Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 173



Vô số tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bộ Phượng Hoàng thư viện chìm trong khóibụi. Thời gian chầm chậm qua đi, rất nhanh hơn phân nửa kiến trúc đã hóa thànhtro tàn trong tay ba vị cao thủ Thiên bảng. Đúng lúc này đột nhiên có một caothủ Thiên Nhất Giáo phát hiện dấu chân của Trầm Ngọc Thanh lưu lại ở thính vũhiên, lập tức bẩm báo lên Thiên Nhất Giáo chủ.

Thiên Nhất Giáo chủ liếc nhìn hai người còn lại, sau đó nói với Phi Ưng Giáochủ:

"Chúng ta cùng đi, hay là ta đi một mình."

Nói xong hắn nhìn hai vị thủ lĩnh còn lại. Tô Phóng Văn và Phi Ưng Giáo chủnghe thấy vậy liền khẽ liếc nhau, đều thấy trong mắt nhau vài phần nghi kỵ.Hiển nhiên tất cả mọi người đều không tin đối phương.

Phi Ưng Giáo chủ trầm giọng nói:

"Cùng nhau đến đó xem sao, cho dù phát hiện cái gì mọi người cũng có thể cùngnhau đối phó. Đợi sau khi tìm ra mấy nữ nhân này nói gì cũng chưa muộn." Nóixong hắn liếc nhìn Tô Phóng Văn, ý hỏi xem hắn có đồng ý hay không.

Tô Phóng Văn gật đầu, nhìn bốn phía một chút nói:

"Nơi này đã không thể tìm ra bất cứ đầu mối gì, vậy chúng ta đến đó xem sao,nói không chừng các nàng ẩn ở đó."

Cứ như vậy, ba người cùng nhau đi tới, rất nhanh phát hiện dấu chân mà TrầmNgọc Thanh cố ý lưu lại.

Nhìn bức tường phía trước, Phi Ưng Giáo chủ cười lạnh nói:

"Xem ra Phượng Hoàng thư viện này có không ít địa đạo, có lẽ năm đó khi cácnàng xây dựng nơi này đã nghĩ đến một ngày sẽ gặp gỡ cường địch. Đáng tiếc cácnàng lại gặp phải chúng ta, cho nên các nàng nhất định trốn không thoát. Bâygiờ trước hết phải tìm được chốt mở khi đó các nàng không khác gì cá nằm trongrọ. Khi đó xem các nàng còn có quỷ kế gì có thể thi triển.

Thiên Nhất Giáo chủ nhìn mặt đất một chút, nhẹ giọng nói:

"Ta nghĩ cơ quan ở ngay đây thôi, mọi người cẩn thận tìm sẽ thấy ngay.

Nói xong, mấy cao thủ của tam đại bang phái đều tự mình tìm kiếm, cẩn thận xemxét tất cả các chỗ khả nghi.

Tìm một lát rốt cuộc có người tìm ra được vị trí của cơ quan. Ba vị thủ lĩnhliếc nhìn nhau một cái, thân thể hơi lui lại phía sau một chút và cùng vậnchân khí hộ thể. Đợi chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện mới phân phó một đệ tử đitới phát động cơ quan. Chỉ thấy tên đệ tử đó vô cùng cẩn thận thử vài làn rốtcuộc trên tường xuất hiện một cánh cửa. Mọi người vốn còn tưởng rằng sẽ có ámkhí gì đó bay ra, nhưng sau khi cánh cửa từ từ mở ra lại không có điều gì khácthường hết. Mọi người thấy thế đều buông lỏng cảnh giác, ba vị thủ lĩnh cũngthở dài một hơi, trong lòng cho rằng mình lo nghĩ quá nhiều.

Ngay khi cánh cửa mở ra đến mức lớn nhất, đột nhiên một vầng sáng lóe lên,ngay sau đó là một tiếng nổ rung trời, toàn bộ thính vũ hiên trong nháy mắt đãhoàn toàn sụp đổ. Lực nổ rất mạnh mang theo lực lượng hủy diệt tất cả đã biếnbốn người đứng gần nhất thành mảnh nhỏ. Những người còn lại toàn bộ bị chấnbay ra ngoài, mỗi một người đều bị thương với các mức độ khác nhau. Khói bụitan đi, ánh mắt ba vị thủ lĩnh trở nên tàn độc. Hiển nhiên lần này hao binhtổn tướng quá nhiều, đã vượt quá sức chịu đựng của bọn hắn.

Mặt Tô Phóng Văn trở nên vặn vẹo, thất khiếu bốc khói, nhìn qua trông vô cùngđáng sợ. Hắn hét lên một tiếng giận dữ chấn nát đất đá xung quanh. Chỉ thấytoàn thân hắn lóe lên một vầng sáng đỏ xanh, từng bước từng bước một đi đếngần động khẩu vừa bị vụ nổ phá vỡ. Thiên Nhất Giáo chủ và Phi Ưng Giáo chủ cóvẻ tỉnh táo hơn một chút, hai người chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nhưng không cóhành động gì.

Tô Phóng Văn hét lớn một tiếng, hai tay đẩy về phía trước. Chỉ tháy một cộtsáng xanh đỏ đột nhiên bay vọt vào trong động khẩu. Một tiếng nổ lớn vang lên,vô số đất cát từ dưới đất bay lên giữa không trung. Cả địa đạo dài mấy trượngtrong nháy mắt đã bị bùn đất nấp kín. Trong mơ hồ một tiếng hét kinh hãitruyền ra từ bên trong địa đạo.

Thiên Nhất Giáo chủ mở miệng nói:

"Được rồi Tô Phóng Văn, dừng tay. Ngươi nếu còn ra tay, chúng ta chỉ còn cóthể nhặt xác các nàng ta mà thôi. Mà như vậy lại không phải mục đích của chúngta. Ngươi phải hiểu rằng bây giờ nếu biết các nàng ở đây, chỉ cần ép các nàngra là được. Đừng khiến những hy sinh của chúng ta trở thành vô nghĩa." Nóixong, hắn vung tay lên phân phó thủ hạ còn lại từ từ tìm cửa ra ở xung quanh.

Trong địa đạo, trong nháy mắt liếc nhìn mọi người một cái. Nàng và Sở ThanhTâm nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Bây giờ bọn chúng đã phát hiện ra hành tung của chúng ta. Vì tránh khỏi bọnchúng vây chúng ta ở bên trong, chúng ta phải lập tức phải xông ra ngoài. Tấtcả mọi chuyện đều phải đối mặt. Bây giờ chúng ta dù có tránh né cũng không cótác dụng gì rồi. Đi thôi, mọi người cẩn thận một chút, chúng ta có Oanh thiênlôi trong tay nên cho dù trốn không thoát cũng nhất định không để rơi vào taybọn chúng.

Trong một bụi hoa rậm rạp, Hoa Phúc là người chui ra đầu tiên, vừa thấy bốnphía không có ai hắn liền nhảy ra. Hắn đứng ở một bên cẩn thận cảnh giới xungquanh. Rất nhanh những người khác cũng đi ra. Trầm Ngọc Thanh liếc nhìn bốnphía một cái liền cấp tốc cùng chúng nữ bố trí kỳ trận ở xung quanh. Nàng thấybóng người đang chạy về phía này, hiển nhiên kẻ địch đã phát hiện ra hành tungcủa bọn họ. Trầm Ngọc Thanh cầm tay Sở Thanh Tâm, khẽ cười một tiếng nói:

"Sinh tử do mệnh, phú quý tại trời, sao phải suy nghĩ nhiều chứ? Có thể cóđược kết quả như vậy, chúng ta xem như đã rất vinh quang, có phải không? Mọingười nhìn bộ dạng chật vật của chúng kìa, đâu còn chút gì khí khái của caothủ nữa." Bạn đang xem tại TruyệnFULL - .TruyệnFULL

Mọi người nghe thấy nàng nói vậy nhưng không có một ai nở nụ cười. Vào giờphút này, ai có thể cười được đây.

Hoa Phúc nhìn mười người xuất hiện trước mặt, thân thể hơi nhảy tới một bướcchắn trước người Trầm Ngọc Thanh. Giờ phút này hắn hiểu được đã đến lúc mìnhra tay. Mặc kệ là thắng hay thua mình đều phải đứng ở vị trí trên cùng. Bởi vìhắn đã từng đáp ứng với Hoa Tinh, cho dù phải chết cũng phải bảo vệ đám ngườiTrầm Ngọc Thanh được an toàn.

Thiên Nhất Giáo chủ nhìn Hoa Phúc một chút, trong ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị.Dời mắt khỏi hắn, Thiên Nhất Giáo chủ nhìn Trầm Ngọc Thanh, hắn lạnh lùng nói:

"Phượng Hoàng thư viện thật có nhiều thủ đoạn, có thể dễ dàng giết chết mấychục cao thủ của chúng ta quả thật là danh bất hư truyền."

Nói xong, hắn liếc nhìn hai người còn lại một cái. Ba người đồng thời vung taylên, tám cao thủ còn lại phẫn nộ đánh về phía đám người Trầm Ngọc Thanh. Vẻmặt sáu người Trầm Ngọc Thanh, Sở Thanh Tâm, Hoa Phúc, Lý Vân La, Lâm Hoa vàHoa Mộng đều rất trầm trọng, toàn bộ đều vận công, cẩn thận nhìn tám ngườiđang xông tới.

Chỉ thấy tám người này trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh các nàng, huychưởng tấn công. Nhưng vừa đến gần, trước mặt tám cao thủ liền xuất hiện vô sốảo ảnh không phân biệt đâu là thật đâu là giả. Kỳ trận của Trầm Ngọc Thanh bắtđầu phát huy hiệu quả.

Bên ngoài trận, vẻ mặt của Tô Phóng Văn, Thiên Nhất Giáo chủ và Phi Ưng Giáochủ đều trở nên âm trầm. bọn họ vô cùng cố kỵ vị tài nữ này. Trước khi đếnđây, bọn họ đều nghĩ tam đại bang phái đồng thời công kích thư viện các nàng,biến Phượng Hoàng thư viện thành bình địa là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng mọichuyện lại trở nên như hiện nay, tất cả không phải vì Trầm Ngọc Thanh sao. Nếukhông phải vì sự thông minh tài trí của nàng thì sợ rằng Phượng Hoàng thư việnsớm đã bị bắt rồi. Ba phái cũng sẽ không bị tổn thất nặng nề đến như vậy.

Bên trong trận, Sở Thanh Tâm, Lý Vân La, Lâm Hoa và Hoa Mộng hoán đổi vị tríliên tục. Các nàng dựa vào trận pháp tiến hành đánh lén. Bởi vì có trận phápyểm hộ nên mặc dù võ công của bốn nàng không bằng đối phương nhưng cũng đãkhiến đối phương bị thương tổn nhất định. Khiến cho ba người trong bọn chúngbị thương nặng, đang từ từ rơi vào hố sâu tử vong. Hoa Phúc lẳng lặng đứng bêncạnh Trầm Ngọc Thanh, cẩn thận chú ý đến ba kẻ địch cực mạnh bên ngoài trận.

Lúc này, Phi Ưng Giáo chủ hừ lạnh một tiếng, không một tiếng động đã xuất hiệnở trên đầu Trầm Ngọc Thanh. Tay phải vung lên chộp về phía nàng. Hoa Phúc thấythể mặt hơi trầm xuống, hét vang một tiếng rồi vung tay phải phát ra mộtchưởng. Chỉ thấy tay phải Hoa Phúc biến thành màu xanh, mang theo một đạoquang mang rực rỡ trong nháy mắt đón lấy một trảo vừa rồi của Phi Ưng Giáochủ. Phi Ưng Giáo chủ hừ lạnh một tiếng, cổ tay phải vừa chuyển hóa trảo thànhchưởng, đỡ lấy một chưởng của Hoa Phúc.

Một âm thanh trầm muộn vang lên, người Hoa Phúc khẽ run lên. Hắn há mồm phunra một ngụm máu tươi, vẻ mặt trở lên tái nhợt. Nhưng đồng thời Phi Ưng Giáochủ cũng kêu lên một tiếng kinh dị, cả người cũng bị lực phản chấn cường đạiđánh lui về phía sau vài trượng. Nghi hoặc nhìn Hoa Phúc, Phi Ưng Giáo chủ mởmiệng nói:

"Ất mộc chân khí, ngươi là Ngọc diện lãng tử Đặng Kiệt đứng thứ hai trên Địabảng lần thứ nhất.

Hoa Phúc hít sâu một hơi, chân khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, hắn đangtận dụng thời gian khôi phục nội phủ bị Phi Ưng Giáo chủ chấn thương. Ất mộcchân khí mặc dù không phải nội công thượng thừa nhất nhưng nó có thuộc tínhMộc, chân khí không ngừng được sinh ra, có thể làm dịu kinh mạch, nhanh chóngkhôi phục chân khí. Lạnh lùng nhìn đối phương, Hoa Tinh lạnh lùng nói:

"Ngươi nhận lầm người rồi, ta gọi là Hoa Phúc là nô bộc của Hoa Tinh. Chuyệnngày hôm nay, công tử nhà ta hôm khác nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần. KhiĐồ đao đến trước mặt, các ngươi sẽ biết thế nào là hối hận.

Thiên Nhất Giáo chủ nghe thấy vậy, âm hiểm cười nói:

"Hoa Tinh mặc dù lợi hại nhưng chỉ cần mấy nữ nhân này ở trong tay chúng tathì hắn sẽ giống như một con chim không cánh, không thể bay lên nổi. Khi đó,hắn cũng chỉ còn nằm chờ chết, để mặc người ta muốn làm gì thì làm. Chúng tachỉ cần bắt được các ngươi, thì đối phó với Hoa Tinh sẽ rất dễ dàng.

Trầm Ngọc Thanh cười lạnh nói:

"Thật vậy sao? Không biết đối phó với Đao hoàng Bá Thiên có dễ dàng như vậykhông?

Lời của nàng vừa nói ra ngay lập tức khiến cho Phi Ưng Giáo chủ, Thiên NhấtGiáo chủ và Tô Phóng Văn biến sắc. Cho thấy trong lòng bọn họ vô cùng e ngạiThiên hạ đệ nhất nhân năm nào.

Tô Phóng Văn nhìn Trầm Ngọc Thanh, trong mắt lóe ra lửa giận hừng hực. Hắncười lạnh nói:

"Đó là chuyện về sau, bây giờ các ngươi cứ lo chuyện trước mắt đi. Tất cả cácnàng đều là mỹ nhân trên Thiên tiên phổ, xinh đẹp tựa thiên tiên. Tin rằnghương vị sẽ rất tuyệt, ta đã chờ ngày này quá lâu rồi. Hôm nay ta sẽ nhấm nhápmột chút hương vị mỹ nữ là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ mười năm về trước.

Nói xong, cả người hắn đột nhiên bắn về phía trước, nhằm thẳng vào Trầm NgọcThanh.

Thân hình Hoa Phúc lóe lên, trong nháy mắt đã ngăn cản trước mặt Trầm NgọcThanh. Hai tay toàn lực đẩy ra, mạnh mẽ công kích Tô Phóng Văn đang đánh tới.Tô Phóng Văn ở giữa không trung cười lạnh, tay phải đánh ra một chưởng cựcnhanh đón nhận công kích của Hoa Phúc. Giữa hai người đột nhiên bộc phát ramột đạo cuồng phong mãnh liệt chấn lui Tô Phóng Văn lại vài trượng. Còn HoaPhúc thì cả người chấn động, hai chân chìm vào trong mặt đất ba tấc, mặt táinhợt, thân thể lảo đảo nhưng cuối cùng vẫn còn đứng được.

Trầm Ngọc Thanh liếc nhìn Hoa Phúc, trong ánh mắt toát ra một chút ưu thương.Giờ phút này nói lời cảm kích chỉ là dư thừa mà thôi. Nàng liếc nhìn bốn ngườiSở Thanh Tâm, thấy các nàng tạm thời vẫn chưa gặp chuyện gì, nhưng chỉ cần mộttrong ba cao thủ của đối phương hành động thì bọn họ sợ rằng khó có thể chạythoát.

Nhẹ nhàng lấy một viên Oanh thiên lôi ra, Trầm Ngọc Thanh nhìn ba người, nhẹgiọng nói:

"Vật trong tay ta tin rằng ba người các ngươi đều hiểu. Đây là cái gì, chínhlà hỏa khí bá đạo nhất của Nam minh ly hỏa môn Oanh thiên lôi. Uy lực của nótin rằng không cần ta nói, các ngươi cũng đều biết. Bây giờ nếu mọi chuyện đãđến nước này giữa chúng ta cũng không còn gì để nói nữa. Các ngươi hãy chuẩnbị nhặt xác thủ hạ mình đi.

Nàng nói xong lớn tiếng kêu bốn nàng Sở Thanh Tâm lui lại.

Ngọc thủ Trầm Ngọc Thanh vung lên, ba người Tô Phóng Văn biến sắc cùng giận dữhét lên. Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên kèm theo mấy tiếng kêu thảm thiết vàmấy tiếng gầm phẫn nộ. Giữa không trung, ba bóng người hạ xuống đất. Hai mắtcủa Thiên Nhất Giáo chủ đỏ như máu. Nhìn tên thủ hạ duy nhất còn sống sót, hắnquả thực điên rồi. Hai người còn lại cũng giống như hắn, hiển nhiên thủ hạ tổnthất quá lớn khiến bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Nhìn lại Trầm Ngọc Thanh thì thấy trong tay nàng lại đã xuất hiện một quả Oanhthiên lôi, điều này làm cho ba người Tô Phóng Văn tỉnh táo lên một chút. Mặcdù Oanh thiên lôi không nhất định có thể làm mình bị thương, nhưng uy lựccường đại của nó nếu nói ba người không e ngại chính là gạt người. Nên cả bangười đều không dám tự tiện hành động, điều này làm cho Trầm Ngọc Thanh tranhthủ được thời gian quý giá. Giúp cho Hoa Phúc khôi phục lại, xem ra Ất mộcchân khí đúng là rất thần kỳ.

Phi Ưng Giáo chủ nhìn hai người còn lại, mở miệng nói:

"Lúc này chúng ta phải liên thủ lại với nhau, phải bắt được các nàng lại. doctruyen tai . Đợi khi thu thập được các nàng, sẽ nói tiếp. Các ngươi nghĩ nhưthế nào. Nếu vẫn cứ giằng co như vậy, thời gian kéo dài càng lâu cũng khótránh khỏi phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy cần phải sớm có quyết định."

Thiên Nhất Giáo chủ và Tô Phóng Văn đều gật đầu, quyết định liên hợp một kích.Điều này khiến sáu người Trầm Ngọc Thanh biến sắc, mọi người đang vô cùng lo

Trong Phượng Hoàng thư viện nhất thời trở nên hết sức khẩn trương, hai bên đềuđang chuẩn bị. Bên phía Trầm Ngọc Thanh mà nói chính là không còn cách nàokhác chỉ còn biết cắn răng chống đỡ. Mà đối với tam đại bang phái mà nói cũngkhông có ý muốn giết các nàng, bọn họ chỉ muốn bắt sống. Nếu chỉ là muốn giếtngười thì bọn họ cũng không cần bận tâm nhiều như vậy, cũng không khiến thủ hạhy sinh vô ích.

Bên ngoài thành Nam Kinh, một tin tức đang nhanh chóng truyền ra bên ngoài. Màtrong một trấn nhỏ cách Nam Kinh hơn ba mươi dặm, lúc này đang có bảy ngườiđang mua lương khô chuẩn bị ăn cho đỡ đói. Chỉ thấy một nam tử tướng mạo bìnhthường đang mua một đống thức ăn, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ sáu nữ nhân.

Ngay lúc đó đột nhiên truyền đến một âm thanh. Chỉ nghe có người lớn tiếngnói:

"Không ổn, không ổn. Mọi người mau đi hỗ trợ. Nam Kinh vừa truyền ra tin tứcnói Phượng Hoàng thư viện bây giờ đang bị tam đại bang phái Thiên Nhất Giáo,Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn gì đó vây công, đang rơi vào tuyệt cảnh. Cácvị hương thân, chúng ta nhanh chóng lấy binh khí đi đến hỗ trợ.

Trong giọng nói mang theo vài phần tôn kính đối với Phượng Hoàng thư viện.

Tên nam nhân chấn động, một bước bay nhanh đến bên cạnh sáu nữ nhân, vội vàngnói:

"Không hay, tam đại bang phái đồng thời tấn công, tình huống nguy cấp, chúngta phải lập tức đi ngay.

Một nữ nhân vội vàng la lên:

"Cô Ngạo đại ca nói không xa, chúng ta phải toàn lực chạy tới. Hai người ĐồngTâm, Đồng ý đi trước, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đó, chúng ta sẽ mangtheo Tô Ngọc đi ngay sau. Mọi người xuất phát.

Nói xong chỉ thấy hai bóng người trong nháy mắt đã xuất hiện ở cách đó mấytrăm trượng, tốc độ cực nhanh khiến người ta sợ hãi. Ngay sau đó năm bóngngười cũng dùng tốc độ cao nhất toàn lực chạy về phía Nam Kinh.

Phía chân trời, hai đám tường vân giống như chim xanh đang dùng tốc độ màngười bình thường khó có thể tưởng tượng điên cuồng chạy về phía Nam Kinh. Ởcách đó vài dặm, năm đạo thân ảnh cũng dùng hết toàn lực chạy về Nam Kinh.

Trong Phượng Hoàng thư viện, ba người Tô Phóng Văn, Phi Ưng Giáo chủ và ThiênNhất Giáo chủ đều bộc phát ra khí thế cường đại. Khí lưu bốn phía đang từ từtới gần sáu người Trầm Ngọc Thanh. Khí thế cường đại đó khiến cho sáu người hôhấp khó khăn, áp lực đè nặng trong lòng. Ba cỗ khí thế vô cùng cường đại đangnhanh chóng lan ra ngoài, trong nháy mắt hình thành một cơn lốc xoáy cuốn lêntất cả những vật cản trên đường đi của nó.

Trầm Ngọc Thanh nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói:

"Lần cuối cùng này, mọi người hãy liều mạng. Nếu nhất định phải chết vậy đừngđể làm gánh nặng cho Hoa Tinh. Tin rằng trong tương lai Hoa Tinh sẽ đòi lạigấp trăm lần. Bởi vì tất cả những kẻ nợ hắn, sẽ không có một ai có thể chạytrốn. Nếu có thể không chết, vậy tương lai tất cả mối thù này cũng sẽ do HoaTinh đi báo phục. Bởi vì tất cả đều vì hắn mà ra.

Nàng nói xong liền nhìn nhìn ba kẻ thù cường đại. Trầm Ngọc Thanh tập trungtất cả mọi người lại bên mình, cẩn thận quan sát mọi động tĩnh của kẻ địch.

Thân hình Tô Phóng Văn nhoáng lên, không một tiếng động xuất hiện bên trái sáungười Trầm Ngọc Thanh. Mà Thiên Nhất Giáo chủ lại xuất hiện bên phải, phíatrên có Phi Ưng Giáo chủ đang lạnh lùng quan sát sáu người bên dưới. giờ phútnày, ba vị thủ lĩnh của tam đại bang phái đều đang lạnh lùng nhìn mấy ngườiđang giãy chết này. Trong ánh mắt của bọn họ đều hiện lên vẻ phẫn hận, lạnhlùng vô cùng.

Sở Thanh Tâm liếc nhìn mọi người một cái, nàng khe khẽ thở dài. Trong lònghiểu được, trừ Phi là chết nếu không bên mình tuyệt đối không cách nào ngăncản một kích này của ba vị cao thủ Thiên bảng. Nhưng chết đối với mỗi mộtngười mà nói lại là một sự uy hiếp không gì sánh nổi. Không ai muốn dễ dàngchết đi, cho dù sống trong tuyệt cảnh con người ta cũng không dễ dàng buôngtha. Liếc nhìn Trầm Ngọc Thanh một cái, trong mắt nàng lộ ra vẻ ưu thương.Nhưng trong mắt người khác nàng lại thấy cảm giác không cam lòng, thà chết chứkhông khuất phục. Sở Thanh Tâm đột nhiên nói:

"Có lẽ mọi người không phải rơi vào tuyệt cảnh như thế này. Mọi chuyện đáng lẽnên do một mình ta gánh chịu, như vậy sẽ tốt hơn.

Mọi người nghe thấy vậy đều hơi biến sắc, cả người run lên. Giờ phút này, chỉmột câu nói ngắn ngủi nhưng lại thể hiện ra trách nhiệm viện chủ của nàng cùngvới tình cảm của nàng đối với. Tất cả mọi người khẽ lắc đầu không nói gì hết.Nhưng trên mặt mỗi người lúc này đều lộ ra một vẻ kiên địch, bất khuất.

Phía chân trời, hai đóa tường vân đã chạy tới phía trên bầu trời Nam Kinh,đang dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể bắt lấy điên cuồng phóng về phíanày. Một cỗ khí thế cực mạnh trong nháy mắt truyền đến nơi đây, trong nháy mắtđã tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong thành Nam Kinh. Khí thế cường đại đóngay lập tức khiến ba người Tô Phóng Văn chú ý.

Mặt Thiên Nhất Giáo chủ khẽ biến, nói:

"Khí thế này chẳng lẽ là Hoa Tinh, không có khả năng?"

Trong giọng nói kinh ngạc còn kèm theo vài phần khiếp sợ. Phi Ưng Giáo chủtrầm giọng nói:

"Không phải Hoa Tinh. Ta đã gặp Hoa Tinh, khí thế của hắn không giống thế này.Không biết là ai, chẳng lẽ là người của Thông Thiên Môn nhân cơ hội trở về.Không thể, Lý Bất Hối đã bị trọng thương, ngoài hắn ra còn có ai có võ côngcao cường đến thế?

Tô Phóng Văn lạnh lùng nói:

"Bất kể là ai, chúng ta nhất định phải bắt được mấy người này trước khi ngườiấy đến. Nếu như không còn kịp nữa, nếu là viện binh của Phượng Hoàng thư việnthì chúng ta sẽ rất bất lợi. Ra tay mau."

Hắn vừa nói xong, thân hình nhoáng lên, liên tiếp lóe ra bảy bóng người, đồngthời lao về phía Trầm Ngọc Thanh.

Hắn vừa phát động, hai người còn lại cũng đã ra tay. Ngay lập tức ba cỗ lựcđạo cường đại từ ba hướng đồng thời công kích sáu người Trầm Ngọc Thanh. Trongsáu người, Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm là hai đối tượng chủ yếu của bangười bọn họ. Chỉ thấy ba người đều cùng chụp vào hai nàng. Còn đối với các kỳnữ khác, đặc biệt là Lý Vân La thì đều không công kích các nàng. Có lẽ bởi vìnàng có sư phụ võ công cao cường, cho nên ba người đều tách nàng ra.

Hoa Phúc vận chuyển toàn thân công lực, thân thể đột nhiên lăng không bắn vềphía Phi Ưng Giáo chủ trên bầu trời. Đồng thời hai chân cũng đá ra, trong nháymắt đá ra ba mươi sáu cước, phân biệt công kích Tô Phóng Văn và Thiên NhấtGiáo chủ. Lâm Hoa và Hoa Mộng cũng điên cuồng huy động trường kiếm, vững vàngngăn cản bên người Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm. Hai người đều dùng thânthể mình thành tấm chắn bảo vệ hai nàng. Lý Vân La quát lên một tiếng, trườngkiếm chém ra hơn mười lượt, mang theo kiếm khí mãnh liệt tấn công Thiên NhấtGiáo chủ.

Ba tiếng cười lạnh cùng lúc vang lên, Phi Ưng Giáo chủ sau khi đánh bay HoaPhúc ra ngoài liền vung trảo chộp vào vai Trầm Ngọc Thanh. Lâm Hoa ở bên cạnh,người kiếm hợp một dùng cách đánh mạng đổi mạng lao về phía Phi Ưng Giáo chủ,ý đồ muốn ngăn hắn chạm vào Trầm Ngọc Thanh. Ánh mắt Phi Ưng Giáo chủ trở nênlạnh lẽo, tay phải đánh ra một chưởng đánh bay Lâm Hoa ra ngoài. Lâm Hoa ởgiữa không trung phun ra một ngụm máu tươi giống như một đóa mẫu đơn tuyệtđẹp. Sau khi đánh bay hai người, tay phải Phi Ưng Giáo chủ chỉ còn cách vaiTrầm Ngọc Thanh có ba tấc. Đúng lúc này, Trầm Ngọc Thanh vung ngọc thủ lên,nhất thời một đạo đao khí vô hình đột nhiên đánh trúng ngực Phi Ưng Giáo chủ.Khiến thân thể hắn bay lên vài thước, tránh được một trảo của hắn.

Bên này, Tô Phóng Văn công kích hai người Hoa Mộng và Sở Thanh Tâm. Còn ThiênNhất Giáo chủ cũng lựa chọn Sở Thanh Tâm. Điều này khiến cho Tô Phóng Văn vàThiên Nhất Giáo chủ cảnh giác lẫn nhau nên có vẻ như bị trói tay trói chân.Điều này khiến cho Sở Thanh Tâm và Hoa Mộng có cơ hội phản kích. Lý Vân La ởmột bên cũng huy động trường kiếm hỗ trợ Sở Thanh Tâm.

Đột nhiên vài tiếng hô hoán vang lên, Hoa Mộng và Lý Vân La cùng bị đánh bayra ngoài ba trượng, rơi xuống mặt đất. Cả hai đều bị trọng thương. Mà Tô PhóngVăn và Thiên Nhất Giáo chủ vì cùng tranh đoạt Sở Thanh Tâm nên sau khi đánhmột chưởng liền cùng lui lại vài trượng, cùng đứng yên trong không trung. TrầmNgọc Thanh xoay người liếc nhìn Sở Thanh Tâm. Trong mắt hai người đều có mộttia mất mát, hai nàng ôm chặt lấy nhau. Ở xa xa, Hoa Phúc đang cố hết sức đứnglên, vẻ mặt trầm trọng nhìn ba kẻ địch cường đại. Công lực toàn thân đang cốgắng tụ tập lại càng nhanh càng tốt, chuẩn bị liều mạng đánh tiếp. Mà Lý VânLa cũng đang từ từ đứng lên, nàng nhìn thoáng qua Hoa Mộng và Lâm Hoa đã bịtrọng thương nằm trên mặt đất, trên mặt lộ ra một tia kiên định.

Tô Phóng Văn trừng mắt liếc nhìn Thiên Nhất Giáo chủ một cái, thân hình lạiđánh về phía Sở Thanh Tâm. Hắn vừa động thì Thiên Nhất Giáo chủ và Phi ƯngGiáo chủ cũng cùng lúc đánh về phía hai nàng. Cùng lúc đó, Hoa Phúc và Lý VânLa cũng đều toàn lực đánh ra một kích, chia ra tấn công ba cường địch.

Ở giữa sân, Trầm Ngọc Thanh giơ ngọc thủ lên. Ảo ảnh trảm. Mà Hoa Tinh truyềnlại không một tiếng động chém về phía Phi Ưng Giáo chủ. Mà Sở Thanh Tâm đứngthứ bảy trong Địa bảng nên võ công cũng không kém, hai tay phát ra một chưởngcông kích Tô Phóng Văn và Thiên Nhất Giáo chủ.

Bảy người nhất thời lâm vào hỗn chiến, nhưng chỉ một chiêu đã phân ra. Chỉthấy Hoa Phúc bị đánh bay ra ngoài ba trượng, rơi xuống đất không thể đứng dậyđược nữa, máu không ngừng từ trong miệng trào ra. Mà Lý Vân La mặt mày táinhợt, khóe miệng rỉ máu. Trầm Ngọc Thanh chấn động ngã xuống mặt đất; còn SởThanh Tâm thì bị đánh bay ra, quỳ trên mặt đất. Trên khuôn mặt xinh đẹp cắtkhông ra giọt máu, trong mắt toát ra sự bi thương vô tận.

Chỉ thấy ba người đột nhiên nhằm về phía Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm đangbị trọng thương. Cùng lúc đó, hai đóa tường vân đã bay vụt tới. Theo hai đóatường vân lao tới, mang theo khí thế vô cùng cường đại trong nháy mắt trànngập bầu trời Phượng Hoàng thư viện. Khiến cho tất cả mọi người chịu áp lựckhông nhỏ.

Trên mặt đất, tay phải của Phi Ưng Giáo chủ chỉ còn cách Trầm Ngọc Thanh cóhai thước; mà phía bên kia Thiên Nhất Giáo chủ và Tô Phóng Văn chỉ còn mộtbước nữa là bắt được Sở Thanh Tâm. Mắt thấy hai nàng sắp rơi vào tay ba ngườibọn chúng, mấy người đang bị trọng thương không nhịn được kêu lên một tiếngthống khổ. Còn hai nàng Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm lại u buồn nhìn nhau,trong mắt lộ ra một tia cảm thán.

Trên bầu trời, hai đóa tường vân giống như một đôi bướm xinh đẹp biến thànhhai bóng người. Hai đạo hàn quang hiện lên phản chiếu ánh sáng mặt trời chiếurọi cả Phượng Hoàng thư viện.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...