Diễm Ngộ Chi Lữ
Thời gian cứ thế trôi qua, hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã về đếnnơi của Hoa Tinh. Hoa Tinh mỉm cười nhìn Dương Anh, ánh mắt hàm chứa quangmang kỳ dị, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta đến rồi, cô theo ta vào thôi. À, mà cô thử đoán xem nếu nhưng ngườiđi cùng ta nhìn thấy cô thì vẻ mặt sẽ như thế nào, hoặc là nói điều gì?
Dương Anh trầm tư một chút, nhẹ giọng nói:
"Võ lâm đồn đãi Hoa Tinh ngươi bên cạnh có rất nhiều mỹ nữ, các nàng thấy ta,sợ rằng nhiều lắm cũng chỉ nhìn vài lần, hỏi một câu về lai lịch của ta màthôi.
Hoa Tinh cười nói:
"Nếu ta nói ra dự đoán của ta sợ rằng cô sẽ tức giận, nếu cô thực sự muốn biếtdự đoán của ta, chỉ cần cô hứa không được tức giận thì ta sẽ nói cho nghe."Ánh mắt Hoa Tinh hàm chứa vẻ thèm muốn nàng.
Tim Dương Anh như nhảy dựng lên, trực giác của nữ nhân khiến cho nàng hiểuđược Hoa Tinh đang có ý đồ chiếm lấy nàng, chuyện này khiến cho nàng run lêntrong lòng. Hoa Tinh bị đồn đãi thế nào nàng biết rất rõ, tuy nhiên với bộdáng anh tuấn thế này thì Dương Anh không thể không thừa nhận hắn đích thực làngười lý tưởng trong lòng vô số nữ nhân. Đặc biệt là nàng phát hiện ra trênngười Hoa Tinh có một cỗ khí tức hết sức kỳ lạ, khiến cho người ta bất tri bấtgiác rơi vào nhu tình của hắn. Một câu nói, một nụ cười của hắn đều tràn ngậpsự hấp dẫn vô cùng. Chuyện này khiến Dương Anh có vài phần khiếp đảm. Nàngcũng không rõ tại sao lần đầu tiên gặp mặt mà mình lại rung động đến thế.Trước mặt Hoa Tinh luôn tỏ vẻ kinh hoàng thất thố, hoàn toàn mất đi năng lựcphán đoán.
Hít sâu mấy hơi, Dương Anh khôi phục lại vẻ trấn định, nhìn Hoa Tinh, nhẹgiọng nói: "Ngươi cứ nói ra xem sao? Ta cũng cảm thấy hết sức tò mò, muốn biếtxem ngươi đoán sai hay đúng?" Ánh mắt kinh hoàng đã chậm rãi bình phục lại,không nhìn thấy một chút dao động nào nữa.
Đối với cách khống chế tâm tình của mình, Hoa Tinh hết sức bội phục. Nghĩ đếnđịa vị Tuần Sát Sứ ở Bách Hoa Môn cũng tương đối cao, nếu không thì làm sao cóthể dưỡng thành khí chất trầm ổn như vậy được. Hoa Tinh vẫn mỉm cười nhưtrước, nhẹ giọng nói:
"Nhớ kỹ, không được tức giận, ta đoán rằng bọn họ khi nhìn thấy cô thì cảmgiác đầu tiên chính là họ sẽ cho cô là nữ nhân của ta. Sau đó họ sẽ nghĩ tiếplà Hoa Tinh ta không biết từ đâu lại mang về một nữ nhân xinh đẹp như thế,chẳng trách Hoa Tinh dao động. Sau đó sẽ có người hỏi ta làm sao biết được cômà bọn họ lại không biết." Nói xong nhìn đăm đăm vào hai mắt Dương Anh.
Ánh mắt Dương Anh run lên, có chút kinh sợ, cực lực khống chế nỗi sợ tronglòng. Nhìn Hoa Tinh, nàng thản nhiên nói: "Sợ rằng sẽ không như thế, chúng tađi vào thôi. Ta muốn sớm được gặp Đỗ Bách Thiện." Nói xong như là đang muốntrốn tránh hắn, tiến vào. Bạn đang xem tại TruyệnFULL - .TruyệnFULL
Hoa Tinh nhìn thân ảnh động lòng người đó, khóe miệng hiện ra một nụ cười thầnbí. Mỗi nữ nhân cùng đều có phong vị khác nhau, cứ chậm rãi thưởng thức cácnàng thì mới thể cảm nhận được tư vị tuyệt vời đó. Hoa Tinh cũng tiến vào,trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý.
Hai người bước vào phòng thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái để nhìnDương Anh. Trong chúng nữ thì Lãnh Như Thủy, Ám Nhu, Nguyệt Vô Ảnh, hai ngườiDiệp Tinh đều toát ra vẻ u oán trong ánh mắt, tựa hồ oán giận Hoa Tinh quá mứcđa tình, thực sự khiến người khác ghen tức. Về phần Mai Hương thì nàng chỉkinh ngạc nhìn Dương Anh, Trần Lan thì mỉm cười nhìn Dương Anh, tựa hồ hoannghênh nàng. Lý Thải Tú đứng một bên lại than nhẹ một tiếng, trong ánh mắtmang theo một tia thở dài.
Bên kia, Tử Ngọc Hoa trừng mắt nhìn Hoa Tinh, ánh mắt có chút hờn giận. Vềphần hai người Đao Kiếm thì ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi, tựa hồ bội phục mịlực Phi thường của Hoa Tinh, săn phụ nữ với tốc độ thật kinh khiếp.
Hoa Tinh mỉm cười không nói, cũng không hề giải thích, hắn muốn biết vẻ mặtcủa mọi người. Dương Anh đứng bên cạnh cũng liếc nhìn chúng nữ, nàng hiểu đượcHoa Tinh đã đoán đúng, thật sự là xấu hổ. Nàng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ramình sẽ có một ngày bị nữ nhân của nam nhân khác dò xét như vậy, thật sự làbuồn cười.
Ám Nhu bĩu môi nói: "Hoa Tinh, ngươi lợi hại lắm, ngươi cũng rảnh rỗi lắm."Nói xong tức giận quay người bỏ đi. Trần Lan thấy thế khẽ kéo Ám Nhu lại, thấpgiọng an ủi nàng. Mà Dương Anh thấy thế thì biết nếu mình không mở miệng thìcòn rắc rối to.
Nhìn mọi, Dương Anh dừng ánh mắt trên người Nguyệt Vô Ảnh và Lãnh Như Thủy,thầm đánh giá hai nữ nhân trên Bách Hoa phổ mười năm trước, hít sâu một hơinói:
"Mọi người, ta là Tuần Sát Sứ của Bách Hoa Môn Ngọc Thủ Thiên Hương Dương Anh.Ta đến đây là vì Đỗ Bách Thiện, không biết người đó đang ở đâu, thỉnh mời chogặp.
Lời vừa nói ra, thần sắc mọi người đều khẽ biến, dùng ánh mắt cổ quái nhìn HoaTinh. Hoa Tinh nhìn mọi người, cố ý cười khổ, nói:
"Các ngươi dùng vẻ mặt như vậy nhìn ta làm gì, ta làm chuyện tốt mà lại nhìnta như vậy ư? Ta có làm gì xấu đâu mà mọi người lại dùng ánh mắt hoài nghinhìn ta như thế?" Nói xong thì vẻ mặt lộ ra vẻ oan ức, có vài phần buồn cười,khiến cho Mai Hương và Trần Lan cười to.
Hai nàng cười phá lên, mọi người cũng không nhịn được nở một nụ cười. Ám Nhuquay đầu lại trừng mắt nhìn Hoa Tinh, nũng nịu mắng: "Huynh là người tốt,người rất tốt, mang danh hộ hoa anh hùng. Hừ, huynh mang theo nữ nhân xinh đẹptrở về, không lên tiếng, không giận dữ. Biểu hiện của huynh đương nhiên phảikhiến cho người ta dùng ánh mắt như vậy để nhìn huynh chứ sao."
Hoa Tinh cười hắc hắc, xoay chuyển ánh mắt nói:
"Hắc hắc, được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta không thể ở chỗ này nhưvậy, nếu không người ta sẽ nói chúng ta không hiểu đạo đãi khách. Tiểu Tuyếtmau mời Dương cô nương dùng trà, mọi người cũng đều hãy ngồi xuống đã rồi hãynói. Vô Bính, ngươi đi một chút, nói Đỗ Bách Thiện quay về, tránh cho Dương cônương phải chờ lâu." Nói xong, chủ động bưng ghế mời nàng ngồi.
Dương Anh liếc mắt nhìn hắn một cái, đa tạ một tiếng, sau đó ngồi xuống. Đốivới điều Ám Nhu nói, nàng không nói gì thêm nữa, bởi vì nàng biết phương phápứng phó tốt nhất lúc này chính là không mở miệng, không nghe thấy. Loại chuyệnnày vốn càng nói thì càng dễ gây hiểu lầm, cho nên tốt nhất là im lặng.
Mọi người ngồi xuống xong, Dương Anh mở miệng nói: "Lúc này đây Bách Hoa Môncủa chúng tôi nhận được tin tức từ thành Thái An, nói Đỗ đại thiện nhân gặpnạn, cho nên từ sáng sớm đã đi với tốc độ cao nhất, muốn đến cứu viện, nghĩkhông ra chúng tôi đi hết tốc lực nhưng vẫn còn chậm, chỉ còn lại đó một tòatrạch viện đổ nát và vô số thi thể. Sau đó được nghe Phượng Hoàng đặc sứ nóibiết được Đỗ đại thiện nhân đang ở chỗ nào, cho nên tôi mới đến đây. Khôngbiết mọi người làm sao gặp được Đỗ đại thiện nhân như thế nào, có thể cho biếtđược hay không?
Mọi người nghe vậy đều nhìn thoáng qua Hoa Tinh, nghĩ không ra hắn mang ngườita đến đây nhưng không nói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra. Lãnh Như Thủynhìn Dương Anh, nhẹ giọng nói:
"Chuyện này cô nương nên hỏi Hoa Tinh thì tốt hơn, hắn là người biết rõ nhất,hoặc là chờ lát nữa chờ Đỗ đại thiện nhân cũng có thể biết được.
Dương Anh nghe vậy, nhìn Hoa Tinh hỏi ý. Hoa Tinh bắt gặp ánh mắt nàng, mỉmcười dịu dàng nói:
"Chuyện này hãy hỏi Đỗ đại thiện nhân là tốt nhất, ta ở chỗ này nói ra có vẻkhông tốt lắm. Dương cô nương, không biết Bách Hoa Môn tại phụ cận Tế Nam quảnlý phạm vi này đã bao nhiêu lâu? Nơi này bình thường có phát sinh nhiều đại sựvõ lâm lắm không?
Dương Anh thấy Hoa Tinh không muốn nói cũng không hỏi thêm, trầm tư suy nghĩvề vấn đề Hoa Tinh hỏi, sau đó tỏ vẻ rất sảng khoái nói:
"Bốn phía, trong phạm vi mấy trăm dặm đều thuộc về phạm vi quản hạt của BáchHoa Môn chúng tôi, cho nên bình thường chuyện phát sinh rất nhiều. Lúc biếtđược nơi này có chuyện, ta cũng phải đi từ Hoàng Hà về Tế Nam, sau đó mới đếnđây cho nên thời gian có chút chậm trễ.
Hoa Tinh mỉm cười gật đầu, đoạn nói một câu mà Dương Anh cảm thấy rất khóhiểu:
"Thì ra là phạm vi rộng lớn như vậy, nơi này địa thế bằng phẳng, dân giàu lựcmạnh, là một vùng đất rất phì nhiêu. Lần này cô chạy đến đây mặc dù cho rằngcó hơi chậm trễ nhưng ta lại nghĩ rằng cô đến rất đúng lúc, nếu cô nương đếnsớm thêm một chút nữa sợ rằng sẽ là bất hảo, không thể cản được." Lời này nóira thì ai cũng có thể hiểu được, ngoại trừ Dương Anh.
Dương Anh tính tình sảng khoái, không hiểu lập tức hỏi ngay:
"Ngươi nói ta không thể cản nổi là ý gì? Ngươi có thể nói rõ ra một chút đượckhông?
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Hoa Tinh cười nói:
"Đỗ đại thiện nhân trở về thì cô hãy hỏi. Rất nhiều chuyện cô hỏi người đó sẽtốt hơn hỏi ta. Được rồi, mọi người đã về đến rồi.
Quả nhiên, ngoài cửa truyền vào thanh âm của Dạ Phong và Kiếm Vô Bính. DạPhong vừa tiến vào lập tức quét mắt nhìn Dương Anh một cái, ánh mắt có phầnthần bí cười cười. Đỗ Bách Thiện trong thấy Dương Anh thì vẻ mặt buồn bã bithiết, hiển nhiên có vô số chuyện muốn nói với nàng, song không biết nên bắtđầu từ đâu, chỉ thở dài một tiếng.
Dương Anh sắc mặt mang theo một chút ưu thương, khẽ an ủi:
"Đỗ lão, chuyện cũng đã xảy ra, tiền bối cũng nghĩ thoáng một chút đi. Khi vãnbối vừa nhận được tin đến đây thì đã quá muộn, thật là vạn lần xin lỗi. doctruyen tai . Nhưng việc này Bách Hoa Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàngbuông tay, nhất định sẽ tìm ra hung thủ, trả lại công đạo cho tiền bối. Bâygiờ tiền bối hãy nói cho vãn bối nghe qua một chút về đặc điểm của hung thủ.Vãn bối sẽ truy xét thân phận địch nhân.
Đỗ Bách Thiện lắc đầu thở dài:
"Hết thảy đều đã trôi qua, không cần vì ta mà làm chết thêm nhiều người nữa.Hoa Tinh đã giết được sáu người trong bảy kẻ thủ ác, người còn lại trọngthương bỏ trốn, chuyện xem như chấm dứt ở đây đi, ta không muốn cuốn thêmnhiều người vào vòng xoáy này nữa." Nói xong đem mọi sự tình nói lại cho nàngnghe.
Nhìn mọi người, Đỗ Bách Thiện thở dài một tiếng, nói:
"Có lẽ lòng tốt của Đỗ Phúc đã khiến thiến địa cảm động nên mới khiến cho HoaTinh xuất hiện, vì những người vô tội báo thù. Tối hôm qua Đỗ Phúc đã nói chota biết có một đám người xin tá túc, ta nói với lão rằng lão cứ đuổi hết nhữngngười đó đi, tránh để họ liên lụy. Sau này mới biết chính Hoa Tinh đã là ngườicứu ta, trả thù cho những người vô tội đã chết.
Hoa Tinh nhìn Đỗ Bách Thiện, nói:
"Hết thảy đều là thiên ý, tiền bối cũng không cần cảm tạ vãn bối. Vốn bọn vãnbối cũng bị cảnh quan của Thái Sơn hấp dẫn nên mới tá túc lại đây. Ông trờidường như cũng không đành lòng nhìn người thiện lương bị chết không minh bạchnên mới nhịn không được rơi nước mắt, vô tình đã khiến rất nhiều chuyện đượcthay đổi. Nếu trời không mưa thì vãn bối cũng chưa về, cũng sẽ không gặp vănsĩ trung niên kia trong mưa kia. Tiền bối có muốn cảm tạ thì hãy cảm tạ ôngtrời, không cần cảm tạ vãn bối.
Dương Anh một bên nghe xong thì trên mặt lộ rõ vẻ ưu thương, thiên ý ư? Tạisao lại như vậy? Ông trời nếu muốn mượn tay Hoa Tinh trừ bạo an dân, tại saolại phải để nhiều người chết như vậy? Không lẽ ông trời muốn nhân gian trànngập bi thương sao? Căn phòng trong chốc lát đã trở nên nặng nề, không ai nóilời nào.
Hồi lâu sau, Ám Nhu chịu không được loại áp lực này, mở miệng nói:
"Chuyện đã qua, mọi người cũng nên gác chuyện ưu thương này sang một bên đi.Nói chuyện khác đi, ta cảm thấy nặng nề như vậy thì rất khó chịu." Mọi ngườinghe vậy cũng đều quay sang nhìn Hoa Tinh, chờ câu trả lời của hắn.
Toàn thân Hoa Tinh đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế cuồng đại, trong nháymắt đem hết khí tức âm trầm xua tan đi. Nhìn mọi người liếc mắt một cái, sauđó cười nói:
"Ám Nhu nói đúng, chúng ta không nên đề cập đến chuyện đau buồn này nữa, nóichuyện khác đi. Bây giờ sắc trời không còn sớm, Dương cô nương hãy để ngườicủa ta báo tin cho những người đi cùng với cô, tránh để cho các nàng lo lắng.Ta xem để mọi người cùng đến nơi này sẽ tốt, dù sao nơi này cũng rất rộng rãi.
Dương Anh nhìn Hoa Tinh, ánh mắt tỏ vẻ hân thưởng, lấy ra một ngọc bài từtrong lòng, cười nói:
"Ngươi nói cũng có lý, phiền ngươi nhờ người cầm vật này đến gặp các nàng, nóibọn họ đến đây.
Hoa Tinh tiếp nhận ngọc bài, nhìn một chút thì thấy trên đó khắc ba chữ BáchHoa Môn, ắt hẳn là tín vật, tiện tay đưa cho Dạ Phong, giao cho y đi làm việcnày. Chờ Dạ Phong rời đi xong, Hoa Tinh cười nói:
"Sắc trời không còn sớm nữa, mọi người chuẩn bị ăn uống thôi. Đêm nay chúng tasẽ mời khách phương xa dùng cơm, tránh cho các nàng nói chúng ta không hiểutiết lễ, đến khi đến đó sẽ được các nàng đáp trả lại." Nói xong ánh mắt hàmchứa thâm ý nhìn Dương Anh.
Dương Anh trong lòng chấn động, không rõ ánh mắt Hoa Tinh đại biểu cho ý tứgì, nhưng nghe hắn muốn đến Bách Hoa Môn cũng là chuyện đã khiến cho nàng giậtmình. Dương Anh hỏi:
"Hoa đặc sứ vừa rồi có ý muốn nói sẽ quang lâm bổn môn, không biết là thật haygiả, xin nói rõ cho biết.
Hoa Tinh xoay chuyển ánh mắt, cười nói:
"Người ta thường nói mỹ nữ Bách Hoa Môn nhiều như mây, ta đã đến Trung Nguyên,đương nhiên cũng phải đến nơi này. Về phần mục đích ta đến, tin rằng môn chủcủa các cô cũng đã biết, chỉ là có lẽ cô không biết mà thôi. Cô muốn biết thìcứ hỏi môn chủ của mình sẽ biết. Được rồi ngồi đây cũng đã lâu, chúng ta racửa hít thở không khí một chút đi." Nói xong, đứng dậy bước ra ngoài.
Trong viện, Lãnh Như Thủy kéo Dương Anh hỏi rõ sự tình. Bởi vì hai người đềuthuộc nhóm Bách Hoa phổ, gặp nhau mặc dù thời gian không lâu nhưng cũng cảmthấy có phần thân thiết. Ám Nhu và Mai Hương lại đứng cùng một chỗ với HoaTinh, thấp giọng nói gì đó. Sắc trời trong chốc lát đã trở nên tối đen, đèn đãđược thắp sáng, khi đó mới thấy Dạ Phong cùng sáu nữ nhân trở về. Mọi ngườichuẩn bị dùng cơm.
Trong lúc ăn, Hoa Tinh hỏi:
"Đỗ tiền bối, vãn bối nghe Dạ Phong nói chuyện của tiền bối cơ bản đã xong,chỉ còn lại hậu sự của những người đó mà thôi. Không biết sau này tiền bối cótính toán gì không? Tiếp tục ở đây hay là tìm nơi khác ẩn cư? Ngày mai vãn bốiđịnh đến Bách Hoa Môn ở Tế Nam bàn bạc một chút chuyện, nhưng đã có Dương cônương ở đây thì cũng không vội, chờ các nàng xong xuôi mọi chuyện sẽ cùng nhaurời khỏi đây một lúc.
Đỗ Bách Thiện nhìn Hoa Tinh, trầm tư một lúc lâu, lấy từ trong lòng ra mộtvật, giao cho Hoa Tinh. Nhìn kỹ thì đó là một cẩm nang, không phải rất lớn,không biết có vật gì bên trong. Hoa Tinh tiếp nhận, vừa cầm thì biết bên tronglà một cái hộp, bèn hỏi:
"Đây là vật gì? Tại sao tiền bối lại cho vãn bối?
Đỗ Bách Thiện lộ ra vẻ sầu thảm nói:
"Thứ này đã khiến cho nô bộc theo ta đã nhiều năm phải thảm tử đây. Bây giờgiao lại cho ngươi, ta đã già, chỉ có ngươi mới có năng lực giữ lấy vật đó.Coi như là báo đáp ngươi, cũng để cho ta thoát khỏi phiền não." Nói xong, nhìncẩm nang, ánh mắt lộ ra vẻ buồn phiền.
Hoa Tinh nhìn lão, khẽ nói:
"Nói thật là cho dù vật đó là thứ gì thì đối với vãn bối cũng không có baonhiêu tác dụng cả, nhưng nếu vật này lưu lại trong tay tiền bối thì sợ rằng cảđời này tiền bối cũng không được bình an. Nếu đã như vậy thì vãn bối xin nhận.Nhưng phải để cho rất nhiều người biết vật này đã rơi vào tay vãn bối, như thếthì tiền bối mới thoát khỏi phiền toái. Chuyện này có lẽ xin nhờ Dương cônương."
Dương Anh nghe vậy, ánh mắt có chút cổ quái nhìn Hoa Tinh, mở miệng nói:
"Ngày mai ta sẽ cho người loan báo tin tức này ra ngoài một cách rộng rãi, nóivật đó đã rơi vào tay ngươi. Như vậy thì Đỗ tiền bối sau này sẽ không cònphiền toái nữa. Nhưng Hoa Tinh tất sẽ có phiền toái."
Hoa Tinh cười nói:
"Ta đi đến đây đã gặp không biết bao nhiêu phiền toái, bất qua đồ đao trongtay ta không hề e ngại kẻ khác đến tìm chuyện. Được rồi, mọi người hảo hảo ăncơm đi."
