Diễm Ngộ Chi Lữ
Trong cùng một biệt viện, Hoa Tinh đang ngồi xếp bằng vận công, bức ra khí âmtà trong cơ thể. Chỉ thấy toàn thân hắn được bao quanh bằng chân khí đỏ rực,hình thành một lồng khí bao phủ hắn vào bên trong. Bốn phía, tất cả mọi ngườiđều đứng một bên theo dõi động tĩnh của Hoa Tinh.
Bên cạnh, Đỗ Bách Thiện sắc mặt thảm đạm bi thương nhìn bức tường, cả ngườirơi vào trầm tư. Lúc này đây, vốn tưởng rằng bản thân mình chết đi thì tất cảđều chấm dứt, nghĩ không ra những người đó đều tâm ngoan thủ lạt, ngay cảnhững nô bộc và Đỗ Phúc cũng đều bị giết sạch. Toàn bộ đại viện Đỗ gia, ngoạitrừ bản thân mình thì những người khác đều đã chết. Ngẫm lại đủ mọi thứ chuyệnxưa, Đỗ Bách Thiện không nhịn được lại ứa nước mắt, đau khổ vô cùng.
Ánh mắt chuyển sang nhìn Hoa Tinh, tâm lý Đỗ Bách Thiện xuất hiện sự cảmthương không nói nên lời. Quả thật là nhân sinh vô thường, lão không thể nàongờ được Đỗ Phúc thiện tâm, cho đoàn người Hoa Tinh tá túc một đêm mà đã thayđổi được rất nhiều chuyện. Hoa Tinh quá mạnh mẽ và bá đạo hoàn toàn nằm ngoàisuy nghĩ của lão. Ngẫm lại, bảy ác ma hung tàn đó thì ngoại trừ một ngườitrọng thương thoát đi thì toàn bộ đều chết trong tay Hoa Tinh, đối với nhữngngười vô tội đã chết thì đây cũng có thể xem là một sự an ủi. Chỉ tiếc là ĐỗPhúc không thể chứng kiến trường cảnh đó, lão quản gia đó đến chết cũng khôngbiết rằng ý niệm tốt của lão đã cứu một mạng của Đỗ Bách Thiện.
Ngoài cửa sổ, mưa lớn đã tạnh, bầu trời dần khôi phục lại ánh sáng thườngngày. Lúc này, toàn thân Hoa Tinh đang lưu chuyển một đạo khí lưu màu đen,chậm rãi tỏa ra ngoài, theo gió tiêu tán dần. Ngay khi khí lưu màu đen bị bứchoàn toàn ra ngoài xong thì sắc mặt Hoa Tinh đã khôi phục lại vẻ hồng nhuận,anh tuấn bất phàm thường ngày. Chúng nữ đứng một bên cuối cùng cũng đã anlòng, không còn lo lắng nữa.
Hoa Tinh mở mắt, nhìn ánh mắt ân cần của mọi người, trong lòng chợt thấy cảmđộng. Bất kể thế nào thì từ khi hắn xuất đạo hơn một tháng mà đã có nhiềungười quan tâm đến hắn như thế thì quả là chuyện rất đáng quý. Hắn nhảy cẫnglên, cười nói:
"Tốt rồi, chân khí Thiên Anh Đại Pháp âm tà đã bị ta hoàn toàn khống chế bứcra ngoài. Bây giờ đã không sao nữa, Lâm Vân mặc dù chạy thoát nhưng hắn cũngthụ thương không nhẹ, dám chắc trong vòng nửa tháng nữa hắn sẽ chưa thể hồiphục lại. Diệt Tuyệt chân khí trên Diệt Tuyệt Đao của ta không phải là dễ đốiphó, trong vòng nửa tháng nữa sẽ không thể thấy hắn đâu. Có thời gian thì đểđệ tử thư viện lưu tâm đến hành tung của hắn, lần gặp kế tiếp ta sẽ quyếtkhông cho hắn cơ hội trốn thoát nữa.
Tử Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh hỏi:
"Đại ca không sao thì tốt rồi, đệ muốn hỏi một chút, Diệt Tuyệt Đao Pháp củahuynh sao trước giờ đệ chưa từng nghe nói qua? Ai cũng biết Đao Hoàng Bá Thiêntiến bối đều dựa vào Tuyệt Trần đao mà danh dương thiên hạ, còn chưa nghe thấyngười có Diệt Tuyệt Đao Pháp."
Hoa Tinh cười nói:
"Làm một việc, nếu một tay đã đủ dùng thì cần gì phải dùng hai tay. Võ côngcũng như vậy, nếu Tuyệt Trần đao đã đủ để giải quyết hết thảy thì cần gì phảisử dụng đến Diệt Tuyệt Đao? Đạo lý chính là như thế đó."
Tất cả mọi người nhìn hắn, trong lòng đều đoán xem trên người hắn rốt cuộc cóbao nhiêu loại võ công mà mọi người không biết. Tại sao đến lúc này cũng khôngcó ai có thể đoán được trên người rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu bí mật! Đao VôPhong tò mò hỏi:
"Công tử, đến tột cùng công tử có bao nhiêu môn võ công chưa từng thi triển,có thể tiết lộ một chút không? Tình hình khi nãy thì công tử chỉ dùng một tayhay đã cần dùng đến hai tay?" Lời vừa nói ra lập tức khiến mọi người chú ý,mọi người đều nhìn đăm đăm vào Hoa Tinh, muốn biết câu trả lời của hắn.
Hoa Tinh cười nói: "Hỏi chuyện này làm gì, có đúng là muốn học một ít từ ta?Muốn học thì có thể nói thẳng, ta là người hào phóng, đương nhiên thời giancủa ta cũng có hạn, khi nào thấy ta rảnh cứ tìm đến ta là được. Về phần câuhỏi ngươi vừa hỏi, ta sẽ giữ lại, tương lai các ngươi tự nhiên sẽ biết." Nóixong, cười thần bí, ánh mắt liếc nhìn chúng nữ, sau đó đi về phía Đỗ BáchThiện cách đó không xa.
Trần Lan lúc này mở miệng nói:
"Công tử, thời gian không còn sớm nữa, tất cả mọi người vẫn chưa ăn cơm, ta đigọi rượu và thức ăn sẽ quay lại. Mọi người chờ một lát nhé." Nói xong quayngười rời đi.
Ngồi xuống bên cạnh Đỗ Bách Thiện, Hoa Tinh nhịn không được than thở:
"Nhân sinh như mộng, không cần quá để ý đến. Có nhiều thứ phải cần thời gianmới có thể quên được. Mỗi ngày đều có những chuyện không giống nhau diễn ra,chúng ta phải thích ứng với hoàn cảnh mới được. Nếu như bây giờ tiền bối chết,tin rằng tất cả những người vô tội đã chết đều không muốn điều này xảy ra. Bâygiờ tiền bối cần bình tĩnh, tỉnh táo lại tinh thần, an bài hậu sự cho nhữngngười đó, cẩn thận suy nghĩ một chút xem sau này nên làm thế nào. Lúc này đâymặc dù mọi chuyện đã trôi qua, nhưng tiền bối vẫn phải đề phòng, có thể còn cónhững kẻ khác quay lại.
Đỗ Bách Thiện nhìn Hoa Tinh, gật đầu nói:
"Cám ơn ngươi, lúc này đây, ta đại diện cho những người đã chết xin đa tạ côngtử đã vì bọn họ giết đám ác ma này. Bọn họ trên trời có linh thiêng tất sẽ cảmthấy an ủi. Nhân đây ta cũng muốn tặng công tử một món đồ, hy vọng ngươi sẽnhận lấy. Món đồ này là lúc vô tình ta có được, ai ngờ kết quả lại khiến chovô số người vô tội chết đi, ta thật là đau lòng. Có lẽ đây là tội nghiệt lớnnhất đời ta." Nói xong không nén được thở dài một tiếng.
Hoa Tinh khẽ nói:
"Hoài bích kỳ tội, đạo lý là như thế. Nói thật là vãn bối không muốn vật gìcả. Vãn bối chỉ muốn cứu tiền bối mà thôi. Thứ nhất là vì tiền bối là ngườithiện lương, từng cứu hàng trăm bách tính, thứ hai là ta bị một người làm chocảm động, vẻ mặt bi phẫn của y đã khiến cho vãn bối thật sự rung động. Về phầnvật mà tiền bối nói thì sợ rằng đối với tiền bối nó chính là họa chứ khôngphải là phúc. nguồn
Đỗ Bách Thiện thở dài một tiếng, nhìn ra ngoài song cửa, không nói một lời.Hoa Tinh nhìn lão, sau đó đứng dậy đi về phía mọi người. Lúc này, Mai Hươngmới có dịp nhìn hắn đầy quan tâm. Hoa Tinh nhìn thấy vẻ quan tâm của nàng thìkhẽ vuốt tóc nàng, dịu dàng nói:
"Yên tâm, người trong thiên hạ có thể đả thương ta sợ rằng không nhiều lắmđâu. Có thể giết được ta thì sợ rằng không có ai cả, cho nên nàng không cần lolắng cho ta. Cả đời này nàng chỉ cần biết rằng nàng vĩnh viễn là nữ nhân củaHoa Tinh ta, ta sẽ vĩnh viễn yêu nàng, ta muốn nàng phải được vui vẻ. Nàng vuivẻ thì ta cũng sẽ vui vẻ. Mỗi nữ nhân bên ta, ta đều hảo hảo quý trọng, chỉcần dùng chân tình đối đãi vối nhau thì vĩnh viễn có thể ở cùng nhau. Tươnglai, chúng ta sẽ tìm một nơi sơn minh thủy tú ẩn cư, sáng sớm cùng nhau ngắmmặt trời mọc, sống cuộc sống thần tiên quyến lữ."
Ánh mắt từ khuôn mặt Mai Hương dần lướt qua Ám Nhu, Lãnh Như Thủy, Nguyệt VôẢnh, sau cùng dừng lại trên người hai người Diệp Tinh.
Nét mặt Mai Hương hiện ra một tia hạnh phúc mỉm cười, giờ phút này biểu lộ củaHoa Tinh dấu như một dấu hiệu đặc thù chạm khắc sâu tận đáy lòng nàng, nàngdịu dàng nói:
"Cả đời này, gặp gỡ huynh là may mắn lớn nhất của đời muội. Cả đời này muội sẽmãi mãi yêu Hoa Tinh, bất kể thời gian chuyển biến như thế nào thì trái timmuội cũng sẽ không thay đổi." Hoa Tinh chuyển ánh mắt lại nhìn nàng. Hai ngườicứ thế nhìn nhau.
Chúng nữ lúc này cũng nhìn Mai Hương, trong lòng tràn đầy xúc cảm. Giờ phútnày, hai người thực sự đã khiến mọi người cảm động, khiến cho những nữ nhânkhác trong lòng đều hiện ra một chút đố kỵ pha lẫn hâm mộ. Ám Nhu nhìn HoaTinh, giờ phút này hắn thật sự là dịu dàng, giờ phút này hắn đều khiến ỗi nữnhân cảm thấy rung động. Ám Nhu đột nhiên cũng hiểu ra được vì sao mỗi lần tỷtỷ Ám Vũ khi nhìn Hoa Tinh thì ánh mắt lại trở nên ôn nhu như vậy.
Nguyệt Vô Ảnh nhìn Hoa Tinh, không khỏi so sánh Hoa Tinh với cái bóng tronglòng kia. Kết quả hai người có những chỗ giống nhau nhưng cũng có điểm khácnhau. Hoa Tinh là người khó nắm bắt, khi thì ôn nhu dịu dàng như nước khiến kẻkhác thật sự si mê, khi thì thanh cuồng bá đạo, khiến người ta vừa hận vừatức. Còn cái bóng trong lòng lại là một người quân tử thanh khiết, so với HoaTinh thì có bất đồng rất lớn.
Lãnh Như Thủy nhìn hai người Diệp Tinh, sau đó ánh mắt nhìn Hoa Tinh, trong đómơ hồ tiết lộ ra vài tia tình ý. Về phần Lý Thải Tú nhìn Hoa Tinh thì ánh mắtcũng rất kỳ lạ, có cừu hận, có bội phục, có tán thưởng. Hai người Đao, Kiếmcũng nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ rõ vẻ khâm phục. doc truyen tai . Chỉ trongthời gian vài ngày, hai người đã từ nhận định Hoa Tinh là nam nhân háo sắcthành nam nhân trọng tình trọng nghĩa. Mọi người người nhìn thấy tình cảnh nàycũng đều bị Hoa Tinh gây rung động trong lòng thật sâu.
Ngay khi Trần Lan trở về thấy bộ dáng của mọi người như vậy thì không khỏingạc nhiên hỏi:
"Mọi người làm sao vậy, có chuyện gì mới phát sinh ư? Ta đã gọi thật nhiềurượu và thức ăn, một lát sẽ có người bưng đến, mọi người chuẩn bị ăn cơm đi."Trần Lan nói xong đều khiến ọi người hồi phục tinh thần, bởi vì nhiều ngườinên mọi người chia ra làm hai bàn để ăn.
Sau khi ăn xong, Hoa Tinh nhìn Đỗ Bách Thiện nói:
"Sáng mai bọn vãn bối sẽ rời khỏi nơi này đi đến Tế Nam. Nếu tiền bối cóchuyện gì khẩn yếu thì tốt nhất là chiều hôm nay xử lý cho xong, sẽ không aicó hành động ngăn cản. Nhưng nếu vãn bối rời khỏi đây xong thì tiền bối có thểsẽ có khó khăn.
Đỗ Bách Thiện nghe vậy, sắc mặt hiện ra vài tia thương cảm, nói:
"Cám ơn các ngươi, ta có vài chuyện muốn làm, có chuyện gì ta sẽ tìm cácngươi, các ngươi cứ ngồi đây nhé, ta đi trước." Nói xong, đứng dậy rời đi. HoaTinh nhìn Dạ Phong, đưa mắt ra hiệu cho y đi theo bảo vệ Đỗ Bách Thiện.
Chờ hai người rời đi xong, Hoa Tinh cười nói:
"Hôm nay cảnh đẹp cũng đã xem, đánh nhau cũng đã đánh, các người nghỉ ngơi đi.Ta đi ra ngoài một lát xem có tìm được đệ tử thư viện hay không, để bọn họ lưutâm để ý một chút chuyện. Ngọc Hoa lưu lại đây giúp ta chiếu cố đến an toàncủa mọi người nhé.
Lẳng lặng một mình đi một vòng trong thành, Hoa Tinh tìm được mấy nơi có lưuám ký của thư viện, bèn chậm rãi quanh quẩn nơi đó. Không lâu sau đã thấy mộttrung niên trong trang phục nông dân, gánh hai gánh trái cây, đi về phía HoaTinh, hô to bán trái cây, khi đến bên gần người hắn thì nói nhỏ một câu.
Hoa Tinh mỉm cười tùy ý mua vài cân táo, sau đó truyền âm phân phó vài câu,đoạn rời đi. Toàn bộ quá trình đều tốn rất ít thời gian, người ngoài tuyệtkhông thể nhìn ra điểm huyền bí bên trong.
Cửa thành, lúc này có vài con khoái mã chạy như bay, tiến vào thành Thái An.Đến gần thì thấy trên ngựa là mấy thiếu nữ khỏe mạnh rắn rỏi đang vung roingựa hét lớn, tựa hồ rất vội vàng.
Hoa Tinh đi trên đường cái, đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa vang lên, lại cócả tiếng nữ nhân lanh lảnh, hắn nhất thời tò mò quay đầu nhìn lại. Cách đókhông xa là bảy con khoái mã đang chạy đến, trên ngựa là bảy nữ nhân trẻ tuổixinh đẹp.
Chỉ thấy người cầm đầu là nữ nhân đẹp nhất, ước chứng hai lăm hai sáu tuổi,phong vận thành thục, mặc la y màu trắng phối hợp với vóc người cân đối, hếtsức hấp dẫn.
Nhìn nữ tử xinh đẹp quyến rũ như thế, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra một tia tánthưởng. Người này rất đẹp, so với Trần Lan còn lấn lướt hơn vài phần. Tuykhông bằng vẻ linh tú động lòng của Nguyệt Vô Ảnh nhưng cũng đã là hạng kiềudiễm vô song. Ánh mắt Hoa Tinh rơi vào bộ ngực đầy đặn của nàng, thầm nghĩ bộngực này so với ngực Trần Lan cũng không hề thua kém chút nào, nếu có cơ hội,hắc hắc, nhất định phải nhấm nháp một chút.
Khoái mã đi qua, hướng vào thành, rất nhanh chóng biến mất. Hoa Tinh đột nhiênnghe được có người nói:
"Xem kìa, các nữ hiệp Bách Hoa Môn lại xuất hiện. Các nàng nhất định là đãbiết được tin tức nên đến đây trợ giúp cho Đỗ Bách Thiện, đáng tiếc là đã chậmmột chút.
Hoa Tinh nghe vậy sửng sốt, thân ảnh vừa động đã lập tức chạy về đại viện củaĐỗ gia. Xa xa thì thấy đã có một đoàn người đang vây quanh phế viện Đỗ gia,nhìn vào bên trong thì thấy mấy nữ nhân xinh đẹp vừa rồi.
Giữa sân, bảy cô gái đang cẩn thận xem xét hiện trường, hiển nhiên muốn phântích sự tình đã phát sinh nơi đây. Một mặt cũng hỏi các dân chúng thuật lạinhững gì mình đã thấy để tham khảo.
Hoa Tinh nhếch miệng mỉm cười, môi khẽ nhúc nhích truyền âm nói vài câu với nữnhân cầm đầu, nhất thời khiến cho nàng chú ý đến. Nữ tử đó dùng ánh mắt ngẩnngơ nhìn Hoa Tinh, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại, thân hình lóe lên đãđến trước người Hoa Tinh. Ánh mắt Hoa Tinh lại hàm chứa thần sắc ca ngợi, nhìnhái vú phập phồng, vẻ mặt hàm chứa một nụ cười tà dị.
Nữ tử chú ý đến ánh mắt của Hoa Tinh, thân thể không nhịn được khẽ ưỡn thẳngngười, tựa hồ như lộ ra vẻ kiêu hãnh. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoa Tinh,nàng hỏi:
"Điều ngươi vừa nói là thật ư?
Hoa Tinh cười nói:
"Đương nhiên là thật, nếu cô nương muốn gặp người đó thì xin đi cùng ta." Nóixong mỉm cười, xoay người rời đi. Nữ tử nhìn theo lưng Hoa Tinh, ánh mắt lộ ravẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên nàng gặp nam nhân chỉ nói với mình một câuđã xoay người rời đi, thật sự là đặc biệt. Cho đến bây giờ, nỗi nam nhân khithấy nàng đều lộ ra vẻ ái mộ và thèm muốn, đều cố làm cho nàng chú ý đến. Duychỉ có Hoa Tinh là kỳ lạ nhất, ánh mắt của hắn rõ ràng là nhìn vào bộ ngực mêngười của nàng, nhưng tại sao lại không hỏi nàng là ai, cũng không giới thiệutên tuổi của hắn, cứ như thế mà rời đi.
Ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh đã đi được mấy trượng, nữ tử quay lại nói với sáu côgái còn lại:
"Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi thăm dò một chuyện sau đó sẽ quay lại." Nóixong thân thể tung lên, đáp xuống bên cạnh Hoa Tinh, đi theo hắn.
Hoa Tinh cũng không nhìn nàng, chỉ bước nhanh về phía trước. Chuyện này lạicàng khiến cho nữ tử xinh đẹp này cảm thấy tò mò. Xuyên qua hai con đường, độtnhiên Hoa Tinh dừng lại quay lại nhìn nàng. Nữ tử cả kinh, thiếu chút nữa đãva thẳng vào ngực hắn, nhất thời mắt ngọc lộ ra vẻ bẽn lẽn hiếm có.
Hoa Tinh ngửi được mùi hương hết sức mê người từ nàng tỏa ra, khẽ cười nói:"Mùi hương như lan như trà, dung nhan như ngọc rạng rỡ, Còn chưa thỉnh giáophương danh của cô nương, không biết có thể được biết không?" Nói xong thì mỉmcười, mị lực mạnh mẽ hiển lộ trên mặt.
Ánh mắt nữ tử bỗng dưng thất thần, cả người lúc này hệt như một tiểu cô nươngkinh hoàng thất thố, không biết nên làm gì mới đúng. Đáy mắt Hoa Tinh lộ ramột tia đắc ý, hắn cố ý trước tiên để nàng tò mò, sau đó lại thi thi triển mịlực của mình để gây ấn tượng sâu đậm với nàng. Thấy nàng lộ ra vẻ kinh hoàngtrong ánh mắt, Hoa Tinh mỉm cười thần bí, tay phải đặt lên vai nàng, nói:
"Nàng không sao chứ, có đúng là thân thể không khỏe hay không?" Ánh mắt dịudàng đầy vẻ quan tâm, hết thảy đều hấp dẫn nàng vô cùng.
Thân hình nữ tử chấn động, hồi phục lại tinh thần, ánh mắt kinh hoàng nhìnhắn, thân thể tránh sang một bên. Đáng tiếc là Hoa Tinh đang đặt tay lên vainàng, khiến cho nàng không thể dời đi được. Nữ tử sắc mặt trầm xuống, định tứcgiận mắng hắn. Thế nhưng vừa nhìn khuôn mặt của hắn đang tràn ngập vẻ quantâm, không hề có chút khi dễ nào thì trong lòng nàng đột nhiên lại mọc lên mộtcảm giác kỳ diệu.
Nàng cố bình tĩnh, nói: "Đa tạ, ta không sao cả, trước tiên ngươi buông tay rađã."
Hoa Tinh mỉm cười, khẽ buông tay ra, ánh mắt từ trên mặt nàng di dời xuống,cẩn thận đánh gia vóc người nàng một phen, sau đó lên tiếng khen ngợi:
"Quả thực là giai nhân khó gặp, không biết cô nương xưng hô như thế nào, cóthể cho biết được không?"
Nữ tử khẽ lui về sau ba bước, tránh khỏi ánh mắt mê hồn của Hoa Tinh, một mặtcất lời:
"Cám ơn đã khích lệ, ta là Bách Hoa Tuần Sát Sứ, người võ lâm xưng là Ngọc ThủThiên Hương Dương Anh. Ngươi thì sao, ngươi là ai?" Nói xong toàn thân vậnkhí, cả người khôi phục lại dáng vẻ rắn rỏi và tự tin khi nãy, thản nhiên nhìnHoa Tinh.
Hoa Tinh nghe vậy, con ngươi khẽ chuyển, cười nói: "Thì ra là giai nhân xinhđẹp của Bách Hoa Môn, bài danh thứ năm trên Bách Hoa phổ Dương Anh cô nương,thật sự là hạnh ngộ. Tại hạ thì chỉ có một chút danh khí, mong Dương cô nươngchớ có chê cười. Tại hạ họ Hoa, tên Tinh!
Dương Anh lẩm nhẩm trong miệng hai lần, đột nhiên nàng như nghĩ đến điều gìđó, kinh ngạc nhìn Hoa Tinh, hỏi:
"Không lẽ ngươi chính là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh danh dương thiên hạ, saolại xảo hợp như vậy?" Giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc, sau đó cẩn thận đánhgiá qua Hoa Tinh, chỉ có điều nàng càng nhìn thì càng hoảng sợ.
Hoa Tinh cười nói:
"Chính là tại hạ. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi." Nói thì quay người, chậmrãi bước đi. Ngọc Thủ Thiên Hương Dương Ngọc Anh theo sát bên người hắn. Haingười vừa đi vừa nói chuyện.
