Diễm Ngộ Chi Lữ
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Hoa Tinh dịu dàng nói: "Suy nghĩ của namnhân rất quái lạ, ít nhất trong lòng ta lúc này cũng hy vọng nàng có thể tựnguyện trao thân cho ta, không hề do dự, sự tự nguyện như thế ta sẽ cảm thấyrất thích thú."
Nguyệt Vô Ảnh nhìn khuôn mặt tuấn tú gần kề, ánh mắt mê hoặc, nói: "Ngươikhông nên cột ta cả đời ta như thế, kỳ thực trong lòng ta rất mâu thuẫn, đôikhi ta chỉ hy vọng sau khi ngươi đạt được thân thể ta thì ngươi sẽ buông tay,như thế ta có thể trở về chốn cũ, sống một cuộc sống như trước kia của ta. Thếnhưng cũng có khi ta lại hy vọng ngươi sẽ chuyên tâm yêu thương ta, không nênđoạt được ta rồi vứt bỏ, khi đó ta sẽ rất khó có thể chấp nhận được. Nữ nhâncó khi cũng không thể hiểu rõ được chính mình muốn gì nữa, ngươi có hiểukhông?"
Hoa Tinh ôm sát nàng, khẽ nói: "Mỗi người có suy nghĩ khác nhau là vì hoàncảnh và tâm tình biến hóa mà sinh ra ý nghĩ bất đồng, suy nghĩ của nàng nhưthế cũng là bình thường mà thôi. Tuy nhiên nàng hẳn phải hiểu được tính cáchcủa ta, ta cố nhiên có sắc tâm như những nam nhân khác, lúc nào cũng chỉ mongcó được càng nhiều nữ nhân càng tốt, nhưng ta nhất quyết sẽ không buông tayra. Yêu thích cái đẹp là một loại bản tính bẩm sinh của nam nhân."
Nhìn mắt hắn, Nguyệt Vô Ảnh than thở rằng: "Đi theo ngươi một thời gian, tathấy tất cả nữ nhân đều nói ngươi có tài ăn nói, cầm kỳ thi họa tinh thông, vềphần võ công thì thực sự không biết ngươi luyện thế nào mà lại cao cường đếnthế, tất cả đều thâu tóm con tim của các nàng. Hoặc giả ngươi luyện tập tất cảnhững thứ đó là để theo đuổi tất cả nữ nhân xinh đẹp trong thiên hạ, biến cácnàng thành của riêng mình cũng không biết chừng!"
Hoa Tinh cười nói: "Chuyện này thì không có gì lạ, bởi vì ta có hai vị sư phụ,ta học rất nhiều thứ từ nhỏ, cũng mất đi rất nhiều thứ, tỷ như cho đến nay, tangoại trừ biết luyện công ra thì trong ký ức không còn gì khác đáng nhớ cả.Bây giờ ta đã lớn, học thành tuyệt nghệ, đương nhiên phải thu hồi lại nhiềuthứ, đền bù cho dĩ vãng của ta. Chỉ có người từng bị mất đi mới hiểu rõ sựđáng quý của những thứ đó, cũng vì thế mà mỗi nữ nhân bên cạnh ta, ta đều hếtsức trân quý."
Nguyệt Vô Ảnh lẳng lặng nhìn hắn, sau đó thấp giọng nói: "Thời gian không cònsớm nữa, ngươi nên đi nghỉ đi. Có thời gian thì nên để mắt đến Hoa Ngọc Nhưmột chút, tính cách của nàng ngoài mềm trong cứng, không thể cưỡng cầu nhanhchóng được đâu."
Hoa Tinh nghe vậy sững sờ, lập tức cười nói: "Được, ta đã hiểu, nàng cũng nghỉsớm đi. Bây giờ để ta hôn một cái, ta sẽ đưa nàng về."
Ánh mắt Nguyệt Vô Ảnh chuyển loạn, nhưng không thể tách rời được hắn, nhìn hắnvới vẻ phức tạp, mặt ửng đỏ vì thẹn thùng. doc truyen tai . Hoa Tinh cười khẽmột tiếng, mang theo vẻ đắc ý, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, chiếc lưỡilinh hoạt tiến vào lãnh địa của nàng, hưng phấn tìm kiếm cảm giác ngọt ngào.Cảm nhận được thân thể nàng rung động, Hoa Tinh ôm lấy thân thể nàng, tay phảivỗ vào cặp mông tròn trịa của nàng, để cho nàng dần quen với sự vuốt ve củamình.
Rời khỏi môi nàng, Hoa Tinh cười nhẹ nói: "Những gì tốt đẹp nhất ta đều giữlại bên cạnh, cho nên nàng phải tập làm quen với tính cách của ta, với sự nồngnhiệt của ta, đây chính là phương thức mà ta sẽ dùng để thương yêu nàng, hiểuchưa? Nam nhân ở cùng nữ nhân có rất nhiều phương thức biểu hiện tình yêu,thường thấy nhất chính là nhã nhặn dịu dàng, tương kính như tân, nhưng thực racòn có một phương thức khác chính là vượt qua mọi lề lối cổ hủ cứng nhắc từtrước đến nay, bất quá như thế lại hơi khó để nữ nhân tiếp nhận."
Nguyệt Vô Ảnh rời khỏi hắn, sửa sang lại trang phục, nũng nịu mắng: "Khó tráchcác nàng đều nói miệng lưỡi của ngươi trơn tuột, để chiếm tiện nghi mà luôntìm ra mọi nguyên cớ hợp lý. Có một số việc kỳ thật song phương cũng đều biết,giống như ngươi nói, đôi khi phải thâm hiểm một chút, có lẽ vì thế mà ngươiluôn tìm cách trêu tức bọn ta phải không?"
Hoa Tinh cười hắc hắc, khẽ nói: "Biết rồi thì sau này chỉ cần chú ý một chútlà được, kỳ thật giữa nam nhân và nữ nhân có một loại đấu tranh vô hình, namnhân phải khiến cho nữ nhân đó đầu hàng nếu không sẽ có rất nhiều chuyện phiềntoái. Đó chính là nguyên nhân tạo thành thói quen cho ta, cho nên nàng phảithông cảm cho ta mới đúng, haha."
Nguyệt Vô Ảnh lườm hắn, thấp giọng mắng: "Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi, tasẽ không tiễn ngươi nữa." Nói xong quay người trở về phòng.
Đứng trong viện, Hoa Tinh nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, khôngkhỏi nghĩ đến Hoa Ngọc Như. Lần này đến Bách Hoa môn, Hoa Tinh phát hiện racũng không có thuận lợi như trong quá khứ, chuyện này cũng làm cho hắn cảmthấy có chút buồn bã. Đệ nhất bách hoa nhìn thì kiều nhược, nhưng lại không d�ứng phó chút nào, Hoa Tinh lại không muốn dùng đến sức mạnh, lại không muốnphải mất thời gian quá nhiều ở đây, chuyện này thực khiến hắn đau đầu.
Nhìn sắc trời đã đến canh hai, Hoa Tinh quyết định đi xem trộm xem Hoa NgọcNhư đang làm gì. Quay người ra khỏi đại viện, Hoa Tinh dễ dàng xuyên qua phòngtuyến canh phòng của đệ tử Bách Hoa môn, đến Bách Hoa các của Hoa Ngọc Như.Đứng yên giữa không trung, Hoa Tinh phát hiện ra trong phòng Hoa Ngọc Như vẫncòn sáng đèn, cửa sổ khép hờ, dường như là do khí trời quá nóng, lại tựa hồnhư đang chờ đợi điều gì đó.
Nhìn thoáng qua bốn phía, gần đó không có đệ tử Bách Hoa môn thủ hộ, Hoa Tinhđáp xuống, nhìn xuyên qua cửa sổ. Chỉ thấy Hoa Ngọc Như mặc nội y bằng gấm,đang ngồi ở bàn tròn ngây người, tựa hồ như nàng đang có tâm sự. Đảo mắt mộtvòng, Hoa Tinh mơ hồ đã đoán được vài phần, không khỏi thở dài một tiếng,trong sự kinh ngạc của nàng đã xuyên qua cửa sổ, xuất hiện trước mắt nàng.
Nhìn giai nhân trước mắt mặc nội y, hai vú nhô cao, toát ra vẻ mê người vôcùng. Mái tóc dài buông xõa, mặt ngọc hiện ra vẻ u oán pha lẫn thẹn thùng nhìnhắn. Nàng trấn định lại tinh thần, thấp giọng nói: "Ngươi không ngủ, đến tìmta làm gì?"
Hoa Tinh ngồi trước mặt nàng, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, cười nói: "Ta đếnđây để hái hoa, nàng có tin không?"
Hoa Ngọc Như sắc mặt biến đổi, lạnh nhạt nói: "Ngươi cho ta là người thế nàomà lại có ý nghĩ hồ đồ như thế?"
Hoa Tinh tươi cười nói: "Ta chỉ thuận miệng nói đùa một chút, nàng tức giậnlàm gì. Trong mắt các nàng, ta chẳng phải là sắc lang hay sao? Sắc lang nửađêm đến phòng nàng chẳng phải là để hái hoa thì để làm gì? Được rồi, ta khôngnói nữa, nhìn sắc mặt ngươi bất hảo như vậy dường như là đang bực bội, tức talắm đúng không?"
Tránh khỏi ánh mắt của hắn, Hoa Ngọc Như hừ một tiếng, nói: "Ai mà rảnh rỗinghĩ đến ngươi chứ, ngươi là người thế nào thì mặc kệ ngươi."
Hoa Tinh cười tà dị, ánh mắt nhìn nàng đăm đăm, dịu dàng hỏi: "Thật sao? Vậytại sao hô hấp của nàng lại trở nên dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, trống ngực bắtđầu loạn nhịp thế? Những biểu hiện này chẳng phải đã nói lên là trong lòngnàng đang rất bối rối ư? Nàng sợ ta thật sự đến đây hái hoa hay là sợ điềugì?"
Hoa Ngọc Như sắc mặt giận dữ, trừng mắt định mắng hắn, nhưng lại không nghĩ raHoa Tinh bất đồ tiến đến hôn lên môi nàng. Hoa Ngọc Như kinh ngạc sững người,nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, hai tay vội vàng đẩy Hoa Tinh ra, đáng tiếc lànàng không thành công. Cảm giác được ánh mắt của nàng dần trở nên lạnh lẽo,Hoa Tinh mặc dù không muốn nhưng cũng đành phải buông nàng ra, thấp giọng nói:"Nàng có biết là khi nàng đỏ mặt thì nàng đẹp nhất không. Ngọc Như. Lần đầutiên hôn nàng có lẽ là hơi đường đột, nhưng thực ra ta cũng là vô thức hànhđộng, không thể tự kìm hãm được, cho nên nàng cũng không nên tức giận làm gì.Dù sao thì ta đến đây là vì thấy nàng có tâm sự, muốn nói chuyện với nàng chứkhông phải đến để khiến cho nàng tức giận."
Hoa Ngọc Như đột nhiên quay lưng lại với hắn, tức tối nói: "Ta không muốnnghe, ngươi lập tức rời khỏi phòng ta, nếu không ta sẽ không khách khí."
Hoa Tinh cau mày, cẩn thận suy nghĩ.
Đứng dậy đi đến phía sau nàng, Hoa Tinh dùng hai tay ôm lấy thân thể nàng,khống chế không cho nàng giãy giụa, than nhẹ một tiếng, đoạn nói: "Không nêntức giận, có lẽ phương thức của ta hơi lạ lùng cho nên trong lúc nhất thờinàng đã không tiếp nhận được, nhưng tin rằng tâm ý của ta nàng hiểu được. Nànglà nhất môn chi chủ, có lẽ vai trò đó không cho phép nàng buông lỏng sự tônnghiêm, nhưng thực ra như thế lại quá cứng nhắc, cứ ngồi xuống, ta sẽ kể chonàng nghe một số chuyện, có thể nghe xong nàng sẽ hiểu được có những thứ phảibiết nắm chắc thời cơ, hảo hảo quý trọng mới được."
Hoa Ngọc Như sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng mắng: "Còn không mau buông tay ra,ngươi làm thế này còn ra thể thống gì nữa, cho dù muốn nói gì thì trước hếtcũng phải buông ta ra đã."
Hoa Tinh cười một tiếng, hôn lên cổ trắng nõn của nàng, khiến cho nàng khẽrùng mình, sau đó mới buông nàng ra.
Nghiêm mặt nhìn Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như lạnh lùng nói: "Chẳng phải ngươi muốnkể chuyện cho ta hay sao, nói mau đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nóixong thì rời khỏi đây."
Nhìn ánh mắt nàng lóe sàng không ngừng, Hoa Tinh hiểu được suy nghĩ của nàng,mỉm cười nói: "Được, chúng ta ngồi xuống rồi nói. Ta muốn nói cho nàng nghe vềchuyện của Lâm Phương và Vạn Trọng Sơn."
Hoa Ngọc Như ngồi xuống nói: "Chuyện này ta cũng đã nghe qua một ít, nghe nóikết quả hết sức đáng buồn, còn có quan hệ một chút đến ngươi nữa."
Hoa Tinh thu hồi lại vẻ tươi cười, khẽ nói: "Chuyện đó đích thực là bi kịch,nhưng ngoài nguyên nhân chủ yếu do Lý Dục gây ra thì Lâm Phương cũng có phầnsai nên mới dẫn đến kết quả đó..."
Hoa Tinh đem hết mọi chuyện mình biết nói qua một lần, sau đó nói rằng: "LýDục xuất hiện đối với hai người đó mà nói là một hồi tai nạn, nhưng nếu ngaytừ đầu Lâm Phương không giận dỗi, làm mình làm mẩy với Trọng Sơn thì cũng sẽkhông dẫn đến hậu quả như vậy. Cho dù sau đó Lý Dục có xuất hiện thì cũngkhông đến nỗi tiếc nuối như thế."
Hoa Ngọc Như thở dài một tiếng, nói: "Nghe ngươi nói xong mới hiểu được tìnhyêu của Vạn Trọng Sơn thật đau khổ, thật tha thiết, khiến cho người ta cảmđộng. Cái chết của hắn mặc dù đã kết thúc tất cả, nhưng cũng lưu lại ọi ngườisự đau xót vô cùng."
Hoa Tinh gật đầu nói: "Đúng vậy, chuyện này thực làm cho người ta đau đớn khinghĩ đến, nhưng sau đó còn có một thiếu niên tên là Đặng Vũ bước tiếp trên vếtxe đổ đó, vì báo thù đã không hề ngần ngại luyện võ học cấm kỵ, phạm vào tộikhi sư diệt tổ cũng là vì thế." Text được lấy tại TruyệnFULL
Hoa Ngọc Như nhìn hắn, thấy vẻ tiếc nuối trên mặt hắn, bèn nói: "Ngươi nói vớita chuyện này là hy vọng ta không đi theo con đường của Lâm Phương đúngkhông?"
Nhìn nàng, Hoa Tinh lắc đầu nói: "Cũng không hẳn là như vậy, bởi vì ta khôngphải là Vạn Trọng Sơn, nàng không phải là Lâm Phương. Ta nói cho nàng chuyệnnày chỉ hy vọng nàng thấy rõ thực ra chúng ta không cần quanh co giấu giếm tấtcả, như thế thì mọi người đều khổ cực, cần gì phải như thế chứ? Nói thật ra,trong bốn vị mỹ nữ Bách Hoa môn thì ngoại trừ mình nàng, ba người kia đều đãxuất hiện tâm lý nương tựa vào ta, nhưng nàng là môn chủ nên mới không thẳngthắn nói ra. Lấy Dương Anh làm ví dụ, nếu đêm nay ta đến phòng Dương Anh nghỉngơi thì nàng ta tuyệt đối sẽ không đuổi ta đi. Nhưng nàng thì sao, nàng cóthể đuổi ta khỏi đây, bởi vì nàng là Bách Hoa môn chủ, đúng không?"
Hoa Ngọc Như trầm mặc một lúc rồi nói: "Có lẽ ngươi nói đúng, nàng sẽ khôngđuổi ngươi ra khỏi phòng nhưng ta sẽ làm thế, bởi vì thân phận của ta và DươngAnh không giống nhau. Có người nói tình yêu là tất cả đối với nữ nhân, nhưngđối với nữ nhân Bách Hoa môn, tình yêu là một loại cấm kỵ, phải đắn đo rấtnhiều. Ta làm nhất môn chi chủ, bất kể năng lực thế nào nhưng ta đều phải tậnlực thực hiện trách nhiệm của ta, vì vậy ta phải lấy lợi ích của sư môn đặtlên đầu, cuối cùng mới nghĩ đến lợi ích bản thân. Nếu đêm nay ta tiếp nhận yêucầu của ngươi, bị rơi vào cơn lốc tình yêu, vậy những người khác thì sao? Nếucó một ngày ngươi có thể an bài thật tốt cho các nàng, ta sẽ đồng ý gả chongươi."
Hoa Tinh nghe vậy ánh mắt hiện rõ vẻ phức tạp nhìn nàng, cuối cùng dịu dàngnói: "Ta hiểu được trách nhiệm của nàng, ta cũng biết cách làm người của nàng,nhưng ta nói nàng thực ra đã có chỗ sai rồi. Một môn phái hưng hay suy đều phụthuộc rất lớn vào cảm nhận của đệ tử. Đơn giản mà nói, nếu ngày nào đó tathành lập một môn phái, cao thủ dưới tay nhiều như mây, thiên hạ sẽ nhanhchóng thống nhất dưới tay ta, khi đó thuộc hạ của ta có thích hay không? Chưachắc đã là thế, bởi vì bọn họ chỉ phụng mệnh ta mà thôi.
Tình huống cũng giống như Bách Hoa môn của các nàng vậy, nếu một ngày Bách Hoamôn lớn mạnh, uy danh rạng rỡ, khi đó có lẽ nàng sẽ rất thỏa mãn, nhưng đệ tửcủa nàng thì sao, các nàng có nghĩ như nàng không? Chỉ sợ là không, nếu cóngày đó, chỉ sợ mọi người nhìn thấy các nàng đều kính sợ, xa lánh, quên mấtcác nàng cũng chỉ là nữ nhân mà thôi. Nữ nhân trời sinh phải có tình yêu, bởivì các nàng chính là những đóa hoa, nếu không có tình yêu sẽ khô héo trong sựcô đơn già nua."
Hoa Ngọc Như ngẩn người nhìn Hoa Tinh, cẩn thận suy nghĩ điều hắn nói có đúnghay không? Có lẽ thực sự nàng cũng đã quá cứng nhắc, nghĩ mọi người đều giốngnhư nàng, chỉ một lòng một dạ muốn phát huy quang đại Bách Hoa môn mà quên mấtbản năng tối cơ bản của nữ nhân là phải cần có tình yêu. Hơn nữa mỗi lần nàngnhìn thấy Hoa Tinh thì trong lòng lại có chút hờn ghen, điều này chẳng phải đãnói lên tất cả hay sao?"
Ngước đầu lên nhìn Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như nói: "Có lẽ ngươi hiểu rõ vấn đề hơnta, nhưng có một số việc, cho dù biết rõ là sai thì ta cũng sẽ kiên trì. Mườiviệc trong đời người thì việc không như ý nguyện đã chiếm đến tám chín phầnđấy thôi!"
Hoa Tinh thản nhiên nói: "Nàng nói rất đúng, đời người đúng là có rất nhiềuchuyện không như ý nguyện, ai cũng thế cả. Ta chỉ có một hy vọng là các nữnhân bên người ta đều có thế vui sướng và cao hứng mà thôi.
Chuyện này nói nghe thì đơn giản, nhưng kỳ thực ta hiểu được đó chuyện khôngthể nào thành sự thật được, nhưng ta sẽ vẫn cố gắng, cố gắng biến nó theo ýnghĩ của ta."
Hoa Ngọc Như bất đồ đứng dậy, lạnh lùng nói: "Cám ơn ngươi đêm nay đã đến thămta, bây giờ thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng nên quay về nghỉ ngơi đi."
Hoa Tinh nhìn nàng, chậm rãi đến gần, thấp giọng nói: "Ta muốn hỏi nàng mộtcâu, nếu đêm nay ta không đi thì nàng sẽ đuổi ta đi hay sao?"
Hoa Ngọc Như liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn không có vẻ gì là nói đùa, trầm giọngnói: "Ta sẽ làm thế, bởi vì ta là Bách Hoa môn chủ, mà ngươi là Hoa Tinh. Hơnnữa ngươi còn chưa thể an bài cho thuộc hạ của ta êm đẹp, cho nên ngươi nhấtđịnh phải rời đi."
Hoa Tinh đặt tay lên vai nàng, hạ giọng nói: "Chuyện đó đối với ta mà nói thìrất đơn giản, nhưng ta không hy vọng tình cảm chúng ta sẽ có được bằng cáchnày, bởi vì như thế sẽ khiên cưỡng và không thuần khiết. Ta từ Trường An đếnđây đã thu phục được rất nhiều nữ nhân, mặc dù hoàn cảnh của mỗi người đềukhác nhau nhưng ta luôn chinh phục trái tim các nàng trước, sau đó mới chiếmlấy toàn bộ. Nàng lại tương đối đặc biệt, có đôi khi ta muốn dùng sức mạnhchiếm đoạt, nhưng rồi lại sợ phá hủy mất cảm giác của nàng. Bởi vì trong thiênhạ cho dù có bao nhiêu mỹ nữ đi nữa thì Hoa Ngọc Như cũng chỉ có một mà thôi."
Hoa Ngọc Như không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn, ánh mắt cổ quái, mơ hồ hàmchứa vài phần nghi hoặc. Hoa Tinh cũng không hỏi nữa, hai tay di chuyển dầnxuống ôm hông nàng, dịu dàng nói: "Chỉ cần như thế này, có thể cảm nhận đượcsự ấm áp, ngửi được hương thơm của nàng là ta đã thỏa mãn."
Hoa Ngọc Như đỏ mặt, thấp giọng mắng: "Nam nhân luôn có lòng tham không đáy,bây giờ thì ngươi nói thế, nhưng nếu đồng ý thì ngươi sẽ lại tiến thêm bướcnữa ngay."
Hoa Tinh ngẩn người nói: "Thì ra nàng cũng hiểu được chuyện này, ta còn nghĩsẽ thừa dịp lát nữa nàng ngủ mà chiếm lấy nàng, thế nhưng xem ra không có hyvọng rồi."
Nhìn dáng vẻ lưu manh của hắn, Hoa Ngọc Như không nhịn được cười khẽ mộttiếng, nói: "Đi chết đi, sắc lang, ngươi cho ta là con nít ba tuổi hay sao?"Nói xong đẩy hắn ra, nũng nịu mắng: "Còn không mau trở về, muốn ta tức giậnmới bằng lòng đi hay sao?"
Hoa Tinh thu hồi lại vẻ mặt lưu manh của mình, hôn nàng một cái, miễn cưỡngnói: "Thật sự là đẹp quá, đáng tiếc là quá ngắn ngủi. Nhưng yên tâm đi, tanhất định sẽ chinh phục nàng, đến lúc đó sẽ chậm rãi nhấm nháp mỹ vị của nàng,hắc hắc."
Nói xong không đợi nàng mở miệng đã lắc mình ra ngoài, để lại Hoa Ngọc Nhưmắng thầm hắn vài câu, vẻ mặt lộ ra sự ngượng ngùng.
