Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 46



Giữa sườn núi, Hoa Tinh và bạch y thiếu nữ kia sau khi đã giao thủ trăm chiêu.Mắt thấy sắc trời đã không còn sớm, không thể dây dưa mãi, cũng nên chấm dứtmàn đả đấu vô nghĩa này. Chỉ thấy Hoa Tinh thân thể trong nháy mắt như biếndài ra trong không trung, biếm mất khỏi tầm mắt cuả thiếu nữ, không biết hắnđã biến đi đâu. Trong mắt thiếu nữ hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ánh mắt cũngrất bình tĩnh. Khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ dị, có vẻ vô cùng thản nhiên,một chưởng vỗ xuống đầu của nàng, hành động tự sát ngoài dự đoán mọi người.Thiếu nữ trong lòng nhẹ giọng tạm biệt, ánh mắt dừng ở phương xa, nơi đâychính là phương hướng mà nàng muốn đến. Thiếu nữ trong lòng vô cùng bình tĩnhkhông có nhiều ưu thương, ngược lại lại có một loại cảm giác giải thoát. Ngọcchưởng nhu mỹ mảnh khảnh cuối cùng đã vỗ xuống mái đầu mỹ lệ của nàng, nhưnghoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, nàng tịnh không chết.

Vì sao vậy? Bởi vì Hoa Tinh. Khi Hoa Tinh thấy bàn tay nàng vỗ xuống mái đầu,thì trước đó, trong nháy mắt hắn đã ra tay phong bế huyệt đạo của nàng, làmcho chưởng lực mạnh mẽ trong nháy mắt biến mất. Khiến cho nàng mặc dù vỗ xuốngđầu mình, nhưng đáng tiếc lại không thu được kết quả như mình mong muốn.

Hoa Tinh ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người của nàng, trên mặt lộ ra nụcười tà dị. Thiếu nữ trong lòng cũng vô cùng kinh hãi, không thể tưởng được sựtình như vậy. Hoa Tinh sao lại có thể phát hiện được, thật sự là khiến nàngnhịn không được phải thở dài.

Nhớ lại ý nghĩa hàm ẩn trong những câu nói của Hoa Tinh vừa rồi, thiếu nữtrong lòng chấn động, mở miệng nói: "Hoa Tinh, ngươi buông ta ra, buông ramau!" Trong ngữ khí mang vẻ nổi giận.

Hoa Tinh đặt nàng dựa vào đại thụ, để nàng đứng đó, thân thể tựa trên thân đạithụ. Nhìn trong đôi mắt mỹ lệ của nàng hiện lên vẻ kinh hoảng, Hoa Tinh cườità dị nói: "Xem ra cũng không phải hoàn toàn giống như những gì nàng đã nói?Nàng có một số việc cũng không thể nào buôn bỏ được, không phải sao? Hắc hắc."Nói xong song thủ ôm lấy vòng eo mềm mại của thiếu nữ, thân thể ngả về phíatrước, mặt cách mặt nàng chỉ còn có một tấc mới dừng lại, mỉm cười nhìn vàoánh mắt nàng.

Thiếu nữ trong lòng kinh hãi nhìn Hoa Tinh, trong miệng cả giận nói: "Ngươibuông tay ra, mau thả ta ra. Ngươi là một kẻ tiểu nhân hèn hạ."

Hoa Tinh trong mắt lóe ra mị lực tà dị vô cùng, cười nói: "Đại mỹ nhân à, nàngthế nào đã quên rồi. Ta phải nhắc lại cho nàng hiểu, ta một khi đã cứu lấythân thể nàng, thì từ nay về sau thân thể nàng thuộc về Hoa Tinh ta. Ta có thểtùy ý chiếm giữ thân thể mỹ lệ mê người của nàng. Mà nàng không phải nói trênthế gian này không có gì có thể khiến nàng phải lo lắng hay sao. Nàng ngay cảchết cũng dám, thì việc gì phải sợ ta sẽ chiếm cứ thân thể mỹ lệ này? Bây giờta phải xem xem nàng có phải thật sự điều gì cũng có thể từ bỏ, kể cả tônnghiêm của nàng hay không." Nói xong miệng gã lấn tới càng lúc càng gần, đã cóthể ngửi thấy rõ ràng mùi hương thơm ngát kia.

Thiếu nữ trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, nhìn miệng của Hoa Tinh càng ngày càngsát lại, trong lòng hiểu được ý đồ của hắn, không khỏi dùng sức nghiêng đầu nétránh, đồng thời trong miệng gấp giọng nói: "Hoa Tinh, ngươi không thể làm nhưvậy, ngươi không thể làm như vậy với ta. Không được, ngươi mau buông tha chota, hoặc giết ta cũng được. Chỉ cầu xin ngươi đừng làm nhục sự trong sạch củata..."

Câu nói tiếp theo bị chặn lại bởi miệng của Hoa Tinh. Hoa Tinh nhìn ánh mắtkinh hoảng thất thố của nàng, trong lòng cũng có chút không nỡ. Nhưng phải làmnhư vậy, bằng không có lẽ sẽ không thể vãn hồi quyết tâm muốn chết của nàng.Hoa Tinh dùng sức đặt môi lên môi nàng, dùng sức hôn nàng trong lòng thầm nghĩthật là sảng khoái. Cảm giác được thiếu nữ dùng sức mím chặt đôi môi, cự tuyệtđôi môi của hắn, Hoa Tinh trong mắt hiện lên chút tiếu ý, lấy tay cương quyếtxoay mặt của nàng lại phía hắn, bốn mắt đối nhau. Thiếu nữ bắn ra tia nhìn cừuhận hung hăng giương mắt nhìn hắn, mà Hoa Tinh mỉm cười cũng bắt chước giươngmắt nhìn nàng, đôi môi dùng sức ngậm lấy hai phiến môi đỏ mọng mê người, tậntình nhấm nháp.

Thiếu nữ trong lòng hối hận vô cùng. Nếu sớm biết như vậy, lúc vừa rồi khi hắngiải khai huyệt dạo cho nàng, thì nàng đã tự đoạn tâm mạch mà chết. Vậy thì sẽkhông phải rơi vào bước đường này, ngay cả sự trong sạch trong nhiều năm quacũng khó có thể bảo vệ, suy nghĩ tìm chết trong nàng đã không còn có cơ hộihiện hữu. Ánh mắt nàng oán giận nhìn Hoa Tinh, nàng mím chặt đôi môi, không đểcho hắn thắng thế. Mặc dù không thể cử động, nhưng nàng cũng muốn bảo vệ tônnghiêm của bản thân cho đến phút cuối cùng.

Hoa Tinh trong mắt bắt đầu ẩn hiện một tia hắc sắc quang hoa, đang từ từ trởnên rõ ràng. Nhìn thiếu nữ quật cường mà mỹ lệ vô song này, Hoa Tinh đột nhiêncó suy nghĩ, thu nàng vào hậu cung của hắn, chuyện này không phải khiến chonam nhân trong thiên hạ phải hâm mộ hắn hay sao.

Hoa Tinh trong mắt lộ ra chút tiếu ý, cứ như vậy mà nhìn thiếu nữ, song thủbắt đầu di động trên thân thể nàng. Thấy thần sắc trong đôi mắt của ngườithiếu nữ càng lúc càng trở nên kinh hoảng, hắn thầm có chút đắc ý, nhìn thẳngvào song nhãn của thiếu nữ, hữu thủ xuôi xuống phía dưới, dừng lại trên tuyếtđồn phong mãn tròn đầy của nàng, Hoa Tinh trong lòng thầm khen, không thểtưởng được dưới bạch sắc trường quần này, lại ẩn giấu một cặp tuyết đồn phongmãn đến vậy. Nắm trong tay, cảm giác mềm mại mịn màng khiến trong lòng hắntrào dâng cảm giác sảng khoái, thập phần đàn tính, nắm trong tay thật sự làtuyệt vời.

Cảm giác được thiếu nữ đang cực lực muốn lắc lư thân thể thân thể lẩn tránhtay của hắn, trên mặt Hoa Tinh lộ ra nụ cười nhè nhẹ đầy tà khí. Đồng thời taydụng thêm sức, tận tình nắm bóp phì đồn phong mãn mê người kia. Đôi môi HoaTinh thử thăm dò muốn tiến vào trong miệng của thiếu nữ, nhưng thiếu nữ mímchặt môi, khiến hắn không thể tiến vào. Ánh mắt của Hoa Tinh vừa kinh ngạc vừatức giận, vừa bực mình vừa thẹn, trong lòng thầm nghĩ: Ai bảo nàng lúc đầukhông chịu nghe những lời nói tốt đẹp của ta, khiến ta phải dùng thủ đoạn nàyđể đối phó với nàng. Vừa nghĩ, tả thủ hắn hướng tới ngọc nhũ cao vút của nàngmà tiến tới. Hoa Tinh tịnh không có chạm trực tiếp lên song phong của nàng, màchỉ từ từ di động, đồng thời ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi thu thủy mỹ lệ củanàng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm

Bạch y thiếu nữ trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng đã cảm giác được tay của HoaTinh chậm rãi tiến tới song nhũ thánh khiết nhất của nàng, trong lòng có cảmgiác run sợ, nàng biết tiếp theo sẽ phát sinh sự tình gì, đối với nàng mà nói,đây chính là sự tình tàn khốc nhất. Trong lòng nàng rơi lệ, không thể tưởngđược sau khi nàng hiểu được nhiều chuyện, khi nàng đang muốn xuống dưới kiagặp lại người mà nàng yêu thương, lại gặp gỡ Hoa Tinh,lại phát sinh sự tìnhnày. Miệng nàng không thể nói nên lời, duy chỉ còn có ánh mắt nhìn Hoa Tinh,trong mắt nàng lộ ra thần sắc van xin, cũng có thêm chút hối hận nhè nhẹ. HoaTinh nhìn ánh mắt cầu xin của nàng, trong lòng thiếu chút nữa đã mềm xuốngnhưng rất nhanh hắn hiểu được, đã tới bước đường này, thì không thể cho phépbản thân mềm lòng được. Bằng không tất cả đều trở nên uổng phí. Hơn nữa cụcdiện giữa hắn và nàng còn có thể trở thành cừu nhân, đó không phải là điều HoaTinh mong muốn chút nào.

Hoa Tinh trong mắt lóe ra một tia hắc sắc quang hoa càng lúc càng thịnh, hữuthủ dùng sức vuốt ve đồn nhục căng tròn mềm mại, dụng lực mạnh để cảm thụ tưvị tuyệt vời vừa mềm mại mà lại tràn ngập đàn tính. Đồng thời tả thủ của hắncũng tiến đến song nhũ cao vút của nàng, dùng sức nắm lấy ngọc nhũ bên phảicủa thiếu nữ, cách một lớp y phục ôn nhu vuốt ve nàng. Hoa Tinh trong mắt hiệnlên vẻ kinh ngạc, cảm giác trong tay thật tuyệt vời. Ngọc nhũ căng tròn hoànhảo, phong mãn cao vút như núi, nắm trong tay, cảm giác trơn nhẵn mềm mịn, tưvị tuyệt vời đàn tính thật tốt, khiến trong lòng Hoa Tinh thầm sảng khoáikhông thôi. Cảm nhận được thân thể thiếu nữ tựa hồ muốn cực lực né tránh, HoaTinh nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của nàng, trong mắt hắn lộ ra vẻ quỷ dị, ẩndấu một chút đắc ý. Tả thủ từ từ dùng sức, đem ngọc nhũ mỹ lệ mê người nắmtrong tâm chưởng, tận tình xoa bóp. Thiếu nữ trong lòng cảm thấy cực kỳ khổsở, đáng tiếc muốn chết cũng không được, huống chi là phản kháng.

Ngẫm lại thân thể mỹ lệ cao quý của nàng, lúc này Hoa Tinh vuốt ve chiếm giữmột cách vô tình. Thiếu nữ trong lòng tràn đầy nước mắt, nơi đây có giọt nướcmắt hối hận, nàng hận Hoa Tinh, cũng hận chính nàng. Nàng hận mình lúc trước,vì sao không đem thân thể thánh khiết nhất của nàng dâng hiến cho ngừoi nàngyêu đã khuất xa? Đợi đến bây giờ muốn hối hận cũng đã quá muộn, nhịn khôngđược khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt thương tâm.

Bỗng nhiên, thân thể nàng chấn động, trong mắt bắn ra một tia kỳ quang, nàngphát hiện những huyệt đạo bị Hoa Tinh chế trụ đột nhiên được giải khai, chânkhí trong nháy mắt tràn ngập kinh mạch toàn thân. Điều nàng nghĩ đến đầu tiênchính là đẩy Hoa Tinh, còn những thứ khác căn bản cũng không kịp nghĩ nhiều,không thể để Hoa Tinh xâm phạm thân thể thánh khiết của nàng. Thiếu nữ songthủ dùng sức, thân thể vặn vẹo, định tránh khỏi ngực của Hoa Tinh. Nhưng nàngđột nhiên phát hiện toàn thân dù có thể cử động, nhưng cũng không thể thoátkhỏi lòng hắn, thân thể nàng bốn phía bị một tầng chân khí mạnh mẽ hữu lựctrói buộc, đặc biệt là nửa thân. Đầu nàng cơ hồ không thể nhúc nhích, hạ thâncòn có thể vặn vẹo nhẹ nhàng, nhưng phạm vi cũng không lớn. Nàng có chút giậtmình, nhưng rất nhanh đã hiểu được đây là mấy chuyện xấu mà Hoa Tinh gây ra.Thiếu nữ trong lòng không phục, vận dụng công lực toàn thân, dùng sức giãydụa, nhưng ngoại trừ vòng eo có thể di động trong một phạm vi rất nhỏ, trênthân hoàn toàn không thể động đậy. Trừng mắt nhìn Hoa Tinh, thấy trong mắt hắnhắn có chút tiếu ý, rất là đắc ý, chứng tỏ khí lực của nàng không thể tranhgiành với Hoa Tinh. Nước mắt chảy ròng ròng, vừa thẹn vừa tức, trong lòng trànngập vẻ hối hận, ủy khuất, bi thương đến tan nát cõi lòng.

Hoa Tinh nhìn ánh mắt nàng, biết nàng đã phải mềm lòng, không thể quật cườngđược nữa, trong lòng cũng có chút thương tiếc và nhu tình nhè nhẹ. Nhưng bâygiờ vẫn chưa phải lúc thả nàng ra, hắn còn phải tiếp tục. Hoa Tinh hữu thủ cựclực vuốt ve phì đồn đang run rẩy của nàng, trong lòng thật sự yêu thích khôngmuốn buông tay, lẳng lặng dùng ngón tay để miêu tả lại đường cong rung độnglòng người, nhu mỹ mê nhân. Tả thủ ôn nhu vuốt ve đôi ngọc thố cao vút kia,trong tâm chưởng từ từ cảm nhận được sự mềm mại, cảm giác đàn tính kinh ngườitràn đầy tư vị tiêu hồn. Cảm giác được nàng vẫn quật cường mím chặt đôi môi,cự tuyệt đôi môi hắn, Hoa Tinh nhịn không được nổi lên trong lòng một cổ dụcvọng muốn chinh phục nàng. Tả thủ chậm rãi tìm được nhũ tiêm được ẩn giấu rấtkỹ, ngón tay từ từ dùng sức nhẹ nhàng xoa nắn, Hoa Tinh rõ ràng có thể cảmgiác được thân thể nàng đang run rẩy, đôi môi đang dóng chặt cũng cũng từ từmở ra. Hoa Tinh nhân cơ hội này đem đầu lưỡi tiến vào bên trong, cực lực trêuchọc cái lưỡi đinh hương nhỏ nhắn đang né tránh. Sau một hồi dũng cảm đuổitheo, Hoa Tinh cuối cùng cũng chiếm giữ đầy bá đạo cái lưỡi đinh hương thơmtho mềm mại mịn màng của nàng, tận tình quấn quýt triền miên.

Thiếu nữ trong lòng cực kỳ tức giận, răng nanh dùng sức muốn cắn đầu lưỡi củaHoa Tinh, muốn cắt đứt nó nhưng đã bị Hoa Tinh phát hiện ra. Ma thủ của hắntrên nhũ tiêm mềm mại mẫn cảm của nàng dùng sức xoa nắn, khiến nàng toàn thânrun rẩy, cả người vô lực, mà Hoa Tinh cũng nhân cơ hội này trêu chọc nàng.Cuối cùng thiếu nữ từ từ đình chỉ việc giãy dụa. Nàng trong lòng đột nhiên cóloại minh ngộ, nàng nếu còn muốn giãy dụa trong tay hắn, điều này là khôngthể, đã không thể tránh khỏi bị làm nhục, thì cần gì phải tiếp tục giãy dụa.Điều này bất quá chỉ khiến hắn hắn có thêm một phần khoái cảm chinh phục vàđắc ý mà thôi. Nghĩ vậy nhãn thần của nàng bình tĩnh trở lại, lẳng lặng nhìnHoa Tinh, ánh mắt không có một chút dao động.

Hoa Tinh tận tình nhấm nháp mỹ vị của chiếc lưỡi đinh hương kia, song thủ dùngsức vuốt ve thân thể mềm mại rung động lòng người của nàng, tả thủ luân phiênqua lại nắm giữ ngọc nhũ cao vút của nàng, trong lòng cực kỳ sảng khoái, thậtđẹp! Hoa Tinh trong mắt hắc sắc quang hoa cũng bắt đầu trở nên cường thịnh,lóe lên một tia quang thải yêu dị, tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng không thểkháng cự, khắc sâu trong ánh mắt của thiếu nữ. Cảm giác được phong đồn lúctrước không ngừng lắc lư đột nhiên ngừng lại, Hoa Tinh nhìn vào ánh mắt nàng,phát hiện nàng tựa hồ bỏ qua ý định muốn giãy dụa, để bàn tay hắn tùy ý muốnlàm gì thì làm. Hoa Tinh trong lòng ngược lại có loại cảm giác mất mác, có lẽnam nhân chỉ hy vọng nữ nhân giãy dụa phản kháng, bởi vì như vậy mới khiến họkích thích, không phải sao? Hoa Tinh nhìn ánh mắt bình tĩnh của nàng, trongmắt hắc sắc quang hoa cũng từ từ nhạt đi, song thủ cũng trở nên mềm nhẹ hơnrất nhiều, lực đạo vô cùng ôn nhu, tựa như là những vuốt ve âu yếm của cặptình nhân. Mềm nhẹ cuộn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, Hoa Tinh trong mắt lộra vẻ chân tình, nơi này có thể nhận ra sự chân thành.

Nhẹ nhàng, cũng có chút không nỡ,Hoa Tinh buông đôi môi đỏ mọng của nàng, lẳnglặng hôn lên giọt lệ vương lại trên khuôn mặt nàng, sau đó song nhãn nhìnnàng, nhẹ giọng ca ngợi nói: "Thật đẹp. Ta có thể hỏi một chút không, nàng vìsao lại không hề giãy dụa vậy?"

Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nói: "Có ích gì không?Ngươi dựa vào bản lĩnh võ công cao cường của mình, làm nhục ta như thế, ngươivui vẻ lắm, ngươi đắc ý lắm đúng không? Ngươi …" Cuối cùng thiếu nữ tức giậnđến mức nói không nên lời, trong lòng có cảm giác không còn trong sạch, nghĩđến bản thân nàng đã bị làm cho ô uế.

Hoa Tinh song thủ dừng lại, lẳng lặng ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, nhìnnàng, Hoa Tinh nói: "Nàng không nên quá để ý làm gì, nàng không phải nói chẳngcó điều gì đáng để cho nàng để ý, vì sao lại phải sợ? Trong mắt nàng vừa rồivì sao lại toát ra vẻ kinh hoảng thất thố? Chảng phải nàng nói rằng trong lòngnàng không còn có gì để lo lắng, lòng nàng dích thực không hề bình thản nhưlời nàng đã nói, không phải sao? Nàng không phải vẫn muốn chết sao? Bây giờ tagiải khai cho nàng, nàng hãy đi chết xem. Nàng hiểu rõ bản thân nàng bây giờ,nếu nàng chết đi, liệu nàng có chắc tìm được người mà nàng yêu thương không,hắn có còn chờ đợi nàng dưới đó không, còn có thể yêu nàng không? Tâm linh củanàng vô cùng thuần khiết, nhưng đã không còn giống như trong quá khứ, liệu cóđáng để hắn yêu nàng không? Nàng tự mình biết, không phải sao?" Nói xong liềnbuông nàng ra, Hoa Tinh rời khỏi cách xa nàng ba bước, trong mắt mang theo nụcười lạnh nhìn nàng. Đây là Hoa Tinh đang cố ý kích động nàng, để phá tan ýniệm muốn tìm lấy cái chết trong đầu nàng.

Thiếu nữ nghe vậy, thân thể từ từ run rẩy, trong mắt bắn ra ánh mắt oán hận,trên mặt lọ ra vẻ tang thương, đau lòng nói: "Tâm địa ngươi độc ác lắm, ngươivì sao phải làm như vậy. Ta bất quá chỉ là một lòng muốn chết mà thôi, ngươilại làm như vậy với ta, ha ha ha ha…" Nói xong lời cuối không ngờ nàng lạicười lớn tiếng, bất quá tiếng cười ấy so với đang khóc cũng chẳng khác gì,ngược lại càng làm cho lòng người đau xót mà thôi.

Hoa Tinh nhìn nàng, trong lòng mặc dù biết hắn cũng có chút không đành lòng,nhưng ngoài miệng lại không thể lui bước. Hoa Tinh cười lạnh nói: "Trái timnàng chưa đủ kiên cường, còn có rất nhiều điều khiến cho nàng phải lo lắng.Nàng cứ như vậy đi tìm cái chết có lẽ cũng tìm không thấy người nàng muốn tìm.Bây giờ ta đã buông tha cho nàng, nàng không phải một lòng muốn chết hay sau,ta đứng ở chỗ này nhìn? Động thủ đi!"

Hoa Tinh trong mắt mang theo một nụ cười nhạo lãnh khốc, không cười nhìn nàng.Thiếu nữ dừng lại tràng cười so với khóc còn khó nghe hơn, trong mắt lại lộ ranước mắt, chăm chăm nhìn Hoa Tinh, trong lòng hiện lên vẻ nghi hoặc. Người nàyrất chi quái dị, khiến nàng đoán không ra. Phải nói khi bắt đầu Hoa Tinh cựclực khuyên can nàng không nên đi tìm cái chết, điều đó xuất phát từ thiện tâmcủa hắn, hoặc là từ cảm giác tự trách mình, những những lời nói kia, nàng hoàntoàn có thể lý giải được. Nhưng sau khi khuyên bảo nàng không thành, hắn lạidùng thủ đoạn cưỡng bách chế trụ nàng. Định nhân lúc nàng gặp nguy mà xâmchiếm thân thể nàng, điều này cũng có thể giải thích là hắn đối với nàng đãnảy sinh tà niệm, xuất phát từ bản tính háo sắc của nam nhân. Cái này cũng cóthể giải thích được. Nhưng lúc này hắn, khi nàng đã bỏ qua ý định giãy dụa, cóthể dễ dàng chiếm đoạt thân thể nàng, thì hắn đột nhiên lại buông tha chonàng, điều này là ý tứ gì đây? Trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì,vì sao phải làm vậy? Thiếu nữ nghĩ cũng không rõ. Nhìn khuôn mặt anh tuấn củagã mang theo tiếu ý lạnh lùng, lòng nàng đột nhiên suy nghĩ, có lẽ đây là bảntính của hắn. Cũng có lẽ là do hắn cố ý,nhưng mặc kệ là điều gì, đối với nàngđã không còn trọng yếu nữa rồi, không phải sao?

Thiếu nữ di dời ánh mắt, nhìn về phương tây, mặt trời đã xuống núi, bóng đêmsắp tràn tới, mà chính nàng, vẫn bồn chồn đứng ở chỗ này, không biết phải làmsao cho tốt bây giờ. Ngẫm lại lời Hoa Tin nói, trái tim nhạy cảm của ngườithiếu nữ đột nhiên hiểu được. Nguyên lai Hoa Tinh vẫn luôn cố ý kích độngnàng, bất quá cũng chỉ vì muốn nàng bỏ qua ý niệm tìm lấy cái chết trong đầunàng mà thôi, đáng tiếc nàng không hề nghĩ đến. Nếu trước đó nàng hiểu ra sớmhơn, thì tuyệt đối sẽ không phát sinh sự tình đáng xấu hổ này. Nở nụ cười nhànnhạt, thiếu nữ nói: "Ngươi đi đi, ta tạm thời sẽ không nghĩ đến cái chết. Giữachúng ta coi như chưa hề quen biết nhau, ta không muốn lại nhìn thấy ngươi."

Hoa Tinh nghe vậy bèn nhìn nàng, suy nghĩ lời nàng nói cũng có vài phần chânthật, có phải là muốn mình rời khỏi nàng, rồi sau đó mới tiếp tục tự sátkhông? Nhìn ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt của nàng, Hoa Tinh suy nghĩ có lẽ nàngtạm thời không có ý định tìm lấy caí chết, nhưng từ nay về sau thì ai biếtđược? Nghĩ đến vừa rồi vuốt ve thân thể mỹ lệ động nhân, Hoa Tinh trong lòngthật không nỡ, thật muốn đem nàng lưu lại bên cạnh hắn. Đáng tiếc hắn biết saunày hai người có lẽ rất khó có thể đến được với nhau.

Nhìn đôi môi đỏ mọng kia, Hoa Tinh thân hình chớp động, song thủ lại ôm lấy eonàng. Thiếu nữ sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, lạnh lùngyên lặng nhìn hắn không nói. Hoa Tinh nhìn vào ánh mắt lạnh lùng mê người kia,nhẹ giọng nói: "Nếu vừa rồi ta không làm như vậy với nàng, nàng có tạm thờitiêu tan ý niệm tìm chết trong đầu hay không?"

Thiếu nữ sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư, đột nhiên Hoa Tinh lại hônlên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, song thủ dùng sức ôm chặt thân thể mềmmại của nàng, không để cho nàng phản kháng. Thiếu nữ cả kinh, thân thể muốn cửđộng cũng không được, ánh mắt nàng không khỏi căm tức nhìn hắn. Nhưng nàng lạinhìn thấy nhìn thấy trong mắt hắn vẻ nhu tình, một chút không nỡ, vẻ lưuluyến, còn có một chút cổ vũ, tựa hồ nhắc nhở nàng, nhớ rõ phải kiên cườnglên.

Ánh mắt thiếu nữ dần dần trở nên nhu hòa, thân thể cũng không hề phản kháng.Dù sao lúc trước tiện nghi đều bị hắn chiếm rồi, bây giờ phản kháng cũng làuổng công.

Hoa Tinh nhìn ánh mắt nàng trở nên nhu hòa,trong mắt bắn ra một tia quang mangkỳ dị, tràn ngập lực hấp dẫn, cái lưỡi linh hoạt quấn lấy cái lưỡi đinh hươngcủa nàng, dùng sức quấn quýt triền mien. Đồng thời trong mắt Hoa Tinh chợt lóelên một tia hắc sắc quang hoa rồi biến mất, trong miệng hắn truyền vào một đạohắc sắc chân khí cực kỳ yếu ớt, tiến vào trong kinh mạch người thiếu nữ côgái, cuối cùng dừng lại ở yên trong đan điền của nàng.

Trong lòng thiếu nữ đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, đã nhiều năm rồi,chính nàng cho tới bây giờ vẫn còn chưa có nghĩ đến và cũng không ngờ tới trêncõi đời này còn có người đến đoạt đi nụ hôn đầu đời của nàng. Nghĩ đến lúctrước cùng người nàng yêu bắt đầu hành hiệp trong chốn võ lâm, giữa hai ngườiđã có tình cảm sâu đậm, nhưng hắn vẫn bảo trì phong độ khiêm nhường của ngườiquân tử, chưa bao giờ xảy ra sự tình vượt quá giới hạn, nhiều nhất hai ngườicũng chỉ là tay nắm tay mà thôi. Đến khi hai người quyết định kết hôn, vĩnhviễn chung sống cùng nhau, trời cao lại vô tình chia lìa đôi lứa, từ nay vềsau âm dương cách trở, suy nghĩ lại cũng có chút hối hận. Vì sao lúc trướckhông đem thân thể thánh khiết nhất của nàng dâng hiến cho hắn? Để tới bây giờnụ hôn ban đầu trân quý nhất của nàng đã bị Hoa Tinh lấy đi như vậy, chẳng lẽđây là thiên ý hay sao? Có lẽ chính như lời Hoa Tinh đã nói, người ấy lúctrước không phải là người số phận định trước cho nàng, hay Hoa Tinh mới làngười như vậy? Nàng không biết, cũng không muốn biết, nàng nguyện ý lựa chọntrốn tránh, cũng không muốn tiếp nhận sự thật khiến cõi lòng nàng tan nát.

Nhìn thoáng qua Hoa Tinh, trong mắt hắn chính đang bắn ra thâm tình vô hạn,đồng thời thiếu nữ cũng cảm giác được cảm giác được động tác của Hoa Tinh rấtnhẹ nhàng, điều này làm cho nàng có chút khó có thể tiếp nhận. Trong mắt nànglộ ra vẻ mê hoặc, chẳng lẻ vận mệnh đã định sẵn thì không thể thay đổi đượckhông? Bằng không vì sao nàng lại gặp gỡ Hoa Tinh? Nếu nói nàng có hận hắnkhông ư? Hận. Có hận hắn nhiều không ư? Chính nàng cũng không biết, có lẽ cómột chút, hận hắn đánh thức giấc mộng của nàng, ngăn cản nàng tìm lấy cáichết. Nhưng lòng nàng cũng hiểu được, Hoa Tinh kỳ thật cũng không xấu xa, cóthể nói hắn tốt cũng được, cảm giác của nàng đối với hắn là vừa hận vừa tức,lại có chút gì đó bất đắc dĩ.

Hoa Tinh cảm giác được nàng đang chuyển biến, động tác hắn có vẻ rất nhẹ rấtmềm, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng thơm tho mềm mại của nàng. Cẩn thận từtừ nhấm nháp phẩm vị, song thủ ôm lấy vòng eo đầy đặn nhỏ nhắn của nàng, hữuthủ đang nhẹ nhàng chậm rãi vỗ về phong đồn của nàng. Hết thảy đều phải mềmnhẹ như vậy, hàm chứa thâm tình như vậy, phảng phất như đang vuốt ve âu yếmtình nhân vậy. Nụ hôn này vừa nhẹ nhàng vừa sâu lắng, kẻ không biết thấy vậynhất định cho rằng bởi vì bọn họ là một cặp tình lữ, nhưng bọn họ có phảikhông? Tương lai có lẽ là vậy.

Hoa Tinh vẫn không buông tha cho nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi hắn, bộdáng như ra kẻ háu ăn không nỡ rời ra, song thủ nhẹ nhàng buông nàng ra, thânthể vô thanh vô tức tránh xa sáu thước, lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt có vẻnhu tình. Thiếu nữ nhìn hắn, trong mắt mang theo vẻ thở dài, nhẹ nhàng di dờiánh mắt, nhìn về phương xa.

Hoa Tinh trên mặt lộ ra tiếu ý kỳ dị, nhẹ giọng nói: "Sắc trời đã không cònsớm nữa, chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này chứ?" Thiếu nữ không hề nhìn hắn,ánh mắt nhìn về phương xa, thầm nói: "Chúng ta sẽ không đến được với nhau,không bao giờ gặp nhau, tại sao phải chia lìa. doc truyen tai . Ngươi cứ coinhư đây là mộng cảnh, cũng không cần quá để ý làm gì. Ngươi đi đi, từ nay vềsau hy vọng chúng ta sẽ không phải tái ngộ, bởi vì ta không muốn ghi nhớ sựtình hôm này."

Hoa Tinh nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ thần bí, khẽ cười nói: "Nàng sai rồi,chúng ta còn có thể gặp nhau. Bởi vì đây là số mệnh, điều này đã được địnhtrước, nàng có trốn tránh cũng không được. Đợi ngày sau gặp lại, chén rượu làmtiêu tan đi tình cừu. Hãy nhớ rõ cả đời này nàng thuộc về Hoa Tinh ta, bởi vìnàng đã thua, đây là thiên ý! Hãy sống thật tốt và chăm sóc lấy bản thân. Lầnsau gặp mặt phải nhớ rõ không được để thân thể gầy mòn, khiến ta phải lolắng." Nói xong thân ảnh Hoa Tinh chợt lóe lên, khi hiện ra thì thì đã cách xangoài năm mươi trượng trong không gian, đảo mắt đã lại biến mất. Từ khôngtrung truyền lại tiếng cười đắc ý, lẳng lặng quanh quẩn bên cạnh người thiếunữ.

Nhìn phương xa, trên mặt người thiếu nữ lộ ra vẻ tang thương, người yêu nơiphương xa ơi, chàng hãy nói cho ta biết ta phải làm sao bây giờ, đi gặp lạichàng, tiếp tục như vậy lưu lãng lang thang, lẳng lặng sống trong cõi trần thếcô đơn tịch mịch này? Hay là phải lựa chọn quên đi tất cả, làm lại từ đầu,dũng cảm đối mặt với nhân thế vô tình này đây? Đứng yên lặng dưới bóng đạithụ, thân ảnh có vẻ vô cùng bàng hoàng, bất định.

Sơn phong bắt đầu thổi, thân hình cô đơn nhìn qua có vẻ rất thê lương. Bạchquần tung bay múa, mái tóc dài cũng tung bay, khiến nàng giống như tiên nữđứng giữa đoá hoa, cứ như vậy mà nhìn về phương xa. Lẳng lặng nhìn ra xa, cólẽ nơi ấy với nàng chính là thiên đường mỹ lệ nhất.

Hoa Tinh rất nhanh trở lại bên cạnh tam nữ và Cô Ngạo, liếc mắt nhìn bốnngười, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Mai Hương nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói:"Thế nào rồi, một mình huynh trở lại thô sao? Nàng ấy đâu?"

Hoa Tinh nhìn Mai Hương, nhịn không được khẽ thở dài nói: "Lần đầu tiên gặpmột người khó đối phó như vậy, khiến ta thực sự tổn hao biết bao tâm cơ cũngkhông có biện pháp dẫn dụ nàng ta. Trước mắt nàng ấy tạm thời có thể sẽ khôngtìm cái chết nữa, nhưng tương lai thế nào thì chẳng ai biết được?" Nói xongkhông khỏi lắc đầu.

Ám Vũ trong mắt lộ ta vẻ quan tâm, nhẹ giọng hỏi: "Nàng ấy sẽ không thể bỏ quasự tình này, sao huynh không đưa nàng ấy quay lại?" Trong ngữ khí ẩn chứa sựân cần quan tâm.

Hoa Tinh nhìn Ám Vũ, thầm nghĩ đưa nàng ta quay lại ư, ta cũng muốn lắm, đángtiếc nàng ấy phải vui lòng mới được, không phải sao? Hoa Tinh nhẹ giọng nói:"Tiểu Vũ, ngươi có quen biết nàng ta, đúng không? Mau nói cho ta nghe đi, tavất vả nửa ngày trời, còn chưa biết danh tính của nàng ấy?"

Ám Vũ nghe vậy, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn về phương xa. trong ắnh mắt hiệnlên một chút hồi ức, Ám Vũ nhỏ giọng nói: "Nàng ta có một ngoại hiệu, kêu bằngToái Tâm Đoạn Trường Hoa, mọi người có lẽ chưa từng nghe qua?" Thanh âm rấtnhẹ rất mềm, như muốn che dấu bi thương nhàn nhạt không ngừng kia.

Hoa Tinh nghe vậy sửng sốt nói: "Toái tâm Đoạn Trường Hoa? Cái tên này thậtthê lương, nhưng cũng vô cùng phù hợp với nàng ấy bây giờ. Nàng ấy sao lại cóngoại hiệu như vậy, ngoại hiệu này thế nào mà ta chưa bao giờ nghe nhắc tới?"

Ám Vũ nhìn sắc trời nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói, sắc trời đã không còn sớmnữa rồi." Nói xong năm người chuyển thân ly khai. Trên đường đi, Ám Vũ bắt đầukể lại: "Tại một sơn thôn xa xôi nghèo khổ, có trên trăm người nghèo khổ sinhsống. Tám năm về trước, nơi đây có một cô gái xinh đẹp viếng thăm, thiếu nữtrên thân mặc bạch y, mỹ lệ vô cùng, cũng lưu lại sinh sống ở sơn thôn ấy.Thiếu nữ ấy rất mỹ lệ, nhưng lại vô cùng bi thương, cơ hồ mỗi ngày đều nướcmắt nhạt nhòa khuôn mặt. Dần dần khiến ọi người sống trong sơn thôn phải chúý. Sau đó có người tới hỏi thì mới biết được, nguyên lai người mà thiếu nữ ấyyêu thương đã rời bỏ nàng mà đi, trên đời chỉ còn lại một mình nàng cô đơnkhông có ai dựa dẫm. Mọi người có khuyên bảo nàng thế nào cũng không hữu dụng,nhìn nàng càng lúc càng gầy mòn héo hon, tất cả mọi người đều vô cùng đaulòng, người trong thôn mới đặt cho nàng một ngoại hiệu Toái tâm Đoạn TrườngHoa. Thiếu nữ ấy vẫn lưu lại nơi sơn thôn, trợ giúp rất nhiều người, mọi ngườiđối xử với nàng cũng rất tốt, đáng tiếc một ngày kia nàng đã bỏ đi, vô thanhvô tức rời đi, không ai biết nàng đi đâu. Thiếu nữ ấy từ nay về sau biến mấtkhỏi sơn thôn, người trong sơn thôn rốt cuộc không có ai còn gặp lại nàng nữa.Mãi đến một ngày nọ, một thiếu nữ khác rời khỏi sơn thôn, trong chốn võ lâmrốt cục cũng biết được tin tức của Toái tâm Đoạn Trường Hoa, trải qua một phenđiều tra, mới phát hiện nàng ta nguyên lai còn có một danh tính khác mà khôngai trong thiên hạ không biết. Cũng biết được tình yêu bi thảm giữa người yêunàng với nàng. Nguyên lai nàng và thiếu niên trên Long Bảng bài danh đệ nhấtnăm đó yêu nhau, vừa rơi vào dòng xoáy ái tình, giữa hai người lúc ấy đã cóthề non hẹn biển, thề sẽ vĩnh viễn sống cùng nhau, đáng tiếc hai người cònchưa kịp thành hôn, thì đã chia lìa hai ngả, âm dương cách trở. Bọn họ vừahành hiệp trong võ lâm được một năm, trong một năm ấy giữa hai người chưa xảyra sự tình vượt quá giới hạn, được xưng tụng là truyền kỳ hiếm thấy trong chốnvõ lâm, là tình yêu kinh điển. Đáng tiếc bọn họ sơn minh hải thệ, lời hứa sinhtử có nhau của bọn họ, cuối cùng lưu lại dư hận trong không gian, chỉ có mộttiếng thở dài mà thôi, khiến người ta tiếc hận cảm thán không thôi."

Hoa Tinh và Mai Hương đều không khỏi than nhẹ một tiếng, Trần Lan trong mắthiện lên vẻ tiếc hận, trên mặt Cô Ngạo cũng lộ ra vẻ tang thương. Sự tình trênthế gian là như vậy, mọi sự sao có thể đều như ý muốn của con người, tuân theolòng người? Như vậy thế gian mới có vui mừng có bi thương, không phải sao?

Hoa Tinh hỏi: "Tiểu Vũ. nàng thế nào lại biết sự tình này?" Đúng vậy, nàng thếnào lại biết? Trong lòng mọi người đều hết sức tò mò.

Ám Vũ vẻ mặt có chút kỳ lạ, tựa hồ như đang nhớ lại. Chỉ nghe thấy nàng nhẹgiọng nói: "Bởi vì gia đình muội ở sinh sống ở tiểu sơn thôn xa xôi hẻo lánhấy. Năm ấy khi muội trở về nhà, nàng đã sống ở sơn thôn được hai năm rồi, chonên muội mới quen biết nàng ấy." Trong ngữ khí nhàn nhạt có chút gì đó tangthương.

Hoa Tinh biết nàng đang nhớ lại chuyện cũ, nhớ tới muội muội ở nơi rất xa,trong lòng có chút cảm thương. Hoa Tinh nhẹ nhàng vỗ lên bả vai nàng, trongmắt lộ ra nhu tình, vô thanh an ủi nàng. Ám Vũ nhìn hắn, trong mắt dần dầnbình tĩnh lại, lộ ra vẻ vui mừng và một chút ngọt ngào, trong lòng hiểu đượctình ý của Hoa Tinh.

Hoa Tinh mỉm cười nói: "Nàng còn chưa nói cho ta biết danh tự của bạch y cônương ấy? Mau nói đi, chúng ta đều đang chờ đợi muốn biết?"

Ám Vũ nghe vậy, nhìn về phương xa, trong ánh mắt toát ra vẻ ưu thương, thanhâm nhẹ nhàng quanh quẩn trong không trung, rung động Hoa Tinh bốn người. Chỉnghe Ám Vũ nói: "Nàng có một ngoại hiệu, người võ lâm xưng bằng Bạch Ngọc ULan Nguyệt Vô Ảnh. Mười năm trước đệ nhất mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ Nguyệt VôẢnh chính là nàng ấy, đồng thời cũng là là đệ nhất nhân trên Phượng Bảng mườinăm trước." Thanh âm mềm nhẹ rung động lòng người, khiến mọi người ngây dại,tựa hồ ai cũng không nghĩ đến lại là nàng, là đệ nhất nhân trên Bách Hoa Phổ.

Hoa Tinh trong mắt lộ ra một tia kỳ quang, không thể tưởng được nàng chính làNguyệt Vô Ảnh, nhìn qua thì ai cũng đoán tuổi nàng rất còn rất trẻ. Nhớ tớingọc nhũ nhún nhảy kinh người trong tay lúc vừa rồi, trên mặt Hoa Tinh lộ rachút tiếu ý, thật đẹp a, xem ra nàng vẫn còn băng thanh ngọc khiết, chưa aiđộng vào. Thật sự là một tin tức tốt, hắc hắc. Hoa Tinh trong lòng cười đắc ý.

Mai Hương Trần Lan Cô Ngạo đều giật mình nhìn Ám Vũ, trong mắt có chút khôngdám tin tưởng.

Gió đêm thật lạnh lẽo, năm người trong bầu trời tối đen rốt cục cũng tới đượcLâm Đồng, tìm một khách điếm để nghỉ chân, vừa lúc lại là khách điếm mà ChiếnVân, Lý Vân La hai người ở trọ. Chỉ là họ vẫn còn chưa phát hiện ra nhau màthôi.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...