Diễm Ngộ Chi Lữ
Rời tửu lâu, lão đạo hỏi Hoa Tinh: "Cậu nhỏ, ta vẫn không biết cậu là ai?"
Hoa Tinh mỉm cười: "Vậy thì ông thử xem ta giống ai? Hay là ông đến khách trạmta đang nghỉ đi, gặp mấy bạn đường của ta ở đó thì ông sẽ biết ngay ta là aithôi mà."
Dọc đường đi, hắn mới hỏi một câu đã thắc mắc từ lâu: "Lão đạo à, sao ông lạiđến đây? Hai người cùng ông vào tửu lâu ban nãy có quen biết với ông không?Xem ra hai bọn họ không đơn giản chút nào!"
Lão đạo đảo mắt bốn phía, đáp nhỏ: "Về đến khách trạm rồi hẵng nói! Có điềucậu phải để ý đến cả hai, đặc biệt là gã áo trắng đó." Nói đến câu "gã áotrắng", nét mặt lão lộ ra vẻ căm ghét.
Hoa Tinh nghe chỉ cười cười, không nói gì thêm. Hai người rảo bước, chẳng mấychốc đã về đến khách trạm.
Mai Hương ra đón, đang định chào Hoa Tinh thì nhìn thấy lão đạo. Nét mặt nànglộ vẻ kinh ngạc như nhìn thấy quái vật, cái miệng xinh xắn há hốc kinh ngạc.
Hoa Tinh nhìn thấy bật cười, nói với lão đạo: "Ông xem, ông quả rất có năngkhiếu dọa đàn bà trẻ con đó, đi đến đâu cũng đều khiến cho người ta kinh sợ."Đoạn tiến lên phía trước ra hiệu cho Mai Hương.
Mai Hương dựa vào vai Hoa Tinh, nét mặt còn chưa hết kinh ngạc, khẽ hỏi: "HoaTinh à, đây là ai vậy? Vừa giống vừa không giống hoà thượng, nói là đạo sĩcũng không phải. Thật là kỳ quặc..." vừa nói vừa hiếu kỳ nhìn vị khách kỳ lạtừ đầu đến chân.
Hoa Tinh nhìn lại lão đạo rồi quay sang nàng, mỉm cười: "Hương Nhi, vị này vừakết bạn với ta, muội cứ gọi là lão đạo trọc. doc truyen tai . Ông ấy rất thíchđùa, thú vị lắm. Chúng ta vào đi!" Nói đoạn đưa tay choàng ngang lưng nàng dìuvề phòng.
Trong phòng mọi người tề tựu đông đủ. Cô Ngạo, Trần Lan vừa nhìn thấy lão đạocũng đều kinh ngạc trợn cả mắt lên, Ám Vũ thì lộ vẻ thất kinh như đã gặp lãota ở đâu đó. Hoa Tinh giới thiệu hai bên với nhau, đoạn tươi cười: "Lão đạo à,mấy vị này đều là người thân của ta. Sau này nếu không có ta, ông mà gặp thìnhờ hãy quan tâm đến họ!"
Lão đạo nhìn khắp lượt mọi người, chợt cười khà khà: "Hoa Tinh à, ta thấy cậuđổi tên thành Hoa Tâm thì hay hơn đó. Tình lưu khắp chốn, sau này làm sao màgánh nổi? Hì hì, cậu có biết không, cái phúc nhiều vợ trông thế mà khó hưởngtrọn lắm đấy!"
Câu nói của lão, mấy thiếu nữ mỗi người hiểu một cách. Hoa Tinh cười xòa:"Không bàn mấy chuyện đó, hãy nói chuyện hai người hắc bạch y ấy đi. Ta rấtquan tâm tới họ, lão đạo ông biết nhiều về họ không?"
Lão đạo kinh ngạc nhìn Hoa Tinh, tay xua lia lịa: "Hoa Tinh này, cậu với ta đãlà bằng hữu nên ta nhắc cậu một điều, chớ đừng để mấy nữ tử này gặp mặt họ.Đặc biệt là gã vận bạch y đó, kim tiêu trong tay hắn không phải là cây tiêubình thường đâu!"
Hoa Tinh chau mày: "Lão đạo này, ý ông muốn nói tốt nhất là ta ra tay giếtquách cái tay áo trắng ấy đi phải không?"
Lão đạo giật mình, trợn mắt nhìn hắn vẻ không thể tin: "Cậu nhỏ, chớ nói bừa!Muốn giết hắn ư, không dễ đâu! Cậu có biết hắn là ai không? Biết được baonhiêu? Dám mở mồm ra nói liều ư? Lão đạo ta thật khâm phục cậu rồi!" Hẳn làlão đã ít nhiều hiểu biết về bạch y thanh niên, nên mới không tin lời của HoaTinh.
Hoa Tinh cười hờ hững: "Thế nào, lão đạo không tin hả? Không sao, ông hãy nóira hắn là ai, có bản lĩnh gì?" hắn không muốn tiết lộ thực lực nên giả bộkhông biết gì hết.
Lão đạo đưa con mắt kỳ lạ nhìn Hoa Tinh, nhẹ nhàng: "Tên hắn ta là La Văn, từThanh Hải đến. Là người mới xuất đạo gần đây, võ nghệ cao cường khó đoán biếtnổi. Ta gặp hắn ở thượng du Hoàng Hà, theo đường đi cùng đến đây nên có biếtmột ít. Cây kim địch trong tay hắn hết sức tà dị, vừa có thể dùng làm binh khígiao chiến, khi thổi lên lại phát ra giai điệu của ma quỷ, khiến cho ngườinghe không tự chủ nổi mà làm theo sự điều khiển của hắn, thật đáng sợ. Đặcbiệt là nữ nhân, nếu nghe rồi sẽ bị mê hoặc để hắn muốn làm gì thì làm. Tatheo dọc đường, thấy con gái bị hắn ta mạo phạm có đến cả chục, may mà mấy lầnta đến kịp phá được. Bởi thế mà ta bám riết theo hắn, tính làm vài việc tốtđặng tích chút ân đức."
Mấy nữ nhân mặt mày tái nhợt, Mai Hương không nén được lên tiếng: "Lão đạo,tại sao ông không giết quách hắn đi? Hắn đốn mạt như vậy thì để sống làm gì?"
Mặt nàng sầm xuống rất bất bình. Lão đạo lắc đầu: "Đâu phải ta không dám, cóđiều thằng nhãi đó lợi hại lắm, ta không làm gì nổi. Lão đạo ta chỉ có thể bámriết theo chọc phá thôi, chính vì thế mà hắn cũng rất bực với ta, nhưng chẳnglàm gì nổi ta, hì hì..." Lão cười vẻ đắc ý kiêu hãnh.
Mai Hương không đừng được, lên tiếng: "Cách của ông là đập rắn không dập đầu.Tiểu nữ mà có võ công như ông thì hắn phải chết, không thể để gây hại cho nữnhân trong thiên hạ được!"
Hoa Tinh cười nhẹ: "Lão đạo à, ông hãy kể chuyện gì đó về hắn đi, xem hắn cólàm gì quá đáng không?" Đoạn đưa mắt nhìn lão vẻ giục giã.
Lão đạo thở phù một hơi: "E là ta kể ra thì các người khó chịu lắm. Thôi được,ta sẽ kể để các người biết, sau này phải hết sức cẩn thận với hắn..."
Ngừng một lúc, lão bắt đầu: "Kể một chuyện mà ta nhớ rõ nhất vậy, hy vọng cácngười nghe xong chớ quá đau lòng. Ngay khi mới nhìn thấy hắn, ta đã cảm giáctrên người hắn toàn tà khí nên quyết định bám theo sau, từ thượng du Hoàng Hàđến dưới núi Không Động. Trong mấy ngày đó, trước sau hắn ta đã chiếm đoạt đếntám thiếu nữ. Lão đạo ta tức điên lên muốn thủ tiêu hắn ngay, nhưng hễ ta đếngần là hắn phát hiện ra, sau khi giao đấu mấy hiệp thì hắn đều tháo chạy. Đạonhân ta đuổi mãi không kịp, đang truy tìm khắp nơi thì tình cờ lại thấy hắndưới chân núi Không động..."
Ngừng lại nhấp ngụm nước, lão đạo kể say sưa: "Ta đuổi kịp hắn nhưng lại chậmmất một bước, lại một thiếu nữ xinh đẹp khác bị hắn làm hại. Về sau ta mớiđoán ra, hắn chạy trốn ta, tình cờ đến chân núi Không động, vừa vặn lại gặpcặp trai gái đang rong chơi trong rừng. Thiếu nữ đẹp đó mê hồn, chẳng may bịLa Văn phát hiện. Hắn thổi ma địch làm thiếu nữ mê muội, đồng thời điểm huyệtkhống chế thanh niên đi cùng, làm nhục thiếu nữ ngay trước mặt cậu ta. Khi đạonhân ta đuổi đến hắn đã kịp chạy xa mấy chục trượng, ta tức điên người truyriết theo hắn. Tiếc là khinh công hắn cao quá, lại thoát được. Đạo nhân ta mớiquay lại, giải huyệt rồi an ủi họ, nhưng chẳng ăn nhằm gì. Thanh niên đó tênlà Đặng Vũ, cứ ngửa mặt nhìn trời khóc lóc, còn thiếu nữ thì đột nhiên cắnlưỡi tự tử. Cậu ta bế thi thể bạn gái lên, thề bằng mọi cách sẽ trả thù. Bộdạng phẫn uất của cậu ta nghĩ lại giờ đây ta vẫn thấy đau lòng. Cuối cùng ĐặngVũ ôm thi thể cô gái đó, chạy như điên về phía núi Không động, đạo nhân ta gọithế nào cũng không quay lại..."
"Từ đó về sau ta luôn bám sát theo La Văn, quyết không cho hắn ta một cơ hộithủ ác nào nữa, đồng thời cũng nghĩ cách trừ khử hắn. Bởi Đặng Vũ đã để lạicho ta một ấn tượng không thể quên được, vốn hai người họ có một mối tình thâmsâu lãng mạn, nhưng La Văn đã hủy hoại hết cả. Một người chết rồi, một ngườisẽ sống ra sao? Hây!"
Lão đạo kể xong, không nén được hơi thở dài chua chát.
Mai Hương, Trần Lan, Ám Vũ cả ba đều tỏ nỗi bi thương khôn cùng. Sắc mặt CôNgạo trầm xuống sắt lại, tên La Văn khốn kiếp này đúng là đáng chết một trămlần.
Mắt Hoa Tinh toát lên vẻ căm tức như muốn ra tay ngay với La Văn, nhìn ba nữnhân của mình căn dặn: "Nếu gặp hắn các nàng phải hết sức cẩn thận, có dịp tasẽ làm thịt hắn ngay!"
Câu sau hắn nói với ngữ khí vô cùng quyết liệt, chứng tỏ Hoa Tinh đã coi LaVăn là một cái họa lớn. Mấy nữ nhân bên cạnh hắn toàn là hoa ngường nguyệtthẹn, nếu để La Văn sống thì làm sao hắn có thể yên tâm đây?
Mai Hương nghe Hoa Tinh nói, vội vã đáp: "Phải rồi Hoa Tinh à, lần tới gặp hắnchàng hãy tìm một cớ gì đấy giết quách hắn đi, để hắn không làm hại ai đượcnữa, cái tên La Văn khốn kiếp này!"
Ám Vũ và Trần Lan cũng khe khẽ gật đầu đồng ý.
Mắt lão đạo nhìn Hoa Tinh vẻ nghi hoặc: "Hoa Tinh à, nói thật tên La Văn ấy võnghệ rất cao cường, cậu chớ có coi thường. Theo như ta thấy, vỏ công của hắnít nhất cũng phải ngang ngửa với Lý Dục, không dễ gì giết chết được hắn đâu!"
Lão vừa nói xong, trừ Hoa Tinh thì cả ba nàng và Cô Ngạo đều tái mặt, khôngngờ võ công của La Văn lại lợi hại đến mức đó, vậy thì bản lĩnh của lão đạocũng không thể kém cỏi rồi.
Hoa Tinh nhìn lão đạo, hỏi: "Lão đạo à, ông có còn muốn đi theo hắn nữa không?Hay là để ta cử người bám theo sau đó báo lại với ông?"
Lão đạo nghe vậy, vui mừng: "Thế thì hay quá, ta không phải phí sức nữa!" Tháiđộ lão thật hớn hở.
Hoa Tinh cười hỏi: "Lão đạo à, ông còn chưa nói người áo đen ấy là ai?"
Lão đạo chau mày khẽ lắc đầu: "Hắn ta quả là rất đặc biệt, đạo nhân ta khôngbiết được bao nhiêu. Chỉ nghe hình như tên là Dạ Phong, lúc nào cũng lạnh lùngnhư vậy, tuy nhiên cả bản lĩnh nhân cách đều không tồi. Ta nghĩ cậu kết bạnvới hắn là hay đó."
Chừng như chợt nghĩ ra điều gì, lão vội vã: "Phải rồi, ta không quấy các ngườinữa. Nơi này náo nhiệt đông người, ta phải đi canh chừng La Văn không thì lạicó thêm nữ nhân khác chịu thiệt. Tái kiến!"
Dứt lời bỏ đi ngay. Hoa Tinh gật đầu cười: "Để ta tiễn lão vậy, tiện thể gọingười phụ lão một tay."
Tam nữ và Cô Ngạo vẫn ở trong phòng, một lúc sau Hoa Tinh quay lại dặn dò:"Lão đạo này trông thế mà không hề đơn giản, võ công ông ta còn lợi hại hơnnhững gì ông ta kể. Tương lai nếu có gì nguy hiểm thì các người cứ cầu cứu ôngta. Còn với La Văn thì mọi người phải hết sức cẩn thận, đặc biệt là Hương Nhi,từ nay đừng rời ta quá xa, hiểu không?"
Cả ba nàng đều gật đầu vâng lời. Cô Ngạo hỏi: "Công tử cho rằng lời của lãođạo vừa rồi đáng tin lắm sao? Đệ thấy ông ta có gì kỳ quái và thần bí lắm, khómà dò biết được."
Hoa Tinh gật đầu khẽ đáp: "Quả thật lão đạo trọc này rất thần bí, nhưng khônglàm hại chúng ta đâu. Còn lai lịch của ông ta thì Vũ Nhi có biết một ít phảikhông?" Nói rồi nhìn về phía Ám Vũ.
Ám Vũ không ngờ Hoa Tinh phát hiện ra được biểu hiện mà nàng chỉ thoáng bộc lộra, xấu hổ đáp: "Thưa công tử, Tiểu Vũ trước đây chưa gặp ông ta nhưng có ngheđược ít tin tức, đều nói rằng ông ta vô cùng lợi hại, võ công khó ai địch nổi.Tổ chức miêu tả tướng mạo rất cặn kẽ nên khi gặp là muội nhận ra ngay, cũngkhông ngờ lại gặp ông ta ở đây. Tổ chức có dặn không được để ông ta phát hiệnra thân phận, tránh phiền toái. Có điều tổ chức không tiết lộ thân phận ông tanên muội cũng không rõ."
Hoa Tinh cười: "Biết thế là tốt rồi, không bàn chuyện này nữa. Ta mà kể lạichuyện ta gặp lão ấy thế nào, đảm bảo mọi người đều sẽ cười bể bụng, tinkhông?" Dứt lời nhìn ba nàng cười đầy ý tứ.
Quả nhiên ba thiếu nữ nghe hắn kể đều lăn ra cười, Mai Hương nhớ lại bộ dạngkỳ quái của lão đạo lại càng không nhịn được, gục vào lòng Hoa Tinh cười đếnkhông thể đứng lên nổi.
Lại nói về chuyện ở chân núi Không Động, chàng thanh niên áo trắng bế thi thểngười yêu điên loạn hét lớn "Ta phải báo thù! Ta phải báo thù!"
Tiếng kêu của chàng vang khắp cả rừng thẳm núi cao, tiếng thét xé lòng khiếnai nghe cũng phải đau đớn. Gió thoảng qua mang theo những đau thương của chàngđến mọi nẻo.
Đặng Vũ bế xác thiếu nữ chạy như điên, không vảo cửa núi mà vòng ra phía hậusơn. Sau núi hoang vu không có một dấu chân người, đá tảng chen lẫn hang động.Chàng ôm thi thể thiếu nữ chạy vòng vèo, nước mắt giàn giụa, vừa chạy vừa hétlớn: "Lão quỷ, lão quỷ! Ra đây, ra nhanh, ra nhanh đi!"
Chàng vừa khóc vừa hét to, bước đi loạng choạng như cũng đã thấm mệt. Nổi bithương đã khiến chàng không còn bước nổi nữa.
Từ trong một hang động chợt vọng ra tiếng kêu: "Tiểu quỷ, sao không ra trướcnúi luyện tập, lại tới đây làm mất yên tĩnh của ta, cứ khóc lóc làm ta điênlên được! Muốn làm ta điên chết mới hả chắc?"
Một tràng âm thanh chối tai vọng tới, từ trong động xuất hiện một bóng ngườikéo theo hai sợi xích sắt. Hai chân người đó đã mất nên phải dùng tay để dichuyển, tuy vậy tốc độ vẫn nhanh như người chạy. Mái tóc dài che kín khiếnngười ta không thể nhận ra khuôn mặt, trừ cặp mắt sáng quắc.
Đặng Vũ vẫn bế thi thể thiếu nữ, miệng gào lớn: "Lão quỷ, lão quỷ! Ra đi, maura đi…!"
Mặt chàng tái nhợt, nước mắt nhòe nhoẹt, trông cũng đến năm phần giống quỷ.Tiếng khóc thảm thiết như tiếng cuốc kêu, thê lương vang vọng khiến ai nghecũng cảm thấy não lòng.
Quái nhân tóc dài xuất hiện ở cửa động, cao giọng: "Tiểu quỷ kia, uống nhầmthuốc rồi hả? Sao cứ gào tướng lên vậy! Ngươi…"
Quái nhân bỗng im bặt, chiếu ánh mắt khiếp người nhìn về phía Đặng Vũ với thânhình nữ nhân mềm oặt trên tay, toàn thân run bắn lên, đoạn ngẩng đầu rít mộttiếng dài chấn động cả núi rừng.
Sau núi không có gió mà y phục trên người y bay phần phật, mái tóc dài che kínmặt đột nhiên dựng đứng lên trông thật là đáng sợ, sợi xích sắt trói quanhngười cũng không ngừng kêu loảng xoảng, nước mắt giàn giụa rơi xuống đất tanvào trong gió.
Đặng Vũ gục xuống đất khóc không thành tiếng, bàn tay còn dính đầy máu từmiệng người yêu, hai tay ôm chặt thi thể thiếu nữ, đôi mắt điên cuồng đỏ ngầunhư ứa máu. Chàng cứ thế khóc mãi, khóc vì đã mất đi người thương yêu nhất,khóc vì xót xa cho nỗi nhục của nàng.
Hai tay quái nhân chợt rung lên, cuồng phong bạo khởi. Gió thổi tới đâu bụiđất bay tung trời đến đó, cả những khối đá nho nhỏ cũng bay theo, quang cảnhthật ghê sợ. Phẩy tay một cái, Đặng Vũ cùng thi thể thiếu nữ lập tức bị hútđến bên cạnh. Quái nhân đỡ thi thể thiếu nữ trong tay Đặng Vũ, run run gục lênngười nàng. "Sao lại ra nông nỗi này? Sao ngươi không bảo vệ nó? Vừa giao nócho ngươi mà ngươi đã để nó chết rồi. Ngươi… đồ vô dụng!"
Nét mặt quái nhân tỏ vẻ phẫn nộ tột cùng. Đặng Vũ thẫn thờ đứng đó, đột nhiênngã vật xuống đấm liên tục lên mặt đất, đến mức cả hai tay đầm đìa máu màkhông hề có cảm giác gì, biểu hiện ra nỗi đau thương vô cùng tận. Máu trên mặtđất mỗi lúc một nhiều hơn, chàng không còn biết gì khác nữa ngoài khóc lóc đaukhổ. Quái nhân nhìn thấy càng thêm phẫn nộ, lật tay hất chàng bắn ra mấy chụcthước, hét lớn: "Nói đi, chuyện là thế nào? Nói mau!" Bạn đang xem tạiTruyệnFULL - .TruyệnFULL
Đặng Vũ nằm sóng soài trên mặt đất, hai mắt mở trừng trừng, khóc không còn ratiếng nữa, giọng khản đặc: "Là con quỷ ấy, dùng kim địch mê hoặc Linh Nhi, làmnhục Linh Nhi ngay trước mặt ta. Chính là nó, ta sẽ báo thù, báo thù! Ta phảigiết chết nó!"
Đặng Vũ gào thét điên loạn, nước mắt đầm đìa, trong nước mắt có cả màu hồngcủa máu.
Hai mắt quái nhân trợn đến rách cả tròng, lại phẩy tay cuốn Đặng Vũ bay lêncho rơi mạnh xuống đất, miệng không ngớt chửi rủa: "Đáng chết, đi chết đi! Baonhiêu lần ta bảo phải luyện võ, thế mà suốt ngày ngươi chỉ loanh quanh bên nó,đến lúc ta giao nó cho ngươi, lại không biết giữ gìn cẩn thận để người ta hạichết nó. Cút đi cho khuất mắt ta! Cút ngay, ta không muốn nhìn thấy mặt màynữa...!"
Cuồng phong lại nổi lên, thổi dạt Đặng Vũ ra ngoài ba trượng. Chàng mệt mỏi bòdậy, liêu xiêu đi vào động, miệng lảm nhảm: "Ta thật là vô dụng, không bảo vệđược Linh Nhi! Ta thật là đáng chết, nhưng ta vẫn chưa muốn chết! Ta phải báothù, phải tự tay giết chết súc sinh kia rồi mới chết! Ta nhất định phải giếtnó, dù mặt của nó có thành tro bụi ta vẫn nhận ra, ta nhất định không thể bỏqua cho nó. Lão quỷ, lão hãy dạy võ công cho ta đi, ta phải báo thù, phải báothù, báo được thù chết đi mới cam lòng. Sẽ không bao giờ hối hận. Lão quỷ, tacầu xin lão đấy, hãy dạy võ công cho ta!"
Chàng quỳ xuống dưới chân quái nhân khóc lóc thảm thiết.
Quái nhân ngửa mặt nhìn trời, mắt lộ vẻ đau thương vô hạn. Cái chết của thiếunữ đã làm y mất hết ý chí, chỉ lẩm bẩm: "Nha đầu à, sao lại ngốc như vậy, saolại nhất định phải chết chứ? Cứ cho là con đã bị làm nhục thì ta cũng sẽ báothù được cho con mà, sao con lại vội vã như vậy! Nha đầu à, hẳn con sẽ tráchta, ta cũng đang tự trách ta đây, làm sao ta còn nhìn được mặt cha mẹ con nữachứ! Nha đầu à, con hãy yên nghỉ, ta sẽ báo thù cho con, không thể để con chếtoan uổng như thế này, ta nhất định sẽ báo thù cho con..."
Đoạn y nhìn Đặng Vũ, gằn giọng: "Thằng nhỏ, hãy nghĩ cách trộm thanh Ngưtrường kiếm của Trưởng môn ngươi lại đây, để ta chặt xích đi báo thù cho nhađầu, đi nhanh lên!"
Dứt lời y lại ngửa mặt nhìn trời, chừng như muốn hỏi vì sao ông trời không mởmắt mà nhìn, lẽ nào ông cũng đã chết rồi sao?
Đặng Vũ vẫn đứng yên không nhúc nhích, miệng gào to: "Lão quỷ không còn cáchgì nữa à? Trưởng môn lúc nào cũng mang bảo kiếm bên mình, làm sao ta trộmđược? Lão quỷ à, hãy dạy ta võ công đi! Ta muốn tự tay giết chết súc sinh đóbáo thù cho Linh Nhi. Giết hắn xong ta sẽ đến với nàng, để nàng đỡ phải đơnđộc một mình..."
Quái nhân nhìn trời, giọng thờ ơ: "Học võ ư? Bây giờ học còn có giá trị gìnữa? Tất cả đều đã muộn rồi, học không được, làm cũng không nổi. Hiểu khôngtiểu tử, ngươi đã giết chết ta rồi!" Nói đến câu sau cùng giọng y ré lên điênloạn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Sắc mặt Đặng Vũ tái nhợt, thần thái thê lương, ngửa mặt gào to: "Vì sao lạithế này, vì sao? Ông trời à, ta hận ông, chết ta vẫn hận ông!"
Tiếng gào xé ruột xé gan, ai nghe đều không khỏi đau lòng rơi lệ.
Sau khi khóc ròng một hồi, Đặng Vũ dần lộ vẻ kiên định, nhìn quái nhân trầmgiọng: "Lão quỷ à, hãy dạy võ công cho ta để ta còn báo thù!" Lời nói rất nhẹnhàng nhưng chứa đầy cả một quyết tâm. Thần sắc chàng vô cùng cương quyết, vẻcó chết cũng phải báo thù bằng được.
Quái nhân lặng lẽ nhìn chàng, trả lời một cách lạnh nhạt: "Báo thù à? Võ nghệngươi đi báo thù được không? Học võ ư? Ngươi có biết học võ là thế nào không?Võ công như ngươi bây giờ, liệu học bao lâu nữa thì báo được thù?"
Thái độ Đặng Vũ vẫn hết sức bình tĩnh, giọng thản nhiên: "Ta muốn lão truyềncho ta tuyệt học trấn sơn của Không động, Thất thương quyền." Vừa nói chàngvừa chậm rãi đi ra cửa động, mắt nhìn về phía những dãy núi xa xa.
Đôi mắt quái nhân hấp háy nhìn theo chàng, lạnh lùng: "Tiểu tử, nghĩ cho kỹkẻo rồi lại hối hận!"
Đặng Vũ không quay đầu, giọng chắc như đinh đóng cột: "Ta không bao giờ hốihận!"
Quái nhân nhìn sững đằng sau lưng chàng, cuối cùng thở dài một tiếng: "Được,tiểu tử! Nếu ngươi đã quyết thì ta không cản, muốn vào động lúc nàơ cũngđược!"
Nói đoạn bế thi thể thiếu nữ đi lần vào trong động.
Đặng Vũ chầm chậm quay đầu lại, từ từ bước theo sau quái nhân. Bóng dáng chàngmất hút vào trong khoảng không gian tối om, một giọt lệ rơi bay lẫn vào tronggió, dường như muốn kể lại nỗi thương tâm tột cùng của chàng.
Mười ngày sau...
Đặng Vũ từ trong động đi ra, nét mặt vẫn hằn nỗi bi thương, con mắt chất chứaquyết tâm báo phục. Chàng chậm rãi ly khai sơn động, sau lưng chàng tiếng quáinhân vang lên: "Tiểu tử, không báo được thù thì đừng có quay về!"
Toàn thân Đặng Vũ run lên, miệng cười nhợt nhạt: "Không báo được thù, khôngquay về!"
Bước chân chàng chầm chậm hướng về phía kẻ thù đã rời đi.
