Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 45



Hoa Tinh nghe ra bạch y thiếu nữ kia có lòng muốn chết, sắc mặt biến đổi, thầmtự trách mình đã gây xúc động nỗi lòng của nàng, khiến nàng đột nhiên nảy ra ýđịnh muốn chết. Như vậy không phải mình khuyên người ta sống lại thành hạingười ta chết sao? Vội vàng quay ra nói với Mai Hương tam nữ hai câu, Hoa Tinhtriển khai thân pháp truy theo bạch sắc thân ảnh kia.

Bạch y thiếu nữ võ công cực cao, khinh công tuyệt diệu, đảo mắt đã ở xa ngoàitrăm trượng. Hoa Tinh nhìn theo thân ảnh đang dao động không ngừng trong lòngsuy nghĩ: Nàng nếu như chết đi thì chắc chắn là một sự tình làm cho người tatiếc nuối không yên. Trong lòng nghĩ vậy, dưới chân lực đạo càng nhanh, mạnhhơn, thân hình trong không trung trong nháy mắt như dài ra, tốc độ như thiểmđiện. Trong một cái đảo mắt đã ở phía sau thiếu nữ, tốc độ cực nhanh, có lẽnếu người ta mà thấy sẽ không dám tin là thật.

Thiếu nữ trong lòng ngẫm lại lời Hoa Tinh nói, một cổ bi thương sâu đậm trànngập trong lòng. Nghĩ đến đã tự nhận rằng trái tim đã chết, thì sao vẫn cònsống trên cõi đời này làm gì. Như vậy thà chết đi còn tốt hơn, tránh lưu lạinơi hồng trần thế tục, một mình chua xót. Nghĩ vậy, trước mắt nàng lại hiện ratình cảnh năm ấy, khiến cho nàng suốt đời khó quên. Đó là nỗi thống khổ của cảđời nàng, khiến nàng luôn rơi lệ. Trong mắt người thiếu nữ lộ ra nụ cười lạnhnhạt, dường như đang nhớ tới quãng thời gian mỹ lệ nhất. Đó là quãng thời gianđẹp nhất trong cuộc đời nàng, là một hồi ức quý giá mà nàng còn giữ rất kỹ.Nơi ấy có rất nhiều sự tình mỹ lệ tốt đẹp khiến nàng mê say, để lại trong nàngbao nhiêu dư vị khó quên. Nhiều năm rồi, nàng đúng là chỉ dựa vào mảng hồi ứcấy để tồn tại, mãi cho đến hôm nay khi gặp Hoa Tinh.

Lời nói của Hoa Tinh đã làm xúc động đến tận tâm can của nàng. Khiến nàng hiểuđược trong nhiều năm qua, nàng vẫn sống trong thế giới hư ảo của bản thân, sợphải đối mặt với thế nhân. Mà lời nói của Hoa Tinh cũng nhắc nhở nàng, conngười không thể vĩnh viễn tồn tại như vậy. Phải đối mặt với nó, phải thoátkhỏi nó, trốn tránh chỉ có thể là biện pháp nhất thời, không thể cả đời được.Người thiếu nữ dưới tâm tro ý lạnh, quyết định cũng nên chấm dứt đoạn sinhmệnh không có ý nghĩa này. Cho nên trước hết phải dời đi thì nàng mới có thểquay đầu, đối diện với những lời mà Hoa Tinh đã nói.

Trên khuôn mặt thiếu nữ lộ ra tiếu ý tang thương. Trần thế à, ta sắp bỏ ngươimà đi. Đi tìm lại ta, tìm lại giấc mộng trước kia đã rời bỏ ta, đi tìm lạingười ta yêu thương đã bỏ lại ta. doc truyen tai . Ngẩng đầu nhìn về phía chântrời, trong mắt nàng có một giọt lệ, đó là giọt nước mắt hận ông trời sao nỡbất công như vậy, cũng là giọt nước mắt khiến cho nàng phải đau xót cõi lòng,vì cuộc đời tang thương của nàng mà đau lòng. Nhẹ nhàng thu lại ánh mắt, nhìnvề phương xa, nơi ấy chính là thiên đường trong giấc mộng, với bao nhiêu vuimừng bi thương và những dư vị đáng giá.

Nhưng hiện tại hết thảy đều không còn quan trọng nữa, bởi vì ta sắp rời đi.Chờ ta nhé, người yêu của ta, chàng đừng chạy quá nhanh, đừng quên ta đang ởphía sau đuổi theo chàng đó. Gió nhẹ nhàng phớt qua hai gò má đầy đặn, mộthàng nước mắt vô thanh bay trong gió. Chậm rãi nhắm lại hai mắt, một ngườithật quen thuộc đang ở phía trước, mỉm cười chờ ta nắm lấy, lẳng lặng thúcgiục ta. Tạm biệt nhân thế tràn ngập chua xót đau thương này, ta phải đi rồi,phải đi theo người mà ta yêu thôi.

Gió rít lên những âm thanh ồn ào, mang theo chua xót trong lòng, mang theotrái tim tan vỡ, như giữ lại những bi thương đó, nhẹ nhàng làm bạn đồng hànhvới nàng cùng trên một con đường. Hoa Tinh lắc mình đồng hành với nàng, thấyhai mắt nàng nhắm lại, một hàng nước mắt không ngừng chảy xuống. Hoa Tinhtrong lòng có chút cảm xúc, có lẽ khi một người thật sự đã tuyệt vọng, tồn tạichỉ là một loại cực hình phải gánh chịu. Mỗi ngày lúc nào cũng phải đối mặtvới cô độc tịch mịch, kẻ bình tĩnh nhất cũng sẽ cảm thấy tang thương, cũng sẽrơi lệ, đó là một loại đau đớn vô thanh, là nỗi đau vĩnh viễn của một linh hồncô độc.

Khóe miệng của thiếu nữ nở ra một nụ cười bình tĩnh, tựa hồ như một lời từbiệt của nàng với trần thế này. Bởi vì nàng sắp đến phương xa, đến gặp lạingười mà nàng yêu thương, cho nên nàng có vẻ hết sức bình tĩnh. Hữu thủ củanàng từ từ đưa lên, rất mềm rất nhẹ đưa vào trong lồng ngực, song nhãn nhẹnhàng nhắm lại, thật bình tĩnh an tường. Có lẽ nàng đã nghĩ như vậy khi từbiệt nơi trần thế này. Trong ngọn gió nhẹ, hãy lẳng lặng chấm dứt tính mệnhkhông còn ý nghĩa này, đi đến một thế giới khác tìm lại giấc mộng xưa đã mất,tìm lại giấc mộng mà khi xưa nàng vẫn còn chưa hoàn thành.

Hoa Tinh trong mắt quang hoa chớp động, lông mày nhíu lại, hữu thủ khẽ phấtlên, một đạo chân khí vô hình trong nháy mắt phong bế huyệt đạo của thiếu nữấy. Đồng thời tả thủ duỗi ra, nâng đỡ thân thể mềm mại động nhân của nàng, ômnàng vào trong lòng. Thiếu nữ song nhãn đột nhiên mở ra, giật mình nhìn HoaTinh, sắc mặt khẻ biến nói: "Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra."

Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt toát ra vẻ thở dài, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ khônglàm tổn thương nàng. Chỉ là ta càng không muốn nàng lại ra đi như vậy, cho nênphải ra tay phong bế huyệt đạo của nàng, cho nàng tĩnh tâm trở lại, suy nghĩthật chín chắn. Chúng ta đến phía trước ngồi xuống nói chuyện, được không?"Nói xong tĩnh lặng nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ chờ đợi.

Bạch y thiếu nữ nhìn vào ánh mắt của Hoa Tinh, thật lâu rồi than nhẹ một tiếngnói: "Ngươi làm thế để làm gì? Lòng ta đã chết, làm sao có thể cứ như thế màtiếp tục sống?" Trên khuôn mặt mỹ lệ mang theo bi thương nồng đậm, mơ hồ trongmắt lộ ra vẻ tang thương sâu sắc.

Hoa Tinh ôm nàng, trong gió truyền đến một hương thơm nhàn nhạt, thỉnh thoảnglại xộc vào trong mũi của Hoa Tinh. Nhìn khuôn mặt khiến cho lòng người phảichua xót kia, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Sự tình hôm nay cũng có quan hệ tới ta,ta sao có thể trơ mắt nhìn nàng cứ như vậy mà chết đi. Nàng còn trẻ, con đườngphải đi còn rất dài. Mặc kệ là vì nàng, hay là người đã khuất, nàng phải sốngcho thật tốt. Vì thế nàng phải kiên cường lên. Tin rằng người đã khuất dướichốn cửu tuyền kia cũng hy vọng nàng kiên cường mà sống… sống cho thật tốt.Bởi vì nàng chính là niềm kiêu hãnh của bọn họ, nàng là hy vọng của bọn họ."

Thiếu nữ trầm tư, ánh mắt rất nhanh nhìn sang phong cảnh hai bên, khóe miệnglộ ra vẻ tang thương, rất nhiều sự tình người ngoài có muốn cũng không đủ khảnăng để hiểu. Điều này chính mình phải đối mặt, không ai có thể giúp được.

Người ở phương xa ơi, chàng đang ở phương nào. Mỗi khi nửa đêm là chàng lạitrở về trong giấc mơ của ta. Chàng luôn mơ hồ như vậy, tựa như là kêu gọi ta,để ta và chàng gặp nhau, thế nào cũng không thể thấy rõ phương hướng mà chàngđã rời đi. Bây giờ ta sẽ tìm chàng, chàng hãy chờ ta nhé, được không? Ở chốnxa kia chàng hãy quay lại, đối diện với ta mà cười được không? Ta sẽ liều mạngđuổi đến, tại sao ta mãi đuổi theo chàng nhưng không được?

Hoa Tinh nhìn nụ cười tang thương kia, mắt hiện lên vẻ thở dài, trong lòngđang suy nghĩ làm cách nào để giúp cho nàng, để nàng bỏ đi ý định muốn tìm đếncái chết mà sống cho thật tốt đây? Quét mắt liếc nhìn bốn phía, Hoa Tinh thânhình dừng lại ở bên dưới thân một cây đại thụ tròn nằm giữa sườn núi. Nhẹnhàng đặt thiếu nữ trên thảm cỏ mềm mại trên mặt đất, để thân người nàng tựavào đại thụ, Hoa Tinh ngồi đối diện với nàng, cách xa nàng ba thước.

Nhìn vào ánh mắt nàng, Hoa Tinh mềm nhẹ hỏi: "Nàng thế nào rồi? Trong lòng đãtốt hơn chút nào hay chưa?"

Thiếu nữ nhìn Hoa Tinh, trong mắt mang theo chút tuyệt vọng nhàn nhạt, bìnhtĩnh nói: "Ngươi mau giải khai huyệt đạo cho ta rồi nói chuyện sau. Ta khôngmuốn trong bộ dạng thế này mà nói chuyện với người khác."

Hoa Tinh nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tạm thời ta không thể giải khai huyệt đạo chonàng, tránh khi nàng liều lĩnh muốn chết, ta lúc nào cũng phải đề phòng, nhưvậy thật không tốt chút nào. Chúng ta như thế này đợi nàng tĩnh tâm rồi nóichuyện, như thế không tốt hay sao?" Nhìn nàng, Hoa Tinh trong mắt không khỏilộ ra vẻ nhu tình.

Thiếu nữ nhìn Hoa Tinh, tựa hồ thấy được nhu tình trong ánh mắt hắn, trong mắtnàng hiện lên vẻ tang thương, có rất nhiều chuyện phải nói là duyên phận,không phải sao? Bạch y thiếu nữ lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Chúng takhông quen không biết nhau, có điều gì để nói chứ?"

Hoa Tinh nhìn nàng,trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ đã khôi phục lạibản tính của hắn, khẽ cười nói: "Chúng ta như vậy còn không xem là quen biếtnhau hay sao? Ít nhất nàng cũng biết tên của ta gọi là Hoa Tinh, như vậy là đủrồi. Chúng ta có thể nói đến chuyện của nàng, nàng vì sao lại muốn chết?"

Thiếu nữ dời ánh mắt nhìn sang nơi khác, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, tựa hồnhư thấy được quãng thời gian mỹ lệ tốt đẹp khi xưa, hai nhân ảnh tay nắm tay,vai sóng vai, đứng trên đỉnh núi, ngắm vầng thái dương dần lặn về phía tây,trên mặt mỉm cười rộn lên vẻ hạnh phúc. Song thủ nắm chặt, dưới ánh mặt trờichiều hôm phảng phất như muốn nói cho thiên hạ, cả đời này họ sẽ ở bên nhau,tay nắm chặt tay vai sóng vai, vĩnh viễn không chia lìa, cho tới khi mặt đấtgià cỗi, bầu trời bỏ hoang. Những kỷ niệm ngày trước dần tụ lại, từ từ xuôichảy trong long. Hồi ức mỹ lệ tốt đẹp ấy, nụ cười ngọt ngào ấy, vĩnh viễn đượccất kỹ trong lòng nàng, cho đến khi núi đồi biến mất, phương hướng bị lãngquên.

Lẳng lặng trầm mặc không nói, khiến Hoa Tinh cảm giác được nàng trong lòngtràn ngập ưu thương, không phải có thể dễ dàng mà hóa giải dược. Hoa Tinh nhìnthiếu nữ vô cùng mỹ lệ này, trong lòng cũng không có lấy một chút biện pháp đểép buộc nàng. Nàng nếu đã không muốn mở miệng, hắn nói thế nào cũng chỉ uổngcông. Nhìn song nhãn mông lung kia, Hoa Tinh trầm giọng nói: "Hữu duyên tươngthức, vô duyên tương tụ. Thiên nhai hải giác, đãn nguyện tương ức. Hữu hạnhtương tri, vô hạnh tương thủ, Thương hải nguyệt minh,thiên trường địa cửu"

(Dịch nghĩa: Có duyên quen biết, vô duyên bên nhau. Chân trời góc bể, chỉ mongnhớ đến nhau. May mắn biết nhau, không có may mắn bảo vệ nhau, Biển khơi trăngsáng, trời đất luôn luôn tồn tại."

Trong những lời nói này nói hàm chứa công lực thâm hậu của Hoa Tinh, tâm phápChấn Tự Quyết vừa niệm ra, liền giống như một đạo kình lôi, trong nháy mắt nổbên tai của thiếu nữ.

Thiếu nữ thân thể chấn động, tựa hồ bị Hoa Tinh đánh thức, u oán nhìn hắn, nhưđang trách hắn đã quấy rầy những hồi ức mỹ lệ tốt đẹp của nàng. Nhìn Hoa Tinh,trong mắt người thiếu nữ cũng hiện lên vẻ kỳ dị, phảng phất cũng vì lời nóicủa Hoa Tinh làm cho rung động tâm linh. Đã gặp nhau, vì sao lại phải chialìa, đã yêu nhau, vì sao lại phải phân cách mỗi người một nơi? Chẳng lẽ đây làý trời trêu người sao?

Thiếu nữ nhẹ giọng thở dài nói: "Cám ơn ngươi, nhờ ngươi giải khai huyệt đạocho ta. Sau đó hãy rời đi, ta muốn yên tĩnh một mình một chút."

Hoa Tinh nói: "Huyệt đạo của nàng ta sẽ giải khai, nhưng không phải bây giờ.Ta thấy trong lòng nàng thập phần thương tâm. Nhưng có một số việc, khi nó đãqua đi, nàng cũng nên mở rộng lòng mình một chút, nàng có thể ngẫm lại tươnglai của nàng. ngẫm lại về cả cuộc đời nàng, có điều gì đáng để nàng lưu luyến,đáng để nàng nhớ không?"

Thiếu nữ lộ vẻ nụ cười sầu thảm, vừa nhìn đã khiến cõi lòng tan nát. âm thanhtang thương kia không thể nào che dấu sự thật trong lòng nàng đang vô cùng đaukhổ. Ánh mắt nhìn xa xăm, trên khuôn mặt nàng có một giọt nước mắt, có mộtchút hối hận, có chút ngọt ngào nhè nhẹ, có chút mê say nhè nhẹ. Thấy vậy HoaTinh trong lòng càng lúc càng trầm trọng, nhịn không được nhẹ giọng thở dài.âm thanh thiếu nữ có chút trống rỗng, nhẹ nhàng nói: "Chuyện cũ đã qua, chỉlưu lại bi thương, hờ hững quay đầu, chỉ có trái tim tan vỡ. Ta sống cũng chỉkhiến cho cõi lòng càng thêm vỡ nát, ngươi tại sao phải cố gắng níu kéo ta lưulại trên cõi đời này chứu?" Trong âm thanh bất đắc dĩ lộ ra vẻ bi ai vô cùng,khiến cho Hoa Tinh cũng có ý niệm trong đầu là nên buông bỏ.

Hoa Tinh nhìn khuôn mặt vô cùng mỹ lệ kia, trong lòng nhanh chóng xoay chuyểnmột ý niệm vừa nới nảy sinh trong đầu. Hoa Tinh trong mắt hiện lên vẻ tà dị,trầm giọng nói: "Đã là như vầy, ta hỏi nàng vài vấn đề, nàng suy nghĩ thật kỹrồi trả lời ta. Nếu khiến ta nghe xong cảm thấy vừa lòng, ta sẽ giải khaihuyệt đạo cho nàng, sống hay chết hết thảy là do bản thân nàng quyết định. Đầutiên, hôm nay chúng ta gặp nhau, nàng cho đó là vô tình hay là thiên ý? Hômnay những lời ta nói gây xúc động bí ẩn nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng nàng,khiến nàng nảy sinh trong đầu ý niệm tìm chết. Nàng nói xem, nàng trở nên nhưvậy là do những lời nói của ta mà ra, bảo ta phải khoanh tay đứng nhìn hay làcũng ra tay tương cứu đây? Tiếp theo, thế gian này thật sự không có điều gìkhiến nàng phải lưu luyến chứ? Không thể khiến nàng cảm thấy lo lắng chứ? Nhânsinh có thật sự là không còn ý nghĩa gì hay không? Thứ ba, năm đó khi bọn nàngquen biết nhau, yêu mến nhau, sống cùng nhau, rồi phân tán, cho đến cuối cùngmột người vĩnh viễn rời khỏi nơi trần thế. Điều này có ý nghĩa gì, có lẽ thầmám chỉ cái gì không? Nàng đã từng nghĩ tới nó hay chưa? Hay nàng chưa bao giờtừng nghĩ tới nó?"

Hoa Tinh lẳng lặng nhìn chăm chú vào biến hóa trong ánh mắt nàng, muốn từ nơiđây tra ra dao động trong lòng nàng.

Bạch y thiếu nữ nghe vậy liền bắt đầu trầm tư, tựa hồ như bị lời nói của HoaTinh làm xúc động điều gì đó. Nhớ tới hôm nay nàng và Hoa Tinh gặp nhau, đâylà vô tình hay là thiên ý đây? Nếu nói là vô tình, thì vì sao hắn có thể gâyxúc động bí ẩn nơi sâu thẳm nhất trong trong tâm linh của nàng. Khiến nàng độtnhiên hiểu được, nhiều năm như vậy nàng vẫn sống trong những hồi ức hư ảo,không muốn tỉnh lại. Khiến cho nàng bừng tỉnh thoát khỏi hồi ức hư ảo ấy, nảysinh ý định muốn chết. Nhưng nếu nói là thiên ý, thì điều đó muốn ám chỉ cáigì? Nàng không muốn nghĩ tới điều này.

Quay đầu nhìn lại cả cuộc đời này, nàng phát hiện tình yêu kia vẫn chưa trọnvẹn. Những điều chân chính đáng để nàng phải lưu luyến thì tựa hồ ngoại trừhồi ức ra, thì đã không còn có gì cả. Mà lo lắng cũng không có, cả đời nàysống đã chẳng còn ý nghĩa.

Nhớ tới lúc trước gặp nhau, trong lòng thiếu nữ lộ ra vẻ ngọt ngào, đó là điềusuốt đời nàng sẽ không quên. Hai người yêu nhau, đó là một dấu ấn vĩnh viễnkhắc sâu trong đáy lòng, ở nơi sâu nhất trong linh hồn. Sống cùng nhau rồichia lìa, đó vừa là ngọt ngào vừa là đau xót, không lúc nào không khiến chotrái tim nàng đau đớn. Nghĩ đến sanh ly tử biệt, thiếu nữ nhịn không được nướcmắt tuôn rơi.

Nhưng chính như lời mà Hoa Tinh đã nói, nàng thật sự cho tới bây giờ vẫn chưatừng nghĩ tới, đoạn tình yêu bi thảm giữa hai người, đó là đại biểu cho cáigì, là vô tình hay là thiên ý? Cho tới bây giờ nàng luôn hận ông trời không cómắt, đã lấy đi người mà nàng thương yêu. Nhưng nàng cũng không biết, trời caovì sao lại đối đãi với bọn nàng như vậy? Có lẽ thương thiên vốn là vô tình.

Nhìn Hoa Tinh, thiếu nữ mang theo chút thương lương nhàn nhạt, nhẹ giọng nói:"Chúng ta gặp nhau, ngươi cứ cho đó là vô tình gặp gỡ, không cần phải ghi nhớtrong lòng. Đối với việc ngươi gây xúc động tới tâm linh của ta, khiến ta hiểuđược mấy năm nay ta sống cũng chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi, khiến ta cólòng tìm chết thì điểm này ngươi không cần phải xin lỗi, ta không trách ngươi.Ngược lại ta phải cảm kích ngươi mới đúng. Đối với ta mà nói thì cuộc đời này,nhân thế đã không còn thứ gì đáng để ta phải lưu luyến cả, trong lòng ta vôcùng bình tĩnh, chỉ có chút hận mà thôi. Giấc mộng thời niên thiếu, đã bỏ tađi xa, trần thế này đã không còn thứ gì đáng để ta phải theo đuổi. Cho nên taphải rời đi, đến một thế giới khác để tìm lại mộng cảnh đã mất. Ở nơi đó hoànthành nốt giấc mộng dang dở khi xưa. Ngươi nghe kỹ rồi chứ? Thỉnh ngươi giảikhai huyệt đạo cho ta, cám ơn ngươi."

Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt lóe lên quang mang kỳ dị, biết rằng lòng nàng đãchết, nếu muốn đánh thức nàng, chỉ còn cách phá vỡ bức tường trong tim nàng,phải thật vô tình hủy đi những hồi ức tốt đẹp trong lòng nàng. Phải như vậymới có cơ hội, chỉ có điều làm như vậy có lẽ hơi tàn khốc một chút. Nhưng màhiện tại cũng chẳng còn biện pháp nào khác, chỉ còn cách thử một lần xem sao.âm thanh của Hoa Tinh trở nên sắc bén hơn, tựa như cây đao bén nhọn, đang từtừ xoáy sâu trong lòng nàng.

Hoa Tinh lãnh đạm nói: "Cách nói của nàng khiến ta tịnh không hài long. Ta chorằng hôm nay ta và nàng gặp nhau, đó là thiên ý. Bằng không vì sao những lờita nói lại gây xúc động tới tâm linh của nàng, làm nàng nảy sinh ý niệm tìmchết? Đối với ta mà nói, đã có duyên cùng nàng gặp gỡ, thì sẽ không nhìn nàngtrước mắt ta dễ dàng chết đi. Cho nên ta phải cứu tỉnh nàng. Cho dù cuộc sốngnày đã không còn sự tình gì đáng để nàng lo lắng, nàng cũng không thể vì thếmà đi tìm chết. Bởi vì còn có rất nhiều chuyện mà nàng cho tới bây giờ chưatừng nghĩ tới. Ta hy vọng nàng hãy suy nghĩ rõ ràng rồi đưa ra quyết định cũngchưa muộn.

Đối với đoạn tình yêu này của hai người bọn nàng, ta mặc dù chẳng biết đượcbao nhiêu, nhưng ta từ trong mắt của nàng cũng nhận ra được một số chuyện. Vôluận trước kia bọn nàng yêu nhau đến như thế nào, hạnh phúc mỹ mãn đến đâu,thì tất cả đã trở thành chuyện cũ, đều đã theo gió bay đi, rốt cuộc cũng khôngtrở về. Nàng nên suy nghĩ cẩn thận, vì sao nàng và hắn yêu nhau, nhưng cuốicùng lại không đến được với nhau, để đoạn nhân duyên kia như dòng nước trôiđi?

Điều này kỳ thật trời cao đã ám thị cho nàng. Bọn nàng yêu nhau, căn bản đã làmột sai lầm, sẽ chẳng có kết quả, nếu cố cưỡng cầu, thì chỉ có làm tăng bithương, khiến cõi lòng thêm tan nát. Trời cao đã từng ám thị cho bọn nàng,đáng tiếc bọn nàng lại không để ý đến, cương quyết ở bên nhau. Cuối cùng trờicao vì không muốn để bọn nàng bị hãm vào, đành đoạt đi tính mạng của một tronghai người, như một lời nhắc nhở đến người còn sống kia, hãy mau buông bỏ, đâylà một đoạn đường chỉ khiến lòng người tan nát mà chẳng thu được kết quả, càngtheo đuổi thì càng lún sâu. Đoạn cảm tình này của hai người, đó là vì thiênđịa có lòng không muốn cho nó truyền lại cho hậu thế, cho nên kết quả của nóchỉ là sự bi thương mà thôi.

Thượng thiên sở dĩ lưu lại nàng, chính là ám thị cho nàng. Người năm ấy, tịnhkhông phải là người chính thức do vận mệnh định sẵn cho nàng, người nàng phảichờ đợi vẫn còn chưa tới. Đoạn cảm tình kia, bất quá chỉ như là một đoạnchuyển tiếp mà thôi, nàng không nên quá để ý, bằng không sẽ làm cho lòng nàngđau đớn mà thôi. Ngày bọn nàng gặp nhau, rồi yêu nhau là một ngày cực kỳ sailầm, nên nàng hãy quên hắn đi mà làm lại từ đầu.

Hôm nay gặp nhau, điều này cũng được thượng thiên định trước rồi. Đây làthượng thiên đang ám thị cho nàng, tất cả mọi thứ trong dĩ vãng đã qua rồi,bắt đàu từ hôm nay, nàng phải biết quý trọng những gì sắp đến, hiểu chưa nào?Nếu nàng còn không tin, thì vì cái gì ta lại có thể gây xúc động trái timnàng, cho nàng sinh ra ý niệm tìm chết trong long. Nếu nàng thật sự phải chết,thì vì sao lại không chết trước khi chúng ta gặp gỡ nhau? Tạo hoá đã để ta gặpnàng, điều này chẳng lẽ không phải là ý trời? Chúng ta gặp nhau, đã là mộtloại thiên ý, nàng phải thấy rõ. Chuyện dĩ vãng hãy để nó theo gió bay đi, từtừ chậm rãi quên đi những thương tâm trong lòng nàng, coi như đó là một đoạnmộng cảnh khó quên, từ từ phai nhạt dần trong lòng nàng, cuối cùng rồi rờixa." Ngữ khí của Hoa Tinh vô cùng sắc bén, khoét sâu vào trái tim nàng.

Bạch y thiếu nữ thân thể tựa trên đại thụ, lắc đầu vô lực, nước mắt nhịn khôngđược từ từ rơi xuống, miệng vẫn không ngừng phủ nhận nói: "Sẽ không đâu, sẽkhông như vậy đâu. Ngươi nói bậy, ngươi nhất định là đang nói bậy. Ngươi cố ýnói như vậy, ta biết mà, ta biết là ngươi cố ý làm vậy. Ngươi cố ý nói nhưvậy." Thiếu nữ căn bản không thể nào chấp nhận nhận lời nói của Hoa Tinh, nàngkhông tin, cũng không muốn tin. Nàng thà coi những lời nói của Hoa Tinh lànhững lời nói bậy, chứ không muốn tiếp nhận những lời nói tàn khốc ấy.

Hoa Tinh nhìn nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Nàng không tiếp thu cũng vậythôi, sự thật đã được định sẵn rồi, không cho phép nàng được trốn tránh. Giữabọn nàng nếu thật sự có duyên phận, thì nhất định sẽ đến được với nhau. Nhưnghôm nay đã không thể đến được với nhau. Nói trắng ra giữa hai người, không hềcó duyên phận, đoạn dĩ vãng kia chỉ có thể là một đoạn chuyển tiếp, nàng khôngthể vĩnh viễn cứ trầm mê trong đó được. Sự thật vô cùng tàn khốc, nhưng mỗingười đều phải đối mặt, trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề gìcả, nàng phải nhìn nhận thật rõ ràng."

Thiếu nữ trong mắt vô thanh có giọt nước mắt, tiếng phản bác trong miệng dầndần càng trở nên yếu đi, ánh mắt bắt đầu trở nên bình tĩnh, nhìn phương xa,thiếu nữ nhẹ giọng nói: "Mặc kệ trong dĩ vãng có sai lầm đến đâu, thì lúc nàyđã không còn quan trọng nữa rồi, ta nguyện để nó tiếp tục sai. Cám ơn ngươi đãnhắc nhở, nhưng điều ta muốn nói cho ngươi chính là: Lòng ta đã chết, ai cũngkhông ngăn cản được ta. Ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một lúc, khi huyệt đạotự động giải khai, chết cũng không muộn. Nơi này cảnh tượng tú lệ, cũng coinhư một địa phương tốt." Nói xong nhìn về phương xa, tựa hồ nơi ấy có ngườiđang kêu gọi nàng.

Hoa Tinh nhìn nàng, than nhẹ một tiếng, lần đầu tiên gặp phải một thiếu nữ nhưvậy, thật sự là có chút khiến người ta bó tay. Nhưng Hoa Tinh là người tâm caokhí ngạo, há có thể để nàng chết đi như vậy, huống chi nàng còn là một đại mỹnhân tuyệt sắc. Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia quang mang tàdị, nhẹ giọng hỏi: "Nàng thật sự nghĩ rằng không có gì có thể khiến cho nàngphải lo lắng, cho nàng phải lưu luyến không? Nàng muốn chấm dứt tính mạng ở độtuổi còn rất trẻ này phải không?" Nói xong Hoa Tinh trong mắt lóe lên ánh sángyêu dị, bồn chồn nhìn nàng.

Thiếu nữ không hề nhìn hắn, vẫn lẳng lặng nhìn về phương xa, bình tĩnh nói:"Đúng vậy, ta đã không hề lưu luyến bất cứ sự tình gì, không có gì có thểkhiến cho ta phải lo lắng cả. Ta đã sắp đi gặp chàng rồi, chàng đang ở nơiphương xa chờ ta, mỉm cười vẫy tay với ta, thúc giục ta mau đến với chàng. Tạmbiệt trần thế khiến lòng ta tan nát, ta đi đây. Tạm biệt." Ánh mắt rất nhẹ rấtmềm nhìn nơi phương xa, tựa như là đang âu yếm nhìn tình nhân của nàng. Ngườisi tình như vậy, trái tim cố chấp như vậy, sao không khiến lòng người đau đớnđây?

Hoa Tinh trong mắt xẹt qua một tia bi thương, nhưng rất nhanh liền biến mất,theo sau đó là hắc sắc quang hoa, lóe lên quang mang đầy yêu dị. Hoa Tinh đứngdậy, quay đầu nhìn về phương xa, hữu thủ phất lên, trong nháy mắt giải khaihuyệt đạo cho thiếu nữ, đứng quay lưng về phía nàng.

Huyệt đạo thiếu nữ được khai mở, thân thể khẻ nhúc nhích, nhưng không hề đứngdậy, chỉ là nhìn về phương xa, nhẹ giọng ngâm đạo: "Tạc dạ lập không lang,nguyệt địa lưu sương, ảnh nhân nhất bán thị y thường;như thử thiên hàn như thửsấu, chẩm bất - thê lương? Tạc dạ chẩm không sàng, vụ các xuy hương, mộng nhânnhất bán thị sai quang; như thể tương phùng như thử biệt, chẩm bất - tưlượng?"

(Dịch nghĩa: nguồn

Đêm qua đứng dưới mái hiên nhà, trên mắt đất trăng chiếu và sương rơi, bóngngười xiêm áo khóac một nửa, như thể trời lạnh như thể thân thể yếu ớt, saokhông - thê lương? Đêm qua gối đầu trên giường, sương giăng trên các bỗng thổiđến một làn hương, người nửa mê nửa tỉnh ánh sáng chiếu rọi lên cây trâm càitóc, sao không - đáng suy nghĩ? )

Hoa Tinh thân thể run lên, tựa hồ như sự si tình của nàng cũng khiến thật sâutrong lòng hắn phải cảm động. Trên thế gian không ngờ lại có người si tình đếnnhư vậy, có lẽ nếu so sánh với Vạn Trọng Sơn thì chẳng hề thua kém bao nhiêu.Nhẹ nhàng trở lại, Hoa Tinh nhìn hai gò má đầy đặn mỹ lệ của nàng, trong mắttoát lên vẻ cảm động và một chút kính nể, một chút nhu tình lơ đãng nổi lêntrong lòng hắn, nhanh chóng bùng lên.Hoa Tinh trong mắt mang vẻ trầm tư, tựahồ đang nghĩ đến tâm sự gì đó. Ánh mắt hắn lóe lên không ngừng, nói lên tronglòng hắn đang lo lắng, có chút gì rất khó lựa chọn. Nhìn ngọc diện kia lạnhnhạt mà có vẻ ưu thương kia, Hoa Tinh trong mắt lộ ra vẻ không đành long.Nhưng có những sự tình, không thể mềm lòng được, bằng không sẽ không thể thayđổi sự an bài của vận mệnh.

Hoa Tinh rốt cục cũng hạ quyết tâm, trên mặt lại khôi phục lại nụ cười tà dịvốn có. Nhìn thiếu nữ, Hoa Tinh cười lên có chút quỷ dị nói: "Nàng đối với sựtình gì cũng không thèm để ý đến,ta đây cũng không thể ngăn cản nàng tìm chết.Nhưng ta cũng phải làm sự tình mà mình thích. Nàng nếu muốn chấm dứt tính mạngcủa mình, cũng đồng nghĩa với việc kết thúc tính mạng khi tuổi còn rất trẻ.Nàng muốn hủy diệt thân thể tươi trẻ này, thì ta lại muốn cứu lấy thân thểthanh xuân ấy. Nàng không nghĩ muốn thân thể này, nhưng ta lại muốn, ai bảonàng lại mỹ lệ như vậy? Nam nhân nào trông thấy nàng cũng phải động lòng, hắchắc, phải không? Vừa rồi chế trụ nàng, bất quá là thừa dịp khi nàng khôngphòng bị. Bây giờ chúng ta sẽ thử xem, trong một tình huống công bằng hợp lí,thủ đoạn của ai inh hơn. Xem ra trước khi nàng tự sát, thì cũng phải để ta cứulâý thân thể nàng. Bây giờ nàng hãy chú ý, ta ra tay đây. Một khi ta cứu lấythân thể này, thì nàng thuộc về Hoa Tinh ta, ta có thể tùy ý muốn làm gì vớinàng cũng được, tùy ý chiếm giữ thân thể. Hắc hắc, nàng hiểu những lời ta nóichứ?"

Thiếu nữ nghe vậy, kinh dị nhìn Hoa Tinh, nàng phát hiện Hoa Tinh đã thay đổi,trở nên tà dị khiến cho người ta nhìn không thấu. Trong ánh mắt tràn đầy tàkhí, hàm chứa dục tình nhè nhẹ, khiến thiếu nữ trong lòng có chút cảm giác runsợ. Suy nghĩ điều Hoa Tinh đã nói, thiếu nữ hiểu được ý tứ của hắn, song thủcủa nàng từ từ đưa lên che chắn trước ngực, thiếu nữ bình tĩnh nhìn hắn, nhẹgiọng nói: "Ta không muốn đả thương ngươi. Xin ngươi cũng không nên quấy rầyta. Ngươi cũng nên đi làm việc mà ngươi phải làm, việc gì phải quản tới chuyệncủa ta?"

Hoa Tinh không nói gì, khóe miệng lộ ra tiếu ý tà dị, hữu thủ rất nhẹ rất chậmcông tới muốn nắm lấy vai phải của thiếu nữ, tả thủ bỏ phía sau lưng, một chútcũng không để thiếu nữ vào trong mắt. Thiếu nữ nhìn hữu thủ đang công tới,trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, song thủ trước ngực trong không trung khoathành một vòng tròn, rồi từ tâm vòng tròn đó đẩy ra, đón lấy hữu thủ của HoaTinh. Song thủ của hai người khi giao nhau, hữu thủ của Hoa Tinh đột nhiênphát sinh biến hóa, cánh tay thon dài của hắn hệt như linh xà. Trong nháy mắttrở nên mềm oặt như không có xương, theo một góc độ hết sức khác thường, chớpmắt lại nhắm tới vai phải của nàng, trong ngón tay hàm chứa một đạo khí kìnhcường đại, điểm tới huyệt Kiên Tĩnh của nàng.

Thiếu nữ sắc mặt biến đổi, tựa hồ không nghĩ đến tay của Hoa Tinh lại có thểxoay chuyển như vậy. Không ngờ có thể xuyên qua phòng tuyến do song thủ củanàng dựng lên, điểm tới huyệt Kiên Tĩnh của nàng. Nhưng thiếu nữ này cũngkhông tầm thường, vai trái trầm xuống, tránh đi ba phần, đồng thời hữu cướcphát xuất một cước đá tới bắp chân của Hoa Tinh, thập phần thần diệu. Hoa Tinhlắc mình tránh né, tiếp tục tấn công nàng. Hắn tịnh không hề thi triển thựclực chân chính của bản thân, bởi vì hắn muốn cho thiếu nữ này phải tâm phụckhẩu phục, để nàng thi triển hết tất cả tuyệt kỷ rồi sau đó mới chế trụ nàng.

Trong nhất thời, hai thân ảnh bốc lên khỏi lớp cỏ dại trên mặt đất. Một lammột bạch hai nhân ảnh trong không trung không ngừng dao động, rất nhanh xuấtchiêu công kích đối phương. Thiếu nữ càng đánh càng sợ, giao thủ đã được trămchiêu, nhưng nàng vô luận công kích thế nào cũng không nắm được chéo áo củaHoa Tinh, mà hắn vẫn tiêu sái tự nhiên như vậy, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt,bộ dạng xem chừng đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Hoa Tinh với võ công của thiếu nữ cũng phải giật mình, tựa hồ như hoàn toànngoài dự liệu của hắn. Nhìn sắc trời, cũng đã không còn sớm nữa, cũng nên rờiđi thôi. Hoa Tinh cũng không hề muốn lãng phí thêm thời gian với nàng nữa. Chỉthấy thân hình của Hoa Tinh đột nhiên biến dài ra, thân thể hắn trong nháy mắtnhư biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Thiếu nữ trong lòng kinh hãi, trong lòngbiết là không ổn, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười kỳ dị, đồng thời mộtchưởng vỗ xuống đỉnh đầu của nàng, xem ra là muốn tự sát. Thiếu nữ trong mắtlộ ra thần sắc thản nhiên, đây là điều ngoài dự liệu của mọi người, ít nhất làHoa Tinh cũng không hề nghĩ đến điều này. Liếc mắt nhìn về phương xa, thiếu nữtrong lòng hướng về mảnh đất mà nàng đã sinh sống trong bao năm hẹn tái kiến,đồng thời trong lòng cũng kêu gọi người yêu nơi phương xa, chàng chờ ta nhé,đừng bỏ đi xa.

Một chưởng trí mạng, cuối cùng cũng vỗ xuống đỉnh đầu của thiếu nữ có dungnhan tuyệt mỹ trong thiên hạ, vậy nàng có chết hay không? Hoa Tinh đối vớiđiều này này có thể làm được gì đây? Ai biết được? Có lẽ nàng sẽ chết, đó làgiấc mộng mà nàng vẫn luôn theo đuổi, không phải sao? Cũng có thể nàng khôngchết, bởi vì đó không phải là điều Hoa Tinh muốn thấy, phải không?.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...