Diễm Ngộ Chi Lữ
Trong phòng khách của tiểu trấn, ngọn đèn dầu vẫn đang lập lòe ánh sáng. HoaTinh mặt hiện ra nụ cười tà đang nhìn ba thiếu nữ. Ba thiếu nữ cũng đang nhìnhắn. Có Trầm Ngọc Thanh được gọi là thiên hạ đệ nhất tài nữ hỏi: "Chàng điềuđộng Hoa Phúc ra, có gì muốn nói với bọn ta ư?"
Hoa Tinh cười nói: "Phu nhân quả là thông minh, ta đích thực có chuyện nói vớibọn nàng. Bọn nàng muốn biết thân phận của Hoa Phúc không?"
Ba nữ tử nhìn hắn, lúc này Liễu Vô Song mở miệng: "Lão không phải là quản giacủa chàng ư?"
Hoa Tinh nghe nói cười: "Lão đích xác là quản gia của ta, nhưng bọn nàng biếtkhông, hôm nay ta cũng mới gặp lão, trước đây bọn ta chưa từng gặp qua."
Liễu Vô Song thắc mắc: "Vậy là thế nào, giữa bọn chàng rốt cục có chuyện gì bímật à?"
Hoa Tinh cười nói: "Đã nói bọn nàng khả năng không tin tưởng, hôm nay sau khita gặp lão, không đến một giờ thì gặp bọn nàng. Kể ra cũng có hơi kỳ lạ, tatại một sơn cốc trong sơn lâm phát hiện một thạch trận, trong lúc đang hứngthú, tiến đến xem thử, ai ngờ gặp được Hoa Phúc. Hỏi ra mới biết, lão đã bịkhốn trong đó hơn năm mươi năm. Về sau ta dẫn lão ra ngoài, ban đầu ta muốnlão làm người hầu của ta, nhưng lão không nguyện ý, đối với ta có một chútkhông phục. Sau đó ta nói cùng lão động thủ thi tài lão đột nhiên lại đáp ứng,như vậy lão thành người hầu của ta."
Liễu Vô Song nói: "Tại sao lão được gọi là Hoa Phúc, có phải tên thật của lãokhông?"
Hoa Tinh cười: "Ta hỏi lão là ai, lão nói lão đã quên mất, lão cũng không nhớđược. Để thuận lợi, ta đặt tên cho lão là Hoa Phúc, thế nào, nghe thú vịkhông?"
Tỏ ý đã hiểu hắn, Liễu Vô Song không nói lời nào nữa. Dư Mộng Dao tiếp tụchỏi: "Nói như vậy, lão cũng không biết thân phận mình ư?"
Hoa Tinh cười: "Kỳ thực về sau lão cũng nói ra mình là ai, lão nói lão chỉ nhớđược hồi trẻ liệt danh đệ nhị trên Địa Bảng, từ điều này có thể phán đoán ralão là ai rồi, có điều ta lại không có tâm tư quản xem lão là ai, dù sao lãohiện tại cũng là người hầu của ta, ta cứ gọi lão là Hoa Phúc."
Ba nữ nhân nghe xong lời nói của Hoa Tinh, trong mắt hết thảy lộ ra thần sắcchấn kinh. Bọn nàng thế nào cũng không tưởng tượng được, Hoa Phúc không ngờ làđỉnh đỉnh cao thủ liệt danh vị thứ hai trên Địa Bảng ở lần đầu. Đồng thời lãocam tâm làm người hầu của Hoa Tinh, cũng để ba nữ nhân cảm thấy bất khả tưnghị. Dùng thân phận tuyệt đỉnh cao thủ rực rỡ của lão đi làm người hầu cho kẻkhác, khó trách lúc đầu lão không đồng ý, chỉ là nghĩ không hiểu, về sau tạisao lão lại nguyện ý. Nói không chừng là báo ơn.
Trầm Ngọc Thanh hỏi: "Thân phận của lão đích xác khiến bọn ta ngạc nhiên, vìsao chàng nói cho bọn ta cái này? Chắc là chàng còn muốn nói gì nữa phảikhông?"
Nhẹ nhàng thu lại nụ cười quái dị, lúc này Hoa Tinh tỏ ra có phần lặng lẽ,toàn thân gây cho người khác cảm giác biến đổi. Trước đây giả ngây giả dại,Hoa Tinh hiếu sắc tà khí đã biến mất. Lúc này Hoa Tinh trở nên đứng đắn nghiêmtúc, đường đường chính chính. Ba nữ tử đều chú ý đến sự chuyển biến của HoaTinh, tĩnh tĩnh nhìn hắn.
Hoa Tinh trầm giọng nói: "Ta muốn biết, bọn nàng tại sao chấp nhận ta làm phuquân của bọn nàng. Từ khoảnh khắc chúng ta bắt đầu gặp gỡ, mặc dù ta luôn mởmiệng gọi các phu nhân của ta, nhưng bọn ta trong lòng đều hiểu rõ, đó chỉ làvì đang lúc ứng phó sự tình mà thôi, việc đó là không có thật. Nhưng sau khivề đến đây, kỳ thực trong thâm tâm ta đã coi bọn nàng là kiều thê của ta rồi,nhưng ta biết, bọn ta lần đầu gặp mặt, sự tình không thể thuận lợi như thế,thế nhưng cuối cùng bọn nàng cũng đáp ứng cùng nhau nhận ta làm phu quân củabọn nàng, ta mặc dù cao hứng vô bì, nhưng ta cũng có phần khó tin tưởng.
Có lẽ bọn nàng giống nhau, đều không hy vọng ta chỉ là mưu cầu vẻ mỹ lệ mà yêuthích bọn nàng, bởi vì đó không phải điều bọn nàng muốn. Ta cũng không hyvọng, bọn nàng chỉ vì ta có võ công cao cường mà tiếp nhận ta, ta muốn khôngchỉ là con người của bọn nàng, càng coi trọng trái tim của bọn nàng hơn. Ta hyvọng là bọn nàng từ sâu trong tim đón nhận ta, hiểu ta, yêu ta, suốt đời suốtkiếp đi theo ta. Nhưng không phải vì ta có sức mạnh cường hoành mới phó thâncho ta. Cho nên ta muốn biết nguyên nhân bọn nàng chấp nhận ta. "
Đây là một vấn đề rất mẫn cảm, phần đông người sẽ không hỏi. Đặc biệt là trongtình hình hiện tại của Hoa Tinh càng không nên hỏi. Đổi là người khác, sau khiđược ba vị tuyệt thế mỹ nữ có một không hai trên đời đáp ứng nhận hắn làm phuquân của mình, tuyệt không ngu xuẩn đi hỏi vấn đề nhạy cảm này. Bởi vì nếukhông xử lý tốt, tuyệt sắc mỹ nhân khốn khổ kiếm được có thể không còn. Bất kỳai cũng không mong muốn như vậy, người bình thường càng hao phí tâm tư nhiềuhơn để mỹ nhân mở lòng, để bọn họ vĩnh viễn thuộc về mình.
Ba nữ tử nhìn Hoa Tinh, đây là lần đầu tiên từ khi gặp nhau hắn nghiêm chỉnhnhư vậy. Trầm Ngọc Thanh trong mắt lóe qua một đạo thần thái đẹp đẽ, đang nhìnHoa Tinh. Trong ba nữ nhân Liễu Vô Song mở miệng nói: "Về nguyên nhân, nói đếnáng chừng có ba điểm. Thứ nhất, bọn ta ba người từ mấy ngàn dặm ở Nam kinh bímật đuổi đến đây, là vì một cuốn sách, sách đó là Huyền Âm Quỷ Lục, đáng tiếclúc bọn ta tìm thấy thì bị Thiên Nhất Giáo chủ đoạt mất. Đồng thời khi đếncướp đoạt còn có Tuyệt Thiên Môn chủ, Phi Ưng Giáo chủ, và Thông Thiên Môn chủba lộ nhân mã.
Nhưng trước khi bọn ta tìm thấy sách, Ngọc Thanh từng bói một quẻ. Mà quẻ nóirằng, bọn ta tuy có thể tìm được, nhưng sau cùng cũng sẽ rơi vào tay ngườikhác, kết quả cuối cùng quả nhiên bị Thiên Nhất Giáo chủ cướp mất. Bọn ta thấyhình thức bất thường cũng rời khỏi. Lúc đó Ngọc Thanh lại bói một quẻ, vì quẻcho biết, bọn ta sẽ có hung hiểm. Có điều lại có quý nhân tương trợ, mà giữangười tương trợ đó với bọn ta, sẽ có quan hệ dây dưa cả đời. Y rất quan trọngđối với cuộc đời bọn ta.
Sau đó bọn ta rời khỏi không xa thì bị Tuyệt Thiên Môn chủ chặn đường. Kỳ thựccái gọi là Tuyệt Thiên Môn chủ, Thông Thiên Môn chủ và Phi Ưng Giáo chủ toànbộ chỉ là thế thân, đều không phải môn chủ chân chính, nếu không sách đó cũngsẽ không dễ dàng bị Thiên Nhất Giáo chủ cướp đi. Sau đó chàng xuất hiện, chàngvừa gặp mặt đã mở miệng gọi phu nhân của ta, bọn ta kỳ thực đều không nguyệný. Nhưng nghĩ lại một quẻ của Ngọc Thanh, hiểu rằng chàng là người mà quẻ đóhiển thị, bởi vậy bọn ta đều không phủ nhận, để mặc chàng tiếp tục diễn. Đâylà nguyên nhân thứ nhất.
Sau khi rời khỏi, chàng một mực kéo tay bọn ta, ôi chao cái bộ dạng cười cợt.Khiến người ta vừa tức vừa hận, đáng tiếc không có cách nào bắt chẹt chàng,cũng đành theo chàng. Nhưng sau này bọn ta cũng phát hiện chàng và những ngườikhác bất đồng, mặc dù chàng trông có vẻ tà khí không sao nói hết, nhưng nhiềulần lại gây cười cho bọn ta, đây là việc rất ít có. Thêm vào võ công của chàngcũng cao đến mức khiến bọn ta kinh ngạc, đối với thư viện cũng có sự trợ giúpto lớn, nên bọn ta cũng tạm thời chấp nhận. Đây là nguyên nhân thứ hai.
Về nguyên nhân thứ ba là vì con người chàng. Tuy rằng chàng có vẻ rất tà, bộdạng sắc lang, nhưng bọn ta phát hiện chàng tịnh không phải tà ác chân chính,đó là chàng cố ý thể hiện ra ngoài. Hơn nữa một số câu nói của chàng, cũngđích xác khiến bọn ta rất vui vẻ, cộng những điều này lại, mới làm cho bọn tacùng chấp thuận chàng làm phu quân của bọn ta, đồng thời vì hiểu rõ chàngnhiều hơn, bọn ta mới tính toán cuộc sống sau này với chàng, chung sống mộtđoạn thời gian. Đợi sau khi bọn ta chân chính hiểu rõ chàng, cảm thấy chàng cóthể phó thác cuộc đời, bọn ta đem cả người giao phó cho chàng."
Hoa Tinh tĩnh tĩnh nghe xong, yên lặng nhìn ba nữ nhân. Trầm Ngọc Thanh mềmgiọng nói: "Bọn ta đều không còn ở tuổi mười bảy, của những thiếu nữ yêu lãngmạn kia nữa. Sẽ không dễ dàng tin theo những lời điềm ngôn mật ngữ kia, bọn tamuốn yêu là chân thực và quan tâm, có thể nhiều nam nhân trân ái cuộc sống củabọn ta. Trước kia nhận định chàng làm phu quân của bọn ta, giống như lời củaVô Song, chủ yếu là bởi vì, nguyên nhân thứ nhất tin vào quẻ; thứ hai HồngTuyến Xà trên người chàng là một nguyên nhân rất khó nói rõ; thứ ba, nhiều nămnay người có thể để bọn ta vui vẻ cười nhiều nhất chính là chàng, có lẽ chàngchính là phu quân do ông trời chọn lựa cho bọn ta.
Nhưng dẫu sao bọn ta gặp mặt ngày đầu tiên, rất nhiều chuyện đều không hiểurõ, vì thế nên lúc đầu bọn ta nói, chỉ là tạm thời chấp nhận chàng, tất cả đềuphải chờ biểu hiện của chàng khiến cho bọn ta mãn ý, bọn ta mới chân chính đemcả cuộc đời giao cho chàng, kể cả con người và trái tim của bọn ta. Nhưng hiệntại chàng hỏi vấn đề này, khiến ta rất vui sướng, từ đây ta có thể thấy được,chàng tịnh không phải tà khí như bề ngoài, chàng cũng không phải là loại ngườichỉ ham muốn mỹ sắc. Theo lời nói của chàng có thể nghe ra, chàng đích xáccũng có tình cảm đối với bọn ta, không chỉ vì vẻ mỹ lệ của bọn ta. Điều nàylàm ta rất an ủi.
Như quả hôm nay chàng không hỏi vấn đề này, vậy ta nói cho chàng biết, chàngmuốn chân chính có được bọn ta, điều đó cũng là rất khó. Chàng nhất định phảidùng vô số sự thật để chứng minh chàng yêu bọn ta, dùng thâm tình vô hạn đểcảm động bọn ta, như vậy sau khi bọn ta hoàn toàn tin chàng, mới đem cả đờigiao cho chàng. Nhưng bây giờ chàng đã hỏi, ta rất sung sướng, mặc dù bọn tatương thức mới vài giờ, nhưng lúc này ta đã tin tưởng chàng rồi, đó là mộtloại trực giác. Giây lát này ta có thể nói với chàng, cuộc đời này ta đã nhậnđịnh chàng là phu quân duy nhất của đời ta. doc truyen tai . Bởi vì ta cảmnhận được trái tim chân thành của chàng, ta sẽ dùng cả cuộc đời của ta để yêuchàng, phu quân duy nhất của đời ta."
Hoa Tinh tâm trung kích động nói không nên lời, ở giây phút này hắn mới chânchính chiếm được tim ba nữ nhân. Mặc dù mới mấy giờ, nhưng đối với hắn lạinói, giống như là vài tháng, là lâu dài và quen thuộc như thế. Một khắc nàyHoa Tinh không còn là thiếu niên tà khí nữa rồi, mà là một nam nhân chính trựcchân thành.
Nhìn ba nữ tử, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Cảm ơn bọn nàng, hãy để ta dùng cả đờiđể chứng minh ta yêu bọn nàng, dùng hết cuộc đời để yêu quý bọn nàng." Ba nữnhân đều nhìn hắn, trong mắt hàm chứa thâm tình.
Ánh lửa nhàn nhạt lóe lên, tựa hồ vì bọn hắn mà cao hứng. Trên mặt Hoa Tinhlại khôi phục nụ cười, có điều lại không có chút tà khí nào, mà là nụ cườithân thương vô bì. Hoa Tinh nhìn ba nữ tử nói: "Làm phu quân của bọn nàng, tanhất định trọn đời hết lòng che chở bọn nàng. Nhưng thân tại võ lâm, khó tránhphân khai một lúc nửa thời, vì an toàn của bọn nàng, bây giờ ta muốn dạy bọnnàng hai loại võ công, để bọn nàng hộ thân. Ai bảo ba vị kiều thê của ta đềulà đại mỹ nhân thiên hạ vô song chứ, thiên hạ nhất định có không ít người có ývới bọn nàng, đương nhiên ta phải hết sức thủ hộ bọn nàng."
Dư Mộng Dao hỏi: "Hiện tại dạy bọn ta võ công chàng không biết là quá nóngvội, không hiểu được ư?"
Hoa Tinh nói: "Sở dĩ ta chỉ chia tách Hoa Phúc, chính là hy vọng không cóngười khác biết, đối với bọn nàng lại nói, người khác càng biết ít về bọnnàng, bọn nàng càng an toàn. Trước tiên bọn nàng cứ học công phu với ta rồinói." Ba nữ nhân nghe nói nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếp theo Hoa Tinh dạy ba nữ tử hai loại võ công, mất hết nửa giờ, ba nữ nhânmới nhớ kỹ. Trong ba nữ tử Liễu Vô Song công lực thâm hậu nhất, điều này cóliên quan tới việc nàng là Y Thánh. Kế tiếp là Dư Mộng Dao, xếp thứ tám trênPhượng Bảng, còn vị được gọi là đệ nhất tài nữ võ công kém nhất, khả năng làdo nàng dành phần lớn tinh lực hao phí cho phương diện văn tài.
Nhìn ba nữ tử, Hoa Tinh cười nói: "Hai loại võ công này, đều là chút công phutiểu xảo. Loại thứ nhất Di Kinh Thác Mạch có thể bọn nàng dưới tình huống bịngười ta phong trụ yếu huyệt toàn thân, tự động xung mở huyệt bị đóng kín; màthường thì khi gặp cường địch, trước đó có thể di chuyển huyệt vị trên ngườilệch đi một tấc, cuối cùng tặng kẻ địch một sự bất ngờ thú vị. Võ công thứ hailà loại võ công vô cùng bá đạo, tên gọi là Ảo ảnh Trảm, luyện đến đại thành cóthể chặt nát hết thảy trong vòng năm trượng, chỗ lợi hại nhất của công phu nàylà lúc xuất chiêu vô thanh vô tức, không người nào có thể chú ý được, có thểthu được hiệu quả kỳ binh đột xuất, đem hai loại võ công phối hợp cùng nhauthi triển, thường thường có thể giết chết kẻ địch đông hơn gấp mấy lần. Bọnnàng nhớ cần phải giữ kín, người biết càng ít, bọn nàng càng an toàn."
Trầm Ngọc Thanh cười khẽ nói: "Thực là võ công tốt, đáng tiếc chờ ta luyệnthành, không biết đã là khi nào rồi."
Hoa Tinh nói: "Kỳ thực ta dạy bọn nàng võ công, không hề hy vọng bọn nàng dùngđến. Cả đời bọn nàng không sử dụng, đó mới là hy vọng của ta, bởi vì điều đóbiểu thị suốt đời bọn nàng không gặp phải nguy hiểm."
Nhẹ nhàng đứng dậy, Hoa Tinh đi đến bên cạnh ba nữ tử. Hoa Tinh nói: "Ba vịkiều thê hiện tại bằng lòng bỏ khăn che mặt xuống, để vi phu trông thấy phươngdung chưa? "
Nhìn hắn một cái, Trầm Ngọc Thanh nói: "Có phải lại nghĩ ra ý xấu không?"
Hoa Tinh cười nói: "Không có, tuyệt đối không có, vi phu chỉ muốn ngắm xemkiều dung của các kiều thê, nào có chủ ý xấu xa chứ." Ba nữ tử nghe nói nhìnhắn, kỳ thực dù cho hắn có chủ ý bại hoại cũng tùy theo hắn thôi. Bởi vì ba nữtử thực sự đã coi hắn là phu quân của mình rồi.
Trong ba nữ tử, trước tiên lấy khăn che mặt xuống vẫn là Dư Mộng Dao. Nhãnquang Hoa Tinh nhìn dán vào mặt ngọc phô ra vẻ tuyệt mỹ đó, thực là kiệt táctrên trời vậy! Tiếp theo Liễu Vô Song và Trầm Ngọc Thanh cũng lấy khăn che mặtxuống. Tĩnh tĩnh nhìn ba khuôn mặt trứng ngỗng thiên hạ vô song đang phô diễn,Hoa Tinh trong đầu một khối trống rỗng. Cũng không biết là rất cao hứng, haylà rất chấn kinh. Trong tâm trí hắn chỉ còn lại một chữ - Đẹp!
Nhìn dáng vẻ kinh ngốc đó của hắn, ba nữ tử không nhịn được che miệng cườikhẽ. Thanh âm trong trẻo vui tai rung động tâm đầu Hoa Tinh, thanh âm tuyệtđẹp. Hồi phục tinh thần, trên mặt Hoa Tinh hiện ra nụ cười kích động vô bì,nhìn ba nữ tử nói: "Ba vị phu nhân rất đẹp, ta thực là vì vẻ đẹp của bọn nàngcảm thấy chấn động, đồng thời cũng cảm thấy tự hào vô tỷ. Vì ta là người hạnhphúc nhất thiên hạ, ta có được cái đẹp nhất thiên hạ."
Tĩnh lặng nhìn ba nữ tử, Hoa Tinh không thể nói rõ vẻ đẹp của ba người đạt đếntrình độ nào. Mỗi người có sự khác nhau, nhưng muốn nói ra sự khác nhau lạirất khó. Hoa Tinh chỉ thấy được, Dư Mộng Dao nhìn vào trên dưới hai mươi tuổi,trên mặt luôn mang nét cười nhạt nhưng không kém phần tự tin. Khóe miệng khẽgiương, phù hiện nụ cười khẽ, hai lúm đồng tiền tròn tròn đẹp đẽ khiến ngườihận không thể cắn vào một cái.
Liễu Vô Song trông chừng hai lăm hai sáu, vẻ đẹp của nàng Hoa Tinh không biếtphải hình dung thế nào. Trong cảm giác của Hoa Tinh, nàng gây cho người ta mộtthứ ấn tượng vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Duyên cớ có lẽ bởi vì nàng là Y Thánh,khiến cho người khác cảm nhận được sự tốt bụng và nhu mỹ của một y giả. Giữahai hàng lông mày lộ ra sự thánh khiết nhàn nhạt, khiến người khó quên. Nhìnnàng, trong lòng Hoa Tinh đột nhiên thoáng qua khoảng thời gian lúc chiều tối,mỹ cảm giữ hai tòa ngọc nhũ của nàng trong tay mà dày vò xoa nắn, thực là việckỳ diệu nhất thiên hạ. Hoa Tinh không ngăn được mục quang lại chuyển đến haitòa nhũ phòng hình dạng kiều mỹ đó, lẳng lặng nhớ lại hương vị mỹ diệu cảm thụtrong tay.
Nhìn đến Trầm Ngọc Thanh, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mười năm trước, trong lòngHoa Tinh kích động khôn nguôi. Nghĩ đến nàng là kiều thê của mình, trong timtự hào vô tỷ. Vẻ đẹp của nàng đích xác trội hơn hai nữ tử kia một chút, khôngphải về phương diện dung mạo, mà là khí chất bất đồng. Dư Mộng Dao nhìn vàotràn đầy tự tin, như một đóa liên hoa trong trắng; Liễu Vô Song cấp cho ngườikhác một thứ mỹ cảm ôn nhu, khiến người không khỏi nghĩ đến thương tiếc nàng.Nhưng Trầm Ngọc Thanh là thiên hạ đệ nhất tài nữ, trên vẻ mặt mỹ lệ luôn mangtheo ba phần tài khí, giữa hai đầu lông mày có ba phần anh khí, khóe miệng khẽgiương đem theo ba phần kiều mị, còn lại nơi khóe mắt có một phần ngạo khí.Toàn bộ phối hợp cùng nhau, hình thành nên khí chất chỉ mình nàng có, khôngngười nào có thể bì được.
Tĩnh tĩnh nhìn ba nữ tử, ba nữ tử cũng tĩnh tĩnh nhìn hắn. Giữa bốn người cósự ngầm ước vô thanh trao đổi với nhau, bốn trái tim chầm chậm tiến sát lạigần. Một khắc này, cõi lòng bốn người cùng nối liền thần kỳ như thế, không mộtkẽ hở. Hoa Tinh đi đến bên cạnh ba nữ tử, nhìn ba nàng, trước là nhẹ nhàng ômTrầm Ngọc Thanh vào lòng. Cái đó gọi là cầm tặc tiên cầm vương, Hoa Tinh biếttrong ba nữ tử kỳ thực lấy Trầm Ngọc Thanh làm chủ, bởi vậy trước tiên ôm TrầmNgọc Thanh vào lòng. mới nhất ở truyen/y/y
"Keng", một tiếng báo giờ nhẹ nhàng truyền lại. Hiện tại đã là canh một rồi,thời gian qua thực nhanh a! Hoa Tinh đang làm gì trong phòng nhỉ? Hắn đang ômấp kiều thê yêu quý Trầm Ngọc Thanh, trong lòng có chủ ý bại hoại. Lần này lạisẽ lại xảy ra chuyện gì? Hắn có thể như ý không? Có thể như nguyện không?
Gió bắt đầu hiu hiu thổi bên ngoài, tựa hồ vì Hoa Tinh trong phòng châm thêmdầu nổi thêm khí. Để hắn yêu quý tốt hơn mỹ nhân nhi trong lòng, vẫn còn cóhai kiều thê bên cạnh nữa.
Hắn biết không? Chắc là biết nhỉ. Bởi vì hắn là Hoa Tinh.
