Diễm Ngộ Chi Lữ
Một đêm vô sự, Đám người Hoa Tinh ngủ một giấc thật ngon, thật bình yên trongBách Hoa Môn. Sáng hôm sau, Dương Anh tự mình đưa đám người Hoa Tinh đi ănsáng. Nàng cũng nói cho Hoa Tinh biết sau khi ăn xong có việc cần trao đổi.Hoa Tinh nghe thấy vậy cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, dường như trước đó đãnghĩ đến. Nhẹ nhàng gật đầu, Hoa Tinh đáp ứng chuẩn bị đi cùng nàng.
Sau khi ăn xong, Hoa Tinh để chúng nữ chơi đùa bên trong viện. Còn mình thìlại kêu Tử Ngọc Hoa, Nguyệt Vô Ảnh cùng nhau đi tới phòng khách của Bách HoaMôn. Từ xa Dương Anh đã mỉm cười chào đón, nhiệt tình chào hỏi ba người HoaTinh. Hoa Tinh xoay chuyển ánh mắt, lướt trên thân thể thướt tha mềm mại củanàng, cười nói: "Y phục nàng mặc thật đẹp, càng tôn thêm vẻ xinh đẹp của nàng.Cứ thế này đi ra ngoài sợ rằng sẽ có vô số nam nhân đi theo nàng." Nói xonghắn cười ha hả.
Dương Anh nghe thấy vậy không khỏi liếc nhìn Hoa Tinh. Thấy ánh mắt lợi hạicủa hắn đang nhìn chằm chằm vào ngực mình. Ánh mắt hắn giống như có thể nhìnxuyên qua quần áo vậy, khiến nàng cảm thấy rất mất tự nhiên. Nhanh chóng dờiánh mắt, Dương Anh cố giữ bình tĩnh nói: "Hoa công tử quá khen rồi. Nói nhưvậy nếu như bị người bên cạnh công tử nghe thấy sẽ tức giận sao."
Hoa Tinh cười nói:
"Các nàng bên cạnh ta đều nghe ta nói vô số lần, hiệu quả rất rõ rệt. Hôm naykhen ngợi nàng một chút để xem hiệu quả có rõ rệt như vậy không."
Nói xong, hắn còn cố ý nhìn Nguyệt Vô Ảnh, phát hiện thấy một tia cổ quái hiệnlên trong mắt nàng. Hoa Tinh giả vờ không biết, nhưng không khỏi cười thầmtrong lòng. Nữ nhân trời sinh đã có sự đố kỵ đó là điều không ai không có. Chỉlà mọi người có thể hiện nó ra rõ ràng hay không mà thôi.
Dương Anh nói tránh sang chuyện khác: "Sắp đến rồi, lần này môn chủ muốn traođổi với công tử một chút vì tình hình Võ lâm lúc này. Hy vọng công tử có thểchỉ bảo nhiều hơn." Nàng vừa dứt lời thì đoàn người đã đi vào phòng khách.
Người bên trong đại sảnh cũng không nhiều lắm, chỉ có ba người là Bách Hoa Mônchủ Hoa Ngọc Như và Chung Văn Quyên, Kiều Phượng Ngâm. Vừa thấy Hoa Tinh đãđến, ba nàng lập tức đứng dậy chào đón vô cùng nhiệt tình. Sau khi nói mấy câukhách sáo, mọi người cùng ngồi xuống. Hoa Tinh nhìn các mỹ nữ Bách Hoa Môn,khẽ cười nói: "Nghe nói môn chủ có việc cho gọi, không biết là có chuyện gì?Chỉ cần ta biết, ta tất nhiên sẽ nói ra hết."
Hoa Ngọc Như hôm nay vẫn giống như hôm qua, mặc một bộ y phục rực rỡ phối hợpvới dáng người lả lướt gợi cảm càng làm tôn thêm khí tức mê người của nàng.Khẽ mỉm cười với Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như mở miệng nói: "Lần này thực ra NgọcNhư muốn hỏi Hoa công tử mấy vấn đề. Đồng thời muốn rõ hơn về động tĩnh của TếNam lúc này. Cũng tiện cho việc chúng ta tìm ra phương pháp ứng phó."
Hoa Tinh cười nói: "Ở đây là địa bàn của Bách Hoa Môn, sao nàng lại hỏi ta? Haha, nếu như ta biết, nàng cứ hỏi. Không biết Hoa môn chủ muốn hỏi ta chuyệngì?"
Hoa Ngọc Như nhìn mọi người, mở miệng nói: "Lần này theo tin tức mà chúng tađiều tra được thì đã biết bốn phái Hoa Sơn, Võ Đang, Hằng Sơn, Thanh Thành đềuđã phái cao thủ chạy đến Tế Nam, tin rằng trong vòng một hai ngày tới là sẽđến được đây. Lần này, tứ đại môn phái đều đồng thời xuất hiện ở Tế Nam, khôngbiết Hoa công tử nghĩ bọn họ sao lại đến đây không?"
Hoa Tinh cười nói: "Môn chủ là đang dò xét ta phải không. Trên đường đi, DươngAnh luôn đi theo chúng ta, nàng cũng không biết thì ta sao có thể biết đượcchứ? Tuy nhiên theo suy đoán của riêng ta, thì ta cho rằng bọn họ lần này đếnđây chỉ sợ chỉ vì hai việc. Thứ nhất là Cẩm hập thần bí, thứ hai là bí kíp võcông trong Hắc long đàm.
Hoa Ngọc Như nhẹ giọng nói: "Điểm này chúng ta cũng đoán như thế. Trừ nhữngđiều đó thì sợ rằng còn có người có ý đồ với Hoa công tử. Nhưng có lẽ nhữngngười đó không dám trực tiếp đến tìm Hoa công tử. ngoại trừ những chuyện nàyra thì còn có mấy môn phái thần bí cũng đột nhiên xuất hiện ở Tế Nam, trong đócó một Tây tà môn. Những người này vô cùng thần bí, võ công rất cao cường.Chúng ta đã có mấy người chết trong tay chúng. Lần này bọn họ đến đây, Hoacông tử cho rằng là vì sao?"
Hoa Tinh hơi chấn động trong lòng, thầm nghĩ những người này nhanh thật. Đốivới mục đích của những người này hắn đương nhiên là biết, không phải là nhắmvào Diệp Tinh sao. Trầm ngâm một chút, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Những người đósợ rằng hơn phân nửa đến đây là vì Hoa Tinh ta. Cũng hay, có thể ở đây giảiquyết toàn bộ bọn chúng, tránh hậu họa về sau." Nói xong, trong ánh mắt hắn lộra vẻ tàn khốc, lạnh lẽo.
Hoa Ngọc Như nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nàng mơ hồ cảm nhận được một khítức vô cùng nguy hiểm trong con người Hoa Tinh. Nàng nhìn sang ba cao thủ củaBách Hoa Môn, trao đổi ánh mắt với các nàng một chút. Sau đó Hoa Ngọc Như mởmiệng nói: "Ngoại trừ những người này thì Mộc Tây Tạp cao thủ đệ nhất Táingoại cũng đã xuất hiện ở Tế Nam. Đồng thời Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệtđứng hàng thứ ba trên Thiên bảng cũng chỉ còn cách nơi này không đến hai trămdặm, cùng lắm chiều nay sẽ đến được Tế Nam. Nghe nói lần này hắn đến đây là vìtìm Hoa công tử tính sổ. Không biết đối với chuyện này, Hoa công tử có phảnứng gì không?
Hoa Tinh khẽ cười nói:
"Điều phải tới cuối cùng cũng sẽ đến, trực tiếp đối mặt là được. Ta rất ít khisợ ai, cho nên ai tới tìm ta, ta cũng không né tránh. Về phần Mộc Tây Tạp nếunhư gặp hắn, ta thật ra muốn đấu với hắn một trận. Tốt nhất là có thể tìm mộtlý do khiến hắn vĩnh viễn nằm lại đây không thể trở về nữa. Ở đây cảnh sắc rấttuyệt, rất thích hợp cho hắn ngủ thật dài. Hắc hắc." Nói xong hắn cười tàquái, trên khuôn mặt anh tuấn càng tỏa ra mị lực mê người.
Chung Văn Quyên ở một bên mở miệng hỏi:
"Hoa công tử tự tin có thể khiến cho Mộc Tây Tạp lưu lại đây sao? Người nàykhông dễ đối phó như vậy đâu. Hắn nếu như không có một chút bản lĩnh thì cũngsẽ không dám một mình tiến vào Trung nguyên, tìm hiểu động tĩnh của Võ lâmTrung nguyên."
Hoa Tinh cười nói:
"Nắm chắc, đối với ta mà nói không có gì là không được. Lưu lại hắn cũng là vìVõ lâm thiên hạ. Nếu có một ngày Thiên tà giáo ở quan ngoại xâm lấn Võ lâmTrung nguyên thì sợ rằng không có một ai vui vẻ cả. Nếu tất cả mọi người khônghy vọng như vậy thì ta đây sẽ nhận việc tiêu diệt Mộc Tây Tạp, chặt đứt lợitrảo của bọn chúng. Như vậy dù như thế nào cũng có một chút tác dụng."
Hoa Ngọc Như vỗ vỗ tay, cười nói: "Lòng tốt của Hoa công tử tin rằng Võ lâmthiên hạ đều sẽ cảm kích công tử. Bây giờ ta còn muốn hỏi một chút Hoa công tửcòn biết động tĩnh gì không? Có cao thủ nào khác đã bí mật tới Tế Nam rồikhông?" Truyện được tại TruyệnFULL
Hoa Tinh nghe thấy vậy không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Trong phòng thoáng cáitrở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Hoa Tinh. Tất cảđều muốn biết hắn còn biết bao nhiêu bí mật. Ngẩng đầu lên, Hoa Tinh mở miệngnói: "Theo ta biết, Lâm Vân của Võ lâm thư viện rất có thể đã đến đây. Hắn bâygiờ đã tu luyện thành công Thiên anh đại pháp, võ công tà ác nhất trên thếgian. Võ công đột nhiên tăng lên mấy chục lần, đã không kém ba vị cao thủThiên bảng hàng đầu. Nếu như hắn đến đây thì sẽ rất nguy hiểm. Thứ hai, trênđường chúng ta gặp mấy địch nhân thần bí, chính là một nhân vật rất đáng chúý. Trong tay hắn có Chấn Thiên Cung, hầu như có thể bắn chết bất cứ ai. Đâychính là một nhân vật vô cùng nguy hiểm. cuối cùng chính là Lý Nhạc, chưởngmôn Túy kiếm phái tin rằng cũng sẽ tới Tế Nam. Về phần còn có cao thủ nào khácnữa hay không ta cũng chưa thể đoán được đây đủ. Nhưng tin rằng hẳn là vẫn cònvài nhân vật không ai ngờ đến. Tổng kết lại một câu, Tế Nam lúc này đã trơthành tâm điểm của cả Võ lâm Trung nguyên, quan hệ rất lớn, vô cùng kinhngười."
Hoa Ngọc Như nghe thấy thế không khỏi biến sắc, khẽ thở dài nói: "Như vậy,Bách Hoa Môn chúng ta ở trong Tế Nam thành này sẽ trở thành vật hy sinh sao.Chiến hỏa diễn ra sợ rằng đến lúc đó muốn tránh cũng không thể tránh."
Hoa Tinh nhẹ nhàng gật đầu nói:
"Môn chủ nói không sai, khi sự việc xảy ra, Bách Hoa Môn các nàng muốn đứngngoài cũng không thể. Tuy nhiên có một số việc chỉ tránh né cũng không thể nàođược. Luôn luôn phải đối mặt mới có thể giải quyết vấn đề. Nếu đã gặp phải thìphải dũng cảm kiên cường đi tiếp. Ta tin rằng Bách Hoa Môn cũng biết điều đó."
Hoa Ngọc Như khẽ cười nói:
"Nếu được như Hoa công tử nói thì hay nhất. Tương lai nếu như Bách Hoa Môn gặpnạn thì xin Hoa công tử hỗ trợ." Nói xong nàng nhìn thẳng vào mắt Hoa Tinh,muốn từ trong mắt hắn nhìn ra suy nghĩ của hắn. Nhưng mà Hoa Ngọc Như rấtnhanh đã cảm thấy thất vọng. Bởi vì ánh mắt của Hoa Tinh quá bình tĩnh, khôngnhìn ra một chút ba động.
Khẽ cười một tiếng, Hoa Tinh hỏi: "Nếu thật sự Bách Hoa Môn xảy ra chuyện, tatự nhiên sẽ không thể đứng goài. Nhưng đến lúc đó môn chủ sẽ báo đáp ta nhưthế nào?"
Trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vài phần háo sắc, Hoa Tinh nhìn thẳng vào đôimắt đầy sương mù của nàng.
Hoa Ngọc Như hơi tách ra khỏi ánh mắt rực lửa của Hoa Tinh, trong lòng đangsuy nghĩ nên trả lời hắn như thế nào. Ánh mắt của hắn, chỉ cần không phải đứangốc thì ai cũng thấy được ý của hắn. Thế nhưng Hoa Ngọc Như có thể trả lờihắn như vậy sao, không thể. Bởi vì nàng là môn chủ Bách Hoa Môn môn. Tuy rằngnàng cũng có ham muốn cá nhân, nhưng rất nhiều lúc vì Bách Hoa Môn nàng khôngthể không lấy đại sự làm trọng.
Dương Anh ở một bên thấy Hoa Ngọc Như không tiện trả lời vấn đề này, khôngkhỏi mở miệng nói:
"Hoa công tử hy vọng chúng ta đáp ứng công tử như thế nào?" Chỉ một câu nói đãchiếu tướng lại Hoa Tinh.
Hoa Tinh dời ánh mắt khỏi Hoa Ngọc Như, nhìn sang ba người Dương Anh, ChungVăn Quyên và Kiều Phượng Ngâm, cười tà quái nói: "Thực ra yêu cầu của ta rấtthấp. Ta chỉ hy vọng môn chủ đồng ý với ta để ta sau này khi rời khỏi Bách HoaMôn có thể chọn bốn mỹ nữ là được. Bách Hoa Môn mỹ nữ như vân, bốn người khôngphải nhiều đúng không? Sao, yêu cầu cũng không có gì quá đáng cả." Nói xong,hắn càng cười tươi hơn.
Hoa Ngọc Như nghe thấy thế không khỏi biến sắc, nhìn Hoa Tinh. Nàng không ngờrằng hắn lại tham lam như vậy. Liếc nhìn ba cao thủ trong môn phái, Hoa NgọcNhư lạnh lùng nói:" "Miệng Hoa công tử không hề nhỏ chút nào, thoáng cái đãđòi bốn người. Không biết mỹ nữ mà Hoa công tử muốn có tiêu chuẩn gì?"
Hoa Tinh mỉm cười nói: "Cái này cũng không dễ nói. Như vậy được rồi, đến lúcđó các nàng có thể chọn bốn người trong các nữ nhân bên cạnh ta. Sau đó dựatheo dung mạo của các nàng mà chọn bốn người. Như vậy có được không?" Nóixong, hắn nhìn bốn mỹ nữ Bách Hoa Môn.
Hoa Ngọc Như trầm ngâm, cẩn thận suy nghĩ bốn nữ nhân có dung mạo kém nhất bêncạnh Hoa Tinh. Nhưng mà một lúc sau đã có kết quả. Bên cạnh Hoa Tinh tổng cộngcó tám nữ nhân, trong đó Trần Lan, Ám Nhu, Lý Thải Tú và Mai Hương kém nhất.Đến lúc đó lấy tiêu chuẩn như vậy để lựa chọn sợ rằng Hoa Tinh cũng khôngchiếm được tiện nghi. Vì Bách Hoa Môn, Hoa Ngọc Như cũng chỉ có thể đáp ứng màthôi.
Ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như nói: "Được rồi, tạm thời cứ quyết địnhnhư vậy đi. Nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta trong tương lai nếu thực sựgặp nguy hiểm cần công tử trợ giúp thì việc này mới được tính. doc truyen tai. Nếu như không có xảy ra chuyện gì thì hiệp nghị ngày hôm nay sẽ không cóhiệu quả. Công tử có đáp ứng không?" Nói xong nàng nghiêm túc nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn vẻ nghiêm túc của Hoa Ngọc Như càng làm nàng tăng thêm vẻ kiềudiễm, thực sự quá mê người. Khí chất lạnh lùng mang theo một tia thánh khiếtcàng thêm xinh đẹp mỹ lệ. Hoa Tinh cười cười thần bí, nhẹ giọng nói: "Được,một lời đã định. Đến lúc đó hai bên không thể đổi ý. Nếu như các nàng đổi ýthì phải đáp ứng gia nhập liên minh với Phượng Hoàng thư viện, được chứ? Bâygiờ ta chính là viện chủ, mặc dù không chính thức công bố, nhưng cũng khôngkhác gì cả." Nói xong hắn còn hắc hắc cười vài tiếng đắc ý.
Hoa Ngọc Như nhìn bốn cao thủ trong môn phái, trong mắt bốn người đều lộ ramột tia kinh ngạc, dường như đều có chút hoài nghi lời Hoa Tinh nói. KiềuPhượng Ngâm hỏi:
"Hoa công tử nói thật chứ, vì sao chúng ta không nhận được một chút tin tứcgì? Đồng thời Phượng Hoàng thư viện dường như cũng chưa từng tuyên bố với bênngoài công tử là viện chủ. Cho nên việc này sợ rằng rất khó khiến người kháctin tưởng. Phải biết rằng Phượng Hoàng thư viện tổng cộng chỉ có ba vị việnchủ, nhưng chưa bây giờ nghe nói xuất hiện vị viện chủ thứ tư."
Hoa Tinh cười cười thần bí, hắn liếc nhìn Trung nguyên và Nguyệt Vô Ảnh cũngđang kinh hãi, cười nói:
"Phượng Hoàng thư viện đúng là không xuất hiện vị viện chủ thứ tư. NhưngPhượng Hoàng thư viện trong tương lai chỉ có một viện chủ mà thôi. Chuyện nàybây giờ nói còn sớm một chút, nhưng sau này các nàng sẽ biết. Bây giờ khôngnói đến điểm này nữa, nói chuyện khác đi."
Hoa Ngọc Như chấn động trong lòng, dường như đã mơ hồ hiểu được ý của HoaTinh. Nàng nhìn Hoa Tinh với ánh mắt khiếp sợ. Khẽ thở dài một tiếng, nàng độtnhiên có một suy nghĩ mình đáp ứng hiệp nghị với Hoa Tinh có phải đã đem mìnhcũng cuốn vào trong đó. Trên đường Hoa Tinh đến đây đã gặp vô số cao thủ cườngđại, nhưng không có ai có thể làm hắn bị thương. Điều này không chỉ cho thấyhắn có võ công rất cao siêu, còn cho thấy rằng hắn rất thông minh. Hiệp nghịlần này chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
Dương Anh nhìn thấy môn chủ đang suy nghĩ, nhẹ giọng kể cho Hoa Tinh một vàichuyện về Bách Hoa Môn. Nàng muốn Hoa Tinh chú ý sang chuyện khác. Những ngườikhác cũng ở bên cạnh nói chuyện với nhau. Sau một lúc trò chuyện Hoa Tinh rờikhỏi nơi đây, Nguyệt Vô Ảnh đi ở sau cùng.
Nhìn thấy Hoa Tinh đã đi xa, Nguyệt Vô Ảnh quay đầu lại nhìn bốn người BáchHoa Môn, than khẽ nói:
"Nếu như các ngươi hiểu được Hoa Tinh thì không nên đánh cuộc với hắn. Có vàiviệc hắn chỉ luôn thắng chứ không bao giờ thua. Ví dụ như truy đuổi nữ nhân.Không nên bị hai mắt của mình đánh lừa. Ta vẫn nhớ Như Thủy đã nói với ta mộtcâu. Tỷ tỷ của Ám Nhu là Ám Vũ vô cùng xinh đẹp, tuyệt đối xinh đẹp hơn DưMộng Dao của Phượng Hoàng thư viện. Như vậy, Ám Nhu cũng sẽ không xấu đến nhưbây giờ mọi người thấy. Tuy rằng chưa từng có người thấy được mặt thật của ÁmNhu, nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút là cũng có thể đoán được rằngmuội ấy không thua kém gì Ám Vũ. Ý đồ của Hoa Tinh, các ngươi bây giờ đã rõrồi chứ? Bốn người mà hắn nói thực ra chính là bốn người các ngươi. Còn nhữngngười khác, hắn không thèm để ý đến." Nói xong, nàng cũng xoay người rời đi.
Nhìn Nguyệt Vô Ảnh đã đi xa, Hoa Ngọc Như quay đầu lại nhìn ba người, nhẹnhàng hỏi: "Có phải ta đã làm sai rồi không, khi đã đáp ứng Hoa Tinh. Nếu nhưtương lai thực sư như Nguyệt Vô Ảnh nói, mọi người có hận ta không?"
Chung Văn Quyên mỉm cười nói: "Môn chủ lo lắng nhiều quá đó. Thực ra Hoa Tinhnếu như không tốt thì Nguyệt Vô Ảnh sao lại đi theo hắn chứ? Mười năm quaNguyệt Vô Ảnh có bao nhiêu nam nhân theo đuổi, nhưng chưa từng có một ai cóthể đến gần nàng ta, mà chỉ có mình Hoa Tinh mà thôi. Mà Hoa Tinh này thực sựcó một cỗ mị lực vô cùng đặc biệt. Còn về số phận của chúng ta đều là do thiêný, muội đâu cần phải suy nghĩ nhiều làm gì? Bao năm qua, vết đau trong quá khứđã chôn chặt trong lòng không hề trỗi dậy nữa. Có thể sẽ có một ngày ông trờisẽ cho chúng ta một lần nữa được lựa chọn. Phải không Phượng Ngâm?" Nói xong,nàng nhìn về phía chân trời với ánh mắt u buồn.
Kiều Phượng Ngâm khẽ thở dài nói:
"Có thể, việc này không ai dám khẳng định? Bao năm qua người dám nói như vậytrước mặt chúng ta chỉ sợ cũng chỉ có Hoa Tinh mà thôi. Võ lâm đồn rằng HoaTinh vô cùng bá đạo với địch nhân, nhưng lại rất dịu dàng với mỹ nữ. Cả ngườihắn tràn ngập một cỗ khí tức tà dị làm cho người ta vừa hận vừa yêu, cũng làmỹ nam tử hiếm có trong thế gian. Bây giờ xem ra tuy rằng lời đồn có hơi quánhưng cũng có điểm đúng. Giống như ánh mắt khi hắn nhìn nữ nhân cũng không hềche giấu. Tất cả đều rất rõ ràng hiện ra trong mắt mọi người. Như vậy sẽ khiếncho rất nhiều người khó có thể chấp nhận. Nhưng ta lại cho rằng còn tốt hơnnhiều so với những tên ngụy quân tử vô sỉ đê tiện."
Dương Anh nhìn ba người, nhẹ giọng nói: "Các tỷ không một mình ở cạnh hắn, nếunhư một mình ở cạnh hắn thì sẽ biết rất nhiều lúc hắn thật sự rất đơn giản đãđột phá được hàng phòng ngự trong lòng một người, rất dễ dàng tiến vào thếgiới nội tâm của các tỷ. Hắn rất quen thuộc với tính cách của nữ nhân. Giọngnói của hắn rất bá đạo, nhưng trong nháy mắt sau khi đột phá hàng phòng ngựtrong lòng đối phương thì lại lập tức vô cùng dịu dàng nhỏ nhẹ, làm dịu tráitim các tỷ. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt khi phòng ngự bị phá vỡ, hình bóng củahắn đã ghi tạc trong lòng các tỷ, không thể xóa mờ. Đến khi các tỷ phát hiệnra thì dù có muốn quên hắn đi cũng đã không còn kịp nữa rồi."
Hoa Ngọc Như nhẹ giọng nói: "Muội nói như vậy có phải lúc muội mang hắn đếnđây, trong lòng muội cũng đã in lại hình bóng của hắn, không thể nào quên nổi,đúng không? Nếu là như vậy, hiệp nghị của chúng ta với hắn không khác nào tựchui đầu vào lưới. Lúc này chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng tình huống sẽkhông phát triển theo như hắn dự định. Nếu là như vậy thì tất cả những điều đãbàn định sẽ không tính đến nữa." Nói xong nàng liếc nhìn ba người một cái, rồixoay người ra khỏi đại sảnh.
Nhìn Hoa Ngọc Như đã rời khỏi, Kiều Phượng Ngâm đột nhiên nói: "Được rồi,không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Hoa Tinh mặc dù đoán được suy nghĩ củachúng ta, nhưng hắn có thể không tốn một chút tâm tư đã dễ dàng có được chúngta sao? Điều này là không có khả năng. Cho nên mấy người cũng không nên suynghĩ nhiều. Nếu như hắn thật sự có thể làm trái tim chúng ta rung động, làmchúng ta hạnh phúc thì cần gì phải trốn tránh chứ? Nữ nhân của Bách Hoa Môn lẽnào suốt đời cũng chỉ có thể sử dụng mặt nạ kiên cường để che giấu nỗi đautrong lòng sao? Nếu nói như vậy thì mọi người sống vì cái gì? Nữ nhân trướckhi không tìm được người mình thích thì cần giữ mình trong sạch. Nhưng nếu nhưgặp được người mình yêu thì phải nắm thật chặt, không thể bỏ lỡ thời cơ. Nếukhông sau này nhìn lại chỉ có thể hối hận."
Nói xong nàng khe khẽ thở dài.
