Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 39



Trở lại khách điếm, Hoa Tinh nhìn thấy Trần Lan cùng Cô Ngạo (liệt danh thứhai mươi tư trên Phong Vân Bảng, Độc Hành Khách – Cô Ngạo- Chap 20) chính đangcùng một thiếu nữ nói chuyện, Nhìn qua tựa hồ như thiếu nữ kia mới tới chưalâu. Hoa Tinh nhìn thoáng qua thiếu nữ kia, tịnh không có lấy một điểm xuấtsắc, có lẽ đây là một nhân tài không hề dùng dịch dung khiến cho người khácchú ý, vậy thì mới có thể trở thành một người trinh sát ưu tú, mới có thể cungcấp đầy đủ những tin tức hữu dụng cho thư viện.

Trong phòng,ba người thấy Hoa Tinh cùng với một thiếu nữ mà họ chưa có gặpqua, đều rất là sửng sốt. Thiếu nữ kia vừa trông thấy Hoa Tinh, bèn đứng dậyhành lễ nói: "Thuộc hạ Phượng Hoàng Thư Viện, Lạc Dương phân đường đệ tử TiểuNgọc ra mắt đặc sứ."

Hoa Tinh liếc mắt nhìn, cười cười nói: "Không cần đa lễ, mau ngồi xuống nóichuyện nào. Không thể tưởng được ngươi lại tới nhanh như vậy, Ngày hôm quathân phận của ta mới được Thư viện chính thức công nhận, hôm nay ngươi đã tới.Đúng lúc ta cũng có một số việc muốn hỏi các ngươi, ta không có lấy một điểmquen thuộc về nơi này, có rất nhiều sự tình ta không lý giải được, rất nhiềuthế lực mà ta không nắm rõ được động tĩnh của họ, khiến cho ta thường khôngthể phán đoán chân giả của sự việc được." Nói xong bèn liếc mắt nhìn ba người,thấy ngay cả Cô Ngạo cũng như Trần Lan khi nhìn chăm chú cũng không thể nàonhận ra Ám Vũ, tựa hồ đều đang suy đoán thân phận của nàng. Khuôn mặt Hoa Tinhkhẽ mỉm cười.

Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn Hoa Tinh, thầm nghĩ hắn quả thật là một trong số rấtít những thiếu niên anh tuấn trong thiên hạ, tương lai cũng không biết sẽ cóbao nhiêu nữ nhân bị hắn mê hoặc. Nghĩ lại những thông tin nàng thu thập đượctrong mấy ngày nay, hắn mới đến Trường An thành được bốn năm ngày, bên ngườiđã có một vị mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ là Mai Hương tiểu thư. Hơn nữa từ nhữngdấu hiệu đã có, Thu Nguyệt của Hoa Sơn có lẽ cũng rơi vào trong lưới tình củahắn.

Tiểu Ngọc nói: "Đặc sứ có vấn đề gì muốn hỏi, xin cứ tự nhiên. Chỉ cần thuộchạ biết, nhất định sẽ không dấu giếm trả lời ngài."

Hoa Tinh suy nghĩ một chút, hỏi: "Sự tình của ta mấy ngày nay tin rằng thưviện đều đã biết. Ta muốn hỏi một chút về tình hình cụ thể trước mắt ở trongTrường An thành, có đại thế lực nào có hành động để đối phó với ta, hoặc giảcó hành động gì đối phó hay chuẩn bị diễn ra?"

Tiểu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sự tình của công tử, toàn bộ Thư viện đềuđã biết, tất cả mọi người đối với những biểu hiện của công tử thập phần hàilòng, vinh quang của Thư viện cũng do công tử đem lại. Nhân vì trong nhiều nămqua, công tử là người đầu tiên vì Thư viện của chúng ta mà lập uy với thiên hạvõ lâm. Từ trên người công tử, khiến người trong thiên hạ đều nhìn thấy đượcthực lực của Thư viện chúng ta, không dám coi thường chúng ta nữa. TrongTrường An thành này, tứ đại thế lực, chúng ta đều tùy thời chú ý đến động tĩnhcủa bọn họ. Bắt đầu từ khi công tử giết chết năm vị cao thủ kia, công tử đãkhiến tất cả các nhân vật trong Trường An thành phải chú ý. Ngày hôm qua côngtử vừa đánh trọng thương Lôi Đình Thư Sinh Chiến Vân, điều này khiến cho uydanh của công tử đại chấn (gây chấn động lớn). Hôm nay công tử đã sớm ở vị tríthứ mười lăm trên Phong Vân Bảng, một bước lên đến ba cấp. Trong chốn Võ Lâmmà nói, ở Phong Vân Bảng từ xưa tới nay cho bao giờ có sự tình như vậy cả.

Đối với võ lâm, theo lý giải của Thư viện chúng ta, bọn họ bây giờ đang toànlực điều tra lai lịch thân phận của công tử, chăm chú theo dõi nhất cử nhấtđộng của công tử. Long Xà Bang ở phía đông thành không hề có động tĩnh gì lớn,chỉ là Long Tam hạ lệnh, tất cả đệ tử trong bang nhìn thấy ngươi đều phải thốilui ba bước, không thể trêu chọc người. Mà Bạch gia phía tây thành, theo hiểubiết của chúng ta, thế lực của Bạch gia đang ở toàn lực truy tìm hai nữ nhân,đại bộ phận thế lực của Bạch gia đã ra khỏi thành, đối với công tử thật ra làkhông có hành động gì. Duy chỉ có một bất lợi cho công tử đến từ phía ThôngThiên Môn, chỉ là bọn chúng tựa hồ cũng hiểu được động đến công tử sẽ khôngthu được kết quả tốt, nên không dám đến trực tiếp đến trêu chọc công tử, chúngđang suy tính quỷ kế âm độc, xem thế nào mới có thể đối phó được công tử. Mặtkhác cũng có một nhóm lớn nhân sĩ võ lâm đến từ bên ngoài Trường An đang tiếnnhập vào trong thành, đều là vì Tị Thủy châu mà tới, có lẽ nhất thời sợ rằnghọ sẽ không dễ dàng rời đi."

Hoa Tinh nghe thấy vậy, liếc mắt nhìn Trần Lan, sau đó hỏi Tiểu Ngọc: "Nhiềungười như vậy đến đây vì Tị Thủy châu, rốt cuộc viên ngọc kia có gì chỗ nào kỳlạ. Nếu chỉ có công dụng tị thủy (không sợ nước) mà thôi, ta nghĩ cũng sẽkhông có nhiều người đến cướp đoạt như vậy?"

Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn Hoa Tinh, nàng không thể nghĩ được hắn ngay cả đếnđiều này cũng không biết. Tiểu Ngọc nhẹ giọng nói: "Tị thủy châu đích xáckhông chỉ có tác dụng tị thủy mà thôi, theo lời đồn đại thì cao thủ đứng đầutrong Võ Lâm năm đó là Huyết Sát Chân Quân Tương Tất Sinh đã lưu lại một quyểnbí kíp trong đó ghi chép lại võ công của lão ở dưới đáy của Hắc Long đàm. Aimuốn tìm được bộ võ học tuyệt thế vô song này, phải lặn xuống độ sâu trămtrượng mới có thể lấy được quyển bí kíp kia. Đáng tiếc là Hắc Long đàm dùkhông lớn, nhưng áp lực nước so với những nơi khác lại mạnh hơn gấp đôi, ngườithường chỉ cần xuống dưới mười trượng thì lồng ngực nhịn không được cảm giáckhó chịu rồi, nếu tiếp tục lặn xuống thì sẽ bị trọng thương, vì vậy chưa có aidám xuống quá sâu. Cho nên lúc này việc tranh đoạt Tị Thủy châu đã trở thànhmục tiêu trong lòng của rất nhiều người, tất cả mọi người đều nghĩ nếu tìmđược Tị Thủy châu, có thể lặn xuống mà đoạt lấy bộ tuyệt thế kỳ học này."

Hoa Tinh nghe thấy vậy bèn liếc mắt nhìn Trần Lan, thấy trong mắt nàng hiệnlên một chút thê lương, hắn biết vết thương trong lòng nàng nàng nhất thời vẫncòn chưa lành. Hoa Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Những người này quả thậtlà chấp mê bất ngộ (si mê mà không hiểu), cho dù lấy được Tị Thủy châu thì saochứ? Lời nói không muốn nghe ta cũng phải nói. Cho dù có thể tìm được quyển bíkíp đó đi chăng nữa, hắn liệu còn có thể sống mà rời khỏi Hắc Long đàm haykhông, có thể là không. Cuối cùng còn không phải là sẽ trở thành cái giá treoquần áo cho người ta hay sao (ý nói là bị người khác lợi dụng), ngoại trừ kếtcục tử vong đang đợi hắn, thì còn có khả năng khác sao?" Thân thể Trần Lan rõràng có một chút run rẩy, hiển nhiên nàng có chút đồng tình với quan điểm củaHoa Tinh.

Tiểu Ngọc đạo: "Công tử nói rất đúng, đáng tiếc đám nhân sĩ trong võ lâm, chỉcần có hy vọng sẽ không hề buông bỏ. Cái này có lẽ là lòng tham vô đáy, cũngcó thể đây là nhân tính. Thế nhân (người trần) luôn thích mạo hiểm đánh cuộccho việc tìm kiếm sinh cơ, tưởng rằng bản thân nhất định có thể vượt qua đượccon đường khó khăn, nhưng khi đối mặt với cái chết, thì có hối hận cũng khôngkịp nữa."

Hoa Tinh ngẫm lại, sự tình đích xác là như vậy, không phải sao? Mỗi một ngườitrong cuộc sống đều coi mình là trung tâm, trong lòng hắn luôn cho rằng bảnthân là kẻ giỏi nhất, không ai sẽ muốn mình kém hơn người khác cả. Người kháckhông thể làm được, thì mình nhất định phải làm được, khi không biết ngườikhác có thể làm được hay không, sao mình không thử mạo hiểm một lần, Nếu kếtquả là thành công, thì lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng đó là sự việc rấtđơn giản, chính mình cũng có thể làm được. Chính vì có loại tâm tư này mà vôsố người trước sau nối tiếp, cho đến khi chết mới hiểu được trên đời này córất nhiều việc không theo ý muốn của mình, đáng tiếc khi đó có hối hận cũng đãmuộn. Chỉ có những nuối tiếc trong lòng là vĩnh viễn bám theo mình.

Liếc mắt nhìn Trần Lan, thấy trong mắt nàng có một tia thở dài, Hoa Tinh khôngkhỏi phải chuyển sang chủ đề khác. Hắn đối mặt với Tiểu Ngọc nói: "Lúc ngươiđến đây, có còn có sự tình gì khác muốn nói với bọn ta hay không? Có việc gìngươi cứ nói ra, ba người bọn họ từ nay về sau đều đều là người nhà, tất cảđều là người của ta."

Tiểu Ngọc nhẹ giọng nói: "Lúc đến đây ra mắt công tử, thì Thư viện muốn chúngthuộc hạ phải nhanh chóng liên lạc với công tử, tất cả phải hết lòng phục vụcông tử. Kể cả người muốn biết tất cả động thái của võ lâm, hay bất kỳ thôngtin của một người có tiếng tăm nào trong giới giang hồ, tùy lúc phải cung cấpcho người những tình huống mới nhất. Đồng thời người có thể thông qua chúngthuộc hạ, sử dụng hết lực lượng của thư viện, người cũng được toàn quyền quảnlý việc thu thập những sự tình bên ngoài. doc truyen tai . Người ở bên ngoàicó những quyền lợi to lớn, có thể so với viện chủ, tất cả những đệ tử củanhững phân viện ở bên ngoài thư viện đều phải nghe hiệu lệnh của người, ngoạitrừ ba vị viện chủ, người có thể ra lệnh cho tất cả mọi người."

Ngay cả Cô Ngạo hay Trần Lan cũng phải giật mình, không thể tưởng được vị đặcsứ Hoa Tinh này lại có những quyền lợi lớn lao như vậy như vậy. Rốt cuộc làhắn có quan hệ gì với Thư viện, vì sao lại có những đặc quyền lớn như vậy?Điểm này, không chỉ có hai người (Trần Lan, Cô Ngạo) không giải thích được, màngay cả những người trong thư viện cũng cảm thấy khó hiểu. Ám Vũ cũng nhìn HoaTinh không thể tưởng được đặc sứ như hắn lại có địa vị lớn lao như vậy, có lẽlà do võ công của hắn trong Phượng Hoàng Thư Viện không có ai là đối thủ cả.

Hoa Tinh trên mặt lộ ra một nụ cười tà dị, nhẹ giọng nói: "Phải rồi, ta cònchưa có cơ hội gặp gỡ nhìn thấy người sáng lập nên Thư viện của chúng ta, TiểuNgọc, nàng mau nói cho ta biết nàng ta là ai vậy?" Lời vừa nói ra, Tiểu Ngọccả kinh, há họng cứng lưỡi không nói được gì, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, tựahồ không nghĩ đến hắn ngay cả sự tình mà thiên hạ ai cũng biết mà hắn lạikhông biết. Mà ngay cả người cao ngạo như Trần Lan cùng Ám Vũ vẻ mặt đều lộ vẻkinh hãi, hắn rốt cuộc với thư viện có quan hệ gì, vì sao mà ngay cả ngườisáng lập nên thư viện còn chưa gặp mặt qua? Thật sự là khiến người ta khóhiểu, có cảm giác thần bí.

Tiểu Ngọc phục hồi lại tinh thần, liếc mắt nhìn mọi người nói: "Người sáng lậpnên Thư viện của chúng ta là người bài danh thứ bảy trên Địa Bảng đó là BăngTâm Ngọc Nữ Sở Thanh Tâm. Đồng thời bài danh đệ nhất mỹ nhân trên Bách Hoa Phổlần đầu. Công tử thật sự là không biết hay sao?" Tiểu Ngọc trong mắt mang vẻkinh ngạc, nghi ngờ.

Hoa Tinh nghe thấy vậy trên mặt lộ ra thần sắc kỳ lạ, trong mắt hiện lên mộttia quang mang tà dị. Nhìn bộ dạng giật mình của ba người, Hoa Tinh phì cườinói: "Sao nào, điều này ta nhất định phải biết mới được hay sao? Ta quả thậtlúc đầu không biết, tuy nhiên bây giờ ta đã biết rồi. Tiểu Ngọc, vị viện chủđó của chúng ta nhất định rất đẹp đúng không?"

Tiểu Ngọc nhìn vào trong mắt cùng với nụ cười tà dị của hắn, trái tim nàng đậprộn ràng, vội vàng mở miệng nói: "Công tử không biết năm đó phong thái mỹ lệcủa viện chủ chúng ta khiến cho cả võ lâm phải chấn kinh, khiến cho nhữngthiếu niên anh kiệt trong thiên hạ tranh nhau theo đuổi, nhưng không có aichiếm được phương tâm của viện chủ. Đáng tiếc thuộc hạ cũng chưa có gặp quaviện chủ, cũng không biết viện chủ mỹ lệ đến mức độ nào, nhưng thuộc hạ cónghe nói hai mươi năm rồi, mà viện chủ vẫn mỹ lệ như xưa, nhìn qua thì nghĩngười chỉ mới hai mươi lăm tuổi, thành thục mỹ lệ, cực kỳ mê người. Viện chủđã nhiều năm nay không ra khỏi thư viện, cho nên số người nhìn thấy viện chủcũng không nhiều lắm."

Hoa Tinh nghe thấy vậy, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười vô cùng tà dị, trongmắt lóe lên một tia chờ mong. Vẻ mặt của hắn khiến bốn người nhìn thấy phảingẩn ngơ, hiển nhiên là bị mị lực tà dị của hắn hấp dẫn. Trong lòng Hoa Tinhnhớ tới Trầm Ngọc Thanh ngày đó có nói, tương lai hai người sẽ gặp lại nhau.Hắc hắc, đợi khi hắn trở về sẽ lấy cả Thanh Tâm và Ngọc Thanh ba người, đếnlúc đó Phượng Hoàng Thư Viện không phải sẽ trở thành hậu cung của hắn, hắchắc. Không sai, chủ ý này quả là không tồi. Hoa Tinh nghĩ vậy, trong mắt hiệnlên một tia quang hoa lóng lánh. Khóe miệng hiện ra một nụ cười kỳ dị nhưngcực kỳ mê người, tràn ngập lực hấp dẫn không thể kháng cự. Trần Lan cùng Ám Vũđều ngơ ngác nhìn Hoa Tinh, hiển nhiên đã hãm nhập (rơi vào) trong mị lực kỳdị của hắn. Cô Ngạo trong lòng chấn động, Hoa Tinh này thật sự là quỷ dị, toànthân tràn ngập mị lực tà dị, khiến sâu thẳm bên trong hắn cũng bị Hoa Tinh mêhoặc.

Nhìn bốn người, Hoa Tinh mỉm cười, toát ra một mị lực không nói thành lời. HoaTinh cười nói; "Không nghĩ được nguyên lai ba vị viện chủ của thư viện đều lànhững mỹ nữ mỹ lệ động nhân. Hắc hắ, có rất thú vị, ta sẽ kiếm dịp đến gặp họ,đến lúc đó nói không chừng lại có những ngạc nhiên ngoài ý muốn." Trong khinói những lời này, trong mắt Hoa Tinh hiện lên một chút đắc ý.

Bốn người nghe vậy phục hồi lại tinh thần, có chút không hiểu những ý tứ tronglời nói của hắn. Trần Lan lúc này nhẹ giọng hỏi: "Công tử, người vừa đi rangoài, có thu hoạch được gì không?" Nàng ngầm hỏi hắn, tịnh không có nói trựctiếp, nhưng Hoa Tinh biết được ý tứ của hắn. Nguồn tại TruyệnFULL

Hoa Tinh cười nói: "Có thu hoạch chứ, có một chút, nhưng ta cũng đem thíchkhách kia giết đi. Điểm này Tiểu Ngọc lát nữa tung tin này ra, để cho bọnchúng biết. Ta phải cho bọn chúng biết nếu có kẻ nào không phục, đắc tội vớiHoa Tinh ta, ắt phải chết. Ta phải lập uy trong chốn võ lâm, khiến cho ngườitrong võ lâm phải xem trọng thư viện của chúng ta, không dám khi dễ chúng ta.Ta phải làm cho bọn họ biết, với sự hiện diện của Hoa Tinh ta, kẻ nào dám dámđến thư viện của chúng ta gây phiền phức, sẽ phải trả một cái giá rất đắt, đóchính là tánh mạng của bọn chúng." Sau khi nói xong, trên người Hoa Tinh trongnháy mắt tỏa ra xung quanh một cổ khí thế cường đại vô bì.

Cỗ khí thế cực kỳ cường đại kia khiến những chén trà trong nháy mắt bị chấnnát. Bốn người cảm thấy một áp lực lớn trên người, toàn thân không thể cử độngđược, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn. Bốn người trong mắt lộ ra vẻ vôcùng kinh hãi, mở miệng muốn hét lên, nhưng lại không phát ra một chút âmthanh, nhưng cũng rất nhanh cỗ khí thế cường đại này trong nháy mắt đã biếnmất, thật sự là đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng lại lưu lại trong lòngcủa bốn người dấu ấn không thể nào xóa bỏ được.

Tiểu Ngọc trong lòng cực kỳ khâm phục Hoa Tinh, nghĩ đến từ nay về sau thưviện lại có một cao thủ thực lực mạnh mẽ như vậy, sự tình này khiến người tatrong lòng quả thực cảm thấy vô cùng hưng phấn. Từ nay về sau không phải tiếpnhận sự lạnh nhạt coi thường cũng như khi dễ của người ta, không hề phải lo sợbị người khác lăng nhục, cũng không phải dùng phương pháp cúi đầu dựng thântrong chốn võ lâm. Lần lần nhớ tới từng sự việc trong quá khứ, trong lòng cũngnhịn không được nổi lên một trận chua xót nồng đậm, nghĩ đến sau này sự tìnhnày sẽ không tái diễn nữa, nàng chỉ muốn khóc rống lên một lúc. Tiểu Ngọctrong mắt mang một chút chua xót và bi thương, lẳng lặng nhìn Hoa Tinh.

Trần Lan đứng dậy, thu thập những chén trà trên bàn, thay vào đó là những chéntrà mới. Hoa Tinh nhìn Tiểu Ngọc nói: "Từ nay về sau nếu ta muốn tìm các nàng,làm thế nào để liên lạc đây?"

Tiểu Ngọc nói: "Điều này rất đơn giản, bắt đầu từ bây giờ, công tử vô luận làđi tới đâu, mọi người trong Thư viện đều đi theo sát công tử. Công tử nếu muốntìm chúng thuộc hạ, chỉ cần lưu lại trên mặt đất biểu tượng Phượng Hoàng,chúng thuộc hạ sau khi nhìn thấy sẽ nhanh chóng tới gặp công tử. Công tử còncó điều gì cần hỏi nữa không?"

Hoa Tinh suy nghĩ, đột nhiên hắn nhớ tới ngày đó khi chia tay ba người TrầmNgọc Thanh, Dư Mộng Dao có nói thư viện sẽ cử người đến tìm mình, trước tiênlà để xác định thân phận của mình, sẽ dùng một câu ám hiệu. Nghĩ vậy Hoa Tinhmở miệng nói: "Phượng Hoàng sơn thượng tây Phượng Hoàng. "Lời này có chútkhông hợp lí, Trần Lan, Ám Vũ và cả Cô Ngạo, đều không rõ ý tứ của Hoa Tinhkhi nói lời này.

Tiểu Ngọc nghe vậy, liếc mắt nhìn Hoa Tinh, ám chỉ hắn cũng thập phần cẩnthận. Tiểu Ngọc noí: "Phượng Phi phàm điểu. Công tử có cần phải cẩn thận thếkhông? Lần này bởi vì chúng ta đều biết thân phận của người, cho nên tịnhkhông đến đây để kiểm chứng thân phận của người. Không thể tưởng được là côngtử cũng lại hoài nghi về Tiểu Ngọc?"

Hoa Tinh cười nói: "Ta chỉ là muốn xem Mộng Dao lúc trước có lừa ta hay khôngthôi, Cho nên hôm nay mới phải thử một lần. Phải rồi Tiểu Ngọc, ngươi có biếtChiến Vân và Lý Vân La có quan hệ gì không? Nếu biết thì nói cho ta biết, cònkhông biết thì đi điều tra rõ ràng cho ta. Ngươi còn có điều gì muốn nói vớita không?"

Tiểu Ngọc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Bẩm công tử,theo chúng thuộc hạ được biết,ba tháng trước Chiến Vân gặp Lý Vân La ở chân núi Thái Sơn, rồi cùng nhau đồnghành tới đây. Quan hệ của hai người này rất khó nói rõ ràng được, chỉ có thểkhẳng định là Chiến Vân đang theo đuổi Lý Vân La. Nhưng tới bây giờ Lý Vân Latựa hồ vẫn chưa biểu lộ thái độ về mối quan hệ giữa hai người, có lẽ chỉ cóbản thân bọn họ mới biết. Nhưng từ những tin tức của Thư viện thì xem ra,Chiến Vân còn chưa thành công trong việc theo đuổi mỹ nữ trên Thiên Tiên PhổLý Vân La này.

Mặt khác từ tin tức mới nhận được của Thư viện, nói là từ Thiếu Lâm Tự trênTung Sơn có xuất hiện một vị đệ tử tục gia, cũng khiến người ta khá chú ý.Người này tên là Mục Phong, năm nay hai mươi sáu tuổi. Theo tin tức của thưviện nhận được, vị Mục Phong này ba tuổi đã lên Thiếu Lâm tự cho tới nay cũngđã được hai mươi ba năm. Khi hắn xuất hiện, tựa hồ đại biểu cho Thiếu Lâm hànhtẩu trong giới giang hồ, cụ thể có mục đích gì thì không ai biết được. Nhưngtheo lời đồn đại thì người này võ công cực cao, là kỳ tài trăm năm khó gặp củaThiếu Lâm, nếu so với Phật môn thần tăng - Thiên Nhất thần tăng cũng không hềthua kém. Hắn vừa mới rời khỏi Thiếu Lâm tự được ba ngày, chính nhằm hướng LạcDương mà tới, công tử có thể gặp hắn dọc theo trên đường đi, đến lúc đó thỉnhcông tử nên lưu tâm đến hắn."

Hoa Tinh nghe vậy, nghĩ đến tên Chiến Vân kia còn chưa thể có được Lý Vân Latrong tay, trong lòng vô cùng cao hứng. Hắc hắc, hắn vẫn còn có hy vọng lớnrồi. Cái tên Chiến Vân kia, tốt nhất bản thân hắn nên dạt sang một bên, tránhđể Hoa Tinh khỏi vướng tay vướng chân, bằng không thì, hắc hắc, Hoa Tinh tronglòng cười lạnh. Nghe được từ Thiếu Lâm Tự xuất hiện một vị thiếu niên cao thủ,Hoa Tinh một chút cũng không thèm để ý, chỉ cần không chọc đến Hoa tinh hắn,thì hắn không thèm quản chuyện của tên Mục Phong này. Tên Mục Phong này có làai thì cũng không có quan hệ với Hoa Tinh hắn. Liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc, HoaTinh nói: "Nếu không còn việc gì nữa, nàng hãy trở về đi, nếu thư viện cóchuyện gì không thể giải quyết, thì thông báo cho ta, ta sẽ ra mặt giải quyết.Mặt khác các nàng hãy toàn lực điều tra cho ta, sáng nay là những kẻ nào dámám sát ta, lai lịch cũng như mục đích của bọn chúng, điều tra được thì tới lậptức báo cho ta biết. Từ nay về sau có tin tức gì mới, thì nhớ rõ tùy thời màbáo cho ta biết."

Tiểu Ngọc nghe vậy đứng dậy nói: "Vậy thì thuộc hạ xin cáo từ, công tử trênđường đi hãy bảo trọng." Nói xong bèn ly khai. Hoa Tinh để Trần Lan tiễn nàngta ra ngoài.

Ngồi ở cạnh bàn, Hoa Tinh suy nghĩ nên nói thế nào về sự tình của Ám Vũ đây.Hắn không muốn người khác biết gương mặt thật của Ám Vũ, tránh những phiềntoái không cần thiết. Đợi cho Trần Lan trở về, Hoa Tinh nhìn ba người, rồinhìn Ám Vũ nhẹ giọng nói: "Đây là Ám Vũ, từ nay về sau nàng ấy chính là thiếpthân cũng vừa là bảo tiêu của ta, ta đã thu phục được trái tim của nàng ấy,các người không cần lo nàng ấy sẽ gây bất lợi cho ta. Kẻ sáng nay ám sát ta đãchết, nàng ta bây giờ đổi tên là Tiểu Vũ, Các ngươi thân phận đều giống nhau,từ nay về sau mọi người nên sống chung với nhau thật tốt. Đối với thân phậncủa Tiểu Vũ nhất định phải giữ bí mật không được tiết lộ cho bất cứ kẻ nàokhác, đương nhiên là ngoại trừ Hương nhi và Nguyệt nhi ra, nhưng các nàng ấycũng như mọi người phải bảo vệ bí mật này. Bây giờ cũng là giữa trưa rồi,chúng ta cũng gọi người đem đồ ăn tới mà dùng bữa ở đây, ta định hai ngày sausẽ rời khỏi đây đi Tế Nam. Ta đã chậm trễ ở đây cũng không ít thời gian, cũngnên ly khai thôi. Vài ngay nay toàn Trường An đã bị chấn động, cũng đã xảy rakhông ít sự tình, ta nghĩ buổi chiều cũng nên tĩnh tâm để suy nghĩ thật tốt."

Cô Ngạo và Trần Lan đều nhìn Ám Vũ, trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc kinh,Hoa Tinh làm thế nào mà có thể thu phục nàng ta? Chẳng lẽ là, Cô Ngạo nghĩthầm có lẽ chỉ có khả năng như vậy mà thôi. Mà Trần Lan nhìn bộ dạng có thểnói là thanh tú này, trong lòng biết đây không phải là gương mặt thật của ÁmVũ. Đối với dịch dung thuật của Hoa Tinh, nhìn không ra được một chút dấu vết,nhưng Trần Lan cũng nhận định, Ám Vũ này có lẽ vô cùng mỹ lệ. Hoa Tinh thuphục được nàng ta, có lẽ chỉ có thể dùng mị lực không thể kháng cự của gã,chiếm lấy phương tâm của Ám Vũ. Bằng không có lẽ đã không dễ dàng đến vậy.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác, Mai Hương cùng Thu Nguyệt đang cùng với Ngô Hoa,Tôn Vân Long của Hoa Sơn phái, Xuất Vân đạo trưởng của phái Võ Đang, Lưu Phi,Lâm Vân ở một chỗ. Bảy người cũng đang đàm luận về sự tình của Hoa Tinh. LâmVân cười hỏi Mai Hương: "Mai Hương cô nương, nàng thật sự không biết sư phụcủa Hoa Tinh kia là ai sao? Chúng ta đều vô cùng tò mò, không biết sư phụ củahắn là ai, thế nhưng có thể dạy dỗ được một đồ đệ như vậy, thật sự là khiếnngười trong thiên hạ phải khiếp sợ." Ngữ khí của Lâm Vân vô cùng khách khí.Trong mắt hắn, Hoa Tinh vì Mai Hương, mà khiến cho kẻ không ai dám trêu chọc -Chiến Vân - phải thổ huyết, hắn cũng không muốn mắc phải sai lầm như vậy, chonên đối với Mai Hương vô cùng khách khí.

Mọi người ở đây ai cũng hiểu được thân phận của Mai Hương, biết nếu đối phóvới nàng thì vô cùng dễ dàng, nhưng sẽ động chạm tới Hoa Tinh, như vậy sự tìnhsẽ không hề tốt đẹp chút nào. Với thủ đoạn của Hoa Tinh mấy ngày nay, hắnkhiến cho người khác đều cảm thấy run sợ, người nào hắn cũng dám giết, đámngười ở đây mặc dù trong lòng đối với Hoa Tinh rất bất mãn, nhưng cũng khôngdám đắc tội với hắn.

Mai Hương nói: "Ta đích xác không có hỏi qua sư phụ của huynh ấy là ai, tanghĩ việc này huynh ấy có lẽ cũng sẽ không nói. Hôm nay trên đường đi huynh ấybị người ta ám sát, Lâm thiếu hiệp, không biết các ngươi ở đây có thu được tintức gì mới không?" Nói xong bèn nhìn hắn, tựa hồ muốn từ trong mắt hắn nhìn ramột điều gì đó.

Mọi người ở đây đều rất chăm chú nhìn Lâm Vân, trong lòng hết sức tò mò. Nơiđây là địa bàn của Võ Lâm Thư Viện, có động tĩnh gì nhất định không thể thoátkhỏi ánh mắt của bọn họ, nhưng hắn có nói ra hay không, thì đây lại là mộtviệc khác. Lâm Vân liếc mắt nhìn mọi người, trong lòng hiện lên một nụ cườilạnh, nhẹ giọng cười nói: "Sự tình ta vừa rồi có hỏi qua thư viện, thư việncũng thu thập được không nhiều tin tức. Chỉ nói có một nam một nữ tham giaviệc ám sát Hoa Tinh, mà cả hai người này cũng thập phần thần bí, có thể làthành viên của tổ chức sát thủ thần bí nhất võ lâm Ám Dạ, nhưng điều này cũngkhó có thể khẳng định được. Mặt khác tám người ngoại trừ bốn người của TúyKiếm Môn ở Thái Bạch sơn ra, thân phận của bốn người khác đã được chúng tađiều tra được, đều là những nhân sĩ võ lâm vùng Giang Nam đến tranh đọat TịThủy Châu, chính là Thái Gia Tứ Kiếm Khách, tại một dải Cửu Giang vô cùng códanh tiếng. Chỉ là không hiểu tại sao bọn chúng lại truy sát Hoa Tinh, có thểchỉ có một cách giải thích duy nhất là bọn chúng đã được người ta thuê."

Mai Hương cùng Thu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt trao đổi thần sắc. ThuNguyệt mở miệng nói: "Lời nói của Lâm thiếu hiệp rất có lý, khả năng này chínhxác là rất lớn. Nhưng kẻ nào có thể thuê Thái gia tứ kiếm đến ám sát Hoa Tinh?Hơn nữa lại trùng hợp đến như vậy, cùng với hai sát thủ kia phối hợp ăn ý đếnnhư vậy? Không biết Lâm thiếu hiệp cho rằng ai có khả năng lớn nhất?"

Lâm Vân trong lòng cười lạnh "Muốn lung lạc khiến ta phải nói ra, các ngươicòn kém xa lắm". Lâm Vân trên mặt mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Điểm này đúng làrất khó nói, nghĩ lại Hoa Tinh kia đến Trường An cũng chỉ mới năm ngày, trongnăm ngày này kẻ thù của hắn cũng không ít. Trước tiên là Túy Kiếm Môn, tiếptheo đó là Thông Thiên Môn. Hôm nay Chiến Vân kia cũng cùng với hắn kết thànhthù oán, cho nên chúng ta cũng không biết là kẻ nào làm. Mà người khác có biếthay không cũng không biết được. Cho nên đối với việc Thái gia tứ kiếm vì cáigì mà muốn giết Hoa Tinh, là ai thuê bọn họ tới ám sát Hoa Tinh ta cũng khôngbiết." Nói tới nửa ngày trời, cuối cùng là hắn cũng không muốn nói ra?

Xuất Vân đạo trưởng thấy Mai Hương và Thu Nguyệt không hỏi ra được điều gì,biết Lâm Vân cũng có một số chuyện không muốn nói ra, có tiếp tục tra hỏi cũngchẳng thu được kết quả gì. Xuất Vân nói: "Không biết Tị Thủy Châu kia bây giờđã có động thái gì mới chưa. Hai ngày nay một nhóm lớn nhân sĩ võ lâm tiến vàoTrường An, khiến cho Trường An bắt đầu có chút náo nhiệt. Rất nhiều tin đồnchẳng rõ thật giả thể nào, thật khiến cho người ta chẳng biết tin ai cả. Lâmthiếu hiệp có thể chỉ ra một vài điểm không?" Đến lúc này đã chuyển sang nóivề chủ đề mẫn cảm trong mấy ngày nay.

Mai Hương cùng Thu Nguyệt không có tâm trạng để nghe bọn họ nói tới chuyệnnày, hai nàng ngồi ở một bên thì thầm trao đổi, không để ý tới đám người cònlại Tôn Vân Long và Lâm Vân nhìn hai nàng, trong mắt đều bắn ra một tia lãnhý, tựa hồ như có dụng tâm khác.

Trường An thành từ sau khi Hoa Tinh đến đây, liền rơi vào hỗn loạn, đã xảy rakhông ít sự tình, mà sự tình đều có quan hệ với Hoa Tinh. Từ khi Hoa Tinh bướcchân lên Anh Hùng lâu, gặp gỡ Thu Nguyệt lần đầu rồi ngay sau đó Bạch gia xảyra chuyện, Hoa Tinh cứu đi Tú Quyên và Tiểu Bình hai vị mỹ nữ. Tiếp đó trênAnh Hùng lâu đối mặt với cao thủ của Túy Kiếm Môn và Thông Thiên Môn, rồi HoaTinh đồ đao vào tay, nhất cử giết đi năm vị cao thủ, từ đó mà giương danh tứhải, uy chấn võ lâm. Cuối cùng là ở Anh Hùng lâu, Hoa Tinh vì Mai Hương khiếncho kẻ mà không ai dám chọc giận Lôi Đình Thư Sinh Chiến Vân chấn thương đếnthổ huyết, uy danh càng trở nên vang dội. Ngay hôm sau, Hoa Tinh trên đườngcái bị ám sát, chẳng những không việc gì, còn đem những kẻ tham gia ám sát hắntoàn bộ giết sạch, tất cả đều khắc sâu trong lòng võ lâm nhân sĩ ở thànhTrường An.

Hoa Tinh cũng chỉ xuất đạo được gần năm ngày, nhất cử đã xếp trên Phong VânBảng, xếp ở vị trí thứ mười tám, sao đó không đến hai ngày, liền thăng tới babậc một lúc, xếp hạng ở vị trí thứ mười lăm, tất cả những sự tình này đều gâychấn động võ lâm Trung Nguyên, cũng như làm rung chuyển võ lâm trong thiên hạ.Uy danh của Hoa Tinh từ thành Trường An mà truyền đi khắp thiên hạ, khiến choTrường An thành đối với Hoa Tinh mà nói đích thực đã trở thành đất tốt, để HoaTinh giương danh tứ hải.

Tiếp theo điều gì đang chờ đợi Hoa Tinh? Ai có thể biết được? Nhưng ít nhấtcũng có một điểm có thể khẳng định, trong chuyến đi của Hoa Tinh tràn ngậpnhững truyền thuyết, tràn ngập diễm ngộ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...