Diễm Ngộ Chi Lữ
Ven hồ Nam Dương, một trận đánh nhau diễn ra đã hấp dẫn không ít sự chú ý củangười khác. Hoa Tinh cùng tất cả mọi người đều tập trung quan sát, trong lòngthầm suy đoán xem trong đó ẩn giấu thứ gì, tại sao đám cao thủ thần bí khólường Tây Tà môn lại gặp Diệp Tinh. Kỳ lạ nhất chính là Diệp Tinh rất thần bí,cùng lúc mà xuất hiện hai người giống nhau y đúc, thật khiến cho người takhông biết ai là thật ai là giả.
Lúc này, tiểu hài tử cao lớn thấy hai người Diệp Tinh không mở miệng bèn nói:
"Nếu các ngươi không nói thì ta chỉ còn cách là đem cả hai người trở về, đếnlúc đó sẽ minh bạch mọi chuyện. Ta xuất thủ đây." Nói xong, thân thể nhoánglên như tia chớp, bắn về phía hai người Diệp Tinh.
Chỉ thấy hai thiếu nữ giống nhau như đúc, hai thanh trường kiếm một tả một hữutấn công tiểu hài. Kiếm quang rung lên, liên tiếp phóng ra hai mươi bảy kiếm,như một chuỗi lưu tinh, kỳ diệu tuyệt luân, chia ra tả hữu tấn công địch nhân.Kiếm pháp tinh kỳ khiến cho người xem không khỏi cảm thấy sướng mắt. Chỉ thấybóng người hợp lại rồi phân ra, tiểu hài quát lên một tiếng, thân thể như dulong giỡn nước, tránh được công kích của hai người Diệp Tinh. Hai Diệp Tinhbức lui địch nhân xong vẫn không truy kích, vẫn đứng sát nhau, cầm hai thanhtrường kiếm tạo thành một tư thế cổ quái, vững vàng thủ chắc môn hộ.
Mai Hương đứng bên cạnh Hoa Tinh chợt lên tiếng:
"Chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, không nghĩ ra hai người bọn họ lớn lên giốnghệt nhau mà ngay cả kiếm pháp cũng giống nhau, không cách nào phân biệt được.Thật là kỳ lại, ngoại trừ tỷ muội Đồng Tâm ra không ngờ còn có một đôi tỷ muộikỳ lạ này nữa.
Lãnh Như Thủy khẽ nói:
"Không thể nói như vậy, tỷ muội Đồng Tâm giống nhau bởi vì họ là hai chị em,chuyện đó cũng là dễ hiểu. Nhưng trong hai người Diệp Tinh này thì trong đónhất định có một người giả, cho nên nói bọn họ là tỷ muội xinh đẹp thì khôngđúng. Về phần kiếm pháp các nàng giống nhau thì cũng hết sức bình thường khôngcó gì là lạ cả. Vì nếu kiếm pháp đã khác nhau thì đã bị người khác nhận ra,cần gì phải hóa trang nữa.
Hoa Tinh đứng bên mỉm cười không nói, chỉ có ánh mắt là không ngừng rọi lênhai người Diệp Tinh, tựa hồ như đang thưởng thức vóc người quyến rũ của hainàng. Cả hai Diệp Tinh đều không cao lắm, nhưng nụ cười lại lả lướt vô song,trên người có mùi thủy hương nữ nhân ở Giang Nam tỏa ra khí thế cao quý vôcùng; hai vú cao vút phối hợp với eo thon mảnh khảnh, hấp dẫn sự chú ý củangười; hai gò má ửng hồng kết hợp với đôi mắt đen láy sóng sánh như viên bảothạch màu đen đang chớp động, mang theo vài phần lo lắng hết sức cuốn hút ánhmắt Hoa Tinh. Hết thảy đều là thần sắc của vưu vật tuyệt thế trần đời.
Tử Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra một tia cổ quái, nhưng nhanh chóngbiến mất, sau đó quay sàng nhìn hai Diệp Tử, nói:
"Hoa đại ca có phát hiện ra tư thế của hai người đó là một loại võ học hết sứckỳ quái không?
Hoa Tinh nghe vậy, thu hồi ánh mắt nhìn hắn, đoạn nói:
"Kiến thức của ngươi quả thực khiến ta giật mình, tuy nhiên như vậy cũng tốt,sau này có ngươi bên cạnh ta thì hay lắm, có nhiều chuyện ta không thể ra mặtthì ngươi sẽ thay ta giải quyết. Kiếm pháp của hai người này rất tốt, chỉ cómột khuyết điểm duy nhất chính là công lực chưa đủ, không cách nào phát huyđến tột cùng uy lực. Các nàng cũng biết được điều này nên chỉ thủ không công,dùng Âm Dương Lưỡng Nghi thức nghiêm phòng tử thủ, kéo dài thời gian, nhưngxem qua tình thế thì các nàng hẳn sẽ không thủ được bao lâu nữa, cuối cùngcũng sẽ bị cao thủ Tây Tà môn phá vỡ.
Mai Hương nghe xong bèn nói:
"Hoa đại ca, vậy chúng ta mau giúp các nàng một tay, cao thủ Tây Tà môn nhìnqua không có gì là tốt đẹp, chỉ biết khi dễ nữ lưu, chúng ta cũng nên giúp haingười Diệp Tinh một chút. Dù sao thì thư viện cũng ở Giang Nam, bây giờ giúpcác nàng, tương lai cũng có chỗ tốt cho thư viện, muội nói có đúng không. Bạnđang xem tại TruyệnFULL - .TruyệnFULL
Hoa Tinh cười nói:
"Nàng nói đúng, chỉ là không biết hai người đó có nghĩ giống nàng hay không."Nói xong liếc mắt nhìn mọi người, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Ám Nhu vàNguyệt Vô Ảnh một lúc thật lâu. Hắn phát hiện ra sắc mặt Ám Nhu sa sầm xuốnglườm hắn, không nói lời nào. Nguyệt Vô Ảnh thì bình thản, không có bất cứ biểuhiện nào bất thường.
Ở phía bên kia, Tiểu hài tử cao lớn đang giao đấu thì lớn tiếng nói:
"Lão quỷ, không nên kéo dài thời gian nữa, chúng ta vẫn còn chính sự quantrọng hơn. Hai ả đó giống nhau như đúc, ta không cách nào phân biệt được aithật ai giả, ngươi đến giúp ta nhìn kỹ xem sao.
Lão già lùn đang đánh nhau, nghe vậy thì trề môi cười:
"Nói ngươi ăn cơm chưa nhiều, kinh nghiệm còn thiếu nhiều lắm, ngươi lại khôngtin. Bây giờ lại cầu khẩn ta, haha."
Vừa nói xong đã thấy trường thương trong tay trở nên mạnh mẽ lên gấp bội. Lãoquát lên một tiếng, trường thương như tia chớp đâm ra mười đạo thương ảnh, d�dàng đột phá phòng ngự của hắc y lão nhân, đâm thủng vai phải của hắc y lãonhân. Lão già lùn thừa thắng truy kích, trường thương quét ngang một cái, kíchthẳng vào lưng hắc y lão nhân, chấn bay đối phương ra ngoài ba trượng, rơixuống đất không gượng dậy được.
Thân thể hắc y lão nhân rơi cách hai người Diệp Tinh một trượng, vẻ mặt lãogià lùn đanh ác nhìn hai người, Tiểu hài tử cao lớn thì trừng mắt nhìn lão,khẽ nói:
"Xem ra cũng có chút lợi hại, nhưng lại giương mắt nhìn hai ả sao? Hai ả chẳngnhững giống nhau như đúc mà cả kiếm pháp cũng y hệt nhau, ngươi lại đứng đónhìn, muốn ta ăn thịt ngươi không.
Lão già cười quái dị, đoạn nói:
"Nhìn không ra thì đến động thủ thôi, thời gian không còn sớm nữa. Động thủ."Trường thương như ngân xà hiện lên, không hề báo trước, mười đạo thương ảnhcực nhanh xuất hiện trước mắt hai ngươi Diệp Tinh.
Thương ảnh bất thình lình xuất hiện đều khiến mọi người chấn động, lo lắng chohai nữ nhân xinh đẹp. Không ít người đều mắng thầm lão già kia thật là hèn hạ,vừa nói chuyện đã ra tay đánh lén, nhưng không ai dám thốt ra miệng, dù saothì võ công của lão lợi hại không phải là chuyện đùa.
Trong lúc mọi người lo lắng thì đôi tỷ muội xinh đẹp như hoa tựa như đã đoántrước được sự việc, hai thanh trường kiếm một trước một sau vung lên, che kínmôn hộ, không để cho đối phương một chút kẽ hở. Thương kiếm chạm nhau, phát ratiếng loảng xoảng, chỉ thấy hai thiếu nữ toàn thân chấn động, sắc mặt trắngbệch, ánh mắt mờ đi rất nhiều.
Lão già thân thể thối lui ra sau, khuôn mặt mang theo vẻ cười cợt, trườngthương thu lại, nhìn Tiểu hài tử cao lớn. Chỉ thấy Tiểu hài tử cao lớn tronglúc lão già tấn công hai người Diệp Tinh thì hắn không ra tay, tuy nhiên lãogià vừa thối lui thì hắn đã vung song thủ, hướng thẳng về hai thiếu nữ. Haithiếu nữ nghiến răng chống đỡ một lần nữa thế công của Tiểu hài tử cao lớn.
Thanh âm kiếm rung vang lên, hai thiếu nữ kêu lên một tiếng, thân thể bị đẩylùi về sau, ngã xuống. Đồng thời tiểu hài cao lớn và lão già cũng đều phóng vềhai thiếu nữ, nhân cơ hội này bắt hai nàng. Người xem thấy thế đã có không ítngười vuột miệng kêu lên, vì hai thiếu nữ xinh đẹp mà tiếc nuối. Mai Hương,Trần Lan. doc truyen tai . Lãnh Như Thủy, Ám Nhu đứng bên cạnh Hoa Tinh cũngđều lộ ra vẻ lo lắng, chuyển ánh mắt sang nhìn Hoa Tinh, tựa hồ hỏi hắn có ratay cứu giúp hay không. Đáng tiếc, Hoa Tinh chỉ mỉm cười lẳng lặng quan sát,không hề có ý xuất thủ cứu người, chuyện này làm cho chúng nữ nghi hoặc, khóhiểu vô cùng.
Song, trong lúc mọi người đang lo lắng thì một hắc ảnh xuất hiện trước ngườihai thiếu nữ, một khí tức cuồng hãn như dã thú trong nháy mắt tràn ngập tứphương. Chỉ thấy hắc y lão nhân đã bị thương nặng cũng xuất hiện ở đây, trênngười cũng tràn ngập khí tức dã thú, hai mắt màu đen trở nên đỏ rực lóe raquang mang cừu hận, miệng mở to gầm lên một tiếng, có thể sánh với tiếng dãthú điên cuồng gầm rống, khiến cho người ta hết sức sợ hãi.
Nhìn Tiểu hài tử cao lớn cùng lão già, hắc y lão nhân giận giữ hét lên nhưvượn hú Vu Sơn, bi thiết dị thường. Song thủ nhanh chóng vung lên lấy một địchhai, vẻ mặt và dũng khí đều khiến cho vô số người ở đây xúc động. Đây đích thịlà một người trung nghĩa, gan to mật lớn đây!
Cũng không biết có phải vì khuôn mặt thay đổi hay vì nguyên nhân gì khác màgiờ phút này, lão nhân lấy một địch hai, đánh cho hai đại cao thủ của Tây Tàmôn thối lui liên tục, vẻ mặt trắng bệch. Chỉ nghe lão già lùn kia mắng:
"Thằng già đó nó không muốn sống nữa, học cái gì không học, lại học cái thứHuyết Sát Hồi Nguyên Công." Lời này nói ra thì không nhiều người hiểu lắm,nhưng Hoa Tinh, Tử Ngọc Hoa, Kiếm Vô Bính, Đao Vô Phong, Lý Thải Tú đều biếnsắc, trong mắt lộ ra một nét thở dài buồn bã.
Hoa Tinh nhìn hắc y lão nhân đang thi triển thần lực kinh người, thở dài nói:
"Lần đầu tiên gặp Thất Sát Tuyệt Mệnh Chưởng, lần thứ hai là Thất Thương Quyềncủa Không Động, lần thứ ba lại thấy Hắc Sát Hồi Nguyên. Xem ra thế gian này vìtình yêu, vì trung nghĩa mà người nguyện ý hy sinh tính mạng không hề ít. Xemra người này trung nghĩa vô cùng, ta đành phá lệ giúp ngươi một lần." Nóixong, thân thể Hoa Tinh nhoáng lên, đã thấy xuất hiện giữa cuộc chiến.
Thế nhưng Hoa Tinh cũng không phải là giúp hắc y lão nhân tấn công cao thủ TâyTà môn, ngược lại, hắn lại tấn công hắc y lão nhân. Chỉ thấy hắn sử dụng thânpháp như ma quỷ xuất hiện phía sau hắc y lão nhân, hữu thủ dùng tốc độ kinhngười điểm liên tiếp vào bảy huyệt đạo ở lưng lão, sau đó nắm lấy hắc y lãonhân ném về phía sau. Hoa Tinh xuất hiện khiến cho không ít người đều kinh sợ,không ai nghĩ ra hắn lại đối phó với hắc y lão giả, chuyện này càng khiến mọingười cảm thấy ghét hắn hơn, tuy nhiên động tác sau đó của hắn lại khiến ọingười như lâm vào đám mây mù, không cách nào hiểu được.
Lúc này, hắc y lão nhân trên mặt đất đang dùng ánh mắt đỏ rực vô thần nhìn HoaTinh. Lão không rõ vì sao Hoa Tinh lại đột nhiên ra tay, Lão cũng không rõ tạisao Hoa Tinh lại xuất thủ, nhưng kỳ quái nhất là vì lão biết một khi lão đãthi triển Huyết Sát Hồi Nguyên công thì công lực đã tăng lên năm lần, máuhuyết toàn thân đều hóa thành chân khí, đã trên con đường đi gặp diêm vươngnhưng lại bị Hoa Tinh điểm liên tiếp, phong bế bảy huyệt đạo trên lưng, khíhuyết cơ hồ ổn định trở lại, chuyện này mới thực khiến cho lão không thể nàohiểu được.
Giữa trường, hai thiếu nữ chậm rãi gượng dậy nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻthương cảm vô ngần. Nhìn hắc y lão nhân trên mặt đất, hai nàng lộ ra vẻ cảmkích, sau đó lại nhìn thiếu niên anh tuấn vừa xuất hiện, Hoa Tinh kia, ánh mắtcũng mang theo sự chờ mong pha lẫn chút hoài nghi, không rõ mục đích cuối cùngcủa hắn là gì.
Lúc này, lão lùn và Tiểu hài tử cao lớn đã dừng lại đứng sát nhau nhìn HoaTinh, ánh mắt hết sức kinh ngạc. Chỉ nghe lão nhân kia mở miệng nói:
"Tiểu tử kia, ngươi là ai, chúng ta dường như chưa bao giờ gặp nhau, không hềcó cừu oán nào cả, vì sao ngươi lại đối nghịch với ta?
Hoa Tinh hoành ngang trường đao, cười nói:
"Không có gì, bất quá ta thấy hai vị võ công cao cường, nhất thời ngứa tay,muốn nhân cơ hội thỉnh giáo mấy chiêu. Hắc hắc, ngoài ra ta là người khôngquen nhìn thấy cảnh mỹ nữ bị khi dễ cho nên thỉnh thoảng cũng thích làm anhhùng cứu mỹ nhân mà thôi. Ngươi thử nhìn bốn phía mà xem đi, trong đó có khôngít người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc là không hề có can đảm, chonên chỉ có thể đứng một bên xem mà thôi.
Tiểu hài tử cao lớn nhìn Hoa Tinh, ánh mắt tỏ vẻ không tin, hỏi:
"Lời này của ngươi cho dù là con nít ba tuổi cũng không thể tin được, ta sẽkhông bị ngươi lừa đâu, ngươi mau nói mục đích chính thức của ngươi cho tanghe, nếu không đừng trách ta hạ thủ vô tình." Nói xong, vung vẩy chủy thủtrong tay, tựa hồ muốn đe dọa Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn thấy cảnh tượng đó, lại quay sang nhìn đám người Tử Ngọc Hoa,trên mặt lộ ra một nụ cười tà dị, đoạn nói:
"Thế này, ta hỏi ngươi một chút nhé, không biết võ công của ngươi cao đến thếnào? Nếu là võ lâm cao thủ thì ta phải suy nghĩ một chút, nếu không phải làsiêu cấp cao thủ thì ta có thể thử một lần xem sao. Hắc hắc.
Lời vừa nói ra, Tiểu hài tử cao lớn tỏ vẻ đắc ý nói:
"Xem ra ngươi vẫn có chút thông minh, biết hỏi cho rõ. Ta nói cho ngươi biếtnhé, không phải là khoe khoang, nhưng người gặp ta mà không phải chạy thìkhông nhiều lắm. Cho dù lợi hại thế nào thì gặp ta cũng hết cơ hội, chỉ cóchạy mà thôi, quyết không dám giao thủ với ta. Thế nào, ngươi đã hiểu chưa?
Hoa Tinh gật đầu, làm ra vẻ đã hiểu, đoạn nói:
"Hiểu rồi, ta đã hiểu rồi, ngươi thật là lợi hại. Ta thì thế này, cao thủ gặpta mà có cơ hội đào tẩu, đếm trên ngón tay cũng chỉ có hai, ba người. Xem rangươi lợi hại hơn một chút, bọn họ thấy ngươi thì đều chạy hết, còn ta, bọn họnhìn thấy ta đều không chạy được, xem ra ngươi quả là lợi hại." Nói xong thìcố ý cười khổ hai tiếng.
Hắn cười hai tiếng khổ sở khiến cho Mai Hương và Trần Lan đứng bên ngoài cườiha hả. Đặc biệt là Mai Hương, nhìn dáng vẻ lúc này của Hoa Tinh, nàng lạikhông nhịn được nhớ lại lúc ở thành Trường An, biết hắn chưa lâu thì hắn đã ởthành bắc dùng một thanh đao giết heo giết chết năm vị cao thủ, từ đó về saudanh chấn võ lâm. Lúc đó vẻ mặt của hắn cũng ngờ nghệch hệt như lúc này, khiđó đã làm cho không ít người phải sửng sốt. Hoa Tinh dùng dáng vẻ như heo trêumiệng cọp này để đùa giỡn, người bình thường không biết tất sẽ bị hắn đùa cợtmột phen.
Hai nàng cười, những người tiếp xúc đã lâu với hắn cũng nhịn không được mỉmcười, ngược lại, Tử Ngọc Hoa, Đao Vô Phong, Kiếm Vô Bính, Nguyệt Vô Ảnh đềuchưa tiếp xúc lâu với hắn đều không hiểu tại sao chúng nữ lại bật cưới, TửNgọc Hoa bèn hỏi:
"Sao thế, tại sao các nàng đều cười như thế, có gì buồn cười lắm ư? Mau nóicho ta hiểu với.
Mai Hương cười nói:
"Cũng không có gì, các người ở lâu với Hoa Tinh thì sẽ hiểu. Hắn vừa rồi nóinhững người khác gặp hắn đều không đào tẩu thực ra là vì một đạo lý rất đơngiản – từ khì xuất đạo đến nay, người có khả năng đào tẩu trước mắt hắn cònchưa vượt quá ba người. Người thứ nhất chính là người xếp thứ ba trên Thiênbảng, Quyền thần Lý Bất Hối." Lời vừa nói ra thì Trần Lan đã kéo ống tay áocủa nàng, ánh mắt nhìn về phía Lý Thải Tú, ý nói nên giữ ý tứ.
Tử Ngọc Hoa nghe được thì bật cười:
"Ta hiểu, Hoa đại ca có ý trêu đùa đây mà. Hay thật, không nghĩ ra đại ca còncó bộ mặt thế này." Đao Vô Phong, Kiếm Vô Bính, Nguyệt Vô Ảnh nghe xong thìcũng hiểu hết mọi chuyện.
Lúc này, lão già kia tựa hồ từ tiếng cười của mọi người mà nhận ra được chântướng, nhìn Hoa Tinh hỏi:
"Ngươi là ai, mau nói ta, ta không có thời gian cùng ngươi nói đùa. Nếu khôngnói rõ ràng thì chỉ có cách động thủ mà thôi." Nói xong liền dùng ánh mắt traođổi với Tiểu hài tử cao lớn, sau đó một người lao về phía Hoa Tinh, một ngườitấn công Diệp Tinh trên mặt đất.
Hoa Tinh cười nói:
"Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng, ngay cả ta là ai mà các ngươi cũngkhông hỏi rõ đã động thủ thì sợ rằng hậu quả sẽ khó có thể chấp nhận lắm đây.Cho nên tốt nhất các ngươi không nên động thủ, tránh để anh hùng ta đây ra mặtcứu mỹ nhân, sau này mọi người gặp nhau còn có chút tình cảm. Lúc này nếu muốnđộng thủ, lần sau gặp mặt làm sao có thể nhìn nhau nữa. Thân thể bất động,trường đao chém ngang, một đạo đao cương tạo thành một đao võng phong kínđường tiến tới của địch nhân.
Hồng quang lóe lên, lão già cùng tiểu hài đều kêu lên một tiếng, thân thểnhanh chóng giật lùi trở lại, ánh mắt kinh hãi nhìn Hoa Tinh. Lão già lạnhlùng hỏi:
"Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai, làm sao biết lại lịch của bọn ta? Ta khôngmuốn giết người, ngươi đừng ép ta.
Ánh mắt Hoa Tinh nhìn lướt qua mọi người ở bốn phía, đột nhiên hắn phát chú ýtrong đám ngươi đó có một người xa lạ. Hắn cau mày, mơ hồ phát hiện ra vai tròkhông tốt của đối phương. Ánh mắt cũng chuyển sang mặt Tử Ngọc Hoa, thanh âmHoa Tinh cũng vang lên bên tai Tử Ngọc Hoa:
"Ngọc Hoa, ngươi phải cẩn thận lưu tâm đến kẻ lạ mặt vừa xuất hiện kia. Ngườiđó võ công khá cao, ngươi để ý cho ta, xem hắn có hành động gì hay không, nếucó thì ngươi ngăn cản hắn, nếu không thì thôi." Tử Ngọc Hoa nghe Hoa Tinh nóithì ánh mắt chậm rãi lướt về phía kẻ lạ mặt.
Hoa Tinh thu hồi lại ánh mắt, nhìn lão già kia cười nói:
"Tây Tà môn xuất hiện cách đây ba mươi năm, bây giờ lại ở đây, lão nói xem tacó hứng thú hay không? Về phần ta là ai, tin rằng không ít người ở đây có thểđoán được từ binh khí trong tay ta, nếu ngươi nhận không ra thì có thể đoánđi." Nói xong vun vẩy Xích Huyết đao trong tay, vẻ mặt thản nhiên như khôngnhìn hai cao thủ Tây Tà môn.
Lão già cùng tiểu hài đều biến sắc, không nghĩ ra Hoa Tinh vừa mở miệng đã nóira lai lịch của mình, chuyện này thực sự khiến họ kinh ngạc vạn phần. Ánh mắtlão già trở nên biến ảo khó lường, thỉnh thoảng lại nhìn bốn phía, cuối cùngánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Hoa Tinh, thần sắc âm trầm hỏi:
"Nhìn bên người của ngươi có không ít nữ nhân, trong đó có mấy người rất xinhđẹp, hơn nữa công lực ngươi thâm hậu, sử dụng đao, không lẽ ngươi chính làngười gần đây được võ lâm Trung Nguyên đồn đãi cực kỳ lợi hại, Phượng Hoàngđặc sứ Hoa Tinh?" Dứt lời nhìn chằm chằm vào Hoa Tinh, ánh mắt biến ảo vôchừng.
Hoa Tinh nghe vậy cười nói:
"Nhìn bộ dáng ta thế này mà không ngờ cũng có danh tiếng ở Trung Nguyên, ngaycả người chưa từng gặp cũng đã nghe qua tên ta. Hắc hắc, ta chính là PhượngHoàng đặc sứ Hoa Tinh. Đồ đao trong tay, thiên hạ cúi đầu!" Nói xong cười ngạonghễ, một cỗ khí thế kinh người trong nháy mắt bao phủ ra phương viên xungquanh.
Người xem bốn phía cũng chấn động hô lên, không nghĩ ra hắn chính là ngườiđứng đầu trên Phong Vân bảng – Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh. Sự xuất hiện củaHoa Tinh khiến ọi người đều nhất thời đoán rằng tên háo sắc này đến đây khônglẽ là vì Diệp Tinh? Thật kỳ quái, không giải thích được.
Lão già và tiểu hài cao lớn liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theovài phần kinh ngạc và trầm tư. Hoa Tinh xuất hiện khiến cho họ thực sự giậtmình, nhất thời bầu không khí xung quanh hai người cũng đều rơi vào trầm tư.Tất cả người khác cũng đều đoán nguyên nhân khiến xuất hiện ở đây lúc này,riêng ánh mắt lão già Tây Tà môn thì biến hóa vô thường, không ai có thể đoánra được lão đang nghĩ gì trong lòng.
