Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 237



Yên lặng nhìn nàng, Hoa Ngọc Như thì thào lẩm bẩm: "Vật hi sinh, phải vậykhông? Mọi người cảm thấy ta chính là vật hi sinh của Bách Hoa Môn sao? Chẳnglẽ tất cả trước đây đều là sai lầm, con đường đi của ta đã sai lầm mà ta vẫnđi tới chưa từng phát giác?"

Kiều Phượng Ngâm khuyên nhủ: "Chúng ta không phải có ý đó, chúng ta chỉ hivọng tỷ hiểu được, dĩ vãng như vậy không sai, bởi vì khi đó cùng với bây giờhoàn cảnh khác nhau. Cái đó gọi là thời gian qua thì sự tình cũng qua, Tế Namhôm nay không giống ngày xưa, Bách Hoa môn cũng không như xưa, chúng ta phảilựa chọn, lựa chọn một con đường thích hợp cho chúng ta, như vậy mới có thểtiếp tục đi tiếp".

Thân thể chấn động, Hoa Ngọc Như đột nhiên thanh tỉnh, ánh mắt lóe lên, thuhồi tình cảm trầm giọng nói: "Cám ơn mọi người, ta đã hiểu rồi. Nếu tất cả mọingười đều cảm thấy phải thay đổi phương thức sinh tồn, như vậy chúng ta xemqua tình huống trước đã. Nếu như Phượng Hoàng Thánh Viện thật sự thành tâmthành ý, chúng ta sẽ liên minh cùng các nàng, nếu ở gần bên người Hoa Tinh mọingười muốn ra đi ta cũng không giữ nhưng ta sẽ ở lại Bách Hoa môn".

Ba nữ nhân nghe thấy thế vui vẻ, lập tức lại có chút lo lắng nhìn nàng, dườngnhư có thể nhìn thấu tâm tình của nàng.

Trong trầm mặc, Dương Anh nói: "Yên tâm, nếu đã nói như vậy, ta cũng ở lạiBách Hoa môn cùng tỷ".

Hoa Ngọc Như cảm động cười cười, ánh mắt chuyển qua Kiều Phượng Ngâm cùngChung Văn Quyên. Hai nàng thấy bộ dạng thất bại thảm hại của nàng cười nói:"Chúng ta cũng không đi, tỷ là môn chủ còn không đi chúng ta có thể rời đisao" Hoa Ngọc Như thấy thế cười cười, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tia vuimừng.

"Việc này không được, các nàng đều không đi, ta không phải uổng công mộtchuyến sao? Nói như thế nào thì ta cũng đã vất vả một trận, đem vài lão bà trởvề hẳn là không sai đúng không?" Hoa Tinh đột nhiên xuất hiện cười nói ở ngoàiđình, mỉm cười nhìn bốn nữ nhân. Hoa Ngọc Như sắc mặt ửng đỏ bác bỏ nói: "Từlúc nào Phượng Hoàng đặc sứ cũng học theo kẻ gian nghe lén người khác nóichuyện thế, việc này còn không phải do Hoa Tinh ngươi gây nên sao, không sợngười khác chê cười sao?"

Hoa Tinh lắc mình dừng lại bên cạnh nàng, ngữ khí cổ quái nói: "Có sao? Aithấy ta nghe lén người khác nói chuyện? Muốn làm rõ ràng, các nàng chính làlão bà dự định của ta, sao tính là người khác được, như vậy không phải là nghelén, không phải sao? Cho dù nói ra, người ta cũng chỉ biết Hoa Tinh ngoanngoãn đứng một bên nghe lão bà nói chuyện, cũng chỉ nói ta là yêu thương lãobà thôi à, đúng không nào? Sao tất cả đều thẹn thùng, mặt đỏ như vậy thật mềngười, làm hại lòng ta không yên, không nhịn được là muốn… hắc… hắc…"

Bốn nữ nhân nghe vậy sắc mặt giận dữ, Kiều Phượng Ngâm trong lòng thầm mắng,Hoa Tinh quả thực cố ý giả ngu, cố ý trêu đùa người, Dương Anh biết tính tìnhcủa Hoa Tinh ánh mắt không khỏi chăm chú nhìn Hoa Ngọc Như phát hiện ánh mắtnàng đang loạn, tránh né ánh mắt truy kích của Hoa Tinh. Nhận thấy được biếnhoa vi diệu trong đó, Dương Anh cười nói: "Hoa Tinh hôm nay người tới đây chắckhông phải chỉ xem mỹ nữ, hẳn là có chuyện gì đúng không?"

Hoa Tinh quay đầu lại nhìn nàng một cái cười nói: "Đúng vậy, chẳng qua xem mỹnữ là chuyện thứ nhất, nói chuyện là thứ hai, động thủ là thứ ba. Đương nhiênnếu có lúc ba người kết hợp làm một, chẳng qua thời điểm này không nhiều lắm,ta nghĩ không có cơ hội thích hợp hắc hắc…"

Cười tà làm cho Dương Anh tức giận hừ một tiếng, ánh mắt không thèm nhìn hắn.Trong đình, Chung Văn Quyên lúc này đã bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: "Thôikhông đùa nữa. Hoa công tử trước tiên ngồi xuống đi có chuyện gì nói sau".

Ánh mắt Hoa Tinh quét một vòng, lúc này mới tới bên cạnh nàng ngồi xuống, thânthể hơi hơi dựa vào nàng nói: "Hôm nay ta tới quả thật có chuyện kỳ quái muốnnói với các nàng, truyền nhân của Huyết Sát chân kinh đã xuất hiện, là mộtngười mặc toàn thân áo đen, đầu mang theo mũ trùm đầu, tuổi chừng trên dưới bamươi, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Ngoại trừ việc đó ra ta còn gặp được môn hạ củaTuyệt Âm Giáo, Vô Ảnh đã thử mấy chiêu với bọn chúng".

Hoa Ngọc Như sắc mặt kinh ngạc nói: "Truyền nhân Huyết sát chân kinh, môn đồTuyệt Âm, ngươi thử có kết quả thế nào, bọn họ vì sao mà tới?"

Hoa Tinh cười nói: "Việc này ta cũng không rõ lắm, thế mới cần các nàng. Hômnay ta tới đây để nói cho các nàng rõ, chính là muốn môn hạ của các nàng chú ýnhiều hơn tới động tĩnh của Tế Nam một chút. Hiện giờ tam đại thư viện cùng Tứđại bang phái đã bị chúng ta diệt trừ, nơi này tạm thời không có thể lực bangphái nào lớn, nàng có thể hoàn toàn khống chế tin tức trong thành Tế Nam".

Hoa Ngọc Như không nói, cả người lâm vào trầm tư, Dương Anh mở miệng nói: "Vàimôn đồ của Tuyệt Âm giáo kia võ công thế nào, có phải rất lợi hại hay không?"

Hoa Tinh cười nói: "Mấy người đó cũng bình thường, còn không tới được ĐịaBảng, nhiều nhất có vài tên có thực lực trên Long Bảng. Chẳng qua ta phỏngđoán người đứng đầu hẳn là có võ công rất mạnh, dù sao năm đó Tuyệt Âm giáocũng xưng bá võ lâm, một thời cường thịnh. Lần này bọn họ xuất hiện tại Tế Namcó phải tính toán cắm rễ ở Tế Nam không, việc này cũng khó nói. Một khi chuyệnphỏng đoán của ta là thật, tới lúc đó các nàng chỉ sợ đều gặp phải nguy hiểm".

Nhìn nhau, bốn nữ nhân trao đổi ánh mắt lập tức Kiều Phượng Ngâm nói: "Khôngbiết đối với chuyện này, Hoa công tử có tính toán gì? Trước mắt với tình huốngcủa chúng ta hiện giờ, ứng phó thế nào mới tốt đây?"

Hoa Tinh cười hắc hắc, ánh mắt mê mang quét trên người bốn nữ nhân, cười nói:"Tính thế nào nữa, ta muốn các nàng theo ta về Giang Nam, tới lúc đó các nàngcòn nói ta giậu đổ bìm leo. Nếu cho các nàng nghĩ biện pháp, các nàng bế tắclại bảo ta không có trách nhiệm. Ta đều khó nói, không bằng như vậy, các nàngnói trước đi, là muốn rời đi, hay là vẫn quyết tâm muốn bám trụ ở nơi này?"

Dương Anh, Kiều Phượng Ngâm, Chung Văn Quyên ba người nghe vậy đều nhìn HoaNgọc Như, việc này ba nữ nhân này cũng không thể chủ trương, cho nên cần phảido nàng quyết định. Hoa Ngọc Như trầm tư một hồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vàoHoa Tinh nói: "Ta muốn biết, lựa chọn lưu lại cùng lựa chọn rời đi thì có gìphân biệt".

Hoa Tinh thấy nàng hỏi chân thật khuôn mặt cũng thu hồi lại nụ cười, lãnh đạmnói: "Việc này tự nhiên là có khác biệt. Các nàng lựa chọn lưu lại, như vậy TếNam này sẽ là căn cứ địa của các nàng, là địa phương sinh tồn của các nàng,các nàng phải tìm cách khống chế được khối địa bàn này, như vậy mới có thể anbình mà sinh tồn được. Như thế, các nàng chọn lựa phương thức không chế mạnhmẽ, gặp địch phải diệt trừ, bằng không không thể nào cắm rễ ở đây được?"

"Rời đi đâu, thì tính sao?" Nhìn Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như mặt không chút thayđổi hỏi. Cổ quái nhìn hai mắt nàng, Hoa Tinh phát hiện lúc này nàng đang chedấu tâm tư, làm người ta có cảm giác không hiểu rõ. Ảm đạm cười, Hoa Tinh nói:"Nếu lựa chọn rời đi, như vậy đối với những chuyện trước mắt này các nàng chỉcần hiểu biết thôi, chỉ cần không đề cập tới lợi ích căn bản của mình tạm thờikhông cần hỏi qua, bởi vì mục đích các nàng không phải ở trong này. Nói cáchkhác đây là tiến lui khác nhau, lưu lại thì phải từng bước nghiêm khắc, từngbước ép sát, rời đi có thể lơi lỏng một chút".

Lẳng lặng nghe hắn nói xong, Hoa Ngọc Như ánh mắt chuyển qua người ba nữ nhânnhẹ giọng hỏi: "Mọi người thấy thế nào, có cái gì nói cái đó, chuyện Bách Hoamôn không phải chỉ là chuyện của một mình ta".

Dương Anh nói: "Hoa Tinh nói những lời này đều có vài phần đạo lý, chúng tanếu ở lại chỗ này, lấy cục diện trước mắt, nhất định phải chống chế thành TâyNam. Nhưng với thực lực chúng ta nói thật dưới tình huống không có bang pháicường đạo nào tiến vào còn có thể không chế cục diện. Một khi có cường địchxâm lấn, chúng ta chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu. Nơi này là phạm vi thếlực của Thông Thiên môn, với quan hệ của chúng ta với Hoa Tinh chỉ sợ bọn họsẽ không bỏ qua cho chúng ta".

Hoa Ngọc Như hiểu rõ nói: "Ý tứ của ngươi ta đã hiểu, lựa chọn rời đi GiangNam, những người khác thì sao, còn ý kiến gì không?"

Chung Văn Quyên mở miệng nói: "Với tình huống trước mắt mà nói, mặc kệ là rờiđi hay không, chúng ta đều phải nắm giữ được động tĩnh thành Tế Nam, như vậyvề sau mới có thể càng thuận lợi hơn. Chuyện của Tuyệt Âm giáo cùng truyềnnhân Huyết sát, chúng ta phải nắm giữ được hành tung của bọn họ, mà phân tíchmục đích của bọn họ. Chờ sau khi hiểu rõ được tình huống, mới tái định raphương án, như thế hơn xa so với chúng ta phỏng đoán ở trong này nhiều lắm".

Hoa Ngọc Như gật đầu nói: "Lời này không tồi, ta cũng nghĩ như vậy, hiện giờlập tức phái người đi làm. Nếu không có sự tình gì khác, mọi người tự làm việccủa mình đi thôi".

Ba nữ nhân nghe thấy thế sửng sốt, nhìn Hoa Tinh vài lần, yên lặng không nóiđứng dậy rời đi. doc truyen tai . Hoa Ngọc Như đợi ba người rời đi mới nhìnHoa Tinh bằng ánh mắt cổ quái nói: "Ngươi còn muốn nói gì với ta, phải không?"

Hoa Tinh mỉm cười nhìn chăm chú vào nàng lãnh đạm nói: "Nếu ta nói muốn thâncận cùng nàng một chút, nói chuyện tâm tình, nàng tin được bao nhiêu phần?"

Hoa Ngọc Như chần chờ một chút, tránh ánh mắt có thần của hắn, thấp giọng nói:"Nửa phần cũng không tin".

Hoa Tinh cười, dường như sớm biết kết quả, cũng không để ý. Đứng dậy, Hoa Tinhđi tới bên cạnh nàng, hai tay đặt trên vai nàng, thử thăm dò phản ứng củanàng.

Hoa Ngọc Như sắc mặt đỏ lên, hai vai run run muốn đánh văng hai tay Hoa Tinhra, trong miệng nhẹ giọng nói: "Ngươi tránh xa ra một chút, đừng bắt ta phảiđuổi ngươi".

Hoa Tinh bất động, hai tay dần dần dùng sức ép xuống, vừa mới bắt đầu Hoa NgọcNhư đã phản ứng kịch liệt, không biết là thói quen, hay còn nguyên nhân gìkhác, nàng dần dần không hề giãy dụa, ánh mắt u oán nhìn Hoa Tinh.

Nhận thấy được trong lòng nàng đau khổ, Hoa Tinh đột nhiên ôm nàng vào tronglòng, vừa vuốt ve mái tóc của nàng, vừa dùng sức ôm lấy thân thể đang giãydụa, trong miệng nhẹ nhàng nói: "Tội gì luôn khó chịu với ta chứ? Tuy rằngchúng ta quen biết không có gì là kỷ niệm khó quên cả, nhưng ta là người thếnào, nàng hẳn cũng biết rồi. Tình yêu kỳ thật không có hoàn mỹ như trongtruyền thuyết đâu, nó cần sự thông cảm lẫn nhau, cổ vũ cho nhau. Bởi vì tìnhyêu thủy chung tồn tại bên trong thế tục, nó không thể cách ly khỏi cơm ăn áomặc, không thoát khỏi hoàn cảnh cuộc sống, không thoát được ánh mắt thế nhân".

Thân thể giãy dụa dần dần dừng lại, Hoa Ngọc Như tựa đầu vào trong lòng hắnthấp giọng nói: "Ta biết nhưng ta là nhất môn chi chủ, có một số việc ngườikhác có thể làm mà ta không thể làm. Không phải không nghĩ, là không thể chànghiểu không?"

Hoa Tinh ôm chặt lấy thân thể nàng ôn nhu nói: "Đó là trước kia, hiện giờ nàngcó thể nàng chỉ cần buông lỏng nội tâm mà chấp nhận ta, về sau nàng có thểbuông tay làm tất cả những việc nàng thích. Lớn như vậy rồi nàng đã đi quanhững nơi nào, đã từng rời khỏi Trung Nguyên chưa?"

Hoa Ngọc Như thấp giọng nói: "Những nơi ta đi rất ít, cơ hồ chính là chungquanh Tế Nam mà thôi, chưa từng có rời đi khỏi trung nguyên, cũng không biếtbên ngoài thế nào, có sáng sủa xinh đẹp hơn không".

Hoa Tinh buông hai tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào gò má xinh đẹp của nàng,than nhẹ nói: "Có nghĩ tới một ngày đi trên Tây Hồ, đi tới Đông Hải xem thủytriều, tới Thiên Sơn ngắm tuyết không?"

Hoa Ngọc Như nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia mong chờ, ngữkhí mong chờ nói: "Trước đây trong mộng cũng đã từng nghĩ tới, nhưng là mộngtỉnh liền quên đi, bởi vì ta không thể không quên!"

Thanh âm rất nhẹ, nhưng Hoa Tinh lại cảm thấy được trong lòng có chút trầmxuống, cô gái này trong mộng thì như vậy, nhưng mộng tỉnh lại rất vội vàng vàvô tình. Dùng sức ôm lấy thắt lưng mềm mại của nàng, Hoa Tinh cũng không làmgì, chỉ hướng ánh mắt thương tiếc nhìn nàng, đầu từng bước tới gần, trong lúcnàng hơi kinh hoảng liền hôn lên đôi môi mê người mọng đỏ của nàng. Trongkhoảnh khắc cả hai người đều rung động, lần đầu tiên hôn môi làm nàng chấnđộng, tâm linh bỗng giao hội thật nhẹ nhàng tinh tế.

Hoa Ngọc Như thẹn thùng nhắm mắt, cô gái lần đầu tiên hôn mang theo vài phầnngây ngô, hết thảy đều thật bị động, tùy ý để cho thiếu niên ở trong lòng nhấmnháp đi vào. Trong mê loạn, thân thể Hoa Ngọc Như run rẩy, Hoa Tinh tham lamdùng đầu lưỡi mở cánh cửa tâm hồn cô gái, khiến cho cô gái xấu hổ khôn kể, cóchút không biết làm sao. Hơn nữa tay phải Hoa Tinh di chuyển dọc xuống sốnglưng cô gái tới gần những bộ vị mẫn cảm của nàng, vị đệ nhất mỹ nữ trên BáchHoa Phổ Hoa Ngọc Như thân thể lập tức căng thẳng, vẻ mặt hiển nhiên bối rối vôcùng.

Thời điểm mấu chốt, Hoa Tinh đột nhiên buông ra ánh mắt mỉm cười nói: "NgọcNhư đẹp quá, thích ta hôn môi nàng như vậy sao?"

Hoa Ngọc Như sắc mặt đỏ bừng, trong miệng than nhẹ nói: "Không, không cần nhưvậy, ta còn muốn có thời gian thích ứng".

Hoa Tinh cười nói: "Có một số việc thích ứng rất nhanh, chỉ cần hôn một thờigian ngắn như vậy là đủ rồi, tỷ như hiện giờ là tới việc này".

Nói xong lại che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tay phải thuận thế đưaxuống, dừng ở trên bộ mông vểnh cao của nàng, năm ngón tay bóp nhẹ, cảm thụ sựco giãn nhẹ nhàng.

Thân thể Hoa Ngọc Như cứng đờ, cả người đột nhiên cảm thấy căng thẳng, hai tayvô lực muốn rời khỏi lòng Hoa Tinh, miệng muốn nói nhưng đã bị Hoa Tinh bịtkín không thể mở miệng được, cả mặt ngọc ửng đỏ tới cực điểm. Lúc này Hoa Tinhtrong lòng thầm khen, tay phải bắt đầu vuốt ve cặp mông co dãn đầy đặn, đồngthời phát động thế công ôn nhu, đầu lưỡi truy đuổi đầu lưỡi, từng bước từngbước một đưa nàng vào bẫy rập ôn nhu của mình.

Cảm thấy được thân thể bắt đầu thả lỏng, biết nàng đã dần dần có thói quenđược mình vuốt ve, hai tay Hoa Tinh không khỏi dừng ở chỗ mê người kia, mộtmặt miêu tả hình dáng, một mặt nhẹ nhàng vuốt ve qua lớp sa mỏng kia. Thở hổnhển đẩy Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như ánh mắt như nước, u oán nói: "Bại hoại, sắctính không thay đổi được" Hoa Tinh ngây ngô cười hai tiếng, nhẹ nhàng ngồitrên ghế thuận thế ôm nàng vào trong lòng.

Thân thể vặn vẹo có chút mất tự nhiên, Hoa Ngọc Như nhỏ giọng nói: "Không đượcnáo loạn, có môn hạ nhìn thấy thì không tốt. Tiện nghi chàng đã chiếm, vẫnphải đứng đắn một chút".

Hoa Tinh cười cười, hai tay ôm quanh thân thể nàng, thỉnh thoảng chuyển độngtrên lưng nàng, trong miệng không ngừng thổi ra nhiệt khí, vừa lúc chui vàotrong tai nàng. Hoa Ngọc Như thân thể run lên, ngăn chặn tay hắn nói: "Chàngmuốn thế nào đây, luôn nhích tới nhích lui, làm cho tim ta đập mạnh, thậtkhông thoải mái".

Hoa Tinh khẽ cười nói: "Không thể nào, ta chỉ muốn ăn nàng một cách trọn vẹnthôi, tự tay tháo xuống đóa hoa đẹp nhất của nàng, nhấm nháp từ từ tư vị củanàng. Ai kêu nàng đẹp như vậy, lại là lão bà của ta chứ?" Hoa Ngọc Như sắc mặtxấu hổ, nhỏ giọng mắng: "Bại hoại, không đứng đắn, chàng nói ai đó, nói hươunói vượn!" Nguồn tại TruyệnFULL

Thấy nàng không thừa nhận, Hoa Tinh cũng không phản bác, môi nhẹ nhàng hôn nêncổ nàng, hai tay di động bên hông nàng, trêu đùa với thần kinh mẫn cảm củanàng. Hoa Ngọc Như yêu kiều kêu lên một tiếng, biết Hoa Tinh háo sắc thànhtính, không khỏi quát to: "Không được náo loạn, làm nữa thiếp tức giận đó.Chàng cho dù muốn, cũng phải cho thiếp thời gian thích ứng chứ, chàng làm nhưvậy không phải biến thiếp thành nữ tử thanh lâu sao, mặc cho chàng làm cànsao?"

Hoa Tinh vừa nghe lời nghiêm trọng, vội vàng thu hồi hai tay, giữ thân thểnàng theo đúng quy củ nói: "Ta sao lại suy nghĩ như vậy, nàng cũng không nênhiểu lầm, thật oan uổng cho ta lắm mà".

Hoa Ngọc Như thấy hắn đứng đắn lên, nhỏ giọng mắng: "Chàng khi dễ nữ nhân,trong lòng muốn gì thiếp không rõ sao? Chính như chàng nói, bên cạnh chàng cónhiều nữ nhân như vậy, người nào không bị chàng khi dễ chứ".

Hoa Tinh sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Như thế nào lại không có, tacũng có vài người chưa chạm tới mà, tỷ như Vô Ảnh, Thu Nguyệt, Như Thủy, nàngthấy ta khi dễ các nàng lúc nào?"

Hừ một tiếng Hoa Ngọc Như nói: "Nói xạo, thiếp không có cả ngày đi theo chàng,sao biết được chàng khi dễ người khác lúc nào". Hoa Tinh cười nói: "Việc nàycó gì không rõ, loại sự tình này thường thường phát sinh vào buổi tối, đúngkhông? Nàng chỉ cần giám thị ta vào buổi tối, chẳng phải sẽ biết sao".

"Tới địa ngục đi, chàng tâm địa bất chính. Thiếp mới không có như vậy. Dù saochuyện của chàng Ám Nhu đã nói, chàng đừng tưởng rằng giấu diếm được, khôngnói thì không có ai biết".

Tức giận nhìn hắn, Hoa Ngọc Như nói xong ngược lại cảm thấy tức giận. Cảm thấyđược sự dị thường của nàng Hoa Tinh cười hỏi: "Sao thế, ghen tị hả? Trước đâychẳng phải ta cố gắng muốn thân cận nàng sao, là nàng đẩy ta ra thật xa đóchứ, ta thất vọng tìm các nàng cũng là bình thường à. Nếu không như vậy, buổitối nay ta tới với nàng nhé, đến lúc đó chắc chắn sẽ không có nữ nhân khác,nàng cũng không phải ghen tị nữa".

Hoa Ngọc Như tức giận mắng: "Đi tìm chết đi, nghĩ thật hay, chàng cho thiếp làđứa ngốc sao?"

Hoa Tinh vẻ mặt vô tội nói: "Oan uổng, ta sao lại coi nàng như kẻ ngốc được,trong lòng ta nàng là một mỹ nữ. Mặc dù có chút quật cường, nhưng càng làmngười ta thêm hấp dẫn. Hắc hắc. Ta không nói gì, nàng cũng không nên tức giận,bằng không hay tay của ta lung tung xuống dưới bắt lấy cái gì không thích hợp.Đến lúc đó đừng nói ta nhân cơ hội chiếm tiện nghi nhé".

Hoa Ngọc Như nghe thấy thế tức giận hừ một tiếng lập tức buông tay phải, sắcmặt không hờn giận liên tục chải tóc không thèm để ý tới Hoa Tinh. Cảm thấyđược nàng thực sự tức giận, hai tay Hoa Tinh ôm lấy thân nàng nói nhỏ: "Khôngcần giận thế chứ, ta giúp nàng vui vẻ. Chờ sau khi rời khỏi Trung Nguyên, tadẫn nàng đi dạo chơi Tây Hồ, cùng nhau xem Lôi Phong Tháp, qua cầu Tây Hồ, thửxem cảm giác của Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên năm đó thế nào, nàng thấy sao?"

Hoa Ngọc Như trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức dựa thân thể vào lòng hắn yếuớt nói: "Hy vọng có ngày đó thực sự thì tốt rồi. Thiếp đã quá mệt mỏi, khôngmuốn làm môn chủ gì nữa. Chỉ hy vọng có thể có một ngày buông tha hết thảy, vôưu vô lo làm việc mình nghĩ, mình muốn thế là tốt rồi".

Hoa Tinh cười nói: "Việc này không có vấn đề gì, muốn làm gì đều có thể, chẳngqua có một việc nàng phải làm, đó là không thể tránh né".

Hoa Ngọc Như kinh dị nhìn hắn hỏi: "Việc gì?"

Hoa Tinh cười thần bí nhỏ giọng nói: "Thì là gả cho ta, giúp ta sinh một tiểutử thật mập!"

Hoa Ngọc Như sắc mặt đỏ lên, mắng to nói: "Đi tìm chết đi, sắc lang!"

Tiếng cười đắc ý quanh quẩn trong tiểu đình, bắt đầu từ giờ khắc này, Hoa NgọcNhư đã chấp nhận Hoa Tinh, một chuyến hành trình Trung Nguyên, đối với HoaTinh mà nói cuối cùng cũng sắp kết thúc, một kết cục cuối cùng thật viên mãn!

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...