Diễm Ngộ Chi Lữ
Lý Bất Hối ra lệnh một tiếng, trong đám cao thủ phía sau nhất thời bay ra sáungười, bắn thẳng đến chỗ ba người Sở Thanh Tâm. Những người còn lại thì lạicẩn thận đề phòng cao thủ của ba đại bang phái, đề phòng bọn họ đột nhiên ratay đánh lén. Song điểm này bọn họ đã quá lo lắng. Tam đại bang phái còn lạichỉ là lẳng lặng nhìn bọn họ nhưng không có một ai ra tay.
Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm nhìn nhau một cái, hai người thấy những ngườikhác tạm thời không có phát động công kích, trong lòng âm thầm cao hứng. Nhưvậy tin rằng có thể trì hoãn thêm một chút thời gian, hy vọng có thể đợi đượcquân cứu viện. Nhìn sáu người đang bay tới, hai nàng rất bình tĩnh không cómột tia ba động.
Chỉ thấy giữa không trung, sáu đạo nhân ảnh xuyên qua không được mười trượng.Vốn từng đó khoảng cách, đối với những cao thủ này mà nói là vô cùng ngắnngủi, một cú nhảy là qua. Nhưng có thể bởi vì khoảng cách không xa, bọn họngược lại buông lỏng cảnh giác, không có chú ý tới tại sao hai nàng căn bảnkhông né tránh. Bên dưới mặt đất đột nhiên trong nháy mắt bắn ra mấy trăm nóiám khí nhỏ bé. Những ám khí này tất cả đều rất bé nhỏ ngay lập tức đã bắntrúng sáu đạo thân ảnh trên không.
Chỉ nghe sáu tiếng kêu thảm thiết vang lên, sáu bóng người đã rơi xuống mặtđất, chỉ kêu lên vài tiếng rồi tắt thở. Lý Bất Hối vẻ mặt giận dữ nói:
"Thủ đoạn thật hèn hạ, dĩ nhiên cũng dám dùng đến thủ pháp tam lưu này. Lãophu thề, hôm nay phải san bằng Phượng Hoàng thư viện thành bình địa." Nóixong, một cỗ khí thế cường đại trong nháy mắt bộc phát, vô số khí lưu mạnh mẽép về phía cửa nơi hai nàng đang đứng. Cuốn lên vô số đất đá, hình thành mộtcơn gió lốc cuốn thẳng tới ba người Sở Thanh Tâm.
Khí lưu mạnh mẽ như vậy vốn tưởng rằng rất dễ dàng vượt qua khoảng cách khôngđầy mười trượng là đến trước mặt ba người. Nhưng cỗ khí lưu cường đại này vừatiến vào trong hoa cỏ đã biến mất không thấy tăm hơi. Điều này khiến Lý BấtHối và ba người còn lại đều biến sắc
Thiên Nhất Giáo chủ kinh dị nói:
"Có trận pháp bảo vệ, không ngờ rằng trận pháp này lại kỳ diệu đến vậy, đếnmức chúng ta dĩ nhiên không nhìn ra sự tồn tại của nó. Mọi người đều nói TrầmNgọc Thanh là thiên hạ đệ nhất tài nữ, xem ra quả nhiên có chút thực tài." Nóixong hắn lạnh lùng nhìn Trầm Ngọc Thanh.
Trầm Ngọc Thanh cười nhạt, liếc nhìn địch nhân, nàng nhẹ giọng nói:
"Chỉ là chút tài mọn không có gì đáng để y. Nhưng thật ra Thiên Nhất Giáo chủcác hạ, người mang tuyệt thế võ học, lại am hiểu binh pháp, loại người như vậytương lại mới là người làm nên nghiệp lớn. Không giống những người này, chỉ làhán mạt tây sở, không biết Lưu Bang là người như thế nào nên cuối cùng thảmbại mà chết.
Nàng nói xong, khiến cho Tô Phóng Văn mở miệng cười phá lên.
Tô Phóng Văn tán thưởng nói:
"Trầm cô nương thật giỏi ăn nói, nói rất đúng, thật sự là hình dung rất phùhợp. Ha ha." nói xong hắn nhìn cũng không nhìn Lý Bất Hối.
Lý Bất Hối cả giận nói:
"Câm mồm, tên họ Tô ngươi, nếu dám nói lời bất kính như vậy nữa thì đừng tráchta vô tình." Nói xong, đột nhiên hắn đánh ra một quyền đánh trúng mặt đất phíatrước bốn trượng, nhất thời truyền đến một tiếng nổ kèm theo vài tiếng kêuthảm thiết.
Chỉ thấy mặt đất bị phá ra một cái hố to, ba người đang nằm ở trong đó, tất cảđều đã chết. Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm cùng biến sắc, trong mắt lộ ra vẻđau đớn. Hoa Phúc ở bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi vì một quyền vừa rồi của LýBất Hối. Giờ khắc này hắn dường như đang nhớ lại thực lực tuyệt đối của caothủ Thiên bảng năm nào.
Lý Bất Hối lạnh lùng nhìn hai nàng, tức giận hừ lạnh một tiếng nói:
"Bây giờ ta sẽ xem xem trận pháp này của ngươi có uy lực như thế nào, có thểngăn cản ta đi tới hay không." Hắn vừa dứt lời, thân thể chợt lóe lên, baythẳng về phía hai nàng.
Tất cả mọi người ở đây đều cẩn thận quan sát, đều muốn nhìn xem hai nữ nhânxinh đẹp của Phượng Hoàng thư viện sẽ ứng phó công kích của cao thủ Thiên bảngnhư thế này.
Mặt Trầm Ngọc Thanh trầm xuống trong mắt lộ ra một tia trầm trọng. Tay phảihơi động, ngay lập tức một làn mưa tên đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý BấtHối. Lý Bất Hối khẽ biến, thầm nghĩ tên thật nhanh, nhưng trong miệng lại nói:Bạn đang xem tại TruyệnFULL - .TruyệnFULL
"Chỉ những thứ này mà muốn ngăn cản ta sao?"
Hắn nói xong tay phải chém ra một quyền, nhất thời đánh bay hơn phân nửa lànmưa tên. Nhưng ngay khi hắn phát quyền từ dướt mặt đất lại bắn ra mấy trăm đạođộc châm, không một tiếng động xuất hiện bên dưới người hắn.
Mặt Lý Bất Hối trầm xuống, một cỗ cương khí đỏ rực trong nháy mắt bộc phátkhắp toàn thân, đánh bay đám độc châm. Nhưng như vậy hắn không thể không ngừnglại, người trầm xuống dưới ba thước rồi mới đứng yên trong không trung. Khôngcho hắn ngẩng đầu lên, liên tiếp mười mũi tên bắn ra, mười ba mũi tên tạođường thẳng nhằm vào ngực hắn. Bởi vì tốc độ cực nhanh nên khi hắn đánh văngmũi tên thứ chín ra thì ba mũi tên còn lại đã bắn trúng làn chân khí hộ thểcủa hắn, nhưng sau đó cũng bị đánh bay.
Lý Bất Hối bắt buộc phải ngừng lại điều này làm cho hắn mất hết thể diện trướcmặt ba kẻ đối đầu kia. Chỉ thấy hồng quang lóe lên, một cỗ khí thế cường đạitrong nháy mắt lan ra bốn phía, còn không ngừng lan ra bên ngoài. Nhìn hainàng, Lý Bất Hối cười lạnh nói:
"Bây giờ ta xem các ngươi còn có cái biện pháp gì ngăn cản ta. Ta yếu giếtchết hết các ngươi, khiến Hoa Tinh bị đả kích. Ha ha, ha ha."
Một làn mưa tên xe gió bắn thẳng đến ngực Lý Bất Hối. Lý Bất Hối cười lạnhkhông nói, chân khí bành trướng ra khắp toàn thân dễ dàng đánh từng mũi tênbắn ngược ra xa. Thực lực cường đại đó khiến cho hai nàng và Hoa Phúc đều biếnsắc. Hai nàng nhìn nhau, trong mắt Trầm Ngọc Thanh đột nhiên lộ ra một nụ cườithần bí, không ai biết nó ẩn chứa cái gì.
Ngọc thủ khẽ vuốt những sợi tóc trên trán, động tác của nàng dù rất đơn giảnnhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt mọi người. Ngay nàng vuốt tóc, ba làn mưa tên từ baphía bắn về phía Lý Bất Hối. Lý Bất Hối cười nhạo nói:
"Ta còn cho rằng các ngươi thông mình một chút, tuy nhiên vẫn là đám nữ nhânngu xuẩn mà thôi."
Lời này vừa nói ra khiến Thiên Nhất Giáo chủ, Phi Ưng Giáo chủ và Tuyệt ThiênMôn chủ Tô Phóng Văn đứng ở một bên đều cảm thấy kỳ quái. Ba người bọn họ bangười đều cho rằng Trầm Ngọc Thanh, thiên hạ đệ nhất tài nữ chỉ có cái danh màkhông có thực tài, không có bang phái lợi hại gì. Nhưng ý nghĩ này chỉ hiệnlên trong nháy mắt, bọn họ lập tức phải có cách nhìn khác. Bởi vì có một việckhiến bọn họ đột nhiên hiểu được, Trầm Ngọc Thanh chính là Trầm Ngọc Thanh,không hổ là thiên hạ đệ nhất tài nữ.
Trong nháy mắt khi ba làn tên bị Lý Bất Hối đánh văng ra, chỉ thấy ba mũi têncuối cùng của ba lượt tên đột nhiên bị phản chấn va chạm với một mũi tên đangbắn tới. Việc này nhìn qua mặc dù bình thường, nhưng nếu muốn đạt tới độ chínhxác tuyệt đối thì đây chính là kỹ xảo cực kỳ xuất sắc. Có thể thấy được tất cảnhững người bắn tên đều là cao thủ. Mặc dù võ công của bọn họ có thể không caonhưng thuật bắn tên của bọn họ có thể nói là thế gian hiếm có.
Ba làn tên bắn ra ba hướng, ba mũi tên đồng thời va chạm với ba mũi tên đangbắn tới. Chỉ nghe thấy ba tiếng nổ lớn vang lên, nhất thời ba làn khói trongnháy mắt tràn ra. Ba lực lượng cực mạnh trong giây lát đã phá tan làn chân khíhộ thể của Lý Bất Hối trong nháy mắt đánh sâu vào người hắn. Một tiếng kêu đauđớn vang lên, một bóng người lảo đảo rơi ra xa, rơi xuống đất lùi lại liêntiếp vài bước mới có thể đứng vững, chính là Lý Bất Hối.
Giờ khắc này tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi bao gồm cả Hoa Phúc. Chỉcó duy nhất hai người vẫn còn giữ được bình tĩnh đó là Trầm Ngọc Thanh và SởThanh Tâm. Hai nàng liếc nhìn nhau và cười, cả hai đều rất hài lòng với kếtquả vừa rồi. Uy lực của thuốc nổ rất cường đại, không phải là thứ mà con ngườicó thể thừa nhận được. Thì ra phương pháp này là do Trầm Ngọc Thanh tự mình bốtrí. Chủ yếu là với mũi tên cuối cùng nàng đã dùng thiết quáng đặc thù chế tạođầu tên rất lớn, bên trong có chứa thuốc nổ. Thừa lúc địch nhân đang đối phóvới những mũi tên phổ thông, buông lỏng cảnh giác mà tập kích đối phương. Vìvậy sẽ đạt được hiệu quả thần kỳ làm địch nhân bị thương nặng.
Tô Phóng Văn liếc nhìn Lý Bất Hối, trong mắt hiện lên vẻ tàn độc, biết đâychính là cơ hội rất tốt để diệt trừ đối phương. Thân hình chợt lóe Tô PhóngVăn trống rỗng xuất hiện bên trái Lý Bất Hối. Một chưởng mang theo lực lượngcực mạnh có thể hủy diệt mọi thứ ấn vào giữa ngực Lý Bất Hối. Hiển nhiên làhắn muốn một chưởng này trừ khử đi tên cường địch này. Lý Bất Hối trong lòngđang cảm thấy phẫn nộ vì thủ đoạn hèn hạ của Phượng Hoàng thư viện thì tronglòng đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an.
Lý Bất Hối trong lòng run lên, đột nhiên ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là nụcười lạnh lùng của Tô Phóng Văn. Thân thể hơi nghiêng hữu quyền trong lúc vộivàng chỉ vận được sáu phần công lực đón lấy một chưởng của Tô Phóng Văn. Quyềnchưởng giao phong vang lên một tiếng nổ lớn, lực lượng cường đại trong nháymắt buộc Tô Phóng Văn lui lại hai bước. Nhưng Lý Bất Hối lại bị đánh bay mộttrượng sáu thước, thân thể lung lay muốn ngã. Ngay khi hắn còn chưa kịp đứngvững thì Thiên Nhất Giáo chủ đã đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, bổ mộtchưởng vào lưng hắn.
Đám môn hạ Lý Bất Hối hoảng sợ kêu lên, đều lao về phía Thiên Nhất Giáo chủ.Lý Bất Hối nghe vậy liền biết không ổn, trong lòng hiểu được mấy người nàymuốn mình chôn thân ở đây. Thân thể toàn lực ngã về phía trước, đồng thờitrong nháy mắt cũng trở tay đánh ra một quyền. Một tiếng kêu đau đớn vang lênLý Bất Hối lại bị một chưởng của Thiên Nhất Giáo chủ đánh trúng vai phải, thânthể bắn ra ngoài. Vừa rơi xuống đất, Lý Bất Hối cố nuốt vào một ngụm máu đangtrực trào ra, thân thể đột nhiên bay ngược lên, lảo đảo bỏ chạy. Đám môn hạThông Thiên Môn thấy môn chủ đã bỏ chạy đều chạy theo. Nhìn Lý Bất Hối đã chạythoát, trong mắt Thiên Nhất Giáo chủ và Tô Phóng Văn đều lộ ra một tia tiếcnuối. Tất cả những việc này đối với Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm mà nói làrất có lợi. Bọn chúng chó cắn chó, đối với Phượng Hoàng thư viện mà nói bớt đimột kẻ địch.
Lúc này, Phi Ưng Giáo chủ mở miệng nói:
"Hiện tại xem ra Phượng Hoàng thư viện này cũng không hề đơn giản như vậy. Cácngươi nếu vẫn có ý đồ riêng, công kích lẫn nhau thì hôm nay sẽ không thể thuthập được Phượng Hoàng thư viện. Uy danh của Hoa Tinh như thế nào, tin tưởngcác ngươi còn rõ hơn ta. Nếu muốn ra tay đối với hắn, sợ rằng ngoại trừ nơinày ra sẽ rất khó gặp được cơ hội tốt như thế nào. Bây giờ nên làm như thế nàocác ngươi tự mình quyết định.
Thiên Nhất Giáo chủ và Tô Phóng Văn nghe thấy vậy liền nhìn nhau một cái sauđó gật đầu, nhưng không nói gì thêm, chỉ là nhìn ba người Sở Thanh Tâm. SởThanh Tâm vừa thấy ánh mắt của ba người liền hiểu được bọn chúng đã có quyếtđịnh. Giờ đã không thể tiếp tục lợi dụng sự nghi kỵ của bọn chúng để kéo dàithời gian nữa. Liếc nhìn Trầm Ngọc Thanh một cái, Sở Thanh Tâm nói:
"Bắt đầu đi, hy vọng có thể."
Có thể cái gì nàng lại không nói.
Trầm Ngọc Thanh nhìn thoáng qua Hoa Phúc, nhẹ giọng nói:
"Lập tức đi vào, đi mau.
Nói xong tay phải khẽ vuốt chiếc trâm cài đầu một cái, sau đó nàng cùng với SởThanh Tâm Tâm xoay người đi vào trong đại sảnh. Ngay khi Trầm Ngọc Thanh chỉnhchiếc trâm trên đầu thì đại môn của Phượng Hoàng thư viện, cũng chính là chỗđặt chân của tam đại bang phái đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh. Liêntiếp những tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt lan truyền ra rất xa. Trong tiếngnổ lớn, ba tiếng giống giận kèm theo vô số tiếng kêu thảm thiết cùng với nhữngcỗ thi thể không trọn vẹn tạo thành một bức tranh đầy máu. Vừa nãy Trầm NgọcThanh lấy tay làm ám hiệu dẫn động hỏa dược ở đại môn, nhất thời phá hủy khôngít kẻ địch
Khi làn khói đen bị chân khí mạnh mẻ đánh tan, ba thủ lĩnh của ba đại bangphái nhìn thấy cảnh tượng trên mặt đất đều cảm thấy phẫn nộ vô cùng, lửa giậndâng trào. doc truyen tai . Cả ba cùng thầm mắng lòng dạ nữ nhân độc ác, chiêuthức như vậy cũng có thể thi triển được. Trên mặt đất số người còn sống còn cómười bảy mười tám người, có không dưới ba mươi người đã chết. Có những ngườiđứng xa xa một chút nên không bị thương quá nặng.
Quay đầu lại nhìn thì thấy ba người Trầm Ngọc Thanh đã sớm biến mất. Tô PhóngVăn vô cùng phẫn lộ. Lần này hắn mang đến đây tất cả đều là cao thủ tinh anhtrong bang. Nhưng chỉ một vụ nổ lớn đã hủy đi hai phần ba cao thủ của hắn,điều này làm hắn vô cùng tức giận. Nhìn Thiên Nhất Giáo chủ và Phi Ưng Giáochủ một cái, Tô Phóng Văn nghiến răng nói:
"Ta thề sẽ không tha cho bọn chúng, ta muốn báo thù." Nói xong, thân thể chợtlóe đã xuất hiện trước cửa đại sảnh. Hai người kia thấy vậy đều vội đuổi theo.Đám đệ tử còn chưa bị thương cũng đi theo ba thủ lĩnh tiến vào bên trong.
Trong nháy mắt đoàn người đã biến mất, đúng lúc này lại một làn tên đột nhiênphóng tới, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi biến mất rất nhanh. Trên mặtđất ngoại trừ vài cỗ thi thể, ngoài ra không có gì khác nữa.
Lại nói đến ba người Trầm Ngọc Than, sau khi rời khỏi đại sảnh rất nhanh bọnhọ đã xuất hiện ở trong một cái giếng khô. Ba người từ miệng giếng nhảy ra,Trầm Ngọc Thanh nói với Hoa Phúc:
"Bây giờ chúng ta phải lập tức phá hủy nơi này và cửa đại sảnh vây bọn họ vàobên trong. Như vậy tạm thời có thể kéo dài một chút thời gian. Sau đó sẽ rấtkhó có thể tiếp tục kéo dài thời gian, và khi đó chỉ có thể liều mạng chiếnđấu. Ngươi lập tức đến cửa đại sảnh, phân phó người phá cửa, nơi này sẽ dochúng ta phụ trách. Sau khi phá hủy xong, chúng ta sẽ gặp lại ở Thính vũ hiên,nhớ phải cẩn thận đó. Đi đi."
Nàng nói xong đã cùng Sở Thanh Tâm phát động đợt công kích thứ hai.
Không lâu sau hai tiếng nổ một trước một sau truyền đến, đã truyền đến vàitiếng kêu thảm thiết, sau đó tất cả trở lại bình tĩnh. Trong thính vũ hiên,bảy người Trầm Ngọc Thanh, Sở Thanh Tâm, Hoa Phúc, Lý Vân La, Lâm Hoa, HoaMộng, Hứa Như đều có mặt ở đây. Trầm Ngọc Thanh mở miệng nói:
"Hai lần công kích, những người có thể đối phó chúng ta đều đã đối phó, nhữngngười còn lại đều khó có thể đối phó. Bây giờ dù cho chỉ còn lại ba cao thủcấp Thiên bảng thì các cơ quan của chúng ta muốn đối phó bọn họ cũng không cónhiều khả năng. Cho nên chúng ta phải nghĩ ra một biện pháp khác. Ta điều MộngDao đi, nhưng bây giờ dù có dùng đến cũng không có tác dụng là mấy. Ta khôngnghĩ đến Tứ đại bang phái bọn họ sẽ tàn sát lẫn nhau, điều này làm chúng ta cólợi. Nhưng lúc trước an bài Mộng Dao đi làm cũng vì vậy cũng đột nhiên mất đitác dụng. Chúng ta bây giờ đã không thể sử dụng đến Mộng Dao, cho nên hy vọngduy nhất chính là tỷ muội Đồng Tâm đang chạy về đây. Bây giờ, Như tỷ lập tứcra ngoài, cẩn thận lưu ý xem có động tĩnh của tỷ muội Đồng Tâm hay không. Nếucó thì lập tức để cho các nàng biết nguy hiểm của chúng ta để các nàng kịpthời đến chi viện. Nhớ kỹ phải tận lực truyền bá tin tức chúng ta đang bị côngkích ra ngoài, đi mau."
Nàng nói xong liền phân phó Hứa Như lập tức rời đi.
Nhìn những người khác một chút, trong mắt Trầm Ngọc Thanh hiện lên một tia lolắng, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta hãy tập trung lại một chỗ, trong tay ta còn vài quả Oanh thiên lôi.Hoa Phúc cầm lấy một quả đề phòng thân. Vân La, muội cũng cầm lấy một quả đi.
Nói xong nàng đưa cho hai người mỗi người một quả, cũng nói cho họ biết cáchsử dụng.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng nổ lớn kèm theo ba tiếng gầm rúđầy phẫn nộ. Trầm Ngọc Thanh liếc nhìn mọi người một cái, nhẹ giọng nói:
"Với thực lực của ba người bọn họ chúng ta muốn chạy trốn là điều không có khảnăng. Hơn nữa nơi này là tổng viện của Phượng Hoàng thư việnchúng ta, cho dùchết chúng ta cũng không thể buông tha cho. Cho nên, chúng ta chỉ có thể dùnghết toàn lực, hết sức kéo dài thời gian, hy vọng có thể kiên trì đến khi việnbinh đến. Rất nhanh bọn họ sẽ tìm được nơi này, chúng ta trước hết tránh vàotrong mật thất lánh nạn, đồng thời phân phó cung tiến thủ thu hút sự chú ý củachúng.
Nói xong nàng liếc nhìn mọi người một cái, mang theo mọi người đi tới trướcmột bức tường. Chân phải đạp ba cái ở vị trí trông rất bình thường, nhất thờimột tiếng vang rất nhỏ truyền đến. Chỉ thấy trên bức tường lộ ra một cánh cửadài sáu thước, đủ để một người tiến vào. Trầm Ngọc Thanh để mọi người đi vào,còn mình thì tiến vào cuối cùng. Sau khi vào cửa, Trầm Ngọc Thanh lấy ra mộtviên oanh thiên lôi từ trong lòng, ngồi xuống đặt nó vào nơi mà nàng vừa dẫmlên. Cười cười thần bí Trầm Ngọc Thanh cố ý lưu lại một dấu chân mờ nhạt ở cửavào, sau đó xoay người rời đi. Rất nhanh, bức tường đã khôi phục lại bìnhthường, giống như chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
Trong viện thủ lĩnh của ba đại bang phái chia làm ba phương. Mỗi một người đềuđang vô cùng phẫn nộ. Phía sau bọn họ chỉ còn đứng có ba bốn người, nhữngngười còn lại đều đã bỏ mình. Liếc nhìn bốn phía một cái Tuyệt Thiên Môn chủTô Phóng Văn lạnh lùng nói:
"Mấy mụ đó nhất định là đang trốn ở nơi nào đó. Nơi này là tổng bộ của PhượngHoàng thư viện, ta cho rằng các nàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho,hơn nữa thời gian cũng không còn kịp. Bây giờ điều chúng ta muốn làm chính làtìm ra các nàng. Khi đó, hắc hắc, cho dù Trầm Ngọc Thanh có giảo hoạt đến đâucũng khó chạy khỏi lòng bàn tay ta."
Thiên Nhất Giáo chủ hừ lạnh một tiếng nói:
"Khi đó ai có thể bắt được nàng còn chưa nhất định? Hơn nữa lúc này đây cònkhông nhìn thấy nha đầu Dư Mộng Dao đâu cả, ngươi dám khẳng định các nàngkhông có quỷ kế gì khác sao. Các nàng nếu có thể vài kế âm hiểm đáng sợ nàonữa thì sợ chúng dù có thắng cũng sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo."
Phi Ưng Giáo chủ âm trầm nói:
"Mặc cho các nàng có quỷ kế gì, chỉ cần chúng ta hạ quyết tâm thì các nàngtuyệt đối không thể thoát nổi lòng bàn tay ba người chúng ta. Bây giờ khôngphải lúc nói nhảm, tốt nhất chính là sớm tìm được chỗ ẩn náu của các nàng,tránh cho đêm dài lắm mộng."
Quay lại hắn nói với mấy người phía sau:
"Cẩn thận một chút, cẩn thận tìm kiếm. Không được xông loạn. Đi đi, nhất địnhphải tìm ra bọn họ.
Hai người bọn họ thấy thế, cũng đều phân phó thủ hạ đi lên tìm kiếm. Giờ phútnày ba đại bang phái đều biết phân biệt nặng nhẹ nên sẽ không đối địch vớinhau nữa mà tạm thời hợp tác. Trong viện lúc này đột nhiên vang lên tiếng sáokỳ dị, một ngắn hai dài trong nháy mắt đã biến mất khiến người ta không biếtâm thanh đó phát ra từ đâu.
Tô Phóng Văn sắc mặt biến đổi, lớn tiếng nói:
"Cẩn thận quỷ kế của người đàn bà này, cẩn thận.
Giờ phút này, hiển nhiên hắn đang rất đau xót ười mấy trợ thủ đắc lực củamình. Hắn mang theo hơn ba mươi cao thủ đến đây, chưa được nửa canh giờ đãchết gần hết giờ chỉ còn lại có bốn người, nói không đau lòng chỉ là gạt ngườimà thôi. Thiên Nhất Giáo và Phi Ưng Giáo không phải cũng bị như hắn sao? Bọnhọ cũng đau lòng vì đám thủ hạ đã chết. Không nói đến giữa bọn họ có tình cảmgì không, bọn họ rất quan tâm đến giá trị của những kẻ đã chết. Một khi đãchết nếu muốn tìm nhiều cao thủ như vậy thì cũng không phải một chuyện d�dàng. Hơn nữa chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến thực lực của bang phái.
Một tiếng xé gió truyền đến, chỉ thấy một loạt tên đột nhiên từ bên trái phóngtới. Vẻ mặt Tô Phóng Văn trở nên lạnh lùng, thân thể khẽ chuyển cả người đãxuất hiện giữa không trung. Một chưởng đánh thẳng vào hành lang cách đó hơnmười trượng. Nhất thời một tiếng nổ lớn vang lên mang theo vài tiếng kêu thảmthiết, vô số máu tươi bắn ra. Chỉ thấy một chưởng của Tô Phóng Văn đã phá hủytoàn bộ hành lang dài hơn mười trượng. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to,có vài nhân ảnh kêu thảm bắn ra, rơi xuống đất đã không còn một hơi thở.
Cùng lúc đó một loạt tên cũng bắn về phía bên phải Tô Phóng Văn. Mười hai mũitiến thẳng hàng giống như một trong nháy mắt đã xuất hiện trước người hắn. TôPhóng Văn cười lạnh một tiếng, thân thể chợt lóe hắn vung tay phải lên. Ngaylúc tách ra liền đánh ra một cỗ chưởng lực mạnh mẽ cuốn bay toàn bộ những mũitên ra ngoài. Có kinh nghiệm của Lý Bất Hối lúc trước, hắn hiển nhiên sẽ khôngdẫm vào vết xe đổ. Song cung tiến thủ dường như cũng dự đoán được chiêu nàycủa hắn. Ngay khi hắn vừa tránh né, chín làn tên, mỗi làn là chín mũi chia làmba hướng bắn về phía Tô Phóng Văn. Làn tên dày đặc như vậy thì cho dù tránh nénhư thế này cũng uống công mà thôi.
Tô Phóng Văn vẻ mặt giận dữ, toàn thân đột nhiên bộc phát ra khí thế cườngđại. Thân thể xoay tròn một vòng trong không trung, trong nháy mắt phát ra mộtcơn gió lốc cuốn lấy toàn bộ tên đang bắn tới ra xa. Song ngay khi hắn xoaytròn, bên dưới mặt đất xuất hiện một động khẩu khá lớn. Chỉ thấy bên trong cómột chiến Gia cát thần nỗ rất lớn đang mãnh liệt bắn ra ba mũi tên nhằm vào TôPhóng Văn đang ở trên không trung. Ba mũi tên tạo thành một đường thẳng, nêncăn bản không phát hiện ra là ba mũi tên. Ba mũi tên vừa bay ra, từ trongmiệng động khẩu đột nhiên bắn ra một loại chất lỏng, sau đó động khẩu liềnbiến mất.
Cơn lốc xoáy xung quanh Tô Phóng Văn trong nháy mắt cuốn bay những mũi tênđang lao tới. Song ngay khi hắn đang cảm thấy đắc ý thì trong lòng đột nhiênmọc lên một cảm giác bất an. Một khí lưu mạnh mẽ từ bên dưới bay thẳng lêncao, điều này làm cho hắn kinh hãi. Tô Phóng Văn không kịp nhìn xem đó là cáigì, đột nhiên phát ra một chưởng. Nhất thời giữa không trung chỉ nghe mộttiếng nổ rất lớn vang lên, ngay sau đó một đạo hỏa quang thoáng hiện. Toàn bộlốc xoáy lập tức hóa thành một con Hỏa long, hừng hực thiêu đốt trong khôngtrung.
Tình huống này diễn ra quá đột ngột khiến cho Thiên Nhất Giáo chủ và Phi ƯngGiáo chủ ở đấy không xa trở nên thận trọng đều là ánh mắt trầm trọng. Hiểnnhiên Phượng Hoàng thư viện này không dễ đối phó như trong tưởng tượng. NhìnTô Phóng Văn phẫn nộ lao ra từ trong con hỏa long, quần áo trên người đã ráchtơi tả, đầu tóc lộn xộn, mặt mũi vặn vẹo, cho thấy hắn đang phẫn nộ đến cựcđiểm.
Tô Phóng Văn đang ở giữa không trung, song chưởng huy động thật nhanh, chưởnglực mạnh mẽ đánh xuống mặt đất kéo theo những tiếng kêu thảm thiết liên tiếpvang lên. Hiển nhiên dưới mặt đất có không ít đệ tử thư viện ẩn núp, chuẩn bịđánh lén địch nhân. Trúng phải chưởng lực đầy phẫn nộ của Tô Phóng Văn, trongnháy mắt đã tổn mất gần trăm người. Thiên Nhất Giáo chủ và Phi Ưng Giáo chủliếc mắt nhìn nhau, hai người cũng hiểu được ý của Tô Phóng Văn ý tứ, bắt đầuthực hành theo phương pháp của hắn. Dù cho đào sâu ba thước cũng phải tìm đượcđám người Trầm Ngọc Thanh.
