Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 48



Hoa Tinh năm người vào tới trấn Quan Sơn, tìm một tửu lâu rồi ngồi xuống, gọimột bàn lớn toàn rau, từ từ bắt đầu ăn. Ánh mắt của Cô Ngạo và Ám Vũ hai ngườiánh mắt nhìn chăm chú vào đám người trong tửu lâu, xem có những nhân vật đặcbiệt nổi danh hay không, để tránh tạo thành cho năm người bọn họ những phiềntoái không cần thiết.

Hoa Tinh cũng nhìn thoáng qua thực khách trong tửu lâu, thấy hai khuôn mặtquen thuộc, chính là " Bạch Y Truy Hồn Tiêu Viễn Sơn và Lục nương tử QuýNguyệt Mai hai người. Xem ra bọn họ tới đâu trước bọn Hoa Tinh năm người, thậtsự là không thể tưởng được. Ánh mắt của Hoa Tinh dừng lại trên song nhũ caovút của Quý Nguyệt Mai kia, trên mặt lộ ra nụ cười. Mà cũng đúng lúc QuýNguyệt Mai nhìn Hoa Tinh, thấy ánh mắt táo bạo tùy tiện của Hoa Tinh, trongmắt Quý Nguyệt Mai lộ ra vẻ yêu mị, trong nháy mắt quay sang mỉm cười với HoaTinh, như là đang câu dẫn hắn vậy.

Mai Hương thấy trong ánh mắt của Quý Nguyệt Mai tràn đầy vẻ dẫn dụ, tức giậnhừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thật là một nữ nhân ti tiện không biết xấuhổ, đi câu dẫn nam nhân như vậy, hừ dâm phụ đáng khinh." Trong ngữ khí trànngập vẻ bất mãn, tựa hồ hận nàng ta đi câu dẫn Hoa Tinh. Trần Lan nhìn MaiHương, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng, ý bảo nàng không cần phải tức giận.Mai Hương liếc mắt nhìn Trần Lan, từ từ gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười.Vừa lúc nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của Hoa Tinh, Mai Hương hung hăng trừngmắt nhìn hắn, nhưng vừa thấy nhu tình trong mắt hắn, lại nhịn không được phảimềm lòng, kiều mỵ trừng mắt nhìn hắn, lần này bỏ qua cho chàng, nếu còn có lầnsau thì, hừ. Trong ánh mắt của Mai Hương lộ ra ý tứ như vậy.

Hoa Tinh cười cười không nói, nhìn thoáng qua Trần Lan và Ám Vũ, trong mắttràn đầy nhu tình, nhẹ giọng nói: "Mọi người cũng nên ăn cơm thôi, không cầnđể ý tới những người đó, bọn họ không dám tới trêu chọc Hoa Tinh ta đâu." Nóixong trên mặt lộ ra một cỗ tự tin. tại

Cách đó không xa Bạch Y Truy Hồn Tiêu Viễn Sơn lạnh lùng nhìn Hoa Tinh, trongmắt lóe ra ánh mắt minh ám bất định, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩcái gì. Bất quá có thể nhìn ra hắn với Hoa Tinh tràn đầy địch ý, còn nguyênnhân vì sao, thì không thể biết được. Quý Nguyệt Mai đang ngồi cùng bàn vớihắn cũng nhìn Hoa Tinh, trong ánh mắt lộ ra vẻ trầm mê cực kỳ khó phát hiện,tựa hồ như bị phong thái của Hoa Tinh thật sâu hấp dẫn, chỉ có điều không hềbiểu lộ ra mà thôi, có lẽ bởi vì bên cạnh là Tiêu Viễn Sơn, sợ hắn nhìn thấulòng nàng.

Thời gian để dùng bữa cũng không ngắn, đến khi Hoa Tinh năm người rời khỏi tửulâu, vừa lúc gặp gỡ Chiến Vân và Lý Vân La hai người đi tới tửu lâu.Cái gọi là"cừu nhân kiến diện, phận ngoại nhãn hồng " (kẻ thù gặp nhau, mắt trở nên đặcbiệt đỏ), Chiến Vân vừa thấy Hoa Tinh và Mai Hương, trong mắt đã lộ ra ánh mắtđầy cừu hận thật sâu, hung hăng giương mắt nhìn hai người. Mai Hương thấy vậycũng hung hăng nhìn lại hắn, ai sợ ai chứ? Hoa Tinh không để ý đến hắn, chỉ làcười nhẹ với Lý Vân La nói: "Chúng ta lại gặp nhau ròi, thật sự là hữu duyêna. Vân La cô nương nhớ khi nào có thời gian rỗi thì đến du ngoạn thư viện củachúng ta một chuyến, Mộng Dao vẫn thập phần tưởng niệm nàng, vẫn hy vọng nàngđến gặp gơc cô ấy."

Nhìn nụ cười mềm nhẹ kia của Hoa Tinh, nơi đây thấy tràn ngập mị lực khôngcùng, thật sâu hấp dẫn trái tim mỗi một người thiếu nữ, cũng hấp dẫn luôn cảphương tâm của Lý Vân La.Lý Vân La hít sâu một hơi, đè nén những xuẩn độngtrong lòng (xuẩn: ngu ngốc), cười nhạt đáp: "Cám ơn, thỉnh ngươi chuyển lờicủa ta đến cho Mộng Dao, ta đang có ý định tới Nam Kinh, đến lúc đó sẽ ghé quathăm nàng ấy."

Hoa Tinh nhìn nụ cười lạnh nhạt kia, chỉ cảm thấy thiên địa dường như thấtsắc, sự mỹ lệ ấy thật sự là thế gian hiếm thấy, thật sâu rung động lòng người.Trong mắt Hoa Tinh chớp động một tia quang hoa, tràn ngập ý ca ngợi, bồn chồntập trung ánh mắt nhìn nàng, đem tâm ý không thể nghi ngờ của mình biểu lộ ra.Trong long Lý Vân La run lên, thật sâu hiểu được ý nghĩa ẩn trong ánh mắt kiacủa Hoa Tinh, trong lòng nổi lên một cỗ ý niệm kỳ quái, có lẽ đây là ánh mắtnàng vẫn muốn tìm kiếm chăng? Nhìn Hoa Tinh, trong mắt Lý Vân La bắn ra mộtđạo quang hoa trong sáng như ngọc, biểu đạt thâm ý nào đó.

Trong mắt Hoa Tinh hiện lên chút nghi hoặc, có chút không thể giải thích đượcánh mắt kia của nàng là có ý tứ gì, nhung khi dụng tâm tưởng tượng, Hoa Tinhtựa hồ đã nắm được điều gì đó, trong mắt toát ra tiếu ý kỳ dị, từ từ gật đầuvới Lý Vân La, tựa hồ như trả lời nàng, hắn đã hiểu được thâm ý của nàng.

Trong mắt Lý Vân La quang hoa đại thịnh, thật sâu liếc mắt nhìn Hoa Tinh, khóemiệng từ từ lộ ra một nụ cười hết sức yếu ớt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, rấtnhẹ thôi, nhưng Hoa Tinh lại thấy được hết sức rõ ràng. Hoa Tinh cười ảm đạmnói: "Cáo từ, tiền đồ tái kiến (tương lai gặp lại), nhớ bảo trọng thân thể."Nói xong quét mắt nhìn Chiến Vân, thấy hắn trong mắt hắn hiện lên một tia âmtrầm, Hoa Tinh cũng không thèm để ý, mỉm cười xoay người rời đi.

Chiến Vân nhìn theo bối ảnh của Hoa Tinh, rồi liếc mắt nhìn Lý Vân La, trongmắt hiện lên vẻ ngoan độc, một âm mưu nổi lên trong lòng hắn. Nhưng mà hắn lạikhông biết, chính bởi vì âm mưu này, ngược lại đưa tiễn tính mệnh của hắn khituổi còn trẻ, cũng đem lại cho Hoa Tinh không ít phiền toái, nhưng đồng thờichính hắn lại đẩy Lý Vân La tới gần Hoa Tinh, cũng xem như đã giúp cho HoaTinh một đại sự.

Hoa Tinh căn bản không biết trong lòng Chiến Vân đang có chủ ý gì, mà hắn cũngkhông có tâm tư đi dò hỏi sự tình của Chiến Vân. Hiện tại trong lòng Hoa Tinhđang hết sức vui mừng, Hắn từ trong mắt Lý Vân La nhìn ra được rất nhiều điều,biết rằng hắn nếu muốn chiếm được thiếu nữ mỹ tuyệt thiên hạ kia, đã không cònlà một sự tình quá khó, điều bây giờ còn thiếu bất quá chỉ là cơ hội mà thôi,một khi thời cơ tới, hắn có thể nhất cử chiếm được trái tim kiểu khiết (trongsáng thuần khiết) của Lý Vân La. Nghĩ vậy trong lòng Hoa Tinh tràn ngập vuimừng, đối với tương lai cũng tràn đầy những hy vọng không cùng.

Vị Nam cũng là một thành huyện lớn, muốn tới được Trung Nguyên tất phải đi quanơi này, nơi đây thập phần phồn hoa, nhân khẩu cực kỳ đông đúc, có không ít võlâm cao thủ ở đây, là cơ địa tình báo (cơ: nền tảng) thập phần trọng yếu, cácloại tin tức từ nơi khác truyền ra đều phải đi qua nơi này, là bàn khẩu trọngyếu (con đường huyết mạch) của Võ Lâm Thư Viện. Hoa Tinh khi năm người thì tớiđược nơi này, tịnh tìm một khách điếm không lớn để nghỉ trọ. Vốn là muốn tìmmột khách điếm thật tốt để lưu lại, nhưng đáng tiếc bởi vì nhân sĩ võ lâm ởnơi này đột nhiên tăng mạnh, khiến nhất thời các khách điếm tốt đều đã bịngười ta chiếm chỗ trước, Hoa Tinh năm người cũng chỉ tìm được nơi này.

Khi màn đêm buông xuống, Chiến Vân và Lý Vân La cũng tới được thành huyện, haingười sau một lúc tìm kiếm, thì trọ lại trong một khách điếm chỉ cách kháchđiếm của bọn Hoa Tinh có một con đường. Chiến Vân phải trả khá nhiều tiền đểthuê được hai căn phòng hàng chữ Thiên thanh u nhất ( yên tĩnh và xa), cùng LýVân La mỗi người ở trong một gian phòng kề bên nhau chỉ cách có một bức vách.Sau khi ăn xong, Chiến Vân mời Lý Vân La đi ra bên ngoài tản bộ cùng hắn,trong lòng Lý Vân La đang muốn mở miệng tạm biệt hắn, định ngày mai sẽ rờikhỏi hắn, một mình đi tới Giang Nam, lúc này vừa nghe hắn nói, ngẫm lại ở bênngoài nói chuyện cũng tốt, Vì vậy tiện thể đồng ý cùng hắn ra ngoài.

Hoa Tinh sau khi dùng bữa xong, cũng bởi vì Mai Hương làm ầm ĩ lên muốn rangoài đường ngắn nhìn cảnh đêm, tìm bốn phía muốn tránh đi, nhưng lại bị nànglôi kéo lại, đồng hành còn có Ám Vũ và Trần Lan. Bốn người vừa đi tản bộ trongthành huyện, Cô Ngạo ở một mình trong khách điếm cũng cảm thấy thật nhàm chán,không khỏi muốn rời khỏi khách điếm, xem xét chung quanh. Cô Ngạo vừa mới đikhỏi không lâu, thì đâm đầu gặp gỡ Chiến Vân và Lý Vân La.

Ba người vừa gặp mặt, Cô Ngạo không để ý tới Chiến Vân kia, nhưng đối với LýVân La lại tương đối khách khí, không chỉ có nguyên nhân bởi vì thân phận củanàng, mà trong đó còn có nguyên nhân khác. Cô Ngạo mặc dù ít nói, nhưng làmmột nam nhân, hắn hiểu được Hoa Tinh tương đối để ý tới Lý Vân La này, thậpphần muốn thành thân với nữ tử mỹ tuyệt thiên hạ này, hơn nữa với nhân phẩm vàkhả năng của Hoa Tinh, thì có lẽ sớm muộn gì Lý Vân La cũng sẽ rơi vào lướitình của hắn, trở thành một trong số những kiều thê của hắn. Có tầng nguyênnhân này, nên Cô Ngạo với Lý Vân La tự nhiên là đặc biệt khách khí.

Cô Ngạo cười nói: "Không thể tưởng được lại gặp gỡ tiên tử ở đây, các ngườicũng ra ngoài ngắm nhìn cảnh đêm sao? Thật là vô cùng xảo hợp a. Đúng rồi,công tử của ta sẽ ngụ ở bên kia, Lý tiên tử nếu có thời gian rỗi có thể sangthăm, công tử gia của ta chắc chắn vô cùng hoan nghêng." Vừa nói vừa chỉ kháchđiếm mà năm người bọn họ nghỉ trọ, nói cho Lý Vân La chỗ ở của Hoa Tinh.

Lý Vân La liếc mắt nhìn khách điếm đia, cách địa phương mà nàng nghỉ trọ cũngkhông xa, chỉ cách có một con đường, khoảng cách chỉ là trăm trượng mà thôi.Lý Vân La nhìn Cô Ngạo, lạnh nhạt nói: "Cám ơn, nếu có cơ hội ta sẽ đến báiphỏng công tử gia của ngươi, ta còn có việc, cáo từ." Bên cạnh Chiến Vân nhìnkhách điếm Hoa Tinh năm người nghỉ trọ lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc,tựa hồ đang lo lắng sự tình gì đó, nhất thời cũng có chút do dự bất quyết.

Lý Vân La nhìn Chiến Vân, trong lòng với hắn lại càng thất vọng hơn, nàng cũngkhông rõ một nam tử như vậy, ba tháng trời, sao nàng lại có thể ở chung vớihắn lâu như vậy, có lẽ nàng sẽ đem điều này trở thành một loại kinh nghiệmtrong tâm linh, đưa hắn trở thành một loại công cụ để khảo nghiệm (kiểm tra)sức mạnh ý chí của nàng mà thôi. Chỉ có điều này mà thôi, còn lại thì không cómột chút gì với hắn cả.

Lẳng lặng tiêu sái bước đi trong bóng đêm trên đại nhai (nhai: đường), Lý VânLa bình thản nói: "Ngày mai, ta định một mình đi tới Giang Nam. Ba tháng nay,cám ơn ngươi đã bồi tiếp ở bên cạnh ta, ta thật sự thập phần cảm kích, ngàymai chúng ta đều tự đi làm sự tình mà mình phải làm."

Thanh âm bình thản nhưng lại khiến Chiến Vân lắp bắp kinh hãi, Chiến Vân nhìndung nhan bình tĩnh mà vô cùng mỹ lệ của nàng, biết nàng tâm ý đã quyết, hắnnếu muốn ở lại cũng chỉ uổng công mà thôi. Nhưng mà bởi vì Lý Vân La nói ra,lại khiến hắn càng thêm kiên định với quyết định trong lòng, hắn đã quyếtđịnh, vô luận thế nào hắn cũng phải chiếm đoạt nàng, dù cho khiến nàng sẽ hậnhắn, cũng không tiếc.

Chiến Vân nhìn lên bầu trời đêm, nhẹ giọng nói: "Nàng nhớ phải bảo trọng, đểtiễn nàng lên đường, chúng ta trở về uống một ly, xem như ta chúc nàng lênđường may mắn."

Lý Vân La nhìn Chiến Vân, tựa hồ giống như muốn nhìn thấu được hắn, thật lâuLý Vân La mới nhẹ giọng nói: "Được rồi, chúng ta trở về thôi." Nói xong xoayngười rời đi. Chiến Vân nhìn theo thân ảnh của nàng, trong mắt lộ ra vẻ si mê,nhưng rất nhanh đã biến thành vẻ âm trầm, chậm rãi theo nàng quay trở về.

Hoa Tinh và tam nữ mua không ít đồ ăn ngon rồi trở về, bốn người trên đườngcười nói vui vẻ, trở về thì thấy Cao Ngạo đang lẳng lặng chờ bọn họ. Cô Ngạotiếp nhận từ trong tay của Hoa Tinh một túi đồ ăn rất to, nhẹ giọng nói: "Đãtrở về rồi, mọi người cũng nên nghỉ ngơi một chút." Đi theo Hoa Tinh và tam nữtiến vào trong phòng. Đợi khi để xuống mọi thứ, Cô Ngạo mới nói: "Ta vừa rồicách bên ngoài khách điếm không xa gặp gỡ Lý Vân La tiên tử, nàng và Chiến Vânhai người, cũng vừa tới nơi này. Ta đã nói cho nàng nghe địa phương mà chúngta dừng chân nghỉ lại, thỉnh nàng nếu có thời gian rảnh thì đến thăm, nàng cóbảo ta chuyển lời lại cho công tử, nói khi có thời gian sẽ đến bái phỏng côngtử."

Hoa Tinh nghe vậy, trong mắt hiện lên chút tiếu ý, mỉm cười nói: "Có thòi gianrỗi sẽ đến bái phỏng ta sao? Tốt lắm, ta sẽ chờ nàng, nàng cũng sẽ đến, khôngphải sao?" Trên khuôn mặt của Hoa Tinh mang theo ba phần thần bí, khiến tam nữđều không hiểu được điều hắn nói có ý tứ gì. Liếc mắt nhìn tam nữ, Hoa Tinhcười nói: "Tương lai các nàng sẽ được biết, còn bây giờ chúng ta sẽ không nóicho người khác biết được, chỉ nói về sự tình của đêm nay thôi. Hương nhi, thếnào rồi, chơi vui vẻ chứ?"

Mai Hương cười duyên nói: "Vui lắm, cực kỳ vui vẻ là khác. Hoa Tinh, từ nay vềsau nếu có thời gian chúng ta lại đi nữa được không? Lần này đến Lạc Dương,trên đường đi phải đi qua không ít những thành huyện lớn hết sức phồn hoa, đặcbiệt là thành Lạc Dương, lại càng phồn hoa vô cùng, một chút cũng không hềkhác so với kinh thành, đến lúc đó chúng ta nhất định phải du ngoạn vài ngày,như vậy mới không uổng cho chuyến đi lần này. Mọi người nói xem như vậy cóphải không?" Một câu cuối cùng dò hỏi Ám Vũ và Trần Lan hai nàng.

Ám Vũ và Trần Lan nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ đồng ý, nhẹ nhàng gật đầu,tỏ vẻ đồng tình. doc truyen tai . Hoa Tinh nhìn nụ cười duyên và bộ dạng hunghăng của Mai Hương, trong mắt nhịn không được lộ ra nhu tình, mềm nhẹ nhìnnàng, mỉm cười gật đầu nói: "Được, sau này khi chúng ta đến Lạc Dương sẽ dạochơi một chuyến thật tốt, ngắm nhìn cảnh đêm ở nơi ấy." Trần Lan cầm lấy hoaquả đang để trên bàn, đứng dậy rửa sạch, không lâu sau năm người vừa ăn hoaquả, vừa vui vẻ vui vẻ đàm luận những sự tình vui vẻ dọc trên đường đi. HoaTinh cũng lộ ra tiếu ý tà dị, trêu đùa khiến Cao Ngạo và tam nữ cười to khôngthôi,trong phòng tràn ngập hoan ca tiếu ngữ ( tiếng hát tiếng cười vui vẻ).

Tại một khách điếm khác, Chiến Vân gọi người chuẩn bị một vài món rau, gọithêm một hồ rượu, đang cùng Lý Vân La lẳng lặng ngồi trong phòng nàng, chậmrãi ăn uống đồ ăn trên bàn. Nhìn Lý Vân La, trong mắt Chiến Vân hiện lên vẻthâm tình, nhưng mà ẩn dấu sau vẻ thâm tình này lại là sự tà ác, không bịngười khác phát hiện ra. Chiến Vân có chút mất mác nói: "Ngày mai nàng muốnrời đi, ba tháng nay, ngươi có nhớ lại những sự tình phát sinh trong mấy ngàynay không? Nàng có nhớ tới ta không?"

Lý Vân La liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt vô cùng bình thản, nhìn về phía hắn nói:"Ba tháng nay vô cùng cảm tạ ngươi, chung sống giữa chúng ta cũng tốt lắm,ngày mai ta có việc phải đến Giang Nam, ngươi cũng phải bảo trọng, tương laisẽ có một ngày tái kiến (gặp lại)." Trong giọng nói bình tĩnh rất khó tìm đượcmột chút dao động của cảm tình, xem ra là chẳng có gì để nói.

Chiến Vân trong lòng tự nghĩ lại cũng ba tháng nay ta đã làm mọi thứ, thế nàomà thời gian dài như vậy cũng không chiếm được phương tâm của nàng, có lẽ hắnchân chính quá ư tự đại, tưởng rằng sự tình sẽ phát triển theo tâm tư của hắn,nhưng bây giờ mới phát hiện, có rất nhiều sự tình không theo ý muốn của conngười. Nghĩ vậy trong mắt Chiến Vân vẻ âm trầm chợt lóe lên rồi biến mất ngay,quyết định trong lòng lại càng thêm kiên định.

Nhìn thấy Lý Vân La rất ít khi động đũa, Chiến Vân nhẹ nhàng rót cho nàng mộtchén rượu, trên mặt lộ ra vẻ ưu thương, nhẹ giọng nói: "Ba tháng nay, conngười ta như thế nào, nàng chắc cũng đã hiểu rõ, khi nàng đã quyết định muốnrời đi, ta cũng nói nhiều lời nữa. Uống chén rượu này xem như thay ta tiễnnàng lên đường, ngày mai ta không tiễn đưa nàng, nàng nên sớm nghỉ ngơi mộtchút." Nói xong nhấc chén rượu ở trước mặt, lẳng lặng nhìn nàng.

Lý Vân La nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ bình tĩnh, tựa hồ như vì hắn có thểdễ dàng giải thoát nàng như vậy mà cảm thấy cao hứng. Nhẹ nhàng nâng chén rượutrên bàn, Lý Vân La liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng nên sớm nghỉngơi một chút." Nói xong liền một ngụm uống hết chén rượu kia.

Chiến Vân sau khi Lý Vân La uống hết chén rượu kia, trong mắt lộ ra một nụcười âm hiểm, tựa hồ như vì âm mưu của hắn đã thành công mà đắc ý.Liếc mắtnhìn chén rượu trong tay, Chiến Vân một ngụm uống sạch, rồi đứng dậy rời đi.Trong nháy mắt khi bước ra tới của phòng, trên mặt Chiến Vân lộ ra vẻ dữ tợn,trong mắt lóe ra tiếu ý âm trầm vì âm mưu của hắn đã thành công, xoay ngườitrở về phòng mà chờ đợi.

Lý Vân La đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài khung cửa sổ,trong lòng nghĩ lại sự tình đã trải qua với Chiến Vân trong mấy tháng nay,trong lòng không ngờ lại không có một chút dao động, chẳng lẻ là do tâm phápTâm Kiếm Vô Ngân của nàng lại tăng tiến thêm một tầng, cho nên nàng hoàn toànkhông có một chút cảm giác với hắn? Trong lúc suy nghĩ, trong nội tâm của nàngđột nhiên lại nổi lên một nhân ảnh mà không có dấu hiệu gì báo trước, đang từtừ trở nên vô cùng rõ ràng.

Lý Vân La trong lòng cả kinh, không thể tưởng được trong lòng nàng không ngờđã in sâu thân ảnh của hắn đến thế, có lẽ đây đúng như lời của sư phụ đã noílà tình kiếp chăng. Nghĩ đến nàng và hắn cũng chỉ gặp nhau qua vài lần, nhưngnụ cười tràn đầy mị lực tà dị của hắn, ánh mắt tràn ngập nhu tình mật ý củahắn không ngờ đã khắc sâu trong đáy lòng nàng, khiến trong trái tim luôn bìnhtĩnh của nàng nàng sóng gió nổi lên, nguyên nhân vì rất khó khôi phục lại sựbình tĩnh.

Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, Lý Vân La vận công đè nến xuẩn động trong lòng nàngxuống, không hề nghĩ đến hắn nữa. Nhưng đột nhiên lúc đó, sắc mặt của Lý VânLa đại biến, trong mắt lóe lên vẻ khiếp sợ và mất mác. Cảm giác được công lựccủa nàng đang nhanh chóng biến mất, trong lòng đồng thời lại nổi lên một cỗtáo nhiệt (khô nóng), Lý Vân La trong lòng cả kinh, quay đầu lại nhìn thoángqua chén rượu đang đặt trên trên bàn kia, trong mắt lộ ra vẻ thở dài. Nàng thếnào cũng không nghĩ đến Chiến Vân lại làm ra cái sự tình này, trong rượu củanàng lại bỏ vào Hóa Công Tán, đồng thời lại còn cho vào Thôi Tình Xuân Dược(thôi: thúc đẩy), sự tình này thật khiến cho nàng phải đau lòng.

Cảm nhận được Chiến Vân đang ở cách vách lẳng lặng nhìn chăm chú động tĩnh củanàng, trên mặy Lý Vân La lộ ra một nụ cười sầu thảm, trong lòng suy nghĩ thếnào mới có thể đào thoát khỏi ma chưởng của hắn đây.Ngoài mặt, Lý Vân La hếtsức bảo trì sự bình tĩnh, không dám coi thường để lộ ra chi tiết chân thật củabản thân lúc này, trong lòng những ý niệm nhanh chóng xoay chuyển. Đột nhiêntrong đầu nàng nổi lên một nhân ảnh, trong lòng Lý Vân La liền cảm thấy vuivẻ, đó chính là hy vọng duy nhất của nàng. Nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ,khoảng cách trăm trượng xa kia, có lẽ đối với nàng bây giờ mà nói, thì giốngnhư khoảng cách mười dặm vậy, thật không hề dễ dàng để vượt qua.

Lý Vân La nhẹ nhàng mở cửa phòng, quay về phía phòng của Chiến Vân nhẹ giọngnói: "Chiến Vân, ngươi ở đâu rồi? Ta dường như có chút cháng váng đầu óc,không chịu được tửu lực, ngươi giúp ta kiếm một chén trà giải rượu, có đượckhông?"

Chiến Vân biết được dược lực trong nàng đã phát tác, trong lòng cực kỳ đắc ý.Nghĩ đến lát nữa thiếu nữ mỹ tuyệt thiên hạ này nằm trong lòng hắn, để hắn tậntình vui đùa với nàng, đó là sự tình khiến người ta phải phấn chấn. Chiến Vânbởi vì còn không biết tình huống của Lý Vân La rốt cuộc như thế nào, khôngmuốn làm bại lộ quá sơm âm mưu của hắn, tránh cho hai người xảy ra tranh chấp,dẫn đến sự chú ý của người khác. Nghĩ thầm dù sao nàng dù sao cũng đã trúngHóa Công Tán, muốn chạy trốn cũng không có biện pháp, hắn đợi thêm một hồinữa, cân nhắc lại nàng có trốn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Chiến Vân ứng thanh được: "Được, nàng chờ ta một chút, ta đi gọi tiểu nhịchuẩn bị một ly trà giải rượu, lập tức mang tới cho nàng." Nói xong bèn rờiđi.Lý Vân La nhìn hắn rời khỏi, đi ra đóng cửa lại, rút ra trường kiếm, thânhình chợt lóe, cố gắng mạnh mẽ để đề tụ chân khí, từ song cửa phóng ra ngoài,lúc tiếp đất bèn chạy tới hướng khách điếm của Hoa Tinh đang dừng chân. Khônglâu lắm thì đã chạy xa được một khoảng cách là năm mươi trượng, nhưng lúc nàynàng cũng hiểu được cước bộ càng ngày càng nặng thêm, toàn thân dần dần vôlực, khuôn mặt bắt đầu nóng bừng lên, trống ngực càng lúc càng đập nhanh, nàngbiết được dược lực đã bắt đầu phát tác, trong lòng vô cùng lo lắng.

Mà lúc này, từ phía sau lại truyền đến thanh âm của Chiến Vân. Chỉ thấy hắnlớn tiếng kêu lên: "Vân La, nàng đang ở đâu vậy, mau trở lại đây, ta đã chuẩnbị cho nàng một ly trà giải rượu thật tốt rồi." Thanh âm càng ngày càng gần.LýVân La trong lòng cả kinh, liếc mắt nhìn bốn phía, cố gắng ra sức chạy đến ngõphía bên trái, bắt đầu ngồi xổm xuống mà ẩn thân, đồng thời nín thở. Rất nhanhthân ảnh của Chiến Vân đã hiện ra trên đường.

Nguyên lai khi Chiến Vân quay trở về phòng gọi Lý Vân La, gọi vài tiếng đềukhông có đáp lại, trong lòng hắn đã biết là không ổn, đẩy cửa đi vào, sớm đãnhận ra trong phòng không có ai cả. Chiến Vân hiểu được Lý Vân La đã phát hiệnra âm mưu của hắn, vừa rồi bất quá chỉ là cố ý để hắn rời đi, nhân cơ hội tốtmà rời đi. Trong lòng Chiến Vân biết nàng đã trúng độc cũng không thể chạy xađược, bèn nhanh chóng đuổi theo, tìm khắp bốn phía xung quanh nhưng không ngờlại không phát hiện được thân ảnh của nàng. Chiến Vân đột nhiên nghĩ đến nàngnhất định đã chạy đi gặp Hoa Tinh rồi, nghĩ vậy trong lòng Chiến Vân lửa giậnthiêu đốt, hắn thiên tân vạn khổ (tân: cay đắng ) cũng không chiếm được một nữnhân, há có thể tiện nghi rơi vào tay Hoa Tinh. Bởi thế hắn bèn đi tới kháchđiếm của Hoa Tinh để chờ Lý Vân La tự đâm đầu vào lưới.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, Chiến Vân đứng ở trước khách điếm chờ đợi cũng đãđược một lúc nhưng không ngờ lại không thấy có động tĩnh gì, trong lòng bèntrầm xuống. Nghĩ đến Lý Vân La thân trúng phải mị độc, nếu tiện nghi của hắnđể nam nhân khác chiếm được, hắn thật sự là tức đến chết mất. Nghĩ vậy ChiếnVân không hề buông bỏ, cố gắng tìm kiếm xung quanh.

Lý Vân La nhìn Chiến Vân rời đi, trong lòng thả lỏng được một chút, dược lựctrong nàng bây giờ đã phát tác, toàn thân vô lực nóng bức vô cùng, nếu khôngtìm được Hoa Tinh, có lẽ chỉ có di hận cả đời ( di: lưu lại). Nghe được thanhâm của Chiến Vân từ từ rời xa, Lý Vân La bèn đứng dậy, từ từ đi tới kháchđiếm. Khoảng cách chỉ hơn mười trượng sao lúc này có vẻ xa xôi như vậy, Lý VânLa từ từ đi tới, dùng thời gian dùng xong bữa cơm để đi tới cửa của kháchđiếm, nhưng đúng lúc này, phía sau lại vang lên thanh âm âm trầm của âm trầmcủa Chiến Vân.

Sắc mặt Lý Vân La biến đổi, cấp tốc quay trở lại, trong mắt mang theo vẻ kinhhãi nhìn nam tử mà mình đã ở cùng với hắn ba tháng nay Hữu thủ của.Lý Vân Lanắm chặt chuôi kiếm, trong mắt mang theo vẻ thất vọng và thống hận, lẳng lặngnhìn hắn.

Trong mắt Chiến Vân lóe ra thần sắc âm ngoan (đen tối độc ác), sắc mặt âmtrầm. Nhìn Lý Vân La cười lạnh nói: "Ba tháng nay, ta đối với ngươi bách ybách thuận (y: nghe theo), nhưng còn ngươi thì sao? Bây giờ lúc ngươi trúngđộc, người đầu tiên nghĩ đến chính là cái tên đáng chết Hoa Tinh này, ta tronglòng hận lắm. Đáng tiếc ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay ta, không phải sao?"Chiến Vân trong mắt lóe lên thần sắc cuồng dã (điên cuồng), toàn thân có chútphong cuồng. Thấy Lý Vân La lẳng lặng không nói, Chiến Vân đột nhiên lại nhẹgiộng nói: "Vân La, nàng theo ta trở về đi, hôm nay ta làm như vậy cũng bởi vìta yêu nàng, nàng chẳng lẻ lại không hiểu rõ hay sao? Ta sẽ đối xử với nàngthật tốt, thật sự đó. Cả đời này ta chỉ yêu thương duy nhất một mình nàng,nàng theo ta trở về đi. Nàng bây giờ đã trúng độc cực nặng, thời gian cànglâu, đối với nàng thương tổn lại càng lớn. Chúng ta trở về đi, đến đây, đưatay của Vân La cho ta nào."

Lý Vân La lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt lóe lên hồng sắc quang mang, đó là bởivì kết quả của mị độc, trong đó còn có vẻ hận ý với hắn. Lý Vân La cố gắngmạnh mễ đề tụ chút chân khí còn lại chẳng bao nhiêu, âm thanh lạnh lùng nói:"Trong thời gian ba tháng nay, ta vẫn nhìn nhận ngươi là một chính nhân quântử, đáng tiếc ngươi lại khiến ta thất vọng như vậy. Nguyên nhân mà ta rời đi,chính là hy vọng ngươi có thể tỉnh lại mà xem xét lại những sự tình mà ngươiđã làm trong quá khứ, nhưng không có nghĩ đến ngươi không ngờ lại hạ độc ta,muốn dùng cái thủ đoạn bỉ ổi này để chiếm đoạt con người ta, ta thật sự thấtvọng, cũng vô cùng đau lòng. Cả đời này chúng ta có lẽ sẽ vĩnh viễn không đếnđược với nhau, cho dù ngươi hôm nay có thể chiếm đoạt được thân thể của ta,nhưng ngươi vĩnh viễn không có cách nào chiếm được trái tim ta. Ngươi nếu còncó một chút lương tri, thì xin ngươi hãy mau rời khỏi đây, như vậy, ta có lẽsẽ quên đi sự tình ngày hôm nay, nếu ngươi thật sự tang tâm bệnh cuồng (tang:mất, bệnh; tức, xấu hổ - ý là phát điên), thì mau động thủ đi, ta đang đợingươi đây." Trong ngữ khí lạnh lùng còn có uy nghiêm không thể xâm phạm, đồngthời ánh mắt lạnh lùng kia lạnh lùng kia khiến thật sâu trong lòng Chiến Vâncảm thấy đau đớn.

Chiến Vân nghe vậy trong mắt âm tình bất định, sắc mặt trong nháy mắt bắt đầutrở nên âm trầm. Chiến Vân cười lạnh nói: "Ngươi đã không muốn nghe những lờinói tốt đẹp của ta (hảo ngôn hỏa ngữ), vậy thì đừng trách ta độc ác, hôm nayta sẽ không buông tha cho ngươi. Với bộ dạng bây giờ của ngươi, ngươi nên biếtngay cả một chiêu của ta cũng không tiếp được, ngươi nên buông kiếm đi, theota về đi thôi. Không nên kỳ vọng có người sẽ đến cứu ngươi, ta sẽ không chongươi cơ hội đâu." Nói xong thân hình chợt lóe lên, trong nháy mắt khiếnkhoảng cách một trượng giữa hai người trở nên bị kéo gần lại, xuất hiện trướcmặt của Lý Vân La ba thước, xuất thủ muốn phong trụ (phong bế, bịt) huyệt đạocủa nàng, chế trụ (bắt giữ) nàng thật tốt, sau đó lập tức rời khỏi nơi này.Chiến Vân cũng hiểu được Hoa Tinh đang ở đây, nếu như bị hắn biết được, chỉ sợmình lúc đó phải trơ mắt đứng nhìn, đến lúc đó sẽ giúp đem đến cho hắn một đạimỹ nhân, đó là sự tình hắn tuyệt đối không cho phép nó xảy ra.

Lý Vân La nhìn hắn, cố gắng hết mức rút ra trường kiếm, nhưng tịnh không cócông kích, mà ngược lại huy kiếm đặt trên cổ nàng, lạnh lùng nhìn Chiến Vân.Chiến Vân thấy thế sắc mặt khẻ biến, tựa hồ không có nghĩ đến nàng lại lựachọn cái chết, chứ không muốn hắn. Chiến Vân nhanh chóng lùi thân lại ba thước(xích), trong mắt vẻ cuồng dã lại càng dày thêm, hắn cũng bị động tác của LýVân La thật sâu làm thương tổn đến lòng tự tôn của hắn, toàn thân đều có chútđiên cuồng.

Trong mắt Chiến Vân bắn ra ánh mắt âm trầm quỷ dị, sắc mặt dữ tợn, có chút sicuồng nói: "Không thể tưởng được ngươi không ngờ nguyện ý tìm chết, chứ khôngmuốn đi theo Chiến Vân ta, ta thật sự không có một điểm nào đáng để ngươi yêuthương ta sao? Vì sao, vì sao chứ? Ta không phục, ta thật sự tồi tệ hơn nhữngngười khác sao? Ngươi muốn chết phải không, ta sẽ không cho ngươi được toạinguyện đâu, ta sẽ vĩnh viễn giam cầm ngươi, không ngừng đùa bỡn ngươi, ta phảikhiến ngươi trở thành nô lệ của Chiến Vân ta, tình nô (nô lệ tình dục), vĩnhviễn để ta gian dâm, để ta lăng nhục, ha ha ha." Chiến Vân nhẹ giọng cười,nhưng vẻ mặt rất là âm trầm kinh khủng, khiến lòng người phải kinh sợ.

Lý Vân La trong lòng vừa sợ vừa giận, không thể tưởng được Chiến Vân lại vô sỉnhư thế, không ngờ những lời như vậy mà hắn cũng nói ra được, nàng hôm nay cólẽ không tránh khỏi cái chết rồi. Nghĩ đến cái chết, trên khuôn mặt Lý Vân Lalộ ra thần sắc lạnh nhạt, nếu có chết cũng không hối hận, nhưng một khi tìmchết mà không thành, sẽ rơi vào tay của Chiến Vân, có lẽ cả đời này nàng đềuphải mang theo sự sỉ nhục muốn xóa đi cũng không được, chô đến tận lúc chết.

Cảm giác được trường kiếm ở trên tay càng ngày càng nặng hơn, nàng đã có chútvô lực rồi, có lẽ sau một lúc nữa, thì nàng có muốn chết đi chăng nữa, cũngkhông còn khí lực để tự sát.Thân thể Lý Vân La càng ngày càng nóng, trong lòngnổi lên một cỗ dục niệm không thể nào ức chế được, nàng biết nàng nếu cònkhông xuống tay thì sẽ không còn cơ hội nữa, không khỏi nắm thật chặt trườngkiếm trong tay, định tự tuyệt (chết). Nhưng mà lúc này trong lòng nàng độtnhiên toát ra một nhân ảnh, khắc sâu và rõ ràng trong óc của nàng, khiến tráitim nàng bắt đầu ấm lên.

Nghĩ đến mình đã muốn chết, Lý Vân La không khỏi nhẹ giọng kêu gọi nhân ảnhtrong lòng kia: "Hoa Tinh, nếu giữa chúng ta thật sự có duyên phận, chàng cóthể nghe được những lời nói trong lòng của thiếp, mau đến cứu thiếp, nếu chàngkhông thể nghe được, giữa chúng ta cũng không có ngày tái kiến, điều này giảithích giữa chúng ta không hề có duyên phận." Nhẹ nhàng kêu gọi người tronglòng nàng đang nghĩ tới, đồng thời tay cũng từ từ dùng sức, định tự tuyệt.

Chiến Vân vẫn chú ý đến Lý Vân La, thấy nàng đã hạ quyết tâm muốn chết, tronglòng vô cùng lo lắng làm thế nào để đoạt đi thanh kiếm trong tay của nàng,chiếm giữ được con người nàng. Lúc này hắn đã hiểu được, nếu muốn chiếm đượctrái tim của Lý Vân La thì không có khả năng, nhưng có thể chiếm đoạt đượcthân thể của nàng, thì đây cũng là sự tình mà cũng là vô số nam nhân trongthiên hạ mơ tưởng mong muốn, Trong lòng của Chiến Vân cũng rơi vào tình thếbắt buộc phải chọn lựa.

Sự yên lặng trên đại nhai, không có dạ hành nhân (người đi đêm) nào đi qua, cóvẻ là một mảng im lặng. Chiến Vân và Lý Vân La hai người đang giằng co, taycủa Lý Vân La dùng sức vung lên, trường kiếm sắc bén xẹt qua bầu trời đêm, sẽmang đi cái gì đây? Chiến Vân trong nháy mắt khi Lý Vân La động thủ liền phấttay, một chỉ điểm ra, công thẳng vào thanh trường kiếm sắc, hậu quả sẽ ra sao?Có lẽ chỉ có trời mới biết được!

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...