Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 235



Nhìn nàng một hồi, Hoa Tinh thôi cười, ngồi trên giường phía sau nàng, tayphải nhẹ nhàng đặt lên trên lưng nàng. Vận "Huyền thiên vô cực thần công" HoaTinh lấy chân khí thâm hậu thuần dương của mình bắt đầu chữa thương cho nàng,đả thông kinh mạch đã bị băng tâm chân khí phong bế lại. Thời gian trôi quatrong im lặng, Hoa Tinh mất mất một canh giờ mới đả thông được thập nhị chínhkinh trong cơ thể nàng, làm cho chân khí bên trong thập nhị chính kinh có thểtự mình vận hành tuần hoàn, như vậy có thể vận dụng được chân khí…

Đứng dậy ngồi ở bên cạnh, Hoa Tinh nhìn chăm chú vào gò má, ánh mắt hàm chứavài tia cười quỷ dị. Nói thật, trong lòng Hoa Tinh hiểu được, nữ nhân trướcmắt, nơi hấp dẫn nhất của nàng chính là dung mạo, dáng người như mỹ nữ báchhoa. Muốn nói có chút cảm tình, có lẽ có ít nhiều hơn một chút, nhưng cái nàycũng không phải là điều kiện tiên quyết. Bởi vì vẻ đẹp của nàng, khiến cho namnhân nào nhìn thấy nàng có vài phần giật mình, cho nên loại tình cảm này, cùngvới nhất kiến chung tình hay

thanh mai trúc mã là hoàn toàn khác nhau.

Hoa Tinh là người, có tư dục giống như thường nhân cho nên hắn ham sắc đẹp,đây là việc bình thường tự nhiên. Võ công hắn cao cường, liệu sự như thần,nhưng mặc kệ người ta nói thế nào, hắn thủy chung vẫn là người, là người thìcó hiếu kỳ, có lòng hiếu kỳ sẽ sinh ra dục vọng, như thế hắn có thể thu thậpmỹ nữ, cũng còn có điểm xuất phát. Nam nhân, hoa tâm thực là bình thường, HoaTinh háo sắc lại càng bình thường. Bởi vì hắn có nhân phẩm, có võ công, cóthân phận có địa vị, sao hắn lại không chiếm được chứ?

Nữ nhân có đẹp có xấu, nhưng đối với nam nhân mà nói, có thể ôm mỹ nhân mỗingày trong ngực, đối với thân thể nàng rõ như lòng bàn tay, khi đó ngươi sẽcảm thấy được, nàng còn không bằng nha hoàn trong nhà, bởi vì ngươi đối vớinha hoàn kia thực xa lạ, xa lạ sẽ sinh ra lực hấp dẫn, có lực hấp dẫn có thểlàm người ta hướng tới. Lòng người rất nhiều quái lạ, rất nhiều lúc không thểphân ra chính ra tà, chỉ phân ra dục vọng cao thấp mà thôi. Tò mò là thiêntính của con người, bình thường dưới thúc ép của luân thường đạo lý có thể chedấu thật sâu. Chỉ khi nào người ta có lực lượng, có thể không để ý tới ánh mắtthế tục, khi đó tất cả dục vọng sẽ phát ra, sẽ làm cho người ta cảm thấy cựckỳ kinh ngạc, thậm chí là ghen tị cuối cùng là thế nhân không với tới được thìcho đó là sai? Không, đó không phải sai, đó chính là biểu hiện ra ngoài củacon người mà bình thường con người luôn luôn che dấu.

Lúc Lạc Hà tiên tử tỉnh dậy, mở to mắt đầu tiên chính là cặp mắt mang theo mấyphần nhu tình, bao hàm nhiều quan tâm, làm cho nàng tâm thần chấn động, trongtâm bắt đầu nổi lên sóng gió.

"Nàng tỉnh rồi, cảm thấy chân khí trong cơ thể đã bắt đầu vận chuyển rồi phảikhông?" Thanh âm nhẹ nhàng truyền tới, làm cho Lạc Hà tiên tử đang trong mêman liền tỉnh lại, vội vàng tránh ánh mắt của Hoa Tinh, sắc mặt nhanh chóngửng đỏ.

Cảm thấy được nàng đang xấu hổ, Hoa Tinh mỉm cười đứng dậy, đưa lưng về phíanàng nói: "Lúc này ta đã đả thông thập nhị chính kinh trong cơ thể nàng, khiếncho chân khí có thể vận chuyển, nhưng kỳ kinh bát mạch của nàng còn chưa cóthông, cho nên cho dù hiện tại nàng thi triển võ công cũng chỉ có thể được batới bốn thành, cho nên không có việc gì tốt nhất đừng đi loạn ra ngoài, tránhgặp nguy hiểm".

Lạc Hà tiên tử đứng dậy thấp giọng nói: "Cảm ơn chàng, Hoa Tinh. Đêm nay takhông cần ở lại nữa chứ?"

Hoa Tinh cười nói: "Không cần phải gọi ta là Hoa Tinh, về sau gọi là công tửđược rồi, lâu thành thói quen. Đêm nay nàng cứ ngủ ở trên giường ta đi, ta tớinơi khác ngủ, bằng không thể xác và tinh thần đều bị ảnh hưởng" Cười cổ quái,Hoa Tinh mở cửa ra khỏi phòng…

Nhìn thân ảnh hắn rời xa, Lạc Hà tiên tử hiểu được ý tứ trong câu nói kia củahắn, trên mặt không khỏi cảm thấy nghi hoặc, có lẽ Hoa Tinh có một chút kỳ dị.Cửa phòng đóng lại, Lạc Hà Tiên Tử một mình ngồi ở trên giường, trong lòngnghĩ lại hết thảy, cảm thấy được có ít nhiều cảm xúc. Nhưng mà bắt đầu từ đêmqua, hết thảy mọi thứ trước đây đã rời xa mình, một cuộc sống mới đang đợichính mình, mình bắt đầu như vậy sẽ có kết cục gì đây, việc này nàng cũngkhông rõ, cũng không muốn nói, bởi vì có một số việc không biết sẽ tốt hơnnhiều so với biết?

Rời khỏi phòng mình, Hoa Tinh đi dạo trong viện một vòng, vừa lúc thấy Tử NgọcHoa ngồi trên nóc nhà, một mình ngắm trăng. Phi thân lên bên cạnh hắn, HoaTinh cười nói: "Nghĩ cái gì đây, một mình đứng xuất thần ở đây làm gì?"

Tử Ngọc Hoa thấy hắn đi lên, lạnh nhạt cười nói: "Là đại ca à, đã thu phụcxong rồi sao?" Hoa Tinh cười nói: "Tạm thời chưa có, nhưng sẽ sớm thôi".

Tử Ngọc Hoa nhìn hắn một cái, đột nhiên nói: "Có phải đại ca đối xử với Lạc Hàtiên tử hơi tốt thì phải, nếu không sao đem phòng tặng cho nàng?"

Hoa Tinh sửng sốt một chút, lập tức cầm tay nàng nhìn bầu trời đêm nói: "Côngbằng với nàng chứ, nhưng thật ra ngươi mặc đồ nữ nhân vào cho đại ca nhìn? Cáinày có thể tưởng tượng được".

Tử Ngọc Hoa nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng giật tay, đáng tiếc động tác Hoa Tinhthật nhanh, hắn cũng không tiện cử động để mặc hắn nắm. Tránh ánh mắt của HoaTinh, Tử Ngọc Hoa sâu kín nói: "Đại ca không biết chúng ta cứ như vậy là tốtlắm sao, nếu ta khôi phục thân phận nữ nhân, đến lúc đó lại cùng các nàngtranh giành tình nhân. Đến lúc đó đại ca lại càng khó khăn hơn".

Hoa Tinh trầm tư một chút, gật đầu nói: "Điều này cũng đúng, có thân phận hiệntại của đệ ở bên cạnh, ta có thể bớt được nhiều phiền toái, một khi đệ khôiphục thân phận nữ nhân, đến lúc đó đối ngoại với các nàng sẽ không tốt chútnào. Nếu như vậy, việc này tạm thời không đề cập tới, chờ khi đem đệ tới LongThần Thiên Cung, đại ca tự mình hướng nhạc phụ đại nhân cầu hôn, như vậy làđược chứ?"

Nói xong nhìn Tử Ngọc Hoa. Tử Ngọc Hoa sắc mặt đỏ lên, tránh đi thấp giọngnói: "Đến lúc đó hãy nói sau, hiện ra giờ đại ca buông tay đi, chúng ta nóichuyện khác".

Mỉm cười buông tay, Hoa Tinh nói: "Cũng được, tới lúc đó nói sau, hiện giờ nóichuyện một chút về việc Tế Nam. Theo tình hình trước mắt mà nói, Tế Nam lạibắt đầu phong vân, khô lâu nhân thần bí, truyền nhân hắc Long đàm, cùng vớiTuyệt Âm giáo chợt hiện võ lâm, tất cả đều là chuyện xấu, chỉ sợ lại có mộthồi gió tanh mưa máu xảy ra".

Tử Ngọc Hoa lạnh nhạt nói: "Ý đồ của các thế lực này, ta tin tưởng đang mưu đồtới đại ca, nhưng dù sao cũng là nhỏ lại càng nhỏ, cho nên đại ca cũng khôngcần để ý. Chúng ta đã tới nơi này không ít thời gian, đại ca tính đợi cho HoaNgọc Như cam tâm tình nguyện rồi mới rời khỏi Tế Nam sao?"

Hoa Tinh không dám chắc nói: "Điểm này ta cũng không biết, dù sao cũng có mộtsố việc không ai có thể rõ được, có lẽ chờ tới một ngày nào đó, nàng mới cóthể cam tâm tình nguyện. Tình yêu nam nữ rất kỳ quái, đôi khi chính vì nụ cườicủa các nàng, phải trả một cái giá kinh người. Chẳng qua nhân sinh một đời, kỳthực người ta cầu nhất là cảm động thấu hiểu cùng cảm thán dù chỉ trong chốclát".

Tử Ngọc Hoa thấp giọng nói: "Người ta nói đang ở trong phúc không biết phúc,có phải là chỉ các nữ nhân như các nàng không?"

Hoa Tinh lắc đầu cười nói: "Thật ra các nàng cũng có chỗ khó xử, đây là bấtđắc dĩ. Chẳng qua bởi vì việc này, cảm tình này mới đáng giá để ta theo đuổi,đáng giá để ta yêu. Nếu dễ dàng chiếm được, kết quả việc này tuy giống nhaunhưng quá trình sẽ khác nhau. Trên đời mỗi người đều phải từ sinh ra rồi chếtđi, cái khác chính là quá trình họ sinh ra tới lúc chết nó thế nào mà thôi".

Tử Ngọc Hoa cười, nhẹ giọng nói: "Đại nói rất đúng, lòng người rất kỳ quái,không chiếm được mới là đẹp nhất. Nhưng là không biết tương lai của đệ, sẽ đihết một đoạn tình duyên này thế nào đây?"

Ánh mắt Hoa Tinh biến đổi, nghiêng đầu nhìn "hắn" dưới ánh trăng khuôn mặttrắng bóng kia phản chiếu ánh sáng, có một vẻ đẹp nói không nên lời, làm chongười ta cảm thấy rung động.

Nhẹ nhàng Hoa Tinh khẽ ngâm nga nói: "Tử sam nghênh phong lập dao sơn, ngọcnhư minh kính nguyệt như hoàn, tây phong tàn vũ thanh huy nguyệt, thùy vấn tửảnh ngọc hoa niên?" tại

Tử Ngọc Hoa sửng sốt hỏi: "Đại ca người ta nghe không hiểu à, có ý tứ gì vậy?"

Hoa Tinh cười nói: "Cứ suy nghĩ kỹ một chút đi, đến lúc đó đệ sẽ hiểu được.doc truyen tai . Tốt rồi, muộn rồi, trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng phải đi tìmmột nơi ngủ bằng không đêm nay phải ngủ ngoài trời mất" Người nhẹ nhàng nhảyxuống, biến mất giữa hành lang. Tử Ngọc Hoa nhìn theo bóng dáng hắn, tronglòng suy tư, vừa rồi bốn câu thơ đó là ám chỉ cái gì, kỳ quái.

Rời khỏi Tử Ngọc Hoa, Hoa Tinh suy tư một chút, vốn đêm nay muốn đi tới thưphòng của Lãnh Như Thủy, muốn hái đóa hoa này, nhưng nghĩ lại Tế Nam này độtnhiên phong vân nổi nên, nếu có việc cũng sẽ có chút bận tâm, cho nên cuốicùng hắn quyết định tới phòng Mai Hương. Đi tới ngoài cửa, Hoa Tinh nhẹ nhànggõ cửa, Mai Hương bừng tỉnh ở bên trong. Không lâu sau cửa phòng mở ra, chỉthấy Mai Hương mặc nội y, ánh mắt đang buồn ngủ mê man nhìn Hoa Tinh, hiểnnhiên không kịp phản ứng lại, không biết có chuyện gì xảy ra…

Buồn cười xoa nắn khuôn mặt nàng, Hoa Tinh trìu mến nói: "Tiểu mơ hồ, nhìnnàng ngủ còn chưa tỉnh kìa, biết ta tới gõ cửa có việc gì chứ?"

Mai Hương ngây ngô cười một chút lắc đầu nói: "Không biết, chàng có chuyện gìvậy?"

Hoa Tinh ôm lấy nàng đi vào trong phòng, trở tay đóng cửa, sau khi lôi kéonàng tới bên giường cười mắng: "Ta tới đương nhiên là ngủ rồi, bằng không tr�như vậy gõ cửa phòng nàng làm gì?"

Mai Hương sửng sốt, lập tức mặt ửng đỏ, cuối cùng là vui vẻ xấu hổ, tựa đầuvào trong lòng ngực hắn thấp giọng nói: "Chàng lâu rồi không tới, hại người tacòn không biết chàng tới làm gì nữa cơ, ta còn tưởng rằng chàng không thíchHương nhi tiểu bất điểm như này chứ?"

Hoa Tinh sửng sốt, đột nhiên hiểu được mình có vẻ hơi xa vắng nàng. Nhẹ nhàngôm nàng vào trong lòng, Hoa Tinh thấp giọng nói: "Ai nói ta không thích Hươngnhi, ta thích nhất là Hương nhi à, bằng không sao đêm nay ta lại tới tìm Hươngnhi chứ?"

Ngẩng đầu, Mai Hương vui mừng nói: "Thật chứ, chàng thực sự thích Hương nhi,không chê Hương nhi không đầy đặn như các nàng sao?"

Tới đó, Hoa Tinh mới hiểu được, vì sao nàng lại xưng mình là tiểu bất điểm,thì ra chỉ vì thế. Tay phải xâm nhập vào trong nội y, Hoa Tinh nắm lấy đôitiểu bạch thỏ cười nhẹ nói: "Ngốc à, ai nói ta chỉ thích đầy đặn chứ, tiểubạch thỏ ta cũng thích mà. Đêm nay, ta sẽ thật trìu mến Hương nhi của ta".

Mai Hương rên một tiếng, mặt đỏ như nước nói: "Hoa Tinh, chàng không đượckhông yêu Hương nhi à, Hương nhi rất thích chàng, rất yêu chàng, rất…" Câu nóikế tiếp của nàng bị Hoa Tinh che lại bằng đôi môi của hắn. Ban đêm, ngọn đènlắc lư trong phòng Mai Hương, một đêm giữa mùa hạ, tại đây một hồi xuân sắctràn ngập khắp cả phòng, thanh âm rên rỉ mê người kia tựa như thủy triều phậpphồng thoải mái, cuối cùng biến mất trong thời gian.

Thạch Tuyền tửu lâu, ở trong thành Tế Nam, chính là một cửa hiệu lâu đời đã bamươi năm rồi, sinh ý rất tốt. Giữa trưa, một người mặc áo đen, đầu đội mũ xuấthiện ở ngoài cửa. người liếc mắt nhìn lầu một cái, lập tức dọc theo cầu thangđi lên lầu trên, đi tới lầu hai tìm một chiếc bàn ở cạnh giường ngồi xuống. Gỡmũ chùm đầu ra, chỉ thấy người này chừng ba mươi, tướng mạo cũng không có gìkhác người, duy nhất làm người ta chú ý chính là ánh mắt sắc như dao, cực kỳsắc bén.

Tùy ý kêu rượu và thức ăn, tráng niên áo đen bắt đầu đánh giá thực khách chungquanh, phát hiện ra người võ lâm cũng có, chẳng qua không có nhân vật nào xuấtsắc để hắn phải chú ý. Quay đầu lại, người này chậm rãi nhấm nháp thức ăn trênbàn, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng bình tĩnh, lộ ra vài phần hướng về cái gì đó,tựa hồ đang hoài niệm về chuyện gì đó, giờ khắc này đang vang vọng trong tráitim hắn.

Đột nhiên một thân ảnh hiện ra cạnh bàn làm cho hắn chú ý. Ngẩng đầu lên thấymột lão nhân trọc đầu sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn hắn, yên lặng không nói.Song phương nhìn nhau một lát, người áo đen hừ lạnh nói: "Các hạ không mời màtới, nói vậy không phải vì một chút rượu cùng thức ăn chứ?"

Lão nhân trọc đầu cười, thanh âm quái dị nói: "Nhất Châm Kiến Huyết, thật sựkhông hổ là ngữ khí như đạo, không hổ là truyền nhân của Huyết Sát Ma Quân HắcLong đàm. Lão quái ta tới, rượu và thức ăn cũng muốn, chẳng qua ăn một chútcơm tự nhiên sẽ trả lễ liền, Không biết cũng mặc kệ?"

Người áo đen ánh mắt biến đổi quát khẽ nói: "Nếu như vậy xin mời ngồi".

Lão nhân trọc đầu cười hắc hắc, ngồi ở đối diện hắn, cầm chiếc đũa lên ănliền. Một lúc sau, hai người tựa như hai người quen nhau vậy, cũng không nóinhiều tự mình ăn cơm, đợi lúc cơm no rượu say lão nhân trọc đầu mới nói: "Bữatiệc này còn miễn cưỡng, ta nói cho ngươi một việc, cửa nam thành có một BáchHoa môn, ngươi chắc cũng biết. Bách Hoa môn có một Phượng Hoàng đặc sứ, tintưởng ngươi cũng đã nghe qua, mà bên người Hoa Tinh này có tỷ muội Giang Nam,đó là con gái của Diệp Tinh trên Bách Hoa phổ, việc này khẳng định ngươi cũngđã rõ, nhưng là làm thế nào có được nàng, việc này còn tùy vào ngươi?"

Người áo đen mặt không chút thay đổi hỏi: "Ngươi nói những lời này, đi mộtđường vòng thật lớn, tới cuối cùng là muốn nói việc gì cứ nói thẳng ra lòngvòng cái gì chứ?"

Lão nhân trọc đầu liếc mắt nhìn hắn một cái cười nhẹ nói: "Diệp Tinh chính làthân thể Huyền Âm trời sinh, có thể tu luyện âm nhu công làm võ học đột nhiêntăng mạnh, chẳng lẽ ngươi tới nơi này không phải vì nàng?"

Người áo đen trừng mắt nhìn lão nhân nói: "Nếu ngươi muốn chứng thật lời nóicủa ta, ta có thể nói cho ngươi, ngươi đoán không đúng, Chẳng qua ta cũng hiểuđược, ngươi tới đây không phải vì rượu và thức ăn, cũng không phải là vì nhắcnhở ta, mà là vì cái gì đó ở trong lòng ta. Chính là nếu ta nói cho ngươi cáiđó đã bị ta hủy rồi, ngươi cảm thấy có mấy phần tin được đây?"

Lão nhân trọc đầu biến sắc âm hiểm cười nói: "Người thanh niên, tài ăn nóikhông tồi, nhưng là ngươi cảm thấy nói như vậy có mấy phần tác dụng đây?"

Người áo đen hừ nói: "Nói như vậy có tác dụng rất nhiều, thứ nhất chính là nóicho người, nếu ngươi muốn cái kia, thực xin lỗi, ta không thể đưa cho người,đơn giản như vậy, ngươi cảm thấy đủ hay không?"

Lão nhân trọc đầu sắc mặt nghiêm lại hừ lạnh nói: "Người thanh niên, con đườngcủa ngươi còn dài không nên hủy diệt tiền đồ của mình, đến lúc đó chẳng thểtrách người khác được à. Ta đến cũng không phải vì đấu võ mồm với ngươi, vềphần ngươi đối với chuyện này như thế nào cũng không có quan hệ tới ta, bởi vìtới lúc đó sẽ có người chờ ngươi. Ta chỉ ở một bên quan sát, nhìn ngắm màthôi. Nếu muốn tìm ta, nhớ là tới thành đông Quan Đế Miếu, tin tưởng ngươi sẽtới ha ha…" Trong tiếng cười lớn, lão nhân trọc đầu rời đi rất nhanh.

Người áo đen hừ lạnh một tiếng, sau khi lão giả rời đi một lát mới để tiền lạirời khỏi Thạch Tuyền Tửu Lâu, hướng ra cửa thành nam mà đi. Ra khỏi cửa thành,Người áo đen đi không tới năm dặm, đã sớm phát hiện ra trong rừng cây có mộthồi giao chiến. Chỉ thấy ba người áo xám đang dùng tay trần, cùng với ba nhânsĩ võ lâm giao thủ, mặt đất có bảy tám cỗ thi thể, đều là các nhân sĩ võ lâm,hiển nhiên là bị ba người áo xám giết chết.

Lưu tâm nhìn lại một hồi, Người áo đen phát giác, những người áo xám này đềucùng môn phái, đều am hiểu chưởng pháp, chưởng lực này cực kỳ bá đạo âm độc,chiêu thức quỷ dị âm hiểm, cũng không phải là hạng người chính đạo. Lúc này,lại có hai nhân sĩ võ lâm bị giết, liền chỉ còn một người đang cố gắng giãydụa với tử thần. Ngay lúc này ngoài rừng đột nhiên truyền tới thanh âm nữnhân: "Nơi này có đánh nhau, chúng ta tới xem một chút đi, nói không chừng cóchút phấn khích".

Người giọng nữ nói: "Đừng chạy nhanh như vậy, để ý đừng làm người khác bịthương, chúng ta cùng kẻ ngang ngược sẽ đau lòng đó".

Dứt lời một tiếng cười to cùng tiếng mắng yêu truyền tới, sau đó làm đám ngườixuất hiện tại bờ rừng. Đúng là Hoa Tinh cùng Ám Nhu, Mai Hương, Thu Nguyệt, tỷmuội Điệp Tinh, Lãnh Như THủy, Nguyệt Vô Ảnh, Trần Lan chín người…

Người áo đen vừa thấy Hoa Tinh đầu tiên là sửng sốt sau đó biến sắc, hiểnnhiên biết được thân phận của hắn. Mà đúng lúc này, ánh mắt Hoa Tinh cũngchuyển qua người hắn, hai người cách xa nhau hai mươi trượng, cùng nhìn lẫnnhau, ánh mắt đều lộ ra ánh sáng kỳ quái. Lúc này Hoa Tinh một tay ôm lấy ÁmNhu khẽ nói với chúng nữ: "Người áo đen bên kia các nàng cẩn thận một chút,người này võ công cực kỳ hiếm thấy, trên người hắn có một cỗ khí huyết sát ẩndấu, có thể chính là truyền nhân

của Huyết Sát, không có việc gì đừng trêu vào hắn, tránh rủi ro đi".

Chúng nữ nghe vậy cả kinh, ánh mắt chuyển qua người người áo đen, sắc mặt mangtheo vài phần tò mò cùng kinh dị. Nhẹ tới bên cạnh Hoa Tinh, Lãnh Như Thủythấp giọng nói: "Chàng nói người này xuất hiện ở đây, có thể là tới vì chúngta không?"

Hoa Tinh mỉm cười nhìn trận chiến giữa sân lạnh nhạt nói: "Tới hay không đềugiống nhau, ai gặp gỡ ta đều phải thắp hương nhiều hơn, bằng không ngoại trừcon đường chết ra không còn đường nào khác. Hiện ra Vô Ảnh đi thử võ công củaba người áo xám kia một chút, nhớ phải cẩn thận đó, bọn họ sử dụng chính làTuyệt Âm chưởng, Nhớ không được đối chưởng với bọn chúng tránh bị Tuyệt Âm khígây thương tích".

Nguyệt Vô Ảnh liếc mắt nhìn Hoa Tinh một cái, khẽ hỏi: "Chàng muốn ta cứungười chưa chết kia?"

Hoa Tinh lắc đầu nói: "Người nọ không cần cứu hắn, ta chỉ bảo nàng thử võ côngcủa ba người kia một lần là được rồi. Một khi nàng cứu người nọ, có một sốviệc cuối cùng chỉ có thể lấy sinh mệnh mà kết thúc mà thôi, việc như vậy sẽkhông tốt lắm, nàng hiểu ý tứ của ta chứ?"

Nguyệt vô Ảnh nghe được gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, chàng yên tâm ta biết phảilàm sao" Dứt lời chậm rãi đi tới giữa sân, nhịp bước không nhanh không chậm…

Lúc này ở giữa sân, ba người áo xám đã có hai người đứng ra hai bên lưu ý tìnhhuống của đoàn người Hoa Tinh cùng Người áo đen kia. Lúc này vừa thấy NguyệtVô Ảnh đi tới, một trong hai người khoảng bốn mươi tuổi nói: "Lão ngũ, đi ngăncản nàng, nhớ rõ chỉ cần cầm chân nàng một chút, chờ khi lão lục giải quyếtxong, chúng ta rời đi ngay lập tức".

Bên cạnh, một người tầm ba lăm, ba sáu nói: "Hiểu rồi, lão tứ áp trận đi, tađi tiếp đón nàng" Nói xong thân ảnh nhoáng lên một cái, liền hiện ra trướcNguyệt Vô Ảnh ngăn cản đường đi của nàng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...