Diễm Ngộ Chi Lữ
Năm người Hoa Tinh nghỉ trong khách trạm hai ngày, đợi cho vết thương của CôNgạo và Trần Lan không còn ảnh hưởng đến chuyện đi lại nữa mới lên đường hướngvề phía Lạc Dương. Hoa Tinh nhận thấy người võ lâm trên đường đã đông thêm rấtnhiều, hầu hết đều đi về phía Lạc Dương cả. Hắn đoán họ đều đến xem hội hoaMẫu Đơn, thịnh hội này xem ra có sức lôi cuốn không ít.
Thỉnh thoảng lại có một vài thớt ngựa Phi nước đại vượt qua. Hoa Tinh bất chợtmỉm cười, mắt lộ vẻ kỳ lạ pha chút hứng khởi, lên tiếng: "Xem chừng hội hoalần này rất có ý nghĩa, thậm chí sẽ xẩy ra nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượngcũng nên. Chúng ta đến nơi đừng để lỡ dịp, cứ xem hội cho thoả thích."
Ba thiếu nữ và Cô Ngạo đều không hiểu hết ý nghĩa câu nói của Hoa Tinh, MaiHương lên tiếng hỏi: "Chàng nói gì muội nghe mà không hiểu, có thể nói rõ lạiđược không?"
Hoa Tinh nhìn cả bọn, khẽ đáp: "Không hiểu cũng không sao, đến lúc đó ắt sẽhiểu thôi mà, chúng ta cứ đi đã!"
Nói xong, thân hình chợt chao đảo. doc truyen tai . Cả bọn nhìn điệu bộ kỳ lạđó lại càng không hiểu là chuyện gì. Chỉ lắc lư mấy cái, Hoa Tinh đã cách xamấy trượng, tay khoác tay nải, dáng nghiêng ngả như kẻ say rượu, trên mặt lộvẻ lạc quan hớn hở khiến mấy người phải ngẩn ra nhìn nhau. Suốt dọc đường đi,họ chưa thấy điệu bộ hăm hở đó của Hoa Tinh lần nào.
Trong đám nhân sĩ võ lâm đông đảo trên đường, có không ít người mang ân oánvới bọn hắn. Đầu tiên phải kể đến Lý Dục, đi trước họ hai ngày, đã qua ba ảisắp đến Tân An trấn. Ngoài ra còn có Bạch Y Truy Hồn Tiêu Viễn Sơn và mẫu nữLý Nguyệt Mai đang đi phía trước cách bọn Hoa Tinh hai ngày đường. tại
Ngoài những người trên, phía trước bọn Hoa Tinh còn có hắc y thanh niên và gãbại hoại bạch y La Văn, đương nhiên lão đạo trọc cũng theo sát La Văn khôngrời.
Những động tĩnh đó Hoa Tinh nắm được thông qua mật thám của Thư Viện. Có điềuhắn vẫn không biết gì về tung tích của Vạn Trọng Sơn và Lâm Phương, khiến ỗilúc nghĩ đến đều chau mày khó chịu, đoán già đoán non không hiểu họ đã xẩy rachuyện gì.
Buổi trưa, năm người Hoa Tinh lấy lương khô ra ăn rồi lại vội vã lên đường.Mai Hương ngây thơ nhưng lại không hề ngốc nghếch, trên đường luôn đi sát cạnhHoa Tinh. Trời nóng bức như vậy mà nàng hết sức mát mẻ dể chịu. Hoa Tinh mỉmcười xoa đầu nàng: "Hương Nhi quả là thông minh, biết tìm nơi để tránh nắng!"
Mai Hương nũng nịu: "Phải thế chứ, Hương Nhi đâu phải đồ ngốc! Chỉ cần nhìnthấy điệu bộ là đoán ra bí quyết của chàng. Chàng xem, mọi người đều toát mồhôi, chỉ có chàng là mặt không đỏ hơi thở không gấp, mồ hôi lại càng không mộtgiọt, đương nhiên làm cho Hương Nhi phải chú ý rồi, đúng không?
Hoa Tinh nhìn nàng mỉm cười: "Đây là bí mật không thể tiết lộ, tuy nhiên nếuHương Nhi muốn biết thì ta cũng có thể nói à biết, có điều phải chờ đến tốinhé. Khi đó Hương Nhi phải ngoan ngoãn chiều chuộng ta, cho ta thoả mãn thì tamới giải thích cho..."
Hai con mắt hắn nheo lại ranh mãnh, Mai Hương nghe nói mặt đỏ lên thẹn thùng,vùng vằng: "Đáng ghét, muốn Mai Hương hối lộ chứ gì? Muội không chịu đâu,không thèm nói chuyện với chàng nữa!"
Cặp môi son của nàng vểnh lên kiêu kỳ, ra vẻ quân tử không thèm nói chuyện vớikẻ tiểu nhân. Hoa Tinh không nén được bật cười to, hiển nhiên đã bị dáng điệucủa Mai Hương cuốn hút. Hắn giơ ngón tay trỏ ấn khẽ vào cặp môi cắn chỉ xinhđẹp, vẻ đầy thú vị. Khuôn mặt Mai Hương ửng đỏ, vừa tức vừa thẹn thùng, bấtngờ há miệng cắn vào ngón tay Hoa Tinh.
Hoa Tinh cứ để nguyên ngón tay trong miệng nàng, mỉm cười bật nhẹ đầu ngón vàochiếc lưỡi nhỏ xinh làm cho Mai Hương chút nữa thì sặc, phải quay nhanh mặtđi.
Nhìn điệu bộ xấu hổ của nàng, Hoa Tinh không nỡ chọc tức thêm nữa, chỉ nhẹ ômngang lưng ong, dịu dàng: "Được rồi Hương Nhi à, chúng ta đi thôi. Đến kháchtrạm ta sẽ đền cho nàng, được không thiên thần xinh đẹp của ta?"
Giọng hắn hết sức nhỏ nhẹ, dường như sợ ai khác nghe thấy sẽ làm nàng ngạingùng. Mai Hương định thần, nghiêng mặt kiêu kỳ gật đầu với Hoa Tinh, tronglòng ngọt lịm vì hạnh phúc.
Ám Vũ và Trần Lan phía sau cách chừng hơn trượng, không lên tiếng tránh làmmất vui của hai người. Nhìn đôi lứa nồng nàn tình cảm cả hai đều tỏ vẻ hâm mộ,nghĩ lại lúc mình cùng Hoa Tinh bên nhau, ánh mắt chợt mơ màng trìu mến.
Không lâu sau bọn Hoa Tinh đi đến một ngã ba, thẳng về phía trước là đường cáiquan đi Lạc Dương, bên phải là đường mòn đi về Hoa Sơn Phái. Nhìn con đườngmòn bên phải Hoa Tinh không khỏi nhớ đến Thu Nguyệt, không biết giờ này nàngcó bình an, có còn nhớ đến hắn không?
Hoa Tinh ngoái nhìn bốn người, gật đầu: "Chúng ta đi thôi, sau này rỗi rãi hãycùng đến Hoa Sơn du ngoạn, phong cảnh Hoa Sơn đẹp nổi tiếng thiên hạ đó!" Nóirồi dẫn đầu đi tiếp về phía Lạc Dương.
Mặt trời xuống núi, bọn Hoa Tinh mới đến thành Đồng Quan. Ngay trước cửathành, Hoa Tinh chợt thấy một nữ nhân vô cùng hấp dẫn. Nữ nhân trông phải đếnba mươi nhưng có khuôn mặt vô cùng mỹ lệ, mình khoác bộ váy vàng, thân hìnhthon thả tuyệt đẹp. Nhan sắc nàng tựa như giọt sương thu, vừa mỹ miều vừa điểmnét tự tin, toát ra sức quyến rũ khó tả. Phong thái nàng thướt tha yểu điệu,nhất cử nhất động đều thanh thoát, tràn trề sức sống. Cái miệng nhỏ xinh luônmỉm cười, đôi mắt hút hồn ai nhìn vào cũng nảy sinh cảm giác dễ chịu, chỉ muốnđược gần mãi.
Hoa Tinh nhìn sững mỹ nhân, ánh mắt thèm khát dán lên bộ ngực đầy đặn. Nữ nhânđó rất biết cách ăn mặc, song phong nhô cao cố ý phô trương vẻ quyến rũ, ẩn ẩnhiện hiện mê người. Nụ cười mỉm túc trực trên môi gây cảm giác nàng hết sức tựtin, có hấp lực không thể chống nổi với nam nhân. Dải thắt lưng ngang eo lỏngvừa phải, không làm cho đôi gò bồng đảo quá ư phô trương, càng làm cho nàngtăng lên vẻ hấp dẫn.
Lòng Hoa Tinh khát khao chiếm đoạt, nỗi khát khao mãnh liệt không giấu giếmhiển hiện trong ánh mắt, trên nụ cười đầy ý tứ khi nhìn nữ nhân đang đi vềphía mình. Không chỉ một mình hắn, khi nữ nhân đó đi qua, hầu hết nam nhân đềungoái đầu lại sững sờ.
Hoàng y nữ nhân cũng phát hiện ra Hoa Tinh, đôi mắt thoáng ngây ra như bị vẻngoài của hắn thu hút. Nàng nhìn Hoa Tinh chăm chú, cái nhìn thâm sâu khiếncho người ta khó đoán dò được ý tứ. Khi nàng lướt qua, một mùi hương thoảngvào mũi Hoa Tinh khiến hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái. Khóe miệng Hoa Tinhthoáng một nụ cười ẩn ý, như ám thị với nữ nhân điều gì đó, đáng tiếc là khôngai hiểu cả. Ba thiếu nữ cùng đi với Hoa Tinh cũng bị nữ nhân thu hút đến ngẩnra, đó mới thật là một nữ nhân đích thực, tràn trề sinh lực và sức quyến rũ nữtính, một ma lực mạnh mẽ khiến kẻ khác giới khó thể kỳm nén được thèm khát.
Đi đã được một quãng, mấy người Hoa Tinh vẫn chưa hết ngẩn ngơ. Hoa Tinh ngoáiđầu nhìn dáng hình yểu điệu thướt tha, ham muốn trong người không nén nổi cứdâng trào. Hắn nghĩ thầm, giá mà mình chinh phục được nữ tử này, khiến nàngngoan ngoãn nghe lời mình nhỉ? Được như thế thật không còn gì bằng. Mỹ nhân ấycòn hơn hẳn ba bông hoa đang đồng hành cùng mình đây, thật tiếc không biếtđược nàng là ai.
Hoa Tinh nhủ thầm, nhất định ta sẽ còn gặp lại nàng!
Khi bóng dáng nữ nhân đó khuất rồi, Mai Hương mới thốt: "Người ấy sao mà đẹpthế, lại có phong vị khó ai sánh bằng, thật là đến muội cũng phải mê!" Ám Vũcùng Trần Lan tuy không lên tiếng bình phẩm, nhưng thái độ biểu lộ hoàn toàntán đồng với nàng.
Hoa Tinh nhẹ giọng: "Các nàng muốn biết lai lịch nữ nhân ấy ư? Cô ta có vẻ kỳbí lắm, hẳn đã luyện một nội công đặc thù khiến người ta không thể đoán đượcnông sâu, hết sức huyền diệu. Nữ nhân này không giản đơn chút nào, thú vịthật!" Mắt Hoa Tinh hấp háy đầy ý nghĩa, như đã thầm đưa ra một quyết định nàođó.
Ba nàng nghe vậy đều lắc đầu không nói, rõ ràng không biết được nữ nhân đó làai, từ đâu tới. Cô Ngạo đi bên cũng lắc đầu, nhưng lòng lại nghĩ nghĩ thầm:"Sao mà kỳ ảo đến thế, thiên hạ lại còn có nữ nhân chim sa cá lặn đến thế ư?Thật khó làm người ta quên nổi! Nữ nhân đó có nét gì giống với công tử của ta,đều thần bí, có sức hấp dẫn mạnh mẽ. Không rõ hai người còn gặp nhau nữakhông?"
Hoa Tinh thấy bốn người đều im lặng nên cũng không lên tiếng, thực ra ý nghĩhắn bây giờ chỉ quanh quẩn với hoàng y nữ nhân mà thôi, hay để cho người củaThư Viện đi tìm hiểu xem thế nào?
Quyết định rồi, Hoa Tinh bảo tất cả cùng vào thành.
Tửu lâu có tên là Tam Tinh, năm người Hoa Tinh vừa thưởng thức sơn hào hải vịvừa để y quan sát động tĩnh trên lầu. Ánh mắt Hoa Tinh trước tiên hướng tớimột nữ nhân xinh đẹp khác ngồi tại góc phòng.
Nhan sắc người đó vừa đoan trang tao nhã, vừa hấp dẫn đến ngỡ ngàng. Nữ nhânđộ tuổi trên dưới ba mươi, xiêm y bó sát thân hình ẩn hiện những đường congmềm mại lung linh. Nét mặt nàng ẩn chứa chút âu sầu, đôi mày chau nhẹ như mangtâm sự. Cùng ngồi với nàng là một a đầu áo xanh chừng mười bảy mười tám, cũnghết sức xinh xắn.
Hoa Tinh chăm chú nhìn mỹ nữ, lòng lại thầm hỏi nàng là ai? Có phải do trămhoa đắp tô mà thành không? Dường như là vậy! Từ khi sơ nhập giang hồ, hắn đãgặp qua bao nhiêu mỹ nữ, thế mà chưa từng thấy ai đẹp đến nhường ấy.
Ám Vũ ngồi cạnh rất chú ý tới nội tâm Hoa Tinh, khẽ thì thầm: "Phu quân cóbiết là ai không? Ám Vũ cho chàng biết nhé, người đó có quan hệ rất lớn vớichàng đấy, chính là Hoa Sơn trí nữ Trương Tuyết, mẫu thân của Thu Nguyệt tiểuthư."
Hoa Tinh nghe nói đờ cả người, nhìn Ám Vũ gật đầu vẻ cám ơn nàng đã nhắc nhở.Ánh mắt hắn chuyển sang phía Trương Tuyết, ngắm nhìn đôi ngọc nhũ đầy đặn, tấmlưng ong thướt tha đầy quyến rũ. Thật không ngờ đó lại chính là mẫu thân củaThu Nguyệt, chẳng trách nàng lại đẹp đến mức ấy.
Nghĩ đến mỹ nhân trước mặt lại chính là nhạc mẫu tương lai, Hoa Tinh chợt cócảm giác không thể chấp nhận. Trong con mắt hắn, kia là một mỹ nhân trác việtphong tư, một tuyệt thế giai nhân vô cùng hấp dẫn. Chợt nhớ lời Thu Nguyệt kểngày đó, cả nhị sư bá Chu Lượng và cửu sư thúc Doanh Phượng của nàng đều si mêTrương Tuyết. Giờ đây nhìn người hắn mới hiểu, bất cứ nam nhân nào ở gầnTrương Tuyết đều ao ước bà ta để ý đến, đó không có gì là khó hiểu.
Tại sao Trương Tuyết không ở lại phái Hoa Sơn giúp phu quân, lại một mình dẫntheo a hoàn đến đây làm gì? Bởi bà ta không tránh đường cái quan, cũng khônghề giấu diếm hành tung nên mọi con mắt đều đổ dồn vào nhìn, nam nhân nào cũnglộ vẻ thèm muốn. Trong số đó có hai cặp mắt đặc biệt, ẩn tại góc tửu lâu tránhsự chú ý của thiên hạ. Ánh mắt của họ ẩn dấu sự thâm trầm, dường như có mộtmối quan hệ nào đó với Trương Tuyết.
Dùng bữa xong, năm người Hoa Tinh rời tửu lâu. Trước khi đi Hoa Tinh còn ngoáilại nhìn Trương Tuyết thêm lần nữa, ánh mắt biểu lộ vẻ tiếc nuối không đượcngắm thêm nhan sắc của mỹ nhân.
Trương Tuyết dường như cũng cảm nhận được ánh mắt Hoa Tinh, khuôn mặt thoángngây ra đờ đẫn. Cả bà ta cũng bị vẻ tuấn tú của Hoa Tinh quyến rũ, thầm nghĩthiên hạ này không tìm ra một vẻ đẹp thứ hai như vậy. Đôi mắt có phần giangiảo của Hoa Tinh như đọc được ý nghĩ của Trương Tuyết, làm bà ta cũng có cảmgiác xao xuyến trong lòng.
Hoa Tinh nhìn vẻ ngơ ngẩn của Trương Tuyết, khóe miệng nở nụ cười như thầm nóimột điều gì đó, nhưng không ai có thể hiểu nổi.
Về khách trạm, người của Thư Viện đã đợi sẵn. Nhìn thiếu nữ trước mặt ngoạihình bình thường không có gì nổi trội, không gây sự chú ý đối với bất cứ ai,Hoa Tinh gật đầu mỉm cười: "Có tin tức gì không?"
Thiếu nữ cung kính đáp: "Bẩm đặc sứ, có tổng cộng bốn tin. Một là những ngườiĐặc sứ dặn chúng tôi theo dõi đã đến trước Đặc sứ những hai ngày đường. Họ làNgân y kỳ hiệp Lý Dục, Bạch Y Truy Hồn Tiêu Viễn Sơn, Lục nương tử Lý NguyệtMai, hắc y thiếu niên Dạ Phong, bạch y thiếu niên La Văn, theo sát đằng sau làQuái đạo nhân đầu trọc..."
Thiếu nữ nghỉ lấy hơi một chút, nói tiếp: "Ngoài sáu người đó ra, những ngườiĐặc sứ nhận biết còn có Ngân Y Kiếm Khách Lâm Vân của Vũ lâm Thư Viện, cảitrang đi trước Đặc sứ một ngày đường. Mục đích của Lâm Vân là gì chúng ta chưanắm được rõ ràng. Tin thứ hai là sự xuất hiện của Trương Tuyết, phu nhânTrưởng môn Hoa Sơn. Chuyện này có phần kỳ quặc, Thư Viện chưa có thông tin gìthêm. Tổ chức đang cho người theo sát nắm tình hình, phân tích mục đích đi dựhội của bà ta. Trương Tuyết đột nhiên xuất hiện tại đây vì mục đích gì, aicũng chưa đoán được."
Thiếu nữ lại ngừng một lúc, theo dõi thái độ của Hoa Tinh, đoạn tiếp: "Về VạnTrọng Sơn và Lâm Phương. Lâm Phương thì chúng tôi đã có tin, cô ta đang ở cùngĐường Mộng Đại tiểu thư của Đường gia, vốn xếp hàng thứ năm trong Bách HoaPhổ. Đường gia Đại tiểu thư này là một nhân vật rất khó chịu, đứng thứ tưtrong Phượng Bảng, biệt danh Thúy Ngọc Hồ Điệp. Đường Mộng xinh đẹp ít aibằng, có điều nhất thân tàng độc nên ít ai dám lại gần. Theo tin tức của ThưViện, cô ta xuất đạo đã sáu năm nhưng chưa nam nhân nào lọt mắt xanh. Đã có kẻdùng thủ đoạn hạ lưu hòng chiếm đoạt cô ta, nhưng rồi đều trúng độc mà chết.Vì thế nên hầu hết nam nhân đều né tránh, xếp cô ta vào một trong mười nhânvật khó chơi nhất giang hồ. Về phần Vạn Trọng Sơn, hai hôm trước còn thấy tungtích nhưng đột nhiên lại biến mất, chúng tôi tìm khắp nơi nhưng chưa phát hiệnra, phía trước cũng không có thông tin gì cả. Thứ tư là…
Thiếu nữ lại nghỉ lấy hơi, nhìn Hoa Tinh dò xét: "Thứ tư là, hội hoa Mẫu ĐơnLạc Dương lần này sẽ đông vui nhộn nhịp hơn năm ngoái. Nguyên nhân chủ yếu vìngười trong võ lâm tham gia đột nhiên tăng vọt đến năm lần, cả các môn phái ẩntàng từ lâu cũng góp mặt như Giang Nam Thiên Nhất Giáo, Tây bắc Phi Ưng Giáo,Tây nam Tuyệt Thiên Môn. Thuộc hạ của ba giáo phái này tụ hội ở Trung Nguyên,e rằng vì một mục đích gì đó không đơn giản. Bởi thế Thư Viện lưu ý Đặc sứphải hết sức chú ý động tĩnh của bọn họ, Thư Viện sẽ hết sức cung cấp tin tứcmới cho Đặc sứ, mong Đặc sứ phân tích kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định, cẩntrọng đối phó."
Năm người Hoa Tinh chăm chú lắng nghe, nét mặt mỗi người một vẻ. Đến đoạn VạnTrọng Sơn mất tích, cả ba thiếu nữ và Cô Ngạo đều xuýt xoa lo lắng cầu monghắn được bình yên, trong khi nhãn thần Hoa Tinh có chút nghi ngờ nhưng lạikhông biểu lộ ra nét mặt. Chỉ khi biết tin tham dự hội hoa Lạc Dương lần nàycó cả Tam đại phái võ lâm cao thủ là hắn chau mày trầm ngâm, cố đoán ra mụcđích của bọn họ.
Cuối cùng Hoa Tinh gật đầu, nhẹ giọng: "Tốt lắm, ta biết rồi. Còn một việc nữanhờ các ngươi tìm hiểu hộ. Tối nay vào thành chúng ta gặp một nữ nhân rất hấpdẫn và kỳ lạ, ngươi hãy nghĩ cách thu thập thông tin về con người này, tìmtung tích và lập tức báo cho ta." Nói đoạn hạ giọng tả cho thiếu nữ dung nhan,ngoại hình và những nét đặc trưng của hoàng y mỹ nhân.
Thiếu nữ đi rồi, Hoa Tinh nhìn bốn người, cười nói: "Chớ nên nghĩ ngợi nhiều,mọi sự đều có nguyên cớ cả, các người lo lắng cho Trọng Sơn cũng chẳng đượcích gì, hiểu không? Có một số việc là trời định, không thể thay đổi được, vìthế đừng có nên nặng nề quá. Đến Lạc Dương lần này chúng ta phải hết sức cẩnthận. Các người nghe rồi đấy, cao thủ tham gia nhiều như mây nên tất cả phảitheo sát ta mới ổn. Một khi ta có việc phải đi thì cố tránh tiếp xúc với ngườilạ, cẩn thận giữ mình, khi có ta thì có thể tùy ý, hiểu không? Nếu gặp phảiđối thủ võ công cao cường, ngoài Tiểu Vũ còn có thể đối phó chứ ba người cònlại thì kém xa. Tất cả các người, về sau phải tranh thủ thời gian luyện côngđặng có thể tự vệ. Được rồi, hôm nay mọi người đi đường đều đã mệt, nghỉ sớmđi. Tiểu Tuyết ở lại, ta có chuyện muốn bàn thêm."
Mai Hương nhìn Hoa Tinh, nhẹ nhàng: "Hoa Tinh à, chàng cũng nên nghỉ sớm đi!"
Trong bốn người đi cùng, thân phận tiểu phu nhân của Mai Hương đã sớm đượcđịnh đoạt nên ai cũng kính nể nàng đôi phần, đặc biệt là Cô Ngạo.
Hoa Tinh mỉm cười: "Nàng chưa quen đi xa, cố gắng ngủ sớm mai còn lên đường.Cô Ngạo vừa lành vết thương, cũng cần nghỉ nhiều cho lại sức!" Nói xong nhìnÁm Vũ, ánh mắt biểu lộ nỗi niềm sâu nặng, không cần phải nói ra lời.
Sau khi tiễn ba người đi khỏi, Hoa Tinh nhìn Trần Lan, nét mặt đột nhiên lộ vẻkhó xử, nhè nhẹ gật đầu: "Đến đây, đến cạnh ta!"
Lời hắn ân cần thân thiết. Trần Lan biết Hoa Tinh muốn thừa dịp chiếm hữunàng, lòng không khỏi ngượng ngùng. Tuy vật nàng không cự tuyệt ham muốn củaHoa Tinh, vẫn chầm chậm đến bên cạnh hắn.
Nhìn dáng vẻ Trần Lan, Hoa Tinh biết nàng đang nghĩ chuyện thân thiết giữa haingười. Hắn không nói nhiều, ôm nàng vào lòng, hai tay vòng qua chiếc eo mềmmại rồi bắt đầu mơn trớn trước ngực nàng. Tiếc là đôi ngọc nhũ căng tròn lạibị ép chặt dưới làn vải quấn, ngoài cảm giác có chút mềm mại thì không đem lạichút gì hưởng thụ thoả mãn.
Bất quá Hoa Tinh không thể buông tha cho đại mỹ nhân trong tay được, cho dùtay phải không có cảm giác như ý, tay trái hắn khe khẽ cách chỉ một lần vảilụa mỏng tanh xoa nhẹ bông hoa thần bí giữa hai chân của nàng, tận hưởng cảmgiác nhu nhuyễn tuyệt vời của tùng lâm khê thủy.
Mặt Trần Lan đỏ dậy, đôi môi xinh bật ra tiếng rên khe khẽ: "Đệ đệ, đừng làmvậy... đừng mà... A... đệ đệ... Chẳng phải đệ nói có chuyện muốn nói với tỷmà, sao lại lừa dối tỷ?" âm thanh mềm mại ngắt quãng, càng làm dật lên hammuốn của Hoa Tinh.
Hoa Tinh trong lòng đã rừng rực như lửa, đâu thể vì mấy lời yếu ớt mà dừngtay. Hắn cười ranh mãnh, tay trái hơi vận lực ấn nhẹ. Cả người Trần Lan runbắn lên, ngoan ngoãn chúi gọn vào lòng hắn, miệng không ngừng rên lên khe khẽ.
Hoa Tinh thì thầm: "Đệ muốn nói hôm nay đệ không tha cho tỷ, tỷ sợ không?"
Nói rồi những ngón tay lần tìm vào nơi thần bí kia, vuốt ve mơn trớn. Hai máTrần Lan đỏ bừng như say rượu, giọng van vỉ: "Đệ đệ à, tha cho tỷ đi mà, vanđệ đấy!" Miệng nói vậy nhưng cặp tuyết đồn của nàng lại không ngừng chuyểnđộng theo ngón tay Hoa Tinh, càng kích thích hắn đến cực điểm.
Mắt Hoa Tinh lộ vẻ suy nghĩ, nên hay không tha cho Trần Lan tối nay? Chiếmđoạt nàng chính là khao khát từ lâu của hắn, mà xem ra nàng cũng không hề phảnkháng. Nhưng suy xét kỹ càng, đêm nay Hoa Tinh tạm thời chưa thực hiện. Hắnnhè nhẹ buông tay, ghì Trần Lan vào lòng, thâm tình nói: "Đệ đùa tỷ chút thôi,chỉ vì không kỳm nén nổi. Đệ muốn chờ tỷ lành hẳn thương thế rồi mới ra tay,vết thương của tỷ chưa lành, đệ làm sao để tỷ đau đớn được?" Nói rồi hôn nhẹlên môi nàng.
Nước mắt Trần Lan cảm động lăn dài, đã hoàn toàn bị Hoa Tinh chinh phục. Nàngnhìn Hoa Tinh, ôn nhu nói: "Đa tạ đệ, đa tạ đệ đã thương hại tỷ. Gặp được đệlà đời này tỷ đã mãn nguyện rồi, nhưng đệ làm tỷ khó chịu lắm, tỷ …" Nói tớiđây nàng ngừng bặt, mặt thẹn chín.
Cảm giác thân thể nàng nóng lên trong tay hắn, Hoa Tinh hiểu ý tứ Trần Lanmuốn gì, không nén được ghì chặt nàng vào lòng, lấy hơi thủ thỉ: "Tình yêu củachị đệ đã nhận được rồi, cả đời đệ sẽ không quên. Hôm nay có một tin không mấytốt lành muốn nói với tỷ, đệ mong tỷ nghe rồi chớ có quá thương tâm. Đồng ýđi, tỷ tỷ!"
Trần Lan không ngờ Hoa Tinh đúng là có việc cần nói thật, vốn nàng chỉ nghĩtới chuyện ân ái giữa hai người, thật là xấu hổ! Nàng cười ngượng ngùng, chúiđầu xuống vai Hoa Tinh, khe khẽ: "Đệ nói đi, tỷ đồng ý mà. Có đệ bên cạnh tỷsẽ không đau buồn đâu." Nói đoạn ngước lên nhìn Hoa Tinh, nhãn thần toát lênvẻ kiên cường chịu đựng.
Hoa Tinh thu nhiếp dục vọng, ôm chặt Trần Lan, nhẹ giọng: "Hai hôm trước, khichúng ta bị phục kích khiến tỷ mang thương thế đó, đệ nhận tin tức từ ThưViện, có một tin liên quan đến Tị thủy châu. Đệ khi đó chưa vội kể, sợ tỷ ảnhhưởng tới vết thương. Hôm nay đệ muốn báo cho tỷ, chỉ mong sau khi nghe xongtỷ hãy bình tĩnh suy xét, cân nhắc cả tình cảm chúng ta từ trước đến nay."
Trần Lan nhìn Hoa Tinh, mắt lộ vẻ cảm kích, trong lòng lại dấy lên cảm giácbất an. Không biết hắn tiết lộ tin tức gì, nàng lặng yên chờ đợi.
Hoa Tinh thong thả kể: "Tin của Thư Viện, người ta phát hiện thi thể TiềnPhong ở Ba Thục, cả Triệu Lâm cũng chết ở đó. Tị thủy châu đã đổi chủ nhưngtung tích hiện nay vẫn chưa rõ."
Trần Lan sững sờ, đoạn bật khóc ròng. Bao năm tình nghĩa vợ chồng, nàng âmthầm chờ đợi hắn, giờ thì hai bên đã muôn trùng cách biệt, Tiền Phong chỉ vìmột tham niệm mà bỏ mạng. Nếu biết trước kết cục liệu hắn có buông tay không?Có thể lắm chứ! Nàng thật cảm thấy tiếc thương cho hắn.
Lòng Trần Lan ngoài yêu thương ra còn chút oán hận. Nàng oán Tiền Phong vôtình, giận hắn vì Tị thủy châu mà bỏ nàng ra đi. Nhớ lúc chia tay hắn nói làđi lên tây bắc, thế mà giờ hắn lại chết ở phía tây nam, chứng tỏ đã từ bỏ ýđịnh ban đầu. Chẳng trách Trương Hoa trước khi chết còn nhắc lại những lời xấuxa của hắn. Khi đó Trần Lan lại còn không muốn nghe, không ngờ sự việc đã bàyra trước mặt, nàng không muốn tin cũng không được nữa rồi!
Mặt Trần Lan dàu dàu, miệng thốt: "Thôi cũng được, chết rồi cũng được. Chẳngphải là kết cục mà chàng theo đuổi đó sao? Giờ thì ước gì được nấy rồi, cũngnên yên nghỉ đi vậy. Cả đời này ta yêu mà cũng hận chàng, hận vì chàng vô tìnhkhông thương tiếc gì ta, bở rơi ta theo một giấc mộng ảo vô định. Hay đây là ýTrời? Nếu không làm sao ta phải chịu khổ thế này, phải không Hoa đệ?"
Hoa Tinh dịu dàng hôn lên những giọt lệ trên mặt nàng, thủ thỉ: "Những gìkhông vui lúc trước cứ mặc cho gió cuốn đi. Cái chúng ta mong là hạnh phúctương lai, phải không tỷ? Bởi thế tỷ nên quên đi hết những gì không cần thiết,từ đây tỷ là nữ nhân của Hoa Tinh, là hiền thê yêu dấu của ta. Hãy quên dĩvãng để chúng ta sống hạnh phúc bên nhau..." Chưa dứt lời hắn đã ôm ghì TrầnLan, hôn như mưa lên cặp môi hồng xinh xắn của nàng.
Lòng Trần Lan tan ra trong cảm khoái, đáp lại mọi khát khao của Hoa Tinh, cũnglà lần đầu tiên nàng dành cho hắn thái độ tự nguyện hiến dâng. Chiếc lưỡi thơmtho của nàng quấn lấy lưỡi Hoa Tinh, cả người ào vào lòng hắn run rẩy, hai bàntay tự tìm đến nơi vốn dĩ phải tìm.
Gió ngoài song khe khẽ xào xạc thổi, như không muốn quấy rầy đôi tình lữ. Cănphòng nhỏ chỉ có hai người, chỉ có tình yêu đắm say, tham lam vô tận. Đêm đenchầm chậm lặng lẽ trôi, ánh sáng nhợt nhạt dừng lại ngoài cửa sổ. Trong đóđang xảy ra những gì, chỉ hai người họ biết với nhau thôi.
