Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 2



Lam y thiếu niên rời khỏi nơi đó một dặm, thẳng hướng đông nam mà đi. Thu phụcxong "Hồng Tuyến Xà" khiến cho hắn cảm thấy rất cao hứng, mà việc ăn hắc liêncũng bắt đầu phát sinh hiệu ứng. Lam y thiếu niên phát hiện được một cỗ chânkhí âm hàn hùng mạnh từ đan điền thăng khởi, nhanh chóng chạy khắp các kinhmạch lớn toàn thân, được bản thân hấp thụ mau lẹ. Lam y thiếu niên thân phậnthần bí này, võ công cực cao, người bình thường nếu như ăn xong linh vật ngànnăm ấy, đều phải dẹp bỏ suy nghĩ ngồi xuống điều tức, hấp thu tinh hoa củalinh vật. Nhưng lam y thiếu niên lại không có sự gì, căn bản cho rằng khôngđáng lo, cứ theo lệ thường chạy đi. Kỳ thực sở dĩ lam y thiếu niên như vậy,cũng là có nguyên nhân. Thứ nhất, thiếu niên này đã bái hai vị cao nhân làm sưphụ, học thành nhất thân võ công ngạo thị thiên hạ. Trong đó một vị sư phụ lànhân vật tuyệt thế danh dương tứ hải năm xưa, còn vị kia lại là Cuồng tiếu "Tàtôn" trong "Tà ma song chí tôn" nổi danh thiên hạ trăm năm trước. Cuồng tiếu"Tà tôn" cùng với Thiên sát "Ma tôn" hiệu xưng là hai nhân vật lợi hại nhấtđương thế, mà "Tà tôn" lại xếp trước "Ma tôn", có thế lực to lớn của thiên hạđệ nhất nhân. Bởi vậy có thể nhìn thấy, võ công của lam y thiếu niên lợi hạiđến mức nào. Đồng thời lam y thiếu niên cũng đã học đến mười phần tà khí củasư phụ, nên là một nhân vật khó dây vào. Thứ hai, lam y thiếu niên lúc còn nhỏđã từng ăn một loại linh dược cực kỳ hiếm gặp trên thế gian, đó là thần vậttrong thượng cổ truyền thuyết - Vạn Diệu Quả. Vạn Diệu Quả danh như ý nghĩa,có chứa nhiều diệu dụng, khó dùng lời nói hết. Lam y thiếu niên sau khi tự ăn"Vạn Diệu Quả", từ đó bách độc bất xâm, công lực đột ngột tăng mạnh, một ngàyngàn dặm. Cũng chính vì như vậy, hắn mới có thể với niên kỷ này luyện thành vôthượng tuyệt học của hai vị sư phụ. Đồng thời cũng thèm đếm xỉa đến dược lựccường mãnh của hắc liên.

Lại nói lam y thiếu niên đi về hướng tây nam, qua nửa giờ, đến một vách đácheo leo. Thiếu niên dừng lại, nhìn tình cảnh sườn núi dốc đứng cả trămtrượng. Từ trên lao xuống, cảnh tượng tuyệt đẹp, vài dặm sơn lâm rộng lớn thuhết trong đáy mắt. Nhẹ nhàng nhìn về nơi xa, vẻ mặt thiếu niên phù hiện ra nétcười kỳ dị. Tình hình đó, phảng phất như thiên hạ to lớn, đều ở dưới chân hắnhết. Gặp dịp từ trên cao nhìn xuống, bao quát hết mọi núi nhỏ, khí thế ngạothị thiên hạ đó không còn nghi ngờ gì nữa đã triển lộ ra. Dưới ánh mặt trời,lam y thiếu niên toàn thân phát ra hào quang bảy màu mờ mờ ảo ảo, lóe lên rồibiến mất. Thu hồi mục quang, lam y thiếu niên nhìn xuống phía dưới huyền nhai,cách hắn ngoài ba dặm có một thung lũng, có rất nhiều khối đá xếp thành mộttrận pháp, khiến cho lam y thiếu niên chú ý. Lam y thiếu niên mỉm cười nhànnhạt, thân thể đang giữa lưng chừng không trung cứ thế bắn tới, nếu người kháctrông thấy, còn tưởng rằng hắn nghĩ không còn lối thoát, nên nhảy xuống váchnúi tự sát. Thân thể lam y thiếu niên chầm chậm bay xuống dưới, nhẹ nhàng rơivào trong cốc, không bám một chút bụi nào. Người vừa đáp xuống đất, liền vọtthẳng tới tòa thạch trận. Dừng chân ngoài thạch trận, vẻ mặt lam y thiếu niênhiện ra nụ cười tà dị, nhìn thạch trận. Thiếu niên tự mình nói: "Kỳ quái, ởđây sao lại có loại thạch trận thế này? Ai đã bày ra, thạch trận này bên trongcất giấu cái gì?" Nói xong hai mắt khép hờ, yên lặng nhìn thạch trận. Qua mộtthời gian, lam y thiếu niên lại mới nói: "Quả là trận pháp lợi hại, thiên hạsợ rằng không có bao nhiêu người có thể phá giải được, ai bày ra 'Ngũ hànhkhốn tiên trận' tại đây, xem ra bên trong nhất định ẩn tàng bí mật gì, hôm nayđã gặp, ta nên tiến lên xem thử."

Nói xong, lam sắc lóe lên, thiếu niên nghiêng mình tiến vào thạch trận. Sauthời gian một bữa cơm, bóng người màu lam xuất hiện ở một nơi khác của thạchtrận. Lam y thiếu niên lẳng lặng nhìn cảnh sắc trước mắt, hoa dại mọc khắp nơitrên đất, rất nhiều hoa cỏ dại không biết tên rải rác trước mặt. Ở không xa cómột dốc đá, chỗ ấy có một hang núi, bên cạnh là một gian thảo ốc, hiển nhiêncó người ở. Đây là cái mà thiếu niên không hiểu. Người ở đây có phải là ngườibày trận trước đây không? Hay là bị khốn tại nơi này mà không ra được?

Lam y thiếu niên dẫm mạnh chân chầm chậm bước tới, vừa đi được ba bước, chợtnghe một thanh âm kinh nghi vô bì truyền đến: "Người nào?" Thanh âm đó đã cómột chút già lão rồi.

Lam y thiếu niên dừng bước, nhìn người xuất hiện trước mặt. Đó là một lãonhân, từ y phục của lão có thể nhìn ra, lão đã ở nơi đây rất lâu rồi, quần áotrên người không chịu được đã mục nát hết. Lão nhân này ước chừng sáu lăm sáusáu tuổi, sắc mặt hồng nhuận, dáng người khôi ngô, cặp mắt kinh ngạc đang nhìnthiếu niên.

Lam y thiếu niên hỏi: "Xem hình dạng ngươi thì ở trong này không ít thời gianphải không? Nhất định rất là tịch mịch?"

Lão nhân nghe nói hồi phục tinh thần lại, than nhẹ một tiếng nói: "Năm mươinăm rồi, năm tháng dài đằng đẵng, ài! Chung quy hôm nay lại gặp được ngườisống. Khách khách…, lão thiên à, ngươi cuối cùng mở mắt rồi" Nói đến câu sau,bắt đầu khóc lớn. Đúng là, năm mươi năm sống ở đây, ai cũng phải điên như vậythôi.

Lam y thiếu niên cũng có thể cảm nhận được sự chua cay đau đớn trong lòng lão,lặng yên không nói, tĩnh lặng nhìn lão. Qua được một thời gian, lão nhân mớibình tĩnh trở lại, chú thị nhìn thiếu niên hỏi: "Người trẻ tuổi, lão phu thấtlễ rồi. Còn chưa hỏi ngươi là ai, từ đâu đến đây?"

Lam y thiếu niên cười nói: "Ta họ Hoa, tên chỉ một chữ Tinh, Hoa trong HoaSơn, Tinh trong Tinh quang." Hoa Tinh – Hoa Tâm vậy.

Lão nhân nghe nói sửng sốt: "Hoa Tinh, Hoa Tâm, danh tự này có chút quái dị,có điều rất có ý tứ. Ngươi từ đâu lại thế?" Nói xong nhìn Hoa Tinh. doc truyentai . tại

Lam y thiếu niên Hoa Tinh cười nói: "Ta chẳng qua là vô ý gặp được tòa thạchtrận rất thú vị này, cho rằng bên trong nhất định ẩn tàng bí mật gì đó, vì thếnên mới tiến vào xem thử. Đến nơi thì ra là ngươi, ngươi là ai vậy, làm sao ởnơi này cả năm mươi năm không chịu ra ngoài?"

Lão nhân nghe nói, vẻ mặt phù hiện ra ưu thương nồng đậm, than thở: "Ta là ai?Ta là ai? Là à, ta là ai hả? Vậy là nhiều năm ta đã quên ta là ai rồi, ta cũngkhông biết ta là ai rồi. Ta chỉ nhớ được, khi còn trẻ ta bài danh thứ hai trênĐịa Bảng, đến tên của ta, ta thật không nhớ nổi. Đến mức tại sao ở đây lâu nhưthế, cũng đành chịu không nhớ được, năm ấy sau khi ta tiến vào đây, rồi khôngra được nữa. Ta hao phí hết mười năm ròng rã, vẫn không ra được, từ đó ý talạnh lòng ta như tro nguội, nên ở lại đây. Năm mươi năm dài ôi, nhiều tịchmịch lắm."

Thiếu niên Hoa Tinh thấy tình hình như vậy nói: "Không cần thương tâm, hôm nayta đến đây rồi, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể đưa ngươi ra ngoài." Lão nhânnghe nói toàn thân chấn động, ngây ngốc nhìn Hoa Tinh. Rất lâu mới nói: "Ngươithật có thể mang ta đi khỏi đây?" Hoa Tinh cười nói: "Dựa vào thạch trận nàycòn chưa vây nổi được ta đâu, ngược lại ngươi ở đất này đã hơn năm mươi năm,sau khi ra ngoài liệu có còn người thân không, ngươi tính đi đâu? " Lão nhânthan nhẹ nói: "Thân nhân sớm đã chết cả rồi, phải a, ta ra ngoài sau đó lại đivề đâu? Ta không biết nữa." Hoa Tinh nói: "Như vậy được rồi, nếu ngươi bằnglòng đi theo ta, dù sao ta cũng đang muốn tìm một người hầu có võ công caocường, coi ngươi vẫn còn dùng được, võ công của ngươi ở trong võ lâm cũng đượccoi là không tệ." Nói xong vẻ mặt lộ ra nét cười nhạt kỳ dị.

Lão nhân nghe nói liền ngớ ngẩn: "Người hầu? Ngươi muốn ta làm người hầu củangươi? Ta thấy ngươi không phải nói chơi rồi, ngươi không biết là ngươi rấtngông cuồng ư? Lấy thân phận thứ hai Địa Bảng của lão phu để làm kẻ hầu chongươi, rõ là trò cười lớn."

Hoa Tinh cười nói: "Làm người hầu của ta, cũng không nhục đối với ngươi, thiênhạ vô số người muốn làm người hầu của ta, ta còn không muốn đấy. Nếu ngươi cảmthấy uất ức, có thể cùng ta động thủ tỷ thí một lần, nếu ngươi có thể tránhkhỏi năm chiêu của ta, ta liền hủy bỏ lời nói vừa rồi. Còn nếu như ngươi khôngthoát khỏi năm chiêu, vậy thì vui vẻ làm người hầu của ta. Thế nào?"

Lão nhân nghe nói, hai mắt díp lại, chăm chú nhìn Hoa Tinh nói: "Ngươi dựa vàođiều gì mà cuồng vọng như vậy, lần thứ nhất gặp mặt mà đã nhận định lão phukhông địch lại ngươi trong năm chiêu, thiên hạ cũng không có bao nhiêu ngườidám khẩu xuất cuồng ngôn đối với lão phu như thế."

Hoa Tinh cười nói: "Từ lúc bắt đầu gặp ngươi, ta đã hiểu được võ công củangươi như thế nào rồi. Nội công của ngươi đã luyện đến giới hạn đại thành mườitầng rồi, nhưng khi còn trẻ ngươi phá thân rất sớm, hơn nữa ngươi tập luyệnnội công "Ất mộc chân khí' cũng không tính là võ lâm tuyệt học chân chính, chonên, cả cuộc đời ngươi không có cơ hội tiến vào 'Thiên Bảng'. Ta nói ngươikhông phải là địch thủ năm chiêu của ta, thì ngươi không phải. Không tin cóthể thử một lần."

Lão nhân lặng lẽ nhìn hắn một hồi, rồi mới nói: "Tính ra, đã nhiều năm nay, tasớm không nghĩ đến động thủ. Nếu ngươi quả thực có thể đem ta ra khỏi đây, làmngười hầu của ngươi có lẽ cũng không tệ. Ngươi đến đây không phải muốn xem xemnơi này có bí mật gì ư? Ở đây đích xác có chứa bí mật, bên trong hang động đó,giấu vô số bảo tàng, ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ mang đi, những cái đó đốivới ta mà nói, đã không quan trọng rồi."

Hoa Tinh nghe thế cười đáp: "Thực có bảo tàng ư, cũng tốt. Về sau khỏi phảiuống gió tây bắc. Có thể đưa ta đến xem thử chứ?"

Lão nhân nhìn Hoa Tinh, nhìn không thấu được hắn. Hoa Tinh rất kỳ lạ, có thểnói là rất tà môn, khiến người khác mò mẫm không ra. Lão nhân dẫn Hoa Tinhtiến vào trong động, động rất sâu, hai người đi thẳng đến hai mươi trượng, mớixuất hiện một căn thạch thất. Thạch thất rất lớn, cao đến hai trượng, chiềurộng bốn trượng, chiều dài sáu trượng. Thạch thất rất sáng, bởi vì trên nócđộng có một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, chiếu thạch thất sáng ngời. Bêntrong có hai mươi cái giương lớn, xem bên trong thấy toàn xếp kim ngân châubáu, thực là có thể nói giàu ngang một nước. Hoa Tinh cười nói: "Những thứ bêntrong giương ngươi đã xem hết chưa?" Lão nhân đáp: "Hai mươi cái giương này,mười tám cái trước mặt ta đều xem qua, toàn bộ để các loại các dạng hoàng kimbách ngân, châu báu ngọc khí. Nhiều đến mức đếm không hết. Hai cái phía sau cólẽ cũng giống như vậy." Hoa Tinh nghe nói, nhẹ nhàng đi đến chỗ hai giươngcuối cùng, lấy tay mở ra. Trong giương thứ nhất để một số bức tự họa cổ quýhiếm, giương còn lại có một chút khác biệt. Bên trong không phải là kim ngân,mà là một hộp sắt hẹp và dài. Hoa Tinh nhẹ nhàng cầm hộp sắt lên, lão nhâncũng hiếu kỳ chăm chú nhìn hộp sắt. Mở cái hộp ra, bên trong đặt một cái ngọchạp và một thanh tiểu đao dài bảy tấc. Ngọc hạp có hình vuông kích thước sáutấc, nhẹ nhàng mở ra, bên trong đặt một số nhẫn đeo tay, Hoa Tinh đếm sốlượng, cộng lại hai mươi bốn cái. Chăm chú nhìn số nhẫn này, Hoa Tinh vẻ mặtlộ xuất một tia cười tà khí, tựa hồ đang nghĩ đến điều gì. Hoa Tinh bỏ ngọchạp và tiểu đao vào trong lòng, quay về phía lão nhân nói: "Được rồi, chúng tara ngoài thôi. Trời sắp sửa tối rồi, trước khi trời tối chúng ta phải tìm đượclối ra, ta nghĩ ngươi cũng không muốn ở lại địa phương ma quỷ này."

Lão nhân nghe thế im lặng không nói gì, lặng lẽ bám theo hắn đi ra ngoài. Rađến cửa động, Hoa Tinh nói: "Đúng rồi, về sau ngươi đi theo ta, phải đặt mộttên mới, nếu không ta làm sao xưng hô với ngươi? Ta thấy ngươi lấy cùng họ vớita thì được rồi, ta gọi ngươi là Hoa Phúc nhé, ngươi thấy thế nào?"

Lão nhân nhìn về nơi xa, thanh âm có chút trống rỗng: "Hoa Phúc thì Hoa Phúcđi, hy vọng tất cả lại bắt đầu." Hoa Tinh cười nói: "Được rồi Hoa Phúc, chúngta đi nào, số bảo tàng đó nên để lại đây, rất là an toàn. Tương lai khi muốnsử dụng, ta lại đến lấy. Đi thôi" Nói xong hướng thạch trận đi tới. Lão nhânHoa Phúc quay đầu nhìn lại địa phương đã sống trong năm mươi năm dài, trongmắt có chứa lệ hoa, lại có thương tang vô tận. Nhẹ nhàng quay đầu, theo sauHoa Tinh, lặng lẽ đi vào thạch trận. Tạm biệt, địa phương khó quên này, nơi đãsống uổng cả cuộc đời. Hôm nay ta đi rồi, tĩnh lặng rời khỏi rồi.

Đãi đắc tích niên tái hồi đầu. Kỷ hứa tâm toan kỷ hứa sầu.

Ngoảnh đầu lại nhớ năm xưa. Sầu bao nhiêu nỗi xót lòng bấy nhiêu.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...