Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 216



Trước cửa Bách Hoa môn, chiến sự ngày càng căng thẳng, tất cả mọi người đềunhìn người đeo mặt nạ và sáu người Hoa Ngọc Như, thầm đoán kết quả. Theo tìnhhuống trước mắt mà phân tích, người đeo mặt nạ có võ công rất cao cường, muốnthủ thắng là chuyện hết sức dễ dàng, việc duy nhất có thể khiến cục diện thayđổi chính là trong đám đông vây quanh không biết có ai thừa lúc hắn đoạt ngườimà nhảy ra hay không. Từ khi xảy ra chuyện người Phong Nhân viện thì dám chắctrong đám đông vẫn có những cao thủ thần bí chỉ chờ thời khắc mấu chốt thìđộng thân xuất hiện, khi đó thì chuyện diễn tiến thế nào cũng thật sự khóđoán.

Lạnh lùng nhìn sáu người Hoa Ngọc Như, người đeo mặt nạ ngạo nghễ đi từngbước, một cổ khí thế như núi lao thẳng đến khiến cho sáu nữ đều toàn thân runrẩy, trên mặt lộ vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng. Mặc dù biết không phải là đốithủ hắn, nhưng Chung Văn Quyên cũng hiểu rằng phòng ngự bị động và chủ độngcông kích là hai lựa chọn hoàn toàn có thể dẫn đến kết quả khác nhau, bèn lựachọn liều mạng, tung ra một đòn công kích. Trong tiếng hét lanh lảnh, thân thểChung Văn Quyên quay tròn, song chưởng lần lượt thay đổi, Vô Ảnh thần châm nhưlông trâu điên cuồng bắn ra.

Kiều Phượng Ngâm bên cạnh cũng hiểu được suy nghĩ của Chung Văn Quyên, Tú ChỉLiên Đạn, Thiên Cơ Phất Huyệt Thủ toàn lực tấn công, vô số chỉ phong lần lượttung hoành, tạo thành một phòng tuyến trước mặt Hoa Ngọc Như, ngăn cản cước bộkẻ kia. Trường kiếm Dương Anh đưa ngang ngực, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vàiphần cương nghị, tạo thành đạo phòng tuyến thứ ba.

Người đeo mặt nạ hừ một tiếng, tay phải khẽ phất, một cỗ kình khí đem thầnchâm của Kiều Phượng Ngâm bay tán, tả thủ đưa ngang ngực đón một chưởng củaChung Văn Quyên, chỉ nghe một tiếng sét nổ mang theo tiếng kêu thảm thiết vanglên, thân thể Chung Văn Quyên lăn ra ngoài ba trượng nằm bất động. Kiều PhượngNgâm cũng không tốt hơn là bao, thân thể bị chưởng kình của người đeo mặt nạđả thương, một tia máu tươi hiện ra giữa không trung, khuôn mặt tuyệt mỹ táinhợt, thân thể bị chấn thẳng về sau.

Chỉ một chiêu, hai cao thủ của Bách Hoa môn đã đồng thời trọng thương ngãxuống đất, mọi người thấy vậy đều biến sắc, mấy người còn lại của Bách Hoa mônđều hiện ra thần sắc tang thương. Thân ảnh kẻ đeo mặt nạ tiếp tục xuất hiệntrước người Dương Anh, phất tay về phía nàng, hiển nhiên là muốn đả thươngluôn nàng, tạo thuận lợi cho việc bắt Hoa Ngọc Như. Nhìn một chưởng chộp đếnnày, Dương Anh mặc dù cảm thấy sợ hãi, nhưng trên mặt nàng lộ ra vẻ kiên nghịbất khuất, trường kiếm tung ra một đòn.

Chưởng kiếm chạm nhau, kiếm lập tức bị gãy làm đôi, Dương Anh bị mũi kiếm gãyphản hồi đâm thẳng vào ngực. Hoa Ngọc Như vọt đến, tiếp lấy thân thể đã trọngthương của Dương Anh, thối lui đến năm bước mới có thể đứng vứng. Song vừangẩng mặt lên đã thấy kẻ đeo mặt nạ xuất hiện trước mắt ba thước, nhìn chămchăm vào nàng như lang như hổ, thực khiến kẻ khác kinh tâm.

Thản nhiên mỉm cười, Hoa Ngọc Như không hề cảm thấy sợ hãi nữa, nàng biết giờphút này phản kích cũng chỉ uổng công, nhìn chăm chăm vào hắn, ánh mắt toát ravẻ cừu hận. Bất đồ nàng suy nghĩ đến Hoa Tinh, nếu biết kết quả hôm nay thìhắn có cảm thấy xấu hổ, hối hận hay không, có lẽ sẽ có, nhưng khi đó cũnggiống như đồ vật đã mất, làm sao có thể lấy về được, vĩnh viễn cũng không thểlấy lại được.

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của nàng, người đeo mặt nạ lộ ra vẻ đắc ý, đệ nhất báchhoa này cuối cùng đã rơi vào tay hắn. Song ngay lúc này đột nhiên một kình khíxuất hiện, khiến cho hắn cả kinh, thân thể dời sang ba thước, tránh khỏi mộtkiếm sắc bén không hề có tiếng động báo trước. Bóng người chớp động, giữa sânxảy ra biến hóa, chỉ thấy một người đội nón mặc áo xám, cầm trong tay mộtthanh quái kiếm, lạnh lùng chắn trước mặt Hoa Ngọc Như.

Thời gian như ngưng kết lại, mọi người đều ngơ ngác nhìn thần bí nhân, đoánkhông ra hắn làm sao có thể xuất hiện được. Hoa Ngọc Như bởi vì đứng sau lưngy nên không nhìn được dung mạo của kẻ vừa xuất hiện, trong lòng nhất thờikhông thể đoán được y là ai. Tuy nhiên khi Dương Anh nhìn thấy thanh quái kiếmtrên tay thì lập tức hiểu ra thân phận của người này, trên mặt lộ ra vẻ chấnđộng, khẽ dựa đầu vào vai Hoa Ngọc Như, Dương Anh dùng thanh âm rất nhỏ đểnói:

"Nguy hiểm đã trôi qua, Bách Hoa môn cuối cùng cũng đã có người trợ giúp,người chúng ta muốn tìm đã trở lại.

Hoa Ngọc Như đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay lập tức hiểu được điều Dương Anhmuốn ám chỉ, cả người nhất thời thở dài một hơi, nói: "Hắn thật sự là muốnchúng ta phải nếm đủ mọi tủi nhục rồi mới ra tay trợ giúp, thực là tàn nhẫnmà." Nói xong, thân thể lui về sau, thấp giọng gọi hai người đang bị thươngnặng là Chung Văn Quyên và Kiều Phượng Ngâm.

Âm trầm nhìn người vừa xuất hiện, kẻ đeo mặt nạ lạnh lùng nói:

"Thanh kiếm của ngươi đã tiết lộ thân phận của ngươi, không cần giả vờ nữa,Kiếm Vô Bính, mau gỡ những thứ ngụy trang đó ra." Thần bí nhân cũng không bỏmũ xuống, chỉ hỏi ngược lại:

"Lâm Vân, ngươi dám chắc ta là Kiếm Vô Bính ư, nếu ngươi đoán sai, vậy chúngta phải đánh một trận vậy?

Thân thể chấn động, người đeo mặt nạ nhất thời bắn ra thần quang, thanh âmlạnh lùng nhìn thần bí nhân, nói:

"Có lẽ cũng như ngươi nói, ngươi dám chắc ta là Lâm Vân mà không phải là ngườikhác sao? Một khi đoán sai, kết quả dám chắc là sẽ rất ngạc nhiên đấy.

Thần bí nhân dùng ngữ khí tự tin nói: "Bây giờ ngươi không thừa nhận nhưng látnữa mọi người sẽ biết được thân phận chân thật của ngươi, khi đó ngươi cứthoải mái mà bao biện. Nhìn dáng vẻ lúc này của ngươi thì thật giống như muốnăn thịt người, bất quá như thế thì không tốt đâu." Ngữ khí mang theo vài phầncười nhạo.

Người đeo mặt nạ hừ một tiếng nói:

"Muốn nhìn khuôn mặt thật của ta ư? Chỉ sợ ngươi còn chưa đủ bản lĩnh, nhưngthật ra ta cũng muốn xem ngươi là ai mà dám cuồng vọng ngăn trở chuyện củata." Nói xong thân thể lăng không, song chưởng vỗ thẳng ra, bốn phía lập tứcphát ra tiếng gầm thét của khí lưu.

Thần bí nhân không hề tránh né, quái kiếm trong tay bắn ra, tiếng kiếm ngânvang mang theo kiếm khí mạnh mẽ vụt xuất hiện. Công kích của song phương gặpnhau giữa không trung, phát ra một âm thanh mạnh mẽ, trong nháy mắt hình thànhmột vụ nổ mạnh mẽ, dư kình tỏa ra bốn phía.

Người đeo mặt nạ tựa hồ bị một kiếm này khiến cho kinh ngạc, nhất thời kinhhãi, thân thể dời ra ba trượng, ánh mắt truy tìm bóng dáng của thần bí nhân.Song bốn phía đều không thấy người vừa xuất hiện đâu, điều này làm cho hắnchấn động, đột nhiên ngẩng mặt nhìn về phía chân trời, nơi có một đạo ánh sángchói mắt màu vàng bắn thẳng về phía hắn, khí thế cường đại khiến cho hắn khôngthể nào kịp tránh né, điều này làm cho hắn tức giận gầm lên.

Kiếm quang đến trước mặt, người đeo mặt nạ vung song chưởng lên, thay đổi chínlần, song chưởng mang theo một kình khí đỏ sậm, đón nhận một kiếm trên đỉnhđầu. Bầu trời thời khắc này xuất hiện một cảnh quang kỳ lạ, kiếm quang màuvàng trộn lẫn vào đám mây màu đỏ tạo thành một vụ nổ kinh thiên động địa, khóibụi mù mịt.

Trong cơn bụi mù, một tiếng rống giận truyền ra, chỉ thấy người đeo mặt nạtrang phục rách nát, đầu tóc tán loạn từ đó bắn ra, xuất hiện ngoài bốn trượngtrên không, toàn thân tràn ngập sát khí đáng sợ. Người thần bí cũng hư khôngmà đứng, quái kiếm trực chỉ về phía trước, khí thế lăng nhân, không hề thuakém. Thần bí nhân lạnh lùng cười nhạt nói:

"Bây giờ ngươi đã biết là ta có bản lĩnh để xem khuôn mặt thật của ngươi haykhông? Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi đúng không hả đại cao thủ của Võ Lâm thưviện?

Ánh mắt âm độc nhìn hắn, người đeo mặt nạ quát: "Ngươi là ai, tại sao cầm quáikiếm của Kiếm Vô Bính trong tay?" Thần bí nhân cười phá lên nói:

"Nếu trong tay ta đã là quái kiếm, ta không phải là Kiếm Vô Bính thì là aiđây?"

Người đeo mặt nạ hừ một tiếng: "Trước mặt ta dám giả vờ giả vịt, Kiếm Vô Bínhmặc dù võ công cao cường, nhưng hắn còn chưa có tu vi đến mức này, cho nênngươi nhất định không phải là hắn. Hoa Tinh trước mắt còn đang ở trong thànhTế Nam, hơn nữa với tính cách của Hoa Tinh cũng quyết sẽ không giả mạo ngườikhác, đến tột cùng ngươi là ai, nói mau."

Thần bí nhân cười nhạo nói: "Ngươi chẳng phải rất tự tin cuồng vọng ư, nếukhông thể đoán ra ta là ai thì sao không thử ra tay xem có khiến cho ta hiểnlộ được diện mạo thật sự hay không?

"Đó là tự ngươi chuốc oán vào người, chớ trách ta vô tình, xem chiêu." Ngườiđeo mặt nạ nói xong, toàn thân hiện ra huyết quang, một cổ chân khí màu đỏ baynhanh ra ngoài, khuếch tán kéo theo không khí bốn phía, lấy hắn làm trung tâmhình thành một cơn lốc xoáy màu đỏ, điên cuồng hấp thu lực lượng tứ phía. Thầnbí nhân phóng người lên, huyễn hóa thành chín đạo nhân ảnh, thần kỳ quỷ dị baovây cơn lốc xoáy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm

"Hôm nay ta xem Thiên Anh đại pháp tà ác có đúng là thần bí như trong truyềnthuyết hay không? Xem chiêu thức của ta lợi hại hay chiêu thức của ngươi báđạo." Trong tiếng thét vang lừng, thần bí nhân gập tay lại thành hình chữthập, toàn thân bắn ra kim quang màu vàng, một thân ảnh đế vương màu vàng xuấthiện sau lưng hắn, khiến cho toàn bộ mọi người đều chấn động.

Cảm giác được khí thế bá đạo, ánh mắt người đeo mặt nạ biến đổi, vì an toàn ycũng bất chấp tất cả, chỉ thấy hắn điên cuồng hét lên, quanh thân xuất hiện vôsố thủ cấp của trẻ sơ sinh như lệ quỷ xuất hiện trong đám mây đỏ, nhe rănghung tàn hướng về bốn phía rống giận. Giờ phúc này trước Bách Hoa môn trànngập quỷ khí, bầu trời vốn đang sáng ngời đột nhiên lu mờ, vô số u linh trongcơn cuồng phong rên rỉ như minh oan, cực kỳ thảm khốc.

Nhìn hai người trên bầu trời, không ai đoán được kết quả cuộc chiến sẽ như thếnào. Một người là địa ngục oan hồn, một người là đế vương của nhân gian, đếntột cùng ai sẽ là người chiến thắng, ngay cả cao thủ như Mộc Tây Tạp cũngkhông thể phán đoán. Trong đám đông, một vị trung niên văn sĩ nhìn thần bínhân trên không trung, trong lòng tựa hồ nghĩ được điều gì, đồng thời ở mộtgóc khuất không thấy được, một thân thân ảnh màu trắng cũng nhìn về phía chântrời, ánh mắt tựa hồ nhận ra điều gì đó, trong miệng phát ra một tiếng thannhỏ.

Kim quang co rút lại, vận chuyển như sao trên trời quanh thân thể, sao đó hóathành chín đạo kim quang chém thẳng vào kẻ đeo mặt nạ. Đám mây màu đỏ quanhngười kẻ đeo mặt nạ cũng vụt thẳng lên, bốn phía đều xuất hiện vô số thủ cấptrẻ sơ sinh bay múa, hình thành một con rồng màu đỏ được tạo thành bởi thủcấp, há mồm phun ra một khỏa long châu màu đỏ.

Một tiếng nổ rung trời lệch đất vang lên, trong đoàn chiến hỏa, mơ hồ chỉ thấycát bay đá chạy, bụi đất tung bay, mặt đất xuất hiện vô số hố to. Kình khímạnh mẽ đã khiến cho hai người đều bị chấn bay mũ nón, hoàn toàn hiển lộ rachân diện mục.

Hết thảy dần trở nên bình lặng trở lại, chỉ thấy song phương đứng cách nhaunăm trượng, vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên đều đều bị đối phương gây ấn tượng.Ngạo nghễ nhìn Lâm Hoa, thần bí nhân Tử Ngọc Hoa lạnh lùng nói:

"Lâm Vân, nhìn thấy ta thì kinh ngạc lắm sao? Kỳ thật ngươi không thể nhận rathân phận của ta đúng không?

Lâm Vân âm trầm nhìn hắn, căm hận nói:

"Hay lắm, việc này ngươi cứ nhớ đấy, lần sau ta sẽ đòi lại công đạo. Bây giờta muốn hỏi một chút, võ công mà ngươi vừa thi triển phải trăng là Võ Học ĐếVương trong truyền thuyết?"

Tử Ngọc Hoa lạnh lùng nhìn hắn đáp: "Điểm này ta không thể phụng cáo, có bảnlĩnh thì ngươi hãy tự mình thăm dò đi, ngươi chẳng phải là cao thủ của Võ Lâmthư viện sao, việc điều tra dễ dàng lắm mà?

Lâm Hoa hừ lạnh một tiếng: "Chớ có vội đắc ý, sẽ có ngày ta tra ra lai lịchcủa ngươi, đến lúc đó ta sẽ thu thập ngươi sau, bây giờ xin cáo từ, ngươi tốtnhất là nên bảo trọng thân thể, lần sau ta sẽ đoạt lấy mạng nhỏ của ngươi."Dứt lời, không chờ hắn trả lời, thân thể Lâm Vân đã bắn lên trời, cả người lênđến hơn năm mươi trượng thì di chuyển về phía trái mà đi.

Tử Ngọc Hoa không hề truy kích, bởi vì y hiểu rằng với võ công Lâm Vân bâygiờ, muốn giết hắn không phải là dễ dàng. Hơn nữa chuyện trước mắt vẫn cònchưa chấm dứt, bản thân đã hiện nguyên hình, cũng không tiện rời khỏi đây nữa,nếu không thì trận đánh vừa rồi hoàn toàn không có ý nghĩa. Ánh mắt quét đibốn phía nhìn mọi người, vẻ mặt Tử Ngọc Hoa lộ ra một nét tươi cười, nói: "Cácvị nếu còn có ai tìm đến Bách Hoa môn sanh sự thì cứ trực tiếp đối đầu với ta,mọi chuyện ta đều có thể giải quyết cho đến khi Hoa đại ca của ta quay về.Trước mắt, đại ca ta không ở chỗ này, nơi đây sẽ do ta làm chủ, cho nên tanhắc nhở mọi người một câu, mặc dù trong tay ta không có đồ đao, nhưng đừng cócó nghĩ đến chuyện trêu chọc đến ta, nếu không, hậu quả sẽ nghiêm trọng đấy."

Hoa Ngọc Như cổ quái nhìn hắn, khẽ nói: "Đây là ý của ngươi hay là bổn ý củaHoa Tinh?"

"Ý của ai tin rằng cô nương sẽ tự hiểu được. doc truyen tai . Lúc này ở đây córất nhiều người, chuyện bất ngờ rất dễ xảy ra cho nên có một số việc ta thaymặt đại ca xin lỗi cô, tin rằng cô nương có thể hiểu được." Nhìn Hoa Ngọc Như,Tử Ngọc Hoa khẽ nói.

Dõi mắt nhìn bốn phía, Hoa Ngọc Như thản nhiên nói: "Giờ khắc này ta khôngquan tâm đến mọi chuyện khác, Bách Hoa môn nếu vẫn có thể tồn tại thì ta cảmkích các ngươi mới đúng."

Cảm giác được trong ngữ khí của nàng có chút buồn bã, Tử Ngọc Hoa cũng khôngbiết khuyên bảo thế nào, chỉ nói một câu: "Tương lai, tất cả sẽ có cơ hội đòilại cho cô nương, khi đó cô sẽ biết kỳ thật Bách Hoa môn sẽ không phải hốihận, mà số đông những người có mặt hôm nay sẽ phải hối hận. Bởi vì họ đã dámtrêu chọc đến một nhân vật không nên chạm vào là Hoa Tinh.

Nghe hắn nói vậy, Hoa Ngọc Như suy tư một lát, sau đó nói: "Chỉ đáng tiếc hômnay đã có rất nhiều đệ tử chết đi cũng như bị thương, thật là không đáng."

Tử Ngọc Hoa lắc đầu nói: "Có một chuyện cũng cần phải có lý do, chẳng phảisao?"

Hoa Ngọc Như không nói nữa, tiến lên trước hai bước, nhìn mọi người tứ phíanói: "Các vị võ lâm đồng đạo hôm nay đã chứng kiến hết thảy, ta chỉ muốn nóimột câu, Bách Hoa môn chỉ cần tồn tại một ngày thì tuyệt đối sẽ không chịukhuất phục bất cứ thế lực nào. Ân oán hôm nay, ngày khác bổn môn sẽ đòi lại.Đó là đạo lý nợ máu phải đền bằng máu, mọi chuyện ta sẽ không dễ dàng bỏ qua."

Mọi người thấy Tử Ngọc Hoa xuất hiện, võ công cường đại, đều không dám xuấtđầu lộ diện nữa.

Trong im lặng, đoàn người bắt đầu lặng lẽ rời khỏi, trong chớp mắt, trước cửaBách Hoa môn chỉ còn lại Mộc Tây Tạp, Mai Hoa cư sĩ, Tiêu Tiên Đỗ Vũ, và caothủ ba phái Võ Đang, Thanh Thành, Hằng Sơn.

Mộc Tây Tạp nhìn Tử Ngọc Hoa, đoạn quay người bước đi, trong miệng lẩm bẩm:"Đế vương đã hiện, thiên hạ sắp đại loạn, có lẽ trước đêm mưa gió sẽ là mộttrận cuồng phong dự báo."

Mấy người Huyết Nga lão quái nhìn theo lưng Mộc Tây Tạp, ánh mắt lộ ra vẻ trầmtư. Về phần Tử Ngọc Hoa thì sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên thần quangxán lạn, đáng tiếc là tất cả đều biến mất trong chốc lát.

Buổi trưa, toàn bộ người vây quanh trước Bách Hoa môn đều đã rời khỏi, lưu lạihiện trường một quang cảnh hỗn độn pha chút thê lương. Xa xa, một nhóm thiếuniên nam nữ trang phục hoa lệ đang tươi cười, chậm rãi tiến đến gần

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...