Diễm Ngộ Chi Lữ
Dưới ánh nắng chói chang Hoa Tinh dẫn theo đoàn người, rong ruổi hướng về phíaTế Nam chậm rãi đi tới. Trên đường, Hoa Tinh láo liên ánh mắt liếc nhìn phíasau, trong ánh mắt ẩn ẩn chứa một vẻ cười thần bí. Nhìn thấy thực giả DiệpTinh bị thương, Hoa Tinh mỉm cười nói: "Hai vị cô nương lúc này đến TrungNguyên, nếu là tìm người, vì sao phải bí mật như thế chứ? Tây Tà Môn này cũngkhông phải là môn phái bình thường, bọn họ một khi theo dõi một mục tiêu nàosẽ không dễ dàng buông tay. Theo ta nghĩ, hiện tại hai vị cô nương hành tungđã bại lộ, chỉ sợ thời gian sau này muốn tìm người của các cô, sẽ càng ngàycàng kéo dài đây! Tuy rằng các cô hiện giờ đi cùng với chúng ta, có thể tạmthời không có gì nguy hiểm. Nhưng tình hình rất phức tạp, không chỉ là trốntránh, đó là không được phép. Điểm này, hai vị cô nương có lẽ cũng hiểu đượcchứ?"
Chỉ thấy hai cô Diệp Tinh quay mặt nhìn nhau thoáng trao đổi ánh mắt với nhautrên nét mặt đều lộ ra chút ảm đạm. Bắt đầu vẫn là Diệp Tinh kia mở miệng nhỏnhẹ nói:
"Việc này, chúng ta tạm thời cũng không tiện nói ra, vì nó có thể liên luỵ đếncả các người cũng sẽ gặp phải phiền toái, đó không phải là chuyện chúng tamuốn nhìn thấy. Đối với việc ra tay tương trợ của các người, ba người chúng tatrong lòng rất cảm kích, sau này nhất định sẽ nghĩ biện pháp báo đáp cácngười, hiện giờ xin các người không cần hỏi tới việc này nữa được không?" Nóixong trong ánh mắt mang theo một tia cầu xin nhìn Hoa Tinh.
Nhìn ánh mắt hãi sợ xinh đẹp kia khiến cho lòng người ta xót thương, Hoa Tinhkhẽ thở dài. Chính mình đối mặt với địch nhân có thể thiết diện vô tình, nhưngđối với nữ nhân xinh đẹp, lại rất dễ dàng mềm lòng, đây quả thật là một cáinhược điểm chết người. Lẳng lặng nhìn nàng một hồi, Hoa Tinh khẽ gật đầu nói:"Nếu cô đã không muốn nói, ta đây cũng không miễn cưỡng. Bây giờ chúng ta hãynói về điểm khác đi, lần này các cô đi vào Trung Nguyên bí mật như thế, vì saolại để lộ tin tức vậy? Tin rằng với dự tính ban đầu của các cô, nhất định lànghĩ muốn bí mật lẻn vào Trung Nguyên, tìm kiếm người các cô muốn tìm. Nhưngnhư thế nào lại bị người ta phát hiện, nửa chừng thì ngăn chặn các người tạiđây chứ? Điều này, không biết các cô có thể cân nhắc sự tình kể ra không?"
Diệp Tinh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng nói:
"Chuyện lần này, với chúng ta mà nói, đúng thật là khá bí mật. Nhưng ngườikhác làm sao mà biết được, đây cũng chính là điều chúng ta muốn biết. Về phầnngươi nói hai người kia là cao thủ của Tây Tà Môn, điểm này ta cũng khôngbiết, cũng chưa từng gặp qua. Hắn có mục đích gì, ta cũng đoán không ra, cònnhư sau này còn có người khác tới tìm chúng ta hay không, chúng ta chính mìnhcũng không biết." Nói xong, trong mắt thoáng lộ ra một vẻ u sầu lo lắng.
Hoa Tinh nghe vậy, biết nàng không muốn nói ra chân tướng sự việc, cũng khônghỏi nhiều, chuyển đề tài nói:
"Bây giờ giữa trưa rồi, phía trước mọi người cũng biết, có chỗ nào có thể ăncơm không. Cứ đi giữa bầu trời nắng gắt này, nói thật, ta thì cũng không cóảnh hưởng gì, chỉ sợ mấy vị mỹ nữ phơi mình dưới ánh nắng sẽ biến thành đenđúa thì không đẹp rồi." Nói xong, lộ ra nét cười đen tối nhìn các nữ nhân bêncạnh. Ánh mắt lướt qua những bộ ngực cách một lớp lót mỏng manh đang phậpphồng lắc lư một cách mê người kia, quả thực là cực kỳ hấp dẫn.
Lãnh Như Thủy nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng nói:
"Phía trước không xa chính là thành Tế Nam, nhiều lắm là nửa canh giờ nữa nếuchúng ta đi nhanh một chút, một chốc sẽ tới. Ta thấy mọi người hay là đi tớiđó, rồi hãy nghỉ ngơi ăn uống một chầu đi." Nói xong, ánh mắt dừng lại trênmặt Hoa Tinh.
Hoa Tinh cười cười, lớn tiếng nói:
"Được, chúng ta cứ đi tới đó nghỉ ngơi ăn uống một chút, đi thôi." Nói xong,phân phó Dạ Phong phía trước dẫn đường, Kiếm Vô Bính và Đao Vô Phong hai tênbọc phía sau.
Tế Nam, chính là một cái trọng trấn trong chốn võ lâm, người trong võ lâm xuôinam tới bắc, phần lớn đều phải đi ngang qua nơi này.
Buổi trưa, đoàn người Hoa Tinh tiến vào thành Tế Nam, Dạ Phong rất nhanh đãtìm được một tửu lâu không tệ, mang theo mọi người cùng nhau đi vào. Bởi vìnhiều người, Hoa Tinh phải đặt hai bàn rượu và thức ăn. Mai Hương lục nữ vàhai cô nương Diệp Tinh ngồi cùng một bàn, Hoa Tinh cùng Tử Ngọc Hoa, Dạ Phong,Kiếm Vô Bính, Đao Vô Phong, hắc y lão giả năm người một bàn, hai bên cùng nhauchuyện trò vui vẻ.
Giữa bữa ăn, Hoa Tinh vô tình nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trong ánh mắtthoáng hiện một tia kỳ dị. Lướt mắt một vòng nhìn mọi người, Hoa Tinh đứng dậycười nói:
"Mọi người cứ từ từ dùng cơm, ta đi ra ngoài một chút, lập tức sẽ quay lại."Nói xong, cũng không giải thích gì nhiều, thân hình chợt lóe, đã xuống dướilầu. Mọi người thấy thế, không khỏi bật cười, đều bởi vì Hoa Tinh đi liền đi,cũng không kịp hỏi nhiều đã xuống lầu.
Hoa Tinh nhìn lướt qua đám người ở chung quanh qua lại như mắc cửi, thân thểkhẽ nhoáng lên một cái, ở trong ảo giác của mọi người, ngay lập tức đã chuyểnthân ra ngoài mấy trượng xa. Một đường hướng bắc mà đi, rất nhanh đã ra bắcmôn, đi vào trong một rừng cây. Từ xa xa, một cái thân ảnh động lòng ngườilẳng lặng đứng ở nơi đó đưa lưng về phía Hoa Tinh.
Hoa Tinh vẻ mặt tươi vui, thân thể phóng vọt tới vô thanh vô tức xuất hiện tạiphía sau người kia. Chỉ thấy Hoa Tinh hai tay mở ra, choàng tay ôm lấy ngườinọ vào lòng ngực, cười nói:
"Sao muội lại tới đây, có việc gì khẩn cấp đặc biệt đến cho ta biết phảikhông?" Vừa nói, hai tay mỗi bên mân mê hai gò bồng đảo đầy đặn kia, bắt đầuhưởng thụ dục vọng.
Khẽ rên một tiếng, thân thể mềm mại lập tức ngã vào lòng Hoa Tinh, dịu dàngnói:
"Công tử sao gấp như vậy a, bên người nhiều mỹ nữ như vậy đều không có chiếucố tốt cho công tử sao?"
Hoa Tinh cười nói:
"Hiếm khi được gặp muội một lần, tuy rằng mới vài ngày, nhưng cũng có vài phầnnhớ mong a. Lúc này, có chuyện gì trọng đại phải không? Phải đích thân muội tựmình tới tìm ta?" Nói xong xoay thân hình nàng kia lại. Chăm chú nhìn, khôngphải là ai khác, đúng là bài danh thứ mười trên đệ nhị giới trong Bách HoaPhổ: Quý Nguyệt Mai.
Quý Nguyệt Mai kiều mỵ liếc mắt nhìn Hoa Tinh, dịu dàng nói:
"Người ta thật ra là nhớ công tử, cho nên nhân cơ hội đi ra ngoài để gặp côngtử một chút. Đồng thời, bản thân muội, rất nhiều sự việc đều phải tự mình làm,như vậy mới yên tâm. Dù sao chúng ta mới vừa giao tiếp với Đồng Tâm Minh, bọnhọ đến tột cùng xuất phát từ mục đích nào, chúng ta tạm thời còn chưa rõ lắm.Nếu công tử ngày nào đó có thể giúp ta tìm người giúp đỡ, hết thảy chuyện kiathì tốt hơn nhiều." Nói xong thân thể nhẹ nhích động, muốn né tránh bàn taycủa Hoa Tinh kia đang xâm nhập vào trong yếm đào.
Hoa Tinh cười hắc hắc, tay phải mân mê quả cầu chân trần kia hưởng thụ phầnmềm mại. Nhìn gương mặt ngọc xinh đẹp một cái, Hoa Tinh cười nói:
"Chọn người không phải tìm tốt lắm a, bản thân muội có chọn người nào thíchhợp hay không, nếu có ta có thể ra mặt, nghĩ biện pháp để chinh phục họ, nhưngmà để cho người nọ đi chung với muội, chẳng ra làm sao."
Quý Nguyệt Mai khẽ lắc đầu nói:
"Hiện giờ tạm thời còn chưa có gặp, tuy rằng trong lòng có nhất hai người đểchọn, nhưng trước mắt cũng không biết hành tung của các nàng, cho nên cũng chỉuổng công. Lúc này, muội tới nơi này, kỳ thật là có mấy chuyện muốn nói vớicông tử, hy vọng công tử cẩn thận. Thứ nhất chính là Lâm Vân kia, hắn rất cóthể chính là tên kia, người tu luyện Thiên Anh Đại Pháp cực kỳ tà ác. Điểmnày, công tử nhớ lấy phải cẩn thận. Mặt khác, chưởng môn Túy Kiếm Môn cũng đãtới thành Tế Nam rồi, đang chằm chằm theo dõi hành tung của các người. Đồngthời, Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt vị bài danh thứ ba trên Thiên bảng, cũngđã đuổi tới. Hắn lần này là đặc biệt tìm đến công tử, hình như là hắn hoàinghi công tử giết Chiến Vân kia, muốn tìm huynh báo thù. Thứ tư là, vài mônphái thần bí trong chốn võ lâm cũng xuất hiện giang hồ. Vì thế, Thiên Cơ Cốcmột lần nữa tuyên bố một bản Phong Vân Lục kỳ nhân, mặt trên bản ghi chép mộtsố môn phái đặc thù trong chốn võ lâm, cùng với những cao thủ có thực lựcThiên bảng, nhưng không có xếp vào danh sách cao thủ trong Thiên bảng. Phầndanh sách này vừa mới đưa ra, ta đặc biệt vì công tử mang theo một bản, huynhcó thể nghiên cứu cẩn thận, sau này, cũng tránh gặp phải nguy hiểm." Nói xong,thò tay từ trong lòng lấy ra một bản Phong Vân Lục kỳ nhân, giao cho Hoa Tinh.
Hoa Tinh cũng không xem thế nào, nhẹ nhàng nhận lấy xong cười nói:
"Hiếm khi được một lần đi ra ngoài, có phải nên hảo hảo hầu hạ ta một chút haykhông?" Quý Nguyệt Mai nghe vậy, trong sóng mắt lộ ra một tia kiều mỵ, nhẹgiọng nói:
"Người ta cũng nhớ công tử, công tử nếu thích, để cho người ta hảo hảo hầu hạcông tử một chút đi." Nói xong, nhìn thoáng qua bốn phía, tựa hồ đang quan sáthoàn cảnh chung quanh.
Hoa Tinh mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Nơi này cách thành quá gần, chúng ta đi xa một chút." Nói xong, vòng tay ômthân thể của nàng, vội vàng phóng vọt đi.
Một chỗ trong rừng rậm, Hoa Tinh ngã người dựa vào một gốc đại thụ, lẳng lặnghưởng thụ Quý Nguyệt Mai hầu hạ. Chỉ thấy Quý Nguyệt Mai kéo y sam của HoaTinh xuống, ngọc thủ vuốt ve long thương hùng tráng kia, hé mở cái miệng nhỏ…Hoa Tinh trong ánh mắt lộ ra một tia kinh hỉ, lần đầu tiên hưởng thụ được đãingộ như vậy, có vẻ hưng phấn cực kỳ.
Cảm thụ phong vị kỹ thuật của nữ nhân thành thục Quý Nguyệt Mai kia, Hoa Tinhkhông khỏi nhớ lại từng chi tiết các nữ nhân đã qua tay mình. Nữ nhân bên cạnhmình không ngoài hai loại, một loại là giống như Mai Hương, Ám Vũ thuộc loạithiếu nữ e lệ thẹn thùng, một loại khác chính là như Quý Nguyệt Mai, Trần Lan,Lý Thái Tú một loại nữ nhân thành thục. Phân tích tỉ mỉ phong vị của hai loạinữ nhân, Hoa Tinh phát hiện, vẻ mặt thiếu nữ thẹn thùng kia, là đặc biệt mêngười, mà cái loại nữ nhân thành thục này chăm sóc êm dịu mềm mại, là cực kỳdụ hoặc người ta. Đều có thể nói là mỗi người mỗi vẻ mỗi thứ đều có cái haycủa nó.
Cảm giác được thân thể căng phồng…….. Hoa Tinh nhiệt huyết dâng cao, đưa longthương một phen đâm vào, bắt đầu hưng phấn đi con đường khoái hoạt của nó.Trong rừng cây, một màn cảnh phong lưu dị thường mê người đang tiến hành, đángtiếc không có người nào may mắn nhìn thấy.
Trở lại tửu lâu, tất cả mọi người dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, khôngrõ một chút của hắn, như thế nào lại lâu như vậy. Hoa Tinh thấy mọi người đềuăn xong, không khỏi cười nói:
"Xem ra ta chỉ có nước nhịn đói, thật đáng thương a!" Nói xong làm ra vẻ mộtbộ mặt đáng thương.
Trần Lan mở miệng nói:
"Công tử không cần nói đùa, mau ăn cơm đi, muội nơi này để dành một ít món ănhuynh ưa thích." Hoa Tinh nghe vậy, nhìn Trần Lan. Thấy nàng trong ánh mắt hàmchứa thâm tình, không khỏi lộ ra một chút xúc động. Mỉm cười, Hoa Tinh đemthoáng tình cảm biểu lộ của mình che dấu đi, cười nói:
"Tốt, vẫn còn Tiểu Tuyết của ta đối với ta tốt nhất, ha ha, đêm nay ta sẽ đặcbiệt thưởng cho." Nói xong, đi đến bên cạnh nàng, tiếp nhận thức ăn nàng đưaqua và lấy và để. tại
Sau khi ăn xong, Hoa Tinh cười nói:
"Các ngươi nhất định muốn biết, ta vừa rồi đi ra ngoài là làm gì phải không?Kỳ thật cũng không có gì, ta bất quá thu được một thứ này, mọi người xem đi sẽbiết." Nói xong lấy ra Phong Vân Lục kỳ nhân kia.
Tử Ngọc Hoa đi tới bên Hoa Tinh, người còn lại thì đứng phía sau hoặc hai bên,cùng nhau nhìn Phong Vân Lục kia. Tất cả mọi người cẩn thận chăm chú nhìn vàotờ Phong Vân Lục, trong ánh mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy trên PhongVân Lục này ghi lại không ít môn phái, tất cả môn phái đều có chút cổ quái kỳlạ, rất ít nghe qua. Mặt khác những cái tên người đó, cũng là bình thường hiếmkhi gặp. Chẳng qua cũng có vài người thì mọi người biết đến.
Hoa Tinh nhìn Phong Vân Lục, sắc mặt hơi trầm xuống nói:
"Thiên Cơ Cốc chính là không giống bình thường, phân chia Phong Vân Lục nàycực kỳ tường tận, tuy rằng còn có mấy vị cao thủ không nằm trên đó, nhưng đâycũng chỉ là số ít, phần lớn cao thủ lánh đời, đều có trên danh sách. Bản PhongVân Lục này, so với Thiên bảng kia thật là tỉ mỉ hơn nhiều, nhân số cũng tăngthêm không ít. Mọi người nhìn kỹ xem, phía trên này còn có Thần Châu Ngũ Dị,Giang Hồ Lục Tán, Cửu Châu Thất Tuyệt, Hồng Hoang Bát Tiên. Đồng thời còn cómười ba kỳ môn, bao gồm cả Tây Tà Môn.
Trên Phong Vân Lục này cao thủ được ghi lại trong một khoảng thời gian rấtdài. Sớm nhất có Thế Ngoại Tam Thánh tám mươi năm trước, kế tiếp là Càn KhônTứ Tuyệt. Cuối cùng trong Hồng Hoang Bát Tiên kia, có người chính là hơn haimươi năm trước mới nổi danh. Phong Vân Lục này tổng cộng ghi chép ba mươi bavị cao thủ, mà ba mươi ba vị cao thủ này, còn không có bao gồm môn chủ củamười ba kỳ môn kia. Nếu tính cả những môn chủ đó, cộng thêm nhất Cung nhị Cáctam Cốc tứ Viện thất Tuyệt vẫn lưu truyền trong chốn võ lâm, cũng liền trên cơbản ôm trọn toàn bộ cao thủ trong võ lâm.
Cao thủ mặt trên này, kỳ thật có sáu tầng lớp người trên đó, võ công đều khôngmạnh bằng cao thủ Thiên bảng. Chẳng hạn như Cửu Châu Thất Tuyệt kia, so vớicao thủ Thiên bảng còn kém một khoảng cách ngắn, võ công của bọn họ thì nằmkhoảng giữa cao thủ Thiên bảng và cao thủ Địa bảng. Còn như cái gọi là mười bakỳ môn kia, cũng đều không phải là mỗi một môn đều dùng võ công để nổi danh,tỷ như Ly Hỏa Môn, chỉ sở trường lấy hỏa khí danh chấn thiên hạ. Chẳng quanhững môn phái đó, cùng môn phái bình thường có rất nhiều chỗ khác nhau, hơnnữa bọn họ tự mình cũng có đặc điểm nhất định, cho nên liền xếp vào trong mườiba kỳ môn. Mọi người nhìn cho kỹ, tốt nhất ghi nhớ trong lòng, về sau gặp phảitrong lòng cũng có biết trước." Nói xong, ánh mắt nhìn nhìn Lý Thái Tú và ĐaoKiếm hai người.
Tử Ngọc Hoa thu hồi ánh mắt, sau một lúc trầm tư, nhẹ giọng nói:
"Phong Vân Lục này cũng còn không phải thực hoàn chỉnh, trong đó thiếu sót haiChí Tôn Tà Ma rất lợi hại kia, cùng với vài kỳ nhân. Bất quá cái này cũngkhông sai lầm, dù sao hai Chí Tôn Tà Ma kia chính là người thuộc trăm năm vềtrước, ai biết bọn họ bây giờ còn sống hay chết đây?"
Hoa Tinh nghe vậy, cười cười không nói, chỉ chậm rãi quan sát vẻ mặt mọingười. Trong những người này, Dạ Phong vẻ mặt biến hóa nhiều nhất, tiếp theolà Lý Thái Tú, Đao Kiếm hai người, trong chúng nữ, Nguyệt Vô ảnh sắc mặt hơihơi có chút biến hóa, nhưng không rõ ràng gì lắm, những người còn lại thì chỉlà tò mò, không có vẻ gì khác thường.
Hoa Tinh thu lại Phong Vân Lục, cười nói:
"Tốt lắm, cơm rượu no nê, cũng nên tách ra rồi. Hiện giờ hai vị cô nương cóthương tích trong người, ta xem hôm nay cứ tạm thời ở lại đây một đêm, sángmai rời đi. Bởi vì con đường phía trước, nói không chừng có người đang đónđường chúng ta đấy, chúng ta đúng là cẩn thận một chút thì tốt hơn, đi thôi."Nói xong đứng dậy, dẫn mọi người rời đi.
Này đi Tế Nam là đi về hướng đông, cho nên Hoa Tinh cố ý ở thành đông tìm mộtnhà khách điếm. Bởi vì nhân số đông đúc, hơn nữa vì để an toàn, cho nên HoaTinh bao trọn một tòa biệt viện. doc truyen tai . Biệt viện này phòng khôngít, có mười hai gian, Hoa Tinh cả nhóm có mười bốn nhân, cũng tạm đủ chỗ.
Sau khi phân phối xong các gian phòng, Hoa Tinh liền tự mình ra tay, trợ giúphai vị Diệp Tinh vận công chữa thương. Mà thương thế của lão giả kia, Hoa Tinhđể cho Kiếm Vô Bính ra tay, còn lại mỗi người đều tự nghỉ ngơi, ngày mai cònphải lên đường. Trong phòng, Hoa Tinh lúc này nhẹ nhàng thu hồi bàn tay đặttrên lưng hai nàng, trong ánh mắt hàm chứa một tia quang mang kỳ quái. Nhìnvào hai nàng đang nhập định, Hoa Tinh sắc mặt khẽ biến, nhíu đôi chân mày, tựahồ trầm tư suy nghĩ chuyện gì.
Hoa Tinh ngồi ở trước mặt hai người, nhìn hai gương mặt ngọc kia giống nhaunhư đúc, lẳng lặng chờ hai nàng tỉnh lại. Nhìn thấy ánh mắt hai nàng lộ vẻ hơingượng ngùng, Hoa Tinh dửng dưng cười nói:
"Không cần thẹn thùng, sau này khi mọi người hiểu về nhau, các ngươi sẽ từ từquen dấn. Ta có một sự việc nói cho hai người các ngươi biết, sau khi nghexong, các ngươi nếu nguyện ý thì đem bí mật trong lòng nói cho ta biết. Nếukhông muốn, thì sau này nói sau. Ta lúc vận công chữa thương cho hai người cácngươi, phát hiện ra hai người các ngươi kinh mạch cùng thường nhân bất đồng.Kinh mạch của hai người các ngươi so với một số người phải cứng cáp hơn rấtnhiều, điều đó đối với luyện võ người mà nói là chuyện tốt. Nhưng kỳ quái làtrong kinh mạch của các ngươi, ẩn chứa một cỗ Huyền Âm khí mạch cực kỳ dàyđặc. Cổ Huyền Âm khí mạch đó không chịu sự khống chế của các ngươi, thườngxuyên có thể bất thình lình ở trong kinh mạch các ngươi chạy ngược chiều, làmảnh hưởng nghiêm trọng tới tu vi của nội lực. Đồng thời, còn có một điều chínhlà thể chất của các ngươi cùng với thường nhân bất đồng, các nữ tử bìnhthường, thân thể là trong âm chứa dương, là thân thể Thiếu Âm. Mà thể chất củahai người các ngươi, lại là trong âm chứa âm, thành thân thể Thái Âm, đó làthế gian cực kỳ hiếm thấy. Phải chi các ngươi tu luyện Thái Âm thần công củađạo gia, nhất định có thể trong vòng thời gian ba năm ngắn ngủi là có thể đạithành. Mà người khác cho dù là ba mươi năm cũng khó mà đại thành." Nói tớiđây, Hoa Tinh ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện vẻ mặt của hai nàng, đã xảy rabiến hóa rất lớn.
Chỉ thấy hai nàng liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo đầy vẻ kinhngạc, đều kỳ quái nhìn Hoa Tinh, tựa hồ bị hắn trong lời nói làm cho chấnđộng. Đợi đến lúc Hoa Tinh ngừng lời, hai nàng mới hồi phục tinh thần lại.Liếc mắt nhìn Hoa Tinh một cái, một người lên tiếng:
"Ngươi có học qua y thuật sao, bằng không vì sao ngươi có thể tra ra tìnhtrạng này?"
Hoa Tinh cười nói:
"Đối với một cao thủ võ học mà nói, học y thuật là cực kỳ dễ dàng. Ta tuy rằngchưa từng chuyên biệt nghiên cứu qua, nhưng rất nhiều chuyện, ta đều biết. Tanói hết thảy không có sai chứ, các ngươi có cái gì nghĩ muốn nói với takhông?"
Diệp Tinh nhẹ giọng nói:
"Kỳ thật chúng ta cũng có nỗi khổ, cho nên không thể nói với người khác. Điểmnày tin tưởng ngươi cũng biết, chỉ là chúng ta không rõ, ngươi vì cái gì phảinói cho chúng ta biết những điều này, là muốn chúng ta đem sự tình trong lòngnói ra sao? Việc này có lẽ ngươi cũng hiểu rõ, hôm nay chúng ta mới gặp mặtlần đầu, cho nên có rất nhiều chuyện, giữa chúng ta cũng không tiện nói rõ.Nếu một ngày nào đó chúng ta quen thuộc, chúng ta tự nhiên sẽ đem chuyện tronglòng nói cho ngươi biết, ngươi thấy chúng ta làm như vậy, có đúng không? Kỳthật nói thật ra, đi theo ngươi, ba người chúng ta cũng là có nỗi khổ buộcphải như vậy. Bởi vì ngươi là Phượng Hoàng đặc sứ, là truyền nhân của đệ nhấtnhân Thiên bảng năm đó. Chúng ta hiện tại thân phận bại lộ, bằng năng lực củachính mình, là tuyệt đối không thể vượt qua cửa ải khó khăn, đó là lý do màchúng ta có tư tâm trong lóng, nghĩ muốn mượn uy danh của ngươi, để vượt quacửa ải khó khăn này. Có lẽ điều này đối với các ngươi mà nói, là một việc rấtphiền toái, nhưng trước mắt là biện pháp duy nhất của chúng ta, chúng ta cũngkhông biết làm sao a." Nói xong khẽ thở dài, vẻ ưu thương hờ hững kia, hấp dẫnHoa Tinh một cách lạ thường.
Hoa Tinh mỉm cười nói:
"Điểm này khi ngươi mở lời muốn đi theo cùng chúng ta, ta cũng đã biết rồi. Tacũng không phải là chính nhân quân tử gì, tự nhiên sẽ không ngốc mà cho rằng,chính mình nên đi làm một ít chuyện hành hiệp trượng nghĩa. Vì thế mục đíchcủa các ngươi đi theo ta, ta tự nhiên cũng đã biết. Hiện tại ngươi chính miệngđem sự việc này nói ra, ta thật ra hết sức cao hứng. Ta có thể nói cho cácngươi biết, đúng là từ khi Hoa Tinh ta xuất đạo tới nay, còn không có nữ nhânxinh đẹp nào ở bên người ta mà bị những người khác khi dễ, hai người các ngươicũng không ngoại lệ."
Hai cô nàng Diệp Tinh liếc mắt nhìn Hoa Tinh một cái, tựa hồ vì một tiếng mỹnữ kia trong miệng của hắn, mà cảm thấy có chút được sủng ái mà lo sợ. Nhìnhai nàng thiếu nữ xinh đẹp mỗi người một vẻ, Hoa Tinh nhịn không được cườinói:
"Còn có một việc, ta còn đang định nói đây? Mặc kệ các ngươi có nguyện ý đembí mật trong lòng nói ra hay không, nhưng ta nghĩ đem một vài phỏng đoán củamình nói ra, hy vọng các ngươi nghe xong, sẽ cho ta một câu trả lời. Ta muốnnói có hai điều, thứ nhất: Thể chất của các ngươi, rất có thể chính là thânthể Thuần Âm trong truyền thuyết, cũng chính là người ta thường nói, là ngườikhi sinh vào năm âm tháng âm ngày âm giờ âm. Thứ hai: Ta nghĩ không có đoánsai, các ngươi hai người thật ra..." Nói đến đây, Hoa Tinh đột nhiên đổi thànhtruyền âm nhập mật, ở bên tai hai nàng nói một câu. Tức thì chỉ thấy hai nàngthần sắc đại biến, cực kỳ kinh hãi nhìn Hoa Tinh, lộ ra trên mặt đầy vẻ khiếpsợ và không thể nào tin được.
Thật lâu sau, nàng Diệp Tinh lúc trước lên tiếng, lẳng lặng nhìn Hoa Tinh,hỏi:
"Ngươi nếu đoán được, vậy ngươi xử lý sự việc này như thế nào? Ngươi là nghĩgiống như những người khác, cũng muốn cướp đoạt hai người chúng ta, hay làchuẩn bị làm cái gì khác sao? Tỷ như đem hai cái tai họa chúng ta đây ném rangoài cửa, tránh xa khỏi phiền toái, hay là bắt chúng ta lại, giao cho nhữngngười đó ư?"
Hoa Tinh nghe vậy mắc cười, thân thể khẽ nhích tới gần hai nàng, cách các nàngkhoảng một thước mới dừng lại. Thấy hai nàng kia hơi hơi cảnh giác, lại mangbộ dáng có chút kinh hãi, Hoa Tinh cười nói:
"Các ngươi khi nào thì nghe nói Hoa Tinh ta làm ra những việc mạo phạm này?Nếu như ta muốn làm, cũng không làm những chuyện mạo phạm này, hiểu chưa? Tahiện giờ trong lòng đã có quyết định, các ngươi nhất định nóng lòng muốn biết,phải không? Nói cho các ngươi biết cũng không sao, Hoa Tinh ta làm việc từtrước tới giờ luôn quang minh chính đại, cho nên rất nhiều người nói ta cànrỡ, hoặc là nói ta bá đạo. Nhưng điều đó đều không trọng yếu, quan trọng là...ta thích, ta cao hứng là được rồi." Nói xong đứng dậy, thoáng nhìn hai nàng,xoay mình hướng ngoài cửa đi ra. Hai nàng đều sửng sốt, Hoa Tinh vẫn chưa nóira quyết định của hắn, như thế nào đã rời đi? Hai nàng không khỏi dùng ánh mắtkỳ quái nhìn hắn.
Đi tới cửa, Hoa Tinh đột nhiên quay lại, sức hấp dẫn cực kỳ cười nói:
"Ta quên nói với các ngươi, quyết định của ta chính là muốn cưới thêm hai áithê, mà các ngươi hiện giờ đã là mục tiêu của ta. Ta đây là người quyết khôngthể đem mỹ nữ chắp tay dâng cho người, vô luận đối phương là ai đều như nhau.Các ngươi cẩn thận, nói không chừng ngày nào đó, ta liền trộm tâm hồn của cácngươi đem đi. Hắc hắc." Nói xong cười đắc ý, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng, hai cô nàng Diệp Tinh nhìn nhau, một người trong đó mở miệng nói:
"Đều nói hắn háo sắc, hoá ra háo sắc của hắn là như thế này. Ngươi nói chúngta cũng sẽ giống như các nữ nhân khác, rơi vào trong bẫy rập tình yêu của hắnsao? Có lẽ hiện giờ chính bản thân chúng ta cũng không biết, không phải sao?"
"Thật ra ngươi đã biết, bằng không ngươi sẽ không hỏi ta, đúng không?" Tronggiọng nói nhàn nhạt, mang theo vài phần mù mờ và phiền muộn.
