Diễm Ngộ Chi Lữ
Ánh sáng đêm mờ ảo, long lanh như nước. Gió thổi nhè nhẹ như những tiếng đàndu dương. Hoa Tinh khẽ ôm Tú Quyên vào lòng, hai người thinh lặng nhìn lên bầutrời đêm đầy sao, hai trái tim từ từ hòaquyện vào cùng với gió đêm. Hoa Tinhnhẹ nhàng hôn lên vùng tai mềm mại của Tú Quyên, nói những lời âu yếm:"TúQuyên, vợ ta, nàng có cảm nhận được tâm ý của ta chăng?".
Tú Quyên khẽ rùng mình, song thủ áp lên tay của Hoa Tinh, bốn bàn tay hoà vàonhau thật nồng nàn. Dõi về cuối chân trời, thanh âm Tú Quyên u ám: "Trong suốtcuộc đời này, chỉ duy nhất một nam nhân có thể làm cho ta xúc động, duy nhấtmột người, đó là đệ. Đối với phu quân Ngọc Hổ thì chỉ có sự cảm kích mà thôi.Chàng ấy là người đàn ông tốt, đối với ta thì cực kỳ quan tâm chăm sóc, nhưngthật đáng tiếc chàng ấy lại không thể hiểu được trái tim nữ nhân. Trong thâmtâm của chàng, chỉ cần đối thật tốt với ta là ta đã rất hạnh phúc rồi.
Thật đáng tiếc, cái nữ nhân muốn đôi khi lại không phải là quá quan tâm, màcái họ cần đích thị là sự lãng mạn trong chuyện tình cảm vậy. Nữ nhân mà chungsống với nam nhân nhưng lại không thể động lòng, thì họ chỉ có thể lượm lặtnhững ký ức xa xôi trước đây còn đọng lại trong họ, bởi thế đa số nữ nhân đềuchọn cách sống độc thân, khi đó họ sẽ không phải làm vui lòng đấng phu quânkhi đã thành thân vậy. Chàng ấy cũng hiểu điều đó, vì thế chàng thử thay đổikiểu sống mẫu mực để làm hài lòng ta, cũng có khi ôn nhu, cũng có khi mạnhbạo. Có người nói rằng: "Ái tình của nam nhân là phong cảnh, còn ái tình củanữ nhân lại chính là cuộc sống."
Hoa đệ rất tà khí, có lẽ chính là cái loại tà khí này đã động đến trái tim nữnhân. Ta muốn nói rằng, thật là không nên có tình cảm với đệ, tuy nhiên nữnhân thực không thể hiểu được trái tim mình, mặc dù biết rằng là không thể,nhưng vẫn không thể ngăn cản được mình, cuối cùng vô lực chống lại bản thân,càng lún càng sâu. Đệ là một con người cực kỳ lôi cuốn, đệ có minh bạch đượchay chăng?" Tĩnh lặng để mặc cho toàn thân trôi theo tâm hồn, Tú Quyên tự nóira những lời của trái tim.
Hoa Tinh lắng nghe những lời đó của Tú Quyên, thông suốt được rất nhiều điều,thậm chí còn minh bạch được cả tâm tư, tình cảm của nữ nhân. Nhẹ nhàng hôn lênđôi môi cao quý, mỹ lệ của Tú Quyên, trong mắt Hoa Tinh chớp động một tia tinhquái, khe khẽ nói: "Nàng đối với ta thật tốt." Đồng thời hữu thủ nhè nhẹ dichuyển lên trên, dừng lại tại song phong thượng hấp dẫn con người, khẽ xoabóp, chầm chậm cảm nhận sự nhu nhuyễn, đàn hồi đó.
Tú Quyên không có lấy nửa điểm ngăn cản Hoa Tinh, khuôn mặt phớt hồng, cơ thểhoàn toàn thả lỏng, để mặc song thủ của Hoa Tinh tự do hoạt động trên songphong mỹ lệ. Ánh mắt dõi về nơi xa xăm, thanh âm khe khẽ bay trong gió: "Đệ lànam nhân lôi cuốn nhất, ngoại trừ dung mạo thực anh tuấn, lại còn thêm nụ cườicực tà dị luôn hiện trên đôi môi rất hấp dẫn, luôn luôn làm cho người khác rơivào trạng thái không thể xác định rõ ràng. Nhãn thần thì lại rất kỳ đặc, chanchứa lực dụ hoặc con người, lại còn ẩn chứa muôn phần tà dị, làm cho thần hồncủa nữ nhân điên đảo.
Nhưng ưu điểm lớn nhất của đệ, và đã lôi cuốn được ta và Tiểu Bình, thực sựthì lại không là những cái đó, đệ có biết đó là gì không? Đệ vô cùng hấp dẫnta với Tiểu Bình, ở điểm chính là tình thâm, chúng ta có thể nhìn thấy nótrong ánh mắt của đệ, ở đó chứa chan ngàn vạn ái ý. Có lẽ cuộc đời bạn có thểcó nhiều nữ nhân, nhưng ta tin rằng, đó là vì đệ xứng đáng nhận được điều đó,tương ứng với nó, là đệ đã trao cho họ những tình cảm chân thành nhất. Nếu đệchỉ tìm kiếm ở chúng ta sự mỹ lệ, vậy thì khi có được tấm thân của chúng tarồi, tuyệt đối đệ không thể nào có được trái tim của chúng ta. Ta có thể chấpnhận đệ, ngoại trừ tin rằng đây đích thị thiên ý, nhưng quan trọng nhất, điềunày phụ thuộc vào tấm lòng của đệ, có lẽ ta nhận thấy ở đệ chan chứa tìnhthâm, chính nó đã dung hóa trái tim ta.
Ta tự hỏi mình, liệu ngày đó người cứu ta không phải là đệ, mà lại là mộtngười khác. Ta tin rằng trong tình huống đó, có lẽ là đã quên rồi. Ta tuyệtđối không thể vi liễu báo ân, đem bản thân mình ra cho người khác. Nhưng đốivới đệ, thì trái tim ta lại thập phần kỳ quái, ta thực không hiểu được, có lẽđây là thiên ý chăng, hoặc giả là duyên phận vậy. Hoa đệ, đệ có minh bạch đượckhông?" Ngữ khí vừa mâu thuẫn, lại vừa chấp nhận, thản nhiên đối diện với HoaTinh.
Hoa Tinh dùng lực vuốt ve nàng, hữu thủ nhẹ nhàng xoa lên ngọc nhũ mềm mạituyệt vời. Tâm lý Hoa Tinh đã hoàn toàn minh bạch, Tú Quyên với Tiểu Bình hoàntoàn bất đồng nhau, Tiểu Bình thì cởi mở, phóng khoáng, nhiệt tình vô bỉ. CònTú Quyên lại đa phần trầm tĩnh, luôn toát lên vẻ cao quý thiên sinh. Đồng thờiTú Quyên rất ít nói khác xa so với Tiểu Bình, và với tính cách đoan trang caoquý sẵn có trong mình thì Tú Quyên lại càng không thể chấp nhận được một tìnhcảm khác sau khi đã kết hôn vậy. Bởi vậy, nàng thật là một con người cẩn trọngđa, không thể tức thời chấp nhận một người khác ngay được. Nhưng vào thời khắcnày đây, đích thân nghe được những lời tận đáy lòng của Tú Quyên, Hoa Tinh đãthực sự hiểu được rằng nàng đã chấp nhận mình rồi, nếu không thì đã không thểthổ lộ những tâm tình với Hoa Tinh vậy. Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Cuộc đời này,có thể có được trái tim của nàng, là phúc phận của Hoa Tinh này vậy. Nếu chorằng đây là duyên phận, thì ông trời sẽ để chúng ta mãi bên nhau, mãi mãikhông chia lìa. Từ thời khắc này cho đến mãi về sau, cuộc đời của chúng ta sẽluôn ở cùng một chỗ, không bao giờ cách chia, cho đến sau này và sau này nữathì hai ta vẫn vĩnh viễn là phu thê của nhau, hạnh phúc suốt đời cùng nhau.Hoàng thiên chứng giám, vĩnh viễn không chia!"
Thân thể Tú Quyên nhẹ nhàng rung động, lặng im nhìn Hoa Tinh, hai con ngườivới nhãn thần giao thoa với nhau giữa không gian, tình yêu và hạnh phúc trànngập khắp mọi nơi. Ngay lúc này đây, Hoa Tinh đột nhiên nhận ra rằng, cuộc đờicủa mình thật hạnh phúc vô biên, dĩ vãng đã qua, tất cả chỉ còn đọng lại tạiđây đích thị là cuộc sống mà mình đáng sống. Hiện giờ, bản thân Hoa Tinh chợtthấu hiểu rằng cuộc sống này chính là giành ình, cho chính Hoa Tinh này đây.Tinh yêu chân chính cũng đã bắt đầu nảy nở vào giây phút này đây, tin tưởngrằng giữa hai người, trong tương lai sẽ có một kết cục thật tốt đẹp bên nhau.
Trong mắt Tú Quyên chan chứa những giọt nước mắt của tình thương và hạnh phúc,đôi môi nàng khẽ động cực kỳ lôi cuốn, thở ra làn hương thơm ngào ngạt: "Hoàngthiên chứng giám, vĩnh viễn không chia! Hoa đệ, cuộc đời này của tỷ là giànhcho đệ, trái tim này của tỷ mãi mãi là giành cho đệ. Hôn tỷ đi." Giọng nói êmái thanh tao, ngập tràn chân tình dụ hoặc lòng người.
Hoa Tinh hôn một cách nồng nàn lên đôi môi điên đảo thần hồn đó, tận tình nhấmnháp hưởng thụ hương thơm và hạnh phúc mà Tú Quyên đem đến. Hai linh hồn nhưhoà quyện, ôm ấp vào nhau cùng với nụ hôn nồng thắm, song thủ Hoa Tinh khẽthưởng thức ngọc nhũ dụ người, mê nhân, tận tình xoa bóp, tận hưởng cảm giácêm ái mãn lòng, thật là đầy đặn, mượt mà, thật là đàn tính kinh nhân, trongtim chợt dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ. Thân thể Tú Quyên khẽ động, ma sátphải kiên đĩnh Hoa Tinh, động lòng tình dục.
Hoa Tinh chầm chậm hé mở đôi môi ngọt ngào, khẽ nói: "Tú Quyên, chúng ta vàophòng? Ta rất muốn nàng." Tú Quyên toàn thân vô lực, đôi mắt hàm chứa đầy tiakiều diễm nhìn Hoa Tinh, nhẹ cúi đầu, từ từ nhắm mắt. Hoa Tinh chứng kiến sựkiều diềm, e lệ đó thì thực là vô cùng hoan hỉ. song thủ thoa lên ngọc thỏ mỹlệ, xoa bóp khắp thân thể nàng, hai nhân ảnh như biến mất trong không gian.
Ngoài sân, yên tĩnh khắp nơi, chỉ có ngọn gió đêm đang phiêu lãng khắp nhângian. Những ánh sao lộng lẫy, lấp lánh mãi không thôi, muôn ngàn ánh sao trênbầu trời cũng phảng phất như tán thưởng nhân gian, như muốn gửi xuống nhữnglời chúc mừng hạnh phúc.
Trong gian phòng Tú Quyên, Hoa Tinh khẽ đặt nàng lên giường. Nhìn vào đôi mắttuyệt đẹp, trong lòng Hoa Tinh rộ lên sự sảng khoái âm thầm, cuối cùng cũng cóthể sở nguyện rồi đây, phẩm thường được đóa hoa cao quý, mỹ lệ, đích thực làmột đóa lan hoa. Nhìn vào khuôn mặt của đoan trang, cao quý của Tú Quyên, tâmlý Hoa Tinh hưng phấn vô cùng, thực là chỉ muốn nói ra là nữ nhân cao quý, mỹlệ này sẽ mãi mãi thuộc về mình, mãi mãi không bao giờ rời xa, để mình có thểtân tình hưởng thụ, trong lòng Hoa Tinh không thể chế ngự được bản, thập phầnkích động, trong đôi mắt hàm chứa thâm tình, hôn lên đôi môi hấp dẫn.
Trong thâm tâm, Tú Quyên cũng đã lường trước được điều này, nàng đã từng kếthôn, tự nhiên là hiểu được thiếu niên Hoa Tinh này, đối với nữ nhân thì vôcùng tham ái, vẻ kiều mị đột hiện ra bên ngoài, khẽ nhắm mắt lại, để cho HoaTinh mặc tình tận hưởng. Nhớ lại hồi hai người linh hồn và thể xác cùng hoàlàm một, trên mặt Tú Quyên hiện lên sắc đỏ, thần hồn thực sự đã bị Hoa Tinhlàm cho điên đảo mất rồi, chỉ có Hoa Tinh mới có thể làm được mà thôi.
Trong mắt Hoa Tinh từ từ hiện lên hắc sắc hỏa diễm, quái dị vô cùng. Hoa Tinhnhè nhẹ cởi y phục Tú Quyên, đôi môi thuận tiện áp lên đôi môi đỏ của TúQuyên, dừng lại trên song nhũ dụ nhân, hàm trứ một cách cực kỳ thành thục, tậntình nếm trải mùi vị ngọt ngào đó. Bàn tay thuận tiện di chuyển xuống, khámphá nơi thần bí bên dưới. Ngoài trời ánh trăng như dát bạc, chiếu soi khắp đấttrời, cơn gió nhè nhẹ thổi qua, phảng phất đâu đó như có thanh âm của đôi tìnhnhân thoang thoảng hòa theo.
Hoa Tinh hôn khắp cơ thể Tú Quyên, thật sâu tại nơi thần bí giữa hai chân,phẩm thường sư kiều diễm vô bì, thực là cực kỳ lôi cuốn. Tú Quyên khẽ rên nhẹ,làm cho thâm tâm Hoa Tinh vô cùng mê mẩn. Cơ thể nàng rung lên nhè nhẹ, làm mêluyến nhãn tình Hoa Tinh. Nhìn vào người đẹp thanh cao trên giường, trong giờphút này, trên khuôn mặt ngập tràn sự ham muốn, Hoa Tinh không thể không cởibỏ y phục, áp lên thân thể nàng.
Tú Quyên mở đôi nhãn tình nhìn vào Hoa Tinh, trong mắt thập phần tia hấpdẫn,kỳ dị, khẽ nói: "đệ đệ, hảo hảo với tỷ tỷ đi." Nói xong liền hôn lên HoaTinh. Song thủ Hoa Tinh xoa khắp ngọc thể rung động lòng người đó, hữu thủphân khai hai chân nàng, thanh âm rời rạc, vô cùng xúc động nói: "Tú Quyên, vợta, để vi phu hảo hảo hưởng thụ sự mỹ lệ của nàng nhé." Tả thủ liền bóp mạnhlên ngọc thỏ, hữu thủ tách hai chân, tiến nhập thân thể mềm mại của nàng. Chânchính hái đóa hoa cao quý, kiều diễm đó.
Lúc này tâm hồn và thể xác của hai con người hòa quyện vào làm một, trái timcủa cả hai như cùng chung một nhịp đập, cảm giác thực là tuyệt diệu. Thâm tâmTú Quyên có được một cảm giác mà trước đây nàng chưa từng có, thực là hảo đạihảo mỹ, tư vị này đã đem lại cho nàng sự xúc động vô cùng. Hoa Tinh đột nhiênđại chấn, không thể minh bạch ngay được. Nhìn xuống phía dưới, tuyết đồn khẽđộng, cơ thể người đẹp uyển chuyển kiều diễm, tâm lý Hoa Tinh cao hững cùngcực, thực là quá hạnh phúc đa. Nhớ lại lúc Tiểu Bình nói, thân thể Tú Quyênđích xác quá tuyệt diệu, bây giờ được trải qua cái cảm giác bó sát này,thực sựxứng đáng là một tuyệt đỉnh vưu vật, quả là một bửu bối trong lòng mọi namnhân vậy.
Thời điểm hiện tại, Hoa Tinh ngập tràn lòng tự hào khi được chinh phục tấmthân mềm mại này đây, chính điều đó đã làm cho Hoa Tinh đại chấn tâm linh,thực vô pháp hình dung được điều này. Hoa Tinh nhìn vào nữ nhân một cách mêmẩn tâm thần, bất nhẫn tận tình thụ hưởng tư vị của nàng, được phẩm thườngnàng đích thị là lạc thú trong cõi nhân sinh. doc truyen tai . Hoa Tinh đemnhững kỹ xảo được sở học từ Tiểu Bình toàn lực thi triển trên cơ thể Tú Quyên.Cả hai khoái lạc vô bì, Tú Quyên cũng kiều diễm hồi đáp lại Hoa Tinh. TiểuBình nhiệt tình, thực rất khác so với Tú Quyên, Tú Quyên thì lại rất e dè,điều đó làm cho nàng toát ra một lực dụ hoặc vô bì, làm cho nam nhân ham muốncó được cái cảm giác chinh phục vô cùng mạnh mẽ. Chính điều này đã làm HoaTinh không thể thoát khỏi cảm giác bị lôi cuốn dữ dội.
Bên ngoài cửa sổ, ngọn gió đêm vẫn thổi, thời gian bên ngoài như ngừng lại,trong phòng Hoa Tinh háo hức áp lên thân thể nhu nhuyễn của Tú Quyên, khôngngừng tác chiến. Khi mưa gió qua đi, chỉ còn đọng lại ở Hoa Tinh cảm giác tựhào và chinh phục, trong mắt hàm chứa vô tận tia mãn ý, ôm lấy ngọc thể TúQuyên vào lòng, hai người yên lặng nghỉ ngơi. Hoa Tinh vuốt ve cơ thể nàng,song thủ không ngừng lưu lạc trên ngọc thỏ và chốn núi rừng thần bí. Tú Quyênlặng yên để Hoa Tinh tùy ý, lắng nghe thanh âm hạnh phúc đang cuộn cháy tronglòng, khuôn mặt lộ xuất thần tình vô cùng say mê.
Tựa hồ như biết rõ rằng ngay khi trời sáng sẽ phải phân li, Tú Quyên mặc tìnhcho song thủ kia tận tình thụ hưởng sự mỹ lệ của mình. Một đêm hoan hảo, cảhai đã để lại cho nhau những kí ức mãi mãi không bao giờ phai nhạt. Nhớ lạilúc Hoa Tinh uy mãnh công kích Tú Quyên, đã mang lại cho nàng cảm giác hạnhphúc mà trước đây nàng chưa bao giờ có được, nó đã khắc thật sâu vào trong tâmkhảm của chính nàng. Trong mắt Tú Quyên xuất hiện muôn phần ý vị tình yêu,những phút giây luyến ái đó nàng sẽ mãi mang theo, trong tâm niệm của nàngvĩnh viễn luôn có bóng hình Hoa Tinh.
Hoa Tinh thấy khuôn mặt Tú Quyên ửng đỏ, đôi chân run rẩy, bất nhẫn lộ xuấtmột tia tinh quái, khe khẽ thổi lên tai Tú Quyên. Làm cho toàn thân Tú Quyênnhất thời rúng động, không thể chế ngự được trước tia nhìn uy mãnh của tiểuHoa Tinh, nhãn ba lưu chuyển, toát ra vẻ ngượng ngùng, xấu hổ, nhìn Hoa Tinhđương đắc ý vô bì. Nắm lấy tiểu thủ của nàng, nhẹ nhàng đặt lên kiên đĩnh,trong mắt Hoa Tinh hàm chứa thập phần hoan hỉ. Tú Quyên kiều diềm nhìn mộtcách nhẹ nhàng, tiểu thủ chầm chậm vuốt ve nó, nhằm làm thỏa mãn yêu cầu củaHoa Tinh.
Ngày mới, trong ánh sáng huy hoàng của buổi ban mai. Hoa Tinh sau khi đượcphẩm thường trọn vẹn vẻ mỹ lệ của Tú Quyên, Tú Quyên khẽ lay Hoa Tinh dậy, âuyếm mặc lại y phục cho Hoa Tinh, mặc cho Hoa Tinh hưởng thụ tư vị mềm mại củaquyền làm trượng phu, chân thị mỹ diệu cực kỳ. Sau khi mặc xong y phục, HoaTinh soi lên thân thể Tú Quyên xích lõa, đôi mắt toát lên vẻ lưu luyến khôngrời, nhẹ nhàng giúp nàng mặc lại xiêm y. Biểu tình của Hoa Tinh rất ôn nhu,động tác rất ung dung, tĩnh lặng giúp nàng. Tú Quyên lặng im nhìn Hoa Tinh,thầm lộ xuất sự hài lòng một cách kiều mị, dịu dàng, có lẽ chính điều này ởHoa Tinh đã lôi cuốn nữ nhân vậy. Sau khi y phục cả hai đã chỉnh tề, Tú Quyênnhẹ hôn lên đôi môi của Hoa Tinh, rất dịu dàng, rất ôn nhu, thật là quá tìnhcảm đã quá nồng đậm.
Tú Quyên nói: "Chúng ta ra ngoài đi, Tiểu Bình chắc là đã dọn thức ăn cho đệrồi đó." Trên mặt Hoa Tinh hiển lộ nét hạnh phúc vô cùng.
Đến đại viện, khẩu khí Hoa Tinh lôi cuốn vô bì, tâm lý rất đắc ý và thoả mãn.Tối qua là một ngày đặc biệt, là ngày mà Hoa Tinh sẽ tạc dạ ghi lòng đến lúckhông còn trên cõi đời này nữa, là ngày mà Hoa Tinh được lần đầu tiên phẩmthường nữ nhân, mà lại còn được hưởng thụ tới hai vị nữ nhân. Đồng thời đó lạilà hai đóa trên Bách Hoa Phổ, và đã hiểu được hai phẩm chất và phong cách khácnhau.
Đối với hai nữ nhân mà nói, tối qua cũng là một đêm sẽ mãi mãi ghi nhớ cho đếnsuốt đời. Đó là dấu nhấn cho việc họ sẽ làm lại từ đầu, sẽ chào đón một tươnglai mới. Tối qua thực là một đêm khó hiểu, nó làm cho họ có cảm giác như làđêm tân hôn đầu tiên vậy, nói về cả ba người, tất cả đều có ý nghĩa quyết địnhđối với cuộc sống của họ sau này, đó là cả ba đều đã được chứng kiến quan hệthân mật giữa họ với nhau, như vậy hồi ức đó sẽ vĩnh viễn tồn tại trong tâmtrí của họ.
Tú Quyên thì đang dọn dẹp lại gian phòng, còn Tiểu Bình thì đang sửa soạn bữaăn dưới nhà bếp. Hoa Tinh lững thững tiến về phía nhà bếp, vừa nhìn thấy TiểuBình từ phía sau đang chuẩn bị dọn bữa ăn sáng, Hoa Tinh nhớ lại những hìnhảnh lộn xộn tối qua, trên khuôn mặt nở một nụ tà dị, nhẹ nhàng tiến về phíaTiểu Bình, song thủ ôm chầm lấy nàng, nắm cả lên đôi phong nhũ, dùng lực bópmạnh, cảm nhận sự nhu nhuyễn vô cùng gợi cảm, trên mặt hiển lộ ra một tia thỏamãn.
Thân thể Tiểu Bình nhất thời run rẩy, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại,quay đầu lại kiều mị nhìn Hoa Tinh, rất là quyến rũ. Tiểu Bình e lệ nói: "Biếtlà trò xấu này, chỉ có thể là của kẻ phôi đản đệ mà thôi, rõ ràng là khi phụtỷ tỷ mà." Nói xong liền quay đầu lại tiếp tục công việc, cơ thể nõn nà, mềmmại rất đầy đặn khẽ nũng nịu chất chứa vô vàn sự yêu thương trong vòng tay củaHoa Tinh, tạo nên một khung cảnh thập phần dụ hoặc.
Hoa Tinh mỉm cười, song thủ xoa nắn ngọc nhũ một cách tận tình, nói ra nhữnglời vô cùng hãnh diện: "Ai bảo tỷ tỷ lại hấp dẫn như vậy, đệ đệ thực là đã bịtỷ tỷ mê hoặc mất rồi, hắc hắc." Tiếng cười hắc hắc đầy tiếu ý, song thủ nhẹxoa, ôm chặt nàng vào lòng. Cảm nhận được tuyết đồn đầy đặn và mềm mại đang masát với cơ thể.
Mặt Tiểu Bình ửng đỏ: "Đệ đệ thực không muốn ta làm việc sao, ta phải dọn bữasáng cho đệ đây nè, tối qua đã gian nan uy bão với Tú Quyên như vậy rồi, vậymà giờ còn chưa muốn nghỉ nữa à. Thật là không biết chăm sóc cho bản thân gìhết mà." Thanh âm nhỏ nhẹ thanh tao, trên mặt hàm chứa mấy phần quan tâm, biểulộ vô vàn yêu thương trong đó.
Hoa Tinh trong lòng tràn ngập sự vui sướng, ôn nhu vuốt ve khắp cơ thể nàng,khe khẽ nói: "Tối qua thực là quá hưng phấn mà, thật chẳng muốn nghỉ ngơi chútnào. Tỷ tỷ lần tới dạy cho đệ thêm vài chiêu nữa nhá, sẽ rất là tuyệt phảikhông nào?" Vừa nói, ánh mắt vừa lóe lên những tia cười cười tà quái, cho thấyHoa Tinh vừa có những ý định thật là chẳng tốt đẹp gì. (khà khà (^o^) ).
Tiểu Bình đặt tay xuống, tựa người vào Hoa Tinh, nhẹ giọng hỏi: "Tối qua TúQuyên rất đẹp phải không, có làm hài lòng đệ không? Hoa Tinh đệ có phải đã uymãnh làm cho Tú Quyên không thể nghỉ ngơi hả? Không cần phải nói gì đâu, đệ ấyà, thực đúng là một sắc lang chuyên gia quấy rối mà." Nói xong liền mỉm cườikiều mị.
Hoa Tinh vui vẻ không nói lời nào, ngón tay của Hoa Tinh quả thật rất thànhthục, khe khẽ dùng lực, khiến cho Tiểu Bình vô tình rên khẽ, nhìn vào khuônmặt Hoa Tinh đang hưng phấn vô cùng. Sau một hồi ân ân ái ái, Tiểu Bình cùngHoa Tinh ra khỏi nhà bếp, tĩnh lặng dọn cơm, trong tâm trí rất chan chứa tìnhcảm yêu thương.
Khi Tiểu Bình đã dọn xong bữa ăn sáng, họ cùng ngồi vào bàn, yên lặng dùngcơm, ngập tràn hạnh phúc gia đình. Hoa Tinh lặng lẽ dùng cơm, hai nữ nhân chằmchằm nhìn Hoa Tinh, không khí im lặng tỏa ra khắp gian phòng, hơi thở nhè nhẹ.Chan chứa tình cảm thắm nồng, lộ xuất ra những tình cảm chân thành, hòa cả vàocảm giác của ba người, chậm chạp khắc vào tâm trí họ những kí ức không thể nàoquên.
Bữa ăn sáng này, đối với Hoa Tinh, chính là bữa ăn sáng đầm ấm và hạnh phúcnhất, cảm giác hạnh phúc và đầm ấm đó cứ mãi hiển hiện trong tâm trí của HoaTinh. Nhìn Tiểu Bình và Tú Quyên, trong mắt Hoa Tinh ánh lên một tia tà dịkhác thường, thật đáng tiếc là không một lời nào để hình dung rõ được, có lẽlà trong đó chan chứa vạn phần si mê. Không có một tiếng động nào được phátra, mỗi người chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung của riêng mình, trao đổivới nhau bằng ngôn ngữ của trái tim.
Sau bữa ăn, Hoa Tinh nói với hai nữ nhân: "Bây giờ đệ sẽ dịch dung cho hai tỷ,che đi những khuôn mặt tuyệt vời này, đổi thành một bộ mặt bình thường, có nhưvậy thì đệ mới yên tâm được. Trong những ngày tới, cả hai nhớ phải tự bảotrọng, để ta còn có thể lại tiếp tục hảo hảo với nhị vị nữa chứ.
Đợi đệ giải quyết xong mọi chuyện, sẽ lập tức gặp lại hai người, tìm kiếm mộtvùng đất tuyệt vời, và mãi mãi chung sống cùng nhau. Không cần quá lo lắng vềđệ, nói chân thành rằng, không một ai trên khắp thiên hạ này có thể đả thươngđược đệ, chính vì lẽ đó hai tỷ không cần phải quá hao tổn tâm trí, chỉ cần bảotrọng cho chính mình, lần tới gặp lại, hy vọng rằng cả hai đều được bình an vàhạnh phúc, luôn luôn vui vẻ! Đây là những lời mà đệ muốn nói."
Tú Quyên cất tiếng thanh tao: "Hai người bọn ta sẽ luôn bảo trọng mình thậttốt, đệ cũng phải nhớ chú ý đến thân thể, nhớ phải thật cẩn trọng, đừng quá đasự ở bên ngoài. Hai tỷ mãi mãi đợi đệ trở về." Đôi mắt sáng ngời mê hoặc, hòavào đó là ngàn vạn nhu tình, thật sâu lắng nhìn Hoa Tinh. Điều này có lẽ đượcgọi là dùng nhu tình để trói buộc mãnh hổ đây.
Tiểu Bình phảng phất những nét ưu thương, có lẽ là vì sắp phải chia li. Khekhẽ nói, lộ ra những tư niệm u oán trong lòng, thoang thoảng bên tai Hoa Tinh:"Đệ đệ đi nhớ bảo trọng, không được quên hai tỷ, bởi vì bọn ta mọi thời mọikhắc đều sẽ nhớ đến đệ. Cuộc đời này, trái tim này đã vĩnh viễn đi theo đệ rồiđó, dù cho đệ có đi bất cứ nơi đâu, trái tim của đệ có đến bất cứ nơi nào. Mãimãi đợi đệ quay trở về."
Hoa Tinh nhẹ gật đầu, không biết nói gì hơn, mà có lẽ cũng không cần phải nóithêm điều gì. Tất cả không phải đều đã hiểu rồi sao? Thiên ngôn vạn ngữ, khôngrõ phải bắt đầu từ đâu, cả nhân gian tươi đẹp này như đều đã giành cho họnhững lời chúc phúc tốt lành nhất, âm thầm giữ mãi trong tim, cho đến cả cuộcđời, không có lấy một thanh âm, chỉ có tiếng trái tim đang nhè nhẹ du dươngđang bay mãi, chỉ có nó mà thôi.
Sau khi đã từ từ dịch dung xong cho cả hai người, Hoa Tinh rất hài lòng ngắmhai khuôn mặt bình thường đó, nhẹ nhàng nói: "Đệ phải đi đây, bất tất phảithương tâm. Có chia li, sẽ có hội tụ, lần tới gặp lại, hy vọng rằng chúng tađều được vui vẻ, bảo trọng nhé." Ôm hai nữ nhân thật chặt thêm một lần nữa,nhè nhẹ hôn lên họ. Sau khi đã tận tình triền miên, Hoa Tinh bất nhẫn chứngkiến lại cảnh biệt li, quay người Phi thân bay mất. Để lại hai nữ nhân như sidại tại đại viện, đôi mắt nhòe lệ sầu thảm thương tâm!
Dõi theo bóng hình của Hoa Tinh đang dần xa khuất, Tiểu Bình thở dài nói: "Cólẽ cuộc đời này, chàng là do ông trời đã sắp đặt cho chúng ta, cũng có thể đólà ân điểm mà người đã dành cho hai ta. Chàng rất tà khí, thực là khiến chongười khác phải thần hồn đảo điên, vô cùng hấp dẫn."
Tú Quyên nhìn Tiểu Bình, trong đôi mắt ánh lên những tia thản nhiên, bội phầntình thâm, pha lẫn với những tình cảm ôn nhu, dịu dàng; vẽ nên một vườn hoangào ngạt tình yêu, trong đó có hàng trăm những bông hoa kiều diễm, thực rấtchân tình, tận hưởng tất cả những vị ngọt của trái tim người phụ nữ trẻ! Tấtcả đều rất tự nhiên, thực là chỉ dành cho Hoa Tinh mà thôi!" Ánh mắt xa xăm,nhìn khắp đất trời, ngàn vạn tình si, gửi cho Hoa Tinh.
Tiểu Bình nhìn Tú Quyên, trong mắt hiện lên một phần cảm thán, cũng có mộtphần tôn kính. Có lẽ có lẽ nàng hiểu rằng Tú Quyên đối với Hoa Tinh, cũng nhưlà đối với chính bản thân mình vậy, thực là thanh cao. Nhìn lên những đám mâyxanh đang lững lờ trôi trên bầu trời xanh, Tiểu Bình khe khẽ ngâm:
Hồng đậu sinh nam quốc, Tương tư trí tử hưu, Nguyện quân thường hồi thủ, Kíngữ cựu mộng trung.
Dịch nghĩa: Đậu đỏ sinh ra tại phương nam Trung Quốc, Nỗi sầu tương tư cứ cònvương vấn mãi, Mong rằng phu quân sẽ quay trở về, Gửi những lời này vào giấcmộng xa xưa.
Tạm dịch:
Đậu đỏ sinh phương nam,
Sầu thương vương vấn mãi,
Mong chàng sẽ trở về,
Gửi lời trong mộng xưa.
(Có huynh đệ nào dịch được bài thơ này hay hơn, xin vui lòng chỉ giáo cho.(^o^)).
Vừa như trầm tư vào những hoài niệm của chính mình, vừa như đưa ta những lờithề khắc cốt ghi tâm, nhè nhẹ bay trong gió, dịu dàng phiêu lãng về phía chântrời xa xôi.
Đến thành Trường An, Hoa Tinh cảm nhận được phảng phất trong mình vẫn cònhương vị của tình yêu, không thể không dừng lại hạ thân xuống, quay đầu nhìnlại. Đó thực sự là nơi Hoa Tinh đã có được giấc mộng đẹp đầu tiên, có đượcnhững hồi ức tốt đẹp nhất. Mắt Hoa Tinh lóe lên những tia sáng mãi không thôi,mang theo đó là ý chí kiên định, vững vàng, lặng im dõi về nơi đó, sau đó quayngười đi thẳng.
Dạo trên thành Trường An, Hoa Tinh tổng kết lại những sự kiện đã qua. Cuốicùng Hoa Tinh cũng đã thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Bình và Tú Quyên, tuy nhiên đóchỉ là tạm thời, nhưng Hoa Tinh cũng không phải quá lo lắng. Đồng thời đã háiđược hai đóa kiều diễm trong hàng trăm đóa tiên hoa, nói chung trong lòng rấthứng khởi, vô cùng đắc ý. Nhớ lại Tiểu Bình thì nhiệt tình, còn Tú Quyên thìlại hàm súc, nhưng nói chung đều có ngọc thể khiến cho nam nhân mê mẩn, trênkhuôn mặt Hoa Tinh lộ xuất một phần thỏa mãn, điểm thêm là nụ mỉm cười trênđó, hiện ra thập phần tà dị. Mang theo cảm xúc tự hào, Hoa Tinh tiến về kháchsạn.
Khi qua một đầu con lộ phồn hoa, Hoa Tinh chợt nhìn thấy một cô bé. Cô bé đókhoảng chừng 8-9 tuổi, khuôn mặt rất trong sáng, không có lấy một điểm đángnghi, mặc bộ y phục màu xanh lục, dáng người mảnh khảnh, mỏng manh. Cô bé nóichung không xinh đẹp lắm, chỉ có khuôn mặt thanh tú là lôi cuốn người khác màthôi. Cô bé đang cầm những bó hoa để đem đi bán, đang rao hàng mời mọi ngườimua cho, tả thủ xách một giỏ hoa tươi, từ từ tiến về phía Hoa Tinh.
Hoa Tinh im lặng nhìn cô bé, mỉm cười khác thường, trụ thân đứng giữa đường.Cô bé dịu dàng nói: "Công tử mua hoa đi, rẻ lắm. Công tử có thể mua để tặngcho phu nhân hoặc là tặng cho tình nhân cũng được, họ thực sẽ hạnh phúc lắmđấy. Thật đấy, tôi không làm công tử thất vọng đâu, công tử mua đi." Cô bé tậntình mời gọi để bán hoa. nguồn
Nhãn quang Hoa Tinh khẽ động, nghĩ về cô bé những lời nói của cô bé, nếu tamua những bó hoa này, thì khi trở về tặng cho Mai Hương, nhất định nàng sẽthích lắm. Cũng có thể tặng cho Trần Lan nữa, hay thật, hắc hắc. Hoa Tinh nởmột nụ cười thỏa mãn, nhìn vào giỏ hoa của cô bé, bất nhẫn động tâm. Hoa Tinhhỏi giá, chọn lấy bông mà mình thích, ngay tại thời điểm đó, tâm lý Hoa Tinhđột nhiên rộn lên sự bất an. Hoa Tinh nhất thời toàn chuyển chân khí một cáchnhanh chóng, lục thức giải khai, tra xét động tĩnh khắp bốn phương. Rất nhanhđã phát hiện ra một thanh trường kiếm chết người ngay tại phía sau, cực quỷ dịcông kích bản thân, không có lấy một tiếng động phát ra.
Tâm lý Hoa Tinh chấn động, đúng là một loại kiếm pháp rất kỳ đặc, vô thanh vôtức tiếp cận bản thân mình một cách nhanh chóng, âm thanh toàn bộ khắp nơi đềubiến mất, không thể phát hiện được kẻ nguy hiểm này. Đồng thời Hoa Tinh lanhlẹ chuyển thân né tránh, xoay người lại một cách nhanh chóng, đúng là một thânpháp vô song. Hoa Tinh tĩnh lặng quan sát, kẻ đó, là một người trung niên,khoảng chừng 36-37 tuổi, từ đôi mắt, Hoa Tinh đã nhận ra sự khác thường ở conngười này. Kẻ này thực sự võ công cực cao, nhưng cái quan trọng nhất, đâychính là một sát thủ, một sát thủ chuyên nghiệp, chính nhãn thần của hắn đã tốcáo thân thế với Hoa Tinh.
Chứng kiến kiếm pháp quỷ dị vừa rồi, nhãn thần Hoa Tinh lạnh lẽo, đây chính làmột trong thập đại tuyệt học Âm hồn kiếm pháp, bài danh thứ sáu. Sở dĩ nó cótên như vậy là bởi vì nó chứa trong đó là âm hồn bất tán, không bao giờ chết,quả thực cực kỳ đáng sợ. Hoa Tinh không đoán ra được ai đã muốn giết mình, HoaTinh cũng đã gây ra không ít ân oán trên giang hồ, có thể là Tuý Kiếm Môn,cũng có thể là Thông Thiên Môn, Hoa Tinh chưa thể khẳng định được điều này.
Ngay khi Hoa Tinh hồi thân trở lại thì cô bé thanh tú đó liền kinh hô thấtthanh, tựa hồ như là cảm thây rất chấn kinh khi thấy người trung niên đó độtnhiên tấn công vậy. Khi tiếng kinh hô thất thanh được cất lên, tâm lý Hoa Tinhtự dưng lại cảm thấy nổi lên trong lòng hảo sắc, trong đó cũng có chứa vàiphần thương hại, tuy nhiên cô bé thật ra không xinh đẹp. Khiến cho Hoa Tinhgiảm bớt sự cảnh giác trước cô bé này, toàn thân quan tâm xem xét địch nhântrước mặt. Từ ngày Hoa Tinh xuất đạo đến giờ thì đây chính là địch nhân đángsợ nhất.
Nhưng cô bé thanh tú đó ngay lập tức biến đổi thành khuôn mặt lạnh lẽo, tứcthì ngọc thủ mềm mại biến thành tối đen như mực tiếp cận cơ thể Hoa Tinh, vôthanh vô tức.
Hoa Tinh lần đầu gia nhập vào chốn võ lâm, cũng đã trải qua những lần bị độttập, nhưng cũng đều đã bình an vô sự, vậy thì lần này có thể an toàn vượt quabiến cố không? Có thể có cũng có thể phải học một bài học khó khăn đây, khôngphải sao?
