Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 67



Trong phòng nhỏ yên tĩnh, năm người Hoa Tinh lẳng lặng nằm trên giường, khôngđể ý đến tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi phía bên ngoài kia. Cô Ngạo và Ám Vũđều cẩn thận để ý đến từng động tĩnh phía bên ngoài khung cửa sổ, tùy thờichuẩn bị động thủ. Trần Lan và Mai Hương cũng im lặng, không ai mở miệng,trong phòng có vẻ đặc biệt yên lặng.

Trên khuôn mặt của Hoa Tinh nở nụ cười, đối với sơn trang này cảm thấy thậpphần hứng thú. Bất quá bởi vì tam nữ và Cô Ngạo đang ở đây, Hoa Tinh sợ bọn họsẽ xảy ra chuyện, cho nên không dám tùy ý rời đi, đành phải chờ đợi trongphòng. Chân khí chuyển động rất nhẹ, Hoa Tinh dò xét một chút tinhg huống củaTrương Tuyết, hắn phát hiện nàng rất thông minh, cũng không hề coi thường vọngđộng, chỉ lẳng lặng ở yên trong phòng. Đang ở cùng với nàng là bốn đệ tử củaHoa Sơn, lúc này hoàn toàn đã được vũ trang, theo dõi sát sao từng động tĩnhbên ngoài cửa sổ.

Lúc này, chỉ cách tiếng hét thảm thiết đầu tiên chỉ một chút thời gian, lại làmột tiếng hét thảm khác truyền đến, truyền tới rất rõ ràng tới trong tiểu ốc,khiến cho tất cả mọi người đang ở đây nghe được rất tỷ mỉ. Trong mắt Hoa Tinhlóe lên một tia quang mang kỳ dị, nhẹ giọng nói: "Tối nay có lẽ là một bấttường chi dạ (một tối chẳng có gì tốt), nhân sĩ võ lâm tá túc nơi này ướcchừng có hơn mười người, có lẽ sẽ có phân nửa người phải lưu lại tính mạng ởnơi này. Vì sự an toàn của mọi người, ta nghĩ chúng ta cứ lẳng lặng ở yên tạiđây, vô luận có nghe được thanh âm gì, không có phân phó của ta thì không đượcrời khỏi bên cạnh ta, hiểu rõ chứ?" Bốn người trong phòng gật đầu đáp ứng,hiểu được tâm ý của Hoa Tinh.

Hoa Tinh đứng dậy, đi đến, nhẹ nhàng đẩy cửa, một trận đại phong thổi tới, đặcbiệt mát mẻ sảng khoái. Lẳng lặng đứng ở cửa, Hoa Tinh nhìn ra phía bên ngoài,chân khí cực nhanh xoay chuyển, chỉ một chút đã nắm rõ hoàn toàn mọi động tĩnhxung quanh trong phạm vi năm mươi trượng. Ánh mắt của Hoa Tinh từ từ có chútchần chừ, hắn cảm giác được có một cái bóng đang cấp tốc chớp động thân ảnh,lúc ẩn lúc hiện, rất khó để nhận ra đây có phải là thật hay không. Đây là sựtình mà Hoa Tinh cho tới bây giờ chưa từng gặp phải, nếu thật sự là vị võ lâmcao thủ, vậy võ công của hắn có lẽ chính là lợi hại nhất từ khi Hoa Tinh xuấtđạo tới nay gặp được. Sắc mặy Hoa Tinh có chút nghi trọng, từ từ liếc mắt nhìnvề phương xa, trong lòng tràn đầy kinh hãi. Võ công của người này hắn từ khixuẩt đạo tới nay mới có thể gặp, tuyệt đối là cao thủ có thực lực xếp trênThiên Bảng, rốt cuộc là ai đây? Thật làm cho người ta có chút không giải thíchđược, cũng khó có thể đoán ra. Hắn ẩn tàng ở chỗ này, đánh lén những người nàycó mục đích gì, chẳng lẻ lại có bí mật gì không thể nói cho người biết? Truyệnđược tại TruyệnFULL

Lúc này, tiếng kêu thảm thiết thứ ba khi truyền đến, trong gió đêm có vẻ đặcbiệt rõ ràng, khiến cho lòng người phải rung động. Nhìn theo phương hướng màthanh âm truyền đến, trong mắt Hoa Tinh lóe ra một tia kỳ quang, xoay ngườiquay lại trong phòng, đóng lại cửa phòng. Nhìn trong mắt bốn người hàm chứanghi vấn, Hoa Tinh mỉm cười nói: "Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi. Chỉ cầnmọi người không rời khỏi bên cạnh ta, thì sẽ không có sự tình gì cả. Bất quánhững người khác cũng rất khó nói, tin rằng đêm nay ở nơi này sẽ lưu lại thithể của không ít người. Chúng ta cứ lẳng lặng nằm nghỉ ngơi đi, không nên hỏitới sự tình của bọn họ làm gì. Ở nơi này người duy nhất có quan hệ với tachính là Trương Tuyết, nàng ta vừa lúc lại cư ngụ cách chúng ta chỉ một bứcvách, có sự tình gì ta sẽ biết ngay, những người khác thì tự cầu ình nhiềuphúc đi."

Quay lại mà nói, quần hùng đang lúc thương nghị tuyển cử ai làm chủ sự lâmthời, dẫn dắt mọi người vượt qua nan quan này. Nhưng thương nghị một hồi cũngkhông có kết quả, chủ yếu là xoay quanh hai người Võ Đang Xuất Trần đạotrưởng, và cao thủ của Thiên Nhất Giáo Nhất Kiếm Chấn Giang Nam Viên Phong,chỉ là việc ai là chủ thôi mà tranh giành không ngớt. Trong đó số người ủng hộhai người thì mỗi người chiếm một nửa, trong lúc nhất thời chẳng ai chịunhường, giằng co không thôi.

Người mà Dư Nhị ủng hộ chính là Nhất Kiếm Chấn Giang Nam Viên Phong, bởi vìViên Phong là cao thủ nổi danh trong chốn võ lâm, trên Địa Bảng lần này liệtdanh đệ lục, võ công so với Xuất Trần cao hơn một chút. Xuất Trần chính là caothủ một lần trên Địa Bảng bài danh cuối cùng, ở vị trí thứ mười hai. Còn nhữngngười ủng hộ Xuất Trần chính là nhìn vào thân phận của Xuất Trần, hắn dù saocũng là nhân vật nổi danh trong Võ Đang, trong chốn võ lâm cũng có tiếng tămrất tốt. Còn đám người ủng hộ Viên Phong, lại là dựa theo võ công của hắn, chorằng đi theo hắn sẽ an toàn hơn một chút.

Dư Nhị thấy việc này vẫn giằng co không chấm dứt, mở miệng nói: "Đã như vậy,ta thấy chúng ta chia thành hai lộ thì tốt hơn, dù sao mọi người đã đoàn kếtcùng nhau, cũng không cần thiết phái tranh luận thêm về vấn đề này nữa. Chúngta không có nhiều thời gian, bây giờ mọi người cứ việc làm theo ý của mình làđược."

Bởi vì Dư Nhị đã nói vậy, nên nhất thời ba bốn mươi người một chút đã chia làmhai lộ, một đi theo Xuất Trần, một đi theo Viên Phong. Người ở hai mới phânchia xong, thì không ngờ hai mặt phía đông và tây đồng thời truyền đến tiếngkêu thảm thiết, khiến cho lòng mọi người đều trầm xuống. Xuất Trần và ViênPhong nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, rồi lần lượt lên đường. Hiển nhiên bây giờkhông phải là lúc tranh giành, mà là lúc phải hành sự. Xuất Trần mang theo bêncạnh mười chín người, đi về hướng đông, Viên Phong mang theo mười tám người vềhướng tây, rất nhanh thân ảnh của bọn họ đã biến mất.

Theo sát phía sau Xuất Trần là Trương Xuân của Không Động, lúc này sắc mặtTrương Xuân khẻ biến, bởi vì địa phương truyền đến tiếng kêu thảm thiết đóchính là địa phương mà người thứ nhất đã chết, cũng chính là địa phương màTrương Xuân và các huynh đệ nghỉ lại. Khi đi tới tiểu ốc, tiến vào cửa rồinhìn qua một chút, Trương Xuân nhất thời rống lên một tiếng giận dữ, như muốnbiến núi non trở thành đồng bằng. Trương Xuân nhảy bổ tới bên cạnh thi thể củabốn sư đệ, lớn tiếng khóc rống lên. Sắc mặt Xuất Trần đạo trưởng đại biến,trong miệng giận dữ mắng: "Tên hung thủ này thật quá càn rỡ rồi, không ngờ lạihung tàn như vậy, nhất cử giết sạch toàn bộ bốn người bọn họ. Đồng thời cũnghút máu đoạt mệnh, thủ đoạn thật quá tàn nhẫn mà. Trương thí chủ hãy đè nénthương đau a, địch nhân của chúng ta thập phần hung tàn, ngươi phải hồi phụctinh thần lại, vì người đã chết mà báo thù thật tốt."

Trương Xuân đứng dậy, trong mắt lộ ra thần sắc kiên định, trầm giọng nói: "Cừunày không báo, ta thề không làm người. Tối nay Trương Xuân ta cho dù phải trảgiá bằng tính mạng của bản thân, cũng phải tìm ra hung thủ, vì năm vị sư đệ đãchết mà báo thù. Đạo trưởng, chúng ta đi thôi." Nói xong bèn xoay người rờiđi. Xuất Trần từ từ lắc đầu, cũng mang theo mọi người rời đi. Sau khi xuấtmôn, Xuất Trần phân phó mọi người đi kiếm hỏa tập, như vậy mới có thể đề caosự an toàn. Vì vậy trong đêm đen, chỉ thấy một con hỏa xà đang uốn lượn hướngvề phía bên trong sơn trang mà đi tới.

Bên kia, Viên Phong dẫn theo mọi người đi tới hiện trường, cũng phát hiện cóba cỗ thi thể, tất cả đều là bị người hút máu mà chết, miệng vết thương đềunằm ở vùng cổ họng. Đồng thời nơi đây còn có gần mười người đứng xem, tronglòng mọi người đều có chút sợ hãi, bởi vì cho đến bây giờ đã chết không ítngười, nhưng còn không có phát hiện hung thủ là ai. Khi Dư Nhị nói cho nhữngngười đó tất cả những sự tình đã phát sinh, đám người đang đứng xem này cũnggia nhập hàng ngũ của bọn họ, bắt đầu tìm kiếm hung thủ. Đồng bạn của nhữngngười đã chết càng tích cực hơn, có người khác hỗ trợ, tự nhiên vì chính nghĩanghiêm minh mà đòi lại công đạo.

Dư Nhị đối mặt với bọn họ. Phân tích qua một chút về tình huống nơi này. Chỉnghe hắn nói: "Nhìn lại vài sự tình, người xuống tay với những kẻ tá túc nhưchúng ta, chắc chắn có thể là người của tòa sơn trang này. Chỉ là không rõ bọnhọ vì sao lại làm vậy, giữa chúng ta và bọn họ chẳng có ân oán gì lớn, bọn họlại đối đãi với chúng ta như vậy, chỉ có thể có một nguyên nhân. Bọn họ giếtngười là có dụng tâm khác, nguyên nhân của mỗi một người chết đều là do bịngười ta hút sạch tiên huyết, có thể thấy được mục đích của tên sát nhân chínhlà hút máu. Còn bọn chúng vì sao lại giết người hút máu, ta cũng không biết cụthể, bất quá ta đoán rằng, có thể là có người tu luyện một loại võ công tà ác,nên mới làm như vậy. Còn cụ thể là võ công gì, tại hạ cũng chưa từng nghe nóiqua, chỉ là đoán như vậymà thôi. Không biết mọi người nghĩ sao?"

Trong đám người có người mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta phải đi tìmbọn họ để hỏi cho rõ ràng, như vậy mới hiểu được. Nếu là do bọn họ làm, chúngta nhiều người như vậy hướng tới bọn họ mà đòi lại công đạo. Bắt bọn họ giaora tên hung thủ giết người, để chúng ta xử trí."

Lại một thanh âm khác nói: "Chúng ta tốt nhất trước hết hãy liên lạc với tấtcả đồng đạo đang tá túc ở đây, như vậy thực lực của chúng ta chúng ta mớicường đại, đến lúc đó mới nắm chắc có thể bắt được tên hung thủ, vì nhữngngười đã chết mà báo thù." Đây là một người có chút cẩn thận, bất quá lời hắnnói lại được đại đa số đồng ý, dù sao ai cũng không muốn tùy tiện lấy tínhmạng của mình ra làm trò đùa.

Viên phong nhìn mọi người nói: "Nói vậy cũng có đạo lý, tối nay chúng ta thânở nơi nguy địa ( đất dữ), cẩn thận một chút cũng là tốt, bây giờ chúng ta điliên lạc với những người khác. Nơi này người ở trọ cũng không ít, chúng tacũng phân binh làm hai lộ, rồi sau đó hội họp ở chỗ này. Dư Nhị, phiền huynhdẫn theo một ít người tới bên kia, ta đưa người đi tới bên này." Nói xong bèndẫn theo người ly khai.

Dư Nhị dẫn theo mười ba người đi theo hướng bên phải, đi được mười trượng, mộtngười ở phía sau đột nhiên mở miệng nói: "Thấy có một hắc ảnh ở kia, mau đuổitheo." Mọi người vừa nghe thấy, đều quay đầu lại nhìn, quả nhiên trông thấymột hắc ảnh chợt lóe lên ở bụi hoa cách đó hai mươi trượng rồi biến mất. NhómDư Nhị có mười bốn người, ỷ vào số người ở đây, cũng không sợ có chuyện, toànbộ phóng tới hướng bụi hoa kia. Mười bốn người khi đi tới bụi hoa đó lại táchra, tìm kiếm xung quanh hắc ảnh kia.

Bụi hoa này cũng không lớn, phương viên cũng chỉ có hai ba trượng. Mười bốnngười vội vàng tách ra cẩn thận tìm kiếm trong bụi hoa đó, xem xem người nọ cótrốn trong đó hay không. Nhưng tìm kiếm một trận chẳng thấy bóng dáng đâu, lúcmọi người chuẩn bị bỏ qua, thì đột nhiên có một tiêngq hét thảm, vang lên ởbên cạnh mọi người. Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế kia, khiến ọi ngườisợ tới mức tâm kinh đảm hàn (lòng sợ mật lạnh, ý nói là rất sợ),lông tóc tựnhiên dựng đứng lên, sắc mặt đại biến.

Tim của Dư Nhị cũng đập mạnh, cũng bị tiếng thét kia dọa không nhỏ. Phân phómọi người xem xét xem là ai trúng ám toán, đồng thời yêu cầu mọi người cẩnthận đề phòng. Mọi người cẩn thận tỷ mỉ xem xét một chút, quả nhiên lại có mộtvị đồng bạn bị giết chết, hơn nữa ở đây, trong thời gian ngắn ngủi nhưvậy,không ngờ cũng bị hút sạch tiên huyết, có thể thấy được địch nhân đáng sợnhư thế nào, thân thủ lợi hại ra sao. Lúc này, trong lòng mọi người đều nổilên một cỗ hàn ý, thấu xuống gan bàn chân, thân thể nhịn không được từ từ runrẩy.

Dư Nhị mở miệng nói: "Không quản tới chuyện người đã chết, chúng ta lập tứcrời khỏi nơi này, tới hội hợp với mọi người, nhanh chân lên nào, nơi này chẳngphải là nơi tốt lành đâu." Nói xong bèn bước đi, những người khác cũng theosát phía sau. Nhưng nơi bụi hoa yên tĩnh chẳng có gì kỳ lạ này, lúc này lạixảy ra biến hóa, làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác hư ảo. Dư Nhị chỉcảm thấy hoa mắt, trải qua một chút mơ hồ không rõ, tựa hồ như có biến hóa gìđó. Quay đầu nhìn lại đám người ở phía sau, vốn còn có mười hai người,nhưngđảo mắt đã chỉ còn lại có bốn người, tám người còn lại đã chẳng thấy đâu nữa.

Dư Nhị lại nhìn quanh bốn phía, trong lòng kinh hãi, sớm đã rơi tình cảnhchẳng nhúc nhích được một bước. Dư Nhị chỉ cảm thấy như lâm vào tầng tầng biểnhoa, dưới chân không ngừng đi, nhưng thế nào cũng không tiến ra được. Tronglòng hắn cực kỳ hoảng sợ, biết đụng phải tường do quỷ dựng nên rồi, hắn hiểuđược kỳ môn độn giáp, trận pháp thuật số mà võ lâm vẫn lưu truyền. Quay đầunhìn lại, đám người phía sau đã biến đi đâu mất, mà giữa không trung lại ẩn ẩntruyền đến tiếng kêu thảm thiết, Dư Nhị hiểu được bọn họ đã xong rồi, hắn cólẽ cũng xong rồi.

Đứng ở giữa không trung mà nói, ngươi sẽ nhìn thấy, Dư Nhị một mình ở trongđịa phương mà phương viên chỉ có sáu thước nhưng cũng không thoát được, qualại rồi đảo quanh, thế nào cũng chạy không thoát được. Tình cảnh kia thật làkỳ quái mà thú vị, cũng có vài phần tà khí. Còn trong bụi hoa, cách Dư Nhịkhông xa, có mười ba cỗ thi thể đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, một hắc ảnhcó thân hình cao lớn, đang lẳng lặng đứng ở đây, nhìn không rơ được mặt củahắn, bởi vì hắn đeo một mặt nạ đầu quỷ. Mà mặt nạ cũng thật kỳ lạ, chỉ che điphía bên trên khuôn mặt của hắn, để lộ ra đôi mắt đang lóe lên ám hồng sắcquang mang, yêu diễm tà dị vô cùng. Hắc ảnh này chỉ nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi,ánh mắt chăm chú nhìn Dư Nhị, một bộ dạng chẳng có một chút khẩn trương.

Dư Nhị sau nửa ngày loanh quanh, rốt cục cũng hiểu được hắn không thể chạythoát, đành bất đắc dĩ phải ngừng lại. Dư Nhị tập trung tinh thần cao độ, đềtụ công lực toàn thân từng thời khắc phòng ngự công kích của địch nhân. Dư Nhịtừ từ xoay người, đột nhiên một bóng đen không hề có dấu hiệu báo trước xuấthiện trước mắt hắn, không có một chút thanh âm. Dư Nhị mở miệng kinh hô mộttiếng, song thủ lập tức đặt trước ngực, kinh hãi nhìn vị khách không mời này.Nhìn ánh mắt lóe lên ám hồng sắc quang mang này, Dư Nhị đột nhiên nhận thấytoàn thân tựa hồ như cứng ngắc lại, một chút cử động cũng không được, tronglòng liền trầm xuống, một cổ khí tức tử vong đang bao trùm trong lòng hắn.

Hắc ảnh há miệng, lộ ra một hàng răng nanh màu huyết hồng, trong miệng rõ ràngcó thể thấy được hồng sắc dịch thể kia. Hắc ảnh vồ lấy Dư Nhị đang cực lựcphản kháng kia, trong mắt lộ ra lãnh ý, mở miệng cắn nát cổ họng, đại khẩu hútlấy tiên huyết của hắn. Dư Nhị chỉ cảm thấy máu huyết rất nhanh chảy ra ngoài,tính mạnh hắn đang trôi qua rất nhanh, hắn hoảng sợ trợn trừng song nhãn, dùngtoàn bộ lực lượng, chỉ phát ra được một tiếng hét thảm thiết, càng khiến ànđêm âm trầm khủng bố, có thêm một phần khí tức đáng sợ.

Trong ánh mắt của hắc ảnh kia lóe lên hồng quang yêu dị, nhìn tòa cao lâu ởchính giữa sơn trang kia, trong mắt lộ ra vẻ âm lãnh, nhẹ giọng nói: "Thêm haimươi bảy người nữa thôi, Huyết Ảnh Thần Công của ta sẽ luyện thành, đến lúcđó, ta có thể ngạo thị thiên hạ được rồi, ha ha ha ha. Cứ chờ xem, đến lúc đóta sẽ tìm đến ngươi, nhất định là vậy." Nói xong thân ảnh đã biến mất.

Chỉ trong công phu dùng một bữa cơm ngắn ngủi, trong sơn trang đã chết haimươi tư người, thật sự là khiến lòng người kinh hãi a. Lại nói Viên Phong dẫntheo mười lăm người đi theo phía bên trái, không bao lâu đã dừng lại trước cửatrụ túc phòng, Viên Phong gọi người tiến lên đi xem trong phòng có người haykhông, kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người. doc truyen tai . ViênPhong tổng cộng gọi bốn người tiến đến, nhìn bốn người đẩy cửa đi vào, nhưnglúc sau thì một chút thanh âm cũng không có, mà bốn người lại không thấy quaylại. Trong lòng Viên Phong chấn động, trong lòng nổi lên một cỗ kêu gọi củađiềm xấu, địch nhân ở nơi này lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng củahắn. Còn không thấy cái bóng của địch nhân, thì nhận ra mấy người ở bên cạnhkhông ngờ lại chết hết, nếu cứ như vậy, có lẽ đợi khi nhìn thấy địch nhân,người bên cạnh hắn bên cạnh hắn có lẽ đã chết sạch rồi. Thầm nghĩ như vậy,Viên Phong lại nhịn không được một trận rùng mình.

Đám người bên cạnh Viên Phong âm thầm nhận ra nguy cơ, sắc mặt trở nên cực kỳkhó coi. Viên Phong cũng đã đến được một hồi lâu, dưới tình huống không hề cóđộng tĩnh gì, phải mở miệng nói: "Chúng ta cẩn thận một chút, cùng nhau đi xemxét, mọi người hãy chú ý đến tình huống ở bốn phía, đi nào." Nói xong bèn đitới trước tiên. Khi đi vào trong phòng rồi nhìn qua, ở phía bên phải có một cỗthi thể, miệng vết thương cũng nằm ở cổ họng, bất quá lần này so với nhữngngười đã chết trước đó có chút bất đồng, trên đỉnh đầu của người chết khôngngờ lại lại có thêm năm lỗ thủng do chỉ phong tạo thành, máu tươi chảy đầymặt.

Sắc mặt của Viên Phong đại biến, thân là Địa Bảng cao thủ, hắn cũng là lần đầutiên gặp phải sự tình quỷ dị như vậy, trong lòng vô cùng kinh hãi. Viên Phongnghiêm mặt lại, mang theo mọi người đi vào căn phòng thứ hai, tình hình cũnggiống như vậy, người chết đều có hai vết thương, so với những người đã chếtlúc trước có khác biệt rất lớn.Sau khi điều tra lần lượt mười hai phòng, ViênPhong phát hiện ra, tính cả bốn người vừa rồi do hắn phái đi, thì nơi này tổngcộng có mười bốn cỗ thi thể, đáng tiếc lại không hề phát hiện ra bóng dáng củahung thủ, thật là tà môn mà. Rõ ràng thấy người tiến đến, nhưng lại không hềtrở ra, đáng tiếc người bây giờ đã chết cũng không tìm thấy được hung thủ, vậyhung thủ đã đi đâu, chẳng lẽ là Phi thiên độn địa rồi.

Viên Phong không nói không rằng, mang mười một người ly khai nơi này, đi tớimột chỗ khác. Đi trong sơn trang trống trải, trong gió đêm thỉnh thoảng lạitruyền đến tiếng hét thảm thiết, khiến cho những người còn sống cả kinh, tronglòng nổi lên khiếp ý, không biết phải làm sao mới tốt, mọi người đều rơi vàotrong sợ hãi.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...