Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 54



Mặt trời chói chang đang lên cao, ngàn dặm không thấy một gợn mây. Trên mặtđất tỏa ra hơi nóng ngùn ngụt, nóng bức khiến đám người đi đường hơi thở đứtđoạn, mệt mỏi vô cùng, ai nấy đều cố gắng tìm kiếm sự mát mẻ dưới bóng râm củacây cối mà nghỉ ngơi. Lý Dục cùng Lâm Phương chậm rãi đi trên đường, cũng bịvầng mặt trời chói chang kia gây nóng bức khiến toàn thân đầy mồ hôi. Nhìn haigò má mỹ lệ của Lâm Phương ửng mầu đỏ rực, trên trán mồ hôi đẫm ướt, khôngngừng rơi xuống, Lý Dục không khỏi thương xót nhẹ giọng nói: "Chúng ta hãy tìmmột chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc nhé, nhìn bộ dáng này của nàng nếu tiếptục đi tiếp e rằng sinh bệnh đó." Trong ngữ khí cũng tỏ ra có một chút quantâm.

Lâm Phương vừa lau mồ hôi, vừa xem xét bốn phía, thấy cách đó không xa vừa haycó một phiến thụ lâm, cũng đang có người nghỉ ngơi ở đó. Liếc mắt nhìn Lý Dục,trong mắt Lâm Phương mang theo thần sắc phức tạp, tâm tư dường như đang bị xáotrộn vô cùng. Nhẹ giọng, Lâm Phương nói: "Phía trước là thụ lâm, chúng ta hãyđến đó nghỉ ngơi một lát, uống một chút nước rồi lại đi tiếp." Nói xong giốngnhư tinh thần đã trở lại bình thường, nhanh chân bước đến.

Lý Dục đi phía sau Lâm Phương, nhìn dáng đi yểu điệu của nàng, trong mắt lộ ravẻ tà ý, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười thể hiện nhiều trạng thái cảmxúc. Đi thêm vài bước, trên mặt Lý Dục trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, quay đầu lạinhìn thoáng qua Vạn Trọng Sơn ở cách đó hơn mười trượng đang đi theo bọn hắn,trong mắt hiện lên thần sắc cười nhạo.

Vạn Trọng Sơn tựa hồ cảm nhận được sự cười nhạo đó, không khỏi liếc mắt nhìnhắn, trong mắt lộ ra vẻ cừu hận và rực lửa. Nhẹ nhàng dời đi hướng khác, ánhmắt Vạn Trọng Sơn cuối cùng cũng rơi trên thân thể mềm mại động lòng người củaLâm Phương, mang theo chút si mê, mang theo chút quyến luyến, cứ như vậy lẳnglặng nhìn nàng, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng trong lòng Vạn Trọng Sơn cũngphần nào lấy lại được sự vui vẻ. Bởi vì nàng trông vẫn vậy, điều này đối vớihắn như vậy là đủ rồi.

Mặc dù không thể ở bên nàng, nhưng có thể nhìn thấy nàng gặp vẫn sống tốt vànàng cảm thấy vui vẻ, thì trong lòng Vạn Trọng Sơn cũng đã thỏa mãn lắm rồi.Có lẽ khi thật sự yêu một người thì có thể làm hy sinh tình cảnh một cách vĩđại cho đi một cách vô tư, hay ít nhất đối với Vạn Trọng Sơn thì cũng đúng lànhư vậy. Nhìn Lâm Phương, trong mắt Vạn Trọng Sơn lộ ra nhu tình nhàn nhạt, từxa xa mà nhìn nàng chăm chú, mặc kệ nàng có biết hay không, đối với hắn chỉcần như vậy trong lòng sẽ cảm thấy được an ủi rồi. Đối với hắn mà nói, yêu mộtngười thì không cần phải được dáp lại, chỉ cần bản thân hắn hiểu được tình cảmđó, thì cả đời đã không còn gì phải hối hận rồi.

Lý Dục và Lâm Phương tìm nơi bóng râm mát mẻ, ngồi xuống nghỉ ngơi. Lý Dục đưanước cho Lâm Phương, trên mặt nở nụ cười nói: "Uống một chút nước đi, như vậymuội sẽ thấy mát mẻ sảng khoái hơn một chút." Lâm Phương nhận lấy rồi liếc mắtnhìn hắn, yên lặng không nói gì, cúi đầu chậm rãi uống nước. Cảm giác được mộtánh mắt nóng bỏng đang hướng tới, trong lòng Lâm Phương run lên, nàng khôngdám ngẩng đầu nhìn lại. Bởi vì nàng biết chính là Vạn Trọng Sơn đang nhìnmình, nàng hiểu được trong lòng có chút xấu hổ, hiểu được có chút có lỗi vớihắn. Nhưng nàng cũng không biết phải nói với hắn ra sao, bởi vì kỳ thật tronglòng nàng vẫn còn yêu hắn. có lẽ đây là vận mệnh!

Vạn Trọng Sơn lẳng lặng ngồi cách đó hơn mười trượng, đầu hướng về vị trí củaLâm Phương, ánh mắt si ngốc ngắm nhìn sự mỹ lệ của nàng. doc truyen tai . Nhớlại năm đó tình cảnh hai người ở bên nhau, Vạn Trọng Sơn cũng hiểu được tronglòng mình có một thứ cảm giác đang trỗi dậy, trong mắt phảng phất như hiện rahai gò má kiều mỵ động lòng người của Lâm Phương. Thời khắc này, hắn khôngkhỏi lại nhớ đến sự tình mỹ hảo đã xảy ra giữa hai người trong dĩ vãng, ánhmắt dần dần bắt đầu mê man, tựa hồ đang nhớ lại những kỷ niệm trước kia.

Đó là vào một ngày xuân của ba năm về trước, Trọng Sơn và Lâm Phương hai ngườilên đỉnh núi du ngoạn. Đứng trên đỉnh núi, bốn phía một mảng phấn hồng, lúc đóhai người chìm trong say mê, tay nắm tay nhau. Khi ấy gió nổi lên, hoa rơitừng mảng, giống như những con bướm màu phấn hồng, khiến ngọn núi tràn ngậpmột màu hồng rực rỡ. Lâm Phương giống như một tiểu hài ngây thơ, khi đó baynhẩy, đuổi theo những cánh hoa đang tung bay, trên khuôn mặt xinh đẹp, là mộtnụ cười bất tận.Trọng Sơn đứng bên, lẳng lặng ngắm nhìn, một nụ cười được phátxuất từ nội tâm, hiện lên trên đôi môi. Nhìn khắp ngọn núi chìm trong một màuhồng đào, ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Lâm Phương, Trọng Sơnhiểu được linh hồn mình phảng phất như bay theo những cánh hoa, bao quanh LâmPhương đang nhẩy múa, vui đùa với nàng, mang Lâm Phương tiến vào thế giới củahoa. Hai trái tim ở trong thế giới của muôn hoa này gặp nhau, yêu mến nhau,cùng nhau bay lượn, vĩnh viễn chẳng chia lìa, cho đến tận chân trời góc bể.

Lúc hoàng hôn, hai người chậm rãi tản bộ, vầng tịch dương tỏa ra chút ánh sánghồng còn sót lại, phản chiếu làm ửng sáng hai khuôn mặt. Lâm Phương cười nhànnhạt, đẹp quá, ngọt ngào quá. Khóe miệng của Trọng Sơn thoáng hiện nụ cười.Nhìn vào đôi làn thu thủy của nàng, trong đó như thấy được rất nhiều tình cảmyêu thương, muốn nương tựa vào hắn mãi không xa rời. Nghiêng đầu, ánh mắt củaLâm Phương tựa hồ đang muốn hỏi hắn điều gì đó, hắn tránh đi song nhãn khiếnsay đắm lòng người, khiến người ta phải lưu luyến, hắn nhìn về phương xa, yênlặng không nói gì.

Gió nhẹ nhàng thổi tới, nhẹ nhàng đánh thức những hồi ức của Vạn Trọng Sơn,hắn từ từ định thần nhìn lại, phía bên kia nhân ảnh của Lý Dục và Lâm Phươngđã biến mất. Sắc mặt của Vạn Trọng Sơn đại biến, xoay người đứng dậy, cấp tốcđuổi theo về phía trước. Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Vạn Trọng Sơn trênđường cấp tốc đuổi theo, trong lòng bởi vì sự biến mất của Lâm Phương mà vạnphần lo lắng, hắn biết Lý Dục không phải là kẻ tốt đẹp gì, chỉ tham lam thèmmuốn thân thể mỹ lệ của Lâm Phương mà thôi.

Lơ đãng quay đầu lại, Vạn Trọng Sơn nhìn thoáng qua phiến tiểu lâm kia, nơiđây có những hồi ức của hắn, có lẽ chỉ có thể đợi trong tương lai mới tiếp tụcnhớ lại đoạn hồi ức mỹ lệ kia. Hắn cười nhạt, trong nụ cười chất chứa đầy vẻthê lương, trong mắt của Vạn Trọng Sơn mang theo chút nhè nhẹ không nỡ, cuốicùng cũng quay đầu lại đuổi theo hướng về phía trước. Một tiếng thở dài vôthanh, nhẹ nhàng trong gió bay lên, như đang kể lại đoạn chuyện đã qua vớinhững ký ức vẫn còn mãi cùng trái tim đau thương.

Tiến vào thành Đồng Quan, Vạn Trọng Sơn sau một lúc đã hỏi không ít người, tạiPhi Tiên lâu đã tìm được Lý Dục và Lâm Phương. Phi Tiên lâu là đại tửu lâu nổidanh nhất ở Đồng Quan thành, sinh ý rất hưng vượng, phần đông là những kháchquen. Vạn Trọng Sơn tìm một cái bàn lớn rồi ngồi xuống, gọi hai phần ăn sáng,lẳng lặng nhìn chăm chú Lâm Phương.

Lâm Phương liếc mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo chút thâm tình và chua xót,khi bốn mắt giao nhau, Lâm Phương nhịn không được lòng thầm run sợ. Trong ánhmắt kia là thâm tình như nước, ánh mắt si tình không hối hận kia, giống như làmột nhát kiếm, cắm thật sâu trong lòng nàng, khiến nàng vô lực mà gỡ bỏ. Dờiánh mắt sang hướng khác, khóe mắt Lâm Phương lộ ra vẻ ưu tư, nhớ tới cuộc sốngmỹ hảo hài hòa trong dĩ vãng của hai người, bây giờ thực sự đã trở thành nhữnghoài niệm đẹp, đáng tiếc bởi vì sự xuất hiện của Lý Dục, đoạn cảm tình kéo dàihơn ba năm của hai người, từ nay về sau đã trở thành hư ảo.

Lý Dục nhìn Lâm Phương, trong lòng nghĩ đến, đêm nay trước hết phải nhân cơhội chiếm giữ lấy thân thể của nàng, tránh cho nàng cứ tiếp tục như vậy, khiếnlòng hắn ngứa ngáy khó chịu. Nhìn lướt qua Vạn Trọng Sơn, trong mắt Lý Dục lộra tiếu ý âm trầm, tựa hồ đã có một vài quyết định.

Đêm đến, Lý Dục cùng với Lâm Phương nghỉ chân ở một khách điếm loại tốt. VạnTrọng Sơn vẫn đi theo sau, cho đến khi thấy bọn họ thuê trọ, mới rời đi. Đưatay vào trong ngực, kiểm tra trong người cũng chỉ còn sót lại hai lượng bạc,trên khuôn mặt Vạn Trọng Sơn lộ ra vẻ cười khổ, biết rằng bản thân sẽ chỉ duytrì được trong vài ngày. Còn sau đó thì sao, không có bạc thì hết thảy đềukhông thể làm được gì, ăn mặc còn không đủ thì làm sao có thể để tâm đến cáitên Lý Dục bại hoại bất hảo kia.

Ở bên đường mua hai cái bánh bao, cất cẩn thận vào bao, rồi nhét vào trongngực, Vạn Trọng Sơn ẩn thân phía xa xa bên ngoài khách điếm nơi Lâm Phươngđang nghỉ lại. Lẳng lặng nhìn về phương hướng đó, Vạn Trọng Sơn đang ngồi trênmột nhánh cây của một đại thụ. từ trên à nhìn xuống căn phòng đang sáng đènkia.

Lý Dục nhìn Lâm Phương, nhẹ giọng nói: "Phương muội, hôm nay chắc muội cũngmệt rồi, cũng nên nằm trên giường mà nghỉ ngơi một lát đi cho khoẻ nhé." Nóixong đi đến bên cạnh nàng, thật nhẹ nhàng, thử ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn củanàng. Toàn thân Lâm Phương chấn động, thân thể vặn vẹo vài cái, miệng nói: "LýDục, huynh không cần phải khẩn trương như vậy, được không? Đợi ta suy nghĩthật kỹ, thật sự chấp nhận huynh, khi đó muội sẽ đem bản thân giao cho huynh.Bây giờ muội đối với huynh cũng tương đối hiểu rõ, cho nên hy vọng huynh uộithêm một chút thời gian."

Trong mắt Lý Dục hiện lên vẻ tham lam, song thủ dùng sức, ôm lấy eo nàng,không để ý sự giãy dụa của nàng, miệng ôn nhu nói: "Phương muội, ta thật sựrất yêu muội, mỗi một lần nhìn thấy muội ta lại nhịn không được muốn ôm nàngvào lòng, thương tiếc nàng thật tốt, muội chẳng lẽ không cảm nhận được tìnhcảm chân thật của ta sao?" Nói xong miệng hắn hôn bên tai nàng, trêu chọcnàng.

Toàn thân Lâm Phương giãy dụa không thôi, miệng lớn tiếng quát: "Lý Dục, ngươithực sự nếu chỉ thèm muốn thân thể của ta, thì ta đã nhìn lầm ngươi. Ta thựchối hận vì đã rời bỏ Trọng Sơn đi theo ngươi, ngươi nếu thật sự là yêu ta, thìlập tức buông tay, chúng ta sẽ kết giao thêm một khoảng thời gian nữa, bằngkhông ta sẽ không tự nguyện đem bản thân giao phó cho ngươi." Vừa nói song thủgạt tay của Lý Dục ra, đồng thời muốn tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn.

Trong mắt Lý Dục lóe lên vẻ âm lãnh mà Lâm Phương không thể nào nhìn thấyđược, hữu thủ trên người nàng điểm một cái, nhất thời Lâm Phương trở nên mềmnhũn. Bởi vì huyệt đạo đã bị chế trụ, nên Lâm Phương có vẻ như không hề dùnglực phản kích. Trong mắt Lâm Phương lộ ra vẻ phẫn nộ, oán hận nhìn Lý Dục.Thời khắc này nàng đột nhiên hiểu ra được con người Lý Dục lại xấu xa như vậy.So ra thật kém quá xa người mà nàng yêu thương sâu đậm, Trọng Sơn. Lâm Phươngcả giận nói: "Lý Dục, nếu đây là chân diện mục của ngươi, thì ta thật sự là cómắt như mù đã nhìn lầm ngươi tên tiểu nhân hèn hạ, ta sẽ hận ngươi cả đời."

Trong mắt Lý Dục lộ ra ánh mắt âm lãnh, thâm hiểm nghiêm mặt nói: "Ta theođuổi ngươi cũng đã gần nửa tháng, ngoại trừ việc tay nắm tay ra, thì ngươingay cả ôm cũng không cho ta ôm một chút. Ngươi nói ta có thể chịu đựng ngươiđến khi nào nữa đây. Tối nay không quan tâm ngươi có nguyện ý hay không, tanhất định phải chiếm đoạt thân thể của ngươi, ta không muốn trái tim khô héomòn mỏi chờ đợi nữa. Từ nay về sau nếu ngươi chịu nghe lời, ta sẽ đối xử vớingươi thật tốt, bằng không, ngươi hãy xem ta làm thế nào để thu thập ngươi.Bây giờ ta phải ngắm nhìn thân thể của ngươi, xem rốt cuộc đẹp đến mức nào?Hắc hắc."

Trong lòng Lâm Phương thầm rơi lệ, nàng đúng là đã sai lại càng thêm sai,không ngờ chỉ vì với Trọng Sơn xảy ra một tranh chấp nhỏ, mà giận dỗi lựa chọncái tên Lý Dục này. Vốn tưởng rằng hắn sẽ yêu thương nàng thật tốt, bây giờmới hiểu được hắn bất qúa cũng chỉ vì vẻ mỹ lệ của nàng, muốn tìm kiếm thânthể của nàng mà thôi. Trong lòng Lâm Phương như đang nhỏ máu, đáng tiếc đây làdo tự nàng chuốc lấy, biết oán hận ai được đây?

Lý Dục đặt Lâm Phương nằm trên giường, nhìn song nhũ cao vút kia, trên khuônmặt Lý Dục lộ ra vẻ háo sắc, hữu thủ nắm lấy bộ ngực phong mãn của nàng. Tronglòng Lâm Phương cả kinh, bèn lớn tiếng quát: "Không được chạm vào ta, ngươicái tên súc sinh này, mau cút ngay, ngươi cút ngay, a, không được, đừng!" LâmPhương phát ra một tiếng kêu đau khổ.

Lý Dục quơ lấy nhũ phong mềm mại mà lại tràn ngập đàn tính,dùng sức mà xoabóp, miệng hắc hắc cười nói: "Thật tuyệt, vừa tròn vừa mềm, đàn tính thậpphần, hắc hắc, không sai, thật sự là không sai. Mặc dù không phải rất lớn,nhưng cũng tương đối hấp dẫn người ta." Vừa nói, vừa dùng sức xoa bóp, trênmặt lộ ra nụ cười âm hiểm khi gian kế đã thành công.

Trong lòng Lâm Phương cực lực muốn phản kháng, đáng tiếc thân thể muốn độngđậy cũng không được, chỉ có thể để bàn tay đáng hận của hắn tùy ý dùng lựchoạt động trên bộ ngực của nàng. Nghĩ đến tương lai phía trước mặt của nàng,khóe mắt Lâm Phương chảy xuống hai dòng lệ hối hận, trong lòng thầm hận nàngđã không biết sự hèn hạ của Lý Dục. Trong đôi mắt mê man tràn ngập nước mắt,thời khắc này đột nhiên lóe lên một thân ảnh quen thuộc, hết sức rõ ràng nhưvậy.

Nhìn hai gò má quen thuộc kia lộ ra bộ dạng thương tâm muốn chết, trong lòngLâm Phương hối hận vô cùng, nước mắt nhịn không được cứ tuôn chảy khôngngừng.Trọng Sơn muội sai rồi, cả đời này muội không thể gặp mặt lại huynh nữa.Huynh hãy quên muội đi, người mà không xứng đáng để được huynh yêu. Cả đời nàymuội sẽ vĩnh viễn không tha thứ ình, vĩnh viễn không! Trời cao đã từng uội mộtđoạn đời đầy mỹ hảo hạnh phúc, đáng tiếc muội lại đánh mất, đến khi muốn quayđầu lại, thì đã không thể làm được nữa rồi. Trọng Sơn huynh phải bảo trọngthật tốt nhé, trong lòng muội rất nhớ huynh đó, cũng cực kỳ hận bản thân! Hyvọng huynh sẽ tha thứ uội, cũng quên muội đi, hãy tìm một nữ tử tốt hơn so vớimuội, đẹp hơn muội mà làm lại từ đầu, sống một cuộc sống thật tốt bên nàng ấy.Kiếp sau nếu có duyên, chúng ta sẽ lại bên nhau! Tiếng thở dài vô thanh, phiêután trong không khí, không biết có thể bay tới chỗ người trong lòng lòng nàngđang nghĩ tới hay không?

Lý Dục nhìn thoáng qua ánh mắt có chút si ngốc của Lâm Phương, trên mặt lộ ramột nụ cười đắc ý, song thủ nhanh chóng cởi áo của nàng, rất nhanh lộ ra chiếcyếm đào mầu xanh biếc. Nhìn da thịt trắng sáng, nhũ phong vươn lên cao vút,trong mắt Lý Dục hiện lên tình dục nồng đậm, song thủ vội vàng đem thân trêncủa Lâm Phương toàn bộ trút bỏ, nhất thời song nhũ kia tròn trịa vươn cao xuấthiện trong mắt Lý Dục. Nhìn nhũ đầu mềm mịn đỏ đậm vươn cao của nàng, Lý Dụchắc hắc cười nói: "Thật là đẹp a, hắc hắc,không hổ là mỹ nữ bài danh thứ bảytrên Bách Hoa Phổ, lão tử hôm nay rốt cục cũng có thể thưởng thức tư vị củanàng."

Lâm Phương từ trong mê man tỉnh táo lại, trong mắt lệ không ngừng rơi rơi,miệng lớn tiếng mắng: "Lý Dục, ngươi cái tên súc sinh này, ngươi cút ngay đi,không được chạm vào ta. Ngươi sẽ gặp báo ứng, nhất định sẽ không được chết tửtế, cút ngay, không được, đừng!" Một tiếng thét thảm thiết thê lương, như đỗquyên đổ huyết lệ, vang lên trong khách điếm nho nhỏ.

Lý Dục không để ý tới những tiếng khóc lóc nhục mạ của nàng, cúi đầu đem nhũđầu mềm mịn của nàng ngậm lấy, dùng sức hấp thu sự thơm tho của nàng. đồngthời hữu thủ quơ lấy ngọc nhũ vừa phải còn lại của nàng, dùng lực mạnh mà xoabóp. Trên mặt Lý Dục lộ ra thần sắc say mê, nhả ra nhũ châu khẽ cười nói:"Thật đúng là mỹ vị tiên nữ, quả nhiên không hổ là Ngọc Nữ Kiếm danh dương võlâm, đúng là khác biệt a, ngắm nhìn bộ ngực này xem, thật sự là rất đẹp, nắmtrong tay vừa mềm vừa vun cao, đàn tính thập phần, ha ha ha ha, thật sảngkhoái. Nghe lời ta đi, ta sẽ yêu thương nàng thật tốt, nếu còn không nghe lời,nàng sẽ phải hối hận đó." Nói xong liền vùi đầu trong ngực của nàng, tận tìnhchiếm hữu sự mỹ lệ của nàng.

Trong một căn phòng nhỏ, bên trong khách điếm, tiếng khóc lóc mắng chửi củaLâm Phương và tiếng cười cuồng tiếu của Lý Dục, đan xen vào nhau, có vẻ rất làquái dị mê người. Lâm Phương vị mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ này, cũng chỉ vì tranhcãi ồn ào với người yêu một vài câu, mà giận dỗi bỏ đi, vốn nghĩ rằng đang đitrên con đường hạnh phúc bình yên, nhưng bây giờ mới hiểu được đây là một conđường tràn đầy đau khổ, không thể quay đầu. Giờ suy nghĩ lại, thấy hối hậncũng đã không còn kịp nữa, thật sự là một bước lỡ lầm thiên hận cổ, quay đầunhìn lại đã trăm năm!

Vạn Trọng Sơn đang ngồi trên nhánh cây, đứng xa xa nhìn khung cửa đang sángđèn kia, rất hy vọng nó có thể mở ra, như vậy hắn có thể thấy người mà hắn yêuthương ra sao. Nàng bây giờ đang làm gì nhỉ, đã nghỉ ngơi chưa, nàng có đangsuy nghĩ tới ai không? Nàng có giống như hắn, đang nhớ lại khoảng thời gian mỹhảo giữa hai người không? Hay nàng đã quên hết sự tình trong dĩ vãng giữa haingười rồi? xem tại

Nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, trong lòng Vạn Trọng Sơn đang nghe nhưgiọng kêu gọi, cô nương trong lòng ta yêu hỡi, nàng hãy hồi tưởng lại, đừng d�dàng lãng quên những hồi ức mỹ hảo giữa hai chúng ta; người ta yêu ơi, nàngphải kiên cường lên, những lời chúc phúc của ta sẽ vĩnh viễn theo bên cạnhnàng, luôn mãi bên nàng trọn đời.

Gió nhẹ thổi qua, bóng đêm mê man. Đột nhiên trong lòng Trọng Sơn nổi lên mộtcảm giác bất an rất mãnh liệt, tựa hồ có sự tình gì trọng yếu đã phát sinh.Điềm xấu kia đang trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng hắn, thế nào cũng không lắngxuống. Vạn Trọng Sơn đứng thẳng dậy, trong mắt bắn ra một ánh mắt lo lắng, mắtdán chặt vào khung cửa nhỏ đang sáng đèn kia, song thủ bồn chồn nắm lại thànhquyền đầu, một cảm giác xúc động trong lòng nổi lên. Lâm Phương chắc đã xảy rachuyện rồi, hắn có thể cảm giác được.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...