Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 159



Trong thành Lạc Dương có 1 nơi gọi là Thúy Trúc Viên. Là một địa phương rấtyên tĩnh, là nơi để các văn nhân đến tiêu khiển. Ở đây có 1 thiếu niên hết sứckỳ quái. Mặc dù tướng mạo hắn không có gì đặc biệt nhưng hắn có 1 cái tên rấtkỳ quái, bởi vì tên hắn là Đao Vô Phong. Cả ngày hắn ngồi ôm 1 thanh đao tốiđen, lẳng lặng ngồi bên cạnh hồ sen trong Thúy Trúc Viên và nhìn mặt nước.Không ai biết lý lịch của hắn chỉ biết 1 năm trước hắn xuất hiện ở đây và rồikhông thấy hắn rời khỏi.

Giữa chiều Hoa Tinh xuất hiện trước Thúy Trúc Hiên. Nhìn cảnh vật thanh nhãbên trong cánh cửa. Hoa Tinh khẽ cười 1 tiếng lẩm bẩm nói:

"Ở đây quả thực không sai, hoàn cảnh tươi đẹp rất thích hợp 1 mình ngồi suyngẫm."

Nói xong hoa Tinh lắc mình đi vào.

Vừa vào cửa chưa xa 1 đồng tử áo xanh đã chạy đến hỏi:

"Công tử hạ cố đến bản Viên không biết là uống trà bình thư hay đến câu cá?"

Hoa tinh nhìn tiểu đồng khoảng 12,13 tuổi mặt mũi xinh đẹp rất dễ làm người tayêu thích, Hoa tinh cười nói:

"Ta đến đây tìm người. Ngươi có biết 1 tên suốt ngày ngồi ôm 1 thanh quái đaorồi ngẩn người ra ngắm cảnh vật xung quanh không?"

Hoa Tinh nói xong liền mỉm cuời với tên tiểu đồng.

Tiểu đồng nghe thấy vậy khẽ cười 1 tiếng, ngón tay đặt lên môi nhẹ giọng nói:

"Người mà công tử nói ta biết. doc truyen tai . Hắn ở cạnh hồ sen bên kia, tasẽ mang công tử đến đó. Gặp mặt hắn công tử phải nhớ kỹ là không được gọi hắnlà đại ngốc, bởi vì như vậy hắn sẽ không vui. Ta thấy hắn 1 mình ngồi thừ ởđó, ta cũng không rõ tại sao hắn lại như vậy. Ta thật không hiểu các vị đạinhân thật là kỳ quái thường thích làm những chuyện kỳ quái.

Hoa Tinh vuốt đầu hắn cười nói: Khi ngươi lớn lên sẽ hiểu.Khi đó ngươi cũng sẽlàm những chuyện rất kỳ quái.Thôi chúng ta đến đó tìm hắn.

Thế là tiểu đồng dẫn Hoa Tinh đi đến chỗ Đao Vô Phong.

Hoa Tinh cầm 1 thỏi bạc đưa cho tiểu đồng để hắn bỏ đi, còn mình thì lẳng lặngđứng xa xa nhìn Đao Vô Phong. Nhìn nét mặt lơ đãng của Đao Vô Phong, Hoa Tinhthầm suy nghĩ xem trong đầu hắn đang nghĩ gì mà lại ngồi ở đây suốt 1 nămtrời. Theo tin tức mà Hoa Tinh nhận được từ Đồng Tâm minh thì Đao Vô Phong từkhi xuất hiện vẫn ở lại đây. Mỗi ngày đều ngồi ở nhìn hồ sen, không biết rốtcuộc nơi đây có ẩn chứa bí mật gì?

Hoa Tinh không 1 tiếng động đi đến bên cạnh Đao Vô Phong.Nhìn hồ sen đang lặngim hắn ném 1 thỏi bạc xuống đưới hồ, mặt nước đang bình lặng nhất thời dậy nênnhững gợn sóng khiến cho những đóa hoa sen xung quanh nghiêng ngả.

Đao Vô Phong ngẩng đầu lên nhìn Hoa Tinh trong ánh mắt hiện lên 1 tia kinhngạc nhưng ngay lập tức khôi phục bình tĩnh.Hắn trầm giọng nói:

"Ngươi là ai, sao phá vỡ sự bình lặng của mặt nước?"

Hoa Tinh cười nói:Ta là 1 người tạo mộng, ta có thể làm ra nhiều mộng đẹp khóquên. Giống như hồ sen này mặc dù lúc này nó mất đi sự bình lặng. Nhưng ta nếulà ngưới tạo mộng thí tự nhiên cũng có thể làm cho nó bình lặng trở lại.

Đao Vô Phong ngẩng đầu lên nhìn Hoa Tinh không tin hỏi:

"Điều đó không có khả năng, căn bản là không thể làm như vậy được. Ngươi đangnói bậy, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?

Hoa Tinh cười nói: "Không tin ư. Những kẻ ngu xuẩn như ngươi đúng là ếch ngồiđáy giếng. Những điều chưa gặp đương nhiên là không tin. Ngươi nếu như tintưởng người khác thì sẽ không ngồi ngây ngốc ở đây suốt 1 năm trời, không khácgì 1 tượng gỗ chỉ hơn ngưới chết là còn 1 hơi thở. Ngu xuẩn."

Mặt Đao Vô Phong khẽ biến, ánh mắt trở nên sắc bén. Hắn lạnh lùng nhìn HoaTinh nói:

"Ngươi thông minh phải không? Tốt nếu ngươi tự xưng là người tạo mộng, có thểlàm ặt nước đang ba động trở thành bình lặng. Vậy ngươi có thể thi triển chota xem xem. Ta cũng không tin ngươi có thể làm cho nước đang ba động trở lạibình thường. Nếu như ngươi có bản lãnh thì cứ thi triển ra đi xem ngươi làthần thánh ở phương nào."

Hoa Tinh nhìn hắn cười đầy tà ý nói:

"Muốn nhìn phải không, được ta sẽ thi triển cho ngươi xem. Nhưng phải có 1điều kiện, ta không thể vô duyên vô cớ lãng phí sức lực. Như vậy ta có thểđược cái gì. Được rồi bây giờ chúng ta sẽ đánh cuộc. Nếu ta thắng ngươi phảithõa mãn yêu cầu của ta. Mà nếu như ngươi thắng ta cũng sẽ thỏa mãn nhũng yêucầu của ngươi. Nếu như đồng ý thì chúng ta sẽ thực hiện.

Khẽ cười 1 tiếng trong mắt Hoa Tinh lóe lên 1 tia quang mang kỳ dị.

Mặt Đao Vô Phong khẽ biến nói: "Thì ra ngươi có chuẩn bị mà đến đây, muốnkhích ta sao. Được, ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào ặt nước sang ba động cóthể bình lặng trở lại được. Đánh cuộc như thế nào ngươi nói đi.

Hoa Tinh nhìn hắn cười nói: "Ngươi rất ngay thẳng, tốt người như vậy ta thích.Rất đơn giản là nếu ta làm được diều đó thì ngươi phải đáp ứng làm nô bộc chota 1 năm. Còn nếu ta không làm được thì ta sẽ đáp ứng làm cho ngươi 3 chuyện,thế nào được chưa."

Đao Vô Phong trầm tư suy nghĩ 1 lát nhẹ giọng nói: "Được ta đáp ứng, hy vọngngươi sẽ làm ta tâm phục khẩu phục. Nhưng ta chỉ sợ ngươi không đạt được mụcđích thôi."

Hoa Tinh cười nói: "Đến lúc đó thì tự nhiên ngươi sẽ tâm phục khẩu phục. Bâygiờ để cho công bằng ta sẽ ném thỏi bạc vào hồ để cho nó ba động, mà ngươi nhớlà ngươi không được ra tay đó. Nếu không ngươi sẽ thua. Đồng ý thì gật đầu nhưvậy ta sẽ bắt đầu ngay lập tức."

Đao Vô Phong đứng dậy lui ra sau 3 bước rồi gật đầu đồng ý.

Hoa Tinh cười nói: "Nhìn cho kỹ đó đến lúc đó đừng có không phục lại nói ta cóý lừa ngươi nha."

Nói xong Hoa Tinh cầm thỏi bạc ném vào trong hồ nước. Ngay lập tức mặt nướcgợn lên những cơn sóng. Nhìn mặt nước đang ba động, Hoa Tinh tay trái để saulưng vẻ mặt rất thản nhiên tự đắc không hề có chút khẩn trương nào cả. Tayphải khẽ chuyển bàn tay úp xuống dưới, 1 đạo chân khí cường đại trong nháy mắtbao phủ toàn bộ hồ sen.Chỉ thấy mặt nước đang xao động mãnh liệt trong nháymắt trở nên từ tốn hơn nhiều, đến cuối cùng bình lặng trở lại. Mà thần kỳ hơnlà hoa sen trên mặt nước cũng không hề lay động giống như là không bị 1 chútlực đạo nào tác động đến vậy, quả thực quá thần kỳ.

Đao Vô Phong biến sắc nhìn Hoa Tinh, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, trầmgiọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc lá ai, sao chân khí âm nhu tinh thuần có thể trongnháy mắt làm ặt nước đang ba động bình lặng trở lại. Càng đáng sợ hơn là nhữngbông hoa sen lại không bị ảnh hưởng 1 chút náo, đây là 1 chuyện rất khó thựchiện được. Nhung ngươi lại làm được hơn nũa lại quá dễ dàng, thực sự là khôngthể tin nổi.

Hoa Tinh cười nói: "Trước hết là ngươi nói nhận thua hay không nhận thua, đâymới là điều quan trọng nhất. Ta đến đây không phải là để chơi đùa còn mọichuyện sau này ngươi sẽ hiểu.

Đao Vô Phong nhìn Hoa Tinh lẳng lặng suy nghĩ. Thật lâu sau ánh mắt Đao VôPhong nhìn sang hồ sen nhẹ giọng nói:

"Ngươi thắng, nhung ngươi có thể cho ta biết ngươi là ai không? Ta thật sựkhông nghĩ ra ai có năng lực này, hơn nữa lại hoàn thành chuyện này 1 cách đơngiản như vậy."

Hoa Tinh cười cười soay người rời đi. Trong không trung truyền lại âm thanhcủa Hoa Tinh:

"Ta là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh, hiện tại đang ở Mẫu Đơn Các, nhớ đến tìmta bởi vì ngươi thua. Ta sẽ ở đó chờ ngượi.Trong 3 ngày nều ngươi chưa tới vậykhông còn gì để nói."

Dứt lời Hoa Tinh biến mất bên ngoài Thúy Trúc viên.

Trở lại Mẫu Đơn các Hoa Tinh gặp 1 người ngay ngoài cửa. Đó lá 1 người vừaquen thuộc và cũng xa lạ. Nói xa lạ vì Hoa Tinh không biết tên người đó. Vànói là quen thuộc vì Hoa Tinh đã gặp người này. Người này rốt cuộc là ai?

Thực ra đây là thần bí nữ tử lần trước đã dẫn dụ Tái Ngoại đệ nhất cao thủ MộcTây Tạp rời đi. Khi Hoa Tinh vừa về tới vừa lúc gặp nàng đi ngang qua cửa vàhơi dừng lại nhìn vào Mẫu Đơn các. Mắt Hoa Tinh khẽ chuyển, thân hình không 1tiếng động xuất hiện sau lưng nàng, nhẹ nhàng tới gần nàng.Nhất thời 1 mùihương như lan xộc vào mũi mang theo hương vị của nữ thân thành thục vô cùng mêngười.

Đột nhiên nàng xoay người lại cảnh giác nhìn Hoa Tinh.Vừa thấy đó là Hoa Tinhthì trong mắt nàng lộ ra 1 tia sáng kỳ dị, vẻ mặt cảnh giác cũng biến mất, nữtử thần bí trầm giọng nói

"Có phải Phượng Hoàng đặc sứ là người luôn chiếm tiện nghi sau lung người."

Hoa Tinh cười cười ánh mắt tà quái nhìn nàng nói: "Chiếm tiện nghi à không cóđâu.Ta chỉ đi ngang qua 1 chút ngửi thấy mùi thơm như lan nên dừng lại thưởngthức 1 chút, như vậy sao có thể nói là chiếm tiện nghi được chứ.

Thần bí nữ tử nhìn hắn lạnh lùng nói: "Ngươi là người như thế nào còn cầnngười ta nói ra sao? Ngươi không ở bên trong mà bảo vệ các nàng còn chạy rangoài làm gì. Một chút lương tâm cũng không có chỉ lo ình mà thôi. Hừ Đồ namnhân hiếu sắc."

Trong giọng nói của nàng lộ ra 1 tia không hài lòng.

Trong mắt Hoa Tinh lộ ra ý cười tà quái, thân thể hơi tới gần nàng nhe giọngnói: "Muội sao biết ta không có lương tâm, ta hoa tâm. Mắt thấy mới là thực,tai nghe là hư, nghe người khác nói rất khó phát hiện được chân tướng sự việc.Những người đó luôn luôn chưa ăn được nho dã nói là cây nho đó chua. Cho nênnếu như muội muốn biết có lương tâm hay không, có hoa tâm hay không thì tốtnhất phải tự mình thử rồi hãy đưa ra đánh giá. Được rồi nếu đã đến đây thì hãyvào trong đi, ta còn đang muốn cảm kích muội lúc trước đã hỗ trợ. Mời vào, haylà sợ Hoa Tinh ta có ý đồ gì với nàng.

Nói xong hắn cười tà, đi tới gần nàng ra vẻ bị mùi hương của nàng làm cho simê.

Thần bí nữ tử lùi về sau 3 bước tránh Hoa Tinh ra.Nhìn vẻ mặt dâm đãng của HoaTinh, thần bí nữ tử lắc đầu nói

"Thật khó có thể tin được ngươi là đồ đệ của Đao hoàng Bá Thiên. Với tính cáchcao ngạo tự phụ của hắn sao lại có thể dạy dỗ ra 1 đồ đệ tà môn như ngươichứ."

Hoa Tinh nghe thấy vậy, ánh mắt hơi đổi, rồi cẩn thận phân tích những lời nóinày của nàng. Suy nghĩ một lát, trong mắt Hoa Tinh lộ ra một tia sáng kỳ dị,kinh dị nhìn nàng. Hoa Tinh nhẹ giọng nói:

"Thân phận của nàng càng lúc càng rõ ràng, chỉ là trong lòng ta vẫn rất kỳquái. Quên đi, vẫn nên đi vào trong thôi đứng ở đây lâu quá người khác lại chorằng Hoa Tinh ta đang trêu hoa ghẹo nguyệt. Hắc hắc, ta thì không ngại, nhưngsợ nàng phải suy nghĩ. Nếu như nàng không e ngại, ta rất hân hạnh được bồitiếp giai nhân nói chuyện"

Thần bí nữ tử trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn bốn phía thấy quả thật có ngườiđang nhìn về phía này. Nàng nhịn không được yêu kiều hừ một tiếng, xoay ngườiđi vào trong Mẫu Đơn các. Hoa Tinh nhìn dáng vẻ mê người của nàng, đôi môngđầy đặn, bờ eo thon thả, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư. Thầm nghĩ đúng là nàng sao?Hoa Tinh ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một tia sáng tà dị, khẽ cười một tiếngrồi theo sát thần bí nữ tử đi vào trong Mẫu Đơn các.

Trên đường đi, Hoa Tinh tận lực đến gần nàng, ngửi lấy mùi hương mê người trênmặt không ngừng hiện ra nụ cười. Đi tới biệt viện, chúng nữ lúc này có ngườiđang luyện công, có người đang chơi đùa. Vừa thấy hai người Hoa Tinh tiến đến,tất cả mọi người đều mở miệng:

"Có khách đến, mọi người mau nghênh tiếp"

Chúng nữ vừa thấy người đến là thần bí nữ tử đều ngẩn người một chút. Nhưnglập tức đều tươi cười như đàn ong vỡ tổ vây nàng ta vào giữa. Chúng nữ đều rấtvui vẻ hiển nhiên là vì cảm ơn nàng lúc trước đã ra tay tương trợ. Thi thoảnglại hỏi nàng ta cái này cái kia. Mà thần bí nữ tử nhìn những nữ hài xinh đẹpnày với ánh thân ái, thân thiết ân cần hỏi han các nàng.

Hoa Tinh đi tới bên cạnh Dạ Phong, nhẹ giọng nói nói:

"Thế nào, đã khôi phục hơn chưa? Mấy ngày nữa có thể xuất phát được không?"

Dạ Phong mỉm cười nói:

"Không có việc gì, bây giờ đã có thể đi được, chỉ là vết thương còn chưa khỏihẳn nên sợ rằng có thể vỡ ra mà thôi. Mà công tử gặp nàng ta ở đâu, vì saonàng ta không bỏ khăn che mặt xuống?"

Hoa Tinh nhìn thần bí nữ tử đang bị chúng nữa vây quanh, trong mắt lộ ra mộttia cười cười thần bí, khẽ cười nói:

"Là nàng ta tự mình tới, ta vừa vặn gặp ở ngoài cửa. Chắc là nàng ta đến thămmọi người. Về phần thân phận của nàng ta ta tạm thời cũng không rõ rằng lắm.Tuy nhiên cũng sẽ có một ngày biết được, khi đó mọi người sẽ rõ"

Ở bên này, Ám Nhu lớn tiếng hỏi: tại

"Người vì sao không bỏ khăn che mặt ra để chúng ta có thể thấy người như thếnào, như vậy chúng ta cũng dễ xưng hô hơn. Người như vậy chúng ta cũng khôngbiết nên gọi là gì, gọi là Tỷ tỷ, hay gọi là gì?"

Ám Nhu mỉm cười nhìn thần bí nữ tử.

Thần bí nữ tử nhìn Ám Nhu cười nói: "Chiêu đó của tiểu nha đầu ngươi chẳng lẽta không biết sao? Ta sao có thể bị ngươi lừa dễ dàng như vậy chứ. Còn xưng hôthế nào tùy các ngươi là được. Lần trước các ngươi thoát hiểm như thế nào. Sauđó ta thấy ở hiện trường xuất hiện một đồ án kỳ lạ, rốt cuộc là đã xảy rachuyện gì?"

Chúng nữ không nói gì mà đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn vào Hoa Tinh. Ám Vũnói:

"Chuyện này, tỷ hỏi công tử đi, chúng ta cũng không nói rõ được. Hôm nay trờinóng, tỷ nhất định đang khát, muội đi lấy nước cho tỷ, tỷ ngồi đây đi."

Nàng nói xong liền đi khỏi. Thần bí nữ tử liếc nhìn Hoa Tinh, thấy hắn đangnhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt không ngừng do xét trên thân thể mình khiếnnàng rất khó chịu.

Hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Tinh, thần bí nữ tử dời đi ánh mắt không thèm đểý đến hắn nữa mà bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với chúng nữ bên cạnh. Hoa Tinhthấy thế liền cười cười đắc ý, ánh mắt dừng lại trên bộ ngực đầy đặn mê ngườicủa nàng, nhìn hai toà nhũ phong tuyệt đẹp. Thần bí nữ tử cùng chúng nữ hànhuyên một lát rồi quay đầu lại nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói:

"Hoa Tinh bây giờ ta có chuyện muốn nói cho ngươi, hy vọng ngươi lưu ý"

Hoa Tinh từ từ đi tới trước mặt nàng, mỉm cười hỏi: "không biết là chuyện gìmà khiến nàng phải đến đây nói cho ta. Nhất định là rất quan trọng, phảikhông?" Thần bí nữ tử nắm lấy tay Tô Ngọc nhẹ giọng nói:

"Chuyện này có quan hệ với Mộc Tây Tạp. Võ công của hắn rất bá đạo, võ cônghắn tu luyện tất cả đều là âm nhu, hơn nữa rất âm đọc. Đặc biệt là Huyền HànÂm Sát chưởng vô cùng ác độc, ngươi phải cẩn thận. Lần này hắn vào TrungNguyên trong miệng nói là muốn học hỏi các cao thủ của Trung Nguyên nhưng thựcra hắn có mục đích khác. Về phần mục đích cụ thể của hắn là gì ta tạm thời cònchưa dám khẳng định.

Nhưng theo phân tích của ta, hắn lúc này tới đây là để dò đường, thám thínhđộng tĩnh của Võ Lâm Trung Nguyên. Sau lưng hắn nhất định là toàn bộ Võ lâmTái ngoại. Rất nhiều khả năng bọn chúng sẽ vào một thời cơ thích hợp mà tiếnquân vào Trung Nguyên với ý đồ tranh giành thiên hạ. Điều này ngươi sau nàynhất định phải lưu ý một chút.

Ta biết ngươi không để ý đến những việc này. Nhưng nếu chuyện như vậy xảy rathì Phượng Hoàng thư viện của ngươi nhất định cũng khó thoát khỏi kiếp nạn lầnnày"

Hoa Tinh nghe thấy vậy liền trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi nhẹ giọng nói:

"Võ Lâm thiên hạ lúc này đã rất loạn, có thêm bọn họ cũng không nhiều. Vừa lúccó thể tự diệt trừ lẫn nhau, như vậy có thể duy trì hòa bình trong Võ lâm. Tuynhiên chuyện như vậy hẳn nên để cho các đại môn, đại phái lo lắng giải quyết.Còn đối với ta, một kẻ lãng tử hoa tâm trong mắt người khác sẽ không cần để ýđến việc này. Ta chỉ có suy nghĩ là làm sao bảo vệ được nữ nhân bên mình, tìmthêm mấy thê tử xinh đẹp mà thôi. Giống như bây giờ, ta không hề có hứng thúđối với việc nàng nói, trái lại ta đang suy nghĩ xem lúc nào có thể bắt đượcnàng vào tay. Hắc hắc, đây hẳn là một chuyện rất tuyệt vời"

Nói xong câu cuối cùng, Hoa Tinh lộ ra nụ cười tà dị, ánh mắt nhìn chằm chằmvào nàng.

Thần bí nữ tử nghe thấy vậy ánh mắt khẽ đổi, nàng nhìn chúng nữ bên cạnh mìnhthấy các nàng chỉ đang mỉm cười chứ không hề có chút ghen tuông gì, điều nàythật sự làm người ta khó có thể tin tưởng. Thần bí nữ tử không để ý tới lờichọc ghẹo của Hoa Tinh, trầm giọng nói:

"Còn có một việc chính là Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt đứng thứ ba trongThiên bảng lần thứ nhất đang đi về phía này. Hắn rốt cuộc vì sao mà đến đây tatin rằng ngươi hiểu rõ nên ta cũng không nói nhiều. Nói chung thiên hạ khôngcó bức tường nào ngăn cản được hoàn toàn gió. Chuyện vừa rồi ngươi cũng chỉ cóthể giấu được nhất thời chứ không thể giấu cả đời, ngươi nên cẩn thận một chútđi"

Hoa Tinh nghe thấy vậy nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hắn cười nói:

"Hắn nhanh như vậy đã đến đây thực là không nghĩ ra. Ba ngày nữa ta sẽ mangmọi người rời khỏi đây, hy vọng hắn có thể tới kịp chứ không lại phải đuổitheo. Lần này thành Lạc Dương đã có không ít người chết vì ta, tin tưởng caothủ của Võ lâm Tứ đại bang phái rất nhanh sẽ tụ tập ở đây. Ta sẽ không ở đâylàm trở ngại bọn họ, để cho bọn họ một cơ hội tranh đoạt. Nếu như ta còn ở đâybọn họ sẽ không dám động thủ. Ta phải thành toàn cho bọn họ."

Thần bí nữ tử nhìn Hoa Tinh trong mắt lộ ra vẻ trầm tư. Một lúc sau, nàng nói:

"Lần này ta nghe nói tất cả các phân đường của Võ Lâm lhư viện tại thành LạcDương đều bị người tiêu diệt hoàn toàn, ta nghĩ hẳn là do ngươi làm. Thành LạcDương bây giờ cũng chỉ có ngươi mới dám làm chuyện như vậy. Ngươi làm như thếkhông sợ rằng Phượng Hoàng thư viện ở Nam Kinh sẽ gặp chuyện không hay sao?Ngươi tới Lạc Dương không chỉ phá tan phân đà của Thông Thiên Môn, làm trọngthương Quyền Thần Lý Bất Hối mà còn tiêu diệt Võ Lâm thư viện ở Lạc Dương. Haithư viện còn lại cũng tổn thất không ít nhân thủ trong tay ngươi, cứ như vậybọn họ đều nhằm mũi nhọn vào ngươi. Tuy rằng ngươi võ công cao cường bọn họrất khó làm gì được ngươi. Nhưng Phượng Hoàng thư viện ở Nam Kinh sợ rằngkhông lâu nữa sẽ gặp nguy hiểm. Khi đó các nàng chỉ sợ là khó có thể ứng phóvới đợt tấn công của kẻ địch cường đại, đối mặt với nguy hiểm tan ra. Điều nàyngươi đã nghĩ đến chưa?"

Hoa Tinh nghe vậy mặt trầm xuống, nhẹ giọng nói:

"Việc này cũng là tất nhiên. Rất nhiều chuyện đều có lợi có hại, không thểtrọn vẹn được. Ta nếu đến đây gặp phải những người này thì tự nhiên sẽ khôngbuông tha bọn họ. Người trong Võ lâm đều có một tập tính đó chính là bắt nạtkẻ yếu. Ngươi càng nhân nhượng hắn sẽ càng khi dễ ngươi. Cho nên ta mới dùngthủ đoạn sét đánh với bọn chúng. Nếu ai làm ta phẫn nộ thì bất kể hắn là ai tađều giết hắn. Hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Về phần thư viện, các nànghiểu rất rõ tình hình của ta nên tự nhiên biết nên đối phó những người đó nhưthế nào. Nếu các nàng thực sự không thể chống đỡ nổi thì các nàng sẽ cho tabiết"

Thần bí nữ tử khẽ thở dài nói:

"Giọng điệu của ngươi lúc này thật ra rất giống sư phụ của ngươi. Hắn năm xưacũng là một kẻ hoành hành ngang ngược, không coi ai ra gì. Truyền nhân hôm naycủa hắn cũng có dáng dấp tương đồng như vậy, thực sự là sư phụ ra sao thì đồđệ sẽ như vậy"

Hoa Tinh nghe thấy vậy ánh mắt hơi chuyển, khẽ cười nói:

"Theo nàng nói thì đồ đệ như thế nào thì dư phụ sẽ như vậy có phải không? Nếunói như vậy thì dung mạo của nàng dưới lớp khăn che mặt này sợ là chỉ Ám Vũcủa ta mới có thể sánh bằng. Hắc hắc, ta thấy tốt nhất nàng nên gỡ xuống rồiso sánh với Vũ nhi một lần. Ta sẽ làm trọng tài, thế nào?"

Trong mắt thần bí nữ tử lộ ra một tia kinh ngạc, liếc nhìn Hoa Tinh một cáinàng nhẹ giọng nói:

"Ngươi tốt nhất là không nên đoán bậy. Bây giờ cũng không còn sớm ta cũng phảiđi. Mong rằng lần sau gặp lại miệng lưỡi ngươi không còn láu lỉnh như vậy" Nóixong nàng liền đứng dậy chào từ biệt chúng nữ rồi rời đi. Hoa Tinh khẽ cườinói: "Ta tiễn nàng một đoạn, miễn cho nàng nói ta không làm hết tình địa chủ"

Nói xong hắn cười cười với chúng nữa, thân thể bắn thẳng về phía bóng ngườitrong không trung.

Ngoài thành Lạc Dương, Hoa Tinh nhìn thần bí nữ tử ở phía trước, cười nói:

"Nhìn bộ dạng của nàng có phải là sợ ta hay không mà phải chạy ra ngoài thành,chắc là sợ ta biết nơi nàng đang ở. Thực ra bây giờ nàng không nói ta cũng đãbiết nàng là ai. Ta chỉ muốn nhìn dung mạo của nàng một chút xem có xinh đẹpnhư trong truyền thuyết hay không?" Thần bí nữ tử nhìn Hoa Tinh, giọng nóitrong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:

"Ngươi nếu đã biết ta là ai thì cũng nên biết có một số việc không thể nóilung tung. Sau này khi ngươi gặp ta tốt nhất không nên lộ ra vẻ tà khí nhưvậy, ta không thích ngươi như vậy"

Hoa Tinh cười nói:

"Có không ít nữ nhân nói khi ta cười lên sẽ có một cỗ mị lực cực mạnh có thểmê hoặc tất cả nữ nhân. Nàng có phải sợ nếu ta cười, nàng sẽ từ từ rơi vàotrong mị lực của ta. Nếu nói như vậy không lâu nữa ta có thể chuẩn bị kiệucưới nàng về"

Ánh mắt thần bí nữ tử trở nên lạnh lùng, hừ nhẹ nói:

"Sắc lang, thật không biết đồ đệ của ta coi trọng ngươi ở điểm nào. Ngươingoại trừ có võ công cao cường cùng với tướng mạo không kém còn có điểm nàohấp dẫn người chứ. Thật không rõ vì sao lại có thể hấp dẫn nhiều nữ nhân đếnvậy"

Hoa Tinh cười nói:

"Nàng muốn biết ư, rất đơn giản. Sau này nhớ lưu ý từng lời nói cử động củata, ở bên cạnh ta chưa đầy ba tháng trong lòng nàng sẽ in hình bóng của ta,vĩnh viễn không thể quên được. Nếu không tin nàng thử một lần coi"

Thần bí nữ tử cười lạnh nói:

"Ngươi cho rằng ta không có việc gì làm sao, nực cười. Ta phải đi đây, ngươitốt nhất là trở lại bảo vệ nữ nhân bảo bối của ngươi đi, sắc lang"

Nói xong, thân thể nàng khẽ xoay một vòng trong không trung, nhanh chóng bayvề một hướng.

Nhìn dáng người mê hồn của nàng, Hoa Tinh khẽ cười nói:

"Nếu có cơ hội nhất định phải nhất tiễn hạ song điêu, đoạt được mỹ nhân trongtruyền thuyết này. Hắc hắc, cảm giác đó nhất định sẽ rất sảng, ha ha ha ha"

Hoa Tinh cười to vài tiếng rồi cũng xoay người rời đi.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...