Diễm Ngộ Chi Lữ
Bên cạnh rừng cây phía bắc thành Trường An, lúc này sắp sửa trình diễn một màngiết người. Trên trăm người đứng xung quanh tâm trạng hồi hộp nhìn sáu ngườitrong tràng, sáu người đứng tạo thành nửa vòng tròn, Hoa Tinh một mình đốidiện với năm đối thủ.
Hoa Tinh nhẹ nhàng cười tà dị nói: "Nơi này cũng không tệ, rất hợp ý ta. Coicác vị có vẻ không nhẫn nại được nữa, phải không? Không cần vội, giết các vịkhông cần bao nhiêu thời gian, một lát thì đủ rồi. Hiện giờ ta vẫn chưa biếtthân phận của các vị, các vị nên xưng tên báo họ đi thôi, tự mình giới thiệutrước một tý đi. Sau khi ta giết các vị, may ra khi về thư viện cũng đòi đượctí lợi ích chứ, hắc hắc." Nói xong đắc ý nhìn mọi người, khuôn mặt tà dị khôngthể tả, không thèm coi kẻ địch ra gì hết.
Những người xung quanh không thể không thầm nhủ Hoa Tinh cuồng vọng, quả thựclà không biết trời cao đất dày. Trong năm người thì đại Ngưu và hai thiếu niêncầm kiếm sắc mặt đều phẫn nộ, hung hãn nhìn Hoa Tinh, người trung niên vẫn âmu lạnh lẽo nhìn Hoa Tinh như trước, lão già áo đen chỉ lộ ra ý cười hung tàn,ánh mắt âm sâm, có chút đáng sợ.
Người mé tả trong hai thiếu niên cầm kiếm mở miệng nói: "Hoa Tinh, ngươi khôngcần ngông cuồng, thiếu gia không ngại nói danh tự cho ngươi nghe, cũng đểngươi mở mang kiến thức nhiều nhiều. Thiếu gia đến từ Thái bạch sơn, chính làtruyền nhân của Túy Kiếm Môn, người ta gọi là Mộc Hoa Phong một trong Túy KiếmTam Kiệt. Bên cạnh là sư đệ của ta, tên là Hàn Siêu. Ngày hôm nay hai sư huynhđệ bọn ta phải hết lòng dạy dỗ ngươi một phen, để ngươi biết Trung Nguyênkhông phải là nơi mà đồ cuồng vọng ngươi có thể giở trò ngang ngược." Mộc HoaPhong dữ tợn nhìn Hoa Tinh, ánh mắt hệt như muốn nuốt sống hắn vậy.
Hoa Tinh nghe hai người này vốn là sư huynh đệ, một người kêu bằng Mộc HoaPhong, một người là Hàn Siêu, là truyền nhân cái gì của Túy Kiếm Môn. Tiếc làHoa Tinh chưa từng nghe qua, có lẽ cũng không phải là đại phái gì. Kỳ thực HoaTinh không biết, Túy Kiếm Môn tuy rằng không lớn, nhưng người trong môn toànlà cao thủ, lợi hại nhất là chưởng môn đương thời, người này gọi là Thái BạchTúy Kiếm Lý Nhạc. Lý Nhạc mãi sáu mươi mới xuất đầu, chính là đỉnh đỉnh caothủ bài danh thứ hai trên Địa Bảng lần hai, dương danh thiên hạ. Vì người đứngđầu là người hay bao che khuyết điểm, cho nên Túy Kiếm Môn mặc dù không lớn,chỉ có mười người, nhưng môn hạ đệ tử khi hành tẩu võ lâm, không có người nàodám đắc tội với bọn họ, để tránh dẫn đến cao thủ Địa Bảng bao che bênh vựcthuộc hạ.
Hoa Tinh cười kỳ lạ nói: "Ta còn tưởng là ai chứ, hóa ra là miếng gỗ mục,chẳng trách người ta nói gỗ mục không thể chạm được vậy. Ngươi coi xem ngươicũng không còn nhỏ rồi, đã luyện võ công nhiều năm, mới luyện đến hỏa hầu này,ngay cả công phu mèo ba chân cũng không luyện được, kể ra lại mất mặt. Còn nóicái gì tam kiệt, ta coi là ba khúc gỗ mục mà thôi. Ta khuyên ngươi nhé, trở vềkêu sư phụ ngươi chuẩn bị miếng đậu hủ, đâm đầu chết cho rồi, đỡ phải ra đâylại xấu mặt. Ngoài ra nhé, ngươi kêu sư phụ ngươi tự mình chuẩn bị một miếng,cũng cùng đâm đầu chết luôn đi, tránh phải làm hại con cháu. Hắc hắc." HoaTinh vừa cười tà vừa vũ nhục vô cùng tận. Khiến người xung quanh cười lớnkhông ngừng, còn Mộc Hoa Phong và Hàn Siêu thì sắc mặt tái mét, giận dữ giậmchân như sấm, căm phẫn đến mức nói không ra lời.
Mai Hương và Thu Nguyệt trong lòng vừa lo vừa buồn cười, nào ngờ Hoa Tinh mồmmiệng ác độc như vậy, thấy bộ dạng phẫn nộ của hai thiếu niên, hai nàng bấtgiác cũng che miệng mà cười. Lại nhìn Hoa Tinh, hắn vẫn cứ cười tà, dường nhưchỉ sợ thiên hạ không loạn vậy, quả là để người ta thấy vừa tức vừa hận, vừakhông có cách nào bắt chẹt hắn.
Sát cơ trong mắt Mộc Hoa Phong tràn ra, sắc mặt méo mó, nắm trường kiếm rútra, đầu kiếm chỉ về Hoa Tinh quát: "Hoa Tinh, hôm nay ta phải giết chết ngươi,để giải mối hận trong lòng ta. Đồng thời để ngươi biết Túy Kiếm Môn của takhông phải dễ trêu chọc, dám chọc Túy Kiếm Môn của ta, ngươi chết chắc rồi.Hoa Tinh ra đây chịu chết." Ngữ khí phẫn nộ vô tỷ.
Hoa Tinh nhìn Mộc Hoa Phong cười khẽ nói: "Đừng vội, hai người bọn ngươi tabiết rồi, nhưng còn có hai người ta vẫn không biết bọn chúng là loại ngườinào. Nói không chừng là chuồng lợn nhà ai không đóng kín, bị hai chúng nó húctrốn ra đây, ta còn phải hỏi rõ ràng vài điểm. Nói không chừng đến lúc ta mổxong hai con heo này, gia đình chủ nhân đến, còn có thể tìm cách bán lại thịtheo chứ, hắc hắc, đến lúc đó, không chừng bọn họ còn muốn cảm tạ ta giúp đỡbọn họ giết hai con heo ấy chứ. Hắc hắc hắc." Lời này xuất ra, người xungquanh liền phát ra tiếng cười dữ dội, đều bị Hoa Tinh chọc cho cười. Thậm chícó người cười đau cả bụng, đang ngồi trên đất cười lớn không ngừng. Mai Hươngvà Thu Nguyệt cũng không nén được tiếng cười, kiều mị nguýt Hoa Tinh một cái,tựa hồ trách mắng hắn tác oai tác quái, khiến người trong trường đều cười lớn.
Người trung niên và lão già áo đen sắc mặt xanh xám, trong lòng chứa đầy hỏakhí. Ngầm hận Hoa Tinh mồm miệng ác độc, lại đem hai người so sánh với heo.Người trung niên sắc mặt lộ ra vẻ giận dữ, lớn tiếng quát: "Câm mồm, Hoa Tinhtiểu nhi, ngươi đã vội đi tìm chết, ta thành toàn cho ngươi. Nói cho ngươibiết, bản nhân đến từ Thông Thiên Môn, là đại hộ pháp của phân đà Trường An,người ta kêu bằng Âm Tú Tài Tưởng Phi, hôm nay ta sẽ cho ngươi từ từ nếm tậnmùi vị mọi loại thống khổ, không thể dễ dàng để ngươi chết được, hắc hắc" Cườithâm độc một tiếng, khiến lòng người phát lạnh.
Mai Hương và Thu Nguyệt vừa nghe tên Âm Tú Tài Tưởng Phi, sắc mặt liền đạibiến. Người này ở Địa Bảng lần này tên xếp cuối cùng, tuy rằng bài danh cuốicùng, nhưng có thể tiến vào Địa Bảng, sao có thể chênh lệch nhiều được. MaiHương nhìn Hoa Tinh, truyền âm nói với hắn: "Hoa Tinh cẩn thận, người này làcao thủ thứ mười hai trên Địa Bảng lần này. Ngươi không được sơ ý, phải cẩnthận." Ngữ khí có vẻ lo lắng và bất an.
Hoa Tinh nghe xong không có tí tí vẻ kinh ngạc nào. Vẫn cứ cười tà tà nói: "Tatưởng rằng là ai chứ, hóa ra là vị Âm Tú Tài muốn chết không muốn sống. Ngươikhông phải là người kêu bằng Âm Tú Tài đâu, đợi lát nữa ta cho ngươi trở thànhâm ty tú tài chân chính, hắc hắc."
Âm Tú Tài Tưởng Phi cười nham hiểm không hề trả lời, tựa hồ biết nói không lạiđược Hoa Tinh, nên không mở miệng nữa vậy. Hoa Tinh thấy hắn không nói nữa,mục quang bất giác chuyển đến người lão già áo đen, Hoa Tinh cười nói: "Lãoquỷ, còn một mình ngươi thôi, cứ báo xem ngươi từ chuồng heo nhà ai chạy đếnđây, đợi lát nữa thiếu gia trừng phạt ngươi, để ngươi khỏi gây ý đồ với hai nữnhân bên cạnh ta, hắc hắc."
Lão già áo đen ngoan độc nhìn Hoa Tinh cười gằn nói: "Tiểu tử, ta là ai ngươichết rồi hỏi phán quan đi, bằng ngươi vẫn chưa xứng hỏi." Nói xong nham hiểmcười hắc hắc.
Trong đám người xung quanh, đột nhiên có người nói ra: "Hoa Tinh, lão quỷ nàylà Độc thủ hắc sát bài danh thứ chín trên Địa Bảng bốn chục năm trước, tên kêulà Trương Vọng Viễn. Ngươi phải cẩn thận."
Hoa Tinh cười nói: "Vốn là lão bất tử này, an tâm, đợi lát nữa xem ta chặt độcthủ của lão, cho lão trở thành Vô thủ hắc nhuyễn, hắc hắc" Hoa Tinh có ý chọcgiận lão, đem Độc thủ hắc sát đổi thành Vô thủ hắc nhuyễn, khiến khí tứcTrương Vọng Viễn muốn nhảy lên đến nơi.
Mộc Hoa Phong mở miệng nói: "Hoa Tinh, hiện tại ngươi cũng biết lai lịch bọnta cả rồi, động thủ đi, bọn ta không có quá nhiều thời gian cùng ngươi cànquấy đâu. Xuất thủ chịu chết đi." Nói xong trường kiếm chỉ thẳng về phía HoaTinh.
Hoa Tinh đưa mắt nhìn người xung quanh, thấy vẫn có người đang cười, hiểnnhiên bắt đầu bị Hoa Tinh chọc cho vui vẻ. Nụ cười trên mặt Hoa Tinh tà khícàng nồng, ngó trường kiếm trong tay Mộc Hoa Phong, Hoa Tinh hú lên một tiếngquái dị nói: "Hứ, ta sợ quá, nhìn trường kiếm của ngươi không sắc bén lắm đâu,chờ tý nữa ta đưa lên cổ, nếu như nửa ngày cắt không đứt, có phải là đau hếtsức không?" Trong khi nói lại cố tình dùng tay đặt trên cổ ra dấu, làm chongoài tràng lại thêm một trận cười lớn, hai nữ tử vừa cười vừa tức, dữ tợnlườm hắn mấy cái, hận hắn tạo lắm trò quái dị.
Mộc Hoa Phong tức giận cười nói: "Tốt lắm, đợi lát nữa ngươi xem ta làm thếnào để chặt cái đầu chó của ngươi xuống, xuất thủ đi. Bằng không đến lúc chếtlại nói ta không nhắc nhở trước."
Hoa Tinh đưa mắt nhìn hắn cười nói: "Cũng được, ta coi bọn ngươi cũng đều đợikhông được muốn đi đầu thai sớm rồi, ta theo ý nguyện của bọn ngươi, tiễn bọnngươi một đoạn đường. Có điều bọn ngươi nhiều người thế này, hắc hắc, ta hơisợ. Nhìn trường kiếm sáng chói này của ngươi ánh mắt ta hoa hết cả lên rồi,không được, ta coi bộ cũng phải kiếm binh khí, nếu không thì, hắc hắc." Cặpmắt đảo quanh bốn phía, giống như là đang tìm binh khí vậy.
Mộc Hoa Phong bị Hoa Tinh chọc đến mức sắc mặt xám ngoét, tức giận nói: "Được,ta xem ngươi kiếm binh khí lại, có thể bảo vệ được cẩu mệnh của ngươi không.Hôm nay nếu ta không giết ngươi, ta không phải là Mộc Hoa Phong."
Mai Hương thấy Hoa Tinh tìm binh khí, vội lấy đoản đao ở eo xuống, nói với HoaTinh: "Hoa Tinh, dùng đoản đao của ta nhé." Ngó hắn, trong mắt tràn đầy quanhoài. Thu Nguyệt cũng lo lắng nhìn hắn.
Quay lại nhìn hai nữ tử, cặp mắt Hoa Tinh trở nên rất dịu dàng, bên trong hàmchứa tình ý nồng nàn. Hoa Tinh khóe mắt giương lên, cười nói: "Không cần đâu,giết heo dùng đoản đao tinh mỹ của cô thì rất hoang phí. Cô không biết, giếtheo thì phải dùng đao chuyên môn – Đồ đao, giết heo như thế mới thuận tayđược. Từ nãy đến giờ, ta phát hiện một thanh đao chuyên môn giết heo, ta hiệntại đi mượn dùng thử, hắc hắc." Lời nói rơi xuống, Mộc Hoa Phong đại nộ, màThu Nguyệt và Mai Hương lại vừa tức vừa hận. Thực ra cho tới trước mắt, ngườitrong tràng, vẫn không có người thấy qua võ công của Hoa Tinh, ai cũng khôngbiết võ công hắn đáo để ra sao. Có điều nhìn tuổi tác của hắn, đại đa số ngườiđều không ôm hy vọng nhiều đối với Hoa Tinh, cho rằng hôm nay chắc là hắn chếtở đây.
Người xung quanh đều nhìn Hoa Tinh, năm kẻ địch của Hoa Tinh cũng nhìn hắn.Chỉ thấy lúc này đột nhiên Hoa Tinh hướng về quầy thịt đi tới, mọi người đềukhông hiểu, hắn không phải nói tìm binh khí hay sao? Thế nào lại đi tới đóchứ? Nhìn bộ dạng lại không giống là có ý chạy trốn, như thế hắn đi đến đó,quả thực muốn mượn đao giết heo ư. Hắc hắc, mọi người còn nghĩ Hoa Tinh thựcsự nhìn trúng sát trư đao đó.
Hoa Tinh làm như vậy, kỳ thực cũng chỉ vì cố ý chọc tức những người này, hắnmuốn giết người đâu cần phải dùng đao, mấy chiêu thì đã giải quyết vấn đề rồi.Sở dĩ hắn làm như thế, cũng là do một lúc hứng khởi, nhớ lại trước đây từngnói với ba nữ tử của Phượng Hoàng Thư Viện, đồ đao vào tay, lợn chó cúi đầu,có cơ hội thuận lợi nên hắn chọn cách này, đồng thời cũng nói cho võ lâm thiênhạ biết, đồ đao vào tay, thiên hạ cúi đầu, nếu như ai không tin, rất có thểlại thử xem.
Mọi người chỉ thấy Hoa Tinh đi đến gần người mập bán thịt khẽ nói: "Lão huynh,coi bộ bọn ta là người cùng nghề nhỉ? Trước kia ta cũng từng làm đồ tể mộtthời gian dài, giết không biết bao nhiêu chó lợn. Hôm nay có người cần phảigây khó dễ cho ta, nói không chừng ta buộc lòng phải cầm sát trư đao lên lầnnữa, bảo cho bọn họ biết ta không phải là người dễ dây vào, hắc hắc. Bây giờta mượn trước bảo đao của lão huynh để dùng, hắc hắc, một lát nữa, đợi ta làmthịt xong mấy cái đầu heo này thì trả lại cho lão huynh." Bàn tử bán thịt sửngsốt nhìn hắn, không biết đáp lại thế nào.
Mọi người đều không ngờ Hoa Tinh có thể nói ra lời này, bọn họ nghe được vừatức vừa buồn cười. Không ít người ngồi chồm hỗm trên đất mà cười đứng lênkhông nổi. Mai Hương và Thu Nguyệt cũng không ngờ, Hoa Tinh có thể nói mình làđồ tể giết heo. Trông bộ dạng của hắn quả là giống một tên vô lại, khiến chongười ta dở khóc dở cười.
Hoa Tinh cầm sát trư đao lên, múa hai cái nói: "Cũng không tệ, lão huynh tadùng thử trước, cảm tạ." Phớt lờ việc mua thịt, hữu thủ Hoa Tinh cầm sát trưđao, đi về chỗ cũ. Nhìn năm người, thấy trong mắt bọn họ đều lấp lánh ngọnlửa, biết bọn họ cực kỳ tức giận. Bất kỳ ai bị làm cho nhục nhã vô cùng tậnnhư thế, trong lòng cũng sẽ đại nộ, huống chi năm người này đều có một thânbản sự, đương nhiên là hận thấu xương Hoa Tinh rồi.
Vẫn là thiếu niên xung động nhất, Mộc Hoa Phong đi ra, bước dài lên trước mộtbước, nhìn Hoa Tinh lạnh lẽo nói: "Tiểu tử ra đây, bữa nay ta phải đem ngươiphân thây vạn đoạn. Xuất thủ đi, đừng để người khác nói ta bắt nạt ngươi."Trường kiếm lặng lẽ chỉ về phía Hoa Tinh.
Hoa Tinh ngó nghiêng sát trư đao trong tay, đưa mắt nhìn Mộc Hoa Phong nói:"Trên Anh Hùng lâu, ta đã từng nói, một khi đối địch với ta, hậu quả nghiêmtrọng, không chết cũng tàn phế, tuyệt đối không có đường khác có thể đi. Hiệntại đồ đao trong tay ta, ngươi phải cẩn thận. Ta nói cho hết thảy người củabọn ngươi biết, chỉ cần Hoa Tinh ta, đồ đao vào tay, thiên hạ đều phải cúiđầu, ai cũng không thể ngoại lệ. Đến đây đi, đồ đao vào tay, lợn chó cúi đầu.Coi đầu heo chết nhà ngươi có thể vùng vẫy được bao lâu."
Sắc mặt Mộc Hoa Phong lạnh lẽo, trường kiếm rung lên, hơn mười đường kiếm ảnhchụp lên toàn thân Hoa Tinh, chắc chắn phủ kín yếu huyệt trên người hắn. Chỉvừa xuất thủ, thì biết Mộc Hoa Phong này kiếm pháp không kém, tuổi trẻ có võcông như vậy cũng là không tệ, chẳng trách có thể được người ta xưng là mộttrong Túy Kiếm Tam Kiệt.
Hoa Tinh cười khẽ vô cùng tà dị, khiến người ta nhìn cảm thấy cực kỳ khó chịu.Nhẹ nhàng chuyển động sát trư đao trong tay, Hoa Tinh rất dễ dàng chặn lại hơnmười đường kiếm của Mộc Hoa Phong. Đồng thời trong miệng cười nói: "Con heonày vẫn chưa trưởng thành, không có hơi sức gì cả, chỉ có thể vùng vẫy mấy cáithì xong chuyện rồi, không có khó khăn gì, dễ giết." Ánh mắt giống như là đanggiết heo thực vậy, chọc đến mức Mộc Hoa Phong đại nộ, lực đạo trên tay bỗngchốc tăng thêm rất nhiều.
Người quan sát một bên đều khẩn trương nhìn hai người đánh nhau, có vì Mộc HoaPhong trợ oai, có gọi Hoa Tinh nỗ lực, người nào cũng có. Mai Hương và ThuNguyệt hai nữ tử đều sốt ruột trong lòng, có điều nhìn bộ dạng lúc này của HoaTinh chưa có nguy hiểm, ngược lại vẫn chiếm thượng phong.
Hoa Tinh đảo mắt nhìn bốn người còn lại, đoản đao trong tay bay lượn xoaytròn, dần dần ép Mộc Hoa Phong từng bước lùi về sau, trên mặt mồ hôi như mưa,trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Mỗi lần Mộc Hoa Phong chỉ cảm thấy trường kiếm vàđoản đao chạm nhau, cả hữu thủ đều chấn động tê dại, khí huyết toàn thân quaycuồng, trong lòng khó chịu cùng cực. Định vận công ép cảm giác khó chịu xuống,tiếc rằng Hoa Tinh bức đến rất mau, căn bản không thể được.
Hoa Tinh cười nói: "Con đường ngươi đi đã đến điểm cuối rồi, mặc dù ngươi còntrẻ, đáng tiếc ngươi không nên dây vào ta, ta nói cho ngươi biết, thiên hạ aicũng có thể chọc vào, nhất định chớ chọc vào ta. Hiện tại hối hận đã muộn rồi,bắt đầu từ lúc ngươi gây với ta, đã định trước vận mệnh tất chết của ngươirồi." Nói xong đoản đao vung lên, liền chấn vỡ trường kiếm trong tay Mộc HoaPhong. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL
Hàn Siêu bên cạnh khi Hoa Tinh nói ra, thì biết sư huynh nguy hiểm. Lại khôngkịp nghĩ nhiều, tuốt trường kiếm ra vung kiếm đánh tới Hoa Tinh, cũng khôngcần để ý đẹp hay xấu. Khi trường kiếm của hắn công đến, vừa khéo Hoa Tinh chấnvỡ trường kiếm của Mộc Hoa Phong, đoản đao bổ tới cổ Mộc Hoa Phong. Trườngkiếm của Hàn Siêu chặn đoản đao Hoa Tinh dừng lại, tạm thời cứu được Mộc HoaPhong. Đáng tiếc khi trường kiếm Mộc Hoa Phong bị chấn vỡ, thì đã bị chân khícủa Hoa Tinh phá hủy kinh mạch rồi, hoàn toàn không còn sức hoàn thủ, dù chokhông chết, cũng chỉ có thể làm người tàn phế.
Nụ cười trên mặt Hoa Tinh lúc này trở nên có chút âm sâm ngụy dị, đã muốn lậpuy, tự nhiên không thể non tay. Đoản đao xoay tròn rất nhanh, giống như u linhđang lóe lên trong không trung, mỗi lần chớp động, thì hiện lên đóa đóa hoamáu mỹ lệ, tại không trung hình thành một hình tượng động nhân mà lại mỹ lệ.Sắc mặt Hàn Siêu như tro tàn, toàn thân khắp nơi đã không dưới hai chục vếtthương, cả người đầy máu tươi, toàn bộ y phục bị máu tươi của mình thấm ướt.Giây lát này, ở trong mắt hắn, Hoa Tinh vốn không phải là người, nhất quyết làtên ác ma, vô cùng đáng sợ.
Người xung quanh cũng bị võ công của Hoa Tinh chấn ngốc, ai cũng không ngờ hắnlại có võ công cao cường như vậy. Còn ba địch thủ, trong mắt đều lộ ra vẻ kinhhãi.
Đoản đao đó trong tay Hoa Tinh quái dị cùng cực, thường làm ra những động tácmột số người bình thường vĩnh viễn nghĩ không ra, trong ánh mắt không tin củakẻ địch, tàn nhẫn dành cho hắn một kích chí mạng. Hoa Tinh nhìn hai tên thiếuniên, thầm nhủ đến lúc rồi, không nên kéo dài nữa. doc truyen tai . Nhìn sựtuyệt vọng trong mắt hai người, Hoa Tinh lạnh lẽo nói: "Đây là hậu quả khôngtôn trọng đối với Phượng Hoàng Thư Viện, bữa nay năm người bọn ngươi không cómột người có thể sống rời khỏi. Cái này là Hoa Tinh ta nói cho võ lâm thiên hạbiết, ai dám coi thường Phượng Hoàng Thư Viện của ta, dám ức hiếp trên đầu ta,y chỉ có chết, bất luận là ai, ta cũng có thể giết đến khi y khóc cha gọi mẹ,hối hận không kịp."
Xung quanh đều yên tĩnh, đều bị võ công của Hoa Tinh và lời nói của hắn làmcho kinh sợ. Và hai tên thiếu niên cùng xuất hiện với Mộc Hoa Phong trên AnhHùng lâu, lúc này ánh mắt cũng tràn ngập vẻ hoảng sợ, nhìn dáng vẻ của HoaTinh, hai người vốn định đi cứu người, lúc này cũng không dám lộn xộn, chỉ cóthể trơ mắt nhìn Hoa Tinh giết hại bọn họ.
Đoản đao của Hoa Tinh bay qua, hai cái đầu liền bay ra, thấy được trong lòngmọi người đại kinh, toàn trường một vùng yên lặng. Hoa Tinh nhìn ba người đạiNgưu, thấy bọn họ đều u ám vẻ mặt, trong mắt lóe lên thần sắc kinh ngạc. HoaTinh lay động đoản đao trong tay, ngó nghiêng trên người, không nhiễm một hạtbụi, không có một vết máu.
Trông lão già áo đen, Hoa Tinh nói: "Ba người bọn ngươi cùng đến đi, để takhỏi tốn nhiều công sức. Hậu quả chọc ta chắc chắn là chết, không có cái khác,không nên cho rằng trong ba người bọn ngươi có hai người trên Địa Bảng, thì cóthể làm gì được. Ta đã từng nói, giết bọn ngươi thì dễ dàng cũng như là giếtmột con kiến." Câu nói này hết sức ngông cuồng, nghe được hết thảy mọi ngườiđều biến sắc mặt.
Lão già áo đen nhìn xa xa chung quanh rồi cười nham hiểm nói: "Tiểu tử võ côngkhông tệ, tiếc là ngươi gặp ta, bữa nay ngươi tất chết không nghi ngờ gì nữa.Lão phu không vội, ngươi hãy cứ đối phó trước với hai người bọn họ đi, lúc đónếu mà ngươi vẫn chưa chết, lão phu lại thu dọn ngươi cũng không muộn." Từ lờinói nghe ra lão già áo đen ắt có sắp đặt riêng, bằng không chẳng dám mạnh mồmnhư thế.
Hoa Tinh không hề để ý lời nói của lão quỷ này, chỉ cần lão không chạy trốn,đợi đến lúc sẽ trừng trị lão cũng thế. Mục quang nhìn âm tú tài Tưởng Phi, HoaTinh lạnh lẽo cười nói: "Tử tú tài, hai người bọn ngươi cần phải lên đườngrồi, động thủ đi." Nói hết Hoa Tinh tựa như trống rỗng xuất hiện trước mặt bọnhọ, đoản đao trong tay lấp lánh hào quang yêu dị.
Âm tú tài Tưởng Phi khẽ biến sắc mặt, thân hình loáng một cái lùi lại bathước. Tả thủ thi triển cầm nã thủ, đi đoạt đoản đao trong tay Hoa Tinh. ĐạiNgưu bên cạnh cũng nghiêng người đánh tới, mồm hét lên: "Tiểu tử, có khí pháchthì tiếp ta một quyền." Nói xong tập hợp công lực toàn thân vào một quyền,mang theo khí thế tàn bạo, công tới Hoa Tinh. Chỉ thấy một khối không khí màuđỏ lớn bằng nắm tay, từ quyền đầu của đại Ngưu vọt ra, nhắm hướng Hoa Tinh bayđến. Coi có vẻ uy lực khác thường, nếu mà kích trúng người, e rằng ai cũngkhông chịu nổi.
Cặp mắt Hoa Tinh chớp lên màu sắc yêu diễm, đoản đao trong tay xoay tròn cựcnhanh, một lát thì tan biến hình bóng. Đồng thời trên mặt Hoa Tinh hiện ra tơtơ lãnh ý, tả thủ đánh ra một quyền, đón lấy một quyền toàn lực của đại Ngưu,hiển nhiên là muốn nghạnh tiếp. Người xung quanh đều dừng hô hấp, khẩn trươngnhìn Hoa Tinh. Mai Hương và Thu Nguyệt cũng nhìn hắn, trong mắt có vẻ kinhngạc và một chút lo lắng.
Song quyền chạm nhau, chỉ nghe nửa tiếng kêu bi thảm, tiếp theo thân thể lựclưỡng của đại Ngưu liền chấn động bay ra ngoài, rơi xuống đất cách ngoài haitrượng, không có thanh âm. Hiển nhiên là đã chết, bị một quyền Hoa Tinh chấnvỡ nội phủ rồi, toàn bộ kinh mạch đứt đoạn, nháy mắt chết đi. Mọi người đều bịmột quyền của Hoa Tinh làm cho kinh ngốc, Hoa Tinh rốt cuộc lai lịch ở đâu,tại sao có võ công bá đạo đáng sợ như thế, trước kia tại sao chưa nghe ngườita nói qua vậy?
Âm tú tài trong lòng run sợ, một quyền đó của đại Ngưu uy lực thế nào, tronglòng hắn hiểu rõ. Như hôm nay Hoa Tinh một quyền đánh chết đại Ngưu, mà khônglùi lại nửa bước, võ công của hắn quá lợi hại. Bản thân mình hôm nay xem ralành ít dữ nhiều, đụng phải cái đinh rồi. Hắn vẫn đang nghĩ ngợi, lại chợtphát hiện một ánh hàn quang lóe qua, trong lòng thầm nhủ không hay, toàn lựcné tránh, kết quả vẫn bị đoản đao bổ trúng vai phải, trên đầu đau đớn mồ hôilạnh chảy không ngừng. Hắn không nghĩ ra đao này làm sao chặt trúng mình được,vốn không có đạo lý.
Sau khi đoản đao chặt trúng Âm Tú Tài, xoay tròn bay về tay Hoa Tinh. Hoa Tinhcười khẩy nói: "Tử tú tài, đến lượt ngươi rồi, ngươi phải là lịch sử từ trướcđến nay, sau khi tiến vào Địa Bảng, là tên chết sớm nhất, bởi vì hiện tại cáchtiết đoan ngọ mới mấy bữa. Đến đây đi." Nói xong đoản đao trong tay mau chóngkhông ngừng xoay tròn, chụp toàn thân Âm Tú Tài vào giữa màn đao.
Đao pháp của Hoa Tinh rất kỳ đặc, người bên ngoài nhìn không ra. Bởi vì đoảnđao của Hoa Tinh trông tựa như là xoay chuyển lưu động trong tay hắn, kỳ thựcmỗi một lần, hắn đều không hề cầm đao trong tay, mà đao cách tay một đoạn vôcùng nhỏ. Lúc Hoa Tinh vẫy đao trong tay, là lấy khí ngự đao, dùng chân khí vôhình khống chế đoản đao trong tay thực hiện các dạng các loại động tác. Ngườithường nắm chặt đao, rất nhiều động tác ở góc độ không bình thường thì khôngthực hiện được, nhưng Hoa Tinh lại có thể. Kỳ thực nói trắng ra, Hoa Tinh vốnkhông cầm đao, mà dùng chân khí chế ngự đao, đã đạt đến mức tùy tâm sở dục.Cho nên đao pháp của hắn hết sức ngụy dị, khiến người ta không thể đề phòng.
Trong mắt Âm Tú Tài hiện ra vẻ kinh hãi, đến chết hắn cũng không hiểu được,đao của Hoa Tinh là từ sau lưng mình bổ trúng. Rõ ràng trông thấy đao ở tayhắn, nhưng kết cuộc lại bị đao của Hoa Tinh từ sau lưng bổ trúng người màchết.
Hoa Tinh đưa mắt ngó thi thể trên đất, ánh mắt lóe lên hàn quang, lạnh lẽonhìn lão già áo đen Trương Vọng Viễn, hoàn toàn không đếm xỉa đến cảm nhận củanhững người bên cạnh. Thực ra Hoa Tinh có thể sớm giết mấy người này rồi,nhưng như thế thực lực của mình bộc lộ nhiều quá, hiện nay Hoa Tinh vẫn khôngmuốn quá lộ rõ võ công, bằng không cũng không chọn chiêu thức tinh diệu đểgiết người, mà là chọn võ công uy lực cường hoành bá đạo rồi.
Lão già áo đen Trương Vọng Viễn trong lòng thoáng qua vẻ bất an, yên lặng nhìnHoa Tinh. Nụ cười tà dị của Hoa Tinh đã mất rồi, thay vào đó là ánh mắt lãnhliệt, nhìn lão già áo đen, phảng phất như đang nhìn người chết.
Lão già áo đen Trương Vọng Viễn lạnh lẽo nhìn Hoa Tinh, trong mắt lóe lên vẻâm độc. Tiểu tử ngươi đã nhất định muốn bức ta, không thể trách lão phu ta tâmtrường ngoan độc. Lát nữa ta khiến cho ngươi hài cốt cũng không tồn tại, chếtkhông toàn thây.
Hoa Tinh nắm đoản đao, yên lặng đứng đối diện với lão già áo đen, trong trườngmột khối yên tĩnh, nghe được cả tiếng lá rơi. Người xung quanh đều ngưng hôhấp, im lặng nhìn hai người, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Lời nói của Hoa Tinh liệu có thực hiện được, có thể giết vị cao thủ trên ĐịaBảng bốn mươi năm trước này không? Mọi người đều đang nhìn chăm chú, tĩnh tĩnhđợi chờ.
Lão già áo đen Trương Vọng Viễn đáo để nắm điều gì để có thể đưa Hoa Tinh vàođất chết? Lão có thể thành công không?
