Diễm Ngộ Chi Lữ
Nhìn tình huống này, Vạn Trọng Sơn hiểu được, hắn một khi xông vào, thì chắcchắn sẽ chết trong tay của Lý Dục. Nhưng tưởng tượng ra nếu Lâm Phương xảy rasự tình gì thì hắn có chết cũng sẽ không tha thứ ình. Nhìn vào trong, ánh mắtVạn Trọng Sơn lộ ra vẻ một kiên định, trong lồng ngực nổi lên một luồng dũngkhí, "hoắc" một tiếng đứng lên.
Khi tâm tư của Vạn Trọng Sơn vẫn còn đặt trên Lâm Phương thì trong căn phòngnhỏ kia, đại thụ kế bên đột nhiên vang lên thanh âm mềm mại động lòng người,dọa cho Vạn Trọng Sơn suýt nữa phải nhảy dựng lên. "Trọng Sơn, huynh không cóviệc gì hay sao mà nửa đêm không ngủ, mà lại ở trên cây đại thụ hóng mát thế!"
Vạn Trọng Sơn vừa thấy nàng, trong lòng thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "ĐườngMộng, nàng sao lại có mặt ở đây vào lúc này vậy?" Nguyên lai không ngờ đây laịlà Đường Gia Đại tiểu thư Đường Mộng trên Phượng Bảng bài danh thứ tư. Vị đạitiểu thư này trong chốn võ lâm nổi danh là một đại mỹ nhân, đứng hàng thứ nămtrên Bách Hoa Phổ, kêu bằng Thúy Ngọc Hồ Điệp. Vạn Trọng Sơn không thể tưởngđược lại ở chỗ này mà gặp gỡ được nàng, thật sự là có chút cảm giác quái dị.
Lục y bó sát người của Đường Mộng, tạo cảm giác thân người nàng cao vút, ngựccăng mông nở, vòng eo mảnh khảnh thon nhỏ, nụ cười duyên đầy vẻ mị hoặc, thànhthục động lòng người, phối hợp với hai gò má mỹ lệ đầy cá tính, thật không hổlà đại mỹ nữ thiên hạ danh dương. Nghe nói nàng là một người kiêu ngạo vôcùng, trong mắt không xem ai ra gì, vì vậy dù đã hai mươi bốn tuổi rồi, mà vẫnchưa có nam tử nào khiến nàng để ý, cho nên đến bây giờ vẫn chỉ đơn thân độcmã hành tẩu giang hồ. Bất quá vài năm nay, những thiếu niên tuổi trẻ tuấn kiệttheo đuổi nàng cũng không ít, đáng tiếc không có một người thành công, khôngai có thể bão đắc mỹ nhân quy. Trong số đó không tránh khỏi có những nam nhâncó những ý định xấu xa, nhưng đáng tiếc Đường Mộng xuất thân từ Đường Môn TứXuyên, toàn thân là độc, thủ pháp dụng độc của nàng nổi tiếng khắp thiên hạ,không ít nam nhân có chủ ý xấu xa đã chết trong tay nàng.
Lúc này Đường Mộng chỉ khẽ cười nói: "Như thế nào mà tối nay chỉ có một mìnhhuynh ở đây, Lâm Phương đâu, vị mỹ nữ mỹ lệ trong lòng huynh đâu rồi, nàng ấyở chỗ nào vậy?" Ánh mắt nàng mỉm cười nhìn hắn.
Vạn Trọng Sơn nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, trong mắt toát ra vẻ bi thương vôcùng. Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời đầy sao, mênh mông rộng lớn,thanh âm Vạn Trọng Sơn có chút thê lương. "Nàng ở đó, trong khung cửa nhỏ đangsáng đèn kia. Đáng tiếc bây giờ ở cạnh nàng chính là tên tiểu nhân hèn hạ LýDục, ta thực sự hận lắm!" Trong mắt ưu thương nồng đậm, vừa nhìn đã khiến lòngngười đau đớn.
Đường Mộng nghe vậy sắc mặt biến đổi, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn củanàng. Nàng thế nào cũng không có nghĩ đến sự tình lại như vậy, nhớ rõ lầntrước, lúc nàng gặp Trọng Sơn và Lâm Phương, cảm tình giữa hai người bọn họ vôcùng mãnh liệt, nếu so với phu thê cũng chẳng khác biệt mấy, cách nhau khônglâu, thế nào lại xảy ra sự tình như vậy? Đường Mộng nhẹ giọng nói: "Thế nàolại xảy ra như vậy? Huynh nói cho ta nghe đi, xem ta có thể giúp được chút gìhay không? Tại sao huynh lại nói tên Lý Dục kia không phải người tốt, LâmPhương vì sao lại chạy theo hắn, ai mới là người đúng đây!" Nói xong than nhẹmột tiếng, tựa hồ cũng vì sự lựa chọn của Lâm Phương mà cảm thấy đáng tiếc.
Vạn Trọng Sơn nhìn bầu trời đêm, nhẹ nhàng thuật lại sự tình đã phát sinh giữahai người. doc truyen tai . Trong màn đêm, thanh âm mang theo vẻ chua xót,trong tang thương lại mang theo bi thương vô tận, nhẹ nhàng vang lên bên taicủa Đường Mộng.
"Nhớ lại nửa tháng trước, một ngày trời đẹp, ta và nàng vào trong rừng, tớibên cạnh một tiểu hồ du ngoạn. Ngày đó nàng vui đùa vô cùng vui vẻ, vẫn cườiđùa không ngừng, bộ dạng mỹ lệ kia giờ vẫn in sâu trong lòng ta, khiến cả đờita không quên. Nhưng không ai có thể ngờ được, bởi vì một chút sai lầm nhonhỏ, đã khiến chúng ta phải chia tay, trời cao thật sự quá vô tình. Có lẽ đúngnhư mọi người thường nói, thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nguyệt nhược vôhận nguyệt thường viên! (Trời nếu có tình sao già được? Trăng nếu không hậntrăng đã tròn)!
Buổi chiều hôm đó khi đang vui đùa, trong tiểu lâm đột nhiên có vị lão tiềuphu đang mang trên lưng bó củi lớn. Lúc ấy ta và Phương muội đang chơi đùa,tay nàng cầm trường kiếm đuổi theo ta, vốn mọi việc đều tốt đẹp, nhưng bởi vìlão nhân kia đột nhiên xuất hiện, Phương muội trong lúc không cẩn thận lỡ đâmtrên vai của lão nhân kia một kiếm. Đến lúc lão nhân kia trúng kiếm ngả xuốngđất, máu tươi chảy ròng ròng, hai người chúng ta mới giật mình nhận ra. Tagiúp lão nhân kia cầm máu, rồi không ngừng nói lời xin lỗi, đồng thời bảoPhương muội tới nói lời xin lỗi với lão nhân kia, nghĩ thầm phải bồi thườngcho lão một chút ngân lượng.
Ai biết được lão nhân bởi vì trong lúc vô ý lại trúng phải tai ương không ngờnày, trong lòng cực kỳ tức giận, nên quát mắng vài câu. Điều này nguyên bảncũng chuyện hết sức thường tình mà mọi người trong hoàn cảnh đó vẫn làm, lãonhân ấy cũng không phải ngoại lệ. Nhưng sắc mặt Phương muội biến đổi, phảngphất giống như bị lão nhân làm cho tức giận, mặc cho ta có nói thế nào, nàngcũng không chịu nói lời xin lỗi. Phương muội tính tình trẻ con, rất quan tâmđến thể diện, đến lúc này giữa lão nhân và Phương muội bắt đầu nổ ra tranhcãi, ta cũng đành ở giữa mà khuyên giải hai người bọn họ.
Sự tình vốn dĩ là trùng hợp, Phương muội cũng chỉ vô tình đả thương lão, nhưngdù có nói thế nào, lão nhân gia kia bị thương, đó là sự thật, lão có nói nhưthế nào cũng là người bị hại. Ta cuối cùng đành phải cưỡng ép Phương muội nóilời xin lỗi, nghĩ thầm về sau chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt nàng là được, ai biếtđược tính khí của nàng lại nổi lên, một mực cứng đầu cứng cổ, không chịu xinlỗi, cuối cùng bắt đầu cùng ta tranh cãi.
Mà khi đó cái tên tiểu nhân hèn hạ Lý Dục kia đi qua thấy vậy, bèn nói đỡ chonàng, nói Phương muội chỉ là vô tâm không đáng trách, rồi thừa dịp ta khôngchú ý đem lão nhân kia giết đi. Lý Dục thật là một kẻ âm hiểm độc ác, khôngngờ lại vô sỉ nói rằng, đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề, ngaycả nửa điểm cảm giác bất an cũng không có. Sau đó Lý Dục lại tiếp tục nói đỡcho nàng, mà ta bởi vì lão nhân vô cớ mà bị giết, trong lòng cũng giận dữ nênbắt đầu to tiếng với nàng, trách Phương muội đã hại chết lão nhân kia. Duyêncớ là như vậy, chúng ta hôm đó bởi tình huống như vậy mà chia cách đôi nơi.
Nhưng sau khi chia tay, ta lại sợ Phương muội bị Lý Dục kia lừa gạt, cho nênvẫn đi theo phía sau bọn họ. Sau lại vì muốn cho Lý Dục kia rời khỏi Phươngmuội, bèn động thủ với Lý Dục, kết quả là bị hắn dánh trọng thương, Lúc ấy nếukhông bởi vì có Phương muội ở đó, ta có lẽ đã chết chắc rồi. Lý Dục kia âmhiểm vô cùng, không muốn trước mặt Phương muội lộ ra bản tính tà ác của hắn,cho nên lúc ấy không hề giết ta, nhưng quyền kình của hắn vẫn không ngừng pháhủy kinh mạch của ta, nếu không phải được đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện HoaTinh ra tay cứu giúp, ta có lẽ sớm đã chết rồi, nàng cũng sẽ không thấy ta ởđây nữa đâu. Nửa tháng nay, mỗi một buổi tối ta đều đứng bên ngoài khung cửasổ phòng nàng, hy vọng nàng vẫn sống tốt, trong lòng cảm thấy vui vẻ, như vậythì lòng ta đã vô cùng thỏa mãn rồi, cuộc sống này cũng không còn mong muốn gìkhác."
Vạn Trọng Sơn chậm rãi kể lại, Đường Mộng nghe được thì trong lòng có loại cảmgiác khó chịu không ngừng lan tỏa trong tim. Đối với vô số nam nhân theo đuổiĐường Mộng mà nói, nàng thật sự hiểu được cái loại cảm giác bi thống tronglòng của Vạn Trọng Sơn, cũng vì sự si mê không hối hận và thâm tình sâu lắngcủa hắn làm cho cảm động. Trên đời nam nhân có rất nhiều, nhưng thực sự sitình thì kiếm không ra được vài người, ít nhất Đường Mộng trong nhiều năm quacũng chỉ gặp được mỗi một Vạn Trọng Sơn. Nhưng mà kẻ si tình này, lại bị trờicao đùa bỡn, đoạn cảm tình này có lẽ sẽ có vô số gian khổ, phải có một sứcnhẫn nại và nghị lực thật lớn, mới có thể đi đến tận cuối cùng, bằng khôngnhất định tất cả sẽ trở thành không khí.
Đường Mộng nhẹ giọng an ủi nói: "Đừng lo lắng, ta tin rằng Lâm Phương nàng ấycũng chỉ là nhất thời xúc động, đợi qua một thời gian nữa nàng ấy sẽ hiểu đượctâm ý của huynh. Dù sao bọn huynh đã ở bên nhau được ba năm, cảm tình đã hếtsức sâu đậm, ta nghĩ nàng ấy sẽ trở lại bên cạnh huynh thôi. Huynh cũng nêntrở về nghỉ ngơi cho thật tốt, huynh cứ như vậy thì sẽ khiến người ta khó chịulắm đó."
Vạn Trọng Sơn nghe xong lời Đường Mộng nói, trên mặt lộ ra vẻ chờ đợi, gấpgiọng hỏi: "Thật sự sẽ như lời nàng nói chứ, nàng ấy thật sự sẽ trở lại bêncạnh ta chứ? Chỉ cần nàng ấy trở về, ta sẽ quên đi hết những sự tình khôngmong muốn trước kia, quyết sẽ không trách cứ nàng ấy, đem hết lòng yêu thươngnàng thật tốt, cả đời này cũng sẽ không trách cứ nàng ấy." Vẻ mặt ấy, lời nóiấy, tất cả đều biểu lộ ra sự quan tâm thật sâu sắc cũng như sự si tình của hắnvới Lâm Phương, thật sự là một gã ngốc chung tình!
Đường Mộng hiểu được Vạn Trọng Sơn lúc này rất cần có những hảo bằng hữu an ủihắn, như vậy trong lòng hắn mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đường Mộng nhẹgiọng cười nói: "Tin ta đi, nàng ấy nhất định sẽ trở lại bên huynh, bất quáchỉ là thời gian sớm hay muộn thôi. Trở về đi, trở về ngủ một giấc thật ngon,ngày mai sẽ có một kết quả tốt đẹp đang chờ huynh đó."
Vạn Trọng Sơn nghe thấy vậy trong lòng đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhìn nụcười trên khuôn mặt của Đường Mộng, cùng ánh mắt cổ vũ của nàng, Vạn Trọng Sơntrong lòng vô cùng cảm kích. Nhẹ giọng nói: "Cám ơn nàng, trong lòng ta bâygiờ đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Nàng thế nào mà lại xuất hiện ở đây vậy?"
Đường Mộng cười nói: "Cũng không còn lâu nữa là Mẫu Đơn hoa hội của Lạc Dươngthành, ta bất quá cũng chỉ là tiện đường đến Lạc Dương, rồi đi qua nơi này màthôi, không thể tưởng được lại gặp huynh. Chúng ta rời khỏi nơi này chứ?" Nóixong bèn mỉm cười đi trước.
Vạn Trọng Sơn nhẹ nhàng đi theo phía sau nàng, đi được hai bước nhịn khôngđược lại ngẩng đầu nhìn nhìn khung cửa sổ đang sáng đèn kia. Trong lòng thầmnghĩ, Phương muội nàng hiện giờ có tốt không? Hy vọng nàng sẽ có một giấc mộngđẹp, ta sẽ luôn làm bạn với nàng trong giấc mộng ấy, cho đến vĩnh cửu! Tâm ngữnhẹ nhàng trong đáy lòng truyền ra, nàng có thể đón nhận nó không, có lẽ có.Quay đầu lại, Vạn Trọng Sơn đi theo Đường Mộng chậm rãi bước về phía trước,trong lòng vẫn nghĩ về người đẹp yêu thương của hắn, không biết trong giấcmộng của nàng, có sự xuất hiện của ta chăng!
Đi một đoạn không xa, Vạn Trọng Sơn đột nhiên bị trượt chân, thiếu chút nữa làngã lăn quay ra đất, phát ra thanh âm khiến Đường Mộng phải quay đầu lại.Đường Mộng nhẹ giọng nói: "Huynh nhìn lại huynh đi, nhất định là không chịunghỉ ngơi cho tốt, ngay cả đi đường mà cũng không cẩn thận bị ngã, thật sự lànên sớm trở về nghỉ từ lâu rồi. A, si tình luôn khiến cho người ta héo mònmà!"
Ánh mắt Vạn Trọng Sơn trở nên ngẩn ngơ, từ đáy lòng nổi lên một cảm giác bấtan rất mạnh trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, cái loại cảm giác chân thậtđáng sợ này, hắn cho tới giờ cũng chưa từng có. Vạn Trọng Sơn quay đầu mộtchút, nhìn tiểu song sáng đèn kia, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng bất an vôcùng, sắc mặt đột nhiên đại biến. Trong lòng sự kêu gọi của điềm xấu kia đangcàng ngày càng hiện rõ. Vạn Trọng Sơn dứt khoát xoay người, trong mắt lộ rathần sắc kiên định, dù cho có phải chết cũng phải đến gặp nàng, nàng nhất địnhlà đã xảy ra chuyện rồi, bằng không hắn cũng không có cảm giác bất an mãnhliệt đến thế.
Liếc mắt nhìn Đường Mộng, trong mắt Vạn Trọng Sơn mang theo một vẻ kiên quyếtthấy chết cũng không sờn, ngữ khí đầy vẻ tang thương nói: "Đường Mộng, nếu cóchuyện xẩy ra mong nàng giúp ta một tay."
Đường Mộng cảm giác được sự khác thường của Vạn Trọng Sơn, trong lòng cảm giácđược có một điềm xấu, nhẹ giọng nói: "Huynh làm sao vậy, ta thấy giống như conngười huynh đột nhiên thay đổi, khiến ta có một loại cảm giác bất an. Có sựtình gì huynh cứ nói, có thể hỗ trợ điều gì thì ta nhất định không từ chối."
Trong mắt Vạn Trọng Sơn toát ra vẻ tang thương, trên khuôn mặt mang theo mộtphần thê lương, nhẹ giọng nói: "Nếu ta chết đi, nàng phải đến gặp ân công HoaTinh của ta, nàng hãy nói cho huynh ấy, Trọng Sơn kiếp này không thể báo đápân cứu mạng của huynh ấy, nếu kiếp sau còn có thể gặp nhau, Trọng Sơn dẫu cóphải làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân của huynh ấy. Nàng đi đi, taphải đi đây, Lý Dục kia danh liệt Địa Bảng đệ nhất nhân, ta cũng không muốnliên lụy tới nàng."
Đường Mộng có chút không rõ lời hắn nói, nhưng nhìn thần sắc của hắn cũng hiểuđược hắn nhất định có chuyện, chỉ không biết hắn vì sao không nói ra mà thôi,thật sự là khiến người ta phải lo láng mà! Đường Mộng ôn nhu nói: "Trọng Sơn,huynh rốt cuộc làm sao vậy, đột nhiên lúc này lại trở nên là lạ, khiến ta nhìnkhông thấu, cũng nghe không hiểu huynh đang nói cái gì. Huynh thật sự khôngchịu nói rõ ràng, chẳng lẻ huynh không coi ta là bằng hữu hay sao."
Sự bất an trong lòng Vạn Trọng Sơn càng ngày càng mãnh liệt hơn, hắn lúc nàykhông còn lòng dạ nào để ý tới Đường Mộng đang nói điều gì. Vạn Trọng Sơn chỉnói: "Nàng hãy đi nhanh đi, ta phải đi gặp nàng ấy, bởi vì ta đã cảm giác đượcnàng ấy đã xảy ra chuyện, cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt, ta không cònthời gian để nhiều lời nữa, ta sợ nếu tới chậm, thì có hối hận cũng không kịp.Tóm lại lần này ra đi, ta có lẽ cũng không thể còn sống để trở về, cho nên takhông muốn làm liên lụy tới nàng, nàng đi nhanh đi." Nói xong bèn xoay ngườiPhi thân, lao thẳng tới hai khung cửa nhỏ đang sáng đèn kia. mới nhất ởtruyen/y/y
Đường Mộng nghe vậy sắc mặt biến đổi, thân hình chợt lóe lên ngăn cản đường đicủa Vạn Trọng Sơn. Đường Mộng hết sức tỉnh táo nói: "Cứ cho là cảm giác củahuynh là đúng đi, mà ta cũng tin vào cảm giác của huynh, nhưng huynh cứ nhưvậy mà đến so với chịu chết có gì khác nhau chứ? Huynh nếu chết đi, liệu cóthể cứu được Lâm Phương hay không? Tỉnh táo lại một chút đi, nghe ta nói đây.Như vậy mới được chứ, huynh bây giờ chỉ là bằng cảm giác của mình mà biết LâmPhương đã xảy ra chuyện, rốt cuộc nàng ấy có xảy ra chuyện gì hay không chúngta đều không biết. Chúng ta trước hết hãy thương lượng một chút, đợi lát nữahuynh đến xem xét, nếu nàng ấy thật sự đã xảy ra chuyện, huynh hãy nghĩ biệnpháp dẫn dụ Lý Dục rời khỏi đó, Lâm Phương cứ để cho ta cứu nàng ấy ra, nhưvậy huynh có lẽ vẫn còn có một chút sinh cơ. Bằng không huynh vừa muốn cứungười, lại muốn đào thoát khỏi tay của Lý Dục, điều đó tuyệt đối không có khảnăng. Nếu Lâm Phương mọi chuyện vẫn tốt đẹp yên ổn, thiết nghĩ huynh cũngkhông nên phá vỡ giấc ngủ của bọn họ, bằng không có lẽ cũng khó có thể thoátthân. Chúng ta cứ quyết định như vậy, bây giờ chúng ta cùng đi xem xét, ta sẽẩn thân phía xa xa, nếu có việc hãy dùng thủ thức mà báo hiệu cho ta, hiểuchưa?"
Vạn Trọng Sơn nghe vậy bèn nhìn nàng, trong lòng không khỏi cảm động nói: "Cámơn nàng, nàng phải cẩn thận một chút, ta đi trước đây." Nói xong bèn thi triểnkhinh công, vô thanh vô tức áp sát tới khung cửa sổ kia. Trọng Sơn hiểu đượcvõ công của Lý Dục kia cao hơn hắn rất nhiều, cho nên hành động cực kỳ cẩnthận, không muốn hành động của mình bị hắn phát hiện ra.
Đường Mộng ẩn thân trong một góc nhỏ, ánh mắt bồn chồn chăm chú nhìn theo thânảnh của Vạn Trọng Sơn, trong lòng ít nhiều cũng có chút lo lắng. Mà Vạn TrọngSơn khi tới sát bên cửa sổ, dường như nghe được tiếng khóc lóc và mắng chửi vìbị làm nhục của Lâm Phương và tiếng cười to đắc ý của Lý Dục, bởi vì song khẩuđóng chặt, cho nên từ xa không thể nghe được rõ ràng.
Thân thể Vạn Trọng Sơn nhanh chóng dán chặt trên tường, ánh mắt từ kẽ hở củasong khẩu nhìn vào bên trong, nhất thời trong lòng Vạn Trọng Sơn giật mình,một cảm giác tức giận kinh thiên trong nháy mắt truyền ra khắp toàn thân. Nộkhí bốc lên đầu, ánh mắt vô cùng bi phẫn kia, nụ cười thảm thấu tận tim phổi,làm cho người ta hiểu được hắn giống như một con báo trong lòng vừa đau thươnglại vừa tức giận, toàn thân trên dưới đều tràn ngập bi thương vô hạn lẫn cừuhận.
Đường Mộng ở phía xa xa, nhìn bộ dáng toàn thân run rẩy của Vạn Trọng Sơn, cửđộng ngẩng đầu lên nhìn trời của hắn, trong lòng nổi lên một cổ bất an rấtmạnh. rốt cuộc hắn nhìn thấy điều gì, vì sao mà vẻ mặt hắn lại khẩn trương nhưvậy?
Trong không trung một cổ bi phẫn nồng đậm, đang chậm rãi khuếch tán hướng rabốn phía, đồng thời một cỗ khí thế hào hùng một đi không trở lại, trong nháymắt bao trùm khắp các ngõ ngách trong chu vi mười trượng. Cái loại khí khái bilương mà tang thương "Gió đìu hiu sông Dịch thổi lạnh lùng, Tráng sĩ một đikhông hẹn ngày về" này, thật sâu in đậm trong lòng Đường Mộng. Thời khắc này,thân ảnh của Vạn Trọng Sơn bắt đầu trở nên to lớn hơn, làm cho người ta có mộtloại cảm giác đau khổ bi tráng, khiến trong lòng Đường Mộng cực kỳ khó chịu.
Rốt cuộc vì cái gì, Vạn Trọng Sơn không ngờ trong nháy mắt lại phát ra một cổkhí khái kinh thiên thấy chết không sờn, quyết một mất một còn như vậy? Có lẽ,giấc mộng trong lòng, cũng có thể là nỗi đau trong lòng hắn
