Diễm Ngộ Chi Lữ
Cửa khẽ mở ra, Ám Nhu và Lãnh Như Thủy đi vào phòng Hoa Tinh, muốn nhìn HoaTinh bây giờ như thế nào? Vào cửa, nhìn thấy Hoa Tinh nằm đưa quay lưng racửa, Ám Nhu và Lãnh Như Thủy nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Khẽ đi vào, ngồi xuống cạnh giường, Ám Nhu đưa tay chạm vào thân thể Hoa Tinh,hói:
"Ồ, huynh làm sao thế? Hôm nay có vẻ không vui, có đúng là Tống Văn Kiệt khidễ huynh không? Huynh tức giận làm gì, hơi đâu mà tức giận cho nó mệt người.Đứng lên đi, muội và Như Thủy tỷ đến với huynh đây.
Hoa Tinh quay lại, nhìn hai nàng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Ngồi đi, ta muốn nằmim một lát. Các ngươi cứ ngồi đó nói chuyện, ta muốn nghe giọng nói các nàng.Đến đây Như Thủy, ngồi bên cạnh ta đây."
Nói xong khẽ chuyển thân vào phía trong giường, lộ ra khoảng trống cho NhưThủy. Lãnh Như Thủy nhìn bộ dáng có chút khác thường của Hoa Tinh, cũng khôngcự tuyệt, nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Hoa Tinh nắm nay Ám Nhu và Như Thủy,khẽ nói: "Nào nói chuyện với ta đi, ta rất ít khi nói chuyện cùng lúc với haingười. Đặc biệt là Như Thủy, đi theo ta từ Lạc Dương cho đến nay nhưng dọcđường đi ta cũng đều chưa nói chuyện với nàng, nàng không giận sao?"
Lãnh Như Thủy nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra vẻ nhu tình nói: "Ngươi đấy, nếuvẫn như thế thì tốt biết mấy. Đáng tiếc là dáng vẻ ôn nhu của ngươi cứ nhưthiên địch của nữ nhân vậy, khiến cho nữ nhân đều si mê ngươi. Hơn nữa khingươi bá đạo thì trên người lại có khí tức đầy tà dị, trên người có một sự hấpdẫn nói không nên lời. Có lẽ ngươi đúng là Hoa Tinh, trời sinh một nam nhânđầy hoa tâm như ngươi, làm cho người ta vừa yêu vừa tức."
Ám Nhu gật đầu nói: "Không sai, tỷ tỷ nói đúng lắm, huynh dịu dàng đến chết mêchết mệt nhưng lại bá đạo, tà dị cực kỳ, đã vậy lại còn háo sắc hoa tâm nữa."
Hoa Tinh mỉm cười, hai tay áp tay hai nàng vào người, cười nói: "Nói như thếlà các ngươi vừa yêu vừa hận ta ư? Hắc hắc, nếu nói như vậy thì ta cứ tiếp tụcnhư thế hay là phải sửa đổi một chút đây? Mà nếu sửa đổi thì thưởng cho ta cáigì đây?"
Ám Nhu nói: "Thưởng cái đầu huynh ấy, suốt ngày khi dễ bọn muội mà thưởng cáigì? Phải phạt mới đúng, hừ." Nói xong, quay về phía hắn làm mặt quỷ.
Hoa Tinh cố ý than nhẹ một tiếng, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nói: "Các nàngkhông thưởng cũng không cho ta thân cận, ta không đi tìm mỹ nữ khác thì biếtlàm gì bây giờ?" Nói xong lơ đãng nhìn hai nàng.
Ám Nhu và Lãnh Như Thủy nghe vậy thì sững sờ, nghĩ không ra Hoa Tinh lại nóinhư thế. Nhìn Hoa Tinh, Lãnh Như Thủy khẽ than: "Đoàn người nhiều như thếngươi còn chưa đủ bá đạo hay sao? Nữ nhân nào mà ngươi chưa từng động đến, hơnnữa bọn ta cũng có cự tuyệt ngươi đâu? Nhiều nữ nhân bên người như vậy ngươicòn chưa thấy đủ hay sao? Nhớ lại khi trước ta gặp ngươi thì còn có Đường Mộngvà Liên Phượng vẫn chưa bị ngươi đoạt lấy, bây giờ thì sao? Ai ngươi cũng đãcó được, không lẽ ngươi vẫn còn bất mãn ư?" Một tiếng thở dài vang lên trongphòng.
Ám Nhu nói:
"Huynh còn dám nói như thế nữa, bây giờ bên cạnh huynh có bao nhiêu nữ nhân,thế mà sắc tâm vẫn không giảm, nhìn thấy ai cũng thèm muốn. Huynh nên dànhthời gian chiếu cố đến những người bên cạnh huynh mới đúng. Không nghĩ ra cònmuốn tìm nữ nhân khác nữa, huynh thật sự là đại bại hoại.
Hoa Tinh cười khổ nói:
"Như Thủy, trong lòng nàng có chút hận ta đúng không? Kỳ thật ta cũng biết cảđời ta rất may mắn nên có vô số nữ nhân, chỉ có một điểm tiếc nuối duy nhất làkhông cách nào cấp cho các nàng tình yêu đầy đủ được. Điểm này ta mãi mãikhông cách nào đền bù được, song đó cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Nam nhânnếu không háo sắc thì đó là gạt người mà thôi. Có rất nhiều người nam nhân chegiấu tốt hơn ta nên họ mặc nhiên được xem là chính nhân quân tử, còn ta thìbiến thành phong lưu lãng tử.
Liếc mắt nhìn Hoa Tinh một cái, Như Thủy lắc đầu:
"Kỳ thật tâm ngươi rất tốt, điểm này chúng ta đều biết, nếu không thì cũng sẽkhông đi theo ngươi. Ngươi ngoài vẻ anh tuấn ra thì còn có trái tim rất yêuthương chúng ta. Nếu không thì ngươi không thể nào có được nhiều nữ nhân nhưvậy. Ngay cả Lý Thải Tú cũng dần dần mất đi sự hận thù đối với ngươi. Chuyệnđó đã nói lên tất cả.
Hoa Tinh nhìn nàng, ánh mắt lộ ra vẻ nhu tình, khẽ nói: "Từ khi biết suy nghĩđến nay, ta biết các nàng có rất nhiều chuyện các nàng đều chiều theo ý ta.Như Ám Nhu vậy, mặc dù luôn chống đối ta nhưng ta hiểu được trong lòng nàngluôn hướng về ta. Như Thủy cũng vậy, trước giờ chưa bao giờ phản bác quyếtđịnh của ta, chỉ im lặng ủng hộ ta, đối với những chuyện như vậy ta luôn rấtcao hứng. Tính ra những nữ nhân bên cạnh ta, vô luận là ai thì chỉ cần ở chungvới ta một thời gian thì đều có tình ý với ta, đó có lẽ là thu hoạch lớn nhấttrong cuộc đời ta."
Hoa Tinh thấy hai nàng không nói, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, tay phải hướngvề phía cửa phòng phất lên, một cỗ nhu kình lập tức đóng cánh cửa lại. Đến lúcnày Ám Nhu dường như hiểu được điều gì, liếc mắt nhìn Lãnh Như Thủy thấy nàngvẫn ngồi yên, nàng cũng đành cố nén ý niệm chạy trốn trong đầu, có chút u oánnhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh đột nhiên xoay người dùng sức ôm hai nàng vào ngực, cảm giác được hainàng có ý giãy giụa, hắn cũng không thèm để ý đến, khẽ cười nói: "Hiếm khi đếnphòng ta, phải cho người ta chiếm tiện nghi một chút chứ, nếu không làm sao màchịu được?" Nói xong, đôi môi lập tức hôn vào mặt Như Thủy, mỉm cười nhìnnàng, đồng thời thừa dịp nàng thẹn thùng quay đầu sang chỗ khác thì tay phảichuyển sang ngực Ám Nhu, nắm vào ngực nàng, dùng sức nắn bóp nhũ phong đầy đặncủa nàng. Nhất thời Ám Nhu vặn vẹo thân thể một chút, sau đó thì đành bấtđộng.
Nhìn Ám Nhu, Hoa Tinh cười nói: "Trước kia cho đến nay chưa ai dám chống đốilại ta, nhưng ngươi thì lại hết lần này đến lần khác chống đối lại ta. Hôm nayngươi chủ động gõ cửa đến thăm ta, ta phải trả thù mới được, hắc hắc, để tanhấm nháp hương môi một chút nào." Nói xong nhìn vẻ mặt kinh hoảng thẹn thùngcủa Ám Nhu, Hoa Tinh không khỏi lộ ra một tia đắc ý, cúi đầu hôn lên đôi môiđỏ mọng của nàng.
Toàn thân Ám Nhu cứng đơ, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng xấu hổ vô cùng. Nàng nhưthế nào cũng không nghĩ ra Hoa Tinh lại ngang nhiên như thế, trước mặt LãnhNhư Thủy mà dám thân mật như vậy. Nghĩ thế bèn dùng sức giãy giụa thân thể mộtchút, bất quá Hoa Tinh chỉ cần dùng một mình tay phải là đã khiến nàng nhịnkhông được, toàn thân run lên, bộ ngực mẫn cảm bị Hoa Tinh chà xát khiến chonàng không nhịn được phải há miệng rên lên. Hoa Tinh nhân cơ hội này khóa chặtmiệng nàng, túy ý nhấm nháp vị ngọt của cái lưỡi thơm tho trong miệng nàng.
Lãnh Như Thủy ở một bên cũng cảm giác được Ám Nhu khác thường, nhất thời sắcmặt đỏ bừng, liếc mắt một cái nhìn Hoa Tinh, thấy hắn đang xoa nắn ngực của ÁmNhu thì trong lòng nàng cũng hiện lên một cảm giác kỳ quái, thân thể như muốnnhũn ra, ý niệm trong đầu cũng trở nên táo tợn, sóng mắt long lanh, không khỏinhịn được tự mắng thầm bản thân mình.
Đột nhiên nàng phát hiện ánh mắt Hoa Tinh đang nhìn mình, nàng thẹn thùngkhông tự chủ được cúi đầu xuống, nắm lấy tay trái của Hoa Tinh, nhìn hắn, ánhmắt đầy vẻ cầu xin. Hoa Tinh lộ ra một nụ cười tà dị, tay trái thoắt cái đãthoát ra khỏi tay Như Thủy, rơi vào ngực nàng, nắm chặt bầu vú mê người củanàng trong tay. Lãnh Như Thủy u oán nhìn hắn tựa hồ trách móc, sau đó nhắm mắtlại để hắn tùy nghi hành xử.
Trong phòng, Hoa Tinh và hai nàng đều không nói gì, chỉ im lặng hoàn thành hếtthảy. Hoa Tinh mỉm cười nằm giữa hai nàng, vuốt ve hai thân thể động lòngngười, đột nhiên hắn nảy ra một ý định kỳ quái trong đầu.
Nghĩ là làm, đây chính là tính cách của Hoa Tinh. Chỉ thấy hai tay hắn vuốt vehai vú của hai nàng, một mặt nhân cơ hội đó cởi áo hai nàng. Hai nàng bởi vìthẹn thùng, không dám nhìn lẫn nhau nên chỉ biết nhắm mắt, không có cảnh giác,nhất thời bị Hoa Tinh cởi bỏ áo, bốn bầu vú tuyệt vời hiện ra trong mắt HoaTinh. Chỉ thấy bộ ngực trắng muốt của Như Thủy là đôi nhũ phong như hai bátngọc nhỏ úp ngược, cực kỳ mê người. Một đôi ngọc châu hồng hồng dựng thẳng,tản ra khí tức mê người. Bên này, hai vú Ám Nhu trắng trong như ngọc, vừa trònvừa lớn, so với Như Thủy thì lớn hơn một chút, hai núm nhũ châu hồng hồng tỏara hương thơm tràn ngập bốn phía.
Khẽ rời khỏi đôi môi của Như Thủy, Hoa Tinh nhìn bốn ngọn núi tuyệt vời, ánhmắt lộ ra vẻ tán dương và đắc ý. Hai tay nắm lấy hai khỏa ngọc châu phấn hồngxoa nhẹ, chỉ thấy thân thể hai nàng đồng thời chấn động, nhịn không được rênlên một tiếng, hé mắt lườm Hoa Tinh. Bất quá hai nàng vừa mở mắt thì nhất thờingẩn người, sắc mặt đỏ ửng, lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Như Thủy xấu hổ lắm, lý nhí nói: "Hoa Tinh, không nên như vậy, xấu hổ lắm, cầuxin ngươi, Hoa Tinh, không nên." Ám Nhu cũng tương tự như thế, cực thẹn, nói:
"Hoa Tinh, huynh thực là đại bại hoại, dám khi dễ người ta như vậy, để muộinói với tỷ tỷ, mau buông tay ra, không, đừng…"
Bốn bàn tay ngọc kháng cự lại Hoa Tinh, đáng tiếc là một chút tác dụng cũngkhông có. Hoa Tinh tinh nghịch nhìn bộ dáng thẹn thùng của hai nàng, cười nói:
"Đẹp quá, cảm giác thực sự phấn khích, hắc hắc, muốn ta buông tay ư? Các nàngmở mắt ra đi, nếu không thì ta vẫn sẽ như thế, quyết không buông tay." Nóixong hai tay tiếp tục mân mê hai khối bông mềm mại, hưng phấn hưởng thụ cảmgiác tuyệt vời. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm
Thân thể hai nàng run lên nhè nhẹ, chỗ mẫn cảm đã bị hắn nắm bắt, một chút lựcphản kháng cũng không còn, nghe Hoa Tinh nói như vậy thì lại càng mắc cỡ,không biết nên làm gì mới tốt. Bởi vì đều sợ người kia nhìn thấy vẻ xấu hổ củamình nên Ám Nhu và Như Thủy đều có một lựa chọn giống nhau: nhắm chặt hai mắt,mím chặt môi, cố nén để không phát ra thanh âm rên rỉ. Hoa Tinh thấy thế cũngkhông thèm để ý đến, bắt đầu ngậm lấy nhũ châu mịn màng căng tròn của NhưThủy, nhấm nháp hương vị ngọt ngào mê người của nó.
Như Thủy cả kinh hô lên một tiếng, hai mắt chấn động nhìn Hoa Tinh cúi đầungậm lấy nhũ châu trước giờ chưa từng bị nam nhân nào chạm vào, trong lòngthẹn thùng nói không nên lời, sắc mặt từ hồng đã chuyển sang đỏ như gấc, tâmlinh run rẩy, nhìn Hoa Tinh say mê nhấm nháp vú mình, trong lòng cũng phátsinh ra một chút tự hào, cảm tưởng rằng mình thực sự có thể hấp dẫn được HoaTinh. Bàn tay nhỏ bé vô thức vuốt ve lấy đầu Hoa Tinh. Giờ phút này Như Thủytựa hồ đã quên mất còn có Ám Nhu tồn tại, chỉ lặng lẽ thể hiện vẻ ôn nhu nữnhân của mình.
Hoa Tinh nhìn nàng, tinh nghịch dùng sức hút mạnh một cái, cảm giác được thânthể Như Thủy run lên, hắn mỉm cười, rời khỏi đầu vú hồng hồng, ca ngợi: "Đẹpquá, Như Thủy thật đẹp, vừa thơm vừa ngọt, thật là là cực phẩm mê người. Hắchắc, tốt nhất là phải vĩnh viễn thuộc về ta, hắc hắc, đây cũng chính là niềmkiêu hãnh của ta, nam nhân khác không thể nào có được."
Đơn giản vài câu tán dương đã khiến cho trong lòng Như Thủy như được quét mật,ngọt ngào lắm.
Ám Nhu lén mở mắt nhìn Hoa Tinh, sau đó lại thẹn thùng nhắm mắt lại. Hoa Tinhcười với Như Thủy, sau đó nghiêng đầu sang ngậm lấy bầu vú của Ám Nhu, cáilưỡi quét tới quét lui trên núm vú. Nhìn chiếc miệng nhỏ đang mím chặt, kìmnén phát ra thanh âm của nàng, Hoa Tinh nhất thời dùng sức hút một cái, Ám Nhukhông chịu được loại kích thích này, nhất thời hô lên một tiếng.
Bất đồ Hoa Tinh cười nói: "Có tiếng bước chân đến, hình như là Hương nhi gọiđi ăn cơm. Đáng tiếc là ta bây giờ không hề cảm thấy đói. Vẻ đẹp của hai nàngmới là kỳ tuyệt thiên hạ, không gì có thể sánh bằng." Nói xong dùng hai ngóntay vờn vờn quanh núm vú, nhìn vẻ mặt hai người.
Hoa Tinh vừa nói xong, hai người nhất thời kinh hoàng thất thố, vội đẩy tayHoa Tinh ra, sửa sang lại quần áo. Bất quá hai tay Hoa Tinh nắm thật chặt haibầu vú co dãn của hai nàng, cười nói: "Đừng vội, ta còn chưa ăn no, sao đã vộivã mặc quần áo, làm như thế thì ta phải làm sao bây giờ?"
Ám Nhu thẹn thùng nhìn Hoa Tinh, yêu kiều nói: "Hoa Tinh, huynh mau buông tayra, để cho Mai Hương nhìn thấy thì sẽ mắc cỡ chết đi được, mất thể diện củangười ta, cầu xin huynh đấy, mau buông tay ra." Ánh mắt đầy cầu khẩn nhìn HoaTinh.
Bên này Lãnh Như Thủy cũng hô lên: "Mau buông tay ra, đừng, sau này người tacho ngươi hết là được. Cứ thế này ta làm sao dám gặp mặt người khác, HoaTinh." Hai tiếng Hoa Tinh cuối cùng kiều mỵ vô cùng, ẩn giấu sự hấp dẫn khôncùng trong đó.
Hoa Tinh cười nói: "Muốn ta buông tay cũng được, nhưng ta có một điều kiện.Trước tiên là với Như Thủy, sau này ta muốn ngủ trong phòng nàng, nàng khôngđược đóng sập cửa lại với ta. Nếu không ta sẽ không buông tay, thế nào, cóđồng ý hay không?" Nói xong tay trái dùng sức bóp thật mạnh vào nhục cầu, ánhmắt tà dị nhìn nàng.
Thân thể Như Thủy run lên, sắc mặt đỏ bừng nhìn hắn, nói: "Ngươi bá đạo nhưthế, ta có muốn cự tuyệt cũng vô dụng, bây giờ cũng vậy, nếu ta không có tâmtheo ngươi thì há lại để cho ngươi chiếm tiện nghi như thế này. Sau này, chỉcần ngươi đến, ta sẽ, ta sẽ, ta sẽ chiều theo ý ngươi." Câu nói cuối cùng rấtnhỏ, tựa hồ không thể nghe thấy, hiển nhiên trong lòng nàng rất thẹn.
Hoa Tinh nghe vậy mỉm cười thần bí, nhìn Ám Nhu nói: "Ám Nhu, ta đánh cuộc vớibốn vị mỹ nữ của Bách Hoa Môn, nếu như ta thắng thì nàng phải đồng ý đem diệnmục thật cho ta xem, đương nhiên nếu ta thua thì nàng vẫn chưa cần lộ ra diệnmạo thiệt. Nhưng ta đến phòng nàng thì vô luận là khi nào cũng không được đuổita đi, đồng ý không?" Nói xong dùng sức mân mê nhũ châu của nàng.
Ám Nhu nhìn Hoa Tinh, mím chặt môi, gật đầu không nói. Hoa Tinh cười, buônghai tay ra, khẽ nói:
"Thật đẹp, đáng tiếc là phải ăn cơm, nếu không ta có thể nắm mãi trong tay thìtốt biết bao." Nói xong, nhìn hai nàng đang sửa sang lại quần áo.
Chỉ một lát, hai ngươi đã sửa sang chỉnh tề y phục, Ám Nhu mặt đỏ như ngọc, hừkhẽ một tiếng nói: "Hoa Tinh, huynh thật là bại hoại, thừa người ta lâm nguymà uy hiếp, huynh nhớ đó, muội sẽ tìm cơ hội trả thù, hừ."
Hoa Tinh nghe vậy, vội ôm lấy, hôn nàng trước mặt Như Thủy, không cho nàng cơhội phản kháng. Một lúc sau mới buông ra nói: "Dám hù dọa ta, đây là hình thứctrừng phạt, nếu còn tái diễn, ta sẽ dùng côn pháp chăm sóc nàng, xem nàng còndám thế nữa không." Nói xong thì đã thấy cánh cửa mở ra, chỉ thấy Mai Hươngđứng ở cửa tò mò nhìn ba người. doc truyen tai . Mai Hương vừa nhìn thấy hainàng sắc mặt đỏ bừng thì nhịn không được cười ra tiếng, nhất thời khiến hainàng đều xấu hổ cúi đầu.
Hoa Tinh nhìn Mai Hương, cố tình tỏ ra không biết gì, nói: "Hương nhi, nàngcũng đã đến rồi ư, tốt lắm, đến đây."
Mai Hương cười nói: "Ăn cơm, không lẽ mọi người không muốn ăn, có đúng là ănsắc đẹp no rồi không?" Nói xong đi đến bên người Hoa Tinh: "Hôn một cái chohuynh cao hứng, nhanh lên nào."
Hoa Tinh nhìn Mai Hương, dịu dàng nói:
"Hương nhi luôn ngoan nhất." Nói xong hôn một nụ hôn thật sâu lên môi nàng,sau đó mới buông nàng ra, đứng dậy, mỉm cười bước ra cửa.
Tam nữ nhìn nhau, Mai Hương cười nói: "Xem bộ dáng của Hoa Tinh thì huynh ấyrất cao hứng, công lao của hai người quả là không nhỏ đấy. Ha ha." Nói xongthì lắc mình ra ngoài, để lại Ám Nhu và Lãnh Như Thủy sắc mặt đỏ bừng đứngtrong phòng.
