Diễm Ngộ Chi Lữ
Trên Anh Hùng lâu an tĩnh, do đột nhiên xuất hiện hai người mà đã phá vỡ sựbình yên vốn có. Theo giọng gào kinh người của người cao to lực lưỡng, mụcquang của hết thảy mọi người đều dừng trên người gã. Sau đó lại nhìn về phíaHoa Tinh xem hắn phản ứng thế nào.
Nhưng mọi người đều thất vọng, trên mặt Hoa Tinh không hề có vẻ kinh ngạc màrõ ràng là nụ cười khẽ. Hoa Tinh tĩnh tĩnh nhìn người cao to khẽ cười nói:"Sao kiếm ta à, ta chính là Hoa Tinh."
Đại hán cao to nhìn vẻ tuấn mỹ của Hoa Tinh, tỏ ra kinh ngạc, dường như gãkhông ngờ Hoa Tinh là một thiếu niên anh tuấn. Đến khi người trung niên bộ mặtu ám đi cùng vỗ vào gã một cái, gã mới định thần lại. Đại hán nhìn Hoa Tinhnói: "Ngươi đúng là Hoa Tinh, vừa khéo ta đang muốn kiếm ngươi. Ta muốn coithử ngươi có năng lực thế nào mà làm đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện, cũngmuốn thử xem võ công ngươi ra sao mà dám đến Trung Nguyên giở thói ngangngược."
Hoa Tinh ngó đại hán, rõ ràng là lời nói kiểu này đều do người khác đã dạy gãtrước, hẳn không phải tự gã có thể nói được những lời như vậy. Hoa Tinh cườinói: "Bản sự của ta rất lớn, sợ rằng ngươi thử không ra đâu."
Đại hán nói: "Ta không tin, bọn ta thử nhiều lần thì có thể ra thôi."
Hoa Tinh cười hỏi: "Các hạ, tên ngươi kêu bằng gì? "
Đại hán nói: "Ta gọi là Đại Ngưu, ngươi chớ nói lời thừa, bọn ta đi ra ngoàithử một lát."
Hoa Tinh cười nói: "Không vội, đại Ngưu ta hỏi ngươi, ngươi xem hai vị cônương bên cạnh ta có xinh đẹp không?" Người trên lầu đều có chút không hiểu,không rõ hắn hỏi câu này có mục đích gì. Thu Nguyệt và Mai Hương cũng mê hoặc.
Đại Ngưu ngó hai nữ tử một cái, ánh mắt ngây ra nói: "Tiên nữ ư, tuyệt đẹp."Biểu tình làm cho hai nữ tử không nhịn được cười khẽ, càng thêm ba phần kiềumỹ. Mọi người đều ngây ra mà nhìn, thầm nhủ đẹp tuyệt. Lão già áo đen cặp mắtsáng lên, ánh mắt càng nóng bỏng hơn, chăm chú ngó bộ mặt xinh đẹp của hai nữtử.
Hoa Tinh cười nói: "Rất đẹp phải không? Ngươi lại nhìn trên lầu này, có khôngít thiếu niên tuổi tương đương ta. Bên cạnh bọn họ có mỹ nữ như thế không?"Đưa mắt quét mọi người ra chiều đắc ý, thấy được sự căm hận trong lòng bọn họ.
Đại Ngưu đảo mắt ngó trên lầu nói: "Không có, chỉ hai cô nương này là hai tiênnữ thôi."
Hai nữ tử ngó Hoa Tinh không hiểu hắn làm thế là ý gì. Tại sao lại hỏi nhưthế. Hoa Tinh cười nói: "Đại Ngưu, ngươi nói cái này là tại làm sao?" Chẳngphải bản sự của ta lớn hơn bọn họ ư? Nếu không vì sao bên cạnh ta có hai mỹ nữcòn bọn họ lại không có. Ngươi có thể bằng ta không? Lời này nói ra khiến mọingười đều nghiến răng căm hận. Hai nữ tử cũng nguýt hắn một cái, hiểu rõ ý củahắn rồi.
Đại Ngưu ngây người nói: "Cái này cũng có thể coi là bản sự ư? Nhưng ta khôngbiết, ta chỉ biết động thủ đánh người."
Hoa Tinh không lý gì đến ánh mắt phẫn nộ của mọi người, một điểm cũng không lolắng, biết nhiều người tức giận, cười khẽ nói: "Cái này đương nhiên coi là bảnsự rồi, bằng không mỹ nữ trong thiên hạ không phải người người đều có thể lấyđược ư. Ngươi cưới một người cho ta xem thử coi?"
Lời này khiến đại Ngưu tức giận lớn tiếng nói: "Cái bản sự này của ngươi là đồvứt đi, không tính. Có khí phách thì cùng ta kiếm chỗ khoa tay múa chân, coiai mới thực sự lợi hại."
Hoa Tinh chẳng hề tức giận, y nhiên cười nói: "Đừng vội, chờ ta ăn no rồi đọcũng chưa muộn phải không? Hay là ngươi nhường cho ông bạn của ngươi nóichuyện với ta nhé?"
Người trung niên sắc mặt âm u cười khẩy nói: "Hoa Tinh, không ngờ mồm miệngngươi lợi hại quá nhỉ? Không biết tay ngươi thế nào, trông được nhưng khôngbiết có dùng được không?" Nói xong cười nham hiểm. Lời này vừa xuất, trên lầuphát ra một trận người chế nhạo, hiển nhiên mọi người đều chất chứa tâm tư bấtmãn với hắn, thừa cơ giễu cợt hắn.
Trên mặt Hoa Tinh phù hiện vẻ tà khí, cười tà dị nói: "Mồm miệng không lợihại, sao lại có thể truy được mỹ nữ ư? Còn như tay làm sao, ngươi nhận thứcđược ư? Ta đã đại diện cho Phượng Hoàng Thư Viện, ngươi chế giễu ta chẳng khácnào chế giễu Phượng Hoàng Thư Viện, ngươi biết hậu quả chứ?"
Người trung niên cười thâm độc nói: "Bao nhiêu năm nay, Phượng Hoàng Thư Việnngoài xuất ra mỹ nữ, dường như chưa từng sinh ra nhân vật lời hại nào thìphải? Như quả ngươi đang ở địa bàn của mình còn trắng trợn nói khoác được, cáiđó không việc gì. Nhưng ngươi chớ quên, đây là Trung Nguyên, không phải GiangNam. Hậu quả? Hừ, ta muốn xem ngươi có bao nhiêu đại bản sự?"
Hoa Tinh cười tà dị nói: "Có lẽ ngày trước bọn ngươi ức hiếp thư viện nhiềurồi, đúng không? Nhưng hôm nay, ta muốn nói với ngươi hoặc là nói với võ lâmthiên hạ rằng, từ khi Hoa Tinh bắt đầu dùng thân phận đặc sứ hành tẩu võ lâm,ai cho rằng dễ dàng ức hiếp Phượng Hoàng Thư Viện của ta thì y sẽ phải hốihận. Ai dám bắt nạt Phượng Hoàng Thư Viện bọn ta hoặc là Hoa Tinh ta, thì chỉcó một con đường, chết. Bất luận là ai, ai nếu không tin, có thể đến thử xem.Hôm nay Hoa Tinh cung kính chờ đại giá ở đây, coi có bao nhiêu kẻ không sợchết. Còn ngươi. Trong mắt ta chỉ là loại người chết mà thôi, ta muốn giếtngươi còn dễ hơn giết con kiến."
Khoảnh khắc này, Hoa Tinh tỏ ra rất tà khí, ngữ khí rất bá đạo cuồng vọng. Đốivới việc lập uy trong võ lâm, vốn là mục đích số một của hắn, như thế đối vớithư viện cũng có rất nhiều lợi ích, có thể nâng rất cao địa vị của thư việntrong võ lâm. Ngày trước thư viện luôn kinh doanh vất vả, không có thế lựcmạnh mẽ, rất khó để các bang phái hùng hậu ủng hộ, nguyên nhân chủ yếu là vìngười khác không tin vào thực lực thư viện, không dám dễ dàng đưa ra quyếtđịnh. Hôm nay trên Anh Hùng lâu này, nói lời thực là có ý định chọc tức nhữngngười này, muốn khơi dậy sự bất mãn với mình, sau đó nhân cơ hội lập uy. Nóicho võ lâm thiên hạ biết, Phượng Hoàng Thư Viện đã khác ngày xưa, thư viện cóthực lực cường hoành bá đạo, bất luận ai dám coi thường thư viện, y phải trảgiá vô cùng nghiêm trọng.
Mai Hương nào ngờ Hoa Tinh có thể nói ra những lời như thế, đây không phải làtự gây khó dễ ình sao. Ở Trường An này long xà hỗn tạp, cao thủ nhiều khôngđếm xuể, Hoa Tinh chỉ có một người làm thế nào có thể là đối thủ của bọn họ ư?Lại nói đây là Trung Nguyên, là phạm vi thế lực của Thông Thiên Môn và Võ LâmThư Viện, Hoa Tinh ở đây, một người cô lập không được giúp đỡ, tương đối nguyhiểm. Khuôn mặt Mai Hương bất giác lộ ra vẻ lo lắng. Bên cạnh Thu Nguyệt cũngngầm lo cho Hoa Tinh.
Người trung niên nghe lời nói của Hoa Tinh liền nổi lên tiếng cười ha hả. Lớntiếng nói: "Hoa Tinh, ta coi ngươi mê muội cái đầu rồi, ngươi cho rằng ngươilà ai mà dám khẩu xuất cuồng ngôn. Hôm nay chưa nói người khác, ta muốn coithử ngươi đáo để có bản sự gì, dám cuồng vọng như thế. Ngoài ra tin rằng cácvị võ lâm bằng hữu tại đây đều có lòng muốn thử bản sự của ngươi, coi công phutrên tay ngươi có lợi hại như cái mồm ngươi không." Nói xong lộ ra nụ cười âmsâm.
Hoa Tinh quét mắt nhìn mọi người nói: "Có muốn kiếm ta để thử bản lĩnh, có thểđứng ra. Có điều ta phải nói cho các vị biết, hôm nay người trong các vị, bấtkể là ai, không kính trọng ta hoặc là Phượng Hoàng Thư Viện, coi như là khiphụ ta, đều có thể bước ra đây. Nhưng một khi đã đứng ra, chứng tỏ các vị làkẻ địch của Phượng Hoàng Thư Viện. Đã là kẻ địch của ta, ta xuất thủ không hềkhách khí, dưới tay ta chỉ có hai kết quả, không chết thì tàn phế, quyết khôngcó ngoại lệ. Các vị suy nghĩ thật kỹ, đến lúc có hối hận, đừng trách ta khôngnể mặt trước."
Mọi người nghe nói trong lòng đại nộ, người của phái Hoa Sơn cũng tương đốibất mãn với hắn, có điều do Thu Nguyệt ngồi cạnh hắn, Hoa Sơn phái không dámnói gì, chỉ có thể ngầm hận trong lòng. Còn phái Võ đương do trở ngại là ThuNguyệt ở đó, nên cũng không dám nói gì. Ngân Y Kiếm Khách Lâm Vân trong mắtthoáng qua vẻ âm độc, cười hắc hắc không lời.
Bốn thiếu niên anh tuấn ở bàn khác cũng ngầm hận trong lòng. doc truyen tai .Trong đó hai thiếu niên mang kiếm tức giận ra mặt. Lúc đầu Hoa Tinh bá chiếmhai người Mai Hương và Thu Nguyệt, bọn họ đã bất mãn rồi, chỉ là chưa dám pháttác. Lại thêm ánh mắt khiêu khích và ngữ khí cuồng vọng của Hoa Tinh, chừngnhư coi Trung Nguyên không người, hai thiếu niên nộ hỏa càng mạnh, lúc nàynghe lời nói tràn đầy khiêu khích của Hoa Tinh, liền tức giận đứng dậy.
Một trong hai người nói: "Hoa Tinh ngươi rất ngông cuồng, quả thực coi TrungNguyên không người ư? Hai người bọn ta muốn lãnh giáo thủ đoạn của ngươi." Haingười khác ngồi cùng bàn chỉ ngầm hận, lại không đứng lên. Kỳ thực có haingười ra giáo huấn hắn thì đủ rồi, phải không? Nhưng khi bọn họ thấy được kếtquả, trong lòng không biết là hối hận hay vui mừng đây.
Còn lão già áo đen nhìn Hoa Tinh, trên mặt lộ ra nụ cười âm sâm đáng sợ, ánhmắt giống như ác quỷ, hệt như đang nhìn con mồi của lão.
Hoa Tinh ngó hai thiếu niên, khóe miệng lộ ra nụ cười tà dị. Đưa mắt ngó lãogià áo đen, Hoa Tinh biết lão có ý không tốt với hai nữ nhân. Hoa Tinh cườinhẹ có vẻ đắc ý và coi thường, ngó lão già áo đen nói: "Này, hắc y lão quỷ,ngươi chẳng cần lấy cặp mắt chết của ngươi nhìn thiếu gia. Ngươi nếu mà khôngphục có thể bước ra đây, dù sao thiếu gia cũng không để ý nhiều khi giết mộtcon chó chết. Thế nào, lão quỷ muốn ăn ta hay sao, hắc hắc." Bạn đang đọcchuyện tại TruyệnFULL
Những người biết thân phận của lão già áo đen, đều cho là Hoa Tinh mắc bệnhđiên rồi, hắn căn bản là tự chuốc lấy cái chết. Mai Hương sốt ruột giẫm chânliên tục, giận hắn quả là không biết sống chết, vẫn còn chê chưa đủ phiền phứcmà, tự mình chủ động kiếm ma phiền, cũng không xem xem, toàn bộ tòa lầu thìlão già đó là khó đối phó nhất, nhưng Hoa Tinh lại tung tăng đi trêu chọc lão.
Thu Nguyệt cũng lo cho Hoa Tinh, chỉ là nàng không dám biểu hiện quá rõ. Nàngkhông hiểu tại sao Hoa Tinh lại chủ động đi chọc lão già áo đen, lão đầu đókhông thể trêu được, toàn thân tà khí, vô cùng tà môn.
Lão già áo đen bị Hoa Tinh chọc giận trong lòng đại nộ, lão không ngờ lại còncó người dám chọc ghẹo mình. Bao nhiêu năm nay, người bình thường thấy lãokhông thể không lùi tránh ba mươi dặm, tránh né e rằng còn chưa kịp. Bây giờvẫn còn có người dám chủ động quấy rầy lão. Nhưng Hoa Tinh hôm nay lại đangkhiêu khích trước mặt mọi người như vậy, lão há có thể tỏ ra yếu kém, thêm nữalão đang muốn thu thập Hoa Tinh, chiếm đoạt Thu Nguyệt và Mai Hương hai đóahoa tươi kiều diễm vô bì này.
Lão già áo đen cười nham hiểm nói: "Hảo tiểu tử, đây là do ngươi tự mình tìmđến, sau này đừng hối hận. Lão phu hạ thủ từ trước đến giờ chưa ai sống sótcả, hắc hắc." Nụ cười âm sâm tà dị nhìn Hoa Tinh, hệt như độc xà chòng chọcnhìn con mồi vậy, âm u đáng sợ.
Hoa Tinh cười nói: "Coi bộ dạng đó của ngươi, như người hai chân đều đã bướcvào quan tài, mà vẫn còn ở đó mang bộ mặt nham hiểm ra nói lời hung ác. Ngươicũng không kiếm chậu nước soi xem, cái dáng của ngươi, ba phần giống quỷ, bảyphần là lão bất tử không giống người, nên sớm tìm đến nơi không có người, đậpđầu chết cho rồi, đỡ phải bẽ mặt ở đây, nhìn khiến buồn nôn." Mấy câu nàykhiến lão già áo đen tức giận giậm chân như sấm, sắc mặt xanh xám, ánh mắt thìnhư ác quỷ, âm độc tàn bạo.
Lão già áo đen tức giận gào lên: "Tiểu tử đợi tý nữa lão phu sẽ khiến ngươikhông được yên lành, cho ngươi nếm tận cùng mọi loại thống khổ, từ từ màchết." Bộ dạng hăm dọa đó khiến hai nữ nhân vội tránh né không dám nhìn lão.
Hoa Tinh cười tà dị đưa mắt nhìn hai nữ tử, truyền âm nói với bọn nàng: "Đừngsợ, có ta ở đây, ta sẽ không để bất luận người nào tổn thương đến các vị. Lãoquỷ này luôn có ý không tốt với các vị, nghĩ đến ý đồ xấu xa với các vị. Ta cốtình làm lão tức giận, kiếm cớ tốt, đến lúc sẽ dọn dẹp lão. Các vị khỏi phảilo cho ta, ta sẽ không có chuyện gì đâu, ta còn muốn sau khi tống cổ bọnchúng, cùng các vị dạo chơi Trường An thành nhé?"
Mai Hương nghe cảm động không thôi, cho rằng hắn vì mình mới chủ động chọc tứclão quỷ áo đen, mượn cơ hội tốt giết lão, để bảo vệ sự an toàn của mình. Vìmình mà bản thân bất chấp an nguy, khiến trong lòng Mai Hương hết sức cảmđộng, biết hắn yêu thích mình. Mai Hương vừa kích động vừa vui mừng.
Sau khi Thu Nguyệt nghe thì cao hứng vô bì. Theo lời nói của Hoa Tinh, nàngnghe ra Hoa Tinh rất quan tâm đến nàng. Câu nói không để người khác làm tổnthương đến mình, giống như là lời thề giữa tình nhân, in đậm trong lòng nàng.Thu Nguyệt ngó Hoa Tinh, trong mắt lộ ra vẻ e thẹn, còn có một chút quan tâmvà một chút tình ý.
Hoa Tinh đưa mắt hàm tình nhìn nàng, quay lại nói với lão già áo đen: "Lãoquỷ, thiếu gia đang đợi ngươi, lát nữa ngươi chớ hoảng sợ kẹp đuôi chạy trốnnhá. Hô hô." Nói xong cười lớn. Thấy được mọi người trên lầu đều lắc đầu khôngthôi, ngầm nói hắn quá ngạo mạn, ngay cả gặp tử thần cũng không biết.
Đợi sau khi Hoa Tinh và hai nữ tử ăn cơm no, người trung niên cười nham hiểmnói: "Hoa Tinh, hiện tại ngươi cũng cơm no rượu đủ rồi, cũng nên lên đườngthôi. Làm một tên quỷ no cũng tốt, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn, hắc hắc."
Hoa Tinh đứng dậy đảo mắt nhìn hai nữ tử, ngầm truyền âm để hai nàng theo sauhắn, tránh lão già áo đen xa một chút, bởi vì toàn thân lão quỷ là độc, chonên người trên lầu biết thân phận của lão đều tránh xa xa. Hai nữ tử nghe bấtgiác đều lo cho Hoa Tinh. Hoa Tinh dắt hai người đi xuống dưới lầu, lúc nàycần phải kiếm nơi động thủ rồi. Những người khác cũng đều đi theo. Người đicuối cùng là lão già áo đen, bộ mặt lão lộ ra nụ cười âm độc khiến ngươi takhông lạnh mà run.
Ra ngoài Anh Hùng lâu, hướng thành bắc mà đi, trên đường người đi theo lấy tintức càng lúc càng nhiều, Hoa Tinh dẫn hai nữ tử đi trước, đi theo phía sau cógần trăm người. Trên mặt Hoa Tinh lộ ra ý cười, người càng đông càng tốt, hiệuquả của việc lập uy càng thêm rõ rệt. Lát sau ra ngoài cổng tây, lại đến venmột rừng cây.
Hoa Tinh đưa mắt ngó xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một quầy nhỏ bán thịt lợnbên đường. Quầy đó không lớn, coi bộ làm ăn cũng kém, một người mập mạp trêndưới bốn chục tuổi đang ngồi trên ghế, hiếu kỳ nhìn những người này. Xem dángvẻ hắn cũng hiểu những người này không phải là người bình thường, không dámđến gần nhìn. Trên quầy hàng còn để một con dao sống dày cạnh tảng thịt lợn.Hoa Tinh nhìn con dao đó, lộ ra nụ cười kỳ lạ, tương đối tà dị, khiến người takhông đoán được bên trong ẩn tàng ý nghĩa gì.
Mai Hương và Thu Nguyệt đều đứng bên cạnh, lo âu nhìn hắn. Hoa Tinh thì đứngtại đó, tĩnh lặng nhìn năm người phía trước. Trong năm người này ngoài đạiNgưu ra, bốn người còn lại hắn đều không biết. Nói lại tức cười, mấy ngườikhông hề quen nhau vì mấy câu nói mà ở đây so tài liều chết, quả là đáng cười,có lẽ đây là võ lâm. Không coi trọng đạo lý, chỉ dựa vào thực lực, đánh bạingười thì là đạo lý, chiến bại người mãi mãi không có đạo lý.
Ven rừng cây, một trận đại chiến sắp bắt đầu. Trong mắt của những người vâyquay đều có vẻ mong đợi, muốn xem xem Hoa Tinh vị Phượng Hoàng đặc sứ này rốtcuộc có chỗ Phi thường nào, dám khiêu chiến rất nhiều cao thủ Trung Nguyên.Trong tràng tĩnh lặng, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe được, tỏ ra cóchút an tĩnh.
Hoa Tinh nhìn những người này cười tà dị. Đối với Hoa Tinh lại nói, đây là lầnđầu tiên thi triển võ công trước mặt người khác, hắn sẽ khiến người khác kinhngạc hay chấn động đây?
Hoa Tinh lần thứ nhất dương oai võ lâm, lại có mang đến kết quả gì cho PhượngHoàng Thư Viện không? Có mang đến điều gì cho võ lâm thiên hạ không? Kể từ lúcnày, hắn có thực sự cuốn vào võ lâm không? Dĩ vãng của hắn, như quả nói chỉ làhồng trần lữ khách, về sau của hắn, coi là gì?
