Diễm Ngộ Chi Lữ
Vầng mặt trời chói chang, đang từ từ thiêu đốt làn da con người, tháng năm ởTrung Nguyên oi bức ngột ngạt dị thường. Nhóm Hoa Tinh năm người từ sáng sớmđã bắt đầu lên đường, chính là vì muốn buổi chiều ít phải lên đường, tránhphải tiếp thụ nỗi khổ cực vì nóng bức kia. Sáng sớm số người đi đường rấtnhiều, đặc biệt là võ lâm nhân sĩ vận y phục đủ các màu sắc, đều đang vội vàngthừa dịp mát mẻ sảng khoái mà đẩy nhanh cước bộ. Nhóm Hoa Tinh năm người tươngđối nhận được sự chú ý của người khác, bởi vì thân phận của Hoa Tinh rất làđặc thù, cơ hồ tất cả mọi người đều biết thân phận của hắn. Hơn nữa Mai Hươngđồng hành bên cạnh hắn, cho dù là người chưa từng gặp mặt hắn, cũng hiểu đượchắn là ai.
Hoa Tinh tịnh không để ý tới những người này, nói thật ra, từ trước đến giờ,hắn và võ lâm Trung Nguyên tiếp xúc tương đối ít, những người này đối với HoaTinh mà nói, chẳng có chút hứng thú. Hoa Tinh chỉ cảm thấy hứng thú với nhữngnữ nhân mỹ lệ, còn những thứ khác thế nào cũng không thể khiến hắn hứng thú.Nhưng mặ dù Hoa Tinh đối với những người này không có hứng thú, nhưng bọn họđối với hắn lại cảm thấy hứng thú, đều đang thầm đoán chuyến đi này của hắn cómục đích gì?
Theo những tin tức mới nhất mà Hoa Tinh nhận được, trong nhóm rất đông nhân sĩvõ lâm này, có không ít nhân vật của các đại môn phái. Trong đó có Hoa Sơnphái, sự tình này thì ai cũng biết, còn có thêm Không Động phái, Võ Đang phái,Thiếu Lâm tự, Túy Kiếm Môn, mặt khác thế lực lớn nhất Trung Nguyên Thông ThiênMôn, tự nhiên cũng không thể tránh khỏi không tham gia. Ngoại trừ điều này ra,Thiên Nhất Giáo ở Giang Nam, Phi Ưng Giáo ở tây bắc cùng với Tuyệt Thiên Môn ởtây nam cũng có cao thủ ẩn tàng, còn không kể những võ lâm cao thủ không rõthân phận lai lịch. Tóm lại một câu, chuyến đi lần này tới Lạc Dương, trànngập nguy hiểm và kích thích.
Đi tới khi buổi trưa, nhóm Hoa Tinh bởi vì không kiếm được chỗ nghỉ chân, đànhkiếm tạm một phiến thụ lâm râm mát, lấy lương khô mà làm dịu cơn đói. Hoa Tinhliếc mắt nhìn về bốn phía, cười nói: "Xem ra không chỉ có chúng ta dừng chân ởđây, nơi này cũng có không ít. Mọi người nhìn đi, ít nhất cũng có hơn mườingười, thật là có ý tứ a." Nói xong ánh mắt dừng lại cách đó không xa, trên bộngực phong mãn mỹ lệ mê người của Trương Tuyết.
Mai Hương nhìn những người này, nhẹ giọng nói: "Lên đường dưới trời oi bứcnày, nếu không phải là muốn xem Mẫu Đơn hoa hội, thì muội cũng chẳng muốn phảikhổ cực như vậy. Những người này xem ra cũng là vì đến xem Mẫu Đơn hoa hộiđúng không?" Trong ý thức của Mai Hương, luôn cho rằng tất cả mọi người đềugiống như nàng, nàng thật sự đến một chút tâm kế cũng không có.
Cô Ngạo nhìn những người này, trong mắt lóe lên vẻ cảnh giác. Từ sau lần bịtập kích, Cô Ngạo có vẻ cẩn thận hơn nhiều, hắn hiểu được tâm tư của Hoa Tinhlúc bình thường sẽ không quan tâm tới chuyện bên ngoài, cho nên chính hắn phảicẩn thận thêm một chút. Ám Vũ xuất thân là sát thủ, cho nên với việc này cũngcực kỳ mẫn cảm, từng thời khắc nhìn chăm chú động tĩnh xung quanh. Còn TrầnLan chỉ lẳng lặng nhìn Hoa Tinh, trong mắt hàm chứa tình cảm nồng đậm, mộtchút cũng không lo lắng sẽ xảy ra sự gì. Bởi vì nàng tin tưởng rằng, với võcông của Hoa Tinh, có lẽ chẳng có ai ai dám tới gặp hắn tìm phiền toái.
Hoa Tinh cẩn thận đánh giá những người đang nghỉ ngơi trong rừng, phát giácngoại trừ Trương Tuyết ra, thì không biết ai cả. Mà Trương Tuyết và nha hoàncủa nàng cũng mới nghỉ ngơi ở đây, một chút cũng không lo lắng mình có xảy rachuyện hay không. Hoa Tinh nhớ tới tối hôm qua gặp mặt, biết rằng trong sốnhững người này nhất định có một vài người của Hoa Sơn phái đã dịch dung, tùythời nhìn chăm chú theo từng động tĩnh của Trương Tuyết, Điều này cũng chínhlà duyên cớ vì sao nàng dám một mình hành tẩu.
Lúc này, khi ánh mắt của Hoa Tinh đang cẩn thận quan sát Trương Tuyết, thìcách đó không xa truyền đến một tiếng hú dài, thanh âm oang oang, chấn độngtâm phế người ta. Tiếp theo đó một thân ảnh thi triển khinh công thượng thừa,nhanh chóng đi tới, rất nhanh đã tới bìa rừng. Đó là một vị tráng hán cao lớnkhoảng ba mươi hai ba mươi ba tuổi, thân thể khôi ngô, hình thể khiến chongười ta phải sợ hãi. Trong ánh mắt người này thần quang sung túc, trên khuônmặt mang theo một tầng đạm kim sắc (vàng nhạt) cực mỏng. Người này lưng đeomột thanh long đầu đại đao, uy vũ bất phàm, ánh mắt cẩn thận đánh giá đámngười trong rừng cây, trong ánh mắt lộ ra vẻ hờ hững nhàn nhạt, tựa hồ chẳngđể những người này vào trong mắt.
Ánh mắt của đại hán tử kia cuối cùng dừng lại trên người Hoa Tinh, trong mắthiện lên vẻ nghi hoặc, phảng phất như ý thức được điều gì đó. Cũng không thấynhìn thấy tư thế điệu bộ của hắn ra sao, đại hán tử kia đã tới trước người HoaTinh, khinh công tuyệt diệu như vậy khiến cho những người ở đây thần sắc khẻbiến. Đại hán tử trừng mắt nhìn Hoa Tinh, thanh âm oang oang nói: "Tiểu tử,ngươi cười cái gì? Có phải là nhìn Lão Cuồng ta buồn cười lắm, phải không? Tanói cho ngươi biết, ngươi cấm không được cười trộm ta, bằng không ta sẽ cóchuyện để nói với ngươi." Nói xong không ngờ lại đi đến bên cạnh Hoa Tinh màngồi xuống, điều này làm cho tất cả mọi người cảm thấy thật kỳ quái.
Hoa Tinh mỉm cười nhìn hắn, khẽ cười nói: "Ngươi tên là Lão Cuồng phải không,rất phù hợp với ngoại diện của ngươi, ngoài trời đang nóng bức như vậy, mộtmình ngươi định đi đâu vậy, không phải đi tới Lạc Dương xem hoa hội chứ?" HoaTinh đối với hắn một chút cũng không sợ, không có một chút khiếp ý (ý sợ hại).
Đại hán tử nhìn Hoa Tinh đáp: "Tiểu tử ngươi vô cùng quái dị, so với thườngnhân hết sức bất đồng, rất có ý tứ (đáng quan tâm). Ta chính là Lão Cuồng,người kêu bằng Long Đao Cuồng Ngũ chính là ta, có rất ít người dám cùng ta nóichuyện, ngươi đúng là một kẻ kỳ lạ."
Hoa Tinh nhìn nhìn thanh long đầu đại đao trên lưng hắn, cười nói: "Ngươichính là Địa Bảng bài danh đệ nhị lần này Long Đao Cuồng Ngũ? Thật là uy danhvang xa, quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay có duyên gặp gỡ, thật sự là tamsinh hữu hạnh a! Tới đây nào, không cần phải để ý, uống một chút nước rồichúng ta kết giao bằng hữu, thế nào?" Nói xong Hoa Tinh đem túi nước trong tayđưa cho hắn. Tam nữ và Cô Ngạo ở bên cạnh, khi biết được thân phận của CuồngNgũ, sắc mặt đại biến. Bốn người biết rất rõ tính tình của hắn, là một kẻ nổidanh nóng tính, không ai dám trêu chọc hắn, không thể tưởng được Hoa Tinh dámcùng hắn kết giao bằng hữu.
Ánh mắt của Cuồng Ngũ thoáng lộ vẻ hoài nghi, kết giao bằng hữu ư? Sự tình nàycho tới bây giờ cũng chưa từng có. Người trong võ lâm không ai không e ngạihắn ba phần, thấy hắn là không ai không lùi tránh ba bước, hoặc là khuôn mặttươi cười nghênh tiếp hắn, có thể nói kết giao bằng hữu, thì đây là lần đầutiên sau nhiều năm khi hắn xuất đạo mới gặp được. Nhìn Hoa Tinh, Cuồng Ngũ cóthể cảm nhận được Hoa Tinh không hề nói chơi, điều này khiến cho trong lòngCuồng Ngũ có chút cảm động. Nhìn trên khuôn mặt anh tuấn của Hoa Tinh, đang nởmột nụ cười nhẹ, bộ dáng rất chân thành, trong lòng Cuồng Ngũ trở nên mê man,nhiều năm như vậy, rốt cục cũng có người nguyện ý kết giao bằng hữu với hắn.
Trên khuôn mặt Cuồng Ngũ nở nụ cười rất khó gặp được, một phiến thủ chưởng tobè như cái quạt nan vỗ xuống vai của Hoa Tinh, miệng lớn tiếng nói: "Hảo, tavà huynh đệ kết giao bằng hữu. Từ nay về sau huynh đệ chính là bằng hữu củaCuồng Ngũ ta, nếu ai dám làm gì với huynh, huynh cứ tìm ta, ta thay huynh ramặt." Nói xong mửo miệng cười, có vẻ rất cao hứng.
Trong lòng Hoa Tinh thầm nghĩ, Cuồng Ngũ này có lẽ trời sanh thần lực, bằngkhông thế nào chỉ tùy ý vỗ một cái cũng hàm chứa chân khí vô cùng vậy? Còn maylà mình, chứ đổi lại là người khác, cái vỗ nhẹ ấy còn muốn lấy đi một nửa tínhmệnh. Hoa Tinh cười nói: "Hảo, chúng ta từ nay về sau là bằng hữu. Ta tên làHoa Tinh, người trong thiên hạ dám tìm ta kiếm phiền phức không nhiều, cho nênhuynh cũng không cần lo lắng cho ta sẽ ra sao? Huynh lần này lên đường tới LạcDương sao?"
Cuồng Ngũ hiển nhiên không nghĩ đến, thiếu niên anh tuấn trước mắt này, khôngngờ lại là Phượng Hoàng đặc sứ danh giương võ lâm gần đây, điều này thật sự làngoài dự đoán a. Nhìn Hoa Tinh, Cuồng Ngũ cười nói: "Nguyên lai là huynh đệ,khó trách so với người khác lại bất đồng. Ta lần này có sự tình phải đi tớiGiang Nam, sẽ không đi xem cái hoa hội kia,mà đó cũng không phải là đại phươngmà loại đại lão thô (con người thô tục) như ta có thể đến, mà là địa phương màthiếu niên anh tuấn như huynh đệ ngươi mới có thể đến. Mọi người là bằng hữucủa huynh đệ sao?" Nói xong nhìn tam nữ và Cô Ngạo. Text được lấy tạiTruyệnFULL
Hoa Tinh nhìn Cuồng Ngũ, khẽ cười nói: "Bọn họ đều là người bên cạnh ta, cóquan hệ rất sâu đậm, từ nay về sau nếu có gặp nguy hiểm, mong Lão Cuồng huynhhỗ trợ."
Cuồng Ngũ hào hùng cười nói: "Cái này có là gì, người bên cạnh huynh đệ cũnglà bằng hữu của ta, yên tâm đi, ta sẽ nhớ rõ. Mọi người tới xem hoa hội chứ?"
Hoa Tinh cười nói: "Nghe nói hoa mẫu đơn ở Lạc Dương, danh dương thiên hạ, chonên cũng thuận đường đi xem luôn. Lão Cuồng huynh nếu có thời gian rỗi, hãynhớ tới Phượng Hoàng Thư Viện của chúng ta du ngoạn một chuyến, có thời gianta cũng có thể chiêu đãi huynh thật tốt một chút."
Cuồng Ngũ đáp: "Có cơ hội ta nhất định sẽ đi, được rồi,bây giờ ta còn phải lênđường, lần sau sẽ gặp lại. Hôm nay cùng huynh đệ gặp gỡ, Lão Cuồng ta thật caohứng, bởi vì nhiều năm qua, huynh đệ là người đầu tiên chân thành cùng ta kếtgiao bằng hữu, từ trước tới nay, Lão Cuồng ta chỉ có duy nhất một bằng hữu, tasẽ nhớ kỹ." Nói xong đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của Hoa Tinh, nói được một tiếng "trân trọng " (giống như bảo trọng, ý là giữ gìn sức khỏe), thân hình nhoánglên, đã rời đi rất xa.
Nhìn thân ảnh của Cuồng Ngũ đã bỏ đi xa, trong mắt Hoa Tinh lộ ra một nụ cườinhẹ. Gặp gỡ Cuồng Ngũ, đối với Hoa Tinh mà nói chính là một kiện hảo sự. CuồngNgũ này rất lợi hại, tuyệt không hề tầm thường, hắn tuyệt đối không dưới LýDục, hoặc thậm chí còn hơn Lý Dục không ít, chỉ là không biết hắn vì sao lạibị bài danh đệ nhị danh, không kỳ quái hay sao?
Đám người trong thụ lâm, đối với sự tình Hoa Tinh và Cuồng Ngũ kết giao đềurất là kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ không thể tưởng được, Hoa Tinh vì cái gìlại dám đi kết giao với Cuồng Ngũ, kẻ mà không ai nguyện ý kết giao với hắn.Hắn chẳng lẽ lại không biết, tính tình của Cuồng Ngũ nổi danh nóng nảy cuồngbạo, không ai có thể quản được hắn sao.
Trương Tuyết nhìn Hoa Tinh, trong lòng hiện lên một ý niệm kỳ quái kỳ quái.Nghĩ đến tin tức từ Trường An báo về, nói giữa nữ nhân (con gái) của nàng vàHoa Tinh này tựa hồ có liên hệ gì đó, đáng tiếc không ai biết rõ ràng cả, giữahai người bọn họ đến cuối cùng đã xảy ra sự tình gì. Chính nàng cũng khó cóthể phán đoán quan hệ giữa hắn và Thu Nguyệt, chỉ có thể đợi sau khi ThuNguỵêt trở về, hỏi mới biết được. doc truyen tai . Liếc mắt nhìn bốn phía,thấykhông ít người đã ly khai,Trương Tuyết và thanh y nha hoàn cũng đứng dậy rờiđi, tiếp tục lên đường.
Mai Hương đối với cách hành sự của Hoa Tinh, luôn cảm thấy rất là kỳ quái, cómột loại cảm giác không thể nhìn thấu. Nàng giống như người khác rất đỗi mêhoặc, vì sao Hoa Tinh lại cùng Cuồng Ngũ kia kết giao bằng hữu chứ? Bởi vì hắnvõ công cao cường chăng, có thể là như vậy? Nhìn Hoa Tinh mỉm cười nhìn nàng,có ý không nói gì, Mai Hương hiểu được có một số việc, mình cũng không cầnphải hỏi đến.
Hoa Tinh nhìn ra được ra sự mê hoặc của những người bên cạnh, nhưng hắn tịnhkhông muốn nói ra. Nhìn thấy không ít người cũng đã rời đi, Hoa Tinh chỉ cườinhạt nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi, đoạn đường rất dài ở phía trước không hềcó khách điếm, nếu không nhanh chân, chúng ta có lẽ phải ngủ nơi hoang dã đấy.Ta thì không sao cả, nhưng lại không muốn mọi người đi theo phải chịu khổ, chonên chúng ta phải đi thôi." Nói xong bèn giục bốn người lên đường.
Trên quan đạo tới Giang Nam, một bạch sắc nhân ảnh đang lẳng lặng lên đường,hướng tới Nam Kinh mà đi. Người này không phải ai khác, chính là Lý Vân La đãrời khỏi Hoa Tinh, lúc này trên khuôn mặt Vân La đã mang theo một cái khăn chemặt, che đi dung mạo tuyệt mỹ trên đời. Làm như vậy cũng giảm đi rất nhiều sốngười truy theo phía sau, tránh được những phiền phức không ngừng. Vân La khirời khỏi Hoa Tinh được bốn ngày đã đi tới hạ lưu của Hán Thủy, lộ trình chỉcòn cách Nam Kinh chỉ vài ngày đường. Đi tới bờ sông Hán Thủy, Vân La quyếtđịnh chọn thủy lộ, vừa nhanh chóng lại thoải mái, không cần phải lên đườngdưới vầng mặt trời chói chang, chịu đựng khổ cực. Vì vậy Vân La đi thuyền trênHán Thủy, thuận theo dòng nước mà xuôi xuống bên dưới, sau ba ngày đã tới NamKinh.
Khi vào tới Phượng Hoàng Thư Viện, sau khi thông báo, thì rất nhanh Dư MộngDao đã mỉm cười đi tới. Vừa thấy Vân La, Dư Mộng Dao đã cười nói: "Vân La thậtlà hy khách (khách hiếm khi tới) a, tỷ tỷ ta đã hy vọng gặp muội nhưng phảichờ đợi trong hy vọng từ rất lâu rồi, hôm nay muội thế nào lại nhớ tới tỷ tỷvậy, tự động tới cửa gặp ta" Nói xong bèn kéo tay của Vân La, hướng vào phíatrong đi tới.
Khi tiến vào trong khách sảnh (phòng khách),Trầm Ngọc Thanh, Liễu Vô Song vàSở Thanh Tâm tam nữ đều đang ở đó, ba người nhìn Vân La, trong mắt đều lộ vẻtươi cười, có vẻ hết sức cao hứng. Dư Mộng Dao kéo tay của Vân La không thảra, ngồi bên cạnh tam nữ, mỉm cười nhìn nàng. Còn Vân La chỉ nhìn tay của DưMộng Dao, trên đó đang mang theo một khỏa thủy tinh giới chỉ (chiếc nhẫn bằngthạch anh), thập phần bắt mắt.
Trầm Ngọc Thanh phát giác cử động của Vân La, không khỏi nhìn nàng, ánh mắtnhẹ nhàng di chuyển, ánh mắt Trầm Ngọc Thanh dừng lại trên ngón tay của Lý VânLa, nhìn chiếc nhẫn bằng thạch anh kia, trên mặt Trầm Ngọc Thanh lộ ra thầnsắc thấu hiểu. Nguyên lai là như thế, thật sự là không thể tưởng được. HoaTinh ơi Hoa Tinh, đến Trung Nguyên chưa được bao lâu, bên cạnh chàng không kểtới Mai Hương, thì đã cùng Hoa Sơn phái Thu Nguyệt có quan hệ hết sức mậtthiết (khăng khít), bây giờ lại còn đem vị đại mỹ nhân trên Thiên Tiên phổ nàythu vào trong tư phòng, thật sự là lợi hại a, làm cho người ta không biết nênnói sao cho tốt nữa.
Trong lòng Trầm Ngọc Thanh hiện lên chút u oán, nhưng đối với thói đa tình củaHoa Tinh cũng đành chịu. Nhìn Vân La, Trầm Ngọc Thanh cười nói: "Vân La từTrường An tới đây, lúc này không phải chỉ là vì gặp mặt Mộng Dao của chúng tathôi chứ?"
Vân La nhìn tam nữ, từ từ hành lễ đáp: "Vân La ra mắt ba vị tỷ tỷ, Vân La đíchthực là từ Trường An mà đến, không biết Trầm tỷ tỷ như thế nào lại đoán trúngvậy." Nói xong nhìn Trầm Ngọc Thanh, trong mắt có chút khó hiểu. Sở Thanh Tâmnở nụ cười nhìn Vân La, tựa hồ hiểu được Trầm Ngọc Thanh thế nào lại biếtđược, còn song nhãn của Liễu Vô Song thoáng hiện vẻ nghi hoặc, trong lòng cũngtự hỏi Trầm Ngọc Thanh thế nào lại đoán trúng được.
Trầm Ngọc Thanh cười nói: "Vân La a, muội có phải là muốn từ chúng ta để giảithích một sự tình, bằng không vì sao sau khi đã tiến vào trong phòng rồi màvẫn cứ nhìn tay của Mộng Dao? Muội muốn nhìn chiếc nhẫn trên tay muội ấy vớichiếc nhẫn trên tay muội có gì khác nhau hay không, phải chứ?" Khi lời vừa nóira, Mộng Dao và Vô Song đều có phản ứng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Vân La, ánhmắt đều dừng lại trên chiếc nhẫn bằng thạch anh trên tay nàng.
Sắc mặt Vân La có chút xấu hổ, có chút ý tứ bối rối lúng túng. Liếc mắt nhìntứ nữ, Vân La lý nhí nói: "Tỷ tỷ thật không hổ là thiên hạ đệ nhất tài nữ, VânLa bội phục vô cùng. Vân La lần này đến đây, một là muốn tới thăm các vị tỷtỷ, hai là muốn hỏi một câu về sự tình của Hoa Tinh."
Mộng Dao cười duyên nói: "Vân La, nói nhanh xem muội thế nào lại gặp gỡ HoaTinh, giữa hai người đã xảy ra sự tình gì thú vị không? Vì sao chúng ta vẫnchú ý tới cử động của Hoa Tinh, nhưng cũng không biết muội thế nào lại yêuthương huynh ấy, đã phát sinh tình huống gì vậy?" Trong mắt Mộng Dao hàm chứachút tò mò, trên khuôn mặt mang theo ba phần tiếu ý, lẳng lặng nhìn Vân Lađang có ý tứ bối rối.
Vô Song chỉ nhẹ giọng hỏi: "Huynh ấy vẫn tốt chứ, không có nguy hiểm gì chứ?"Trong ngữ khí tràn đầy vẻ quan tâm, đồng thời cũng tiết lộ một phần tâm ýtrong lòng của nữ nhân. Vân La cảm nhận được phần tình ý của Vô Song, tronglòng dường như phát hiện đươc điều gì đó. Xuất phát từ trực giác mẫn cảm củangười thiếu nữ, Vân La đột nhiên hiểu được, những nữ nhân này có lẽ so vớinàng cũng không có gì khác biệt, với Hoa Tinh tồn tại quan hệ mật thiết khôngthể chia lìa.
Cẩn thận đánh giá tứ nữ trước mắt, Vân La cuối cùng mới phát hiện, ngoại trừSở Thanh Tâm ra, thì tam nữ còn lại trên tay đều mang chiếc nhẫn giống hệtchiếc nhẫn trên tay nàng, cái này đã nói ra hết tất cả, không phải sao? Khótrách Hoa Tinh muốn mình tới đây, nguyên lai lại ẩn tàng một ý nghĩa như vậy.Trong lòng Vân La rất ư kinh ngạc, không thể tưởng được một mình Hoa Tinh, đãđem ba vị mỹ nữ trên Thiên Tiên phổ toàn bộ cưới tới tay, thật sự khiến ngườita không dám tin tưởng.
Nhìn bốn người, Vân La nhẹ giọng nói: "Khi muội tới đây, Hoa Tinh hết thảy đềurất tốt, chàng thập phần tưởng niệm mọi người, thời khắc này chàng có lẽ đãtới Lạc Dương rồi. Khi rời đi, chàng nhờ muội đem cho các tỷ tám chữ, biểu đạttâm ý của chàng, chàng chân chính vô cùng yêu thương các tỷ."
Trầm Ngọc Thanh mỉm cười nhìn Vân La nói: "Chàng ấy à, sợ là không phải chàngchỉ yêu thương mình chúng ta đâu? Chàng chẳng lẻ lại không yêu thương muội?Chàng nếu không thương muội, thì sẽ không để muội tới đây gặp chúng ta. HoaTinh vô cùng kỳ dị, đời này chàng nhất định sẽ có vô số nữ nhân, kể cả muội vàta." Những lời này hết sức rõ ràng đã chỉ rõ thân phận của Vân La, tỏ vẻ TrầmNgọc Thanh tam nữ đều đã thừa nhận thân phận của nàng, Phượng Hoàng Thư Việncũng thừa nhận thân phận của nàng. Từ nay về sau nàng chính là thê tử của HoaTinh, nhận được sự đồng ý của Trầm Ngọc Thanh tam nữ, thì thân phận của nàngđã được quyết định.
Săc mặt Vân La đỏ lên nói: "Cám ơn tỷ tỷ, Vân La từ nay về sau hết thảy đềunghe theo phân phó của tỷ tỷ." Sắc mặt của Vân La hồng phớt lên, trong lòngcũng có vài phần xấu hổ và vui mừng, cuối cùng đã hiểu được mục đích của HoaTinh khi bảo nàng tới nơi này. Trầm Ngọc Thanh nói cũng đã chỉ rõ thân phậncủa nàng, để nàng an tâm.
Trầm Ngọc Thanh cười nói: "Tất cả mọi người đều là người mình, Vân La khôngcần phải khách khí như vậy, tỷ muội chúng ta chẳng cần phải phân biệt. HoaTinh bây giờ vẫn còn chưa tới Lạc Dương, vẫn còn đang trên đường, bất quá cũngrất nhanh cũng sẽ tới thôi.Theo những tin tức chúng ta nhận được, ngày muộirời khỏi bọn chàng, thì nhóm bọn chàng năm người gặp phải tập kích của Ám ưngtổ chức, trong đó có hai người bị thương. Hai người bị thương là Cô Ngạo vàmột cô nương tên là Tiểu Tuyết, vì thế, Hoa Tinh đã nổi cơn thịnh nộ, nhất cửđem toàn bộ mười ba vị cao thủ đỉnh cấp của Ám Ưng tổ chức diệt tuyệt, khôngbuông tha ột kẻ sống sót." Lời vừa nói ra, vẻ mặt Lý Vân La biến đổi, trongmắt lộ vẻ lo lắng.
Liếc mắt nhìn tứ nữ, Vân La hỏi: "Hoa Tinh và bọn họ bây giờ sao rồi, không cóchuyện gì chứ?" Trong ngữ khí hàm chứa chút quan tâm.
Dư Mộng Dao cười tiếp lời đáp: "Vân La, muội vẫn không hiểu về Hoa Tinh rồi.Với những am hiểu của chúng ta trong khoảng thời gian này về chàng, thì pháthiện ra một đặc điểm, đó là không cần lo lắng cho chàng. Chính như chàng đãtừng nói qua, chúng ta phải lo lắng chính là những người gặp phải chàng, nhữngngười đó phải cẩn thận." Nói xong nhịn không được nở một nụ cười.
Vô Song cũng cười nói: "Không sai, với võ công của chàng mà nói, thiên hạkhông ai có thể làm bị thương được chàng, hơn nữa chàng lại bách độc bất xâm,người nào muốn đối phó với chàng, cũng không hề dễ dàng làm được. Ngược lạiHoa Tinh thường xuyên trêu cợt người khác, khiến người ta phải dở khóc dởcười. Giống như lần đầu tiên khi chàng giết người ở Trường An, binh khí gìcũng không cần, chỉ muốn tìm lấy một thanh sát trư đao, khi đồ đao vào tay,lợn chó cúi đầu, giết những cao thủ khiến họ phải khóc cha gọi mẹ, thật sự làbuồn cười chết mất." Nói xong phảng phất tưởng nhớ lại bộ dạng buồn cười củaHoa Tinh, nhịn không được khẽ cười rộ lên. Vân La nghe được cũng phải hé môicười thành tiếng, phảng phất như cũng nhớ tới truyền thuyết về Hoa Tinh.
Lúc này, Sở Thanh Tâm mỉm cười hỏi Vân La: "Có chuyện này chúng ta đang muốnhỏi muội, không biết Chiến Vân thế nào lại chết vậy? Hắn không phải vẫn cùngmuội sống chung sao, muội chắc phải biết chứ?" Lời vừa nói ra,Trầm Ngọc Thanh,Liễu Vô Song, Dư Mộng Dao tam nữ đều nhìn Vân La, tựa hồ đang nghĩ tới điều gìđó.
Vân La nghe vậy thần sắc khẻ biến, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư. Nhìn tứ nữ, VânLa nhẹ giọng đáp: "Chiến Vân duyên cớ bởi vì muội mà chết. Ngày đó muội vốnnói cho hắn biết muội phải rời đi, một mình đi tới đây, đáng tiếc trong lònghắn có những suy nghĩ xấu xa với muội, trong rượu của muội bỏ vào Hóa CôngTán. Mà ngày đó khách điếm mà muội trọ lại rất gần với địa phương mà Hoa Tinhđã ở trọ, muội sau khi lừa Chiến Vân rời khỏi, thì từ khung cửa sổ nhảy ra,muốn chạy đến tìm Hoa Tinh, đáng tiếc ngay cửa khách điếm nơi Hoa Tinh đangtrọ lại thì đã bị Chiến Vân ngăn lại. Vốn là muội muốn chết, lại bị Chiến Vânchấn bay thanh trường kiếm trong tay. Nguyên là khi đó muội nghĩ khó có thểtrốn thoát khỏi tay Chiến Vân, không ngờ Hoa Tinh vào lúc thời khắc nguy hiểmnhất đã xuất hiện, cứu muội, cũng bởi vì tức giận, nhất cử giết chết ChiếnVân. Cái loại sự tình này không một ai biết, vì để tránh mang tới cho thư việnnhững phiền toái, bất quá sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện, cho nên muộinghĩ nếu muốn dẹp yên chuyện này, phải hướng tới sư phụ mà nói việc này, thỉnhsư phụ ra mặt giải quyết. Muội không thể để Hoa Tinh một mình đối mặt với VôSong Thư Sinh Tống Văn Kiệt, chàng cũng vì muội mới giết Chiến Vân, cho nênphải do đích thân muội ra mặt giải quyết chuyện này."
Tứ nữ trong phòng bắt đầu trầm tư, không ai nghĩ đến Chiến Vân lại do Hoa Tinhgiết. Bất quá cũng đã từng nói qua, ngoại trừ Hoa Tinh ra, thiên hạ này còn cóai dám giết Chiến Vân đây? Thấy Vân La có cảm giác tự trách, Trầm Ngọc Thanhcười nói: "Vân La muội đã suy nghĩ quá nhiều rồi, đi tới bên cạnh ta nào, tanói uội một việc." Nói xong trong mắt hàm chứa vẻ thần bí.
Vân La nhìn nàng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng đáp: "Tỷ tỷ muốnkể cho Vân La chuyện gì đây?" Trầm Ngọc Thanh hàm chứa nụ cười, vươn tay ômlấy thân thể của Vân La vào trong lòng, ôm vòng eo của nàng rồi nói: "Vân Lathật đẹp a, thật tiện nghi cho vị phu quân của chúng ta rồi. không cần phảinghĩ nhiều, có biết không? Chàng đã coi muội là kiều thê, thì sẽ không để uộichịu ủy khuất đâu, muội hãy yên tâm đi, chàng không có việc gì đâu. Muội khôngphải muốn biết thân phận lai lịch của chàng sao, ta sẽ nói uội biết. Muội cónghe qua 'một đao trong tay, ta có thiên hạ' tám chữ này chưa? Chắc đã từngnghe qua rồi."
Vân La tựa trong lòng của Trầm Ngọc Thanh, nghe nàng ta tán tụng vẻ mỹ lệ củanàng, trong lòng có vài phần vui sướng. Vân La có chút ý tứ bối rối nói: "Tỷtỷ cứ giễu cợt Vân La thôi, tỷ tỷ mới là nữ nhân mỹ lệ nhất trong thiên hạ,Vân La so ra vẫn còn thua kém tỷ tỷ nhiều, tám chữ 'một đao trong tay, ta cóthiên hạ' mà tỷ tỷ đã nói, muội đích xác đã từng nghe sư phụ nói qua. Sư phụcòn nói thêm, đó là câu nói ưa thích nhất của thiên hạ đệ nhất nhân năm đó làĐao Hoàng Bá Thiên lão tiền bối, tỷ tỷ nói lời này, muốn nói cho Vân La điềugì đây?" Vân La có chút khó hiểu.
Trầm Ngọc Thanh cười nói: "Một đao trong tay, ta có thiên hạ, đồ đao vào tay,thiên hạ cúi đầu, Vân La muội có hiểu được điều này ẩn dấu cái gì không?" Nóixong bèn mỉm cười nhìn nàng ta, xem ra nàng ta cũng đã gần đoán ra rồi. MộngDao và Vô Song bên cạnh cũng nhìn nàng, trên mặt nở một nụ cười.
Đôi chân mày của Vân La nhướng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhìn tứ nữ,Vân La ngạc nhiên hỏi: "Theo lời của tỷ tỷ, Hoa Tinh chính là truyền nhân củaĐao Hoàng Bá Thiên năm ấy, phải vậy không?" Vân La hiển nhiên có chút kinhngạc, không dám tin tưởng.
Trầm Ngọc Thanh cười nói: "Đích xác là như vậy, bất quá với võ công bây giờcủa Hoa Tinh, có lẽ đã đạt tới thời khắc đỉnh phong của Bá Thiên lão tiền bốivào năm ấy. Cho nên nói huynh ấy bây giờ và Đao Hoàng Bá Thiên cũng không cókhác biệt. Điều này cũng chính là nguyên nhân chúng ta không hề lo lắng chochàng. Muội cũng không cần quá để ý đến sự tình của Chiến Vân, có biết không?Để chàng đi xử lý là được rồi. Chàng muốn chiếm được kiều thê mỹ lệ như thếnày, thế nào lại không phải cố gắng nỗ lực một chút mà làm việc, điều đó khôngphải quá tiện nghi cho chàng sao." Nói xong mỉm cười nhìn nàng ta. Tam nữ bêncạnh cũng cùng lúc hô lên đồng ý với quan điểm của Trầm Ngọc Thanh.
Sắc mặt Vân La đỏ lên, trong lòng nói không nên lời vẻ xấu hổ và hạnh phúc,một cổ ngọt ngào dâng tràn trong lòng. Nghĩ đến lời nói của Trầm Ngọc Thanh,đã khiến nàng rất là cao hứng, nhịn không được nhớ lại tình hình khi đang ởchung với Hoa Tinh. Nghĩ đến ánh mắt tràn ngập mị lực của Hoa Tinh, nhu tìnhlay động cung đàn trái tim của người khác, nụ hôn vừa tà dị mà lại mê ngườicủa gã, trái tim của Vân La như một chú hươu nhỏ đang chạy nhảy, đập rộn ràngkhông ngừng.
Ngũ nữ vui vẻ nói cười đàm luận một lúc, cũng là Vô Song trước tiên nhịn khôngđược mở miệng, hỏi vấn đề mà tam nữ vấn muốn hỏi. Vô Song có chút ngượng ngùnghỏi Vân La: "Vân La, muội lúc trước có nói Hoa Tinh nhờ muội mang cho chúng tatám chữ, không biết là tám chữ gì, nói lên điều gì vậy?"
Vân La nhìn tam nữ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, khẽ cười nói: "Muội còntưởng ba vị tỷ tỷ đều đã quên rồi, nguyên lai lại không quên a, ba vị tỷ tỷ cóphải là là tưởng niệm phu quân của các tỷ không? Khách Khách." Nói xong kiềumị cười rộ lên.
Sắc mặt tam nữ hồng phớt lên, Trầm Ngọc Thanh cười mắng: "Tử nha đầu (Nha đầuđáng chết này) dám điêu ngoa sao, chàng cũng là phu quân của muội mà, còn dámcười chúng ta nữa, xem khi chàng trở lại chúng ta sẽ thu thập muội thế nào."
Vân La vội vàng cười nói: "Tỷ tỷ bỏ qua cho Vân La đi, muội không dám nữa đâu.Chàng muốn muội đem tới cho các tỷ tám chữ rất đặc biệt, rất có ý tứ, cũngtràn ngập thâm tình. Tám chữ ấy là, 'ái tại tâm gian, diêu kí triền miê ' (yêu nhau trong lòng, dù xa vẫn quấn quýt)!"
Tam nữ trong lòng chấn động, tràn đầy cảm động. Ái tại tâm gian, diêu kí triềnmiên! Tám chữ thật ngắn ngủi, nhưng lại nói lên tương tư vô tận và thâm tìnhnồng đậm, khiến tam nữ trong lòng rất kích động. Trong mắt Vô Song toát ra vẻthần thánh, nghĩ tới bản thân nàng tựa hồ đã Phi tới bên cạnh Hoa Tinh. Trongmắt Mộng Dao mang vẻ si mê, tất cả trong óc nàng đều là ảnh tử (cái bóng) củaHoa Tinh. Trong lòng Trầm Ngọc Thanh cũng tràn đầy vẻ vui mừng, nhịn khôngđược mở miệng nói: "Xem chàng cũng có chút lương tâm, cũng biết chúng ta đangtưởng niệm chàng. Chàng ấy à, miệng lưỡi thật ngọt ngào, giống như đã được bôimật vậy, dẫn dụ khiến người ta phải quay vòng vòng, thập phần thích trêu chọcngười ta."
Sở Thanh Tâm ở bên cạnh lẳng lặng nhìn tứ nữ, trong lòng nghĩ tới Hoa Tinh,hắn là một kẻ thế nào đây? Không ngờ lại có thể khiến bốn vị tuyệt thế mỹ nữtrên Thiên Tiên phổ này vì hắn mà lo lắng trong lòng, thật khiến cho người tanhịn không được muốn gặp gỡ hắn. Hai mươi năm qua, trên Thiên Tiên phổ tổngcộng cũng chỉ có tám vị giai nhân mỹ tuyệt nhân thế, hôm nay không ngờ đã bịhắn chiếm được tới bốn vị, thật khiến cho người ta không dám tưởng tượng. HoaTinh mới xuất đạo còn chưa đủ một tháng, mà đã lợi hại như vậy, hắn nếu bôntẩu trong võ lâm hai năm nữa, còn không phải thu hết toàn bộ thiên hạ mỹ nữsao. Nhưng chuyện này có thể xảy ra như vậy không? Có lẽ có, bằng không hắn vìsao lại được gọi là hoa tâm chứ!. (hoa tâm: kẻ trang hoa phóng đãng)
