Diễm Ngộ Chi Lữ
Trong khách điếm, Hoa Tinh ôm mỹ nhân trong lòng, song nhãn tràn ngập thâmtình nhìn vẻ kiều diễm của Vân La, trên khuôn mặt thoáng lộ vẻ thương tiếc.Hoa Tinh nhu tình nói: "Vân nhi! Nàng có thật muốn biết phu quân dùng biệnpháp gì để hóa giải mị độc trên người nàng không? Nếu phu quân nói cho nàngnghe thì có được thưởng gì không vậy?" Nói xong, trong mắt hàm chứa chút tiếuý, tựa hồ như đang chờ đợi câu trả lời của mỹ nhân.
Vân La đang khép nép nương tựa trong lòng của Hoa Tinh, trong đôi mắt lộ ra vẻkiều mỵ, ôn nhu nhìn Hoa Tinh. Thời khắc này bởi vì công lực của Vân La đãthất tán, bản thân lại trúng phải mị độc, hoàn toàn mất đi khí chất thánhkhiết, đạm nhã, phiêu dật trong quá khứ, nhưng lại thêm vài phần thẹn thùng vàvô lực của người thiếu nữ, khiến người ta phải hết sức thương hoa tiếc ngọc.Nhìn trong mắt của Hoa Tinh có một chút tiếu ý, nghĩ đến điều hắn nói, tronglòng Vân La toát ra một chút xấu hổ nhè nhẹ. doc truyen tai . Tránh đi ánh mắtnóng bỏng của hắn, Vân La khẽ thấp giọng thì thầm: "Vậy phu quân muốn đượcthưởng cái gì nào, chàng hãy vui lòng nói cho Vân nhi được không?" Trên khuônmặt xinh đẹp của nàng bởi vì thẹn thùng mà nổi lên một đóa hồng vân làm tăngthêm vẻ kiều diễm bội phần.
Trong mắt Hoa Tinh hiện lên vẻ hưng phấn, nhìn khuôn mặt hình trứng mỹ lệ kia,trong lòng có một loại cảm giác vô cùng kiêu ngạo và tự hào. Thật nhẹ nhàng,Hoa Tinh thấp giọng cười nói: "Phu quân thầm nghĩ kiều thê xinh đẹp Vân nhicủa phu quân hôn phu quân một chút thì phu quân sẽ tiết lộ cho nàng làm thếnào để giải được mị độc trên người. Vân nhi nguyện ý không, nàng xấu hổ lắmđúng không?" Trong ánh mắt mang theo thần sắc đùa bỡn, mỉm cười nhìn Vân La.
Vân La trong lòng cực kỳ xấu hổ, không thể tưởng được Hoa Tinh lại đề xuất mộtyêu cầu như vậy, kỳ thật trong lòng nàng cũng đã ít nhiều đoán được một chút,với tình hình hiện tại giữa hai người, Hoa Tinh có đề xuất yêu cầu như vậycũng là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là Vân La vẫn còn là hoàng hoa khuênữ, cho tới bây giờ chưa từng có kinh nghiệm trên phương diện này, nên có vẻvô cùng thẹn thùng, hơn nữa do tâm lý giữ mình nghiêm ngặt của người thiếu nữ,tự nhiên là phải cực kỳ xấu hổ. Vân La từ từ tránh đi ánh mắt của hắn, khôngdám nhìn vào ánh mắt của Hoa Tinh, sợ rằng hắn từ đó có thể nhìn ra những điềuthẹn thùng trong lòng nàng, như vậy lại càng xấu hổ a.
Vân La thấp giọng thẹn thùng nói: "Phu quân bỏ qua cho Vân nhi được không, Vânnhi, Vân nhi sợ" Áng hồng vân hiện trên khuôn mặt, mỹ nhân xấu hổ đến nóikhông nổi nữa, hiển nhiên da mặt của nàng vô cùng mềm mại nhạy cảm, nhưng bộdạng thẹn thùng ấy lại hết sức hấp dẫn Hoa Tinh.
Hoa Tinh cũng biết nàng rất thẹn thùng, dù sao hai người mới chỉ gặp nhau cóvài lần, mỗi lần cũng không có nói chuyện với nhau, giữa hai người vẫn cònthiếu khuyết đi sự hiểu biết cũng như cảm giác quen thuộc. Hôm nay hắn đề xuấtyêu cầu này, nhìn lại từ trước tới nay, với danh tiếng thánh khiết đạm nhã màhành tẩu trong thiên hạ như của Vân La mà nói, đích xác có chút khiến nàng khócó thể mở lời được. Song thủ của Hoa Tinh từ từ dùng sức, ôm chặt lấy vòng eomềm mại của nàng, trong mũi truyền đến một mùi hương đạm nhã, mang theo khítức mê người mà chỉ có những thiếu nữ mới có, khiến thật sâu trong Hoa Tinhphải trầm mê.
Hoa Tinh nhẹ nhàng từ từ dán sát khuôn mặt của gã trên ngọc diện nóng bừng củanàng, miệng gã chỉ cách cái miệng nhỏ nhắn mê người của nàng có một tấc. HoaTinh vừa hưởng thụ hơi thở xử nữ thơm tho mê người của nàng, vừa nhẹ giọngnói: "Vân nhi để phu quân hôn một chút được không?" Cảm nhận được hai má củanàng nóng bừng, biết trong lòng nàng có ý tứ ngượng ngùng bối rối, Hoa Tinhnhịn không được nhẹ nhàng dùng mặt gã ma sát lên ngọc diện của nàng, dẹp yêncảm giác xấu hổ trong lòng nàng.
Dục niệm trong đáy lòng của Vân La đại khởi, trong làn thu ba lộ ra vẻ kiều mỵdụ hoặc mê người, đủ để hòa tan mỗi một nam nhân. Cảm nhận được trong lòng củaHoa Tinh có ý muốn chia sẻ sự yêu thương cho nàng, trong lòng Vân La cảm thấyvô cùng ngọt ngào. Người phu quân ôn nhu như vậy với thê thiếp, trong cái xãhội trọng nam khinh nữ này, quả thật là cực kỳ hiếm thấy. Những nam nhân bìnhthường ở phương diện này đều có vẻ vô cùng khẩn trương, căn bản là chỉ muốnlàm sao để chiếm đoạt được thân thể của đối phương, có được thể xác và tráitim của đối phương, mà chưa bao giờ quan tâm để ý tới cảm thụ trong lòng củanữ nhân, chỉ lo làm sao cho bản thân được hưởng vui vẻ, một chút cũng khôngthèm để ý tới cảm nhận của người khác. Trong lòng của loại nam nhân này, nữnhân cưới về nhà chỉ là vì lòng muốn thỏa mãn dục vọng của bản thân, bắt họphải phục tùng hắn mà thôi.
Vân La có thể từ trong động tác nhu tình của Hoa Tinh mà cảm nhận được sựthương tiếc vạn phần kia, trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, nghĩ đến chínhnàng đã nguyện ý giao phương tâm thánh khiết nhất của nàng cho hắn, làm sao cóthể cự tuyệt yêu cầu của hắn, gạt đi hứng thú của phu quân. Trong lòng của VânLa tràn ngập ái ý với Hoa Tinh, nghĩ đến hắn thật là tốt, lòng hắn cũng thậttốt, Vân La nhịn không được nhẹ giọng nói: "Phu quân, cả đời này Vân nhi sẽvĩnh viễn thuộc về chàng, chàng muốn trái tim của Vân nhi, Vân nhi cũng nguyệný, chỉ cầu mong phu quân thương tiếc Vân nhi nhiều hơn thì Vân nhi đã thấythỏa mãn rồi."
Hoa Tinh nghe vậy, trong mắt lộ vẻ vui mừng ánh lên một tia quang hoa rực rỡnhư ngọc, mặt nhẹ nhàng ma xát trên ngọc diện nóng hổi của nàng, nhẹ nhàngnói: "Phu quân cả đời này sẽ vĩnh viễn thương yêu Vân nhi. Kỳ thật phu quânnếu muốn giải mị độc trong nàng ngươi, thì nhất định phải hôn Vân nhi, bằngkhông cũng vô phương hóa giải. Mị độc không giống với các loại độc khác, khôngthể vận công mà bức nó ra được, chỉ có thể dẫn dụ nó mà thôi. Muốn giải trừ mịđộc cho Vân nhi, thì phải khiến toàn thân của Vân nhi chìm trong dục tình, sauđó mới nhân cơ hội mà đem mị độc ấy hấp thu vào trong nội thể của phu quân.Đương nhiên loại biện pháp này chỉ thích hợp ột mình phu quân ta sử dụng,người khác cũng không thể có loại bản sự này."
Vân La nghe vậy, trong lòng có chút khó hiểu và mê hoặc. Nàng cũng biết mị độckhông thể bị bức ra khỏi nội thể, bằng không thì nàng cũng sẽ không chạy đếntìm Hoa Tinh mà cầu cứu, hy vọng đem thân thể thánh khiết nhất của nàng giaocho nhân ảnh luôn hiện lên rõ ràng nhất trong lòng nàng. Nhưng nếu nói dẫn dụmị độc, sự tình này nàng cũng chưa bao giờ nghe qua, hơn nữa Hoa Tinh một khiđem mị độc hấp thu vào trong nội thể của hắn, vậy không phải cũng giống nàngtrúng phải mị độc sao? Điều này so với việc nàng trúng độc thì có gì khác biệtchứ? Khi nghĩ như vậy, Vân La nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Phu quân, nếuchàng hấp thu mị độc không phải cũng giống như Vân nhi trúng phải mị độc sao,khi đó chàng sẽ làm thế nào? Như vậy thì có gì hữu dụng đâu? Vân nhi biết phuquân thương tiếc Vân nhi, nhưng chàng cũng không cần phải đối đãi với bản thânkhông công bằng như vậy, nếu chàng làm thế thì trong lòng của Vân nhi sẽthương tâm không thể vượt qua được, sẽ vĩnh viễn không thoát ra được cảm giáccó lỗi với chàng."
Hữu thủ của Hoa Tinh mềm nhẹ vuốt ve hai gò má trơn nhẵn của Vân La, nhẹ giọngcười nói: "Vân nhi vì phu quân mà lo lắng sao, sợ phu quân xảy ra chuyện phảikhông? Phu quân nghe xong thật là cao hứng. Bất quá nàng không cần phải lolắng cho phu quân như vậy! Ta đã từng ăn một loại hắc sắc liên hoa, liên hoakia tựa như mang theo một loại lực lượng thúc đẩy ham muốn rất mạnh trên thếgian, nó có thể thúc đẩy tình dục nguyên thủy nhất trong nhân tính, so với bấtcứ một loại mị độc nào cũng đều lợi hại hơn rất nhiều. Trong nội thể của phuquân cũng có thứ chân khí như vậy, có thể dung nạp tất cả các loại mị độc cótính chất giống nhau trên thế gian, nàng đã hiểu chưa? Đợi sau khi mị độctrong nàng hoàn toàn bị dẫn phát, ta có thể vận dụng cỗ chân khí kia, đem mịđộc đang lưu động trong nội thể của nàng toàn bộ hút vào trong nội thể của ta,rồi đồng hóa và phân giải nó, cuối cùng dung hòa với cỗ chân khí của ta hợplại làm một. Như vậy đối với phu quân không có một chút thương tổn nào, nànghiểu chưa, cho nên nàng cũng không cần day dứt trong lòng như vậy, có biếtkhông? Phu quân cũng không hy vọng trông thấy bộ dạng của nàng đăm chiêu ủdột, phu quân thích nhất bộ dạng cao cao hứng hứng của nàng. Bằng không phuquân ta cũng sẽ không phải nhẫn nhịn chịu đựng cay đắng như vậy, đã trực tiếp'thưởng thức' nàng, cũng không cần phải khó chịu như vậy, chỉ có thể nhìn màlại không thể hưởng thụ, tư vị ấy thật khiến người ta phải bực bội khẩntrương." Nói xong trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất, phảng phất giống như hắn đã phảichịu đựng quá nhiều thiệt thòi vậy. Nhưng mà kỳ thực, bất quá cũng chỉ là trêuđùa khiến Vân La cười vui vẻ mà thôi.
Mà thật sự từ trong sâu thẳm tâm hồn của Vân La đã bị những lời nói của HoaTinh làm cho cảm động, nàng biết mỗi lời nói của Hoa Tinh đều là sự thật, cũnghiểu được Hoa Tinh quả thực chân chính thương tiếc nàng. Nếu đổi lại khôngphải là hắn mà là một nam nhân khác, gặp gỡ nàng trong tình huống thân trúngphải mị độc, nhất định sẽ không hề do dự mà tìm cách chiếm đoạt thân thể củanàng rồi, sau đó mới nghĩ đến làm thế nào để làm yên lòng nàng, mặt khác nghĩđến biện pháp để lưu lại nàng bên cạnh hắn. Nhưng Hoa Tinh chính là Hoa Tinh,không hề giống với những người khác, hắn trong tình huống nàng hoàn toàn camtâm tình nguyện muốn hiến thân cho hắn, lại có thể bảo trì được sự tỉnh táo,bận tâm đến cảm thụ cũng như tâm tình của nàng, có thể thấy được hắn đích thựcxuất phát từ lòng nhiệt tình quan tâm đến nàng, một tình yêu sâu lắng như vậy,thật không thể nghi ngờ chối cãi được, thật khó tìm được trong thiên hạ. Cuộcđời này có thể có được tình yêu chân thật của hắn, đối với mỗi một nữ nhân mànói, như là giấc mơ vậy, nữ tử được hắn yêu thương đều cảm thấy vô cùng hạnhphúc.
Trong lòng Vân La cảm động vô cùng, không biết phải nói thế nào cho tốt nữa,nhịn không được vươn tả thủ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Hoa Tinh. Trongđôi mắt mỹ lệ của Vân La toát lên vẻ kiên định, nhẹ giọng nói với Hoa Tinh:"Cả đời này thiếp có thể gặp được chàng, vốn là ý của thượng thiên đã địnhsẵn, thiếp sẽ quý trọng thật tốt đoạn duyên phận này, vĩnh viễn ghi tạc tronglòng. Cuộc đời này lòng của Vân La vĩnh viễn sẽ thuộc về Hoa Tinh chàng, quyếtchẳng phân li, mặc kệ thiếp đi đến nơi nào, thiếp vĩnh viễn là thê tử của HoaTinh, cả cuộc đời này vĩnh viễn không thay đổi." Trong thanh âm mềm nhẹ, biểulộ ra một trái tim thiếu nữ tràn đầy kiên định mà chân thành, rung động thậtsâu bên trong Hoa Tinh. Trong không khí, bầu ái ý nồng đậm bao phủ thật sâutrên đỉnh đầu của hai người, hai trái tim ấm áp yêu thương nhau.
Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt biểu lộ ra một tình cảm nhu tình vô hạn, songthủ đem thân thể mềm mại kia ôm chặt trong lòng, hai trái tim như hòa chungnhịp đập hòa quyện vào nhau. Thời khắc này giữa hai người không cần thanh âm,không cần lời nói, một loại cảm động và ái ý vô thanh dâng trào trong lòng haingười, trao đổi tâm ý cho nhau, khiến cho hai trái tim vốn có một khoảng cách,từ từ bắt đầu dung hợp lại, từ nay về sau chẳng hề phân biệt, vĩnh viễn chẳngphân li. Vân La nhìn Hoa Tinh, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên môi hắn,trong mắt tràn đầy sự cảm động và vui mừng. Vân La nói: "Vân nhi cũng phải cảmkích thương thiên, vì đã để thiếp được gặp gỡ phu quân! Đời này được phu quânyêu thương,Vân nhi chính là nữ nhân hạnh phúc nhất."
Hoa Tinh lấy tay nhè nhẹ vỗ về hai gò má như ngọc như ngà của nàng, ôn nhunói: "Vân nhi, nàng bây giờ còn tới Giang Nam nữa hay không? Hãy lưu lại bêncạnh phu quân được không?"
Vân La nghe vậy, trong mắt hiện lên chút tiếu ý nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Vânnhi đương nhiên vẫn nên đi Giang Nam, bằng không để Mộng Dao phải chờ đợi lâu,như thế thật không phải! Đúng không, phu quân?"
Sắc mặt của Hoa Tinh ngẩn ngơ, không thể tưởng được hắn lúc trước vì muốn theođuổi nàng nên mới lấy cớ như vậy, bây giờ lại trở thành cái cớ để nàng rời đi,thật sự là thời gian tới quá nhanh. Trên mặt của Hoa Tinh lộ ra thần sắc bốirối, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đỏ hồng thơm phức của nàng, vươn đầu lưỡi nhẹnhàng liếm đôi môi đỏ hồng thơm tho kia, Hoa Tinh cười nói: "Vân nhi, Mộng Daođúng là rất muốn gặp nàng, nhưng phu quân ta cũng không thể xa nàng được. Tangày đó nói nàng ấy thập phần tưởng niệm nàng, là vì muốn có cơ hội đem Vânnhi mỹ lệ truy tới tay, nên mới nói như vậy. Kỳ thật ta nhớ nàng hơn cả MộngDao, thật sự đó. Vân nhi, nàng đừng tới thư viện, mà hãy lưu lại bồi tiếp phuquân được không?" Nói xong lại ngậm lấy đôi môi thơm tho mềm mại đỏ hồng kia,phát xuất ra bộ dáng vô lại, nếu như Vân La không đáp ứng, hắn sẽ cứ ngậm lấyđôi môi thơm tho của nàng mà không để nàng rời đi.
Trên khuôn mặt của Vân La lộ ra thần sắc thấu hiểu, mỉm cười nói: "Phu quânnguyên lai lại xấu xa như vậy, đi lừa gạt Vân nhi. Bây giờ Vân nhi rơi vàotrong tay của phu quân rồi, không phải là thân rơi vào miệng sói rồi sao? Vânnhi hơi cảm thấy hối hận rồi."
Hoa Tinh cười đắc ý nói: "Bây giờ nàng có hối hận cũng không còn kịp rồi, hắchắc, Vân nhi nhất định phải là của ta, nàng có chạy cũng không thể thoát đâu."Nói xong bèn hôn lên đôi môi đỏ mọng đang cố ý né tránh của nàng, rất dễ dàngđã hôn được nàng. Song thủ của Vân La ôm lấy cổ của Hoa Tinh, nhiệt tình đáplại tham luyến của hắn, trong mắt toát ra vẻ hạnh phúc và ngọt ngào. Phu quâncủa nàng chẳng những cực kỳ ôn nhu với thê thiếp, hơn nữa lại cực kỳ thấuhiểu, trêu đùa khiến cho nàng vui vẻ, phu quân tốt như vậy, nàng sao có thểkhông trân trọng thật tốt.
Thời gian từ từ trôi đi, Hoa Tinh sau một hồi triền miên với Vân La, bèn giúpnàng bức ra độc của Hóa Công Tán, khiến cho công lực nàng khôi phục lại toànbộ. Đồng thời Hoa Tinh cũng vì sự an toàn của nàng mà đả thông kinh mạch toànthân và hai mạch "Nhâm đốc", khiến cho nội lực của nàng trong nháy mắt độtnhiên tăng tiến, trong phút chốc đã tiến vào hàng ngũ của những cao thủ đệnhất, đủ để liệt danh trên Địa Bảng. Trong lòng của Vân La vui mừng vô cùng,không thể tưởng được sự tình gì tới tay của Hoa Tinh, cũng đều trở nên đơngiản như vậy, võ công của nàng đột nhiên được hắn giúp tăng tiến gấp bội, tiếnvào một cảnh giới hoàn toàn mới.
Sau khi Vân La bình tĩnh trở lại, nàng nhẹ giọng nói: "Cám ơn phu quân đã yêuthương, Vân nhi vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. Vân nhi cũng vẫn quyết định ngàymai phải tới Giang Nam, tới thăm Mộng Dao, thuận tiện có thể vì phu quân màgửi lời thăm hỏi nàng. Nghĩ đến Mộng Dao nhất định cũng đang thập phần tưởngniệm phu quân, muốn biết tin tức của phu quân, đúng không?"
Hoa Tinh nghe vậy bắt đầu trầm tư, Vân La nói cũng đúng, Mộng Dao ba người cácnàng nhất định cũng thập phần tưởng niệm mình, cũng nên có người tới thăm hỏicác nàng ấy một chút. Hơn nữa Vân La nếu đi theo bên cạnh hắn, cũng có nhiềuđiểm không tiện, nàng đã muốn đi, thì cứ để nàng đi vậy, thuận tiện cũng cóthể thử một chút phản ứng của Trầm Ngọc Thanh tam nữ. Xem tam nữ đối với sựtình hắn kiếm thêm nữ nhân ở bên ngoài có để ý tới hay không, hoặc giả nếu cóđể ý thì tới mức độ nào. Điều này đối với tương lai của hắn rất trọng yếu, cóthể có lợi cho hắn trong tương lai xử lý quan hệ với những nữ nhân bên cạnhhắn, để tránh phát sinh những phiền toái không cần thiết.
Hoa Tinh nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh mai của Vân La, ánh mắt thâm tình nhìnnàng nói: "Vậy Vân nhi đến gặp các nàng ấy xem họ có khỏe không? Hãy nhớ phảinói ta rất tưởng niệm các nàng ấy, bảo các nàng ấy ráng bảo trọng thân thể, sựtình này sau khi kết thúc thì ta sẽ trở về, không cần lo lắng cho ta. Các nàngấy đã biết được thân phận lai lịch của ta, đến lúc đó Mộng Dao sẽ nói lại chonàng. Nàng dọc trên đường đi phải nhớ cẩn thận, có biết không?"
Vân La ôn nhu nói: "Vân nhi biết rồi, phu quân hãy yên tâm. Trong thiên hạ ítcó người muốn gây bất lợi cho Vân nhi, cho nên Vân nhi sẽ vô cùng an toàn.Thiếp sẽ đem sự tình chàng rất tư niệm ( nhớ ) Mộng Dao nói cho nàng ấy. Hẳnnàng ấy nhất định sẽ rất cao hứng."
Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt lộ ra thâm tình vô hạn, nhẹ giọng nói: "Nàng hãyở trong phòng của ta mà nghỉ ngơi, sáng mai ta sẽ đến gọi nàng. Ta đi xemHương nhi, xem nàng ấy đã ngủ chưa, nàng nghỉ ngơi cho tốt nhé." Nói xong lạimột lần nữa hôn lên đôi môi đã khiến hắn phải si mê, dùng sức triền miên. Saumột trận Hoa Tinh mới buông nàng ra, xoay người rời đi. Vân La nhìn theo bốiảnh của hắn, trong mắt lộ ra ái ý chân thành và sự ngọt ngào vô cùng.
Hoa Tinh đi tới phòng của Mai Hương, thấy trong phòng nàng vẫn còn sáng đèn,biết nàng nhất định còn chưa ngủ. Trong lòng Hoa Tinh không khỏi than nhẹ mộttiếng, Hương nhi thật sự là si tình, đúng là không thể thoát khỏi ý nghĩ ghentuông. Hắn biết cả đời này có lẽ hắn không thể cho nàng thứ nàng muốn là mộttình yêu trọn vẹn. Nghĩ vậy Hoa Tinh bèn quẳng đi sự vui vẻ ban đầu mà bắt đầumiên man suy nghĩ, nhẹ nhàng gõ cửa phòng nàng. Rất nhanh đã thấy Mai Hương ramở cửa, quần áo rất chỉnh tề, quả nhiên còn chưa nghỉ hơi. Mai Hương vừa thấyHoa Tinh, trên mặt đã lộ ra thần sắc kinh hãi, vội vàng kéo hắn vào phòng.
Hoa Tinh ngồi ở trên giường, thấy Mai Hương sau khi đóng cửa phòng rồi tiếntới gần hắn, Hoa Tinh bèn đem thân thể đáng yêu mỹ lệ động lòng người của nàngôm vào trong lòng, hữu thủ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói:"Tiểu nữ tử ngốc nghếch, thế nào lại còn chưa nghỉ ngơi đi. Nàng không biếtquý trọng thân thể của mình! Nàng có biết là ta nhìn thấy vậy sẽ đau lòng lắm,biết không, Hương nhi?" Bạn đang xem tại TruyệnFULL - .TruyệnFULL
Mai Hương bổ nhào vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi Hoa Tinh, làHương Nhi không tốt, không nên đâu đâu cũng quản huynh, chỉ biết ghen tức.Huynh tha thứ cho Hương nhi được không? Từ nay về sau Hương nhi sẽ không làmnhư vậy nữa, thật đấy. Từ nay về sau Hương nhi chỉ biết nhất tâm nhất ý yêuHoa Tinh, quyết không ăn dấm chua nữa, sẽ làm một thê tử tốt, sẽ hầu hạ HoaTinh thật tốt." Trong ngữ khí mang theo ý hối lỗi.
Hoa Tinh vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Hương nhi không cần phải nghĩ đếnviệc xin lỗi Hoa Tinh, có hiểu không? Mặc kệ thế nào đi nữa, cả đời này nàngvĩnh viễn là kiều thê mà ta trân ái, ta sẽ cả đời yêu thương nàng. Nếu chínhthức phải nói lời xin lỗi, kỳ thật người đó phải là ta, Hoa Tinh ta cả đời nàycó vô số nữ nhân, vô luận là ai ta cũng không thể mang đến cho nàng ấy mộttình yêu trọn vẹn, ta thật xin lỗi các nàng!"
Mai Hương vừa nghe xong trong lòng lại càng thêm hối hận, trong mắt lệ tuôntràn, cái miệng nhỏ nhắn hôn đôi môi của hắn, không cho hắn nói thêm gì nữa,trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy. Hoa Tinh cảm nhận được tâm ý của MaiHương, mềm nhẹ hôn nàng, song thủ ôm chặt vòng eo thon nhỏ của nàng, hữu thủtrên đỉnh đồn bộ phong mãn của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, biểu đạt tình cảm yêumến thương tiếc trong lòng hắn.
Nụ hôn này rất sâu, đến khi đôi môi của Mai Hương được buông ra, thì toàn thânđã mềm nhũn ở trong lòng hắn. Hoa Tinh ôm Mai Hương ngồi trên giường, ngực củahai người dán sát vào nhau. Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Hương nhi, đêm nay HoaTinh ta sẽ ở lại đây, được không?" Nói xong lại hôn lên đôi môi đỏ mọng mêngười của nàng.
Mai Hương nghe vậy trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, cái miệng nhỏ nhắn từ từmở ra, để mặc đầu lưỡi hắn tiến vào trong miệng nàng, tận tình trêu chọc chínhnàng. Đồng thời thân thể vặn vẹo lắc lư, khiến nàng tiến sâu thêm vào tronglòng hắn, yên lặng dán sát vào hắn. Trong làn thu ba kiều mỵ của Mai Hươngtoát ra vẻ mỵ hoặc mê người, thanh âm thật nhỏ vang lên bên tai: "Hoa Tinh,đêm nay huynh có muốn Hương nhi không, Hương nhi rất muốn làm nữ nhân củahuynh, hầu hạ huynh mỗi ngày." Trong thanh âm mềm mại, lại tràn ngập mị lựctrí mạng không thể kháng cự, hấp dẫn thật sâu bên trong Hoa Tinh.
Trong lòng của Hoa Tinh cũng rất cảm động, cũng thập phần mong muốn, nhưng hắnbiết nơi này không phải là địa phương tốt, nơi này không thích hợp để hái điđóa hoa mềm mại kia của Hương nhi. Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Hương nhi khôngcần phải vội, nơi này là khách điếm, rất không thích hợp, đến khi tìm được mộtđịa phương tốt, ta sẽ nhấm nháp thật tốt đóa hoa kiều diễm của Hương nhi. Tốinay hãy nằm trong lòng ta mà nghỉ ngơi thật tốt nhé, ta sẽ vẫn ôm nàng, kiềuthê yêu quý của ta."
Trong lòng Mai Hương cảm động cực kỳ, chỉ có thể không ngừng dâng hiến đôi môithơm tho, dùng điều này để biểu đạt tâm ý của nàng. Hoa Tinh nhẹ vỗ về thânthể của nàng, an ủi để nàng từ từ ngủ đi, không lâu trong phòng đã từ từ tiếnghít thở nhẹ nhàng, toàn thân Mai Hương nằm cuộn tròn trong lòng hắn, song thủôm lấy eo của Hoa Tinh hắn, chìm trong giấc ngủ say. Hoa Tinh nhìn nhân nhitrong lòng, trong mắt toát ra nhu tình nhè nhẹ.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi tan đi màn đêm, nghênh đón một ngày mới, một ngày mớivới ánh dương rực rỡ tỏa sáng khắp trần gian. Một ngày mới đến, với những sựtình mới, trong những sự tình này, có những truyền kỳ mới. Hoa Tinh thiếu niênanh tuấn này vẫn tiếp tục nhận được may mắn của trời cao, vẫn đang tiếp tục đitrên hành trình diễm ngộ của hắn, nghênh đón thêm những diễm ngộ mỹ lệ, nhanhchân đi tới.
