Dương thành. Nhìn bức tường thành cao lớn, khí phách hùng vĩ, HoaTinh mỉm cười, rốt cục cũng tới nơi rồi. Trong mắt của Mai Hương, Ám Vũ,TrầnLan ở bên cạnh đều lộ vẻ hưng phấn, họ đều nở nụ cười đầy rạng rỡ.

Lạc Dương là cố đô của chín triều đại trong lịch sử Trung Hoa, dân cư đôngđúc, vô cùng phồn hoa. Hoa Tinh đã đến rồi, sẽ mang đến cho tòa cổ thành nàyđiều gì đây? Có lẽ cũng rất khó nói a.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...