Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 189



Bởi vì thời tiết đột nhiên chuyển biến nên đoàn người Hoa Tinh phải rời khỏiThái Sơn, chạy về Đỗ phủ. Trên đường, bởi vì chúng nữ sợ trời mưa sẽ khiến choxuân quang trong thân thể lộ hết ra ngoài cho nên đoàn người đi với tốc rấtnhanh.

Trên đường đi, bởi vì Ám Nhu và Lý Thải Tú đều không có võ công nên Hoa Tinhđành phải động thân ôm lấy hai nàng, thi triển khinh công về thành Thái An.Sau khi vào thành thì trời đã bắt đầu đổ mưa, người đi đường không nhiều lắm.Đoàn người Hoa Tinh cũng vì vậy mà không hề bị trở ngại, rất nhanh tiến vàothành.

Chưa về đến Đỗ phủ thì bầu trời đã đổ mưa lớn. Bởi vì mưa quá to nên đoànngười Hoa Tinh chỉ có thể đứng tránh mưa ở một mái hiên. Tất cả mọi người đềuai oán, trách móc lão thiên, đặc biệt là chúng nữ, không ngừng buông lời oántrách ông trời. Hoa Tinh chỉ biết cười khổ liếc mắt nhìn các nàng mà thôi.

Đột nhiên, Hoa Tinh nhìn thấy một người đứng dưới mưa ngẩng mặt lên nhìn trời.Đó là một trung niên văn sĩ chừng ba mươi bảy ba tám tuổi, toàn thân đã bịnước mưa thấm ướt, nhưng người đó dường như không để ý đến điều đó, chỉ đứngim nhìn trời. Khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần bi phẫn không cam lòng,tựa hồ như muốn chống lại ông trời. Đôi môi người đó khẽ nhích động, tựa hồmuốn thuật lại chuyện gì đó, đáng tiếc là đã bị tiếng mưa rơi lấn át đi. Liếcmắt một cái, Hoa Tinh đã nhận ra đây là một người bình thường, nhưng tại saohắn lại có hành vi như thế, điều này thực khiến cho Hoa Tinh chú ý.

Lúc này, những người khác cũng đã phát hiện ra trung niên văn sĩ, đều cảm thấykhó hiểu. Mai Hương nhìn người đó nói:

"Hắn làm sao vậy, không phải là bị khùng chứ, trời mưa lớn như thế nhưng lạiđứng dầm mưa. Thật là kỳ quái.

Ám Nhu khẽ nói: "Nhìn bộ dáng thì chắc là không phải là người điên, dám chắchắn đã bị chuyện gì kích thích, khó có thể cảm thụ được nên phát tiết trongmưa nỗi thống khổ của mình mà thôi. Nghĩ đến lại thấy thật thương cảm." Mọingười nghe vậy cũng đều gật đầu, nghĩ thầm rằng rất có thể là như thế.

Mai Hương tâm địa thiện lương, nhìn thấy dáng vẻ của người đó, nhịn không đượcphải nói: "Nhìn hắn thật đáng thương, chúng ta nhiều người như vậy, không bằnggiúp hắn đi, coi như làm chuyện tốt. Hoa đại ca, huynh hỏi hắn một câu xem cóchuyện gì chúng ta có thể giúp hắn được không. Không gặp thì thôi, nếu đã gặpthì chúng ta phải thử một lần đi. Huynh chẳng phải thường nói gặp gỡ là códuyên hay sao, đây có lẽ cũng là duyên phận đấy." Nói xong, nhìn Hoa Tinh,trong ánh mắt toát ra vẻ cầu khẩn. mới nhất ở truyen/y/y

Mọi người nghe vậy đều bị sự thiện lương của nàng khiến cho cảm động. Hoa Tinhnghe vậy thì nhìn nàng trìu mến, khẽ vuốt tóc nàng, gật đầu nói: "Được, ta đápứng yêu cầu của nàng. Sự thiện lương trong lòng nàng luôn là thứ mà ta hướngtới, ta sẽ đi hỏi xem hắn có cần chúng ta giúp gì không. Nói xong, buông tayra, đi về phía trung niên văn sĩ.

Mọi người nghe vậy đều nhìn Hoa Tinh và Mai Hương, ánh mắt toát ra quang mangkỳ dị. Song ngay khi Hoa Tinh đi bước đầu tiên thì trung niên văn sĩ đột nhiênngửa mặt lên trời hét to, tỏ vẻ bi phẫn không cam lòng. Chỉ nghe y giận dữ hétto: "Lão thiên, ngươi hay lắm, ngươi có thể dễ dàng định đoạt tính mạng của vôsố người. Chẳng lẽ ngươi chưa từng mở mắt nhìn xem hay sao? Tại sao, tại sao?Chẳng lẽ ngươi đã chết, ông trời không có mắt hay sao? Ha ha, bây giờ ngươi đãhối hận có đúng không? Nếu không tại sao ngươi lại khóc? Ngươi trả lời ta đi?Ngươi hối hận vì đã khiến bao nhiêu người vô tội chết đi nên bây giờ khóc cóđúng không? Lão thiên, ta hận ngươi, gia đình bách thiện, máu chảy thành sông,ngươi thật là đáng hận mà!" Tiếng gào thết đầy phẫn hận và bi thảm thật khiếncho người cảm thấy rúng động thâm tâm.

Bầu trời, một đạo sấm sét chợt hiện ra, tựa hồ như đáp lại lời nói của y. Mưato càng lúc càng thêm mãnh liệt, cuồng phong nổi lên bốn phía, như rống giận,như rít gào, mơ hồ như mang theo vài tia thê lương. Thiên địa là một mảnh hắcám, tựa hồ màn trời chiếu đất cũng đang khóc thảm. Hai tay trung niên văn sĩgiơ lên cao, lớn tiếng hỏi ông trời, thanh âm thê lương như vô số vong hồnrống giận, thảm thiết cực kỳ.

Hoa Tinh toàn thân chấn động, lời nói của trung niên văn sĩ đã làm cho tâmlinh rung động. Toàn thân đột nhiên bộc phát một cỗ khí thế cường đại, trongnháy mắt đã tản ra xung quanh. Chỉ thấy toàn thân Hoa Tinh toát ra hồng quangchói mắt, trang phục tung bay lật phật, cả người từng bước từng bước tiến vềphía trung niên văn sĩ. Nhưng làm cho kẻ khác khiếp sợ nhất chính là nước mưađã rơi xuống đều bị chân khí của Hoa Tinh bức bay sang chỗ khác, đồng thời mỗibước chân của Hoa Tinh đều cách mặt đất ba thốn, lăng không hư độ. Giờ phútnày hắn giống hệt như một pho tượng ma thần, khiến cho chúng nhân toàn thânđều rúng động.

Đi đến trước mặt văn sĩ, Hoa Tinh khẽ hỏi: "Nếu ông trời đã chết, ít nhất nhângian vẫn còn có có người có lòng nhân ái. Nếu ông trời không có mắt thì ítnhất còn có Hoa Tinh ta. Ngươi có chuyện gì bất bình có thể nói cho ta biết,chỉ cần thời gian cho phép, ta có thể hoàn thành tất cả tâm nguyện của ngươi."Thần quang trong mắt sáng chói nhìn trung niên văn sĩ.

Trung niên văn sĩ tựa hồ cảm nhận được khí thế cường đại của Hoa Tinh, ánhkhông khỏi nhìn hắn một lần. Nhìn Hoa Tinh một lúc lâu, trung niên văn sĩ mớinói: "Lời ngươi nói là thật hay sao, cho dù nguy hiểm đến tính mạng ngươi cũngnguyện ý ư?" Hỏi song thì đăm đăm vào mặt Hoa Tinh.

Hoa Tinh ngạo nghễ nói:

"Cho đến lúc này, chưa có chuyện gì có thể uy hiếp được tính mạng của ta, chonên ngươi có thể yên tâm nói ra. Chỉ cần thời gian còn kịp thì ta có thể giúpngươi hoàn thành chuyện bất bình."

Trung niên văn sĩ nhìn Hoa Tinh một lúc lâu, ánh mắt đột nhiên nhìn trời, mặccho nước mưa ròng ròng chảy xuống mặt. Hoa Tinh đột nhiên cảm giác được trênmặt trung niên văn sĩ không chỉ có nước mưa mà còn có nhiệt lệ. Hoa Tinh hiểuđược trong lòng người đó ắt hẳn phải là phẫn hận cực kỳ. Nếu không thì một đạinam nhân như vậy sẽ không thảm thiết đến mức này.

Bốn phía, mưa đột nhiên nhỏ đi một chút. Trong tiếng mưa rơi, trung niên vănsĩ tang thương nói: "Cám ơn ngươi, xem bộ dáng của ngươi thì có lẽ ngươi khôngphải là người của thành Thái An. Ngươi có lẽ cũng chỉ là du khách đến Thái Sơnngắm mặt trời mà thôi, cho nên ngươi nhất định chưa nghe qua tên một người.Người đó chính là một người đã vì dân chúng thành Thái An làm vô số việcthiện, đáng tiếc là ông trời không có mắt, tất cả dân chúng thành Thái Anchúng ta sẽ hận ông đấy ông trời ạ.

Trong lúc mơ hồ, Hoa Tinh đã nghe rõ được mọi sự. Gia đình Bách Thiện, máuchảy thành sông. Ngắn ngủi tám chữ trong trong đầu Hoa Tinh đã như nhìn thấumọi chuyện. Hắn trầm giọng hỏi:

"Ngươi có gì oan khuất và bất bình, mau nói cho ta biết, thời gian không thểquay lại, một khi nó đã qua đi thì cho dù ta muốn giúp ngươi cũng không cáchnào. Ông trời vẫn còn khóc, có lẽ có một số việc vẫn còn sinh cơ, ngươi maunói đi.

Trung niên văn sĩ nghe hắn nói thì có chút thanh tỉnh, ánh mắt có chút kỳ dịnói:

"Ngươi nói đúng, từ nơi này về phía trước, rẽ trái chừng trăm trượng là giaphủ Bách Thiện, nếu ngươi nguyện ý, cố gắng thì xem ra còn có một chút hyvọng.

Hoa Tinh gật đầu nói:

"Được, ta sẽ đi xem sao,hy vọng có thể vãn hồi được ít chuyện." Nói xong hắnquay lại nói với mọi người:

"Ta đi đây một chút." Nói xong đang định đi thì Nguyệt Vô Ảnh lên tiếng:

"Hoa Tinh, nếu ta nhớ không lầm thì từ nơi này về phía trước, rẽ phải chưa đếnmột trăm thước thì chính là chỗ chúng ta trú chân đêm qua." Lời vừa nói ra thìtoàn thân Hoa Tinh đều chấn động, những người khác cũng đều kinh hãi.

Hoa Tinh sắc mặt âm trầm nhìn trung niên văn sĩ hỏi:

"Theo lời ngươi nói thì Đỗ phủ chính là nơi ở của Đỗ Bách Thiện?" Trung niênvăn sĩ lộ ra vẻ sầu thảm, cười nói:

"Không nghĩ ra ngươi cũng đã nghe qua tên người này, đáng hận là ông trờikhông có mắt." Trong mắt Hoa Tinh đột nhiên bộc phát ra sự lạnh lùng vô cùng,thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất. Trong không trung chỉ còn thanh âmcủa hắn vang vọng:

"Ta đi trước một bước, các người đi sau." Trung niên nhìn thấy Hoa Tinh độtnhiên biến mất, toàn thân chấn động, lẩm bẩm nói:

"Trời cao không mắt hay là có mắt đây? Có lẽ…- những tiếng phái sau đều bịtiếng mưa che át, không thể nghe được.

Đại viện Đỗ gia, mưa to không ngừng, cuồng phong cuồn cuộn, trong viện trànngập nước mưa nhưng vẫn không rửa sạch được máu tanh trong viện. Chỉ thấy bắtđầu từ đại môn, cứ đi ba thước lại có một đầu người, hình thành một con đườngđầu người thẳng tắp đến đại sảnh.

Trong đại sảnh, chỉ thấy Đỗ Bách Thiện và lão quả gia, nét mặt buồn bã vôcùng. Ngoài hai người còn có bảy người nữa. Hơn nữa dường như bảy người khôngphải là một lộ nhân mã mà là ba nhóm người. Nhóm đầu tiên gồm có hai người, làhai lão nhân chừng sáu mươi, nét mặt âm trầm, trang phục như nhau, trước ngựcđều thêu hai miếng xương trắng bắt chéo, dĩ nhiên là kỳ nhân mà Thiên Cơ cốcmới công trên Phong Vân bảng Bạch Cốt môn. Nhóm thứ hai gồm có ba người, trongđó có một người mặc áo xanh đeo mặt nạ, nhìn không biết được bao nhiêu tuổi.Hai người bên cạnh thì chừng năm mươi tuổi, chính là bài danh thứ hai trên Địabảng Hắc Bạch Song Sát Trần Long Trương Hổ. Cuối cùng là một nhóm hai người,trong đó một người chừng bốn mươi, diện mạo có phần nham hiểm, tay cầm một cáiquạt giấy, ống tay có thêu tiêu chí của ma quỷ, khiến ọi người thập phần chúý. Người bên cạnh chừng hơn ba mươi tuổi, tay cầm trường đao, vẻ mặt hung dữkhiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, chỉ thấy gã cầm trường đao đang khống chế thân thể già lão của quảngia, quát nói:

"Có nói hay không, còn không mau nói chủ nhân người mở miệng nói rõ đồ vật đóở đâu. Nếu không hôm nay lão tử sẽ cho ngươi sống không được, chết khôngxong." Nói xong, đại đao vung lên, năm ngón tay trái của lão quản gia đều bịchặt đứt, đau đến tâm can liệt phế, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Nhưnglão không hề kêu một tiếng, chỉ có hai mắt là phẫn hận nhìn đại hán đó, nghiếnrăng nói:

"Ác ma, ta sẽ không sợ ngươi. Nếu muốn lấy ta để bức bách lão gia nhà ta thìcác ngươi đã lầm rồi.

Hán tử đó cả giận nói:

"Lão tử xem ngươi cầm cự đến khi nào, ta chưa từng thấy qua kẻ nào không sợchết." Nói xong thì trường đao trong tay lại vung lên, chặt đứt cổ tay quảngia. Quản gia cắn chặt răng, không kêu một tiếng nào. Hán tử tiếp tục vung lênba đao liên tiếp, chặt đứt toàn bộ hai tay, máu tươi phun trào. Đỗ Bách Thiệnchợt thét lên:

"Dừng ta, các ngươi là lũ ác ma, có giỏi thì đến đây hành hạ ta, đừng nên hànhhạ người vô tội.

Gã đại hán hung dữ và gã mặt trắng âm hiểm cùng nhau cười nói:

"Rất đơn giản, chỉ cần ngươi nói ra vật đó đang ở đâu thì ta sẽ nói Dã Ngưubuông tha cho hắn. Ngươi không cần phải lo lắng cho hắn. Nếu không như thế thìđợi lát nữa máu tươi bao phủ toàn thân của hắn thì ngươi hối cũng không kịp."Thanh âm âm trầm, vẻ mặt tươi cười giống hệt ác ma mỉm cười.

Đỗ Bách Thiện sắc mặt biến đổi liên tục, lão đối với quản gia Đỗ Phúc có thâmtình sâu đậm, tình huống này thật khiến lão đau đớn. Lúc này Đỗ Phúc khuôn mặtvặn vẹo, nhìn Đỗ Bách Thiện, lớn tiếng nói:

"Lão gia, không nên để bọn chúng uy hiếp, tôi chết không sao cả, nhưng ngàingàn vạn lần không thể nói cho bọn chúng biết, nếu không thì hơn mười nhânmạng của Đỗ gia ta sẽ là hy sinh vô ích. Bọn ác ma này đích thị là không cómắt, chỉ cần ngài nói ra thì bọn chúng sẽ lập tức giết ngài." Vừa nói xong thìđại hán đã tung ra một quyền đánh gãy răng quản gia, máu tươi từ miệng ào àotuôn ra.

Đỗ Bách Thiện nhìn Đỗ Phúc, trầm giọng nói:

"Hay lắm Đỗ Phúc, khi còn sống chúng ta ở cùng một chỗ, ta là chủ ngươi làphó, sau khi chết đi thì ngươi là chủ ta là phó. Chúng ta vĩnh viễn ở bênnhau, bất kể là nơi nào." Nói xong quay sang nhìn gã trung niên cầm quạt giấy:

"Đến đây đi, các ngươi đừng mơ tưởng đoạt được vật đó, ta cho dù chết cũng sẽkhông nói ra. Đến đây đi lũ ác ma, sớm muộn các ngươi cũng sẽ phải trả giá."Nói xong thản nhiên nhìn bảy người, không có vẻ gì là sợ hãi cả.

Hai nhóm người còn lại không hề mở miệng, cũng không hề động thủ, chỉ lẳnglặng đứng nhìn bọn họ, đợi cho Đỗ Bách Thiện không chịu được sự tra khảo sẽnói ra nơi giấu thứ vật đó. Đỗ Phúc toàn thân máu tươi nhìn Đỗ Bách Thiện,giọng khàn khàn nói:

"Lão gia cả đời chính trực, cứu không ít người, tôi cam tâm tình nguyện làmphó cho ngài, lúc này lại mất mạng ở đây, nhưng tin chắc ông trời sẽ giángxuống tai ương lên đầu bọn chúng. Ngài không thấy ngay cả trời cũng đang khóchay sao? Ông trời cũng có nước mắt. Lão gia, lão bộc xin đi trước một bước."Nói xong thì thần quang trong ánh mắt dần trở nên lờ mờ xuống.

Mất máu quá nhiều đã khiến quản gia không còn chịu đựng được nữa, tính mạng đãmất đi. Một vị quản gia cả đời trung nghĩa cuối cùng đã mang theo sự bi phẫnrời khỏi thế gian. Một tiếng sét đánh vang trời như thể hiện nỗi bất bình khônxiết này.

Đỗ Bách Thiện trào nước mắt, run giọng nói:

"Hay lắm, Đỗ gia ta có ngươi là một vinh hạnh, cứ đi trước đi. Ta sẽ theongươi đi sau, cho dù con đường đó có âm u lạnh lẽo thì ta cũng sẽ ở bên ngươicả đời. Kiếp sau chúng ta sẽ cũng ở chung một chỗ." Tình cảnh thảm thiết ở đâythực khiến cho kẻ khác rơi nước mắt. Nhưng bảy kẻ kia không hề có một giọtnước mắt nào, tựa hồ bọn chúng sinh ra đã mang trong người dòng máu lạnh củađộng vật, không hề bị cảnh tượng trước mắt gây rung động.

Gã trung niên cầm quạt âm hiểm cười nói:

"Xem bộ dáng của ngươi thì dám chắc là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta sẽcho ngươi thấy một chút kiến thức." Nói xong quạt giấy trong tay điểm liên tụcvài cái lên người Đỗ Bách Thiện, một cơn đau đớn từ trong tâm can phế phủ lậptức truyền khắp người Đỗ Bách Thiện. Toàn thân lão run rẩy lẩy bẩy, nét mặtthống khổ vô cùng. Nhưng lão vẫn cắn răng chịu đựng, mặc áu tươi ứa ra từ đôimôi. Ánh mắt chứa đầy cừu hận, sắc bén như một thanh lợi kiếm khắc sâu vàolòng người. Nhất thời trong đại sảnh chỉ có tiếng thở hổn hển chịu đựng vàtiếng răng và vào nhau, không hề có thanh âm cầu xin nào cả.

Bên ngoài, trời mưa càng ngày càng lớn, gió thổi ào ào. Thân thể Hoa Tinh giữakhông trung như một đạo lưu quang chạy về phía Đỗ Phủ. Phía sau, Tử Ngọc Hoavà mọi người cũng toàn lực phóng đi.

Ngay khi Hoa Tinh vừa thấy đại môn Đỗ Phủ đóng chặt, hơn mười thi thể nằm rảirác quanh đó thì khí tức toàn thân bộc phát. Liếc mắt qua hắn liền nhận ra tấtcả nhưng thi thể này đều là dân thường, mọi người đều là thiếu niên, trên mặtđất vẫn còn rơi rác trường côn, thiết bổng mà dân chúng thường dùng trong nhà.Hiển nhiên dân chúng thấy Đỗ phủ gặp nạn nên cầm binh khí đến tương trợ, kếtquả là chết ở nơi này. Nhìn đại môn, toàn thân Hoa Tinh biến thành đỏ rực, cảngười như một pho tượng ma thần rực lửa, từng bước từng bước tiến về phía đạimôn.

Một tiếng nổ vang lên, cánh cửa đóng chặt đã nổ tung. Hoa Tinh bước vào nhìnthấy những thủ cấp nằm dưới đất thì ánh mắt bắn ra lửa giận, hung thủ quảnhiên là tàn độc. Nhìn kỹ một chút, Hoa Tinh mới phát giác ra đây là thủ cấpcủa những người đã phục vụ cơm cho hắn tối qua. doc truyen tai . Hắn lạnh lùngnói:

"Hãy xem Hoa Tinh ta báo thù cho các ngươi." Nói xong thân ảnh nhoáng lên,xuyên qua đại viện, vô thanh vô tức xuất hiện ở ngoài đại sảnh.

Nhìn lão quản gia chết trên mặt đất, toàn thân đẫm máu, lại nhớ đêm qua lãovẫn còn nói chuyện với mình. Hoa Tinh không khỏi cuồng nộ, khí tức như kinhthiên động địa trong nháy mắt tỏa khắp đại sảnh khiến cho những người có mặt ởđây đều phát hiện ra hắn. Bảy người nhìn hắn, trong ánh mắt đều mang theo vẻkinh ngạc.

Ánh mắt Hoa Tinh lãnh khốc nhìn bảy người như bảy người chết, không có mộtchút tình cảm. Đỗ Bách Thiện đang nghiến răng chống đỡ sự đau đớn đột nhiêncảm nhận được một cỗ khí lưu truyền vào thân thể, sự đau đớn trong nháy mắt đãtiêu tan. Nhìn thoáng qua Hoa Tinh, Đỗ Bách Thiện lại nhìn vào thi thể ĐỗPhúc, khóe mắt tuôn ra lệ nóng liên tục.

Người cầm quạt đưa mắt nhìn sáu người còn lại, sau đó chuyển ánh mắt lên ngườiHoa Tinh. Thời khắc này, bảy người trong đại sảnh đều cảm nhận được sát khítỏa ra từ người Hoa Tinh, biết rõ Hoa Tinh có ý bất thiện, đều ngấm ngầm vậncông cảnh giác. Người cầm quạt nói:

"Ngươi là ai, tại sao lại đến nơi này. Nếu ngươi không muốn chết thì tốt nhấtlà lập tức rời đi. Nếu không thì sẽ trả giá vì tội liều lĩnh đấy." Nói xong cốý đưa mắt nhìn sáu người kia như muốn nhắc nhở Hoa Tinh.

Hoa Tinh lạnh lùng nói:

"Ta là ai không quan trọng, các ngươi hung tàn như thế không cần biết ta là aiđể làm gì. Ta là người đã xin tá túc ở đây tối qua, còn chưa có đưa tiền. Chonên bây giờ ta đến đây là định trả tiền, bất quá ta đã thay đổi chủ ý, ta sẽlấy bảy tính mạng các ngươi xem như tiền phòng." Nói xong hoành ngang XíchHuyết đao, thân thể bộc phát ra khí tức bá đạo bao trùm thân thể của bảyngười.

Bảy tên đó hừ lạnh vài tiếng, đồng thời nói:

"Thật là cuồng vọng, không hỏi xem bọn ta là ai đã sính cường, thật là nguxuẩn.

Hoa Tinh lạnh lùng nói:

"Giết các ngươi so với giết heo cũng không khác bao nhiêu, đừng cho rằng thânphận các ngươi bất phàm mà ta không giết. Các ngươi dám chắc là người của BạchCốt môn và Ma môn có đúng không?

Nhất thời đại sảnh trở nên căng thẳng vô cùng. Một hồi mưa gió đã bộc phát,kết quả sẽ như thế nào đây? Hoa Tinh đang phẫn nộ có thể giết sạch bảy ngườinày không?

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...