Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 213



Trước cửa Bách Hoa Môn, lúc này rất nhiều cao thủ võ lâm đổ dồn về đây, ngắnngủi nửa canh giờ đã có hơn hai trăm cao thủ nhân sĩ đứng đây ngắm nhìn mỹ nữBách Hoa Môn, ánh mắt và vẻ mặt bọn họ đều lộ ra vẻ bất đồng. Lúc này, chưởngmôn Võ Đang Ngọc Thanh Tử mở miệng nói với Hoa Ngọc Như:

"Hoa môn chủ, bần đạo hôm nay đến đây là muốn hỏi một chút về việc phái HoaSơn bị người khác tiêu diệt. Nơi đây thuộc phạm vi thành Tế Nam, là địa bàncủa Bách Hoa Môn, tin rằng chuyện này quý môn hiểu rất rõ, thỉnh xin môn chủnói rõ, bần đạo sẽ nói lại một chút công đạo cho chưởng môn Hoa Sơn, dù saocũng là đại phái của chính đạo như nhau, há có thể bỏ qua chuyện này, Hoa mônchủ nghĩ thế có đúng không?

Hoa Ngọc Như lạnh nhạt gật đầu nói:

"Ngọc chưởng môn nói không sai, cùng là võ lâm chính đạo, chuyện như vậy đươngnhiên phải lưu tâm xử lý triệt để. Nhưng nói thật, không biết đạo trưởng cótin hay không, song việc xảy ra tối qua, bổn môn cũng không rõ ràng cho lắm.Theo môn hạ đệ tử báo lại thì sáng nay đến hiện trường đã thấy chín người pháiHoa Sơn mất mạng. Ngoài ra còn có hai thi thể khác, đó là môn chủ Túy Kiếm MônLý Nhạc và Dương Minh trong Âm Dương Tán Nhân. Hai người này xuất hiện ở hiệntrường, nhất định là có quan hệ mật thiết đến vụ việc, chỉ là tình huống cụthể thế nào thì không ai có thể biết được.

Ngọc Thanh Tử nhìn chăm chăm nàng, trầm giọng nói:

"Môn chủ có thể cho ta hỏi một chút không, khi sự việc diễn ra, ta muốn biếtcó mấy đệ tử của quý môn có mặt? Thành Tế Nam rộng lớn, tin rằng nhân số củaquý môn sẽ có không ít người trong thành nhìn thấy động tĩnh, một trận đánhnhau kịch liệt như thế mà không ai phát hiện ra thì chỉ sợ khó có thể khiếncho người ta tin được!

Dương Anh nghe vậy biến sắc, đang định lên tiếng thì Hoa Ngọc Như đã ngăn lại,rồi nói:

"Việc này ta không cần thanh minh, tin hay không là tùy ngươi. Chiếu theo suyđoán của ngươi thì có vẻ rất có lý, nhưng nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ biết làtrong đó có rất nhiều ẩn tình khác, không đơn giản như ngươi vừa nói.

"Ẩn tình? Trong này có chuyện gì mờ ám, môn chủ nên nói rõ ra mới đúng." NgọcThanh Tử nghi hoặc nhìn Hoa Ngọc Như, hiển nhiên không tin lời nàng nói.

Ánh mắt đảo qua bốn phía, nhận thấy ánh mắt những kẻ khác cũng lộ ra vẻ khôngtin, Hoa Ngọc Như trầm giọng nói: "Ngọc chưởng môn nếu đã không tin, ta đâyxin hỏi mọi người vài vấn đề, hy vọng mọi người trả lời cho ta biết. Đầu tiên,tình thế võ lâm trong thành Tế Nam hiện nay rất bình lặng hay là chỉ che giấusóng gió bên trong?

Ngọc Thanh Tử dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, hỏi: "Tình hình Tế Nam trước mắtmà nói đích xác là không hề đơn giản, các thế lực võ lâm đều toan tính, ẩngiấu sẵn những hành động của mình, không biết môn chủ hỏi thế để làm gì?

"Ta hỏi chuyện này đương nhiên có đạo lý, ngươi chỉ cần trả lời vấn đề kế tiếpcủa ta thì sẽ hiểu được ta muốn nói điều gì. Thứ hai, lúc này đông đảo thế lựcvõ lâm tề tụ về Tế Nam, Ngọc chưởng môn, nếu đổi lại là Võ Đang của các ngươiở đây thì ngươi sẽ nghiêm khắc giám thị các thế lực khác hay là thu hồi nhânthủ về phòng thủ bản môn?" Hoa Ngọc Như lạnh lùng nhìn Ngọc Thanh Tử hỏi.

Ngọc Thanh Tử biến sắc, trầm tư một chút nói: "Giải pháp cho vấn đề này còntùy thuộc vào người lãnh đạo ở đây nữa, cho nên rất khó trả lời. Theo ta, nếuđối phương không nhắm vào bổn môn thì ta sẽ phái người quan sát thật kỹ độngtĩnh xung quanh, để phòng ngừa có chuyện phát sinh ngoài ý muốn. Nếu các thếlực khác vì bản môn mà đến thì ta sẽ chú trọng phòng ngự ở tổng đàn.

"Đã như thế, xin hỏi Ngọc chưởng môn rằng ngài nghĩ các thế lực trong thành TếNam này có đúng là vì Bách Hoa Môn của ta mà đến hay không? Vậy thì bọn ta nêntung người ra quan sát động tĩnh người khác hay là triệt hồi nhân thủ, giatăng phòng ngự? Với thực lực của bản môn, ngài nghĩ ta sẽ làm thế nào?" HoaNgọc Như dùng thanh âm lạnh lẽo hỏi Ngọc Thanh Tử.

Ngọc Thanh Tử nghe vậy sắc mặt biến đổi, trầm tư một lúc đoạn nói:

"Điểm này bần đạo quả là không nghĩ đến, mặc dù mọi người tề tụ đúng là cótrùng hợp, nhưng mục đích thực sự thì chỉ có trong lòng mình mới có thể hiểuđược, bần đạo không có khả năng đoán được. Bây giờ thỉnh xin môn chủ nói rađộng thái của mình đối với các thế lực trong thành Tế Nam một chút cho bần đạođược rõ.

"Chủ trương của ta rất đơn giản, bổn môn thực lực không mạnh, không thể đốiphó với đông đảo võ lâm đồng đạo. Mặc dù không phải tất cả mọi người đều có ýxấu nhưng cũng có không ít các thế lực có mưu đồ không tốt đối với bản môn, vìthế bản môn không thể không đề phòng. Để giảm bớt tổn thất, ta đã hạ lệnh chocác đệ tử, trừ phi có chuyện thực quan trọng, nếu không, không được can thiệpvào chuyện của người khác. Cho nên chuyện phái Hoa Sơn bổn môn cũng không rõràng lắm, đó cũng là rất bình thường. Ngọc chưởng môn muốn tìm hung thủ thìtốt nhất là đến nơi khác mà tìm, không nên đến đây làm khó bổn môn." Hoa NgọcNhư hờ hững nhìn Ngọc Thanh Tử, trầm giọng hỏi. Truyện được tại TruyệnFULL

Ngọc Thanh Tử biến sắc, thân thể khẽ run lên, song vẫn đành phải nén nhịn,phất tay rời đi.

Ánh mắt đảo qua toàn trường, sắc mặt Hoa Ngọc Như bình thản nói: "Hôm nay vôsố võ lâm đồng đạo quang lâm, thật khiến cho bản môn cảm thấy thật vinh hạnh,không biết các vị vì sao lại đến. Nếu bổn môn có thể giúp mọi người chuyện gìthì bổn môn nhất định sẽ cố sức thực hiện, nếu không được thì cũng chỉ có thểnói tiếng xin lỗi mà thôi, không biết vị cao nhân nào chỉ giáo trước, thỉnhxin lên tiếng." Bốn phía lập tức vang lên thanh âm bàn tán xì xào, tựa hồkhông ai nguyên ý bước ra trận đầu.

Đột nhiên có trung niên kiếm khách bước ra, lạnh lẽo nhìn Hoa Ngọc Như, nói:"Nếu không ai lên tiếng thì bản nhân sẽ xin xung phong lên đầu. Nghe nói BáchHoa Môn thành lập đã được hai mươi năm, phát triển không ngừng, không biết Hoamôn chủ có nghĩ là Bách Hoa Môn quá lớn mạnh, phát triển với tốc độ quá nhanh,trở thành võ lâm đại phái hay không?"

Hoa Ngọc Như ánh mắt khẽ biến, thầm nghĩ rốt cuộc cũng đến lúc này, không khỏidùng ánh mắt trao đổi với thuộc hạ của mình, trên mặt lộ ra vẻ trầm trọng,quay lại nhìn trung niên kiếm khách nói: "Các hạ hẳn là Đoạt Mệnh kiếm kháchGiang Thiên Cửu trong Đao Kiếm Song Hùng, không biết các hạ nói ra lời đó làcó ý gì, muốn làm thuyết khách cho các thế lực khác ư?"

Trung niên nhân cười nhạt một tiếng nói: "Hoa môn chủ quả nhiên không hổ làngười đứng đầu Bách Hoa Môn, chẳng những xinh đẹp mà tâm tư cũng cực kỳ tinhtế. Ta thực ra cũng không có ý làm thuyết khách, bất quá nhìn cục diện hômnay, Bách Hoa Môn của môn chủ nếu không khéo thì sẽ khó tránh khỏi kiếp nạntrước mắt, cho nên đi ra nói vài câu mà thôi. Những người ở đây đúng là nhưmôn chủ nói, có không ít người có mưu đồ xấu mà đến, mục đích của bọn họ cũngkhông có gì là quá phức tạp cả. doc truyen tai . Thứ nhất là vì thế lực BáchHoa Môn của môn chủ. Thứ hai chính là vì dung nhan xinh đẹp của môn chủ. Vớithực lực của những cao thủ ở đây, sợ rằng một khi động thủ thì Bách Hoa Môntất bại, khi đó kết quả như thế nào cũng có thể dễ dàng đoán ra. Cho dù trongnày có một số người có thiện cảm với Bách Hoa Môn thì sợ rằng cũng không dámra tay can thiệp, ai mà chẳng sợ liên lụy đến mình, cho nên môn chủ cần phảihết sức cẩn trọng."

Hoa Ngọc Như ồ lên một tiếng hỏi: "Các hạ nói không sai, chỉ là không biết cáchạ nói ta nên làm thế nào mới phải, thỉnh xin chỉ giáo."

Giang Cửu Thiên cười nói: "Về chuyện này ta chỉ có thể ôn chủ một đề nghị,chọn lựa thế nào là tùy môn chủ quyết định gia nhập. Thứ nhất, thực lực mạnhnhất chính là võ lâm tứ đại bang phái, hôm nay tứ phái đều đã có mặt đầy đủ,lựa chọn liên kết với thế lực nào thì ta tạm thời không nói ra. Thứ hai, ngoạitrừ võ lâm tứ đại bang phái thì trong tứ đại thư viện cũng có đến ba thư việncó mặt ở đây, đây cũng là mục tiêu liên kết lý tưởng. Thứ ba là các môn pháithần bí hoặc là các cao thủ khác. Có ba nhóm thế lực ôn chủ lựa chọn, môn chủcứ chậm rãi suy nghĩ."

Ánh mắt Hoa Ngọc Như đảo qua mọi người, trong lòng quả thực khiếp sợ, nhưngmặt ngoài vẫn tĩnh lặng khiến cho người ta không thể đoán ra nàng đang suynghĩ gì. Di chuyển ánh mắt trở lại trên người Giang Thiên Cửu, Hoa Ngọc Nhưnói: "Ý tứ của các hạ ta đã hiểu được vài phần, chỉ là muốn hỏi một chút, nếuta muốn lựa chọn liên kết với một trong tứ đại bang phái, tỷ như Yêu Nhất giáođi thì sao? Bọn họ đương nhiên có thực lực rất mạnh, nhưng dưới tình huống hômnay, bọn họ có năng lực đuổi đi tất cả các thế lực có mưu đồ không tốt vớiBách Hoa Môn ư? Nếu không thể có năng lực đó thì kết quả của Bách Hoa Môn cuốicùng sẽ như thế nào?"

Đoạt Mệnh Kiếm nghe vậy thì sững sờ, tựa hồ không ngờ đến nàng lại hỏi nhưvậy, cẩn thận nhìn nàng, Giang Thiên Cửu có chút khó xử, quay người lại nhìnthoáng qua đám võ lâm nhân sĩ phía sau, đoạn nói: "Việc này ta không thể trảlời môn chủ được, bởi vì ở nơi này môn chủ tuyệt không thể tìm ra bất cứ mộtthế lực nào có thể đuổi đi tất cả các cao thủ ở đây, có lẽ đề nghị của ta chỉlà nhất thời muốn giúp môn chủ thành công mà thôi, đáng tiếc là chuyện này lạikhông thể thành hiện thực được."

"Thì ra là như thế, ta thật là cảm kích các hạ, nhưng ta không rõ các hạ nóitừ nãy đến giờ nhưng lại không có tác dụng gì, không lẽ các hạ có nghĩ là nóuổng phí quá không? Còn nữa, thế lực đứng sau lưng các hạ cũng sẽ rất thấtvọng đúng không?" Hoa Ngọc Như lạnh lùng nhìn hắn hỏi.

Giang Thiên Cửu ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng: "Hoa môn chủ thìra cũng không ngốc lắm, thì ra ta mới là kẻ nãy giờ bị môn chủ trêu đùa, mônchủ cho rằng ta dễ dàng bị trêu đùa như vậy ư? Với tình hình trước mắt củangươi, một khi xảy ra động thủ thì kết quả sẽ không cách nào vãn hồi được.Điểm này chắc mọi người cũng hiểu. Nếu bây giờ ta phát động tiến công, bứcngươi gia nhập thế lực sau lưng ta thì ngươi nói ngươi có thể chống chọi đượcbao lâu?"

Hoa Ngọc Như lạnh nhạt cười, khiến cho sắc mặt mọi người đều lộ ra vẻ ngẩnngơ, đoạn nói: "Mọi người có mặt ở đều là đại đồng tiểu dị, ngươi muốn độngthủ đương nhiên ta không cách nào ngăn cản, nhưng những người khác sẽ đứng imđể các ngươi tùy ý động thử ư? Khi đó thế lực của ngươi có thể đối phó vớinhiều cao thủ như vậy ư? Võ lâm vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, các bang pháiđều hầm hè lẫn nhau, không lẽ thản nhiên đứng nhìn ngươi chiếm tiện nghi haysao hả Giang đại hiệp?"

Giang Thiên Cửu nghe vậy biết nàng nói có lý, nhưng không cách nào kiềm chếđược lửa giận vì bị trêu đùa trong lòng, phẫn nộ quát: "Ngươi nói đương nhiêncó vài phần đạo lý, nhưng bất kể là ai, đối mặt với tình huống lúc này cũngkhông thể trì hoãn được nữa, không thể để cho ngươi kéo dài thời gian thêmnữa, ta sẽ là kẻ tiên phong đầu tiên, để xem ai chiếm thượng phong." Dứt lời,Giang Thiên Cửu rút kiếm ra khỏi vỏ, nương theo tiếng kiếm ngân lên thân ảnhphóng đến tập kích Hoa Ngọc Như, khí thế dũng mãnh vô cùng.

Hoa Ngọc Như thấy thế, trong lòng thở dài một tiếng, nghĩ không ra lại nhanhdẫn đến chiến hỏa như thế, có lẽ đây chính là thiên ý. Điểm nhẹ mũi chân, thânảnh Hoa Ngọc Như lập tức trở nên uyển chuyển như hồ điệp trong gió, đẹp mắt vôcùng, khiến cho không ít người phải tán thưởng. Bất đồ Dương Anh kế bên tiếnlên, chỉ thấy một đoàn kiếm hoa đón nhận công kích của Giang Thiên Cửu, miệnghừ lạnh nói: "Chỉ là dạng mèo mả gà đồng mà thôi, uổng cho ngươi thành danh đãlâu, bất quá cũng chỉ là tiểu nhân vô sỉ, ta sẽ lãnh giáo một chút xem ngươicó thủ đoạn gì."

"Tiểu nha đầu chớ cuồng ngôn, chờ ta giáo huấn ngươi xong thì ta sẽ cho ngươibiết thế nào là lợi hại của ta." Kiếm quang nổi lên, linh hoạt như linh xà,liên miên bất tuyệt tuôn ra, chiêu chiêu không ngừng muốn đưa người ta vào chỗchết, thật không hổ danh là Đoạt Mệnh Kiếm Khách, kiếm xuất đoạt mệnh. DươngAnh quát lên một tiếng lảnh lót, không hề tỏ ra sợ hãi, trường kiếm hóa thànhvô số kiếm hoa, toàn lực ngạnh tiếp với đối phương.

Về phần Hoa Ngọc Như, sau khi thi triển khinh công né tránh thì đột nhiên mộtbóng người từ trong đám đông bắn thẳng về phía nàng. Bóng người vừa hiện thânthì lập tức bốn phía lại bắn ra thêm bảy tám bóng người nữa, dường như đềumuốn tranh đoạt Hoa Ngọc Như, hình thành cục diện hỗn loạn. Nhân mã bốn phíacũng bắt đầu rục rịch, vô số người đều tiến đến gần, chuẩn bị tùy lúc sẽ phátđộng đòn đánh bất ngờ.

Hoa Ngọc Như sầm mặt xuống, lớn tiếng nói: "Mọi người cẩn thận một chút, nếubọn họ cố tình bức người thái quá, chúng ta sẽ liều mạng, thắng bại sẽ thuậntheo thiên ý." Dứt lời trường kiếm đã xuất hiện nơi tay, hữu thủ khẽ chuyển,một đạo kiếm khí cong vòng phát ra, đón tiếp một cao thủ của Thông Thiên giáo.Bên cạnh, các đệ tử của Bách Hoa Môn cũng toàn lực xuất chiến.

Trong đám đông xung quanh, vẫn có một số người thông minh, nhìn trường hỗnchiến nhưng vẫn bất động, bọn họ đều biết đây chỉ là khúc mở đầu của một vởkịch hay. Ngọc Thanh Tử của Võ Đang cẩn thận quan sát cuộc chiến, lão pháthiện ra trong đám cao thủ đang giao chiến thì ngoại trừ Đoạt Mệnh Kiếm Khách,những người khác tuy võ công không kém, nhưng cũng không thể xếp vào hạng caothủ.

Đám đông vẫn ở ngoài quan chiến thì lợi hại nhất vẫn là Tứ Bất Toàn của PhongNhân viện, lưỡng đại cao thủ của Tây Tà môn, cao thủ của tứ đại bang phái,ngoài ra còn có sư muội chưởng môn Hằng Sơn phái Lạc Hà Tiên Tử và sư huynhLạc Trần, Lạc Phàm, đệ nhất cao thủ Tuấn Đồng phái Kiếm Tâm Vô Ngã Tần BáchXuyên, Huyết Nga Lão Quái, Tiêu Tiên Đỗ Vũ trong Hồng Hoang Bát Tiên, trangchủ Mai Hoa sơn trang Mai Hoa cư sĩ, ngay cả đệ nhất cao thủ tái ngoại Mộc TâyTạp cũng đang ẩn thân trong đám đông xem hỗn chiến. Tứ đại thư viện còn lại,ngoại trừ nhóm người Hoa Tinh không có mặt thì tam viện còn lại cũng có caothủ có mặt, trong đó có một nam tử đeo mặt nạ và một thư sinh áo bạc là nổibật, khiến người khác chú ý nhất.

Lúc này, trong Bách Hoa Môn, ngoại trừ Dương Anh bị Giang Thiên Cửu bức luitừng bước về sau thì các người khác đều gặp thuận lợi, hoặc là ngang tay, hoặclà chiếm thượng phong. Kim Châm Vô Ảnh Chung Văn Quyên thấy tình hình DươngAnh không ổn, bèn đả thương đối thủ, sau đó chạy đến bên cạnh Dương Anh, tuyệtkỹ Vô Ảnh Kim Châm và Ngọc Thủ Liên Đạn lập tức phát ra uy lực cực mạnh, bứclui Giang Cửu Thiên.

"Dương Anh, ngươi đi ứng phó bên kia, kẻ này để ta, cẩn thận một chút nhé.

"Ta hiểu, kẻ này kiếm pháp âm độc, ngươi cần phải lưu ý." Dứt lời, Dương AnhPhi thân đến bên cạnh Hoa Ngọc Như, cẩn thận xem xét tình hình địch nhân tứphía.

Bước lên một bước, Hoa Ngọc Như nghiêm mặt nói: "Các vị đều là những nhân vậtcó mặt mũi trong chốn võ lâm, hôm nay dùng cường lực để bức bách Bách Hoa Mônta thuần phục, làm như thế chẳng phải khiến người khác chê cười hay sao? Võlâm mặc dù mạnh được yếu thua nhưng mọi việc đều có nguyên nhân và kết quả,các vị không cần đạo lý, hoành hành bá đạo, Bách Hoa Môn của ta há có thể tâmphục? Hôm nay đánh một trận, cho dù Bách Hoa Môn bị hủy diệt thì Hoa Ngọc Nhưta cũng sẽ không khuất phục kẻ nào, cho nên các vị thủ đoạn gì cứ việc sử dụnghết ra, xem ta có thúc thủ chịu trói hay không?" Nói xong hoành ngang trườngkiếm tấn công một địch nhân.

Một tiếng cười lạnh truyền đến, chỉ thấy một người trong Tứ Bất Toàn của PhongNhân viện đáp xuống giữa sân, cười khùng khục nói: "Có khí phách lắm, ha ha,ta rất thích. Hôm nay ta đến đây kỳ thực chỉ là xem náo nhiệt, nhưng khí pháchcủa ngươi đã hút hồn ta, cho nên ta quyết định đem cưới ngươi về, hắc hắc,nhất định là sướng lắm đây. Ta mặc dù là Lão Yêu trong Tứ Bất Toàn nhưng hơnmười năm qua chưa từng động lòng với nữ nhân. Hôm nay vừa thấy ngươi thì đãrung động, có lẽ đây là duyên phận, ha ha, ta rốt cuộc đã tìm được chính mình,mau theo ta rời khỏi đây, cam đoan không kẻ nào dám ngăn cản nàng.

Nhìn Tứ Bất Toàn với vẻ ghê tởm, Hoa Ngọc Như lạnh lùng nói: "Cho dù ta phảilập gia thất cũng sẽ không tìm ngươi, ngươi không cần hồ đồ ở đây nữa, mau rờikhỏi đây."

Bốn phía chợt vang lên một loạt tiếng cười, có một câu nói vang lên, chẳng quakhông biết của ai: "Lão già điên xấu xí kia, ngươi muốn cưới vợ à, ta xem nơiđây không ai chịu lấy ngươi đâu, chi bằng ta giới thiệu cho ngươi một nơi, bảođảm ngươi sẽ hài lòng, ngươi đồng ý không?"

"Hay lắm, nơi đó là nơi nào, mau nói đi?"

"Tốt lắm, đó chính là nơi nuôi heo nái ở Hoa gia, họ đang tìm heo đực để phốigiống. Với bộ dáng của ngươi thì xem ra rất thích hợp đấy." Bốn phía nhất thờicười rộ lên.

Lão Yêu phẫn nộ gầm lên một tiếng, chỉ thấy lão dựng đứng thân thể lên, bắnthẳng vào đám đông. Trong đám đông có một người đội mũ, đột nhiên bỏ chạy, vừachạy vừa nói:

"Lão điên xấu xí, ngươi không soi gương ư? Đệ nhất Bách Hoa mà ngươi cũng muốnlấy ư? Ngu ngốc quá. Lại đây, có gan thì đuổi theo đại gia, ha ha ta sẽ cắtđầu của ngươi cho heo ăn, bất quá sợ rằng ngay cả heo cũng không thèm ăn.

Lão yêu điên cuồng gầm lên, quát lớn: "Tiểu tử thúi đừng chạy, hôm nay takhông lột da được ngươi thì ta không phải là người Phong Nhân viện nữa, đứnglại." Hai người nói mấy câu đã chạy xa, mọi người ngoại trừ cười vang thìkhông ai để ý đến nữa.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...