Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 219



Đêm đó Hoa Ngọc Như thiết yến ở Bách Hoa hiên để tỏ lòng cảm kích Hoa Tinh vàmấy người Tử Ngọc Hoa đã ra tay tương trợ. Trong tiệc, Hoa Ngọc Như, KiềuPhượng Ngâm, ngồi cùng bàn với Hoa Tinh, Tử Ngọc Hoa, Nguyệt Vô Ảnh, Đao VôPhong, Kiếm Vô Bính, Dạ Phong. Dương Anh ngồi cùng bàn, bồi tiếp Mai Hương, ÁmNhu, Lãnh Như Thủy, chân giả Diệp Tinh, Lý Thải Tú. Còn lại Trần Lan, TrươngTuyết và lão nhân hắc y đi cùng Diệp Tinh do Chung Văn Quyên bồi tiếp tại bànthứ ba.

Hoa Ngọc Như nâng chén, khẽ nói: "Hôm nay, Bách Hoa môn đã thoát khỏi kiếp nạnlà nhờ Hoa đặc sứ và Tử công tử xuất thủ trợ giúp, Hoa Ngọc Như đại diện chotoàn bộ Bách Hoa môn kính hai vị một chén, biểu đạt cho sự cảm kích của chúngtôi." Nói xong uống cạn chén, ánh mắt dừng lại trên người Hoa Tinh.

Hoa Tinh mỉm cười lộ vẻ sảng khoái, nói: "Uống chén rượu này ta cũng cảm thấycó chút áy náy, nhưng nếu đã là tâm ý của Hoa môn chủ thì ta cũng không tiệntừ chối. Tương lai sẽ có một ngày ta sẽ làm cho chén rượu ngày hôm này trởthành có ý nghĩa hơn."

Tử Ngọc Hoa ngồi một bên cười nói: "Không cần cám ơn ta, môn chủ chỉ cần kínhđại ca ta nhiều chén vào là mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Việc ngày hôm nay mặc dù đãkhiến cho Bách Hoa môn tổn thất không nhỏ, nhưng so với dự tính thì vẫn tốthơn nhiều, vậy thì hãy uống cạn chén. Sau này có Hoa đại ca ra mặt, tất cả sẽthu hồi trở lại."

Hoa Ngọc Như đặt chén xuống, bắt chuyện, ba bàn khách nhân lập tức trở nên ồnào, đồng loạt nâng rượu, sau đó nàng lại nâng chén lần thứ hai, nói: "Chénrượu này là để cảm tạ Hoa đặc sứ đã trị thương ấy vị thuộc hạ của bổn môn, talà môn chủ, phải cảm kích ngươi mới phải."

Hoa Tinh mỉm cười nhìn nàng nói: "Môn chủ càng ngày càng lạnh nhạt, phải chănglà muốn ngày mai chúng tôi rời khỏi đây?"

Hoa Ngọc Như nghe vậy thoáng sững sờ, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bìnhtĩnh, thản nhiên nói: "Đặc sứ đa tâm, theo tình huống trước mắt của Tế Nam,Ngọc Như cũng không còn đường lui nữa. Lần này cùng võ lâm các phái đánh mộttrận, Bách Hoa môn đã đắc tội với thế lực khắp nơi, sau này muốn vững chân ởnơi này như trước kia hoàn toàn không còn dễ dàng nữa. Vì tường lai, Ngọc Nhưchỉ còn cách nương tựa vào nơi khác mà thôi."

Hoa Tinh thu lại vẻ tươi cười, nhận ra nàng dường như vẫn còn tức tối. Xemcách nàng nói thì tuy mặt ngoài nàng vẫn không tỏ rõ thái độ, nhưng thật ratrong lòng nàng vẫn có vẻ hận hắn. Nhìn lướt qua mọi người, Hoa Tinh biếtkhông thể ngồi đây thuyết phục nàng được, dù sao nàng cũng là nhất môn chichủ, cần phải giữ lại thể diện cho nàng nữa. Sau này có cơ hội sẽ nói chuyệnriêng với nàng.

Sau khi ăn xong, chúng nữ đều về phòng mình thử những trang phục đã mua trongngày. Hoa Tinh đứng trong đình viện nhìn trăng sáng trên trời. Nhìn thân ảnhbất động của Hoa Tinh, Tử Ngọc Hoa cũng chậm rãi đi đến phía sau, cùng hắnngắm nhìn bầu trời. Trong màn đêm chỉ có tiếng gió vi vu, hai người cứ thếđứng im lặng, duy trì sự trầm mặc vốn có của màn đêm.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tử Ngọc Hoa thấp giọng hỏi: "Đang suy nghĩgì thế, huynh đang suy nghĩ chuyện hôm nay xảy ra với Bách Hoa môn hay là nghĩđến bốn vị mỹ nữ của Bách Hoa môn? Tối nay Hoa Ngọc Như dường như vẫn tứcgiận, sao huynh không nói câu nào?" Hoa Tinh không quay đầu lại.

"Ta biết, ta cũng nhận ra rằng nàng đang tức giận, nhưng có một số việc cầnphải có thời gian. Chuyện này có lẽ phải dùng phương cách khác để giải quyết,nhưng ta thực sự không muốn kéo dài chút nào, thời gian càng lâu thì ta càngbất lợi."

Thở dài một tiếng, Hoa Tinh lộ ra vẻ lo nghĩ. Kỳ thực trong lòng hắn lúc nàysầu não vô cùng, bên người mỹ nữ cũng xem là vốn liếng rất nhiều, nhưng cũngcó thể xem đó chính là nhược điểm trí mạng của hắn.

Tử Ngọc Hoa nhẹ giọng an ủi, nói: "Chuyện này đương nhiên là khiến huynh lolắng, nhưng huynh không nên quên còn có bọn đệ chia sẽ. Chuyến đi lần này cóvô số nguy hiểm dọc đường, vô số địch nhân đều muốn chúng ta ngã xuống chânbọn chúng, nhưng nếu chúng ta cẩn thận thì sẽ giảm bớt được mối nguy hiểm đó.Hôm nay uy danh của đại ca đã khiến cho rất nhiều người khiếp sợ, ngoại trừnhững kẻ không sợ chết thì thiên hạ hiện nay đã càng ngày càng ít người dámchọc đến huynh.

"Điều nay ta hiểu, nhưng nếu tất cả mọi người đều ở bên cạnh ta thì ta còn cóthể chiếu cố, nếu phân cách ra thì ta lo lắng vô cùng. Tỷ như chuyện phát sinhvới thư viện vậy, nếu không có tỷ muội Đồng Tâm chạy đến kịp thời thì hậu quảsẽ thực sự khó có thể tưởng tượng được. Chính vì vậy mà ta vẫn cảm thấy rất lolắng.

Tử Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh, cảm thấy đêm nay đại ca của hắn có chút khác lạ, cólẽ trước nay hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Hoa Tinh như thế. Tử Ngọc Hoathở dài, khẽ nói: "Hoa đại ca, đại ca đã thay đổi, trở nên mềm yếu hơn trướckia, đại ca có biết không?"

Hoa Tinh quay người lại nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ta biết, tuy nhiên chuyệnnày cũng không có gì quan trọng, chỉ là một cách để ta phát tiết tâm sự tronglòng mà thôi. Ngày mai ta sẽ trở lại là Hoa Tinh như trước kia, nhưng tối nayhãy để cho ta nhìn ngắm bầu trời và suy nghĩ."

Tử Ngọc Hoa nghe hắn nói xong, cũng ngắm bầu trời trên cao, sau đó bất đồ thởdài, tỏ vẻ buồn bã.

Bất đồ Hoa Tinh nhìn hắn, hỏi: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, có đúng là đang nhớthân nhân ở nhà hay không? Ta nhớ Vô Phong nói cho ta biết rằng hôm nay khingươi động thủ với Lâm Vân đã từng thi triển Đế Vương tuyệt học, chuyện này đãkhiến ngươi bại lộ thân phận, ngươi có nghĩ đến không?"

Thu hồi lại cảm xúc, Tử Ngọc Hoa lạnh nhạt nói: "Có nhiều khi, trong lòng phảigiấu kín một bí mật thì đó cũng là một chuyện hết sức đau khổ. Thời gian chínhlà khắc tinh của tất cả các bí mật, sớm muộn gì những bí mật cũng sẽ bị ngườita biết, cần gì phải để ý chứ?"

Hoa Tinh khẽ gật đầu nói: "Đúng là như vậy, muốn giữ một bí mật trong lòngkhông phải là chuyện dễ dàng. Võ lâm đồn đãi rằng, Tuyệt Trần xuất, Quỷ Thầntru, Đế Vương hiện, Thiên Hạ loạn. Chúng ta đã là hậu nhân của hai người trongtruyền thuyết, lại ở cùng một chỗ, ngươi cho rằng thiên hạ võ lâm sẽ như thếnào đây?" Nhìn ánh mắt Hoa Tinh, Tử Ngọc Hoa đột nhiên cười nói: "Sao bây giờ?Cứ chậm rãi nhìn thì sẽ biết thôi."

"Đúng vậy, cứ chậm rãi nhìn thì sẽ biết, nhưng sợ rằng khi đó sẽ có rất nhiềungười phải khóc." Nói xong, Hoa Tinh thu lại tâm tình, toàn thân bộc phát rakhí thế cường đại, ngạo thị thiên địa, tự tin nói: "Sau này, chúng ta sẽ khiếncho thiên hạ nhìn xem chúng ta làm thế nào bay lên chín tầng trời, khiến chobọn họ thần phục."

Cảm giác được Hoa Tinh đã trở lại vẻ bá đạo như trước kia, Tử Ngọc Hoa cườinói: "Hay lắm, chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau, khiến cho thiên hạ đều phải thayđổi vì chúng ta."

Hoa Tinh mỉm cười, ánh mắt trở nên tà dị, thấp giọng hỏi: "Vậy có đúng là đêmnay ngươi sẽ nói cho ta biết lai lịch của ngươi hay không?

Tử Ngọc Hoa ngẩn người, sắc mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Đại ca đã hiểu rõtrong lòng, còn cần phải nói ra nữa sao?"

Hoa Tinh cười hắc hắc, nói: "Ta biết nhưng đó chỉ là suy đoán của ta, ta khôngdám chắc, ta muốn tự ngươi nói ra cho ta biết. Trước kia, khi ta hỏi thì ngươiđều không đáp, đêm nay, ngươi hẳn phải thừa nhận ngươi đến từ Long Thần thiêncung đúng không?" Nghe vậy, Tử Ngọc Hoa trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu.

Thấy hắn đã thừa nhận, Hoa Tinh mỉm cười nói: "Long Thần thiên cung là địaphương bí mật nhất võ lâm. Đế vương tuyệt học, Long Đằng Vân Hải, bá tuyệtthiên hạ, ta nói có đúng hay không?"

Tử Ngọc Hoa cả kinh nhìn hắn, hỏi: "Sao đại ca lại biết tuyệt học của bổn cunglà Long Đằng Vân Hải? Đây chính là bí mật của võ lâm, thường nhân chỉ biết làĐế Vương tuyệt học, nhưng rất ít người biết được tên của nó."

Hoa Tinh cười, không trả lời, chỉ tiếp tục nói: "Long Đằng Vân Hải thủ ý longhành phía chân trời, chia mây phun mưa, uy lực vô cùng. Nếu ta đoán không saithì Long Thần thiên cung hẳn là phải nằm trong biển rộng có đúng không?"

Tử Ngọc Hoa kinh ngạc gật đầu: "Đại ca đúng là không thứ gì không biết, đệcũng không biết nói gì nữa. Bây giờ đại ca đã biết thân phận của đệ, có thểnói cho đệ biết làm sao đại ca biết được việc này hay không?"

Hoa Tinh nhìn hắn nói: "Ta sẽ nói cho ngươi nghe, nhưng ngươi phải trả lời chota biết việc ta đoán ngày đó có phải là sự thật hay không?"

Tử Ngọc Hoa sửng sốt, không biết Hoa Tinh ám chỉ chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắttà dị của Hoa Tinh, hắn chợt hiểu ra, sắc mặt biến đổi, hạ giọng nói: "Ngày đóđã nói cho đại ca biết, không lẽ huynh không tin sao?"

Hoa Tinh lắc đầu cười nói: "Không phải không tin, nhưng ta muốn chứng thực mộtchút, dù sao thì chuyện này cũng rất quan trọng, nếu đoán sai thì sẽ rất khôngtốt, đúng không? Lần sau đến Long Thần thiên cung, ta sẽ chuẩn bị một chút l�vật, nếu không, mất đi lễ tiết thì không hay chút nào."

Tử Ngọc Hoa lườm hắn, nói: "Đến lúc đó sẽ không đi với huynh, hừ, không nhiềulời với huynh nữa." Dứt lời, vội vàng rời khỏi, để lại một mình Hoa Tinh đứngở đó đắc ý cười to.

Sáng sớm hôm sau, khi Hoa Tinh tỉnh dậy thì Mai Hương nằm bên cạnh đã sớm chạyvào viện nội, cùng những người khác chơi đùa từ lâu. Mặc quần áo, rời khỏiphòng, nhìn vẻ vui sướng của chúng nữ, Hoa Tinh không khỏi chuyển ánh mắt sangnhìn Tử Ngọc Hoa đang đứng bên mái hiên đối diện, mỉm cười tà dị, bắt đầu cùngmọi người đi ăn sáng.

Buổi sáng, đệ tử Bách Hoa môn truyền đến một tin tức, nói rằng tối qua trongthành Tế Nam đã xảy ra một chuyện, Lạc Hà đạo cô của Hằng Sơn phái đã đánh mộttrận với Hắc Hà trong Âm Dương Tán Nhân, song phương giao thủ hơn một ngànchiêu, cuối cùng lưỡng bại câu thương, Lạc Hà được sư huynh cứu đi. Nghe nóitrước mắt vẫn ngụ ở Huyền Từ am, nghe nói đang có một lực lượng thần bí tiếpcận Huyền Từ am, dường như muốn giết chết Lạc Hà đạo cô.

Hoa Tinh nghe vậy ánh mắt lập tức biến đổi, trong lòng không khỏi nhớ đến đêmhôm đó ở bên ngoài Huyền Từ am đã nghe thấy Huyền Từ đạo cô đề cập đến ÂmDương Tán Nhân. Lúc này, Dương Minh đã chết trong tay hắn, chỉ còn lại Hắc Hà,chỉ còn lại Hắc Hà, không biết hai người đó tột cùng có ân oán gì với Lạc Hàđạo cô mà dẫn đến cả hai bên lưỡng bại câu thương đây?

Trầm tư một chút, Hoa Ngọc Như phất tay cho đệ tử lui ra, ánh mắt chuyển sangnhìn Hoa Tinh, hỏi: "Không biết đặc sứ có ý kiến gì về chuyện này hay không?"

Hoa Tinh dùng ánh mắt kỳ dị nhìn nàng, thản nhiên nói: "Chuyện này thực rakhông có quan hệ gì đến chúng ta, cho nên cũng không cần phải để ý đến. Tuynhiên nếu môn chủ đã hỏi thì ta cũng sẽ nói ra cái nhìn của ta đối với việcnày. Lạc Hà đạo cô lần này đến đây, tin rằng nhất định là có mục đích khác,chỉ là không biết mục đích đó có liên quan đến chúng ta hay không. Hơn nữa lầnnày đạo cô giao phong với Âm Dương tán nhân là vì ân oán cá nhân hay là vì lợiích thì vẫn chưa biết được. Theo ta được biết thì đạo cô đó dường như có mâuthuẫn với Hắc Hà về việc tình cảm, hình thành thế bất lưỡng lập, đáng tiếc lànhân vật then chốt Dương Minh đã chết."

Nghe hắn nói vậy, mọi người bên cạnh hắn đều hiểu rằng hắn đã từng gặp qua LạcHà đạo cô, cho nên suy đoán này không phải là không có căn cứ. Nhưng mà ngườiBách Hoa môn lại không biết chuyện này, đều nghi hoặc nhìn hắn, lộ ra vẻ khóhiểu. Dương Anh hỏi: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm

"Hoa Tinh, ngươi nói các nàng đều là vì tình cảm mà quyết đấu, chuyện nàydường như khó có thể xảy ra. Theo chúng tôi biết thì Lạc Hà đạo cô chính là TửHà tiên tử trước kia, đã ẩn cư hơn mười năm nay, chưa từng hiện thân ở võ lâm.Mà Âm Dương tán nhân cũng đã hơn mười năm nay chưa hề xuất hiện, gần đây mớithấy trở lại giang hồ, bọn họ làm sao có thể xảy ta xung đột tình cảm?

Hoa Tinh mỉm cười không nói, Lãnh Như Thủy ngồi bên lập tức đem chuyện đêm hômđó Hoa Tinh gặp Tử Hà đạo cô nói ọi người biết, mọi người trong Bách Hoa mônlúc này mới hiểu được vì sao hắn có thể nhận xét như thế. Hoa Ngọc Như nói:"Mối ân oán này vốn không có quan hệ với chúng ta, mọi người nói sang chuyệnkhác đi. Lúc này trong thành Tế Nam tập trung rất nhiều cao thủ võ lâm, chúngta cũng không biết được là liệu còn có ai đến gây chuyện hay không. Cho dù Hoađặc sứ đang ở đây, bọn chúng không dám công khai khiêu chiến, tuy nhiên rất cóthể bọn chúng vẫn âm thầm mưu đồ bất chính, vì thế chúng ta cũng phải cẩn thậnđề phòng."

Tử Ngọc Hoa cười nói: "Hoa môn chủ đã quá lo lắng, có chúng tôi ở đây, tinrằng ngươi không sợ chết sẽ không nhiều lắm. Trước mắt, môn chủ chỉ cần chú ýđến tình huống phát sinh trong thành Tế Nam là được, những chuyện khác môn chủkhông cần quan tâm. Hôm nay nắng đẹp, khí trời tươi sáng, mọi người cũng nêndứt bỏ hết sự bi thương đêm qua, thoải mái một chút đi.

Mai Hương và Ám Nhu nghe vậy, đồng loạt tán thành: "Đúng vậy, hôm nay chính làbắt đầu một sự tươi mới, hãy quên hết thảy, tương lai sẽ tươi đẹp hơn." Nhìnvẻ mặt cao hứng của chúng nữ, mọi người Bách Hoa môn cũng dường như cảm thấyvui lây, tươi cười gật đầu. Thấy mọi người đều đã thoải mái hơn một chút, HoaTinh mới phân phó Nguyệt Vô Ảnh bồi tiếp mọi người chơi đùa, bản thân thì mộtmình rời khỏi Bách Hoa môn, đi về phía Huyền Từ am.

Xa xa, Hoa Tinh chợt cảm thấy Huyền Từ am có điểm khác lạ, dường như xungquanh đều ẩn giấu một khí tức cường đại. Hoa Tinh vô thanh vô tức đáp xuốngmột ngọn đại thụ, xuyên qua nhưng cành lá thưa thớt, chỉ thấy cao thủ Võ Đang,Thanh Thành đang đứng bên trái Huyền Từ am, ngoài ra còn có mười hai nam tửhắc y, toàn thân tỏa ra khí tức âm lãnh, đứng bên phải, ánh mắt nhìn chòngchọc vào cửa Huyền Từ am, còn có một ít võ lâm nhân sĩ độc lai độc vãng ngồitrên một số cây đại thụ xung quanh, tất cả đều tỏ ra bộ dáng đang muốn xem náonhiệt.

Quan sát qua một lượt, ánh mắt Hoa Tinh di dời đến trước cửa Huyền Từ am, nơiđó, Lạc Hà đạo cô sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sự cừu hận, đanglườm lườm nhìn một nữ nhân cách đó vài trượng. Nữ nhân đó chính là Âm Dươngtán nhân Hắc Hà. Chỉ thấy người đó mặc hắc y, tuổi chừng ba sáu ba bảy, dángvẻ có vài phần phong vận, lúc này cũng đang trợn mắt nhìn Lạc Hà đạo cô. Bêncạnh đó là một lão nhân hắc y, sắc mặt âm lãnh, khiến cho người ta cảm thấylạnh người, tựa hồ là người cầm đầu của mười hai hắc y nam tử.

Cách lão nhân đó vài trượng là đệ nhất cao thủ tái ngoại Mộc Tây Tạp, Mai Hoacư sĩ, Thiên Tinh sứ giả, Cửu Toàn thư sinh, Huyết Nga lão quái, Tiêu Tiên ĐỗVũ, tất cả đều đứng im một chỗ, ý tứ rất rõ ràng, chỉ muốn xem cảnh náo nhiệt.Phía sau đạo cô cũng có hai vị sư huynh Lạc Trần, Lạc Phàm và bốn người nữ đệtử, còn có Huyền Từ đạo cô ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt khép hờ, trongtay cầm phất trần, vững vàng như một ngọn núi.

Hoa Tinh tà dị nhìn mọi người, đứng im tại chỗ chờ xem mọi việc diễn tiến. Hắncũng muốn nhìn xem cao thủ song phương sẽ làm gì.

Lúc này, Lạc Hà đạo cô mở miệng, lạnh lùng nói:

"Hắc quả phụ, không sai, nam nhân vừa mới chết đã tìm người khác, tối quangươi vẫn không phục, muốn so tài lần nữa hay sao?"

Hắc Hà tức giận hừ một tiếng, quát: "Ả tiện nhân lẳng lơ kia, đừng vội nóihươu nói vượn, ngươi như thế nào không phải là không có người biết, chớ có ỷvào tư sắc của ngươi để câu dẫn nam nhân khắp nơi, còn bày đặt tỏ vẻ trinhliệt, thật đáng xấu hổ. Ngày hôm nay ta muốn tìm ngươi thanh toán món nợ hômqua, cũng như chấm dứt mọi chuyện nhiều năm về trước."

Lạc Hà đạo cô căm tức nhìn đối phương, vẻ mặt tỏ ra kiên cường nói: "Tính thìtính, không lẽ ta sợ ngươi hay sao? Năm đó, nếu không vì tên Dương Minh ghêtởm kia, thì ta sẽ không di hận cả đời. Chỉ tiếc là hắn tạo ác quá nhiều, đãbị ông trời trừng phạt, nếu không ta sẽ nhất định bằm thây hắn thành vạnđoạn." Thần sắc của đạo cô thập phần dữ tợn, hiển nhiên giờ phút này đã hoàntoàn bị cừu hận nung nấu trong lòng kích phát.

Nhìn thần sắc dữ tợn của đối phương, Hắc Hà cũng không cam lòng yếu thế, cảgiận nói: "Chỉ có thể trách ngươi mà thôi, nếu năm đó ngươi không cố ý chạyđến câu dẫn Dương Minh, hãm hại hắn thì sao có chuyện đó xảy ra? Ngươi còn dámở nơi này kêu khổ, ngươi có biết năm đó ta khổ sở thế nào không? Năm đó DươngMinh bị ngươi làm cho thần trí mê hoặc, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ngươi, hoàntoàn không để ý đến ta. Nếu ngươi đi đến với hắn thì cũng thôi, tuy nhiênngươi lại ương ương dở dở rời xa hắn, ngươi cũng biết lúc đó ngươi làm bọn takhổ sở thế nào chứ? Hôm nay, chúng ta sẽ thanh toán hết nợ nần. Ngươi chịuchết đi." Hắc Hà nói xong, lập tức vọt tới trước, toàn thân tản mát ra chânkhí cuồng nộ.

Tử Hà đạo cô cũng không tỏ ra kém thế, thân thể vút lên cao, hướng Hắc Hà tấncông. doc truyen tai . Giữa không trung, hàn quang lóe sáng, trường kiếm nhưđộc long xuất động, huyễn khởi thành trăm đạo kiếm ảnh, bao phủ chu vi batrượng trong bạch quang. Hắc Hà hừ lạnh một tiếng, song thủ vung động trướcngực, xoay tròn, tạo thành một đạo long quyển phong mạnh mẽ cuốn về phíatrước.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...