Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 248



Thời gian Ám Nhu như hổ như sói đã qua đi, trên bàn lúc này chỉ còn lại đĩakhông, Ám Nhu vỗ bụng thỏa mãn vừa cười nói: "Ăn ngon thật, chưa từng có nếmqua món ăn tốt như vậy, ha ha…" Nhìn Bạch Phượng, Ám Nhu cười có chút cổ quái,vẻ mặt này làm ọi người trong lòng sửng sốt, không hiểu nàng có chủ ý quái quỷgì đây.

Bạch Phương mỉm cười nhìn Ám Nhu, nụ cười kia có lẽ không hoàn toàn xong cóthể hiểu được hàm nghĩa, nhưng ít ra ca ngợi đúng là một loại khẳng định,nhưng vậy là đủ rồi, "Cảm ơn đã khích lệ, Bạch Phương tay nghề không tinh, tỷtỷ đừng cười".

Ám Nhu lôi kéo hai tay Bạch Phượng khen: "Đừng có khiêm tốn như vậy, chúng taăn ngay nói thật, mấy món ăn này của muội đúng là món ăn tốt nhất trước tớinay ta từng nếm qua. Nhưng là ta có một chút không hiểu được, bình thường đầubếp đều là nam nhân, muội nghĩ sao mà phải làm như thế này? Nhìn bộ dạng nàycủa muội tựa hồ có chút đáng tiếc".

Cười không để ý, Bạch Phượng cười nói: "Không sợ các vị tỷ tỷ chê cười, mẹmuội năm đó là truyền nhân của Ngự Trù, cho nên có thể làm được đồ ăn ngon, màmuội tự nhỏ đã học nấu ăn cùng mẹ, lâu dần cũng thành thói quen. Về phần làmđầu bếp, muội cũng chỉ là muốn đi tới tửu lâu thử tay nghề một chút, cũngkhông ngờ lại vừa lúc gặp được Hoa Tinh" Nói xong liếc mắt nhìn Hoa Tinh mộtcái, ánh mắt đầy nhu hòa.

Dời thân ngăn tầm mắt của nàng lại, Ám Nhu nói: "Như vậy mà nói, muốn ăn đồ ăncủa muội làm thì phải có cơ duyên thật lớn mới được nhỉ".

Nhận thấy hành vi của Ám Nhu, sắc mặt Bạch Phượng ửng đỏ nhẹ giọng nói: "Cũngkhông phải, chính là cha muội mở Gia thư quán, bình thường do tam tòng tứ đứcnên cửa nhà đóng kín không buôn bán gì cả, ở phương diện này làm thật nghiêmkhắc, cho nên muội vài ngày mới đi ra được một lần, tránh để lão nhân gia tứcgiận. Ngoài ra, vì tránh những phiền toái, mỗi lần muội chỉ làm một món ăn sauđó lập tức rời đi".

Gật đầu ra vẻ hiểu Ám Nhu nói: "Thì ra là đại tiểu thư dòng dõi thư hương, quycủ so với những nha đầu như chúng ta thì hơn rất nhiều à. Đúng nói nữa, tabiết muội muốn nói gì, mà ta cũng không có ý tứ gì, ta chỉ muốn biết, muội saolại xảo hợp như thế, người khác không gặp, lại gặp được Hoa Tinh?"

Bạch Phượng lắc đầu nói: "Muội không biết, có lẽ là…" là cái gì nàng cũngkhông nói, chính là ánh mắt liếc nhìn chúng nữ một cái, ít nhiều mang theo vàiphần nghi hoặc.

Đứng dậy, Hoa Tinh cắt ngang lời nói của nhị nữ cười nói: "Tốt rồi, ăn xongrồi thu thập đồ đạc, có gì muốn nói. doc truyen tai . Chúng ta đợi tới nơi nàotốt hơn rồi hãy nói".

Mọi người không dị nghị, vì thế Hoa Ngọc Như phân phó đệ tử thu thập hết thảy,Hoa Tinh mang theo Bạch Phương hộ tống chúng nữ cùng nhau trở về bên trongbiệt viện.

Trên đường, Ám Nhu lôi kéo Bạch Phượng thấp giọng hỏi nói: "Hôm nay quen biết,về sau mọi người chính là bạn tốt, muội có thể làm cho chúng ta mỗi ngày vàimón ăn ngon được không?"

Bạch Phượng nghe vậy vui vẻ, nhưng ngay lập tức khó xử nói: "Cái này muội cũngmuốn, chỉ là sợ cha muội không đáp ứng, cho nên…" Ám Nhu nhíu chân mày lạinói: "Vậy muội ở lại đây, khi nào ta đi thì muội đi biết không?"

Bạch Phượng suy tư một lát xin lỗi nói: "Tỷ tỷ đừng nóng giận, không phải muộikhông muốn, nhưng là cha muội tính cách quật cường, ngay cả mẹ của muội cònkhông dám cãi lời ông ấy. Muội mang mọi người trở về, muội sợ cha muội sẽkhông hòa nhã khi đó tất cả mọi người không vui, muội…"

Ám Nhu phất tay nói: "Thôi được, ta cơ bản hiểu được tình huống của muội rồi,xem ra nếu muốn ăn lại đồ ăn của muội thật sự không dễ dàng à!" Cười cười xinlỗi, Bạch Phượng bất đắc dĩ nhìn mọi người, vẻ mặt thực áy náy.

Bên kia, Hoa Tinh kể lại ọi người việc gặp gỡ và trải qua cùng Bạch Phượng,đợi khi mọi người hiểu được, hỏi: "Đối với hai nhóm nhân mã kia, mọi người cóý kiến gì?" tại

Tử Ngọc Hoa nói: "Đại ca nếu đã muốn làm, nói vậy lúc trước cũng đã có quyếtđịnh, đối với Tuyệt Âm giáo kia, sớm hay muộn cũng phải gặp gỡ, ta cảm thấycái này cũng không có gì, về phần nam tử mặc áo lam kia, lai lịch hắn nóikhông chừng là có chút vấn đề đó".

Nguyệt Vô Ảnh đồng ý nói: "Chiếu theo cách ăn nói của hắn mà phân tích, saulưng hắn nhất định có chỗ để ỷ lại, nhưng là khi đó hắn không biết gặp phảingười bá đạo nhất cho nên mới có kết quả như thế. Chẳng qua nói lại, Hoa Tinhnói ngữ khí của người gây sự lúc ấy, cũng là có tâm đưa hắn vào chỗ chết, chonên hiện giờ nói những lời này đều đã qua rồi" Dứt lời liếc mắt nhìn BạchPhương đầy thâm ý, ánh mắt phức tạp mang theo đầy mê hoặc, có lẽ nàng cũngkhông dám khẳng định, nhưng lại không tiện nói ra.

Ở đây không ít người nhìn thấy trên nét mặt nàng có vài phần khác thường,chẳng qua ai cũng không nói gì, dù sao trong đoàn người nàng không mở miệngthì những người khác ai dám mở miệng đây? Đối với việc này, Hoa Tinh tự nhiênhiểu rõ, chẳng qua hắn sẽ không ngốc mà tự nói ra, hắn mở miệng hướng mọingười tới chú ý khác: "Đối với Tuyệt Âm giáo tà giáo này từ tro tàn lại cháynên, đúng như suy đoán từ trước của ta, người không phạm ta, ta không phạmngười, người nếu phạm ta thì hắn sẽ phải hối hận. Ngoài ra, trước mắt trongthành Tế Nam đã bắt đầu ám lưu dũng động, chúng ta nếu tính rời đi, cũng phảilưu lại một ít chuyện tình để người ở lại kết thúc, mọi người cảm thấy như thếnào?"

Nhìn hắn cười tà mị, tất cả mọi người trong lòng giật mình, Hoa Tinh cười bìnhthường chỉ có ba loại. Khi đối với nữ nhân hắn tươi cười luôn sâu xa khó hiểu,mang theo thần thái tà dị, làm cho người không thể phán đoán. Đối với bằnghữu, hắn cười lãnh đạm, tùy ý nói. Còn loại cười thứ ba, thì là khi hắn đốimặt với địch nhân, khi lòng mang theo sát khí, trong ánh mắt tự nhiên sẽ toátlên ý cười lạnh lùng, phối hợp với khóe miệng âm trầm mà tàn khốc, tựa như tửthần vậy.

Phân tích như thế, chắc giờ phút này hắn đang suy nghĩ một kế sách thần kỳtrong đầu, nhưng là cái gì đây? Cân nhắc việc này, trong lúc nhất thời mọingười tự hỏi trong lời nói của hắn, khi thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa, đều tựnghiền ngẫm tâm ý của hắn.

Nhẹ nhàng, Trương Tuyết phá vỡ yên lặng, nhỏ giọng nói: "Nếu ta không đoánsai, trước hết công tử tính rời khỏi Tế Nam, sau đó mở ra một trận phong babão tố, làm cho Tuyệt Âm giáo mới quật khởi cùng với Thông Thiên môn ở nơi nàyxảy ra trận chiến. Đồng thời, võ lâm tam đại phái ở đây vốn vẫn trong thế hổrình mồi sẽ thừa lúc công tử rời đi bốn phía sẽ lên bắc hội tụ tại Tế Nam,long tranh hổ đấu lẫn nhau. Kết quả này tự nhiên mấy nhà vui mấy nhà sầu. Màđược lợi lớn nhất cũng là Giang Nam Phượng Hoàng Thư Viện, bởi vì một chiêudiệu kế này chính là mượn đao giết người".

Mọi người cẩn thận suy nghĩ, quan hệ nhân quả trong chuyện này thực không đơngiản, chẳng qua nếu thành như vậy, Hoa Tinh giơ tay nhấc chân sẽ mang tới chovõ lâm phong ba vô tận. Làm cho vài đại bang phái có thế lực lớn trong võ lâmđều bị liên lụy vào đó, chẳng qua ở Giang Nam, Phượng Hoàng thư viện khôngquan tâm liền biến thành tọa sơn quan hổ đấu, hết thảy đều ngồi mát ăn bátvàng.

Hiểu được lợi hại trong những lời này, mọi người không khỏi không bội phục trítuệ Hoa Tinh, đồng thời cũng khiếp sợ thủ đoạn của hắn. Đồn đãi nói Hoa Tinhcuồng vọng tự đại, mắt cao hơn đỉnh, chỉ biết là ham nữ nhân, có tiếng là sắclang. Mà người chân chính hiểu hắn mới biết được, Hoa Tinh không có đơn giảnnhư vậy, mỗi bước của hắn nhìn như tùy ý, nhưng thường thường luôn ẩn dấu thâmý, luôn làm cho người khác bất tri bất giác mà mắc mưu tới cuối cùng sẽ khôngcòn đường nào trốn thoát.

Liếc mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt Hoa Tinh dừng lại trên người TrươngTuyết tán thưởng nói: "Thông minh, không hổ là nha hoàn bên người của ta, ngaycả tâm tư của ta cũng bị nàng nghiền ngẫm chu đáo, thật sự là phải thưởng ộtcái. Mọi người về sau cũng phải cố tâm học nhiều hơn, võ công của nàng tuyrằng không xuất chúng, nhưng trí tuệ lại có thể bù lại được rất nhiều".

Trương Tuyết nghe vậy cả kinh, sắc mặt kinh hoảng nhìn mọi người một chút nhỏgiọng nói: "Ta chỉ tùy ý đoán thôi, mọi người chớ nghe công tử nói bậy takhông thừa nhận nổi đâu".

Trần Lan cười nói: "Có thể được công tử khích lệ, chính là việc khó đó, chúngta đành phải theo thôi. Ngày mai ngươi có rảnh trước hết tới dạy nha đầu tamột chút, lần sau để cho công tử chỉ dạy ta thật tốt".

Đối với việc này, chúng nữ trong nháy mắt lại náo nhiệt trở lại. Làm cho namtử ở đây lắc đầu cười khổ, nói không hết lời hâm mộ, ghen tị, còn có đồngtình.

Nở nụ cười ha hả một lát Lãnh Như Thủy mở miệng nói: "Tốt rồi, mọi người đủrồi, chúng ta nghe Hoa Tinh nói chính sự tiếp đã. Hoa Tinh nói chính sự đi.Vừa rồi nói chuyện của Tuyệt Âm áo, hiện giờ nói chuyện của nam tử áo lam đi,Hoa Tinh chàng có ý kiến gì với hắn không?"

Thấy ánh mắt mọi người chuyển tới người mình, Hoa Tinh lạnh nhạt cười nói:"Lai lịch người này tạm thời ta không dám khẳng định, chẳng qua nếu sau lưngthực sự có chỗ dựa vững chắc, có lẽ cùng với Bạch Lộc Thư Viện có chút liênquan".

"Bạch Lộc Thư Viện? đây không phải là một trong võ lâm tứ đại viện sao, chẳnglẽ bọn họ cũng có mưu đồ gì đó, chính thức tranh giành giang hồ?" Nghi hoặcnhìn Hoa Tinh, Lãnh Như Thủy kinh ngạc hỏi.

Mỉm cười lắc đầu, Hoa Tinh giải thích nói: "Không phải âm thầm có mưu đồ,chính thức tranh giành giang hồ, mà bọn họ vẫn đang đi lại trên giang hồ.Chính là trước đây danh tiếng của Bạch Lộc Thư Viện thực thấp, không kiêu ngạogiống như Võ Lâm Thư Viện. Chân chính là chó cắn người, quá nửa sẽ không sủa,hiểu không?"

Hé miệng cười, Lãnh Như Thủy trả lời: "Hiểu rồi, Phượng Hoàng đặc sứ, chàngcầm đồ đao trong tay, giết đến anh hùng trong thiên hạ đều biến thành heo chóhết" Dứt lời nhịn không được mà cười ra tiếng, chúng nữ bốn phía cũng bị lờinói của hai người làm nở nụ cười, trong nhất thời tiếng cười quanh quẩn, đưaÁm Nhu cùng Bạch Phượng tới.

Khi nói chuyện mọi người đã muốn trở về trong biệt viện, Hoa Tinh dừng chân ýbảo mọi người ngồi xuống, đợi mọi người ngồi xuống xong, hắn mới nhẹ nhàngngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười thần bí, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tay cầm đồđao, heo chó cúi đầu, Hoa Tinh vừa ra, mỹ nữ đều chịu phạt" Lời nói có chútđột ngột nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của hắn, bởi vậy nam nhân bậtcười, nữ nhân vẻ mặt khác nhau, u oán, xem thường chiếm đa số.

Thản nhiên nhìn thoáng qua phía chân trời, Hoa Tinh đột nhiên cười, toàn thântản mác ra một khí tức phóng khoáng, trong ánh mắt kinh dị của mọi người, mởmiệng ngâm nga: "Vấn thiên địa, thế gian tùy chủ trầm phù, khán giang sơn, ngãtự độc lãm mỹ sắc. Tiếu gian hồ, đao quang kiếm ảnh vô số, thán thế nhân, simê nhất sinh bất ngộ! Thiên lam ý, như ngọc lãng, nhất lộ tẩu lai nhất lộmang, nhập trường an, quá lạc dương, tể nam vạn thiên mỹ kiều nương, ngã tựđộc hưởng! đại tha nhật, hồi thủ vọng, thiên nhai hà xử thị cố hương, khướckiến na, vạn tử thiên hồng cánh tranh phóng, hảo nhất phó, bách hoa tiên tửbạn hoa lãng!"

(Hỏi trời đất, thế gian ai muốn chìm nổi, ngắm giang sơn, mình ta nắm lấy sắcđẹp. Cười giang hồ, đao quang kiếm ảnh vô số, than thế nhân, si mê cả đờikhông tỉnh! Da trời màu xanh, như ngọc sáng, một đường đi tới một đường vội,Vào Trường An, qua Lạc Dương, Tế Nam, ngàn vạn mỹ nữ xinh đẹp, mình ta độchưởng! Đợi một ngày, quay đầu nhìn, chân trời đâu là cố hương, đã thấy kia,trăm hoa tranh nhau đua nở, tới một bước, bách hoa tiên nữ cùng rực sáng)

Lẳng lặng nhìn hắn, mọi người nửa khó hiểu, trong nghi hoặc còn có phần nhiềungạc nhiên cùng kính ngưỡng, dù sao hắn cũng có gan nói ra suy nghĩ tronglòng. Giờ phút này, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, không khí có chút nặngnề. Tử Ngọc Hoa phất tay vỗ tay, lập tức phá vỡ trầm mặc, xảo diệu đưa tâm tưmọi người rời đi một phương hướng khác: "Đại ca, thực không hổ là Phượng HoàngĐặc Sứ, văn thao võ lực khó có người sánh bằng, thi từ khúc phú lại xuất khẩuthành thơ".

Phục hồi lại tinh thần, nam tử đang ngồi đều ít nhiều phụ họa, mà chúng nữ vớiÁm Nhu cầm đầu, lúc này phản bác nói: "Thiên thanh sam, mỹ kiều nương, nhất bộnhất tiếu đoạn tràng, ngạo thiên địa, ngâm thu sương, hoang sơn phá miếunguyệt hạ phóng. Chân khả vị, ngẫu hữu tình lữ nhất lưỡng đối, dã thị dã kêphối sắc lang."

(Áo xanh thẫm, mỹ nữ thật xinh đẹp, từng bước cười xé ruột xé gan, ngạo thiênđịa ngâm sương thu, trong miếu hoang đổ nát giữa rừng dưới ánh trăng chiếu,thật có thể nói là, có tình ngẫu hứng đối hai câu, cũng là gà rừng xứng sắclang).

Đối chọi gay gắt, bộ dạng của Ám Nhu thờ ra phì phì, làm cho nam nhân ở đâymuốn cười mà không dám cười, vẻ mặt thực xấu hổ. Mà Hoa Tinh trợn trừng mắt,lập tức cười khổ. Trong chúng nữ, Nguyệt Vô Ảnh Trần Lan, Mai Hương đám ngườibiết rõ tính cách Ám Nhu, đối với việc này chỉ cười, Bạch Phượng sắc mặt cũngkhẽ biến, ẩn ẩn đoán ra cái gì, nhưng lại không nói gì.

Trong lòng biết đấu võ mồm với Ám Nhu thì không dứt, mà lúc này Hoa Tinh lạikhông tiện làm trò trước mặt Bạch Phượng thật khó cho hắn, ánh mắt dời đi nóivới Bạch Phượng: "Khó có được ngày hôm nay, hiện giờ nàng cùng với các nàng cónhiều tâm sự, tương lai chắc chắn có nhiều lợi ích. Chờ khi quen thuộc rồi, tađưa nàng trở về, tránh cho người nhà nàng lo lắng".

Bạch Phượng tránh ánh mắt hắn, giống như đang che dấu cái gì, thanh âm mỏngnhư cánh ve nói: "Cảm ơn, thật cảm kích chàng dẫn ta tới đây, cho ta quen biếtnhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, đây là việc ta chưa bao giờ nghĩ tới".

Mỉm cười chống đỡ, Hoa Tinh biểu hiện tự nhiên hào phóng, cho nàng một cái ánhmắt ngụ ý không cần cảm tạ. Lúc sau, ánh mắt Hoa Tinh tới người Mai Hương phânphó nói: "Hương Nhi, các nàng đưa Bạch Phượng cô nương đi chung quanh chơi đùamọt chút, nhớ là thật cao hứng đó, tới giờ ta sẽ tự đi tìm các nàng, hiện rata còn một số việc muốn cùng bọn chúng nói chuyện".

Mai Hương cười duyên nói: "Yên tâm đi, chúng ta mới được nàng đãi ột bữa tiệc,ai có thể làm được đồ ăn ngon như nàng chứ phải không các vị tỷ muội?" Chúngnữ xác nhận, đem Bạch Phượng rời khỏi biệt viện, đi chung quanh xem xét cảnhsắc trong Bách Hoa Môn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...