Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 32



Trường An yên bình, vì sự xuất hiện của Hoa Tinh, bắt đầu trở nên hỗn loạn.Mới đến Trường An ba ngày, Hoa Tinh đã mang đến chấn kinh vô tận cho TrườngAn. Thân phận Phượng Hoàng đặc sứ vì hắn đã tăng thêm một phần thần bí, đồ đaovào tay, thiên hạ cúi đầu, khiến tên hắn rung động võ lâm. Giống như là sấmđộng trời quang, chấn động Trường An, chấn động Trung Nguyên, chấn động võ lâmthiên hạ. Hoa Tinh xuất hiện, làm Phượng Hoàng Thư Viện vốn không quá sôi nổităng thêm mấy phần huyền bí, khiến người ta khó mà nhìn rõ.

Phía dưới Anh Hùng lâu, Hoa Tinh với ba nữ tử và Cô Ngạo cùng nhau trở vềkhách sạn. Trên đường không ít người chú thị, chủ yếu là vì Mai Hương và ThuNguyệt rất mỹ lệ. Nhìn Hoa Tinh, Mai Hương vẫn còn đỏ mặt, không nhịn đượckiều mị nguýt hắn một cái,quả thực là dụ người vô tỷ. Mai Hương nói: "HoaTinh, xin lỗi chuyện vừa rồi, ta không nên kiến thức Chiến Vân, khiến ngươihiện nay dây vào địch nhân như thế, tương lai nhất định vô cùng phiền phức.Nhưng đúng là ta nhìn không quen gã khinh thị ngươi, cho nên nhịn không đượclàm ầm ĩ với hắn, xin lỗi." Ánh mắt lộ ra vẻ áy náy.

Hoa Tinh đưa mắt ngó nàng, thấy ánh mắt khiếm khuyết của nàng, bất giác cóchút không nỡ. Mai Hương luôn luôn hồn nhiên hoạt bát, vui tươi động người,lúc này cả khuôn mặt có vẻ day dứt, khiến Hoa Tinh không nhịn được muốn thươngtiếc nàng hết sức. Hoa Tinh nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, trong mắt hiện ra vẻchiều chuộng, nói: "Hương nhi không cần để ý, Hoa Tinh trước giờ không hề giậnnàng. Huống hồ nàng cũng vì bảo vệ ta, mới cãi nhau với Chiến Vân. Ta làm saocó thể tức giận, ta cao hứng còn không kịp nữa. Lại nói, đắc tội với tên ChiếnVân thì đã làm sao, gã cũng chỉ là số một Long Bảng mà thôi. Ngay cả ngườitrên Địa Bảng, ta cũng có thể dễ dàng giết chết, sao phải để ý gã. Đụng đếnsợi lông của ta, chẳng qua, ta lại để đồ đao vào tay, nhất định giết bọn chúnglợn chó cúi đầu." Nói xong trên mặt lộ ra ý cười tà tà, đặc biệt dụ người.

Mai Hương bị câu cuối cùng của Hoa Tinh chọc cho gây cười, không nhịn được bậtra tiếng cười mềm mại, âm thanh cực kỳ mỹ diệu động người. doc truyen tai .Thu Nguyệt và Trần Lan cũng bị lời nói của Hoa Tinh làm tức cười, chỉ có CôNgạo mặt vô biểu tình. Vừa đi, Mai Hương vừa nói: "Hoa Tinh, bọn ta đều biếtvõ công ngươi lợi hại, không coi Chiến Vân ra gì, nhưng sau lưng Chiến Vân cócao thủ tuyệt thế, đến lúc ta e rằng ngươi sẽ xảy ra chuyện, ta thực là lolắng."

Mọi người đều nhìn Hoa Tinh, trong mắt đều có sự lo âu và nghi vấn giống nhau.Hoa Tinh nhìn bốn người, mắt có ý cười tà nói: "Đó là việc tương lai, khôngcần lo cho ta. Đến lúc gặp sư phụ Chiến Vân rồi nói đi, nói không chừng cũngcó thể vượt ra ngoài dự đoán, phải không? Hắc hắc." Trên mặt lờ mờ hiện ra vẻtà dị, huyền bí ngụy dị, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì, thế nào cũng nhìnkhông ra hắn có một chút lo lắng. Quả thực quái nhân số một.

Đi qua chợ, Hoa Tinh thấy có bán trái cây, sắc mặt liền vui vẻ, đi tới muamười mấy cân. Có táo, chuối, lê, còn có đào Tây Thục Tần Xuyên vừa chín tới.Hoa Tinh đưa cho Cô Ngạo, năm người cùng nhau trở về khách sạn. Trong phòngtrọ, sau khi Trần Lan rửa sạch đào đưa cho Hoa Tinh, lại đưa cho Mai Hương vàThu Nguyệt. Cô Ngạo tự mình động thủ.

Thu Nguyệt vừa ăn, vừa khen ngọt, Mai Hương cũng vui vẻ khen không dứt miệng.Nhìn Cô Ngạo, Thu Nguyệt hỏi: "Hoa đại ca, ta muốn hỏi quan hệ của đại ca vớiCô Ngạo được không?"

Hoa Tinh nghe nói, nhìn Thu Nguyệt, thấy tí ti rụt rè đáng yêu trong mắt nàng,tựa hồ chỉ lo mình không hồi đáp nàng, tỏ ra thanh thoát động người. Hoa Tinhhàm tình im lặng nhìn nàng, cười nói: "Đương nhiên có thể. Thu Nguyệt sau nàycô có chuyện gì không hiểu đều có thể hỏi ta, đừng quên lời ta đã nói với côhôm qua, biết không? Đó là sự nhận lời của ta đối với cô, vĩnh viễn không thayđổi."

Thu Nguyệt nghe nói, liền đỏ mặt, nhớ lại câu nói của hắn hôm qua, lòng vừathẹn vừa mừng, tràn đầy hạnh phúc. Nguyệt nhi vợ ta, đợi ta lấy ngươi. Mấy chữngắn ngủi, tiêu biểu sự chấp thuận cả đời, in sâu trong lòng thiếu nữ. ThuNguyệt nhịn không được nhìn hắn, trong mắt hàm chứa hết thảy nhu tình.

Hoa Tinh ngậm cười khe khẽ gật đầu, coi như là trả lời Thu Nguyệt. Nhìn MaiHương và Trần Lan đều có vẻ mặt hiếu kỳ, Hoa Tinh cười nói: "Sau này, Cô Ngạosẽ ở cùng bọn ta, bây giờ gã là người hầu của ta, hoặc là nói thuộc hạ cũngđược. Kỳ thực trước đây ta cũng có tùy tùng, có điều hiện nay đang ở Thư viện,không đi theo đến, bằng không thì năm thằng cha không mở mắt hôm qua, cũngkhông cần ta phải xuất thủ rồi." Bộ mặt anh tuấn, hiện ra ý cười dửng dưng,tràn đầy lực mê hoặc cực mạnh, đặc biệt dụ người.

Ba nữ tử nhìn nhau một cái, đối với lời nói của Hoa Tinh đều có chút hiếu kỳ,không ngờ trước đây Hoa Tinh còn có một tùy tùng, có thể đối phó với cao thủtrên Địa Bảng. Đã có võ công như thế, sao lại có thể đi làm tùy tùng cho ngườikhác? Bất khả tư nghị, khiến người ta khó mà tin. Cô Ngạo vẻ mặt cũng có chúttò mò, nào dè trước đây có người giống mình, làm việc như nhau. Lòng cũng đầyhiếu kỳ đối với thân phận người đó, yên lặng nhìn Hoa Tinh.

Mai Hương có vẻ không tin, khẽ hỏi: "Hoa Tinh, huynh nói ngày trước huynh cótùy tùng, có phải thực không, sao trước giờ huynh chưa từng nói? Người đó làai, rất lợi hại à, có thể đối phó với cao thủ Địa Bảng ư?"

Hoa Tinh cười nói: "Y ư, kêu bằng Hoa Phúc, võ công cũng không tệ, đối phó vớitiểu nhân vật tự nhiên là không có vấn đề, đáng tiếc ta chưa kịp dặn y làmviệc, ta đã đến Trung Nguyên rồi. Tương lai bọn ngươi tự nhiên sẽ biết thânphận y, bây giờ không nói cái này nữa. Cô Ngạo, ngươi đi đặt hai phòng nữa,ngươi với tiểu Tuyết cứ ở lại đây, có chuyện cũng phối hợp tốt. Ta đến đây bangày, nên đã đắc tội không ít người, chẳng qua là bọn chúng đều không dám bạogan đi tới gây sự, nhưng cũng không dám khẳng định là không có ai đến tậpkích. Khi ta ở đây, đương nhiên tất cả an toàn vô sự, nhưng nếu như ta rờikhỏi, bọn ngươi mấy người đến tập hợp với nhau, cố gắng đừng tách ra, để tránhxảy ra chuyện." Mục quang quét qua bốn người, sắc mặt có chút nghiêm túc. Hiểnnhiên cái này không phải chuyện đùa, không được sơ ý.

Cô Ngạo đứng dậy đi ra, Hoa Tinh và ba nữ tử khẽ giọng nói cười. Suốt buổichiều đều ở trong phòng, không đi đâu cả. Chập tối, Cô Ngạo mang về một tintức. Cô Ngạo nói: "Công tử, ta mới từ bên ngoài nghe được một tin, vừa truyềnđến Trường An. Sáng sớm hôm nay, Phượng Hoàng Thư Viện chiêu cáo thiên hạ,Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh, hết thảy hành động bên ngoài đều đại diện choPhượng Hoàng Thư Viện, mọi hành động, Thư viện nhất loạt thừa nhận và gánh váctất cả trách nhiệm. Đặc sứ ở ngoài, tiêu biểu cho Thư viện, có quyền thực hiệnmọi quyết định, Thư viện hết sức giúp đỡ."

Ba nữ tử đều lấy làm kinh ngạc, mặc dù Hoa Tinh tự xưng là Phượng Hoàng đặcsứ, nhưng trước đây Phượng Hoàng Thư Viện chưa chính thức công bố tin này, đềukhông thể khiến người ta hoàn toàn tin tưởng. Hiện tại Thư viện đã công bốthân phận đặc sứ của Hoa Tinh, như vậy đối với thân phận hắn, đã không thể cóngười nào dám hoài nghi nữa. Ba nữ tử kinh ngạc nhất là, đặc sứ Hoa Tinh này,quyền lực dường như rất lớn. Ở ngoài có thể quyết định tất cả, như vậy có gìkhác biệt với Thư viện chủ nhân đâu, chẳng qua là danh xưng không giống màthôi.

Trên mặt Hoa Tinh hiện ra nụ cười, ánh mắt có phần tà dị nói: "Quả là nhanhnhỉ! Xem ra bọn y cũng phải về đến Thư viện rồi, nếu không tin tức không thểtruyền đến mau như vậy. Có lẽ không quá mấy ngày, thì sẽ có người đến liên hệvới ta rồi, Trường An cũng không ở lâu nữa, có chút việc, hắc hắc, cũng nênsớm quyết định thôi." Nhìn bốn người, Hoa Tinh nói tiếp: "Bây giờ ta ra ngoàixem thử, bọn ngươi ăn cơm rồi nghỉ ngơi cho khỏe, Thu Nguyệt đi với ta nhé, tađích thân đưa cô trở về, tránh khỏi xảy ra chuyện gì." Hai người lên đường rờikhỏi.

Đưa Thu Nguyệt về xong, Hoa Tinh mua mấy bộ y phục rồi đi ra ngoài thành.Trong một khu rừng nhỏ không người, Hoa Tinh thay y phục mới mua, sau đó lấyra một tấm kiếng nhỏ, ngó nghiêng bộ mặt mình, cười nói: "Phải đổi gương mặtban đầu này, nhưng dịch dung rất mất thời gian, hãy cứ sử dụng Bách Hoan Vôảnh của ta được rồi, hắc hắc."

Chỉ thấy bộ mặt anh tuấn của Hoa Tinh, dần dần phát sinh biến hóa, trong chốclát đã biến thành một bộ mặt khác, quả thực là huyền bí mà lại quái dị, khiếnngười khó mà hiểu. Lẽ nào đây đúng là cái gọi là Bách Hoan Vô ảnh ư? Khôngsai, chính là loại võ học này. Bách Hoan Vô ảnh vốn là một loại tuyệt thế võcông, nhưng Hoa Tinh thông minh tuyệt đỉnh, vận dụng phương pháp này để dịdung, lấy võ công thâm hậu của mình, biến đổi hình dáng cơ thịt bộ mặt, do đóđạt được mục đích biến đổi dung mạo. Ngắm nghía bộ mặt tầm thường này. HoaTinh cảm thấy rất vừa ý. Nhẹ nhàng cầm bao y phục, thân hình Hoa Tinh lóe lên,đã biến mất tung tích.

Đi đến đại viện tiểu Bình và Tú Quyên ở, Hoa Tinh thấy bốn phía không cóngười, nhẹ nhàng xoay người tiến vào. Chân khí toàn thân mau chóng xoay tròn,tình hình trong vòng ba trượng lân cận hoàn toàn hiện ra trong não Hoa Tinh.Hoa Tinh rất dễ kiếm được hai người tiểu Bình và Tú Quyên.

Khi hai nữ tử trông thấy Hoa Tinh, trên mặt đều lộ ra thần sắc chấn kinh.Không biết hắn tiến vào bằng cách nào, không có chút động tĩnh. Nhìn bộ mặtbình thường, xa lạ như vậy, căn bản là không quen, người này là ai nhỉ? Chẳngnhẽ là …? Nghĩ đến đây, hai nữ tử trao đổi một ánh mắt, đồng thời đề tụ cônglực toàn thân, cẩn thận phòng bị người trước mặt.

Tiểu Bình mở miệng hỏi: "Ngươi là người nào, sao tiến vào đây? Đến đây có mụcđích gì, nói nhanh."

Hoa Tinh cười nói: "Ta ư, là phu quân bọn nàng, trèo tường tiến vào, đến đâyđương nhiên là vấn an bọn nàng, đồng thời ấy à, hắc hắc." Ý cười tà dị trongmắt, nhìn được tâm lý kinh động của hai nữ tử, giống như là có chút hiểu,nhưng mà lại không dám khẳng định.

Tiểu Bình cười nói: "Chớ hồ thuyết bát đạo, bọn ta vốn không biết ngươi, có ýđồ gì mời nói nhanh ra, nếu không bọn ta không khách khí đâu."

Hoa Tinh thấy biểu tình của bọn nàng, vốn định trêu bọn nàng, nhưng sợ làm quáđáng, bọn nàng sẽ tức giận. Bởi vậy Hoa Tinh cười nói: "Vậy được rồi, nếu nhưta quả là người bọn nàng đang tưởng niệm, bọn nàng phải để ta vui vẻ phẩm hàmmùi vị mỹ lệ của bọn nàng một lát, thế nào? Nếu như ta không phải là người bọnnàng nghĩ, thì mặc bọn nàng xử lý, bọn nàng thấy thế nào?" Nói xong nhìn hainữ tử, ánh mắt hiện ra ý cười tà, không chứa hảo ý.

Tú Quyên chỉ nhìn hắn, không hề mở miệng. Vẫn là tiểu Bình nói: "Được, bọn tatin ngươi một lần, ngươi nhanh xuất hiện bộ mặt thực đi, để bọn ta xem xem làai."

Ánh mắt Hoa Tinh thoáng qua vẻ kỳ dị, cười khẽ nói: "Nhìn kỹ, đến lúc đó khôngđược phép nuốt lời đấy" Nói xong cơ thịt trên mặt từ từ biến hóa, rất nhanhkhôi phục bộ mặt anh tuấn vô bì, ngậm cười nhìn tiểu Bình và Tú Quyên.

Lúc Hoa Tinh nói câu không được phép nuốt lời, hai nữ tử cảm thấy trong lòngxuất hiện cảm giác rõ ràng, đột nhiên nghĩ đến điều gì. Đến lúc vừa thấy HoaTinh khôi phục bộ mặt vốn có, hai nữ tử ngoài sự kinh ngạc ra, càng thêm vuimừng. Bọn họ không quá để ý Hoa Tinh sao có thể dị dung thần kỳ như vậy, bọnhọ nghĩ đến chính là Hoa Tinh đến thăm bọn họ, trong lòng vui sướng không nóicũng rõ.

Tú Quyên yên lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút bẽn lẽn, trên mặt hiện ra mấy phầnvui sướng và hạnh phúc. Tiểu Bình cười đầy vẻ cao hứng nói: "Ngươi tiểu hoạiđệ đệ này, thích giở trò xấu, chọc ghẹo bọn ta, coi ta có thể khoan dungngươi." Đồng thời nhào đến.

Hoa Tinh cười nói: "Tiểu đệ sao dám, ta đúng là vô cùng tưởng niệm các vị, đặcbiệt đến vấn an các vị đây, thư thư nên khen thưởng một cái mới phải." Liền ômcơ thể nẩy nở dụ người ấy, hữu thủ nhẹ nhàng di động trên người tiểu Bình,hưởng thụ vẻ mỹ lệ động người ấy.

Tiểu Bình nguýt hắn kiều mị, để mặc tay hắn vuốt ve trên người. Nhẹ nhàng tựangười vào ngực hắn, song thủ nhẹ phất nơi ngực hắn, khẽ nói: "Hoa đệ, ngươisao nhớ đến thăm bọn ta, ngươi rất bận phải không?" Tơ tơ u hương từ trong vòmmiệng mê người truyền vào mũi Hoa Tinh, khêu gợi tình dục hắn.

Hoa Tinh nhìn người ngọc trong lòng, ánh mắt hiện ra vẻ tà dị. Đồng thời bướctới ôm Tú Quyên, hướng về phòng Tú Quyên đi tới. Ngồi trên giường, Hoa Tinh ômhai nữ tử, thâm tình hỏi: "Hai vị khỏe chứ, tưởng niệm ta không?"

Tú Quyên nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn mắt hắn, trong mắt lộ ra nhu tình vô tậnvà đau buồn nhàn nhạt. Trong mắt tiểu Bình cũng đầy vẻ thâm tình, nói: "Bọn tađều rất khỏe, chẳng qua là vô cùng tưởng niệm ngươi, thế nhưng bọn ta đều hiểurõ, giữa bọn ta và ngươi, cuộc đời này e rằng không có kết cục. Nhưng bọn talại không nhịn được tưởng niệm ngươi, có lẽ đây gọi là thiên ý lộng người."Ngữ khí có u oán lờ mờ xua không đi.

Hoa Tinh chấn động trong lòng, có lẽ tiểu Bình nói là, mình đối với bọn nàngbiết đâu không có kết quả, nhưng đã có duyên phận gặp nhau, vậy mình nhất địnhphải nỗ lực, tranh vận mệnh với trời, biến điều không thể thành có thể. HoaTinh quyết tâm, cuộc đời này tuyệt đối không thể bỏ bọn nàng, cũng có thể cáchthức khác một chút, nhưng mình quyết không cho phép bọn nàng rời xa mình. Cólẽ đây chính là tâm lý ích kỷ của nam nhân. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL

Hoa Tinh nghĩ đến đây, tâm tình đã tốt hơn nhiều, việc tương lai để mai saunói, hiện tại quan trọng là nắm bắt thời gian trước mắt, quý trọng hết sức.Cười khẽ nói: "Không được nói nhảm, nếu như không có duyên phận, bọn ta saolại có thể tương ngộ, nếu như không phải ý trời, ta sao lại có thể cứu các vị,nếu như không có tình cảm, bọn ta há lại có thể ngồi ở đây. Cho nên các vịkhông cần nghĩ quá nhiều, bọn ta phải làm là quý trọng tốt thời gian trướcmắt, cố gắng lưu lại càng nhiều hồi ức tốt đẹp. Để khi già, từ từ dư vị đoạnhồi ức ngọt ngào này, như vậy không phải là rất tốt ư?" Nói xong song thủ ômchặt bọn nàng, lấy cái này để biểu đạt sự quý trọng và thương tiếc bọn nàng.

Tiểu Bình nhìn Tú Quyên, trong mắt hai người đều có vẻ tỉnh ngộ. Đúng rồi, hàtất nghĩ nhiều việc không vui như vậy, lo cho ngày mai ư? Bất kể tương lai thếnào, chí ít bọn ta đã từng gặp nhau, yêu nhau sâu sắc, có hồi ức tốt đẹp vớinhau. Như vậy thì đủ rồi, phải không? Nhân sinh vốn là buồn nhiều hơn vui, hàtất lại cưỡng ép làm việc trái tâm ý mình, vậy cũng chỉ tăng thêm đau lòng màthôi. Khoảnh khắc này, Tú Quyên và tiểu Bình đã vứt bỏ hết lo nghĩ trong lòng,thản nhiên đối diện Hoa Tinh, ông trời đã cho bọn họ gặp nhau, thì chứng tỏbọn họ có ngàn tơ vạn lũ quan hệ. Đã không thể làm ngược, sao lại không cởi mởtâm tình, thản nhiên đối diện đoạn cảm tình này.

Nhẹ nhàng, Tú Quyên tựa đầu vào lồng ngực Hoa Tinh, tựa vào lòng nam nhân kémmình hơn chục tuổi, yên lặng khép mắt lại. Tai áp vào ngực hắn, nghe tiếng timdập dồn mạnh mẽ của hắn, tất cả đều chân thực như thế, mà lại ngọt ngào nhưthế. Nhẹ nhàng giao cho người yêu mình, cảm giác ấy cũng là thứ hạnh phúc khótả, nhớ lại chuyện xưa, cuộc đời nhạt nhẽo, có thể có bao nhiêu kỷ niệm, cònlưu ở đáy lòng, Có lẽ ngoài bi thương, đã không còn lại chuyện gì nữa rồi.Trong lòng trống rỗng, ngoại trừ cô đơn lạnh lẽo, chỉ có ưu thương nhàn nhạt,ngẫu nhiên còn có thể lay động, đôi khi thức tỉnh mình.

Làn gió đêm hờ hững, thổi từ cửa sổ vào, mang theo luồng khí mát mẻ, vỗ về batâm hồn khuấy động. Tiểu Bình ngắm nhìn Tú Quyên nhắm mắt, tiểu thủ nhẹ nhàngve vuốt ngực Hoa Tinh, mở miệng nói khẽ: "Hoa đệ, bọn ta đều nghe nói việc haingày nay của ngươi, quả thực khiến bọn ta ngạc nhiên, không ngờ ngươi lợi hạinhư vậy, dễ dàng giết chết hai cao thủ Địa Bảng, nhất cử danh dương võ lâm,khiến người thiên hạ lác mắt"

Hoa Tinh nhìn bọn nàng cười nói: "Cái này cũng chẳng có gì, ta đến TrungNguyên vốn là vì lập uy, đúng lúc vừa vặn gặp bọn chúng, nhất định muốn kiếmphiền phức, bởi vậy ta liền lấy bọn chúng khai đao."

Tiểu Bình cười nói: "Nghe nói lúc ngươi giết bọn chúng, sử dụng chính là mộtcây sát trư đao, thực không?" Ánh mắt hiếu kỳ nhìn Hoa Tinh.

Hoa Tinh cười đáp: "Đương nhiên là thực, cô không nghe người khác nói à? Lúcđó đồ đao vào tay ta, giết bọn chúng lợn chó đều cúi đầu, hắc hắc." Cười mấytiếng tà dị.

Tiểu Bình rung người, lườm hắn một cái, không nhịn được tiếng cười. Hoa Tinhcũng cười hắc hắc, hữu thủ nắm nhũ phong mơn mởn tròn trịa, tận tình xoa bóp,hưởng thụ cảm giác mỹ diệu khó tả. Tiểu Bình chỉ nguýt hắn mấy cái, mặc hắntận hứng.

Tiểu phòng an tĩnh yên lặng một hồi, tiểu Bình lại hỏi: "Nghe nói hôm nay lúcngươi ăn cơm, trên Anh Hùng lâu, lại giáo huấn người mà thiên hạ không muốndây Lôi Đình Thư Sinh Chiến Vân một trận phải không? Ngươi quả thực không sợtrời sợ đất, cũng không biết bớt phóng túng một chút. Làm sau này mắc món nợhết sức nguy hiểm, cũng không biết người khác lo lắng cho ngươi." Trong ngữkhí trách cứ càng có nhiều yêu thương.

Hoa Tinh cười hắc hắc nói: "Thư thư yên tâm, ta sẽ không việc gì đâu, tạ tạ côquan tâm. Hôm nay ta vốn không định đi gây Chiến Vân, có điều vì liên quan đếnMai Hương, cho nên mới xuất thủ dạy dỗ gã một trận. Đồng thời cũng xem như làlập uy vậy, ta phải nói cho thiên hạ biết, tốt nhất đừng chọc ta, bằng khôngchẳng khác nào trêu tử thần, đến lúc hối hận thì không kịp."

Tiểu Bình nhìn hữu thủ sử hoại của hắn một cái, kiều mị nguýt hắn, ánh mắt dichuyển đến nhũ phong mỹ lệ dụ người của Tú Quyên, tỏ ý Hoa Tinh đến đó đi.Đồng thời cất tiếng dịu dàng nói: "Thư thư biết ngươi lợi hại, võ công ngươicao cường, nhưng nếu ngươi đắc tội quá nhiều người, vậy cũng không hay. Cái đógọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, khó đảm bảo người khác khôngdùng thủ đoạn hạ lưu đối phó ngươi, bởi vậy từ nay về sau ngươi phải cẩn thận,biết không?"

Hoa Tinh cười khẽ, xuôi theo mục quang tiểu Bình nhìn tới, tả thủ nhẹ nhàngngắt lấy trái cây chín mọng ấy. Cặp mắt khép hờ, vẻ mặt say sưa, khẽ đáp: "Tabiết rồi, ta sẽ cẩn thận. Cô cũng đừng lo, ta chính là Phượng Hoàng đặc sứ,người nào muốn tiếp cận ta, muốn dùng âm mưu ngụy kế hại ta, e rằng không phảilà điều dễ dàng."

Tú Quyên đang dựa vào lòng Hoa Tinh, cơ thể run lên một cái, song phong trướcngực đã rơi vào tay Hoa Tinh, bị hắn xoa bóp đến toàn thân vô lực, không nhịnđược khe khẽ run rẩy. Mở mắt nhìn hắn, trên mặt phù hiện đám mây hồng. Gươngmặt cao quý mỹ lệ tăng thêm ba phần kiều diễm, đặc biệt mỹ lệ. Nhìn được vẻsay sưa ngây ngất trong mắt Hoa Tinh, Tú Quyên không nỡ quét đi hứng thú củahắn, nhẹ nhàng buông song thủ, mặc hắn tự ý phẩm hàm.

Song thủ Hoa Tinh tận tình hưởng thụ trên người hai nữ tử, ánh mắt lóe lên vẻhưng phấn. Cúi đầu nhìn hai nàng, Hoa Tinh có mấy phần thỏa mãn. Đời này cóthể có được hai người bọn họ, có lẽ là ông trời tưởng thưởng hắn, làm sao anbài bọn họ, đã trở thành vấn đề Hoa Tinh suy nghĩ. Song thủ yên lặng chà xátngọc nhũ mềm mại, thể hội kỹ càng sự mỹ diệu vô bì, trong lòng Hoa Tinh đangquay cuồng như gió.

Nếu như mang bọn họ trở về Thư viện, có lẽ tạm thời chưa được, một là bọn nàngcó thể sẽ không chấp nhận, hai là ba người Trầm Ngọc Thanh có thể không tiếpnhận bọn nàng, cũng là vấn đề. Bởi vì thân phận bọn nàng rất đặc thù, bọn nàngđều không phải là thiếu nữ gì, đều có bối cảnh thân thế nhất định, ở cùng vớimình, là không được mọi người hiểu. Đời này mình muốn phải quang minh chínhđại lấy bọn nàng, vậy đã không phải là việc thực tế rồi. Duy chỉ một biện pháplà để bọn nàng ở bên cạnh mình, không có danh phận, lại có thể đối xử côngbằng yêu quý bọn nàng tốt hơn, đây cũng là cách duy nhất Hoa Tinh có thể làmđược.

Có lẽ tương lai cũng có chỗ trống xoay sở, nhưng đó đã không phải là việc HoaTinh có thể làm chủ. Điều đó được quyết định ở tâm tư mấy nữ nhân của Thưviện, kết quả thế nào, Hoa Tinh cũng không dám khẳng định. Hiện tại cái HoaTinh nghĩ là, trước mắt nên an bài bọn nàng thế nào, việc tương lại để tươnglai rồi nói, hôm nay đến đây, là vì giải quyết vẫn đề hiện nay.

Lúc này Tú Quyên mở miệng nói: "Hoa đệ, ngươi vẫn chưa ăn cơm ư, ta đi làm cơmcho ngươi, được không? Ngươi buông tay ra trước được không?" Nói xong, sắc mặthơi đỏ nhìn ma thủ đang hoạt động trước ngực mình, lòng có mấy phần xấu hổ vàngọt ngào.

Hoa Tinh nghe nói cười đáp: "Ta vẫn chưa ăn cơm, có điều có hai vị trong lòng,đẹp đủ để ăn, ta lại đói sao?" Vừa nói, song thủ vừa dùng lực vuốt ve, trênmặt hiện ra nụ cười tà tà, nhất định không buông tay.

Tú Quyên thấp giọng nói: "Hoa đệ, ngươi bỏ tay trước đi, đợi ta làm cơm chongươi ăn, ăn no rồi vui vẻ nói chuyện, lúc đó thư thư bồi ngươi nữa." Thanh âmcàng lúc càng nhẹ, có lẽ nguyên nhân là vì xấu hổ. Tú Quyên đỏ rực gương mặt,nhẹ nhàng cúi đầu không dám nhìn hắn.

Hoa Tinh nghe nói, cười tà khí nói: "Cái này chính là cô nói đấy, đợi lát nữata muốn cô làm thế nào giao hết cho ta, không được nuốt lời nhé? Bằng không takhông buông tay." Tú Quyên khe khẽ gật đầu đáp ứng. Hữu thủ Hoa Tinh khôngnhịn được lại dùng lực vuốt ve một trận, rồi mới tiếc rẻ bỏ nàng ra.

Tú Quyên nhìn Tiểu Bình nói: "Ngươi ở đây bồi hắn một lát, ta đi làm cơm." Nóixong rời khỏi, đồng thời đóng cửa lại.

Nhìn bóng dáng Tú Quyên, tiểu Bình hiểu lòng nàng, biết nàng ình cơ hội mộtmình với Hoa Tinh, tiểu Bình cảm kích không nên lời. Quay đầu nhìn Hoa Tinh,trong mắt tiểu Bình lóe lên vẻ dụ người, yên lặng nhìn hắn, đôi môi khẽ mở,biểu lộ ra một chút ngọt ngào. Ánh mắt Hoa Tinh lóe lên vẻ hứng thú, cúi đầuhôn môi hồng dụ người, tận tình phẩm hàm. Tiểu Bình gắng sức hồi đáp hắn, haicái lưỡi quấn quít nhau không ngừng. Song thủ Hoa Tinh rơi trên ngọc thố đầyđặn dụ người tận lòng thưởng thức, thần sắc trong mắt vô cùng hưng phấn.

Tận tình triền miên một trận, mi mắt tiểu Bình như tơ nhìn hắn, tràn đầy lựcdụ hoặc vô bì. Nhẹ nhàng cởi áo, lộ ra làn da tuyết bạch căng mịn, đường rãnhsâu hun hút, tràn ngập vô biên mê hoặc, thâm thâm hấp dẫn ánh mắt Hoa Tinh.Song thủ mò vào trong yếm, mặc sức thưởng thức trái cây chín mọng, Hoa Tinhcực kỳ hưng phấn, cực kỳ đắc ý.

Tiểu Bình không cản trở hắn, mặc tay hắn tận tình tận hứng trên kiều đỉnh mỹlệ của mình. Cặp mắt thâm tình nhìn hắn. Kiều mị nói một câu: "Đêm nay ở lạiđây, được không?" Bảy chữ ngắn ngủi, ẩn chứa tơ tơ chân tình, lũ lũ tâm ý. Đốivới Hoa Tinh mà nói, càng nhiều lực mê hoặc trí mệnh.

Trong tiểu phòng an tĩnh, mấy chữ ngắn ngủi, phiêu nhiên giữa không trung,thâm thâm chấn động Hoa Tinh. Không có thanh âm, không có lời nói, Hoa Tinhngừng song thủ lại, yên lặng nhìn ánh mắt chứa đầy nhu tình, tràn đầy ái ý vôbiên ấy. Trong phòng yên tĩnh, tỏ ra đặc biệt yên tĩnh, ở đây phiêu đãng tơ tơthâm tình, tơ tơ ái ý, gắn liền hai trái tim vốn cách xa lại với nhau, từ đâykhó rời xa nữa.

Không cần thanh âm, không cần lời nói, chỉ một ánh mắt, cùng lời trái tim, đãcó thể biểu đạt tâm ý hai bên. Tiểu Bình thản nhiên cười, nhẹ nhàng khép mắt.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...