Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 157



Sáng sớm, Hoa Tinh lẳng lặng ngồi ở trong đình hít thở không khí tươi mát. Hắnliếc nhìn bốn phía và nghĩ lại các chuyện đã diễn ra trong hai ba ngày qua,bọn hắn đã xảy ra rất nhiều chuyện đây là những điều nằm ngoài suy đoán củahắn làm cho Hoa Tinh không thể tính toán được. Mới ngày hôm trước cả mỗi ngườiđều rất khỏe mạnh, mà nay, mỗi người đều bị thương nặng, toàn bộ đều nằm ởtrên giường. Đây đúng là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.

Thở dài một tiếng, Hoa Tinh mở miệng nói: "Trời vẫn còn sớm, sao nàng khôngngủ thêm chút nữa? Nàng vẫn còn không có khôi phục, dậy sớm như vậy sẽ khôngtốt đâu."

Nhìn Ám Nhu, trong mắt Hoa Tinh hiện lên vẻ ôn nhu cực độ.

Đi tới Hoa Tinh bên cạnh, Ám Nhu nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng nhìn Hoa Tinh vàhỏi:

"Tối hôm qua có phải huynh không có ở đây đúng không? Huynh đã đi đâu saokhông nói ọi người biết?"

Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Đến cạnh ta đi, ở đó bị ướt không nên ngồi ở đó" Nóixong, hắn khẽ kéo Ám Nhu vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.

Hoa Tinh nhẹ giọng nói:

"Sao muội lại biết tối hôm qua ta không có ở đây? Có phải là Tiểu Hồng nóiuội"

Ám Nhu lẳng lặng tựa đầu vào ngực hắn, giờ phút này nàng không còn dáng vẻtinh nghịch như trước nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn đầy ôn nhu.

Có lẽ bởi vì đã trải qua giữa cái sống và cái chết nên giờ khắc này nàng rấtquý trọng những người bên cạnh mình. Khẽ cười một tiếng, trên mặt Ám Nhu hiệnlên một nụ cười dịu dàng.

Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt lên má Hoa Tinh, Ám Nhu nói:

"Xem ra chuyện gì huynh cũng biết. Mỗi một lần chỉ cần có huynh ở bên, tất cảbọn muội đều không cảm thấy sợ hãi. Trong lòng mọi người đều rất tín nhiệm vàỷ lại vào huynh, những điều đó đã lưu lại trong tận tâm hồn vĩnh viễn khôngthể xóa nhòa. Huynh ngoại trừ đôi khi hơi hảo sắc một ít, thì chính là một phuquân lý tưởng." Tâm sự nữ nhi đã được nàng mơ hồ thổ lộ ra.

Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Ta vốn tưởng rằng chỉ cần bên cạnh ta thì sẽ không cóngười có thể làm các muội bị thương. Nhưng bây giờ, ta mới biết được trên đờinày còn có rất nhiều chuyện không phải là có võ công là có thể giải quyếtđược. Từ nay về sau này ta ngoại trừ dùng võ công để bảo vệ các nàng còn phảidùng tâm kế mới có thể đảm bảo các nàng được an toàn, báo đáp sự tín nhiệm vàtình cảm của mọi người đối với ta. Lạc Dương vốn có thể dễ dàng rời đi, nhưngbây giờ chúng ta lại bị vây ở đây, người ta nói thế sự khó lường quả là khôngsai chút nào. Ta càng hiểu được phải quý trọng mỗi một người bên cạnh mình,mỗi một phần tình cảm các nàng dành cho ta. Ám Nhu, bao giờ muội mới nguyện ýdùng dung mạo thật xuất hiện trước mặt ta? Sau chuyện lần này đã cho ta biếtrất nhiều điều, chính là phải nắm giữ cơ hội nếu không một khi bỏ qua sẽ khócó thể tìm lại được."

Ám Nhu cười duyên nói: "Khi nào Tô Ngọc lộ ra chân thật diện mục, sau đó muộisẽ cho huynh xem. Nếu không, huynh cứ chờ đợi đi"

Hoa Tinh nghe vậy, khẽ cười một tiếng nói: "Được rồi, ta sẽ kêu Tô Ngọc lộ mặtđến lúc đó xem muội còn có chiêu gì để mà trốn tránh" Nói xong, hai tay hắnkhẽ đưa lên nhằm hướng ngực nàng. Trong mắt Ám Nhu hiện lên một tia e thẹn,đột nhiên vùng dậy thoát khỏi lòng Hoa Tinh, rồi chạy ra vài bước. Nàng quayđầu lại mắng Hoa Tinh một câu:

"Sắc lang, huynh có ý xấu xa muốn chiếm tiện nghi của muội. Muội không ngốcnhư tỷ tỷ đâu để bị huynh lừa một cách dễ dàng. Muội bây giờ quyết định lạitất cả những gì đã vừa nói không tính gì hết, muội thu hồi lại hết."

Nàng nói xong liền chạy trở về phòng.

Hoa Tinh nhìn thân hình động lòng người của Ám Nhu cười khổ một tiếng. Hắnthầm nghĩ nha đầu kia cố ý hại người. Trước tiên nói mình là phu quân lýtưởng, nên vừa muốn thân mật một chút thì lại bỏ chạy. Nàng ta lại còn gọimình là sắc lang thật là khó nắm bắt. Có lẽ tâm trạng của nữ nhi đều là nhưvậy, luôn biến ảo khó lường.

Hoa Tinh đứng dậy nhìn về phía chân trời, khóe miệng đột nhiên lộ ra một nụcười cao thâm khó lường dường như đang suy nghĩ một ý đồ gì đó. Thu hồi ánhmắt, hắn nhìn phòng mọi người một cái, hắn biết tất cả mọi người đều đã rờigiường. Nhìn một đám từ phòng đi ra, Hoa Tinh đã khôi phục lại thần thái vốncó, cười cười nhìn các nàng.

Ám Vũ nhìn Hoa Tinh, nàng hỏi:

"Công tử, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?"

Hoa Tinh khẽ cười một tiếng, hắn đang muốn mở miệng, thì Ám Nhu ở bên cạnh đãnói xen vào: "Huynh ấy ư, nói không chừng tối hôm qua đã chạy đến nơi nào đótrêu hoa ghẹo nguyệt, chắc cũng mới vừa về. Nếu như huynh ở đây, thì có ai đãthấy huynh ấy dậy sớm như vậy không, nhất định là có chuyện" Nói xong, Ám Nhucố ý đi quanh Hoa Tinh một vòng, vẻ mặt rất cổ quái. Bộ dạng hài hước khiếnchúng nữ đều phá lên cười.

Tô Ngọc liếc nhìn Hoa Tinh một cái, nói giải vây cho hắn:

"Được rồi Ám Nhu, Hoa đại ca không làm chuyện này đâu. Hoa đại ca có mặt ở đâytừ sớm cũng là vì lo lắng cho sự an toàn của mọi người nên thức canh cho chúngta ngủ cả đêm. Muội không phải không biết lúc này chúng ta đang rất nguy hiểmsao, Hoa đại ca sao có thể chạy đi tìm vui thú chứ"

Ám Nhu chu cái miệng nhỏ nhắn lên, mất hứng nói:

"Tô Ngọc, tỷ nhất định bị huynh ấy làm lú lẫn rồi, nếu không sao lại nói giúphuynh ấy chứ. Hoa đại ca căn bản chính là cá một kẻ bại hoại, mới có thể làmcác người mê mẩn đến độ thần hồn điên đảo, không thể tự kềm chế mình."

Hoa Tinh nhìn mọi người, khẽ cười một tiếng, rồi nói với Ám Nhu:

"Muội nói ta là bại hoại, nhưng sao vẫn chưa làm muội mê mẩn được chứ? Có phảilà ta còn chưa đủ xấu không, có lẽ ta nên phải xấu xa thêm chút mới có thể mêđược muội?"

Hoa Tinh cười cười nhìn nàng, nhưng trong mắt Ám Nhu lại giống như ma quỷ đangcười vậy.

Ám Nhu ngay lập tức trốn ra sau lưng Ám Vũ, thò đầu ra nói với Hoa Tinh:"Huynh còn kém xa. Huynh cũng không nghĩ xem muội là người như thế nào mà sẽbị chút kế mọn của Huynh lừa gạt. Huynh chỉ có thể lừa gạt tỷ tỷ và các nàngkia mà thôi, còn đối với muội thì hoàn toàn vô dụng." Nói xong, nàng cố ýkhiêu khích nhìn Hoa Tinh, bộ dạng tinh nghịch làm mọi người không nhịn đượcmà cùng mở miệng cười.

Hoa Tinh lắc đầu cười khổ nói: "Xem ra, ngày nào đó tìm được cơ hội, ta chỉ cóthể mạnh mẽ xâm chiếm, nếu không cũng không chắc thu thập được muội."

Ám Nhu vừa nghe thấy thế liền mở miệng mắng to, nói: "Hoa Tinh sắc lang, huynhdám. Muội sẽ không cho huynh cơ hội, huynh cứ mơ đi"

Chúng nữ cùng cười chứ không nói gì. Ám Vũ cũng không nói gì, mà chỉ mỉm cườinhìn hai người.

Hoa Tinh dời ánh mắt, nhìn những người khác, không hề để ý tới Ám Nhu. HoaTinh nói:

"Sáng sớm hôm nay trong thành Lạc Dương sẽ truyền ra một tin tức kinh ngườitất cả các điểm ẩn thân của Võ Lâm Thư viện tại thành Lạc Dương đều bị ngườiphá hủy, các đệ tử ngoại trừ Lâm Vân toàn bộ đều đã chết."

Mọi người nghe vậy đều biến sắc và ngạc nhiên nhìn Hoa Tinh. Ám Nhu mở miệngnói:

"Thì ra tối qua huynh đi tiêu diệt người của Võ Lâm thư viện. Thật sự khôngnghĩ ra huynh lại làm như vậy. Huynh làm như vậy nhất định sẽ có ảnh hưởng đếnchuyện đi đến Bách Hoa Môn. Võ Lâm thư viện có địa vị rất cao trong Võ lâm, cóquan hệ nhất định với mỗi một vị cao thủ Địa bảng. Huynh làm như vậy chắc chắnsẽ chọc giận bọn họ, sợ rằng sẽ không tốt."

Hoa Tinh lạnh nhạt nói: "Bất cứ kẻ địch nào tổn thương người bên cạnh ta, tađều sẽ không buông tha bọn chúng. Ta nếu đi vào Võ lâm, ta sẽ làm ọi người đềubiết đến tên Hoa Tinh ta. Đồ đao nơi tay, thiên hạ cúi đầu. Ta muốn cho ngườitrong thiên hạ đều biết, Hoa Tinh ta còn bá đạo hơn sư phụ ta năm đó. Chọc tabất luận là ai đều chuẩn bị hối hận là vừa. Lát nữa ta chuẩn bị vào thành LạcDương một chút. Có việc Tô Ngọc dùng tiếng đàn ngăn địch là được. Chỉ cần nghethấy tiếng đàn, ta sẽ lập tức trở về."

Ám Vũ nhẹ giọng nói:

"Cẩn thận một chút, mặc dù chúng ta đều biết, không ai có thể thương tổn đượchuynh, nhưng chúng ta vẫn lo lắng cho huynh. Bây giờ mọi người chắc cũng đềuđói bụng rồi, chúng ta ăn cơm đi." Sau khi ăn xong, Hoa Tinh mang theo XíchHuyết Đao rời khỏi Mẫu Đơn các.

Đi ở trên đường, cảm giác đầu tiên của Hoa Tinh chính là rất nhiều người đềudùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Hiển nhiên những người này đều đã biết đến đạidanh của hắn và nhận ra hắn. Hoa Tinh không thèm để ý những người này, từ từđi tới chỗ ở tạm thời của phái Thiếu Lâm. Sau khi đi qua mấy con đường HoaTinh đã đến trước khách sạn mà phái Thiếu Lâm đang ở. Lúc này ở đây tập trungđang rất nhiều nhân sĩ Võ lâm, trên mặt đất vẫn còn vài vệt máu, hiển nhiên đãxảy ra xung đột.

Cẩn thận nhìn đám nhân sĩ Võ lâm một chút, Hoa Tinh cũng không có phát giác racó điều gì lợi hại, xem ra tất cả đều là đám đục nước béo cò. doc truyen tai .Nhìn đám đệ tử Thiếu Lâm Tự đang cẩn thận đề phòng trước cửa khách sạn cẩnthận đề phòng, Hoa Tinh lạnh nhạt cười đi về phía trước.

Còn chưa đến gần, một tên đệ tử Thiếu Lâm đã mở miệng nói:

"Hoa Đại hiệp xin dừng bước, Hoa Đại hiệp tới đây không biết có chuyện gì, xincho biết?"

Hoa Tinh cười nói:

"Ta đến chỉ là muốn gặp Phương trượng đại sư. Ngươi vào thông báo một tiếng,hắn sẽ tự động đi ra nghênh đón ta."

Tên đệ tử nghe vậy mặt hơi biến, hắn suy nghĩ một lát rồi mới xoay người đivào trong. Hoa Tinh lẳng lặng đứng đó, kiêu ngạo nhìn đám người xung quanh.

Rất nhanh, Thiếu Lâm Phương trượng Từ Vân đại sư đã tự mình đi ra. vừa thấymặt, Hoa Tinh đã phát giác ra vị Phương trượng đại sư này đang bị nội thươngkhá nặng, xem ra tình huống rất không ổn. nguồn

Từ Vân đại sư mặt chút tái nhợt nói:

"Thì ra là Hoa thiếu hiệp giá lâm, không biết Hoa thiếu hiệp lần này tới đâycó việc gì, chúng ta gì có thể giúp gì cho thiếu hiệp? Tình huống ở nơi nàyhơi khẩn cấp nên không tiện mời Hoa thiếu hiệp đi vào lại khiến thiếu hiệp gặpphiền toái."

Hoa Tinh nhìn hắn, nhẹ nhàng đi đến gần nói:

"Xem ra đại sư cũng là trong lo, ngoài lo, mệt đến mức không thể thoát người.Không nghĩ ra lúc này chúng ta đều gặp cùng một chuyện. Không sợ đại sư chêcười, chúng ta cũng gặp phải cường địch, tất cả mọi người bên cạnh đều bịtrọng thương. Cũng may tạm thời đã tiêu diệt toàn bộ mấy trăm kẻ địch. Xem ratình hình của đại sư cũng không tốt hơn ta là bao?"

Từ Vân đại sư nghe vậy cả kinh, kỳ quái nhìn Hoa Tinh, tựa hồ đang suy nghĩlời hắn nói. Một lát sau, Từ Vân đại sư khẽ thở dài:

"Lần này thật sự là tổn thất nặng nề. Cũng không biết là ai cố ý hãm hại nóiThiếu Lâm Tự chúng ta lấy được bảo vật của Long Môn thạch quật, khiến cho toànbộ những người này đều chạy tới cướp đoạt. Chúng ta nói như thế nào bọn họcũng không tin, kết quả chỉ có thể như vậy thôi. Không ngờ rằng bên phía Hoathiếu hiệp cũng gặp phải chuyện như vậy, thật sự là cùng gặp bất hạnh."

Hoa Tinh liếc nhìn bốn phía một cái, nhẹ giọng nói:

"Lần này ta đến đây là có chút việc muốn nói cho đại sư. Tái ngoại đệ nhất caothủ Mộc Tây Tạp đã tới thành Lạc Dương. Đại sư nên lưu ý, người này sợ rằngkhông phải dễ đối phó, hy vọng đại sư gặp thuận lợi. Không gặp phải hắn là tốtnhất. Mà phái Võ Đang và phái Hoa Sơn sao không ở cùng đây cùng các ngươivậy?"

Từ Vân Đại sư thở dài một tiếng nói:

"Phái Hoa Sơn lần này mang đến Lạc Dương không nhiều cao thủ, tất cả đều bịthương chưa lành. Mà phái Võ Đang lại tin lời chia rẽ của người khác nên nảysinh mâu thuẫn với Thiếu Lâm ta. Cho nên lúc này đây cũng lấy cớ có việc,không có đến đây tương trợ."

Hoa Tinh nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, một tia lạnh lẽo hiện lên trongmắt. Hắn ngẩng đầu nhìn Từ Vân đại sư, Hoa Tinh nói: "Bây giờ ta tựu tạm thờiđi trước, có việc đại sư đến Mẫu Đơn các tìm ta là được, ta không phiền đại sưnghỉ ngơi. Cáo từ." Nói xong hắn xoay người chậm rãi rời khỏi.

Từ Vân Đại sư nhìn theo bóng lưng Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra một tia trầm tư,trong lòng suy nghĩ tại sao Hoa Tinh lại tới nơi này?

Hoa Tinh sau khi rời khỏi chỗ ở tạm của phái Thiếu Lâm liền một mình một ngườitừ từ đi phía Mẫu đơn hoa hội.

Hoa Tinh nhìn trời lẳng lặng suy nghĩ những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.Ngay khi Hoa Tinh đang trầm tư một bóng người từ phía xa xa đang từ từ đi tới.Đó là một trung niên nhân mập mạp, khuôn mặt bình thường không có chút gì đánglưu ý.

Hoa Tinh đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn trung niên nhân mập mạp, ánh mắt lộra một tia sáng kỳ dị. Trung niên nhân vừa thấy Hoa Tinh vẻ mặt khẽ biến nhưngrất nhanh đã bình tĩnh lại. Trung niên nhân mỉm cười nói:

"Sao nhìn ngươi có vẻ quen quen như thế có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồikhông?"

Hoa Tinh cười cười nói:

"Đúng là đã gặp, nhưng ở đâu ngươi đã nhớ ra chưa? "

Trung niên nhân cúi đầu suy nghĩ một chút, nhất thời lớn tiếng nói: "A, ta nhớra rồi, ngươi chính là người ở bên cạnh Ám Vũ. Ngươi gọi là Hoa Tinh, nghe nóingươi rất có danh tiếng ở thành Lạc Dương này. Thật không ngờ rằng đến hôm naylại có thể gặp ngươi ở đây. Sao hôm nay ngươi lại có một mình, những người ởbên cạnh ngươi sao không đi cùng ngươi vậy? "

Hoa Tinh nhìn người này, hỏi:

"Ngươi biết tên ta, ta vẫn chưa biết đại danh của ngươi?"

Trung niên nhân cười nói:

"Ta gọi là Tương Quý Hoa. Hoa công tử sao lại một mình đến đây du ngoạn vậy?Hôm nay đẹp trời như vậy hẳn là nên mang theo các mỹ nữ đi du ngoạn chính làmỹ sự trên đời." Hắn cười cười phối hợp với khuôn mặt béo ú làm cho người tacảm thấy chán ghét.

Hoa Tinh cười tà, nhẹ giọng nói:

"Thì ra là Tương đại nhân, sao ngươi cũng ở đây? Hoa hội đã kết thúc, sao vẫncòn chưa rời khỏi Lạc Dương? Có phải là có chuyện làm chưa xong, cho nên tạmthời còn chưa đi."

Tương Quý Hoa ngẩn người, kinh ngạc nói:

"Hoa công tử không phải thần tiên chứ mà chuyện gì cũng biết, một câu đãtrúng. Bây giờ hoa hội mặc dù đã kết thúc, nhưng ta đúng là còn có chút việcchưa làm xong. Cho nên không có cách nào khác là phải ở lại một thời gian."

Hoa Tinh nhìn hắn, lạnh lùng nói:

"Không biết chuyện của ngươi có liên quan đến Hoa Tinh ta hay không? Khôngphải là có chủ ý gì trên người ta chứ? Tương Quý Hoa đại nhân, tu vi TuyếtNguyên Công của ngươi sợ rằng đã qua mặt vô số nhân sĩ Võ lâm"

Tương Quý Hoa mờ mịt nhìn Hoa Tinh, khó hiểu hỏi:

"Xin Hoa công tử chỉ giáo cho, ta không hiểu ngươi nói gì. Cái gì Tuyết NguyênCông, cái gì tu vi tinh thâm, ta không hiểu gì hết. Xin Hoa công tử nói rõ."Vẻ mặt rất tự nhiên, nhìn không ra một chút sơ hở.

Hoa Tinh cười lạnh nói:

"Tương Quý Hoa, ngươi đừng dùng chiêu đó trước mặt ta. Tương Quý Hoa khôngphải là nói chuyện ma quỷ sao, ngươi nghĩ rằng ta ngay cả điểm này đều nghĩ rasao? Truyền thuyết, năm đó Tuyết Sơn phái có một bộ võ học thần kỳ tên làTuyết Nguyên Công. Chỗ thần kỳ của bộ võ công này là khi bắt đầu tu luyệnTuyết Nguyên Công cho đến khi tu luyện đến cảnh giới đại thành đều sẽ không lộra một chút gì là người đã tập võ công mà ngươi chính là đã tu luyện TuyếtNguyên Công thần kỳ này, ta nói có gì sai không?"

Hai mắt Hoa Tinh nhìn chằm chằm vào Tương Quý Hoa, không để cho bất cứ phảnứng nào thoát khỏi tầm mắt. Tương Quý Hoa sắc mặt khẽ biến, nhìn Hoa Tinh, nhẹgiọng nói:

"Nghĩ không ra đã bị ngươi nhìn thấu. Hoa Tinh chính là Hoa Tinh, chẳng tráchcó thể dương danh thiên hạ. Ngay cả Tuyết Nguyên Công đã thất truyền trăm nămngươi đều nghe qua, Ta thật sự vô cùng bội phục. Ta có điều không rõ, ngươinếu không cách nào từ bên ngoài nhìn ra ta có võ công. Và làm sao ngươi phánđoán ra ta tu chính là Tuyết Nguyên Công? Thiên hạ to lớn, không gì là khôngcó khả năng, cũng không phải là chỉ có Tuyết Nguyên Công mới có đặc tính chegiấu khí tức, mà cũng có võ học khác cũng có đặc tính như vậy"

Hoa Tinh lạnh lùng đích nhìn hắn, trầm giọng nói:

"Từ bề ngoài mặc dù nhìn không ra cái gì, nhưng người tu luyện Tuyết NguyênCông có nhiệt độ thân thể thấp hơn người bình thường rất nhiều. Nếu là mùađông có lẽ sẽ không thể phát hiện được. Nhưng bây giờ lại là mùa hè nên ta cóthể dễ dàng cảm giác ra được nhiệt độ thân thể ngươi khác với người bìnhthường"

Tương Quý Hoa giải thích nói:

"Người có nhiệt độ thân thể thấp có rất nhiều nguyên nhân. Ví dụ như tu luyệnvõ học âm nhu, hoặc là tu luyện Hàn băng chân khí, nhiệt độ của bọn họ đềuthấp hơn người bình thường rất nhiều. Ngươi như thế nào có thể dựa vào điểmnày mà phán đoán ta đã tu luyện võ công chứ?"

Hoa Tinh cười lạnh nói:

"Người tu luyện Hàn băng chân khí và võ học âm nhu sao có thể che giấu khí tứcmột chút cũng không lộ ra chứ? Sợ rằng không làm được. Bây giờ, nói điều nàycũng không có tác dụng gì, điều ta muốn biết chính là, có hai người đến MẫuĐơn các điều tra động tĩnh của ta, bọn họ chính là thủ hạ của ngươi?"

Tương Quý Hoa vẻ mặt bình tĩnh nói:

"Ta nghĩ điểm này ngươi nghĩ sai rồi. Ta mặc dù tập võ nhưng sẽ không ngu ngốcđến độ đi trêu chọc ngươi. Giữa chúng ta không có xung đột gì, không có lý dogì để ta đối phó với ngươi. Cho nên hai người mà ngươi nói nhất định khôngphải thủ hạ của ta."

Hoa Tinh trầm giọng nói:

"Nhưng hai người này lại nói là thủ hạ của ngươi, là ngươi phái bọn họ đi tớiMẫu Đơn các điều tra động tĩnh của chúng ta. Việc này ngươi nói ta nên tinngươi hay là tin hai người bọn chúng?"

Tương Quý Hoa trong ánh mắt tinh quang chợt lóe, nhẹ giọng nói:

"Việc này ngươi phải phán đoán vậy. Bây giờ ta cũng không tiện nói, bởi vì dùcho ta nói gì ngươi cũng không tin. Cho nên ta cần gì tốn công giải thíchchứ?"

Hoa Tinh nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ giọng nói:

"Bốn phía xung quanh lúc này đang tập trung ba mươi hai cao thủ. Ngươi nói xemnhững người này có phải là đến tìm Hoa Tinh ta hay không? Ngươi và bọn họ cóquan hệ gì không? Thành Lạc Dương bây giờ ngoại trừ Đồng Tâm minh các ngươi rathì hình như không còn thế lực Võ Lâm nào nữa."

Tương Quý Hoa nghe vậy, sắc mặt khẽ biến. Nhìn Hoa Tinh, Tương Quý Hoa nói:

"Ngươi nói sai rồi, thành Lạc Dương đầm rồng hang hổ, ngươi thấy được chỉ làmặt ngoài mà thôi. Mặc dù người của Võ Lâm thư viện, Thiên Tinh thư viện, BạchLộc thư viện bây giờ đã cùng biến mất khỏi thành Lạc Dương. Nhưng ngoại trừnhững người này còn có một vài thế lực lớn ngươi không biết. Ví dụ như là ThầnChâu Ngũ Dị nhân hẳn là ngươi cũng biết. Bọn hắn bây giờ đang ẩn thân ở trongthành Lạc Dương. Nhưng ngươi biết bọn họ ẩn thân ở đâu không? Ngươi khôngbiết, đúng không? Ngoại trừ bọn chúng thì cao thủ Tụ Hoa Cung cũng đã tiến vàothành Lạc Dương, các ngươi biết không? Các ngươi đều không biết. Hai ngườithần bí nhất trong thành Lạc Dương là ai, ngươi biết không? Ngươi cũng khôngbiết phải không?"

Hoa Tinh lạnh nhạt nói:

"Ngươi có thể biết nhiều chuyện như vậy sợ rằng không có thế lực cường đại hậuthuẫn là điều không thể. Nói như vậy, ngươi chính là một trong ba Tổng tuầnsát của Đồng Tâm minh."

Tương Quý Hoa lạnh nhạt nói:

"Ta đúng là đến từ Đồng Tâm minh nhưng hai người ngươi nói đúng là không phảita phái ra.. Về phần bọn họ tại sao lại cố ý giá họa cho ta ta cũng không dámdám chắc. Theo ta suy đoán thì hai người bọn chúng sợ là người của Tự Tàn tâmviện có quan hệ với Võ Lâm thư viện."

Mắt Hoa Tinh lóe lên, trong lòng đang không ngừng phân tích lời Tương Quý Hoanói thấy có vài phần là thật. Nhìn một chút bốn phía, những người kia cũngkhông có tới gần, Hoa Tinh hiểu được là do Tương Quý Hoa không có hạ lệnh.

Hoa Tinh suy nghĩ một chút hỏi:

"Ngươi nói bọn họ là người của Tự Tàn tâm viện nhưng sao tên này ta chưa bâygiờ nghe qua. Không phải ngươi cố ý bịa ra để gạt ta đó chứ?"

Tương Quý Hoa nhìn Hoa Tinh, đột nhiên mở miệng nói:

"Hoa Tinh, giữa chúng ta không có xung đột về ích lợi gì. Không bằng như vậy,chúng ta đàm phán một cuộc giao dịch có lợi cho cả đôi bên. Ngươi xem có hứngthú hay không. Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ tiết lộ tất cả tin tức của thành LạcDương mà chúng ta biết cho ngươi, thế nào?"

Hoa Tinh ngẩn người, trong mắt lóe ra quang mang kỳ dị. Nhìn chằm chằm khuônmặt mập mạp của Tương Quý Hoa, Hoa Tinh hỏi:

"Ngươi nói xem giao dịch gì, ta xem có lợi gì cho ta?"

Có vẻ như Hoa Tinh tò mò vì điều hắn nói.

Tương Quý Hoa nhìn quanh bốn phía, nhẹ nhàng nói:

"Chuyện này rất đơn giản, chúng ta có một việc muốn mời ngươi giúp đỡ. Bởi vìngươi có võ công cao cường nên ta muốn ngươi đối phó một kẻ địch cường đại.Nếu ngươi đồng ý, chúng ta sẽ báo đáp tương ứng cho ngươi. Chúng ta có thể âmthầm giúp ngươi hoàn thành rất nhiều chuyện ngươi không tiện ra mặt, chuyệnnày ngươi thấy thế nào? Nếu ngươi ngươi đồng ý chúng ta sẽ tìm một chỗ traođổi cụ thể. Mọi người sẽ chân thành hợp tác."

Hoa Tinh nghe vậy liền thầm suy nghĩ trong lòng. Một lát sau, Hoa Tinh ngẩngđầu nhìn Tương Quý Hoa, bình tĩnh hỏi:

"Các ngươi tin Hoa Tinh ta sao? Không sợ ta sẽ tiêu diệt cả các ngươi sao? "

Tương Quý Hoa trầm giọng nói:

"Chúng ta đối với chuyện của ngươi biết rất nhiều. Tin rằng chỉ cần mọi ngườichân thành đối đãi, Hoa Tinh ngươi sẽ không làm những chuyện bất cận nhântình. Chúng ta vốn nghĩ cầu trợ ngươi, hợp tác với ngươi nhưng vẫn không cóthời cơ thích hợp. Lúc này đây vốn không nên đề cập đến chuyện này nhưng sợrằng như vậy sẽ làm mọi người sinh ra hiểu lầm như vậy sẽ không tốt lắm. Chonên vì thể hiện thành ý của chúng ta, ta sẽ tự mình làm chủ nói rõ nhữngchuyện này, hy vọng ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ"

Hoa Tinh cười nhạt, bình tĩnh nói:

"Được, nếu ngươi đã có thành ý như vậy, ta sẽ tạm thời tin tưởng các ngươi. Vềphần người mà các ngươi muốn đối phó, ta tạm thời không thể có câu trả lờithuyết phục cho các ngươi. Bởi vì ta muốn xem người nọ có quan hệ gì với tahay không. Chỉ cần không có quan hệ trực tiếp với ta, thì ta sẽ suy nghĩ đápứng thỉnh cầu của các ngươi. Bây giờ chúng ta phải cẩn thận bàn bạc mọichuyện"

Trên mặt Tương Quý Hoa lộ ra một tia kinh hãi, cười nói:

"Ngươi yên tâm, tương lai khi mọi người quen thuộc chúng ta sẽ cho ngươi mộtđiều ngạc nhiên. Tin tưởng lúc đó ngươi sẽ hiểu được thành ý của ta. Bây giờxin mời công tử đi theo ta đến nơi ở của ta rồi nói chuyện. Mời"

Nói xong hắn xoay người mang theo Hoa Tinh từ từ rời đi. Những người ở xungquanh cũng đều tự biến mất vào trong các ngõ ngách ở thành Lạc Dương.

Hoa Tinh nhìn trời một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà dị, thân thể theođó biến mất trong đám người Tương Quý Hoa.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...