Diễm Ngộ Chi Lữ
Hoa Tinh lặng nhìn trường kiếm ngụy dị công đến, trên mặt lộ ra chút sắc tháità dị, khóe miệng khẽ giương lên, ý cười tà tà lại hiện trên bộ mặt anh tuấn,tỏ ra kỳ dị vô bì, khiến người nổi lên lòng cảnh giác. Hàn quang lấp lánhtrong mắt người trung niên, trường kiếm trong tay xuôi theo đường lối kỳ lạđánh về phía Hoa Tinh. Trường kiếm khẽ lay động, liên tiếp chín bông hoa kiếmnhư lớp lớp con sóng không ngừng lập lòe trước mặt Hoa Tinh, mỗi kiếm đều chỉvào yếu huyệt của hắn, hiển nhiên muốn đưa hắn vào đất chết. Hoa Tinh khẽ giơsong thủ lên, năm ngón tay phải xoay nhẹ trong không trung, năm đạo chân khímạnh mẽ xoay tròn công tới, đồng thời ngón giữa ở tay trái bật một cái, mộtđạo chỉ lực vô thanh vô tức bắn tới đùi người trung niên, cố ý đả thương gãtrước, rồi xét hỏi xem ai ở sau lưng sai khiến việc này. Cùng lúc ngay khisong thủ Hoa Tinh đánh ra, lòng hắn đột nhiên nổi lên chút bất an, đồng thờihắn cũng thấy được vẻ đắc ý và giễu cợt trong mắt người trung niên. Hoa Tinhlòng biết bất diệu, chân khí toàn thân lưu động, một vầng khí thể hồng sắc bộcphát trên người hắn, bảo hộ toàn thân hắn. Cùng lúc này, hắc sắc chưởng lựccủa thiếu nữ sau lưng đã ấn mạnh vào giữa lưng hắn. Chưởng lực ấn đầy, thiếunữ chỉ cảm thấy một lực phản chấn cực mạnh truyền lại, đánh tan ba tầng chưởnglực cường hoành của mình, lòng cực kỳ kinh hãi, hình như không ngờ võ công HoaTinh cao như thế. Còn Hoa Tinh khi bị hắc sắc chưởng lực ấn lên bối tâm củamình, lòng nổi lên cảm giác khó chịu, chỉ cảm thấy chưởng lực vô cùng âm độc,lại giống như là Âm Sát Đoạt Hồn Chưởng trong truyền thuyết, bài danh sát thủthứ ba trong mười đại tuyệt học. Chưởng lực chứa kịch độc, trúng người ắtchết. Không ngờ hôm nay mình lại sơ ý, không nhìn ra đây là quỷ kế của địchnhân, bị một chưởng tổn thương không nhẹ. doc truyen tai . Sau khi Hoa Tinhxông lên trước ba bước, đột nhiên đảo người lại, đưa mắt nhìn kỹ hai ngườinày, trong mắt bắn ra một tia hào quang tàn bạo. Người trung niên và thiếu nữđưa mắt nhìn nhau, biết Hoa Tinh đã dính độc chưởng, chống đỡ không được baolâu nữa rồi. Hai người nghiêng mình công đến, chiêu thức mau lẹ ác liệt, cônglực thâm hậu, mỗi chiêu mỗi thức đều là nhắm thẳng tử huyệt trên người HoaTinh, hung ác độc địa vô bờ. Bởi ba người động thủ trên khu phố sầm uất, nênxung quanh có khá nhiều người quan sát, không ít người đã nhận ra Hoa Tinh,phát ra tiếng hô lớn. Rất nhanh ở đây đã tụ tập rất nhiều người, kỳ thực cókhông ít người võ lâm, mọi người đều đang nhìn Hoa Tinh và hai người đánhnhau, muốn biết Hoa Tinh rốt cuộc có bản lĩnh gì, mà mấy ngày ngắn ngủi đãdanh chấn võ lâm. Hoa Tinh lách người tránh thế công của hai người, đồng thờivận công chữa thương, chân khí bảy màu ở thể nội mỗi lần xoay tròn một vòng,thương thế liền giảm đi mấy phần, không bao lâu, thương thế của Hoa Tinh cơbản đã khôi phục. Thấy thế công mạnh mẽ của hai người, trong mắt Hoa Tinh bắnra hàn khí cực mạnh, hiển nhiên Hoa Tinh không thể bỏ qua hai người này được.Nhìn Âm Hồn Kiếm Pháp âm hiểm ngụy dị và Âm Sát Đoạn Hồn Chưởng độc địa vô bìấy, trong mắt Hoa Tinh lóe lên hào quang kỳ dị, không biết hắn đang nghĩchuyện gì. Nữ nhân và người trung niên trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi, khôngngờ Hoa Tinh sau khi trúng chưởng kình độc địa của Âm Sát Đoạn Hồn Chưởng, đãchống đỡ lâu như vậy, mà cũng không bị hai người mình đả thương chút nào nữa,xem ra nếu không bắt đầu dùng kế, thì hôm nay e rằng hai người không có cáchnào hạ hắn rồi. Điều khiến hai người nghĩ mãi không ra là, tại sao sau khi HoaTinh trúng độc chưởng, lại không có tý dấu hiệu và phản ứng nào của việc trúngđộc chứ. Người thường nếu như trúng Âm Sát Đoạn Hồn Chưởng này thì đã chết từlâu rồi, tuyệt đối không thể chi trì lâu đến như vậy, nếu không Âm Sát ĐoạnHồn Chưởng cũng không thể xếp thứ ba trong mười sát thủ được. Lúc này không ítnhân sĩ võ lâm đứng quan sát xung quanh, sớm đã đem việc Hoa Tinh bị tập kíchtrên đường lan truyền đi. Lúc Mai Hương đang ở trong khách sạn thì nghe đượctin này, cả người lo lắng vô tỷ, bất chấp sự cản trở của Cô Ngạo, cường hànhchạy đi thăm hỏi Hoa Tinh, lòng luôn cầu nguyện cho Hoa Tinh, hy vọng hắn bìnhan vô sự. Trần Lan nghe việc Hoa Tinh bị đánh lén, lòng cũng lo lắng khôngyên, vội cùng với Cô Ngạo, đuổi theo Mai Hương. Trong đám nhân sĩ võ lâm đứngquan sát, có mấy người thấy Hoa Tinh luôn né tránh, không dám hoàn thủ, nghĩthầm hắn nhất định đã bị trọng thương, không còn sức đánh trả rồi. Một sốngười có thù với Hoa Tinh, lòng đều đang nghĩ, có nên nhân cơ hội này, trừ điHoa Tinh không. Nhưng cơ hội tốt thế này, để lỡ thì đáng tiếc. Quả nhiên ngườicó ý nghĩ này không phải là ít, chỉ thấy Vương Quân và ba người còn lại củaTúy Kiếm Môn đều nhăm nhe muốn thử, đồng thời trong đám người bay ra bốn nhânảnh bắn thẳng về phía Hoa Tinh, đao quang kiếm ảnh không ngớt như nước chảy,ra sức thăm hỏi trên người Hoa Tinh, định đưa hắn vào đất chết. Ngay lúc nàybốn người Túy Kiếm Môn cũng đã không nhịn được, ào ào huy kiếm xông tới tấncông Hoa Tinh. Tám người đột nhiên xuất hiện, nhất định ảnh hưởng tới việctránh né của Hoa Tinh, nhất thời mười người cũng khá ăn ý, tận lực phối hợpvới nhau để tấn công, muốn mau chóng giết chết Hoa Tinh. Việc này đối với HoaTinh tay không tấc sắt mà nói, áp lực đại tăng, nguy hiểm cũng tăng vọt. Thếnhưng tí ti khí cực hàn trong mắt Hoa Tinh càng đậm, trên mặt phù hiện ra vẻâm trầm lãnh khốc, cặp mắt lấp lánh hào quang một trắng một hồng, vô cùng quỷbí. Ánh mắt nhìn mười người, hệt như đang nhìn mười xác chết, không có chútcảm tình nào. Tay Hoa Tinh đã xuất hiện một ngọn tiểu đao dài bảy thốn, lóelên hàn quang, tà dị vô tỷ, thấy được người quan sát không nén nổi bật cười,tiểu đao như vậy cũng có thể giết người ư? Không có ai tin, trừ Phi người tavươn cổ ra đợi chết. Hoa Tinh cười lạnh một tiếng, hệt như băng hàn nơi địacực, tàn nhẫn vô song, nói: "Hôm trước ta đã từng nói, ai dám bất kính với ta,ai có ý đồ giết ta đều phải chết, hôm nay mười người các ngươi đừng hòng sốngsót rời khỏi đây."
Ánh mắt lãnh liệt chuyển đến người thiếu nữ, Hoa Tinh cười khẩy nói: "Ta rấtkhâm phục cô, từ nhỏ đến lớn, cô là người đầu tiên đả thương được ta, nhưngcũng là lần cuối cùng, đa tạ cô dạy ta biết không ít chuyện, đợi lát nữa ta sẽtiếp đãi cô thật tốt. Bây giờ chúng ta hãy chơi một trò sinh tử, chỉ cần cácngươi chạy khỏi đao của ta, thì hôm nay ta sẽ tha cho người thoát khỏi đó,không hỏi đến việc lần này nữa, nhưng nếu như không chạy được, thì chỉ có mộtcon đường đợi các ngươi. Đến đi!"
Hoa Tinh nói xong, ánh mắt phút chốc trở nên cay nghiệt vô bì, trong cặp mắthào quang trắng hồng thay nhau lấp lánh, cực kỳ quỷ dị. Tiểu đao dài bảy thốn,xoay tròn như gió trong tay hắn, lóe lên hàn quang đoạt hồn. Thiếu nữ và ngườitrung niên đưa mắt ra hiệu với nhau, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ hết sứckinh dị. Thiếu nữ đưa mắt ngó tám người còn lại, rồi nghiêng người nhào vềphía Hoa Tinh, song thủ nháy mắt trở nên đen sì, lại thi triển Âm Sát Đoạn HồnChưởng lần nữa, chưởng phong veo véo chấn động tâm phế người, không khí mạnhmẽ ép đến khiến người khó mà hô hấp. Sau lưng thiếu nữ, trường kiếm ngườitrung niên y như độc xà, âm hồn không tan, từng kiếm không rời khỏi yếu huyệttrên khắp người Hoa Tinh, âm hiểm cùng cực. Tám người kia cũng phối hợp vớithế công của hai người, vây chặt Hoa Tinh vào giữa. Gió quyền sức chưởng, ánhđao bóng kiếm, tầng tầng lớp lớp bao phủ Hoa Tinh. Hoa Tinh cẩn thận nhìn támngười, trừ bốn người Túy Kiếm Môn Hoa Tinh đã từng gặp, bốn người kia Hoa Tinhchưa thấy bao giờ, cũng không nhận ra, không biết lai lịch thế nào. Hàn quangtrong tay Hoa Tinh chớp lên, ngọn tiểu đao trong tay hắn lúc ẩn lúc hiện,khiến người ta hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ quỹ đạo của nó, mỗi lần hànquang lóe lên, trong trường tức thì truyền ra một tiếng kêu thảm. Tiếng kêuthê thảm tê liệt tâm phế ấy, chấn động sâu sắc tâm linh những người quan sát.Chân tay đứt gãy trên đất càng lúc càng nhiều, tiếng kêu thảm kinh tâm độngphách ấy, truyền đi xa, khiến người quan sát chấn động tâm thần, người giaothủ kinh hồn bạt vía. Hàn quang trong mắt Hoa Tinh càng thịnh, hắn không giếtnhững người kia ngay, hắn muốn dùng thủ đoạn sấm vang chớp giật nói cho thếnhân biết rằng, không nên tùy tiện đụng vào Hoa Tinh hắn, đụng vào hắn chỉ cócon đường chết, ai cũng không ngoại lệ. Lúc Mai Hương đến, vừa khéo nhóm ngườiThu Nguyệt cùng với Lôi Đình Thư Sinh Chiến Vân, Thiên Tâm Ngọc Nữ Lý Vân Lacũng nghe tin đi tới. Mai Hương vẻ mặt lo lắng, song thủ nắm tay Thu Nguyệt,cả lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Thu Nguyệt nhẹ nhàng an ủi nói: "Đừng lo, y sẽ không việc gì đâu, chúng ta đixem thử đi." Nói xong kéo Mai Hương chen vào đám đông, rất nhanh đã đứng ở nơitrong cùng. Nhìn tay chân đứt gãy trên đất, hai nàng đều yên tâm, vì Hoa Tinhkhông sao cả, lúc này đang chém giết địch nhân.
Thiếu nữ và người trung niên sắc mặt như tro tàn, trong mắt cũng tràn ngập vẻtuyệt vọng, đâu ngờ được Hoa Tinh lợi hại đến thế. Âm Sát Đoạn Hồn Chưởng độcđịa vô tỷ đối với hắn không có chút tác dụng nào, Âm Hồn Kiếm Pháp danh dươngthiên hạ trong mắt hắn giống như là trò trẻ con, cả góc áo của hắn cũng khôngchạm nổi, thực là khiến người không dám tin.
Từ lúc mười người vây đánh, đến hiện tại chỉ còn ba người, tình huống này chỉnói rõ một việc, chính là đại thế đã mất. Bảy người nằm trên đất đều chưachết, toàn bộ đều tàn phế tứ chi máu chảy không ngừng đang kêu la thảm thiết ởđấy, tình cảnh hết sức đau đớn, cầu chết cũng không nổi. Thủ đoạn Hoa Tinh kháhung ác, không hề giết ngay bọn họ, mà là dùng sự thống khổ của bọn họ để lậpuy võ lâm, nói cho người thiên hạ biết, cả đời đều không được chọc Hoa Tinh,bằng không thì chết không sống nổi.
Hoa Tinh nhìn Vương Quân cùng với thiếu nữ và người trung niên, đây là bangười có võ công cao nhất, đặc biệt là thiếu nữ, có võ công cao cường khôngxứng với tuổi của nàng.
Hoa Tinh cười khẩy nói: "Lần đầu tiên động thủ, ta đã từng nói cho người thiênhạ biết, chớ nên đụng đến ta, nếu không sẽ hối hận không kịp. Đáng tiếc cácngươi không tin, cho nên hôm nay ta nói cho võ lâm thiên hạ một lần nữa, đừngtùy tiện chọc giận Phượng Hoàng Thư Viện chúng ta, càng không nên chọc đến HoaTinh ta. Các ngươi phải nhớ rõ, đồ đao vào tay, thiên hạ cúi đầu! Ai không cúiđầu, thì phải mất đầu!" Nói xong tiểu đao trong tay lượn vòng mau lẹ giữakhông trung, xuôi theo quỹ tích đã định bắn về phía Vương Quân.
Chiến Vân ở trong đám người quan sát nghe nói, hừ lạnh một tiếng, hiển nhiênkhông xem lời nói Hoa Tinh ra gì. Lâm Vân bên cạnh trong mắt lóe lên vẻ âm ulạnh lẽo, tựa hồ nghĩ đến điều gì. Còn Lý Vân La lại yên lặng nhìn Hoa Tinh,nhìn vào tình cảnh quái dị một hồng một trắng lấp lánh không ngừng trong mắthắn, lòng chấn kinh vô bờ, đây là võ công gì, hình như từ xưa tới nay chưatừng nghe nói? Trong mắt một người có thể lấp lánh hai loại hào quang khácnhau, cái này thần kỳ biết bao, lại thần bí biết bao. Lý Vân La không thể tựchủ được bị vẻ thần bí của Hoa Tinh hấp dẫn sâu nặng, chút xíu kẽ hở tronglòng, dần dần trở nên rõ nét.
Cô Ngạo cùng Trần Lan đã tìm được Mai Hương và Thu Nguyệt, bốn người đứng vớinhau. Bốn người cũng đều bị hào quang trắng hồng của Hoa Tinh chấn động mạnhmẽ, đoán không ra trên người Hoa Tinh đáo để ẩn giấu bao nhiêu bí mật. Sư phụhắn rốt cuộc là ai, mà lại có thể dạy được đồ đệ lợi hại như vậy. Hoa Tinhđứng yên trong trường, tiểu đao xoay tròn mau lẹ quanh người hắn, không cầnhắn điều khiển, đao hệt như có ý thức của mình, chủ động tấn công địch nhân.Đương nhiên, đao không có ý thức, hết thảy đều quan hệ với Hoa Tinh. Đao phápHoa Tinh tinh diệu tuyệt luân cực kỳ, không phải người thường có thể tưởngtượng được.
Sư phụ hắn năm xưa liệt danh đầu Thiên Bảng, hùng bá võ lâm mấy chục năm chưahề chiến bại, người có thể thoát khỏi năm chiêu của lão không chết lác đáccũng chẳng có bao nhiêu, có thể đoán được, người dạy ra đồ đệ như vậy, sao cóthể kém được chứ. Lúc này Hoa Tinh hoàn toàn dùng ý khống chế đao, tùy tâm sởdục, lòng nghĩ, đao chuyển.
Nhìn Vương Quân đau đớn mất đi hai cánh tay, Hoa Tinh lòng không có chút cảmtình nào, ánh mắt lạnh giá như nước, im lặng chăm chú nhìn hai người duy nhấtđang đứng. Hoa Tinh thu hồi tiểu đao đầy máu tanh, đầy bá khí, lạnh lùng nhìnhai người. Thanh âm Hoa Tinh lạnh lẽo như nước nói: "Ai sai khiến các ngươiđến ám sát ta, nói ra ta có thể sẽ cho các ngươi được thống khoái, không nóicác ngươi cứ từ từ thưởng thức mùi vị cái chết đi. Tin rằng các ngươi đã từnggiết không ít cao thủ, nhưng e là các ngươi chưa tự thưởng thức mùi vị ấy đâu,hôm nay ta sẽ cho các ngươi sung sướng thưởng thức một lần."
Thiếu nữ sắc mặt trắng bệch nói: "Ngươi đã biết bọn ta là sát thủ, thì phảibiết sát thủ có quy tắc của sát thủ, bọn ta dù chết cũng sẽ không nói ra ai làngười mua đâu, có gan thì ngươi ngạnh tiếp bọn ta mấy chiêu, chúng ta hạ thủphân sống chết." Nói xong chầm chậm nhấc song thủ lên.
Hoa Tinh cười nhạt nói: "Muốn chết không dễ thế đâu, cô chưa nghe từ ngàn xưakhó nhất là cái chết à? Ta sẽ không tùy tiện lấy mạng các ngươi đâu. Nếu cômuốn động thủ, ta vẫn có thể phụng bồi đến cùng, đến đi, thi triển tuyệt kỹcủa cô ra, để ta hiểu biết một tý." Nói xong bỏ tiểu đao vào lòng. Lúc này hàoquang một hồng một trắng lấp lánh không ngừng trong mắt Hoa Tinh đã ngừng lạirồi, trong mắt hắn chớp động một chút tà dị, đầy mị lực vô biên. Song thủthiếu nữ nháy mắt trở nên đen sẫm, đề tụ công lực toàn thân, vẫy ra Âm SátĐoạn Hồn Chưởng đánh mạnh về phía Hoa Tinh.
Trong mắt Hoa Tinh hiện ra vẻ ca ngợi, nhẹ nhàng nói: "Bằng vào tuổi của cô,có thể luyện Âm Sát Đoạn Hồn Chưởng xếp vị trí thứ ba trong mười đại tuyệt họcđến chín thành hỏa hầu, ở trên sát thủ bảng, quả là hơi khó, lấy võ công hiệntại của cô, đủ để liệt danh thứ năm trên Địa Bảng, đáng tiếc lại không có chúttác dụng nào với ta. Hồi nãy khi cô đánh một chưởng lên bối tâm ta, cô phảihiểu rõ, lúc đó cô không giết được ta, thì đời này cô không có cơ hội nào cóthể giết được ta nữa rồi" Nói xong bàn tay nhỏ đẹp chạm nhẹ độc chưởng đen sì,mắt Hoa Tinh chứa ý cười, đứng im bất động, còn thiếu nữ lại liên tiếp lùi rasau năm bước, miệng không ngớt hộc máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt gần như trotàn. Hững hờ nhìn Hoa Tinh, trong ánh mắt ẩn giấu điều gì khó hiểu, thần quangtrong mắt lập tức u ám, từ từ ngã xuống.
Người trung niên lúc này nét mặt dửng dưng, huy động trường kiếm, toàn lựccông kích, mũi kiếm linh hoạt như độc xà, lúc nào cũng đâm đến cách người HoaTinh một xích thì ngừng lại, vô luận gã cố sức ra sao, vẫn không có cách tiếnlên một phân nào nữa. Lần nào Hoa Tinh cũng chỉ chấn trường kiếm của gã ra,từng bước ép đến, ánh mắt chứa ý cười lạnh tàn khốc, liên tục bức gã công kíchtoàn lực, người trung niên mỗi khi muốn dừng lại, Hoa Tinh liền áp sát khôngtha, trên người gã lưu lại vô số dấu vết, máu tươi ướt gần hết áo quần gã. HoaTinh để trống song thủ, ngón tay khẽ lay động, chỉ phong bá đạo mà lăng lệ épngười trung niên thối lui từng bước, không có một tý cơ hội nghỉ ngơi nào.
Dần dần kiếm pháp người trung niên bắt đầu lộn xộn, thể lực bắt đầu hạ xuống,hơi thở bắt đầu cấp bách, trong mắt để lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi. Giây lát này, ởtrong mắt gã, Hoa Tinh chính là ác ma, không ngừng tấn công gã, khiến gã khôngcó chút cơ hội nghỉ ngơi nào, nhất định phải làm gã đang linh động trở nên cựckỳ mệt mỏi. Ngay cả muốn chết gã cũng không làm được, mấy lần vung kiếm tựsát, đều bị chỉ lực của Hoa Tinh chấn lệch trường kiếm, trên cằm gã còn lưulại vài vết sâu, đau đớn cõi lòng.
Hoa Tinh đã không giết gã, lại liên tục công kích, cố ý muốn cho gã cảm thụnỗi khổ cầu sống không được, cầu chết cũng không xong, từ từ hành hạ gã. Kếtcục sau khi người trung niên mệt mỏi gã xuống đất, Hoa Tinh đã đình chỉ tấncông.
Quay đầu nhìn mấy người trên đất một cái, đã có ba người mất máu quá nhiều nênchết đi, còn lại bảy người, trừ thiếu nữ bị trọng thương hôn mê ra, nhữngngười khác người đều đầy máu, không ngớt kêu thảm. Hoa Tinh đưa mắt nhìn bốnngười Mai Hương trong đám người, hữu thủ vẫy nhẹ. Mọi người chỉ cảm giác cómột trận gió nhẹ lướt qua, mấy tiếng kêu thảm lập tức đã dừng lại, nhìn vàotrong trường lần nữa, trong bảy người còn sống, ngoài thiếu nữ ra, sáu ngườikia đều đã vỡ đầu, chết thảm trong tay Hoa Tinh.
Người chung quanh không thể không hít một hơi, sự chấn kinh trong lòng, khôngcó cách nào tả được, ánh mắt kinh hãi nhìn Hoa Tinh, toàn bộ đều bị võ côngcủa hắn làm ngây ra. Một cái vung tay nhẹ nhàng như vậy, vô thanh vô tức đánhvỡ đầu của sáu người, đó là chuyện đáng sợ biết bao, mà võ công lại lợi hạibiết bao.
Trong Trường An tĩnh một lát, mọi người đều nhìn Hoa Tinh. Chiến Vân lòng cũngtràn ngập kinh hoảng, mắt hiện ra vẻ không tin, sợ hãi nhìn Hoa Tinh trongtrường. Người của Hoa Sơn phái và Võ Đang phái, lòng đều nổi lên nỗi kinh sợ,vị Phượng Hoàng đặc sứ này võ công quá lợi hại, quá tà môn rồi. Động thủ giếtngười, không cho người khác có tý cơ hội sống sót nào, vô cùng bá đạo.
Lý Vân La nhíu mày, lòng vừa chấn kinh với võ công Hoa Tinh, vừa đang nghĩ tớilai lịch của hắn. Hắn rốt cuộc là truyền nhân của ai đây, tại sao có võ côngcao tuyệt như thế nhỉ? Thân phận đặc sứ của hắn đáo để thể hiện việc gì vậy,hắn với Dư Mộng Dao lại có thể có quan hệ gì? Có lẽ mình phải đi Phượng HoàngThư Viện một chuyến rồi, hỏi Mộng Dao xem lai lịch của Hoa Tinh.
Hoa Tinh quét mắt nhìn đám đông, hướng về Trần Lan nói: "Tiểu Tuyết, cô mangthiếu nữ này đi, chúng ta về thẩm vấn một lát, xem rốt cuộc ai muốn gây bấtlợi với ta, đợi đến lúc ta hỏi ra, thì cầm đồ đao tới, khiến chúng hối hậnsuốt đời." Nói xong nghênh đón Mai Hương và Thu Nguyệt, thấy vẻ mặt đầy lo âucủa hai thiếu nữ, Hoa Tinh lòng cũng cảm động, nhẹ nhàng dắt tiểu thủ của haithiếu nữ, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay của hai nàng, Hoa Tinh khôngnén nổi cất lời: "Không cần lo cho ta biết không? Ta không sao đâu, các nàngthấy ta hiện giờ giống người xảy ra chuyện không. Chúng ta về đi, ta còn chờcác nàng tự tay gọt táo giải khát đấy." Trên mặt lộ ra nụ cười tà, mắt chứathâm tình nhìn bọn họ. Đồng thời song thủ truyền vào một cỗ chân khí mát mẻ,hai nàng tức thì toàn thân khoan khoái vô bì, không nhịn được cùng nhu mì nhìnhắn. Nhu tình vô hạn ấy, khiến lòng Hoa Tinh hết sức đắc ý, không chút đếm xỉatới ánh mắt người khác, kéo hai nàng rời khỏi.
Lúc đi qua người Lý Vân La, trong mắt Hoa Tinh lóe động quang hoa hắc sắc, cựckỳ dụ người, chấn động thâm sâu cõi lòng Lý Vân La. Nhìn ánh mắt ấy của HoaTinh, Lý Vân La lòng đột nhiên hiểu rõ hàm ý ánh mắt ấy. Nàng cảm nhận rõ ràngđược, dục vọng chiếm hữu bá đạo của Hoa Tinh, hiểu sâu sắc cái nhìn ấy củahắn, đang để lộ ra ý hắn muốn giành được mình. Lý Vân La lòng liền chấn động,một sự háo hức kỳ đặc nổi lên từ đáy lòng, nhất cử nhất động của Hoa Tinh, dầndần trở nên cực kỳ rõ ràng, hệt như in sâu ở đáy lòng, chẳng có cách gì lauđi. Nhẹ nhàng quay đầu nhìn Hoa Tinh, trong mỹ mục trong suốt mê người, lộ rahào quang kỳ dị lờ mờ. Đúng lúc Hoa Tinh hình như cảm giác được ánh mắt củanàng, cũng quay đầu nhìn nàng, trong mắt lộ ra thần thái dụ người, chan chứalực quyến rũ chí mạng. Bốn mắt giao nhau, Lý Vân La hơi chấn động tâm thần,mất phương hướng trong giây lát, nhưng đã khôi phục lại rất nhanh. Trong mắtHoa Tinh hiện ra một chút đắc ý, tựa hồ nhận ra được biến hóa vi diệu củanàng, hơi hé môi, nhẹ nhàng truyền âm, nói mấy câu. Lý Vân La liền chấn độngtoàn thân, trong đôi mắt bắn ra một đạo thần thái kỳ dị, yên lặng nhìn chằmchằm Hoa Tinh. Trên mặt Hoa Tinh lại hiện ra chút đắc ý, trong mắt thấu lộchút nhu tình, in thẳng vào lòng Lý Vân La. Bạn đang xem tại TruyệnFULL -.TruyệnFULL
Nhẹ nhàng quay đầu lại, Hoa Tinh dắt tay hai thiếu nữ, từ từ đi xa, cuối cùngbiến mất trong tầm mắt mọi người. Thần thái trong mắt Lý Vân La lấp lánh, lặngim nghĩ tới lời nói của Hoa Tinh, có lẽ thực như lời nói của hắn, lòng mình đãsinh ra kẽ hở vì hắn, có lẽ đây chính là việc định trước! Hoa Tinh rốt cuộc đãnói với Lý Vân La điều gì, trừ hai người bọn hắn ra, không có ai biết được. LýVân La đối với lời nói của Hoa Tinh, có phản ứng cường liệt như vậy, điều nàybiểu thị cho cái gì vậy? E rằng chỉ có mình nàng biết mà thôi.
Về tới khách sạn, Hoa Tinh đưa mắt ngó Trần Lan, trong mắt ẩn chứa một chútthâm tình, mục quang di chuyển lên người thiếu nữ hôn mê, Hoa Tinh khẽ nói:"Các vị biết vì sao ta không giết y, mà đem y về không?"
Mai Hương mở miệng nói: "Đó là đại ca muốn từ trên mình y, hỏi ra kết cục aimuốn giết đại ca, sau đó đối phó với chúng." Hoa Tinh lắc đầu nhẹ, ánh mắtchuyển lên người Thu Nguyệt, dường như đang hỏi dò cách nghĩ của nàng.
Thu Nguyệt nghĩ một lát nói: "Hoa đại ca muốn dẫn xà xuất động, đợi địch nhântự tìm tới cửa." Nói xong nhìn Hoa Tinh. Trong mắt Hoa Tinh hiện ra một chúttán thưởng, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu không nói. Mai Hương và Thu Nguyệt đềungẩn người, không biết lòng Hoa Tinh rốt cuộc nghĩ gì.
Trần Lan đứng một bên khẽ nói: "Có phải không tử cho rằng, lần này chúng ámsát không thành công, nhất định còn có lần sau hay không. Đối với một tổ chứcsát thủ mà nói, một khi tiếp nhận một vụ mua bán, thì sẽ tiến hành đến cùng,mãi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ, bằng không sẽ không dừng lại. Muốn phòngbị chúng mãi luôn ám sát, thì nhất định phải nắm chắc hết thảy động tĩnh củachúng, ở vào thế phản kích, cuối cùng tiêu diệt chúng. Mà vị cô nương này võcông cao cường, ắt phải biết không ít cơ mật nội bộ của chúng. Công tử muốn từhành động của y, xem có thể thu phục y hay không, thu về để mình sử dụng, thứnhất để phòng bị đối phương công kích, thứ hai bản thân y cũng là một ngườirất hữu dụng. Có điều tiểu tỷ nghĩ công tử muốn thu phục được y, e không phảilà chuyện dễ dàng đâu nhỉ?"
Hoa Tinh trên mặt lộ ra ý cười, khẽ ca ngợi: "Không thẹn là tỳ nữ của Hoa Tinhta, quả là thông minh tuyệt đỉnh. Muốn thu phục y đích xác không phải là việcdễ, nhưng ta nghĩ cũng không phải là quá khó. Đối với sát thủ mà nói, điều đầutiên phải làm được là lãnh khốc vô tình, đã vô tình, như vậy cảm tình giữa bọnchúng cũng hết sức nhạt nhẽo, giữa bọn chúng ắt là lấy cưỡng bức dụ dỗ để duytrì quan hệ với nhau, chỉ cần biết được thiếu nữ này có nhược điểm nào ở trongtay bọn chúng, sự việc sẽ dễ hơn nhiều. Chỉ cần ta giúp được y, hoặc là cứuđược con tin bị khống chế, thì có thể thuận lợi thu phục được y. Đương nhiêntrong đó còn có những mắt xích khác, cần giải quyết, nhưng ta tin rằng chắcchắn có thể được."
Mai Hương và Thu Nguyệt giờ mới biết Hoa Tinh vốn có ý này, lòng thầm khen hắnthông minh. Trong mắt Cô Ngạo cũng lộ ra vẻ khâm phục, không ngờ Hoa Tinhkhông những có võ công cao cường, tâm trí lại cũng inh như vậy. Lòng dần bộiphục hắn, có lẽ mình đi theo hắn, đúng như lời nói của hắn, là cơ hội khó cóđược!
Hoa Tinh nhẹ nhàng truyền vào thể nội thiếu nữ một cỗ chân khí, trị thương chonàng, im lặng đợi nàng tỉnh lại. Thực có thể từ miệng nàng hỏi được điều gìkhông? Hoa Tinh không biết, cũng không dám khẳng định. Kỳ thực Hoa Tinh tựbiết, sở dĩ hắn không giết nàng, còn có một nguyên nhân, chính vì nàng là nữtử. Nhớ lại trước lúc nàng ngã ra, ánh mắt ẩn chứa hào quang kỳ dị ấy, hấp dẫnsâu sắc Hoa Tinh. Hoa Tinh lòng biết, nữ tử này kỳ thực đã dị dung, có điềuthủ pháp tương đối inh, lúc đầu mình gặp cũng không chú ý. Hoa Tinh lòng đangnghĩ, dung mạo thực sự của nàng như thế nào đây? Có lẽ nói không chừng cũnglàm kinh ngạc. Đáo để thiếu nữ này với Hoa Tinh sẽ phát sinh chuyện gì nhỉ? Cóthể là đoạn hồi ức mỹ lệ? Cũng có thể
