Diễm Ngộ Chi Lữ
Tiếng rít chói tai vang lên, kình khí đã kéo sát tới người, tên hắc y nhân ởthời khắc mấu chốt liền co người lại thành một hình cầu. Chỉ thấy một đạo ngânquang hiện lên trong tay hắn, rồi toàn lực đánh về phía Hoa Tinh.
Một đạo đao mang mang theo uy lực kinh người vang lên những tiếng nổ liên hồi.Hai người vừa chạm vào nhau lập tức rời ra, đều nhanh chóng lui lại.
Chỉ thấy tên hắc y nhân này liên tục lăn mười vòng trong không trung rồi rơixuống mặt đất. Người vừa rơi xuống mặt đất giãy dụa vài cái mới có thể ổn địnhlại thân hình.
Bên kia, Hoa Tinh cười lạnh một tiếng. Cả người mượn lực bay trở lại ba thước,đứng yên tại chỗ cũ. Nhìn Hắc y nhân dưới mặt đất, Hoa Tinh cũng không tiếptục công kích hắn nữa, chỉ lạnh lùng nói:
"Lần này tại sao các ngươi lại tấn công chúng ta. Vì Hoa Tinh ta mà đến, haylà vì Tằng Khánh Hoa? Mục đích cuối cùng của các ngươi là gì. Ngươi tốt nhấtlà tự mình nói ra, ta không thích ra tay ép cung. Bởi vì như vậy sẽ rất tànnhẫn. Ta không hy vọng ngươi đến lúc đó mới cảm thấy hổi hận."
Có thể thấy vẻ kinh hoàng trong đôi mắt Hắc y nhân. Nhìn Hoa Tinh, mắt Hắc ynhân đảo đảo, hiển nhiên hắn đang suy nghĩ lời Hoa Tinh nói và phân tích tìnhhuống bây giờ.
Nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt Hắc y nhân lộ ra một tia âm trầm, lạnhlùng nói:
"Bây giờ ngươi muốn nghe được một lời từ trong miệng ta là không có khả năng.Có bản lãnh thì ngươi hãy thử xem. Ngươi tuy rằng có võ công cao cường, nhưngta cũng không sợ ngươi. Lại đây."
Dứt lời, hắn lại đương nhiên toàn lực bắn về phía Kiếm Vô Bính.
Hoa Tinh nhìn thấy hắn đột nhiên thay đổi phương hướng, không khỏi cười lạnhmột tiếng. Thân hình đột ngột xuất hiện trên mặt đất vừa vặn ngăn cản hắn.Trường đao vung lên, một cỗ khí thế bá đạo phát ra, chém thẳng vào eo hắn.
Hắc y nhân biến sắc, hắn không nghĩ được rằng Hoa Tinh lại nhanh như vậy,trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi. Nhìn đao mang đã tới trước ngực, Hắcy nhân vung đoản kiếm lên phát ra mười chín kiếm, đồng thời cầm kiếm ngangngực toàn lực ngăn cản một đao bá đạo của Hoa Tinh."
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân hình Hắc y nhân như quỷ dị tránh ra batrượng. Đồng thời hắn cũng nhanh chóng tránh né, đề phòng Hoa Tinh tiếp tụccông kích. Hoa Tinh theo sát phía sau hắn như bóng với hình, phát ra đao mangđen ngồm tạo thành một tấm lưới xung quanh bốn phía Hắc y nhân, vũng vàng vâylấy hắn.
Ngân quang lóe lên, một tiếng gầm phẫn nộ phát ra từ miệng Hắc y nhân.
Hoa Tinh lạnh lùng quát lên:
"Diệt tuyệt xuất, quỷ thần tru. Diệt tuyệt thiên la."
Dứt lời, một đạo đao cương mang theo lực lượng hủy diệt cùng với khí trụ dàihơn mười trượng điên cuồng chém ra.
Một tiếng nổ cực mạnh vang lên, dưới mặt đất đã bị bổ ra một hố sâu hơn batrượng. Máu vãi ra như mưa, Hắc y nhân kêu lên thảm thiết một tiếng. Toàn bộphần thân dưới của hắn giống như bị róc thịt ra vậy, chỉ còn lại có nhữngchiếc xương trắng, vô cùng kinh hãi. Hắc y nhân nằm trên mặt đất, cả ngườikhông ngừng run lên vì đau đớn.
Hai tay không gừng cào xé cơ thể cho bớt đau đớn. Nhìn thấy cảnh tượng kinhkhủng này, chúng nữ nhịn không được phải quay đầu nhìn sang chỗ khác. Đầu Hắcy nhân coi như vẫn hoàn chỉnh không bị một vết thương nào. Hắn lộ ra khuôn mặtđầy sẹo, lồi nõm, căn bản không nhìn ra.
Hoa Tinh lẳng lặng hạ xuống cách mặt đất hơn thước. Hắn nhìn người này, lầnthứ hai nói.
"Bây giờ ngươi vẫn còn có cơ hội nói bởi vì ta vẫn có hứng thú nghe. Ngươi nếunhư không muốn chịu đau đớn như thế này thì hãy suy nghĩ cho kỹ. Ta có thờigian bồi tiếp ngươi."
Người này kêu lên thảm thiết nói:
"Hoa Tinh, ngươi có giỏi thì trực tiếp giết ta đi. Con mẹ ngươi."
Hoa Tinh nghe thấy vậy càng thêm lạnh lẽo. Trường đao vung lên, chân trái Hắcy nhân từ chỗ bắp chân đã bị chặt đứt, ngay lập tức một vòi máu bắn ra.
Tên Hắc y nhân đau đến mức gào lên một tiếng. Hoa Tinh lạnh lùng nói:
"Giết người có rất nhiều phương pháp, như thế này cũng có thể giết người. Nóimau, ta cứ hỏi một lần sẽ chém xuống một tay hoặc một chân của ngươi. Ta xemngươi có thể chịu được đến lúc nào.
Hắc y nhân nghe thấy thế, cả người hắn đang đau đớn đến mức sắp điên lên rồi.Hắc y nhân điên cuồng hét lên:
"Được, ta nói cho ngươi. Lần này chúng ta đến đây chủ yếu là muốn giết TằngKhánh Hoa. Đương nhiên nếu như có thể thuận tiện giết luôn ngươi là tốt nhất.Về phần lai lịch của chúng ta thì ngươi có lẽ không biết. Bởi vì chúng takhông phải là người của bốn tổ chức sát thủ ở Trung nguyên này. Mà chúng tađến từ một sơn cốc không có danh tiếng ở Tây Vực. Nơi đây chuyên môn bồi dưỡngsát thủ.
Hoa Tinh vung trường đao lên, lại chém xuống cái chân còn lại. Hắn lạnh lùngnói:
"Ta muốn biết tên và vị trí cụ thể của sơn cốc. Tin rằng ngươi sẽ nói cho tabiết phải không?"
Ánh mắt lóe lên quang mang màu đen. Hoa Tinh lúc này có vẻ rất tàn khốc.
Hắc y nhân không ngừng kêu lên thảm thiết, rống to nói.
"Hoa Tinh, mẹ ngươi không phải là người, ngươi là đồ tạp chủng. Ngươi sau nàychết không được tử tế, ngàn đao sẽ phân thây ngươi. Lão tử nói cho ngươi biếttên nơi đó, ngươi phải giết ta. Không giết ta thì cha mẹ ngươi chính là conrùa rụt cổ. Nơi đó là một sơn cốc ở dưới chân núi Côn Lôn gọi là Tuyệt Sinhcốc. Ngươi chỉ cần đến đó hỏi, là có thể hỏi ra. Được rồi, giết ta đi, giết tađi."
Mắt Hoa Tinh trầm xuống, hắn nhìn xuống rồi chém ra một đao. Nhất thời mộttiếng nổ vang lên, tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt đã im bặt. Dưới mặtđất, Hắc y nhân đã biến thịt nát xương tan, hóa thành tro bụi.
Hắn xoay người nhìn về phía Tử Ngọc Hoa. Hoa Tinh đi tới bên cạnh chúng nữ, mởmiệng nói:
"Ở đây đã kết thúc rồi, chúng ta sang bên kia nhìm xem sao.
Lại nói tới Đao Vô Phong chạy sang hỗ trợ Tử Ngọc Hoa thì lúc này hai ngườibọn họ đang giao chiến quyết liệt. Cảm giác đầu tiên của Đao Vô Phong chính làkhí thế trên người Tử Ngọc Hoa vô cùng bá đạo.
Mà khí thế trên người kẻ địch lại tràn đầy nhuệ khí, giống như một mũi tên rờicung vậy, vô cùng sắc bén. Cẩn thận quan sát hai người giao chiến, Đao VôPhong phát hiện ra rằng mỗi một lần Tử Ngọc Hoa dồn tên Hắc y nhân vào nguyhiểm thì tên này luôn giơ cung lên muốn bắn. Mỗi một lần Hắc y nhân làm nhưvậy, Tử Ngọc Hoa đều vô cùng cẩn thận, tự động né tránh.
Lúc này, Đao Vô Phong thấy Hắc y nhân lần thứ hai giơ cung lên muốn bắn, lậptức thân hình nhanh như điện đến gần hắn. Trường đao vung lên mang theo uy lựccường đại đột nhiên phát động tấn công.
Một đạo đao mang đỏ rực dài ba trượng mang theo uy lực kinh thiên đột nhiênchém thẳng xuống Hắc y nhân từ phía sau. Tử Ngọc Hoa thấy thế không khỏi biếnsắc quát to:
"Cẩn thận, mau tránh. Không nên cứng đối cứng với hắn."
Cùng lúc khi Tử Ngọc Hoa rống to, trong mắt Hắc y nhân lộ ra một tia hung ác.Hắn quay người lại về phía Đao Vô Phong, buông cánh cung ra. Một cỗ lực lượngvô cùng cường đại không thể tin nổi được phát ra từ trên cây trường cung khôngcó tên đánh thẳng vào một đao kinh người của Đao Vô Phong.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, người Đao Vô Phong run lên há mồmphun ra một ngụm máu tươi. Cả người bị chân khí cường đại đánh bay ra xa.
Tử Ngọc Hoa hét lên một tiếng thật lớn, thừa lúc tên Hắc y nhân quay người lạiđánh mạnh một chưởng trúng lưng Hắc y nhân. Nhất thời tên Hắc y nhân này bịđánh bay ra ngoài.
Máu không ngừng phun ra trên người Hắc y nhân. Nhưng cùng lúc hắn bị đánh bayra, liền lập tức xoay ngược trường cung lại bắn về phía Tử Ngọc Hoa. Tiếng giórít ghê rợn, tiến khí sắc bén làm cho Tử Ngọc Hoa đang muốn đuổi theo lập tứcdừng lại, né người tránh khỏi một tiễn đó.
Mà tên Hắc y nhân sau khi rơi xuống đất lập tức ẩn vào trong đất, vô cùng quỷdị.
Khi đám người Hoa Tinh đến nơi thì chỉ thấy Đao Vô Phong đang bị trọng thươngnằm trên mặt đất, hoàn toàn không còn chút sức để đứng lên. Mà Tử Ngọc Hoa lạiđang cẩn thận tra xét mặt đất hòng tìm ra phương vị mà tên Hắc y nhân đang ẩnnáu và giết chết hắn. Nhưng tìm thật lâu cũng không phát hiện được gì. Hiểnnhiên thổ độn của tên Hắc y nhân này rất thần bí.
Hoa Tinh bảo Kiếm Vô Bính cẩn thận kiểm tra vết thương của Đao Vô Phong, cònmình thì lại đi đến bên cạnh Tử Ngọc Hoa. Hắn mở miệng nói:
"Không cần tìm nữa, ngũ hành độn thuật của người này rất thần diệu. Trừ Phibớt tung mặt đất may ra mới tìm được hắn, nếu không cũng không có biện phápgì. Ngươi giao chiến với hắn lâu như vậy, có phải là phát hiện ra bí mật gìcủa hắn?"
Tử Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh, hơi lo lắng nói: "Võ công của người này mặc dùkhông bằng tiểu đệ, nhưng cây trường cung trong tay hắn làm cho người kháckhiếp sợ. Nếu đệ không nhìn lầm thì cây trường cung trong tay hắn chính làChấn Thiên Cung trong truyền thuyết. Cây cung này có uy lực vô cùng mạnh mẽ vàbá đạo, đứng thứ nhất trong tất cả các thần cung. Nó còn bá đạo hơn cả Huyềnthiên thần cung."
Hoa Tinh nghe thấy vậy không khỏi than nhẹ một tiếng nói:
"Lần này xem ra toàn bộ các cao thủ đang ẩn mình trong Võ lâm đều xuất thế.Bảo giáp xem ra cao thủ trên Địa bảng mà Võ lâm thư viện phát ra căn bản khôngchịu nổi một kích. Chấn thiên hiện, Quỷ vũ xuất, Huyền thiên tuyệt, Huyết hàđồ. Một trong tứ đại hung thần trong truyền thuyết đã xuất hiện giang hồ. Tanghĩ ba thứ còn lại cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi. Khi đó hành trình củata sợ rằng sẽ là đích nhắm của vô số người, và tràn đầy kịch tính và máu. Cũngtốt, nếu như những thứ này chọc đến ta, ta sẽ đấu với chúng một trận. Để taxem dưới Diệt tuyệt của ta có mấy người còn có thể sống sót.
Tử Ngọc Hoa nhìn thoáng qua Đao Vô Phong đang bị trọng thương, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta lúc này đang có ba người bị thương nặng, xem ra tạm thời không thểđi tiếp. Trước tiên tìm một nơi râm mát để mọi người nghỉ ngơi một lát. Bâygiờ Dạ Phong, Đao Vô Phong và Tiểu Tuyết đều bị thương rất nặng, đi đường tốcđộ sẽ chậm đi rất nhiều.
Hoa Tinh nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng nói:
"Nơi này không thích hợp ở lâu, tốt nhất là rời khỏi đây đã sau đó khống chếvết thương của bọn họ. Đợi đến khi tìm được chỗ đặt chân sẽ tiến hành chữatrị. Đi thôi.
Nói xong hắn mang theo mọi người từ từ đi tới.
Một lúc sau đoàn người đi tới Bình An trấn. Đám người Hoa Tinh thuê hẳn mộtbiệt viện ọi người vào phòng nghỉ ngơi. Bởi vì Trần Lan bị thương nặng nên HoaTinh tự mình chữa thương cho nàng. Còn Kiếm Vô Bính lại hỗ trợ Đao Vô Phong.
Tử Ngọc Hoa bảo vệ mọi người, Dạ Phong tạm thời sẽ do Nguyệt Vô Ảnh giúp hắnchữa thương.
Buổi tối, khi ba người bị trọng thương đều đã ngủ, Hoa Tinh mới đi vào trongviện nhìn trăng sáng trên bầu trời. Hắn trầm ngâm suy nghĩ, nghĩ lại từ lúcbắt đầu rời khỏi Lạc Dương, mình không ít lần bị người tập kích và truy sát.Mọi người đi theo đã chịu không ít khổ. Dù cho hắn có võ công cao siêu vẫnkhiến những người bên cạnh bị thương không ít lần, nghĩ đến hắn không khỏi cảmthấy rất khó chịu. Có lẽ hắn phải thay đổi cách xử thế để đối mặt với chốn Võlâm này.
Hắn cẩn thận phân tích nguyên nhân những lần bị tập kích. Đầu tiên là hắn đãgây thù hắn rất nhiều, thứ hai là mục tiêu của mình quá lớn, quá rõ ràng. Màmình luôn ở ngoài sáng nên người khác rất dễ dàng mai phục tập kích. Khiến ìnhkhó lòng phòng bị.
Nghĩ đến những nữ nhân bên mình, Hoa Tinh không thể không buông tay. Nếu chỉcó một thân một mình không hề vướng bận thì hắn đã sớm giết cho bọn chúng kêugào thảm thiết rồi. Làm như thế nào để thoát khỏi tình hình lúc này, xoaychuyển cục diện là điều mà Hoa Tinh cần phải cẩn thận cân nhắc lúc này.
Tử Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh đang trầm ngâm suy nghĩ. Hắn không nói gì nhưngtrong đôi mắt lộ ra một tia sáng kỳ lạ. Hoa Tinh đang suy nghĩ rất trầm tĩnhnhưng không hề mất đi khí chất mê người của hắn. Nên khiến cho Tử Ngọc Hoa đãbị Hoa Tinh hấp dẫn.
Nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời, trên mặt Tử Ngọc Hoa lộ ra một tia ethẹn, ngượng ngùng hiếm có, càng thêm xinh đẹp.
Hoa Tinh quay đầu lại nhìn Tử Ngọc Hoa. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn cànglàm tôn lên vẻ mê người của hắn. Mỉm cười, Hoa Tinh nói: "Tối nay trăng rấtđẹp, rất thích hợp cho những đôi tình nhân hẹn nhau."
Nói xong, Hoa Tinh còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Tử Ngọc Hoa liếc nhìn hắn một cái rồi thôi. Nhìn xung quanh một chút, Tử NgọcHoa nhẹ giọng nói:
"Vừa thấy đại ca đang trầm ngâm suy nghĩ, đại ca đang nghĩ gì vậy. Là đang suynghĩ đến địch nhân lần này hay là đang nghĩ khi đến Bách Hoa Môn nên làm thếnào để có thể thu thập hoàn toàn mỹ nữ trong Bách Hoa Môn vào tay?"
Hoa Tinh khẽ cười nói:
"Thực ra ta cũng đã nghĩ đến, nhưng còn không nghĩ ra đáp án. Ta nhớ rằng khingươi giao thủ với người kia, toàn thân phát ra một lồng chân khí màu vàng rựckhí thế vô cùng cường đại. Ta nếu như không đoán sai thì đây chính là tuyệthọc trấn cung Long Đằng Vân Hải của Long Thần Thiên Cung, có đúng không? Chỉlà bộ võ công này hình như không thích hợp thi triển ở tình huống như vậy. Tanói có đúng không?
Mắt Tử Ngọc Hoa hơi biến nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Hắn cười hỏi:
"Hoa đại ca có phải muốn hỏi tiểu đệ rốt cuộc có thân phận gì mà biết bộ võcông này phải không? Thực ra nói hay không nói cũng không có vấn đề gì." Textđược lấy tại TruyệnFULL
Nói xong, hắn nhìn thẳng vào mắt Hoa Tinh, dường như muốn nhìn ra suy nghĩtrong lòng Hoa Tinh lúc này vậy.
Hoa Tinh nghe thế không khỏi nghĩ một chút. Đúng vậy, hắn có thân phận gì mìnhcó để ý sao? Chỉ sợ là không thèm để ý đến. Với tính cách của hắn, hắn khôngđể ý nhiều làm gì. Mà có bao nhiêu thứ đáng giá để hắn lưu ý chứ?
Rất ít, từ khi xuất đạo đến nay, ngoại trừ khi biết được thân phận của Tô Ngọckhiến hắn có vài phần kinh ngạc ra. Sau đó là Thiên anh đại pháp khiến hắn chúý ra thì những chuyện khác hầu như chưa có chuyện gì làm hắn kinh hãi cả.
Nhìn Tử Ngọc Hoa, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Ta là người rất tùy ý, tất cả đềulàm theo ý mình. Cho nên ta thực sự cũng không để ý nhiều đến thân phận củangươi. Nhưng thực ra ta cũng có thể đoán ra được thân phận của ngươi. Cho nênta tin rằng có một ngày ngươi sẽ tự mình nói cho ta biết. Trời cũng đã tối,ngày mai còn phải lên đường, ngươi về đi nghỉ đi."
Tử Ngọc Hoa khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi. Giữa không trung truyền đếnmột giọng nói quan tâm: "Đại ca cũng nghỉ sớm một chút đi. Ngủ ngon."
Nhìn Tử Ngọc Hoa đã rời đi, Hoa Tinh mới xoay người đi vào phòng mình.
Trở vào phòng, nhìn thoáng qua Lý Thải Tú. Trong mắt mắt Hoa Tinh lộ ra mộttia trầm tư. Đi tới bên giường, Hoa Tinh nằm trên giường nhẹ giọng nói: "Nếunhư khi nào nàng muốn rời đi thì hãy nói cho ta biết. Ta sẽ cân nhắc việc thảnàng rời đi. Mặc kệ trong lòng nàng có còn hận ta hay không, nhưng dù sao nàngcũng đã từng quan hệ với ta. Ta cũng không đành lòng thấy nàng chết trước mặtta. Đúng như nàng nói khi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Giữa hai chúng taluôn phải đối mặt. Nàng rất đẹp, rất có sức hấp dẫn với nam nhân. Cho nên d�dàng buông tha nàng ta cũng không muốn. Nhưng dù sao quan hệ giữa chúng ta quáphức tạp, ta cũng không thể xử lý nàng. Trên đường đi ta đã gặp rất nhiều lầntập kích, mà nàng bây giờ đang bị phong ấn võ công, nên vô cùng nguy hiểm chonàng. Có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ chết trước mặt ta. Đây là điều ta không hềmuốn thấy."
Lý Thải Tú ngẩn người, nàng không ngờ được rằng Hoa Tinh sẽ nói ra những lờinhư vậy. Nhìn Hoa Tinh đang nằm trên giường, trong lúc nhất thời Lý Thải Túrơi vào suy nghĩ. Trầm ngâm một lúc lâu, Lý Thải Tú mới mở miệng nói: "HoaTinh, ngươi có thể không biết một việc. Đó chính là trên người của ngươi cómột cỗ khí tức vô cùng tà quái. Khí tức không lúc nào không hấp dẫn mỗi một nữnhân ở cạnh ngươi. Khiến cho các nàng dần dần rơi vào trong sự bá đạo và dịudàng của ngươi, cuối cùng không thể rời đi. Ta đã từng cho rằng ngươi vẫn đùagiỡn thân thể ta, ham muốn nhục dục. Không ngờ rằng hôm nay ngươi lại nói ranhững lời này thực sự làm ta rất kinh ngạc. Ta lúc này dù có đi hay ở thì cũngcó gì khác nhau. Người bên cạnh ta đều đã bị ngươi giết hết hoặc là trở lạibên cạnh cha ta. Tương lai vẫn là kẻ thù của ngươi, vẫn phải gặp nhau, khi đólại bị ngươi bắt lần nữa mà thôi. Nữ nhân suốt đời sống vì mộng, một ngày nàođó khi mộng vỡ nát thì sống cũng còn ý nghĩ gì nữa.
Hoa Tinh nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
"Nếu như vậy nàng tiếp tục đi theo ta. Nói thật, ta hiếm khi nhân từ như vậy,đáng tiếc nàng lại bỏ qua nó. Như vậy ta cũng cảm thấy tốt hơn. Lại đây, lạibên ta. Ta muốn nhìn nàng."
Giọng nói rất nhẹ nhàng khiến cho trong lòng Lý Thải Tú run lên, không tự chủđược mà tiến sát đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Nhìn vào mắt Hoa Tinh, Lý Thải Tú khe khẽ thở dài nói: "Vì sao ánh mắt ngươilại biến hóa nhanh như vậy, không cho ta một cơ hội hận thêm ngươi. doc truyentai . Lần trước khi ngươi mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể ta, ta chí ít còn cảmthấy hận ngươi trong đầu. Nhưng còn bây giờ thì sao, trong trái tim ta còn cógì? Ngươi nếu như hiểu được quan hệ giữa chúng ta thì tại sao còn dùng ánh mắtnhư vậy nhìn ta. Ngươi chẳng lẽ không sợ tương lai ngươi sẽ đau lòng sao?"
Hoa Tinh khẽ cười nói: "Thực ra tương lai nếu như nàng có thể thay đổi dungmạo, quên đi chính mình là ai mà đi theo ta, có phải sẽ hạnh phúc hơn không?Như nàng đã nói đó, nữ nhân sống vì mộng. Khi giấc mộng cũ mất đi thì còn cógiấc mộng mới sinh ra. Không trải qua đau khổ sao biết ngọt ngào? Thả lỏnglòng mình, từ giờ nàng quên hết tất cả mọi chuyện đi, giấc mộng của nàng cònrất dài."
Nói xong hắn đỡ lấy nàng, thân hình hơi nghiêng một cái đã nằm lên trên ngườinàng.
Hoa Tinh mỉm cười nhìn vào mắt nàng, đôi một nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, độngtác rất nhẹ nhàng. Trái tim Lý Thải Tú run lên, dường như nàng không quen vớibiểu hiện dịu dàng như vậy, cả người không khỏi cứng lại để mặc cho Hoa Tinhkhiêu khích cái lưỡi mềm mại của mình, mút lấy nó. Đột nhiên người Lý Thải Túrun lên. Nàng cảm giác được hai tay Hoa Tinh đang di chuyển giữa hai chânmình. Nàng vô thức khép hai chân lại, nhìn hắn với ánh mắt khẩn cầu.
Hoa Tinh rời đôi môi mọng đỏ mê người của nàng ra, nhỏ giọng nói: "Sao, thânthể của nàng ta còn chưa biết sao mà lúc này lại xấu hổ chứ. Lại đây, thả lỏngbản thân, chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng khoái cảm."
Nói xong hắn nhẹ nhàng cởi y phục của Lý Thải Tú ra.
Không lâu sau, Lý Thải Tú cũng giúp Hoa Tinh cởi y phục, hai người lẳng lặngnhìn nhau. Chỉ thấy trong mắt Lý Thải Tú lộ ra một tia ngượng ngùng, mà trongmắt Hoa Tinh lại lộ ra một tia khen ngợi, ánh mắt không ngừng di chuyển trênngười nàng.
Chỉ thấy chân nàng đang khép chặt lại, hai tay đang đặt ngang trước ngực cheđôi bồng đảo mê người, vẻ mặt đỏ bừng càng làm cho nàng thêm hấp dẫn.
Hoa Tinh khẽ cười một tiếng, tay phải nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹnhàng tách nó ra.
Cảm giác được vẻ ngượng ngùng của nàng, Hoa Tinh cười nói:
"Không nên xấu hổ, ta sao thấy vẻ xấu hổ của nàng lại giống như một tiểu cônương vậy.
Nói xong hắn giật tay nàng lên. Nhất thời đôi gò bồng đảo căng tròn trắng muốthiện lên, hai núm đỏ hồng mê người. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Hoa Tinhcười nói:
"Thật đẹp, thực sự làm cho người ta yêu thích không muốn rời. Cũng may nàngkhông có đi, nếu không ta sẽ hối hận không kịp.
Trong tiếng cười, hai tay Hoa Tinh đều xuất hiện. Tay phải nắm lấy một nhũphong vừa tròn vừa lớn xoa nắn. Mà tay trái hắn lại nắm bàn tay nhỏ bé của LýThải Tú đưa đến giữa hai đùi mình, cảm nhận cảm giác mê người từ đôi tay củanàng.
Lý Thải Tú khép hờ đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn mê người hơi mở ra, nhẹ nhàngthỏa mãn yêu cầu của Hoa Tinh.
Đêm khuya rất yên tĩnh, nhưng trong phòng Hoa Tinh lại truyền ra những tiếngrên rỉ mê người. Chỉ thấy Hoa Tinh lúc này đang hưng phấn thưởng thức đào viênbí ẩn và gò nhũ phong của Lý Thải Tú. Bên dưới, trong miệng Lý Thải Tú khôngngừng phát ra những tiếng rên rỉ. Nàng đang ngậm bảo bối của Hoa Tinh, hoàntoàn không thể nói thành lời sự hưng phấn và khó chịu trong lòng.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn mê người càng lúc càng thành thạo, cảm giác bảo bốicủa mình càng lúc càng to lên, trong mắt Hoa Tinh lộ ra một tia quang mang màuđen.
Xoay người, Hoa Tinh đặt Lý Thải Tú lên trên người mình, dễ dàng tiến vào thânthể nàng. Chỉ nghe thấy Lý Thải Tú khẽ kêu lên một tiếng yêu kiều, cả ngườinhịn không được run lên, toàn bộ thân thể không ngừng run rẩy, đôi nhũ phongmê người cương cứng càng thêm mê người.
Hoa Tinh hưng phấn nắm lấy đôi nhũ hoa mềm mại đó, tận tình thưởng thức cơ thểnàng, toàn lực hoạt động.
Dưới bóng đêm thi thoảng truyền ra vài tiếng rên rỉ duyên dáng. Không lâu sauLý Thải Tú cả người như nhũn ra nằm bên dưới Hoa Tinh. Nàng không còn một chútnăng lực phòng ngự, cũng không còn sức để chống cự.
Cảm giác bảo bối đang sưng lên, trong lòng Hoa Tinh cũng hiểu dục vọng củamình càng lúc càng lớn. Một nữ nhân căn bản không thể thỏa mãn mình.
Vừa nhét bảo bối vào trong miệng Lý Thải Tú, hửng thụ cảm giác nàng liếm lápbảo bối của mình. Hoa Tinh vừa tự hỏi, sau này nên đối xử với những nữ nhânbên cạnh như thế nào. Có thể nên đổi phương thức thỏa mãn dục vọng của cácnàng là được.
