Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 28



Trong tiểu phòng của Hoa Tinh, Hoa Tinh và Trần Lan đều đang ngồi cạnh bàn. DoHoa Tinh dịch dung cho nàng, Trần Lan tỏ ra rất bẽn lẽn, bộ mặt đỏ rực, cặpmắt khép hờ, không dám nhìn Hoa Tinh.Tuy rằng ngoài miệng gọi Hoa Tinh đệ đệ,nhưng dẫu sao hai người hôm nay mới lần đầu nói chuyện, còn rất bỡ ngỡ. Nhưnghiện tại lại mặc cho song thủ Hoa Tinh đang không ngừng vuốt trên khuôn mặt mỹlệ của mình, trong lòng Trần Lan há có thể không thẹn. Lại nhớ tới ánh mắttrắng trợn của Hoa Tinh, Trần Lan không nhịn được khép cặp mắt lại, chỉ có thểmặc ý hắn thanh bạc một lát.

Hoa Tinh nhìn gương mặt mỹ lệ dần dần trở nên đỏ trong tay, càng thêm dụngười, cặp mắt khép hờ, khiến Hoa Tinh không nhịn được trên mặt lộ ra ý cườità dị, chứa tơ tơ đắc ý. Nhìn người ngọc trước mắt từ từ biến thành một bộ mặtkhác, Hoa Tinh nhẹ nhàng cười khẽ, tin rằng không có mấy người có thể nhìn ranàng đã từng dị dung. Thuật dịch dung của mình đúng là đẳng cấp nhất, khôngphải ai cũng có thể nhìn ra.

Hoa Tinh đứng dậy cầm lấy gương đồng cười nói: "Thư thư được rồi, thư thư coithử bộ mặt hiện nay của thư thư thế nào, vừa ý hay không? "

Trần Lan nghe nói mở mắt, nhìn Hoa Tinh một cái, trong mắt có chút cảm kích.Nhìn nữ tử trong gương, đó là bộ mặt của một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi,tràn đầy sinh lực tuổi trẻ. Khuôn mặt không phải rất đẹp, nhưng cũng rất khôngtệ, cho người ta cảm giác xinh xắn lanh lợi. Trần Lan đối với dung mạo nàytương đối hài lòng, hơn nữa chủ yếu là, thuật dị dung cao của Hoa Tinh, ngaycả bản thân Trần Lan cũng không nhận ra mình. Từ trên khuôn mặt này, khôngnhìn ra một điểm hình dạng nào của ngày trước, ai cũng không biết nàng vớiHuyết Phù Dung liên hệ với nhau.

Trần Lan khẽ nói: "Tạ tạ ngươi Hoa đệ, thư thư rất mãn ý." Nói xong nhìn hắn,trong mắt có một chút cảm kích và một chút nhu tình khó mà nhận ra.

Hoa Tinh cười nói: "Thư thư chưa vội tạ ta trước, chờ đến khi cô trở thành nhahoàn của ta, thư thư đừng nói ta ức hiếp cô. Đến lúc đó trước mặt người ngoài,thư thư có thể sẽ cảm thấy rất tủi thân, có lúc có thể sẽ xuất hiện một sốviệc khiến cô khó xử, nhưng cô nhất định phải nhẫn nại. Hiểu không, thư thư?"

Trần Lan có vẻ không hiểu, nhưng miệng lại nói: "Thư thư hiểu rồi, bây giờ bọnta trở lại xem xem bạn ta về chưa trước đã nhé? Đến lúc cũng nên nói với hắnmột tiếng."

Hoa Tinh cười nói: "Y phục hiện nay của thư thư cũng phải đổi đi mới được, tađã chuẩn bị cho cô một bộ rồi, cô thử xem thế nào?" Nói xong liếc liếc songphong nẩy nở cao ngất của Trần Lan, trên mặt lộ ra một chút thần sắc khácthường. Đồng thời từ cái bao nhỏ trên bàn lấy ra một bộ quần áo màu xanh, đưacho Trần Lan.

Trần Lan nhìn xem, là một bộ y phục màu xanh, rất giống y phục của nha hoàntrong nhà đại phú. Nhìn hắn, Trần Lan có vẻ bẽn lẽn nói: "Tạ tạ Hoa đệ, bâygiờ mời đệ đệ ta ngoài một lát, thư mới đổi y phục được." Ánh mắt nhìn mộtbên, không dám nhìn mắt hắn.

Hoa Tinh cười cười, đứng dậy rời khỏi. Miệng nói: "Thư thư yên tâm đi, ta ởngoài cửa, có việc gì thì kêu ta." Xoay người đi trên mặt lộ ra ý cười tà dị,khiến người đoán không ra là ý gì.

Sau khi đưa Hoa Tinh ra cửa, Trần Lan đóng chặt cửa phòng, đảo mắt nhìn, cửasổ đã khép, mới an tâm thay quần áo. Nhẹ nhàng cởi áo vải trên người xuống,đặt lên bàn, rất nhanh lộ ra áo lót sát người bên trong. Chỉ thấy yếm màu mẫuđơn đỏ chót bó chặt hai tòa ngọc nhũ tròn trịa cao ngất bên trong, lộ ra lànda trắng muốt như ngọc trước ngực, vô cùng dụ người. phía dưới là quần trongsát người, phác họa hết sức lâm ly đường cong lung linh của cặp đùi và phongđồn, đáng tiếc cảnh đẹp như vậy, Hoa Tinh không hề nhìn thấy.

Dường như vì xấu hổ, sợ bất cứ lúc nào Hoa Tinh ở ngoài cửa cũng có thể tiếnvào, cho nên động tác của Trần Lan hơi vội, hai ba cái đã thay xong y phục,Trần Lan phát giác y phục trên người rất tốt, dài ngắn vừa vặn, chỉ là áodường như hơi nhỏ một chút, chỉ thích hợp cho những thiếu nữ mười bảy mười támmặc. Trần Lan là nữ nhân nẩy nở thành thục mặc vào, tỏ ra hơi nhỏ, song phongtrước ngực bị vẽ ra hiển lộ rõ ràng, hình dáng diễm lệ, nhô lên tròn trịa caongất, khiến người vừa nhìn thì không có cách nào rời mắt đi chỗ khác được.

Trần Lan sắc mặt hơi đỏ ra mở cửa, nghênh đón là ánh mắt kinh diễm và ca tụngcủa Hoa Tinh. Cặp mắt Hoa Tinh chăm chăm nhìn hai tòa ngọc phong sừng sững,trong mắt có một chút thần sắc kỳ đặc. Trần Lan vừa thấy ánh mắt ấy, bộ mặt đỏlên, hiển nhiên hiểu rõ ánh mắt ấy có ý gì. Trong lòng đã ngượng lại mừng,kiêu ngạo bởi vẻ mỹ lệ của mình, ngượng ngùng bởi ánh mắt trần truồng của HoaTinh. Nhìn Hoa Tinh luôn nhìn chòng chọc vào bộ ngực mình, Trần Lan không nhịnđược thấp giọng nói: "Hoa đệ, ngươi đừng nhìn thư thư như thế được không? Thưthư cảm thấy rất khó chịu."

Hoa Tinh nghe nói đảo mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng đóng cửa. Mở miệng nói: "Thưthư thực đẹp, quả thực khiến đệ đệ ta luyến tiếc không thể rời mắt. Có điềunhư thế cũng không được, rất dễ lộ ra sơ hở."

Ngồi ở cạnh bàn, ánh mắt tán thưởng của Hoa Tinh không kiêng nể gì cả nhìn haitòa ngọc nữ phong mỹ lệ cao vút, trong lòng đang nghĩ, chung quy có một ngàynào đó phải nắm bọn chúng vào tay, tận tình phẩm hàm và xoa bóp. Ánh mắt TrầnLan nhìn một bên, khẽ nói: "Ngươi nói sẽ lộ ra sơ hở, dựa vào cái gì, thư thưkhông hiểu rõ lắm."

Trên mặt Hoa Tinh lộ ra nụ cười tà dị, tràn đầy mị lực. Nhìn Trần Lan, HoaTinh khẽ nói: "Thư thư, ta nói thực cô đừng tức giận, vì cái ta nói đều là bảntính của con người. Có thể thư thư nghe xong cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đệđệ ta tuyệt đối không cố ý muốn làm thư thư xấu hổ, ta không nỡ để thư thưchịu một điểm ủy khuất nào." Nói đến lời cuối, trong mắt có chứa thâm tìnhchân thành, yên lặng nhìn Trần Lan.

Trần Lan nhìn ánh mắt ấy, trong lòng hơi hơi nổi sóng, điều này từ trước tớinay chưa hề có, bản thân nàng cũng không rõ ràng. Lẽ nào Hoa Tinh thực có mịlực làm mê mệt nữ nhân, nàng không biết, nàng chỉ biết, dường như mình đã bắtđầu, từ từ rơi vào ánh mắt say người của Hoa Tinh. Đó là việc quyết không thểnào xảy ra được, trong lòng nàng hiểu rõ, nhưng nàng có thể làm được không? Tựnàng cũng không dám khẳng định, có thể ư, cũng có thể - Trần Lan thầm than mộttiếng, mở miệng nói: "Đệ đệ ngươi nói đi, thư thư ta sẽ không trách ngươi."

Hoa Tinh nhìn nàng, ánh mắt rơi trên hai tòa sơn phong dụ người. Nhẹ nhàng,Hoa Tinh nói: "Thư thư hiện tại mặc dù đã được ta dị dung cải trang, che đidung mạo mỹ lệ. Nhưng thư thư cũng hiểu, khi nam nhân nhìn nữ nhân, không hềchỉ nhìn dung mạo, rất nhiều lúc đều sẽ nhìn vóc dáng của nữ nhân. Hình dạnghiện nay của thư thư, nói thực, đệ đệ nhìn mà nhịn không nổi muốn ôm thư thưvào lòng, hết sức âu yếm một phen, huống hồ nam nhân khác ư? Vóc người thư thưnẩy nở mượt mà, đối với nam nhân tràn đầy lực lượng dụ hoặc, đặc biệt sau khimặc y phục này vào, phong cảnh mỹ lệ ở thân trên càng có thể hấp dẫn vô số namnhân trong thiên hạ.

Thư thư có thể nghĩ một cái xem, khi một nam nhân nhìn thấy bộ ngực mỹ lệ củacô, hắn có thể nhìn mắt của cô không? Thư thư thân trên mỹ diệu dụ người, vừara ngoài thì sẽ hấp dẫn tương đối nhiều nam nhân chú thị, lúc đó thế nào cũngcó người để ý biểu tình sắc mặt cô, ánh mắt biến đổi, thời gian lâu dài, ngươirất dễ lộ ra sơ hở, bây giờ cô hiểu lời nói vừa rồi của ta chứ? Chính là đạolý này."

Trần Lan nghe nói, mắt không dám nhìn hắn, hiển nhiên hiểu câu hắn vừa nói ấy,muốn đem mình ôm trong lòng hết sức âu yếm, tuy rằng nghe ra là ca ngợi sự mỹlệ của mình, nhưng trong lòng Trần Lan ít nhiều cũng hiểu, câu nói của HoaTinh cũng tiêu biểu cho tâm tư hắn, bởi vì hắn cũng là nam nhân. Có điều lờicủa Hoa Tinh tương đối có đạo lý, vóc người nẩy nở của mình đích xác có thểhấp dẫn ánh mắt của vô số nam nhân, như vậy cơ hội mình lộ ra sơ hở cũng tănglên cực lớn, hơi vô ý sẽ lộ ra sơ sót ngay, đối với mình tương đối bất lợi.

Trần Lan cúi đầu, khẽ hỏi: "Đệ đệ ngươi nói cái này làm sao mới được?"

Hoa Tinh cười đáp: "Thư thư từ trước đến giờ đều như thế này cả, nhưng đã từnghóa trang thành nam nhân chưa?"

Trần Lan ngây ra một cái nói: "Vậy được không, Hoa đệ ngươi hỏi cái đó làmgì?"

Hoa Tinh cười đáp: "Thư thư trước đây nếu đã từng hóa trang thành nam nhân,thì sẽ hiểu rõ ý ta. Có điều thư thư chưa từng làm qua, thì hãy cứ để ta nóicho cô biết vậy, nhưng thư thư không thể nói là ra ức hiếp cô, cố tình muốnlàm thư thư xấu hổ nhá."

Trần Lan nghe xong thì hiểu rõ, lời nói của Hoa Tinh có thể là chủ đề mẫn cảm.Nhẹ nhàng, Trần Lan nhìn Hoa Tinh nói: "Đệ đệ mời nói, thư thư không phải làngười nhỏ mọn, quyết không tức giận. Bằng không thư thư sẽ không nhận ngươilàm đệ đệ đúng không?"

Hoa Tinh thu lại nụ cười, thấp giọng nói: "Hiện tại cái thư thư phải làm làkiếm tấm kéo ngực, bó chặt hai tòa ngọc phong mỹ lệ động người ấy lại, cố gắngép bằng chúng xuống, sau đó mới mặc quần áo, khiến bọn nó không hiển lộ ra,như vậy thì không hấp dẫn nam nhân nào nữa, cũng giảm bớt rất nhiều phiềnphức. Thư thư hiểu chưa? Có điều một lần ấy, thư thư có thể phải chịu mấy ngàyđau đớn, thư thư cần phải biết rất khó chịu, chẳng qua cũng không còn biệnpháp nào khác."

Trần Lan nghe nói liền đỏ mặt, tránh né mắt Hoa Tinh. Không ngờ Hoa Tinh sẽnói ra câu này, thực là khiến Trần Lan xấu hổ vô bì. Có điều lời Hoa Tinh lạiluôn luôn có lý, khiến nàng cũng không dễ gì bài bác. Chỉ là nàng từ trước đếnnay chưa từng buộc ngực, sao lại biết kéo ngực xuống chứ? Mở miệng yêu cầu HoaTinh, nàng không thể nói ra lời.

Hoa tinh thấy vẻ mặt của nàng thì hiểu nàng thẹn, Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: "Đệđệ đã chuẩn bị cho thư thư một cái, thư thư tự mình động thủ đi. Ta ra ngoàitrước." Nói xong rời khỏi, đứng yên lặng ngoài cửa canh giữ cho nàng.

Trần Lan nhìn bóng lưng một cái, trong mắt thoáng qua nhu tình cả mình cũngkhông biết. Nhẹ nhàng đóng cửa, Trần Lan cầm mảnh buộc ngực nhìn một phen, bảnthân đúng là từ trước đến giờ chưa hề dùng, có phần bỡ ngỡ. Tiếc là không thểkiếm người giúp đỡ được, chỉ có thể tự mình động thủ thử xem. Nhìn cửa phòngmột cái, Trần Lan hơi hơi bẽn lẽn, kỳ thực nàng hiểu rõ, Hoa Tinh mặc dù nóichuyện có ba phần tà khí, nghĩ gì thì nói nấy, nhưng cũng không phải những kẻhiếu sắc kia có thể so sánh với Hoa Tinh được, thực sự hắn không hề lợi dụngkhi người ta gặp nguy hiểm.

Trần Lan nhẹ nhàng cởi bỏ y phục, rất nhanh lộ ra mảnh yếm đỏ chót, làn datuyết bạch và hai bờ vai mượt mà đều cực kỳ mê người, đôi cánh tay bạch ngọcnhẹ nhàng lay động, sinh ra ánh sáng lóa mắt. Vừa rồi khi mặc y phục không cầncởi mảnh yếm đỏ, nhưng bây giờ lại nhất định phải cởi ra. Trần Lan nhẹ nhàngđẩy yếm xuống, lộ ra hai tòa song phong mê người, cầm mảnh buộc ngực bắt đầuquấn. Đáng tiếc nàng cũng là lần đầu làm việc này, chân tay tỏ ra vụng về,liên tục mấy lần đều không quấn được.

Khi trong lòng nàng đang phiền muộn, đột nhiên nghe được một thanh âm kỳ quái.Vang lên veo veo, càng lúc càng gần, lúc này Trần Lan song thủ cầm mảnh buộcngực, đang làm lại lần nữa, vừa nghe thanh âm ấy bất giác ngoảnh đầu lại nhìn.Trần Lan trông thấy một con tiểu xà dài ba tấc, toàn thân màu đỏ tươi, đangnhẹ nhàng thè cái lưỡi đỏ ra, di động mau chóng về phía mình. Tiểu hồng xàthân thể nhỏ nhắn xinh xắn ở trên đất một lát, rồi bay lên. Khoảnh khắc này,Trần Lan hoàn toàn quên mất lúc này ở phía trên mình không mặc gì, trong miệngphát ra một tiếng kêu hoảng sợ, cơ thể tụt lùi ra sau. Nhưng tiểu hồng xà lạihướng tới giường bay vọt tới.

Hoa Tinh đứng ở ngoài cửa, vừa nghe tiếng kêu hoảng sợ, trên mặt lộ ra nụ cườità dị, rất nhanh biến mất. Hoa Tinh quay người, hữu thủ nhẹ nhàng rung trêncửa một cái, liền rung đứt móc cửa, lánh người tiến vào, đồng thời tả thủ khẽphất, một luồng lực đạo đóng chặt cửa lại. Hoa Tinh nhìn Trần Lan thân trêntrần trụi, đang quay lưng về phía mình, trong mắt lộ ra có vẻ hơi cười. Nhẹnhàng nhìn đường cong trên lưng một cái, thâm thâm in trong lòng.

Hoa Tinh mở miệng hỏi nhanh: "Thư thư, thế nào, xảy ra việc gì." Đồng thời từphía sau ôm lấy cơ thể Trần Lan, song thủ vừa khéo luồn qua hai cánh tay củanàng, vừa vặn ở trên hai tòa ngọc nhũ cao ngất, nhân lúc nàng xung lực lùi vềsau, song thủ bất giác dùng lực nắm lấy hai tòa ngọc nhũ nẩy nở trắng nõn. Nắmchặt trong tay, trong lòng Hoa Tinh rung động, xúc cảm tuyệt vời, đầy ắp mềmmại, nhẵn mịn trơn tuột, nắm trong tay êm ái như bông, mà lại tràn đầy đàntính, cảm giác khít khao, như nhũ phòng của thiếu nữ, khoan khoái vô cùng. HoaTinh không nhịn được dùng sức chà xát, rất lớn rất tuyệt, song thủ hoàn toànkhông có cách nào nắm chắc được.

Trần Lan bị tiểu hồng xà hăm dọa, thì quên mất tình huống của mình, hoảng sợhô một tiếng dẫn tới Hoa Tinh ngoài cửa. Trần Lan cùng dạng với nữ nhân bìnhthường khác, đối với con rắn lạnh tanh đều cực kỳ sợ hãi, thấy tiểu xà bay tớiphía giường, tự mình vội vàng lùi ra sau. Đến khi nghe được tiếng của HoaTinh, cũng chưa ý thức được tình huống của mình, mở miệng nói: "Hoa đệ có rắn,thư thư sợ rắn." Vừa nói xong thì chạm phải cơ thể Hoa Tinh, trong lòng hơiyên.

Nhưng đồng thời, song nhũ mềm mại nơi ngực bị tập kích, Trần Lan chấn độngtrong não, tựa hồ mới phản ứng lại. Vẫn còn chưa kịp nói được, hai tòa ngọcnhũ của mình ngoại trừ trượng phu ra, từ trước đến giờ chưa từng bị nam nhânkhác chạm vào, đã rơi vào tay Hoa Tinh, bị hắn tận tình chà xát, đồng thờitrận trận cảm giác tê dại từ ngực truyền lại. Trần Lan toàn thân rung động, mởmiệng khẽ nói: "Không được, không, Hoa đệ ngươi mau ngừng tay, mau buông thưthư ra, không thể như thế." Song thủ đẩy song thủ của Hoa Tinh.

Hoa Tinh cất lời: "Thư thư đừng sợ, đệ đệ ở đây, ta sẽ bảo vệ thư thư." Tayvẫn không ngừng chút nào, gắng sức chà chà đôi ngọc nhũ nẩy nở mê người, tậnlòng hưởng thụ xúc cảm mỹ lệ, mềm mại như bông, bật lên như thỏ. Trong lòngHoa Tinh hiểu cơ hội này là khó có được, một khi nàng hoàn toàn bình tĩnh lại,mình không còn cơ hội nữa, trừ Phi dùng cứng, nhưng đó không phải là suy nghĩcủa Hoa Tinh. Hoa Tinh muốn không chỉ là thể xác của Trần Lan, cái hắn muốn làcon người và trái tim của nàng, hoàn toàn chinh phục nàng, cái này mới là cáiHoa Tinh muốn làm, hắn hy vọng thông qua thâm tình của mình, từng bước từngbước chinh phục nữ nhân cao quý mỹ lệ này, khiến nàng hoàn toàn thần phụcmình, tâm tư tự nguyện hiến dâng hết thảy.

Hoa Tinh biết cơ hội này tương đối hiếm có, há có thể dễ dàng buông tay. Thấysong thủ Trần Lan đưa ra, tới đẩy song thủ mình, song thủ Hoa Tinh liền vê vêhai hạt bồ đào màu tím đỏ đã chín muồi của song nhũ, dùng lực vê một cái, nhìnthấy bồ đào mềm như bông ấy đột nhiên trở nên cứng ngắt, thể hội được cơ thểTrần Lan bỗng nhiên rung động mạnh. Song thủ vô lực buông thõng xuống. HoaTinh lộ ra nụ cười đắc ý, hắn phát giác cơ thể Trần Lan tương đối nhạy cảm,mình lại có thể mượn cơ hưởng thụ xúc cảm mỹ diệu này một hồi rồi. Song thủHoa Tinh liền lưu lại ở trên ấy, không ngừng dùng sức chà xát, nhìn hai tòangọc nhũ tròn trịa mỹ lệ cao ngất, đang liên tục biến ảo các loại hình dángtrong tay mình, trong lòng Hoa Tinh cũng tràn đầy đắc ý và thỏa mãn, kết cuộcdưới tình huống thi hành một kế nhỏ, đã phẩm hàm được mùi vị của ngọc nhũ mỹlệ dụ người này, thực là sảng khoái, rất diệu, hắc hắc.

Trần Lan đại chấn toàn thân, ngọc nhũ mẫn cảm mềm mại bị Hoa Tinh nắm trongtay, tận tình chà xát, trong lòng nàng cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Định đưa tayra đẩy Hoa Tinh, nhưng đầu nhũ mẫn cảm của mình bị hắn vê nặn, toàn thân mìnhliền vô lực, còn đâu lực khí để đẩy hắn. Nghĩ xem cuộc đời này của mình, ngoàiđược chồng mình vuốt ve xoa xát cơ thể ra, thì chỉ có hôm nay bị Hoa Tinh kiếmđược cơ hội, dưới tình huống đặc thù này, bị hắn tận tình một lần chiếm hếttiện nghi.

Nhưng nghĩ lại, cái này cũng không trách được Hoa Tinh, hắn cũng xuất phát từsự quan tâm đối với mình, mới lao tới, mà đúng lúc gặp mình đang để trần thântrên, liền bị hắn chiếm hết tiện nghi. Thử nghĩ đổi là nam nhân nào đó, ở tìnhhuống này, e rằng cũng sẽ làm ra việc như vậy, huống hồ là Hoa Tinh. Từ lúcTrần Lan bắt đầu hiểu Hoa Tinh có ý với mình, chỉ là thân phận mình khônggiống, không thể dành cho hắn, nhưng tình huống đặc thù này, hắn lại há có thểbỏ qua ư?

Trần Lan trời sinh có khí chất cao quý, vô cùng hấp dẫn người khác. Nhưngchính nàng không phải là người dâm đãng, suốt từ trước đến giờ nàng đúng làmột nữ nhân đoan trang hiền huệ, lúc này bị Hoa Tinh xoa bóp chà xát đến toànthân vô lực, mặt ngọc đỏ rực, nhưng trong lòng nàng vẫn cứ hiểu rõ, vụ này làkhông thể. Như vậy là có lỗi với trượng phu mình. Trần Lan cứng cỏi chịu đựngtrận trận khoái cảm tê dại dụ người truyền lại từ ngực, mở miệng khẽ nói: "Đệđệ, ngươi buông thư thư ra đi, thư thư không thể có lỗi với chồng mình. Đệ đệ,thỉnh cầu ngươi, nếu như ngươi thực yêu thương thư thư, không mong muốn thưthư chịu một điểm ủy khuất nào, thì thả thư thư ra, nếu không từ nay thư thưkhông để ý đến ngươi nữa."

Hoa Tinh mặc sức vuốt ve song phong khinh người ấy, phẩm hàm đóa hoa phù dungbài danh thứ sáu trên Bách Hoa Phổ mười năm trước này, trong lòng cảm thấy caohứng vô bì. Nhớ lại lần đầu đến Trung Nguyên, gặp một nữ tử mỹ lệ chính lànàng. Nghĩ lại anh tư bức người của nàng hôm ấy, hình dáng tràn đầy kiêu ngạovà cao quý, Hoa Tinh không nhịn được tay dùng lực, yên lặng nắm hai tòa ngọcnhũ tuyết bạch không ngừng nảy lên trong tay, để tâm cảm nhận vẻ mỹ lệ kinhngười. Nhớ lại ngày ấy vừa gặp nàng liền muốn ôm nàng trong lòng tận tìnhthưởng thức, ngày hôm nay kết cuộc nếm một lần toại nguyện.

Nghe được lời của Trần Lan, Hoa Tinh biết nên kết thúc rồi. Như quả mình saunày mình muốn có cơ hội giành được nàng mãi mãi, vậy bây giờ nhất định phảibuông nàng ra, nếu không hôm nay mình xem như là cường hành chiếm đoạt cơ thểnàng, vậy cũng là vĩnh viễn mất nàng. Hoa Tinh nhìn nhân nhi đang tựa tronglòng một cái, gương mặt hồng hồng hết sức mê người, nếu mà không dịch dung, cóthể nhìn được bộ mặt ban đầu của nàng thì càng sảng khoái.

Song thủ Hoa Tinh vẫn cứ dùng lực xoa xát, miệng hôn nhẹ tai Trần Lan một cái.Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: "Thư thư quá đẹp, đệ đệ muốn hôn thư thư một cái, mớibuông thư thư ra, nếu không ta không làm." Ngữ khí có chút vô lại. Trần Lancảm thụ tay của hắn vẫn không ngừng giở trò xấu, cứ như vậy nữa, e rằng mìnhnén chịu không nổi. Trần Lan cũng không biết, mặc dù mình hiểu rõ để Hoa Tinhvuốt ve ngọc nhũ của mình như thế, là không nên. Nhưng nàng lại lờ mờ cảmthấy, cảm giác chống cự của mình đối với Hoa Tinh lại không hề quá lớn. Tinrằng nếu mà đổi là nam nhân khác đối xử với mình như vậy, Trần Lan biết, mìnhnhất định sẽ liều mạng phản kháng, quyết không thể giống như hiện tại.

Nghe thấy lời nói vô lại của Hoa Tinh, Trần Lan cũng không có cách nào bắtchẹt hắn, vì để cặp ma thủ của hắn không trêu chọc ngọc nhũ mẫn cảm của mìnhnữa, Trần Lan cũng chỉ có thể đáp ứng hắn. Trong miệng ừ một tiếng, xem như làđồng ý.

Hoa Tinh thấy Trần Lan ưng thuận, trên mặt lộ ra ý cười vì đạt được quỷ kế.Song thủ xoa xát ngọc nhũ trương phồng đỏ rực, miệng nhẹ nhàng hôn trên miệngnhỏ của Trần Lan, nhẹ nhàng nhấm nháp mỹ vị của đôi môi mềm mại. Trần Lan toànthân chấn động, đôi môi bị hoa Tinh ngậm lấy tận tình nếm, cái duy nhất mìnhcó thể làm là đóng chặt răng lại, bảo lưu một chút tôn nghiêm và e thẹn cuốicùng của mình. Hoa Tinh nếm một hồi, sắp sửa công vào pháo đài, thấy Trần Lankhép chặt đôi mắt, kẹp chặt hàm răng lại, trong mắt Hoa Tinh lộ ra ý cười ranhmãnh. Song thủ Hoa Tinh tận tình đùa giỡn ngọc nhũ vô số người thiên hạ muốnđùa lại đùa không được ấy, dùng lực xoa xát bọn chúng, đồng thời hữu thủ đangxe xe tại nhũ châu đỏ lợt, hơi hơi dùng thêm lực, Trần Lan liền không nhịnđược toàn thân run rẩy, đôi môi đang kẹp chặt cũng hơi hơi mở ra. Hoa Tinhliền thừa cơ công thành cướp đất, lưỡi linh xoắn lấy cái lưỡi nhỏ dậy mùi đinhhương đang e thẹn ấy, mặc ý nhấm nháp.

Trần Lan toàn thân vô lực tựa vào lòng ngực Hoa Tinh, trong lòng biết rõ khôngđược phép, nhưng cơ thể lại không có một chút lực chống cự nào, mặc cho hắnphẩm hàm vẻ mỹ lệ và mềm mại của mình. doc truyen tai . Hoa Tinh hôn sâu mộtcái, rất lâu. Chia môi, Hoa Tinh nhìn người ngọc yểu điệu vô lực trong lòng,tâm lý thoáng qua một chút đắc ý, hôm nay hai người đã như thế, tương lại muốnchinh phục nàng, thì dễ dàng hơn rồi. Nhìn ngọc nhũ vừa tròn vừa lớn đang trởnên đỏ rực trong tay, Hoa Tinh không nhịn được muốn ngậm bọn chúng trong miệngtận tình nhấm nháp một phen. Có điều tự hắn cũng sợ đến lúc không thể nhịnđược dục vọng đại thịnh, làm cho quan hệ của hai người rơi vào cảnh khó khăn.

Nhẹ nhàng, tiếc rẻ, Hoa Tinh thu hồi song thủ. Than nhẹ nói: "Thực đẹp, ôi!"Đồng thời hữu thủ đặt trên đỉnh đầu Trần Lan, một cỗ chân khí mát mẻ nháy mắttiến vào cơ thể nàng, khiến nàng bỗng chốc tỉnh lại.

Trần Lan nhìn hắn một cái, trong mắt nói không ra là hổ thẹn hay là cảm kích,có lẽ còn có một chút nhu tình. Đỏ mặt, Trần Lan vội nhặt mảnh buộc ngực ởdưới đất lên, che phong cảnh mỹ lệ trước ngực, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Hoa Tinh khẽ nói: "Thư thư, hiện tại đã tìm không được con rắn rồi, nghĩ rằngnhất định cũng đã đi rồi, thư thư cứ buộc ngực lại trước đi. Thấy thư thư ởbên trong lâu như thế mà không làm được, có phải từ trước đến giờ thư thư chưatừng làm, một người làm có được không?"

Trần Lan nghe nói ngượng không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Đệ đệ, ngươi cứra ngoài trước đi, thư thư dùng nhiều thời gian chút thì sẽ xong mà."

Hoa Tinh nói: "Thư thư, vạn nhất lát nữa con rắn đó lại ra đây, xử lý làm sao?Ta xem hãy cứ để ta giúp thư thư một lúc, rất nhanh thì xong thôi." Nói xongbước đến cạnh Trần Lan, thò tay cầm lấy nịt ngực.

Trần Lan hoảng sợ vội lùi ra sau ba bước, nhìn Hoa Tinh bẽn lẽn nói: "Khôngđược, thư thư không cần ngươi giúp, ngươi cứ ra ngoài trước đi, thư thư tựmình làm."

Hoa Tinh kéo nịt ngực, nhẹ nhàng nói: "Thư thư, vừa rồi đệ đệ đã thấy qua,cũng mò mẫm qua rồi, bây giờ thư thư chớ nghĩ nhiều nữa, nâng song thủ lên đi,ta buộc cho thư thư." Nói xong song thủ nhấc song thủ nàng lên, bắt đầu độngthủ.

Trần Lan xấu hổ mặt đỏ rực, nhìn hắn một cái, thấy hắn đang nhìn chăm chú vàosong nhũ của mình, trong lòng càng hổ thẹn vô bì. Từ nhỏ đến lớn, ngoài chồngmình ra, chưa hề bị người nào nhìn cớ thể mình như thế, Trần Lan cảm thấy ýngượng nói không ra lời. Phù hiện trên gương mặt.

Hoa Tinh nhìn đôi ngọc nhũ, trong lòng không ngừng cảm thán. Thực đẹp, mộtđiểm vết tích thòng xuống cũng không có, vừa tròn vừa lớn, đường rãnh sâu xakhiến người đắm say. Hoa Tinh không nhịn được lần nữa vuốt ve đôi ngọc nhũ. Cóđiều lần này rất nhanh, chỉ một cái mà thôi. Sau đó Hoa Tinh đến sát Trần Lanđang bẽn lẽn vô bờ buộc ngực cho nàng.

Trần Lan lúc này đang nghĩ, mình và Hoa Tinh lẽ nào thực là có duyên phận ư?Bằng không sao có thể lúc nguy hiểm nhất thì gặp được hắn, rồi sau đó lại gặpnhau dưới tình hình khó xử này, bị hắn chiếm hết tiện nghi. Lâu nay mình để ýnhất là sự trong sạch, luôn luôn kiên trinh bất khuất, nhưng tại sao ở tronglòng hắn, lại có thể nảy sinh ra toàn thân vô lực, không nghĩ đến cảm giácchống cự nhỉ, chẳng lẽ đây đúng là số mệnh? Có thể ư.

Hoa Tinh mất một hồi rốt cuộc đã bó chặt hai tòa ngọc nhũ nẩy nở trắng nõn củanàng lại. Hoa Tinh khẽ nói: "Thư thư được rồi, có chặt hay không, trong lòngcó khó chịu không?"

Trần Lan đích xác cảm thấy rất khó chịu, loại cảm giác này cực kỳ rõ ràng. Cóđiều nàng chả hề nói gì, chỉ thẹn thùng quay lưng mặc yếm và áo. Đến lúc nàngmặc xong hết, Hoa Tinh lại nhìn nàng, lần này rất lâu, bộ ngực vốn cao vútsừng sững, lúc này hiện ra bằng phẳng biết bao, không có tí ti loại đường congdụ người nào.

Sau khi làm xong tất cả, Hoa Tinh nói: "Thư thư, bắt đầu từ bây giờ, cô là thịnữ của ta, kêu cô bằng tiểu Tuyết được rồi, nhớ, tên của cô là tiểu Tuyết, saukhi ra ngoài cánh cửa này, ta không gọi cô là thư thư nữa, mà là tiểu Tuyết,cô cũng không gọi ta là đệ đệ nữa, mà là thiếu gia. Bây giờ cô kêu thử mấytiếng xem, một hồi mới có thể quen được. Hãy kêu một tiếng đi."

Trần Lan nhìn hắn, gọi khẽ tiếng thiếu gia, trên mặt có vẻ bẽn lẽn. Hoa Tinhnói: "Như vậy chưa được, cô phải tự nhiên một chút, bằng không người khác cóthể nhận ra sơ hở. Làm lại."

Hai người tiếp tục tập luyện trong tiểu phòng, mất gần nửa giờ, Trần Lan mớiđạt được yêu cầu của Hoa Tinh, và cùng hắn rời khỏi khách sạn, đi kiếm TrươngHoa. xem tại

Giữa Hoa Tinh và Trần Lan, sẽ như thế nào nhỉ? Trương Hoa có lợi hại gì vớihai người không? Hay là

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...