Diễm Ngộ Chi Lữ
Trong Mẫu Đơn các, khi Hoa Tinh cùng với Đường Mộng đi đứng khó khăn xuất hiệntrong tiểu đình, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn hai người. ÁmNhu càng đi quanh Đường Mộng hai vòng làm cho nàng cảm thấy không được tựnhiên. Hoa Tinh ôm lấy Ám Nhu, tay phải xoa bóp bờ mông đầy đặn của nàng, hắchắc cười nói: "Tiểu bại hoại này cũng dám nói lung ta lung tung trước mặtĐường Mộng. Xem ra ta phải xử lý muội ngay tại chỗ, muội tin hay không."
Mặt Ám Nhu trở nên đỏ bừng, bộ phận mẫn cảm trên người nữ hài tử bị Hoa Tinhđùa bỡn như vậy làm nàng xấu hổ gần chết. Ám Nhu liên tục giãy dụa thân thể,ánh mắt bất lực nhìn sang cầu cứu Tô Ngọc. Tô Ngọc mỉm cười nhìn nàng, đi tớibên cạnh Hoa Tinh, nhẹ giọng nói:
"Hoa đại ca thực ra rất thích Ám Nhu, nên bây giờ tha uội ấy đi. Chờ sau nàylúc ở bên nhau, khi đó Hoa đại ca muốn thế nào được cái đó, có đúng hay khôngHoa đại ca?"
Nói xong nàng khẽ cười nhìn Hoa Tinh, rồi lại nhìn Ám Nhu với vẻ mặt đồngtình.
Hoa Tinh quyến luyến buống Ám Nhu ra, truyền âm nói với Ám Nhu:
"Lúc này có Tô Ngọc nên ta tạm tha uội. Tuy nhiên có một điều muốn nói uộibiết đó là thân thể của muội thật mềm mại, thật co dãn thật thoải mái. Tachính là đang tìm cơ hội ăn muội, miễn cho giữ muội lại bên người chỉ biết đốinghịch với ta."
Không để ý vẻ mặt ngượng ngùng của Ám Nhu, Hoa Tinh mỉm cười rồi cùng ăn điểmtâm với mọi người.. Sau khi ăn xong, Ám Vũ đột nhiên từ bên ngoài đi vào, nhẹgiọng nói:
"Công tử, bên ngoài có hai người nói muốn gặp người, cả hai đều là nam nhân.Một người có một thanh Quái kiếm, một người có một thanh Quái đao. công tử xemcó phải là hai người mà công tử nói không."
Hoa Tinh vừa nghe thấy thế liền cảm thấy vui mừng, nhẹ giọng nói:
"Mời bọn họ vào đây, hẳn là hai người này rồi. Tất cả mọi người cùng ở đây gặphai người bạn mới của chúng ta, sau này ở chung cũng tiện hơn"
Nói xong hắn cười thần bì với mọi người, ánh mắt nhìn ra cửa.
Rất nhanh, Kiếm Vô Bính và Đao Vô Phong đã vào tới. Hai người vừa thấy ở đâymỹ nữ như vân mặt khẽ biến Nhìn Hoa Tinh, Kiếm Vô Bính mở miệng nói:
"Hôm nay tới không tính chúng ta vi phạm lời hứa chứ?"
Hoa Tinh cười nói:
"Vũ nhi, lấy ghế cho bọn hắn, mọi người ngồi xuống rồi hãy nói."
Nói xong hắn nhìn hai người, cười nói:
"Các ngươi có thể đến được đây trong ngày hôm nay ta rất vui vẻ. Sau ngày maita sẽ lập tức rời khỏi nơi đây, các ngươi nếu như khi đó cũng không có tới, tacũng không ôm hy vọng. doc truyen tai . bây giờ mọi người đã tới, chúng ta sẽtrò chuyện một hồi, có điều gì cứ nói hết ra. Các ngươi có cái gì không rõ xinmời mở miệng." Nói xong hắn mỉm cười nhìn hai người.
Kiếm Vô Bính nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng hỏi:
"Ta có một chút không rõ, vì sao ngươi lại biết con người của ta? Lẽ ra, takhông có một chút danh khí (tiếng tăm) gì ở Lạc Dương, còn có ngươi rốt cuộcmuốn thế nào? Thực sự chỉ là làm nô bộc (người hầu) một năm thôi sao?"
Hoa Tinh nhìn hai người một chút, thấy Đao Vô Phong cũng lộ ra vẻ quan tâm,hắn khẽ cười nói:
"Về điểm này, sau này ta tự nhiên sẽ nói cho các ngươi, hiện tại tạm thời phảibảo mật. Về phần mục của ta, cũng không có gì, nữ nhân bên cạnh ta đang có rấtnhiều nên phải cần có người hỗ trợ bảo hộ các nàng cho nên ta mới chọn haingười các ngươi. Đối với hai người các ngươi mà nói, tuy nói là nô bộc, nhưngtrên thực tế mọi người chỉ là bằng hữu. Các ngươi muốn đi lúc nào cũng có thểđi, ta chưa bao giờ ép buộc người khác làm gì cả. Điểm này các ngươi có thểyên tâm. Chỉ cần các ngươi không có ý đồ bất lợi với ta lúc nào cũng có thểrời đi. Đương nhiên khi các ngươi không muốn rời đi, ta cũng sẽ không đuổi cácngươi đi."
Đao Vô Phong nghe vậy, vẻ mặt khẽ biến nói:
"Lời ấy có thật không, ngươi làm như vậy, không sợ chúng ta sẽ lập tức bỏ đisao? Ngươi sao có thể khẳng định chúng ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa chứ?"Nói xong hắn liếc nhìn Kiếm Vô Bính.
Hoa Tinh cười nói:
"Các ngươi nếu tới, sẽ không dễ dàng rời khỏi. Ta tin tưởng các ngươi điềukhông phải cái loại người muốn nợ nhân tình người khác. Từ trong mắt các ngươicó thể thấy được các ngươi đều là người tương đối thận trọng. Nói đi cũng nóilại các ngươi nếu như không thật tâm đi theo ta, ta giữ lại các ngươi cũng làtai họa mà thôi."
Đao Vô Phong nhìn Hoa Tinh, ánh măt lạnh lẽo, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Đã như vậy thì được rồi một năm sau ta sẽ rời đi. Trong một năm này ta tất cảđều nghe theo của ngươi, khi thời gian đến ta sẽ tự động ly khai. Ở đây mọingười một lời đã định, hy vọng chúng ta sẽ tuân thủ lời hứa hẹn."
Hoa Tinh thấy thế, cũng thu hồi vẻ cười cợt, trầm giọng nói:
"Được một lời đã định. Chúng ta hôm nay nói rõ ràng có mọi người cùng nhau làmchứng. Ngươi thì sao, Kiếm Vô Bính?"
Kiếm Vô Bính liếc nhìn hai người, khẽ gật đầu nói: "Cũng tốt, chúng ta quyếtđịnh như vậy. Một năm ước hẹn ta sẽ tuân thủ. Hy vọng ngươi sẽ không làm tathất vọng." Nói xong Kiếm Vô Bính nhìn Hoa Tinh và mọi người.
Hoa Tinh nhìn hai người, khẽ cười nói:
"Hiện tại nếu mọi người đã quyết định vậy trưa ngày mai chúng ta sẽ rời khỏiđây. Thời gian còn lại các ngươi chuyện gì còn chưa làm xong thì hãy đi làmđi. Nếu như không có chuyện gì thì ở lại đây giúp ta chú ý an toàn của mọingười. Vô Bính, ngươi đã đoạt được Thanh Nga xinh đẹp tới tay chưa. Nếu chưađược thì có muốn ta giúp ngươi một tay không?" Nói xong, Hoa Tinh mỉm cườinhìn hắn.
Kiếm Vô Bính thoáng suy nghĩ rồi nói:
"Việc này ta sẽ tự mình xử lý, không cần ngươi quan tâm. Sau này ngươi tốtnhất là không nên đi tìm nàng, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Hoa Tinh nghe vậy, bèn liếc nhìn Ám Nhu ở bên cạnh, cười nói:
"Yên tâm, bình dấm chua bên cạnh ta rất lợi hại, ta dù có muốn cũng phải cẩnthận suy nghĩ mới được. Được rồi, mọi người nói chuyện khác đi. Lần này chúngta đến thành Lạc Dương coi như là đã trải qua không ít phong vân. Hôm nay,chúng ta đối mặt rất nhiều địch nhân bao gồm Võ lâm Tứ đại bang phái, cùng vớiTam đại thư viện, có thể nói là chống lại toàn bộ Võ lâm. Lúc này đây còn cóchuyện của Đồng Tâm tỷ muội nên càng hấp dẫn sự chú ý của người Võ lâm. Hiệnnay, bọn họ bởi vì đã bị thương nặng cho nên tạm thời không ai dám đến chọcta, nhưng rất nhanh bọn họ hẳn là sẽ có động tĩnh. Lúc này đây chuyện haingười các ngươi gia nhập vào đội ngũ của chúng ta hầu như còn không có ngườibiết, cho nên ta đột nhiên có một biện pháp. Đó chính là các ngươi lúc này lậptức rời đi và âm thầm bảo hộ chúng ta, chú ý động tĩnh của chúng ta. Buổichiều ngày mai sẽ rời khỏi đây, lúc này Vô Phong đến con đường phía trước kiểmtra một chút có địch nhân và âm mưu quỷ kế đang chờ chúng ta chúng ta haykhông. Mà Vô Bính thì trở lại làm chuyện của ngươi đừng cho người khác chú ýđến các ngươi. Chờ khi chúng ta tụ hợp lại thì như vậy cho dù có nguy hiểm,cũng có thể khiến bọn hắn trở tay không kịp "
Đao Vô Phong nghe vậy liền liếc nhìn Hoa Tinh một cái, nhưng không nói câu gìrồi đứng dậy rời đi. Kiếm Vô Bính nhìn hai người, lại nhìn Đao Vô Phong đã rờiđi, nhẹ giọng nói:
"Buổi chiều ngày mai, ta ở Thập lý đình bên ngoài thành chờ các ngươi, đến lúcđó gặp lại. bây giờ ta đi về trước nói lời từ biệt với Thanh Nga, cáo từ." Nóixong, hắn cũng đứng dậy ly khai.
Nhìn hai người đã rời đi, Hoa Tinh khẽ cười nói:
"Hai người đều không đơn giản, còn trẻ như vậy mà đã có võ công cao tuyệt đúnglà hiếm thấy trong thiên hạ. Ta nếu như không có đoán sai, bọn họ đều có mộtđoạn bí mật không muốn người biết. thân phận của bọn họ sợ rằng cũng không đơngiản như vậy. Bọn họ ẩn thân ở Lạc Dương chỉ sợ cũng vì đang trốn tránh cái gìđó. Thành Lạc Dương bây giờ càng lúc càng thú vị có Huyết anh chi thần bí khólường, lại có thần bí nữ tử thân phận thần bí khó lường. Hơn nữa còn có đaokiếm song tuyệt, Cẩm hạp chi mê, Long Môn bảo tàng thực sự là rơi vào một cụcdiện vô cùng phức tạp làm cho người ta không tìm manh mối. Còn có sự xuất hiệncủa Tái ngoại đệ nhất cao thủ Mộc Tây Tạp và Tụ Hoa Cung bí mật đến đây, đềunói rằng một cơn bão tố sắp xảy ra. Mà chúng ta lại nằm ở trung tâm cơn bão tốmuốn chạy trốn cũng trốn không thoát."
Ám Nhu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói:
"Nếu nói ra tất cả những việc này không phải đều có liên quan đến Công tử sao.Mà càng quan trọng là tất cả những điều này không phải Công tử đều muốn thấysao, không phải sao?"
Chúng nữ nghe vậy nhưng không nói, mọi người đều đang suy nghĩ câu nói của ÁmNhu. Có thể nàng nói cũng đúng, Hoa Tinh vào Trung nguyên, không phải là muốnlàm loạn cả Trung nguyên sao? Hiện tại không phải là điều mà Hoa Tinh muốnthấy sao?
Hoa Tinh hơi nhìn phía chân trời, trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí khólường, khẽ cười nói:
"Trò hay sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó các nàng sẽ biết. Được rồi thừa lúc rảnhrỗi, mọi người hoạt động gân cốt một chút. Vận động nhiều một chút sẽ rất cóích cho việc hồi phục thương thế, lại có thể tăng cường võ công. Ngày mai sẽrời khỏi Lạc Dương, tin tưởng sau này chúng ta sẽ không bị người tập kích đếnđộ trở tay không kịp. Để đảm bảo an toàn ọi người sau này bây giờ phải tậndụng thời gian chú ý luyện công đi. Ta vào trong thành Lạc Dương một chút, cácnàng đều ở lại đây không nên chạy loạn." Nói xong, hắn mang theo Xích HuyếtĐao rời khỏi.
Đi ở trong thành Lạc Dương phồn hoa, nhìn cảnh sắc phồn hoa xung quanh, HoaTinh thầm cảm thán. Lạc Dương đại đô của cả Trung nguyên đối với hắn mà nóicàng có một ý nghĩ đặc biệt. Vừa đi vừa suy nghĩ bất tri bất giác đã đi tớinơi gặp gỡ Lý Thải Tú. Nhìn đại viện đã tan hoang, tất cả không còn thứ gìtrọn vẹn Hoa Tinh nhịn không được nhớ tới thân thể động lòng người. Nói thậtlà Lý Thải Tú thật đúng là rất có mị lực. Nàng mặc dù tuổi không nhỏ, nhưngnày dáng vóc bên ngoài của nàng lại không thua gì so với thiếu nữ, trái lạicòn có thêm sự thành thục mà thiếu nữ không có. Nhớ tới Diêu Ngọc Anh đã nóiLý Thải Tú bị thần bí nhân đoạt đi rồi. Thần bí nhân này là ai, chẳng lẽ làngười Tụ Hoa Cung? Có thể không?
Hoa Tinh trong đầu suy nghĩ miên man, sau đó lại nghĩ đến Tần Nguyệt đứng thứhai trong Bách Hoa Phổ. Không biết nàng hiện tại như thế nào, nàng tới LạcDương thực sự chỉ tham gia Hoa hội sao? Nàng nói có việc muốn làm, đã xongchưa? Nghĩ vậy Hoa Tinh nhịn không được lắc đầu mình quả thật quá hoa tâm(tham lam, háo sắc). Bên mình đã có rất nhiều nữ nhân, nhưng vẫn luôn nghĩ sẽđược sợ hữu tất cả mỹ nữ đã gặp qua trở thành của mình. Có thể là tất cả namnhân đều có tâm lý này, chỉ là rất nhiều người không biểu hiện ra ngoài màthôi, không phải sao?
Đột nhiên, mùi u hương tràn vào mũi, một cỗ khí tức quen thuộc xuất hiện bêncạnh Hoa Tinh. Hoa Tinh ngẩng đầu liếc nhìn lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Trướcmặt Hoa Tinh chính là Tần Nguyệt xinh đẹp rực rỡ, hắn nhẹ giọng nói:
"Tần Nguyệt, sao nàng lại ở đây. Ta vừa nghĩ đến nàng thì nàng lại xuất hiệnđây có phải gọi là thần giao cách cảm không nhỉ?" Nói xong thân thể hắn khôngmột tiếng động tiến thêm ba bước chỉ cách Tần Nguyệt vài phân, hít một hơithật sâu làn hương khí mê người của nàng.
Mặt Tần Nguyệt đỏ ửng, nàng nhìn thấy Hoa Tinh đến gần mình như vậy, nên tựnhiên hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì. Thân thể hơi tránh Hoa Tinh ra một chút,Tần Nguyệt thấp giọng nói:
"Ta chỉ vô ý đi ngang qua mà thôi, thấy huynh cũng vừa vặn có ở đây cho nêntới hỏi một chút. Nghe nói các người lần này ở trong thành Lạc Dương bị côngkích mạnh. Không biết Ám Vũ các nàng vẫn ổn chứ, các nàng có gặp chuyện gìkhông." Nói xong, nàng giương đôi mắt đẹp nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp động lòng người và dung nhan như ngọc củanàng, nhẹ giọng cười nói:
"Thế nào mà chỉ quan tâm đến các nàng mà không hỏi thăm ta được một câu sao?"
Tần Nguyệt nghe vậy sắc mặt nhất thời đỏ lên, dời ánh mắt sang chỗ khác, nàngnói:
"Huynh như thế này còn cần phải hỏi sao. Hơn nữa võ công của huynh lợi hại nhưvậy, chưa từng gặp phải đối thủ thì có ai có thể làm gì được huynh chứ."
Hoa Tinh cố ý cười khổ nói:
"Vậy có phải nếu ta bị thương nàng sẽ hỏi thăm ta đúng không. Nói vậy ta dù bịthương cũng đáng giá, chí ít như thế cũng sẽ được một Giai nhân xinh đẹp âncần thăm hỏi, không giống như bây giờ không có ai hỏi han mình."
Nói xong, đôi môi nhẹ nhàng tới gần tai nàng, khe khẽ hôn nhẹ lên khuôn mặtkiều diễm của nàng một chút.
Tần Nguyệt thân thể run lên hơi tách ra ba thước, e thẹn nhìn hắn một cái, nhỏgiọng yêu kiều mắng một tiếng. Hoa Tinh thấy nàng không có phản ứng mạnh nênlấy làm vui mừng. Hắn biết nữ nhi nếu e thẹn khi ngươi hôn nàng thì nhất địnhtrong lòng đã thích người đó. Như vậy để chiếm được trái tim của nàng sẽ rấtdễ dàng. Hoa Tinh liếc nhìn nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói:
"Trời hôm nay không tệ đúng là cảnh xuân tươi đẹp thích hợp cho tình nhân ướchội, chúng ta cùng nhau du ngoạn Lạc Dương được không?" Nói xong hắn không chờnàng trả lời mà đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng bước nhanh về phía trước.
Tần Nguyệt nhìn Hoa Tinh trong ánh mắt lộ ra một tia thẹn thùng. Cảm giác đượcbàn tay của Hoa Tinh đang cầm rất chặt tay mình, Tần Nguyệt trong lòng tựnhiên hiểu điều đó đại biểu cái gì. Theo Hoa Tinh chạy một lát, hai người mớidừng lại. Hoa Tinh nhìn dung nhan mỹ lệ mang chút e thẹn của nàng, khẽ cườinói:
"Gặp nhau ở Mẫu đan hoa hội ta vẫn luôn nhớ dung nhan của nàng."
Tần Nguyệt vẻ mặt ửng đỏ, thấp giọng nói:
"Huynh mau buông tay ta ra đợi lát nữa người khác thấy sẽ không tốt. Nơi nàylà thành Lạc Dương chúng ta không thể làm như vậy."
Hoa Tinh nghe vậy cười cười, trong thành Lạc Dương không được, vậy đổi chỗkhác chắc được đúng không?
Hoa Tinh nắm đôi tay mềm mại của nàng, khẽ cười nói:
"Mỗi một nữ nhân bị Hoa Tinh ta nắm tay là đã định trước suốt đời có duyên vớita, nàng cũng vậy. Cả đời này, nàng nếu bị ta cầm tay, ta sẽ không buông thanàng. Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau du ngoạn Lạc Dương đi. Đi, không nên lưuý người khác thấy thế nào, chỉ cần nàng thích là được. Hạnh phúc là điều màtất cả mọi người đều muốn có biết không." Nói xong, hắn cầm tay nàng đi nhằmvào những nơi có nhiều người, dọc theo đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt hâm mộvà đố kỵ.
Buổi trưa, hai người tìm đến một gian tửu lâu cùng ăn trưa. Vừa ngồi xuốngchỗ, Tần Nguyệt nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói:
"Nghe nói Võ lâm thư viện trong thành Lạc Dương đã bị người diệt, chuyện nàyhuynh có biết không? Huynh có thể nói cho ta biết, vì sao bọn họ sẽ bị diệtkhông?"
Câu hỏi của nàng làm Hoa Tinh cảm thấy sửng sốt.
Nhìn Tần Nguyệt, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: Text được lấy tại TruyệnFULL
"Vì sao nàng lại hỏi ta như vậy, nàng nhất định cho rằng ta biết sao? Hay lànàng cho rằng, đó chính là ta làm?"
Hoa Tinh cảm thấy đôi chút nghi hoặc vì sao nàng lại hỏi như vậy?
Tần Nguyệt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
"Khi huynh không ở thành Lạc Dương, Ám Vũ các nàng đã bị công kích mãnh liệt,trong những địch nhân này thì rõ ràng nhất là có người của Võ lâm thư viện.Cho nên bây giờ Võ lâm thư viện bị diệt, huynh cho rằng ta trước tiên sẽ nghĩđến ai? Những người khác sẽ cho rằng là ai làm chứ? Trong thành Lạc Dương nàyai có thực lực như vậy và dám làm như vậy? Huynh nói có bao nhiêu người chứ?"
Hoa Tinh nghe vậy liền sửng sốt, nhẹ giọng nói:
"Thì ra chuyện này đã rơi lên đầu ta, hắc hắc, xem ra người quá nổi danh cũngkhông tốt. Đối với việc này bọn họ thích nói như thế nào thì tùy bọn họ đi.Chỉ cần không ai đến chọc ta là được. Nếu ai cho rằng đầu mình cứng thích đếnthử xem đồ đao của ta có sắc bén hay không ta cũng vui mừng nghênh đón. Lầnnày Ám Vũ các nàng bị địch nhân cường đại công kích, chuyện này ta sẽ bỏ qua.Chờ ta tra ra là có những người nào tham gia ta sẽ từ từ thu thập bọn họ. Vídụ như nói Bất Quy Cốc nhất định là nằm trong số đó còn những kẻ khác tạm thờicòn chưa có tin tức chính xác. Một khi xác định được thì khi đó bọn họ sẽ cảmthấy hối hận vì đã làm như vậy."
Tần Nguyệt nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói:
"Chuyện này nếu đã xảy ra hơn nữa Ám Vũ các nàng cũng có việc gì thì bỏ quađi. Sau này nhớ phải bảo vệ các nàng thật tốt, không nên để các nàng bị thươngtổn nữa.. Huynh tới nơi này chỉ là đi ngang qua mà thôi tội gì phải nhiễm máutanh nhiều làm gì? Với tình hình Lạc Dương bây giờ mà nói, phái Thiếu Lâm đượcxưng là Trung nguyên đệ nhất đại phái cũng sứt đầu mẻ trán vì Long Môn bảotàng. Phái Võ Đang lại đang toàn lực truy tìm cẩm hạp. Phái Hoa Sơn thực lựckhông đủ căn bản là đóng cửa không ra. Mà Lâm Vân kẻ duy nhất còn sống của Võlâm thư viện cũng có thân phận thần bí, hành tung quỷ bí, nhất định rất khótra ra hắn rốt cuộc đang ở đâu trong thành Lạc Dương. Lẽ ra bây giờ Thư việnđã bị diệt, hắn ta hẳn nên thoát đi mới đúng. Nhưng vì sao hắn ta vẫn ẩn náu ởtrong thành Lạc Dương không chịu rời khỏi chứ? Ngày mai các ngươi sẽ đã rờikhỏi nơi đây, khi đó ở đây có thể sẽ trở thành chiến trường tranh đoạt địa bàncủa Tứ đại bang phái. Chuyện này đối với ngươi mà nói có thể cũng là mộtchuyện tốt, đúng không?"
Hoa Tinh trầm tư một lát rồi nói:
"Lời nàng nói ta cũng không phản đối. Ám Vũ các nàng ta sẽ bảo hộ các nàngthật tốt, không cho phép người nào làm thương tổn các nàng. Mà Tứ đại pháibang tranh đoạt địa bàn cũng là điều ta muốn thấy. Về phần Lâm Vân thì chỉ cầnkhông gặp phải ta, ta cũng sẽ không chủ động đi tìm hắn. Buổi chiều ngày maita sẽ rời khỏi Lạc Dương, nàng có thể đến tiễn chúng ta không?"
Tần Nguyệt tránh nhìn vào mắt hắn, thấp giọng nói:
"Ta sẽ đến tiễn Ám Vũ các nàng, đến lúc đó cũng sẽ chúc phúc các người. Bâygiờ nên ăn cơm đi, còn nói nữa thức ăn nguội hết đó" Nói xong nàng cúi đầu ăn,không hề nhìn hắn nữa.
Sau khi ăn xong, Hoa Tinh khẽ cười nói:
"Ngày mai sẽ rời đi, ngày hôm nay để cho chúng ta lưu lại những ký ức khó quênđi. Buổi chiều chịu khó theo ta du ngoạn thành Lạc Dương. Ta muốn mỗi ngõngách trong thành Lạc Dương đều lưu lại dấu chân của chúng ta dấu chân. Để mọingười trong thành Lạc Dương chứng kiến cho tình cảm của chúng ta. Khiến chotrong lòng nàng vĩnh viễn khắc sâu hình bóng của ta, suốt đời không thể nàoquên" Nói xong, hắn nắm chặt tay nàng, thâm tình nhìn nàng.
Tim Tần Nguyệt đập mạnh, mặt ngọc ửng đỏ, cúi đầu nói lý nhí:
"Huynh cứ như vậy, không để cho người khác có một chút quyền tuyển chọn sao?"
Hoa Tinh hôm nay đã là kẻ sành sỏi trong tình trường, đối với dáng vẻ ngượngngập của Tần Nguyệt hắn hiểu rất rõ nàng không mạnh mẽ từ chối mình là có ýgì. Hắn càng nắm tay nàng chặt hơn, Hoa Tinh cười nói:
"Ta rất bá đạo, nhưng ta cũng cho nàng cơ hội lựa chọn. nàng bây giờ khôngphải lựa chọn ta sao? Nếu không nàng sao lại để cho ta nắm tay mình chứ?" Nóixong hắn cầm tay Tần Nguyệt bay tới trước.
Giữa không trung một tiếng yêu kiều vang lên:
"Huynh là một kẻ vô lại, huynh đâu cho ta lựa chọn chứ, đúng là bá đạo."
Trong tiếng kêu yêu kiều, một tiếng cười vô cùng đắc ý vang lên, phiêu đãngtrên bầu trời Lạc Dương. Dưới ánh nắng chói chang, hai người đi khắp mọi ngõngách lớn nhỏ trong thành Lạc Dương để lại tiếng hoan ca, để lại mấy phần hồiức.
