Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 200



Đoàn người Hoa Tinh đi theo Dương Anh rất nhanh đã đến được sơn môn của BáchHoa Môn. Sơn môn thực ra cũng chỉ là một sơn trang khá rộng rãi mà thôi. Trêncửa viết ba chữ Bách Hoa Môn rất lớn, cửa có chín nữ đệ tử cầm kiếm canh giữ.

Đứng từ phía xa xa nhìn sơn trang, trong mắt Hoa Tinh lóe ra một tia quangmang tà dị. Dường như là bởi vì sắp được gặp mỹ nữ xinh đẹp nhất trên Bách hoaphổ lần này khiến hắn hưng phấn. Liếc nhìn chúng nữ bên cạnh, Hoa Tinh cườinói: "Rốt cuộc đã tới, mọi người có thể lập tức được nghỉ ngơi một chút. Đợilát nữa ăn no uống đủ rồi đi ngủ sớm một chút."

Ám Nhu nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Ngủ? Huynh sợ rằng hưng phấn khôngngủ được đó. Ăn cơm chắc huynh không bị người Bách Hoa Môn mê hoặc mới là lạ.Hừ, đồ xấu xa." mới nhất ở truyen/y/y

Giọng nói mặc dù nhỏ nhưng Hoa Tinh là người như thế nào, sao không nghe thấychứ. Hắn tà dị nhìn Ám Nhu, Hoa Tinh hắc hắc cười nhẹ hai tiếng. Làm cho ÁmNhu chấn động, vội vàng nhìn sang chỗ khác tránh ánh mắt tà dị của Hoa Tinh.

Mai Hương nhìn sơn môn hào hoa của Bách Hoa Môn, không khỏi cười nói:

"Rốt cuộc cũng đã tới. Muội thật đi không nổi nữa. Mặt trời hôm nay lợi hạiquá, nắng nóng đến mức làm người ta muốn ngất đi. Dưới thời tiết thế này màchạy đi đúng là tự chịu khổ.

Dương Anh khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: "Thời tiết thế này đúng là nóngnực không gì sánh nổi, không thích hợp để đi. Cũng may đã tới rồi, mọi ngườicùng ta đi vào nghỉ ngơi một lát đi. Ta sẽ phân phó mang cho các người yếntiệc tốt nhất." Nói xong nàng chủ đang đi lên trước, dẫn theo mọi người tiếntới đại môn.

Ở đại môn, hai nữ đệ tử canh gác vừa thấy Dương Anh trở về vội vàng hành lễ.Một nữ đệ tử trong đó mở miệng nói: "Dương tuần sứ đã trở về. Môn chủ phân phóđể Dương tuần sứ trực tiếp mang khách tiến vào Bách Hoa hiên dùng bữa."

Dương Anh nghe thấy thế không khỏi sửng sốt trong lòng, nhưng cũng không nóigì thêm. Nàng trực tiếp mang theo đám người Hoa Tinh vào cửa, rẽ trái đi vềphía Bách Hoa hiên.

Trên đường đi, Hoa Tinh cẩn thận đánh giá phong cách kiến trúc của Bách HoaMôn, rất đẹp mà lại khác biệt. Nhìn dáng vẻ động lòng người của Dương Anh, HoaTinh cười hỏi: "Bách Hoa Môn này có diện tích không dưới trăm mẫu, quy mô cũngkhông nhỏ. Hoa cỏ, cây cối rất nhiều, chủng loại phong phú. Đình các phân bốrất hợp lý, ta nghĩ tất cả đều là tác phẩm của danh gia, đúng không?

Dương Anh cười nói: "Có người nói khi xây dựng sơn trang đã tiêu tốn rất nhiềutâm lực của môn chủ đời thứ nhất. Trải qua một thời gian dài quy hoạch vàthiết kế mới phái người đi tìm những người thợ tốt nhất, bắt đầu xây dựng. Bảntrang mất nửa năm mới coi như dựng xong, sau đó lại gia cố lần thứ hai để đềphòng địch nhân tấn công. Cho nên sơn trang mà mọi người thấy bây giờ đã làBách Hoa sơn trang sau khi đã trải qua ba lần cải tạo.

Vừa nói mọi người đã đi qua một cầu thang thật dài đi tới bên bờ hồ, một loạtcảnh sắc hiện ra trước mặt mọi người. Chỉ thấy trong hồ sen có một tiểu đìnhrất khác lạ ở giữa. Những đóa hồng liên mang theo những đài sen trắng muốtđang đón gió lung lay. Gió nhè nhẹ thổi, một mùi hương thơm ngát tản mát ramùi hoa mê người trong ánh nắng chói chang.

Tiểu đình từ xa nhìn thì thấy tuy nhỏ, nhưng bên trong có thể đặt được ba bàntiệc rượu. Bốn phía xung quanh treo đầy các loài phong lan và kỳ hoa dị thảo.Từng cơn gió nhè nhẹ thổi tới thi thoảng lóe lên quang mang khác lạ. Trongtiểu đình lúc này đang có ba nữ tử ngồi, đúng là Bách Hoa Môn chủ Hoa Ngọc Nhưvà Chung Văn Quyên, Kiều Phượng Ngâm. Ba người đang lẳng lặng ngồi ở đó dườngnhư đang chờ đợi ai đó. Hoa Tinh nhìn lên người ba nữ tử này, mặc dù khoảngcách hơi xa một chút nhưng vẫn nhìn ra ba nàng đều rất xinh đẹp, trong lòngkhông khỏi mừng thầm.

Dương Anh nhìn vào trong tiểu đình, sau đó xoay người lại nói: "Vận khí mấyngười thật đúng là quá tốt. Môn chủ của chúng ta dĩ nhiên tự mình đến đây chờmọi người. Người mặc y phục rực rỡ là Bách Hoa Môn chủ Hoa Ngọc Như, người mặcmột bộ lam y là cao thủ mạnh nhất của bản môn Kim Châm Vô ảnh Chung Văn Quyên,người còn lại là Tố Thủ Cầm Long Kiều Phượng Ngâm.

Hoa Tinh nhẹ nhàng ghi nhớ tên ba người này, liếc nhìn Hoa Ngọc Như trongđình, cười nói: "Xem ra ta cũng không nói sai, đúng là có một bữa trưa phongphú đang chờ chúng ta. Ha ha, ta đang đói bụng lắm đây."

Chúng nữ nghe thấy vậy đều trừng mắt nhìn hắn. Giống như đều trách hắn sao lạinói ra những lời này, làm xấu đi hình tượng.

Dương Anh không để ý tới hắn, mang theo mọi người từ từ đi về phía đình. Vừathấy bọn họ, ba người Hoa Ngọc Như đã đứng dậy nghênh đón. Chỉ nghe Hoa NgọcNhư nói: "Phượng Hoàng đặc sứ quang lâm, Bách Hoa Môn cảm thấy vô cùng vinhrự, không tiếp đón từ xa mong đặc sứ thứ lỗi. Mọi người một đường vất vả mệtmỏi, mời ngồi xuống bàn." Nói xong nàng khẽ cười, trong ánh mắt lộ ra ba phầntự tin.

Hoa Tinh cẩn thận đánh giá Hoa Ngọc Như. Y phục rực rỡ, dáng người lả lướtcàng thêm mê người. Đôi nhũ phong mê người, đeo hai đóa hoa mẫu đơn trên ngựccàng làm cho người ta mơ tưởng. Thân hình thon dài phối hợp với mái tóc dài,đôi mắt trong veo như nước mang theo ba phần sương mù dày đặc, làm cho ngườita không rõ rốt cuộc nàng đang nghĩ gì. Một tia mỉm cười kiêu ngạo mang theovẻ tự tin tràn đầy trên khuôn mặt tuyệt mỹ đó, càng làm tăng thêm mị lực kinhngười của nàng.

Ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại một lát trên người Chung Văn Quyên và Kiều PhượngNgâm, Hoa Tinh mới nhếch miệng cười rồi ngồi xuống. Bởi vì nhóm Hoa Tinh gồmmười hai người cùng với bốn nàng của Bách Hoa Môn, tổng cộng là mười sáu ngườicho nên chia làm hai bàn. Bàn thứ nhất gồm có Hoa Tinh, Tử Ngọc Hoa, Nguyệt VôẢnh, Lãnh Như Thủy, Mai Hương, Hoa Ngọc Như, Chung Văn Quyên, Kiều PhượngNgâm; nhưỡng người khác ngồi ở bàn thứ hai.

Hoa Ngọc Như mỉm cười nhìn đám người Hoa Tinh, trong đôi mắt mơ hồ lộ ra mộttia kỳ lạ. Mà Chung Văn Quyên và Kiều Phượng Ngâm bên cạnh nàng cũng cẩn thậnquan sát Hoa Tinh một lát. Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trongmắt nhau. Dường như các nàng đều đã nhận ra trên người Hoa Tinh có điều gì đórất khác thường.

Hoa Ngọc Như liếc nhìn Hoa Tinh, nàng cảm thấy hơi mất tự nhiên đối với ánhmắt không kiêng nể gì của hắn. Nhìn sang chỗ khác, Hoa Ngọc Như nói: "Mọingười đi đường chắc cũng đói cả rồi. Chúng ta trước hết ăn một chút rồi nóichuyện sau. Bây giờ mọi người không nên khách khí, tuy không thể coi là mỹtửu, giai hào nhưng vẫn có thể ăn no bung." Nói xong nàng khẽ mỉm cười, nhìnthẳng vào Hoa Tinh.

Hoa Tinh từ từ thu hồi ánh mắt lại, nhìn bàn tiệc phong phú, cười nói: "Đượcmôn chủ khoản đãi, chúng ta vô cùng vinh hạn. Tin rằng tương lai sẽ có mộtngày hồi báo lại môn chủ. Bây giờ ta đang rất đói, rượu và thức ăn ngon nhưvậy, ha ha thực sự làm người khác thèm muốn."

Nói xong hắn không hề khách khí, lập tức động đũa.

Ở hai bên mọi người cũng không để ý đến hành động đó của hắn, chỉ hơi nhìn hắnvới ánh mắt buồn cười. Thời gian trong nháy mắt đã đi qua, sau khi Hoa Tinh ănno liền cười nói: "Sao, mọi người đã ăn xong rồi sao, còn nhanh hơn cả ta. doctruyen tai . Người ta nói nam nhân ăn như rồng cuốn, nữ nhân ăn đếm rõ đượctừng hạt cơm. Xem ra ta ngược lại lại kém các nàng, thực là xấu hổ. Hắc hắc."Nói xong, hắn ra vẻ ngượng ngùng cười gượng vài tiếng.

Hoa Ngọc Như chỉ mỉm cười nhìn hắn, không ai nhìn ra nàng có biến hóa gì haykhông. Mà Mai Hương ở bên cạnh lại cười nói: "Ai bảo huynh ăn tham đến vậy.Một người ăn bằng mấy người bọn muội, đương nhiên tốc độ không nhanh như bọnmuội rồi. Huynh đó, không biết thức ăn ở đây quá ngon hay là huynh luốngcuống, giống hệt như kẻ ba năm không ăn thịt." Nói xong, nàng che miệng cười,khiến ấy người bên cạnh cũng nhịn không được phì cười.

Hoa Tinh ngẩn người, trên khuôn mặt xấu hổ lộ ra một tia xấu hổ, hắn hỏi:"Không đến mức giống như muội nói đâu. Ta hình như ngày nào cũng ăn thịt mà.Hẳn là đồ ăn ở đây làm quá ngon, nên ta không nhịn được mà ăn nhiều. Ta xem rata ở lại đây luôn, mỗi ngày được ăn đồ ăn ngon ở đây, nhìn cảnh sắc tuyệt đẹpở đây. Hắc hắc, thật là sảng khoái." Nói xong, hắn nhìn thẳng vào mặt Hoa NgọcNhư.

Vẻ mặt của Hoa Tinh, ngoại trừ Mai Hương biết hắn là cố ý giả vờ còn nhữngngười khác đều bị hắn lừa. Hoa Ngọc Như nhìn vào mắt Hoa Tinh, trong mơ hồnàng có một cảm giác quen thuộc như đã gặp ở đâu đó. Đáng tiếc nghĩ mãi khôngnhớ nổi là ở đâu. Nghĩ đến lời Hoa Tinh nói, không biết là thật hay là giả?

Tử Ngọc Hoa ở bên cạnh cười nói: "Đại ca nếu như thích ở đây thì sau này hãylưu lại đây. Ở đây có mỹ tửu, đồ ăn ngon, có mỹ nữ, cảnh sắc tuyệt đẹp, thứ gìcũng có đúng là một nơi ẩn cư thật tuyệt."

Hoa Tinh cười hắc hắc, lập tức khôi phục hình dạng ban đầu. Ánh mắt nhìn sangTử Ngọc Hoa nói: "Ta cũng muốn thế, nhưng còn không biết Hoa môn chủ có cho taở lại không?"

Hoa Ngọc Như cười nói: Tiểu Hoa thiếu hiệp sao lại nói thế chứ. Thiếu hiệp làPhượng Hoàng đặc sứ, ta cho dù có muốn giữ lại, sợ rằng chưa đến một ngày đãbị Mộng Dao tìm tới cửa đòi người. Đến lúc đó ta cũng không biết ăn nói thếnào. Thiếu hiệp nói ta nên ứng phó thế nào? Đương nhiên nếu như thiếu hiệpnguyện ý ở lại đây, ta tất nhiên cũng nguyện ý tiếp đón."

Hoa Tinh cười nói: "Xem ra còn có vài phần hy vọng, ha ha, thật tốt quá. Bâygiờ cũng đã ăn uống no say. Môn chủ hẳn là nên chuẩn bị mấy gian phòng chochúng ta, để chúng ta nghỉ ngơi một chút? Đường từ Trường An đến đây thật đúnglà quá mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút."

Hoa Ngọc Như khẽ cười nói: "Phòng đã sớm chuẩn bị ọi người. Ta sẽ để tuần sứmang mọi người đi đến đó." Nói xong nàng quay sang phân phó Dương Anh vài câu,để nàng đi theo đoàn người Hoa Tinh.

Nhìn đám người Hoa Tinh đã rời đi, Hoa Ngọc Như nhẹ giọng nói:

"Các tỷ nghĩ Hoa Tinh này như thế nào. Hắn có điểm gì khác so với người bìnhthường?"

Chung Văn Quyên nhỏ giọng nói:

"Điểm này chúng ta mới gặp hắn lần đầu tiên còn chưa thể nói chính xác được.Ta thấy một khí tức rất tà dị trong mắt hắn, nó làm người ta run sợ, rồi lạilàm người ta lo lắng. Ánh mắt hắn quá rõ ràng, luôn luôn làm cho người takhông thể ngẩng đầu lên được, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào hắn.Chỉ nhìn qua, đã biết hắn hoàn toàn là một tên háo sắc."

Kiều Phượng Ngâm trầm giọng nói: "Văn Quyên nói không sai, hắn khiến ngườikhác có cảm giác rất tà quái. Nhưng kỳ lạ là, hắn mặc dù tà nhưng cũng khônglàm người khác cảm thấy chán ghét. Dường như trên người hắn có một cỗ mị lựchấp dẫn người ta. Còn có, xem ra những nữ nhân bên cạnh hắn đều có quan hệ vớihắn. Nhưng vì sao lại không phát hiện ra một người nào có vẻ ghen tức cả. Điềunày rất kỳ quái, không hợp lẽ thường."

Hoa Ngọc Như nhẹ giọng nói: "Điều các tỷ nói, muội cũng cảm giác được. Muộilúc này đang lo lắng vì sao hắn đến lại không đề cập đến chuyện hợp tác. Cóphải hắn còn có dự định nào khác hay không. Hay là hắn tạm thời không đề cậptới, định để đến lúc mấu chốt mới nhắc tới."

Chung Văn Quyên nói: "Thực ra như vậy cũng tốt, chúng ta cũng có nhiều thờigian hơn để dò xét nhân cách của hắn. Cũng thuận tiện cho chúng ta có đượcphán đoán chính xác nhất, tránh việc mù quáng đáp ứng hợp tác. Đợi lát nữaDương Anh về đây, cẩn thận hỏi muội ấy một chút. Xem muội ấy hiểu về Hoa Tinhthế nào. Dù sao muội ấy cũng cùng đi với bọn họ đến đây, hẳn là biết nhiều hơnso với chúng ta."

Kiều Phượng Ngâm nói:

"Ta cho rằng, Hoa Tinh lúc này không đề cập đến chuyện hợp tác là vì đang lolắng chuyện khác. Từ ánh mắt hắn nhìn chúng ta, có thể thấy được hắn thích nữnhân xinh đẹp thế nào. Điều này có thể từ những nữ nhân bên cạnh hắn thấyđược. Ba nữ nhân ngồi cùng bàn với chúng ta ngày hôm nay tất cả đều là ngườicó tên trên Bách hoa phổ. Đặc biệt là Nguyệt Vô Ảnh, nàng xinh đẹp không kémgì Ngọc Như. Lẽ ra giữa bọn họ tuổi tác chênh lệch khá lớn, không nên xuấthiện tình cảm này. Nhưng vì sao Nguyệt Vô Ảnh, Lãnh Như Thủy đều đi theo hắn,mà không nói tới thân phận của mình chứ?"

Hoa Ngọc Như trầm ngâm suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Có thể đây là điểm màHoa Tinh khác với nam nhân cùng bàn. Võ lâm vẫn đồn rằng hắn vô cùng háo sắc.Nhưng lần gặp mặt này, tuy rằng ánh mắt của hắn làm cho người ta hờn giận,nhưng hắn cũng không làm ra chuyện gì quá quắt. Có người nói, Hoa Tinh có haiđiểm lợi hại nhất. Một là đao của hắn, gặp thần giết thần, thấy ma giết ma.Hai là ánh mắt của hắn, chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp, chỉ cần ở cạnh hắn là sẽbị hắn hấp dẫn. Rơi vào trong lưới tình của hắn."

Chung Văn Quyên nói: "Lời đồn tuy rằng không nhất định là thật, nhưng chúng tavẫn phải cẩn thận một chút. Ai có thể đảm bảo Phượng Hoàng thư viện phái HoaTinh đến đây có phải là thi triển nam nhân kế hay không? Với võ công và nhânphẩm của Hoa Tinh đúng là thế gian khó tìm, đây cũng là điểm hấp dẫn nhất củahắn đối với nữ nhân. Hơn nữa, Hoa Tinh nói lúc thì thật lúc thì giả làm chongười ta không rõ ràng lắm. Không ai có thể đoán ra hắn đang nghĩ gì, thần bínhiều lúc cũng là điểm hấp dẫn người khác.

Lúc này, Dương Anh sau khi bố trí cho đám người Hoa Tinh nghỉ ngơi cũng đã đivề tiểu đình. Hoa Ngọc Như nhìn nàng hỏi: "Tuần sứ ở cạnh hắn hai ngày qua,muội có ý kiến gì với hắn không. Lần này hắn đến đây tuy rằng tạm thời cònchưa mở miệng. Nhưng ta nghĩ hắn chắc là vì chuyện hợp tác giữa chúng ta vàPhượng Hoàng thư viện. Chúng ta cần phải hiểu về hắn một cách toàn diện. Muộibiết ta muốn nói gì đó, cứ việc nói ra. Chúng ta cũng có thể dựa vào đó màtham khảo."

Dương Anh nói: "Tên Hoa Tinh này vô cùng thần bí. Hắn ở trước mặt nữ nhân thìluôn tươi cười, ánh mắt tà quái, khiến người khác cảm thấy rất mất tự nhiên.Nhưng hai ngày qua khi muội ở cạnh hắn, phát hiện hắn che chở, chăm sóc chonhững nữ nhân bên cạnh rất chu đáo, rất yêu thương các nàng. Đây chắc lànguyên nhân vì sao hắn có thể giữ vô số nữ nhân ở bên mình. Mỗi một lần hắnnhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đều sẽ lộ ra một ánh mắt rất kỳ quái. Trong đó cómột mị lực không nói lên lời, đơn giản là có thể bắt trái tim đối phương làmtù binh. Nhưng đối với địch nhân, hắn lại vô cùng lạnh lùng và tàn độc. Thủđoạn rất ác độc, võ công cao siêu thực sự làm người ta sợ hãi. Hắn là ngườilợi hại nhất mà muội đã gặp. Một đao ngày hôm qua của hắn, sợ rằng cả đời nàymuội không thể quên được." Nói xong nàng kể lại chuyện bị tập kích trên đườngngày hôm qua cho ba người nghe.

Ba nữ nhân của Bách Hoa Môn nghe thấy vậy đều lộ ra vẻ kinh hãi, trong mắthiện lên vẻ không thể tin nổi. Chung Văn Quyên hỏi: "Muội thực sự đã tận mắtnhìn thấy, Hoa Tinh chỉ dùng một đao đã biến một rừng cây thành bình địa. Thậtsự lợi hại như vậy sao, không có khả năng?

Dương Anh khẽ thở dài nói: "Muội lúc đó cũng không tin, nhưng sự thật ngaytrước mặt, mà muội lại tận mắt nhìn thấy thì có thể không tin được sao. Sự báđạo của Hoa Tinh thực sự làm người ta khiếp sợ. Muội thực không nghĩ ra mộtthân võ công của hắn làm cách nào mà luyện thành, sao lại cao cường và bá đạođến vậy. Hắn lúc đó đứng yên trong không trung mà không ngã, toàn thân tản mátra chân khí màu đen giống hệt như một Ma thần. Khí thế đó, sự uy nghiêm đó,thực sự làm cho người ta dù muốn quên cũng không thể quên được."

Hoa Ngọc Như từ từ bình tĩnh lại, liếc nhìn xung quanh. Nàng đột nhiên hỏi:

"Nếu nói như vậy, chúng ta gia nhập liên minh với Phượng Hoàng thư viện thì cótác dụng gì với các nàng. Hoa Tinh đã lợi hại như vậy, một mình hắn còn lợihại hơn tất cả chúng ta cộng lại. Như vậy thì sao Phượng Hoàng thư viện lạicần phải liên lạc với chúng ta, để chúng ta tham gia liên minh chứ. Tế Nam lúcnày đã bắt đầu xảy ra biến hóa, chúng ta có nên hợp tác với bọn họ không? Haylà chúng ta nên chủ động một chút, trước hết nghĩ biện pháp ứng phó với nhữngbiến đổi sắp xảy ra."

Chung Văn Quyên trầm giọng nói:

"Việc này môn chủ nên suy nghĩ rõ ràng. Tế Nam lúc này rất hỗn loạn, nhưngcũng không phải nhằm vào Bách Hoa Môn chúng ta mà tới. Chúng ta chỉ cần nắmbắt được mọi động tĩnh trong Tế Nam thành, chuẩn bị từ trước thì tin rằng sẽkhông khó để vượt qua thời gian nguy hiểm này. Mù quáng quyết định sẽ rất bấtlợi cho chúng ta."

Dương Anh nói: "Tình hình Võ lâm lúc này theo tin tức mà ta nghe được từ HoaTinh thì đã có không ít người chạy tới Tế Nam. Rất nhanh ở đây sẽ trở thànhtiêu điểm của toàn Võ lâm Trung nguyên. Bí mật Hắc long đàm, vật mà Đỗ đạithiện nhân tặng cho Hoa Tinh đều biến thành đối tượng tranh đoạt của mọingười. Đồng thời bốn phái Hoa Sơn, Võ Đang, Hằng Sơn và Thanh Thành đều đangchạy tới Tế Nam. Hơn nữa còn có Mộc Tây Tạp đệ nhất cao thủ tái ngoại sợ rằngcũng đã đến đây. Thành Tế Nam đã rơi vào trong một màn tinh phong huyết vũ. Màđây lại là địa bàn của chúng ta, một khi xảy ra chuyện sẽ trực tiếp ảnh hưởngđến sự tồn vong của chúng ta. Khi đó, chúng ta sẽ lựa chọn lui lại phía sau,hay là đi tới? Lúc này đây xem ra Hoa Tinh và những cao thủ thần bí có thể chochúng ta một cơ sở để tham khảo. Hoa Tinh đã từng nói một câu. Hắn nói Địabảng mà Võ lâm thư viện đưa ra, từ nay về sau không thể so sánh với nhữngngười này. Cao thủ trên Địa bảng sợ rằng không chịu nổi một kích của các caothủ ẩn thế. Với thực lực của Bách Hoa Môn chúng ta sợ rằng không thể trêu chọcnhững người đó."

Trầm ngâm một lát, Hoa Ngọc Như nhẹ giọng nói: "Bất kể như thế nào, Bách HoaMôn đã thành lập hơn hai mươi năm. Bây giờ đã phát triển đến bước này, ta sẽkhông dễ dàng buông tha. Mặc kệ trắc trở bao nhiêu, chúng ta đều phải khắcphục, kiên cường đi tới. Còn về chuyện của Hoa Tinh, đến lúc đó sẽ theo tìnhhình mà có quyết định. Nếu như bọn họ chân thành, mà chúng ta lại đối mặt vớinguy hiểm thì ta sẽ đáp ứng đề nghị của bọn họ. Dù như thế nào, chúng ta cũngphải bảo vệ được cơ nghiệp của Bách Hoa Môn, nghĩ biện pháp phát triển."

Kiều Phượng Ngâm nói: "Không sai, Bách Hoa Môn đã trải qua nhiều năm như vậy,cũng đã gặp không ít việc trắc trở, chúng ta đều không phải đều khắc phục đượcsao? Tin rằng lần này chúng ta cũng có thể khắc phục khó khăn, vĩnh viễn đứngvững trong Võ lâm."

Dương Anh nhìn ba người, nàng khẽ thở dài không nói gì thêm. Chuyện tương laiai có thể nói chính xác được chứ. Hoa Ngọc Như đứng dậy, nhìn những bông hoasen trên mặt nước, nàng nói: "Bây giờ, Tế Nam nếu như xảy ra đại sự, chúng tasẽ tạm thời lực chọn lui lại để bảo tồn thực lực. Nếu như thực sự không thểlui lại thì phản kích cũng không muộn. Có Hoa Tinh ở đây tin rằng người bìnhthường khi không biết rõ quan hệ giữa chúng ta và hắn sẽ không dám dễ dàng đếnđây sinh sự. Dù sao cái tên đồ đao đã khiến thiên hạ khiếp sợ. Tin rằng kẻkhông sợ chết sẽ không nhiều lắm."

Nói xong, nàng nhẹ nhàng xoay người rơi xuống mặt nước, đạp sóng mà đi.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...