Diễm Ngộ Chi Lữ
Hoàng hôn, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng. Tất cả mọingười đều đang tập trung trong phòng Hoa Tinh. Lúc này Tô Ngọc, Mai Hương đãhồi phục hoàn toàn. Ám Vũ, Ám Nhu và Tỷ muội Đồng Tâm cũng đã đỡ hơn trước.Chỉ có bốn người Liên Phượng, Diêu Ngọc Anh, Dạ Phong và Trần Lan vì thươngthế khá nặng nên cần phải nghỉ ngơi một thời gian nữa mới có thể khỏi được.
Nhìn mọi người, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Lần này ta đã thuận lợi cứu đượcThượng Quan Yến, tất cả đều hoàn toàn thuận lợi. Nhưng các nàng lại bị thươngnặng, đây là điều mà ta không nghĩ ra. Lần này địch nhân đã nắm bắt được cơhội nên tập trung lại để công kích chúng ta, khiến chúng ta không kịp phòng bịnên thiếu chút nữa đã bị hủy trong tay bọn họ. Mối thù này ta sẽ trả lại gấptrăm lần. Bây giờ ta muốn hỏi Ngọc Anh là Võ lâm thư viện có mấy chỗ ẩn thân ởtrong Lạc Dương. Ta nhất định sẽ hủy diệt hết bọn chúng. Nếu dám chọc vào HoaTinh ta, ta sẽ giết hết bọn chúng để xem còn có ai dám chọc vào ta. Lúc nàynếu ba thư viện kia đã nhằm vào chúng ta, thì chúng ta sẽ cho bọn chúng cảmthấy hối hận. Với thực lực của chúng ta bây giờ cùng với thực lực của thư việnđã đủ để phân cao thấp cùng với ba thư viện kia. Dám chọc giận ta, lần này tasẽ tiêu diệt hoàn toàn ba thư viện kia. doc truyen tai . Còn có Tứ đại bangphái, ta cũng sẽ đi thu thập bọn chúng."
Hoa Tinh nói ra những lời này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy rất kinhngạc.
Ám Nhu mở miệng nói: "Hoa Tinh, có phải huynh đang quá nóng giận không. Nếunhư huynh nói thì không phải chúng ta sẽ là đối đầu với cả Võ lâm sao. NgoàiTam đại thư viện, Tứ đại bang phái ra thì Võ lâm còn bao nhiêu nữa. Huynh phảibiết rằng Phượng Hoàng thư viện là thư viện yếu nhất trong Tứ đại thư viện.Bây giờ nếu như chúng ta đối địch với Tam đại thư viện thì sợ là sau này chúngta không còn đất sống nữa và Phượng Hoàng thư viện sẽ bị hủy diệt rất nhanh.Bây giờ tất cả cao thủ của thư viện đều tập trung ở đây, tổng bộ thư viện đangrất yếu ớt. Nên chỉ cần một cao thủ như Lý Bất Hối là đủ để hủy diệt toàn bộPhượng Hoàng thư viện. Điều này huynh đã nghĩ đến chưa, huynh không nên bị cừuhận làm mờ lý trí"
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với quan điểm của Ám Nhu.
Mắt Hoa Tinh sáng rực lên, trầm giọng nói: "Những điều này đương nhiên ta đãnghĩ tới. Ta nói như vậy cũng là đã suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết địnhđó. Ta có ý như vậy mọi người có biết tại sao không? Mặc dù có Bách Hoa Môn,nhưng chuyện đã phát triển đến mức như hiện nay chúng ta muốn rời khỏi đâycũng không dễ dàng gì. Mà dù rời đi được cũng sẽ không ngừng có phiền toái xảyra. Nên biện pháp giải quyết duy nhất chình là diệt trừ tất cả địch nhân, diệttrừ hậu họa. Còn về phần thực hiện kế hoạch này cũng không phải là có thể thựchiện ngay lập tức. Nhưng chúng ta vẫn phải đi về phía này, như vậy trong tươnglai chúng ta mới có thể hoàn thành mục tiêu đã định"
Mọi người đều nhìn hắn, sau đó đều gật đầu, nhưng đa số đều khẽ thở dài. Quyếtđịnh này của Hoa Tinh nhất định sẽ khiến cho trong tương lai có rất nhiềungười phải chết, rất nhiều môn phái bị diệt, rất nhiều chuyện sẽ vì vậy màthay đổi.
Diêu Ngọc Anh đang nằm trên giường, cũng nhỏ giọng nói: "Theo tin tức chúng tađạt được lúc trước, Võ lâm thư viện có tổng cộng ba chỗ ẩn thân trong thànhLạc Dương, tất cả đều rất bí mật. Công tử nếu muốn có địa chỉ thì đợi lát nữata có thể cho người một tấm bản đồ. Công tử dựa vào ký hiệu trên bản đồ là cóthể tìm được. Còn nơi ẩn thân của hai thư viện kia chúng ta lại không có mộtchút tin tức gì bởi vì từ trước đến nay chúng ta vẫn chưa phát hiện được hànhtung của bọn họ"
Hoa Tinh nói: "Tốt, đợt lát nữa nàng giao bản đồ cho ta, ta sẽ tìm thời gianthu thập bọn họ. Lúc này đừng trách ta ra tay độc ác, ta sẽ làm cho cả thànhLạc Dương này thay đổi vì Hoa Tinh ta. Về chuyện của ba người Đường Mộng, tađịnh qua hai ngày nữa sẽ đến đón các nàng về đây. Bây giờ ta rất lo lắng nênkhông thể để cho bất cứ ai trong các nàng cách ta quá xa. Bây giờ trời cũng đãmuộn, chúng ta cũng nên đi ăn cơm thôi. Sau khi ăn xong, các nàng nghỉ ngơithật tốt, lần này các nàng đã mất máu quá nhiều, nên phải chú ý nghỉ ngơi mớicó thể nhanh chóng hồi phục được"
Ám Nhu nhỏ giọng nói: "Hoa Tinh, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong thư việnlúc chiều nay là sao vậy? Có phải có kẻ đến tìm chết hay không. Chàng phải nóirõ cho chúng ta biết, ở trong phòng cả ngày bí bức lắm rồi" Nàng nói xong,liền yêu kiều nhìn hắn.
Hoa Tinh nhìn nàng với vẻ quái dị, đây là lần đầu tiên Ám Nhu lộ ra vẻ yêukiều nhi nữ trước mặt mình, thật quyến rũ. Hắn liếc nhìn mấy người còn lại mộtcái, Hoa Tinh phát hiện tất cả các nàng đều đang nhìn mình đầy ôn thuận. Đâylà sự thay đổi quá lớn so với lúc trước, nhưng rốt cuộc thay đổi điều gì hắncũng không thể nói nên lời.
Nhìn chúng nữ vởi vẻ ôn nhu, Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: "Cũng không có gì, chẳngqua là có ba tên hắc y nhân đến đây điều tra động tĩnh của chúng ta. Chỉ là batên này rất giảo hoạt, lời chúng nói rất khó phân biệt được thật giả. Bọnchúng lúc nói về lai lịch của mình, ba người nói ba cách khác nhau, thật sựlàm cho người ta khó có thể phân biệt"
Hoa Tinh nói xong liền kể lại chuyện đã xảy ra lúc chiều một lần.
Mọi người nghe hắn nói xong đều trở nên trầm trọng, hiển nhiên cũng không nghĩđược rằng ba người kia lại nói như vậy. Ám Vũ nhỏ giọng nói: "Từ ba cách nóikhác nhau của bọn chúng, ta có thể thấy bọn chúng không hề đơn giản chút nào.Tổ chức sau lưng bọn chúng đối với phương diện công tác đã làm hết sức hoànhảo. Bọn chúng biết cách che giấu, vô cùng âm hiểm. Giống như lúc này, cả bacách nói của chúng sợ rằng bây giờ rất khó có thể phân biệt được đâu là lờinói thật"
Liên Phượng đang nằm bên cạnh Diêu Ngọc Anh lúc này cũng mở miệng nói: "Tanghĩ rằng cả ba cách nói của bọn chúng đều rất có thể là sự thật. Thứ nhất,Thông Thiên Môn rất có thể phái người mai lẻn trở lại thành Lạc Dương. Bọnchúng ở đây được Võ lâm thư viện che dấu nên chúng ta rất khó phát hiện rahành tung của chúng. Thứ hai, nếu bọn chúng thật sự là người của Tụ Hoa Cung,thì bọn chúng nói cũng rất có lý. Tên lam y thiếu niên bị Thiếu Lâm Tự bắtnghe nói có võ công rất cao cường, xem ra thân phận nhất định không hề đơngiản. Nói không chừng còn có thể là thiếu chủ của Tụ Hoa Cung. Còn cách nóicuối cùng, ngược lại có vẻ làm người ta khó có thể tin tưởng. Nhưng ở vào tìnhhuống của bọn chúng rất có thể sẽ phản bội tổ chức mà nói ra. Tất cả khiếnchúng ta khó có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả"
Ám Nhu nói: "Bọn chúng nói rất quỷ dị. Muội vẫn luôn có suy nghĩ là bọn chúngchính là đám người đã đối phó với chúng ta ở bên ngoài thành Lạc Dương. Địchnhân lần đó cũng rất âm hiểm, quỷ kế độc ác nào cũng có thể thi triển được.Nếu muốn đối phó bọn chúng, chúng ta không thể suy đoán theo lẽ thường. Chúngta phải một lần tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng, nếu không sau này sợ rằng khótìm được cơ hội tiêu diệt bọn chúng, bởi vì bọn chúng quá giảo hoạt"
Hoa Tinh khẽ thở dài nói: "Ám Nhu nói không sai, đối phó với địch nhân như vậychúng ta cần phải một kích là trúng. Nếu không sẽ rất khó tìm được bọn chúng.Được rồi, chuyện này mọi người cứ lưu ý là được, đợi sau khi có tin tức củađịch nhân, chúng ta sẽ tìm biện pháp đối phó chúng. Lúc này mọi người phải điăn cơm thôi, ăn xong rồi nghỉ ngơi cho sớm" Hoa Tinh nói xong liền đứng dậy,dẫn mọi người đi ra ngoài ăn cơm. Còn người bị trọng thương không thể hànhđộng thì chỉ có thể nằm ở trên giường, chờ người đưa cơm đến.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, ánh trăng rất mờ nhạt, bốn phía vô cùng âm u, một bóngngười đột nhiên bay ra từ Mẫu Đơn Các. Thân pháp của hắn rất nhanh, trong nháymắt đã biến mất không thấy đâu.
Trong một tòa đại viện, dù lúc này đã là nửa đêm nhưng trong các phòng vẫnsáng đèn không biết đang làm gì ở bên trong. Trong viện một bóng đen hạ xuốngkhông một tiếng động, hắn lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh.Thân hình vừađộng, ngay lập tức đã biến mất tại chỗ. Hắn xuất hiện bên ngoài dãy phòng cẩnthận thăm dò động tĩnh bên trong. Trong phòng mơ hồ truyền ra một câu nói, lànhư thế này: "Việc này chắc chắn sẽ hoàn thành, đến lúc đó dù cho tên Hoa Tinhhắn có lợi hại đến đâu cũng không thể cứu được Phượng Hoàng thư viện ở NamKinh. Như vậy hắn sẽ bị cô lập không ai giúp, đợi chặt hết vây cánh của hắnthì... hắc hắc" Một tiếng cười âm hiểm xuyên qua cửa sổ truyền ra bên ngoài.
Bóng đen đứng ngoài cửa sổ mắt lóe thần quang, cả người đột nhiên lui về phíasau ba trượng, thân hình hơi đổi, chân không chạm đất. Thanh trường đao trêntay phải rung lên phát ra một tiếng kêu chói tai. Tiếng đao phát ra vô cùngmạnh mẽ đánh bay cỏ cây bốn phía. Bóng đen vung tay lên phát ra một đạo quangmang đỏ rực chói mắt trong nháy mắt đánh trúng vào dãy phòng ốc. Ngay lập tứcmột tiếng nổ lớn vang lên cùng với những tiếng kêu thảm thiết.
Toàn bộ phòng ốc trong nháy mắt bị đao mang cường đại phá hủy hoàn toàn, chỉcòn lưu lại một đống tro bụi.
Ba người từ trong phòng xông ra ngoài, hạ xuống đất thối lui liên tục nhiềubước, bọn họ cố hết sức mới ổn định được cước bộ. Sau đó cả ba kinh hãi nhìnbóng đen trong bóng đêm.
Trong bóng đêm, cây trường đao lóe ra những tia hồng quang rực rỡ vô cùng đẹpmắt giống như vô số dòng máu đang lưu chuyển, hình thành một vầng sáng rực rỡ.Nương theo ánh đao, người ta có thể mơ hồ thấy được người cầm đao chính là mộtthiếu niên trẻ tuổi vô cùng anh tuấn. Người thiếu niên đó đang lạnh lùng nhìnba người vừa xông ra.
Một người trong số đó sợ hãi kêu lên: "Là ngươi, sao ngươi lại xuất hiện ởđây? Ngươi không phải đã rời khỏi thành Lạc Dương rồi sao, sao lại trở lạinhanh như vậy, không có khả năng"
Bóng đen cười lạnh nói: "Xem ra ngươi biết ta, như vậy cũng tốt ta đỡ phải tốnnhiều thời gian. Lại đây, tất cả sẽ kết thúc ở đây kể cả tính mạng của cácngươi. Sáng mai toàn bộ thành Lạc Dương sẽ truyền ra một việc đó là Võ lâm thưviện đã hoàn toàn biến mất ở thành Lạc Dương, kể cả tất cả đệ tử của thư viện"Dứt lời, hắn vung Trường đao lên trong nháy mắt chém ra vô số Đao, hình thànhba đạo Đao mang đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người.
Ba người cùng hét lên một tiếng thật to, sáu bàn tay toàn lực phát ra sáu đạochưởng lực hội tụ thành một đạo kình khí cường đại trước mặt ba người, đónnhận đạo đao mang đang đánh tới. Chưởng phong và đao mang chạm vào nhau phátra một tiếng nổ rất lớn, một cỗ lực đạo cực mạnh lao thẳng tới ba người. nguồn
Trong bóng đêm, trong mắt bóng đen lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn lạnh lùng nhìn bađịch nhân.
Ba người bắn bay về ba hướng, mỗi người đều xoay tròn rất nhanh, đồng thời haitay không ngừng đánh ra vô số chưởng lực ngăn cản khí kình cường đại đang tậpkích mình.
Ba người cùng rơi xuống đất rồi phát ra một tiếng kêu đau đớn. Thân thể hơikhom lại như hổ vồ rồi trong nháy mắt lao vọt về ba hướng khác nhau.
Trong bóng đêm, bóng đen cười lạnh một tiếng, tiếng cười lạnh lõe như tiếngcâu hồn phát ra từ Địa ngục.
Chỉ thấy bóng đen trong nháy mắt hóa ra ba đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt bangười kia, cùng một lúc ba đạo hồng quang rực rỡ xuất hiện ở cả ba nơi. Ba đạođao mang đỏ rực được phát ra kèm theo ba tiếng đao ngâm rung trời.
Giờ phút này, bốn phía đột nhiên dấy lên một cỗ âm phong, toàn bộ hiện trườngnhư chìm trong mười tám tầng Địa ngục trở nên vô cùng kinh khủng.
Ba tiếng kêu thảm thiết vang lên trong màn đêm tăm tối, giống như tiếng quỷkhóc sói tru. Bóng đen vung tay lên chém ra một đao, nhất thời một tiếng nổvang lên, tất cả phòng ốc, thi thể trong đại viện đều bị phá hủy, hóa thànhbụi bặm tan biến trong gió đêm.
Trên bầu trời, một đạo bóng đen lướt đi trong thành Lạc Dương phồn hoa, chỉthấy mỗi bước nhảy của hắn dài đến hơn mười trượng, tốc độ cực nhanh, giốngnhư quỷ mị vậy.
Không lâu sau, bóng đen dừng lại ở trên bầu trời của một tòa đại viện hào hoa,hắn lẳng lặng đứng trên không như Ma thần sống lại vậy.
Hắn lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, trong mắt bóng đen lóe ra một tia sáng độcác. Hắn giơ trường đao trong tay lên, ngay lập tức một tiếng đao ngâm rungtrời tràn khắp bốn phía. Tay phải bóng đen khẽ vung lên, thanh trường đaotrong tay hắn lập tức xoay tròn, tốc độ xoay rất nhanh.
Theo thanh trường đao xoay tròn dần dần hội tụ thành một đạo kình khí cựcmạnh, sau đố đột nhiên bắn xuống bên dưới.
Mấy tiếng hét giận dữ từ trong đại viện truyền ra, hơn mười bóng người laothẳng lên trên bầu trời. Nhưng cùng lúc đó một loạt phòng ốc trong nháy mắt đãbị Đao khí cường đại đánh tan nát hóa thành vô số mảnh vụn bay bốn phía xungquanh.
Bóng đen giữa không trung cười lạnh một tiếng. Trường đao đột nhiên rời khỏitay hắn mà bay thẳng về phía địch nhân. Trường đao quét ngang hiện trường,mang theo những tiếng kêu thảm thiết rồi bắn trở lại tay bóng đen.
Bóng đen cười lạnh, thân thể trong nháy mắt đã vượt qua ba trượng xuất hiệntrước mặt những người đó. Trong vô số tiếng kêu kinh hãi, thân hình bóng đennhư ẩn như hiện, vô cùng quỷ mị. Trường đao không ngừng lóe lên trong bóngđêm, rất nhanh tước đoạt vô số tính mạng.
Bóng đen không nói một câu mà chỉ điên cuồng cười phá lên. Tất cả mọi người ởđây đã bị giết gần hết chỉ còn lại một người. Bóng đen nhìn người nọ, hắn lạnhlùng nói: "Ngươi nhất định muốn biết tại sao ta đột nhiên tới đây và ra taygiết hết các ngươi đúng không? Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, ta muốn ngàymai Võ lâm thư viện sẽ biến mất ở thành Lạc Dương này. Trước khi đến đây, tađã giết hết đệ tử Võ lâm thư viện ở một nơi, nơi này là chỗ thứ hai, giờ ngươiphải chết"
Trường đao từ trên chém xuống, trong nháy mắt đã cuốn người nọ vào trong vầngđao mang chói mắt. Người nọ phẫn nộ gầm lên một tiếng, thân thể liên tục thayđổi vị trí bảy lần, đáng tiếc vẫn không thể chạy ra khỏi số mệnh đã định.
Một tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang lên xé tan màn đêm yên tĩnh.
Dựng đứng trường đao, từ mắt bóng đen lóe ra một tia sáng chói mắt làm ngườita sợ hãi. Hắn đột nhiên đánh xuống một đao, một tiếng nổ lớn vang lên khiếncho tất cả mọi người trong thành Lạc Dương đang chìm trong giấc ngủ bừng tỉnh.Sau tiếng nổ lớn đó, toàn bộ đại viện hào hoa đã bị hủy diệt hoàn toàn, nơiđây chỉ còn lại một hố sâu rộng mấy trượng, sâu hai trượng.
Một tiếng cười lạnh theo gió bay đi rất xa. Tại thành đông, trong một tòa đạiviện có một gian phòng vẫn còn sáng đèn. Lúc này có ba người đang ở trong đó,xem bộ dạng thì như đang thương lượng chuyện gì đó. Ba người này không phải aikhác chính là Quân sư và Chủ quản mới được phái đến của Võ lâm thư viện, ngoàira còn có Thanh Sam Tú Sĩ Lưu Khánh Hoa.
Lúc này, tên quân sư mở miệng nói: "Chuyện lần này thật sự nằm ngoài suy đoáncủa mọi người. Chúng ta vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng, nên mới giaochuyện này cho Liễu Diệp Nhi. Ai có thể ngờ được Liễu Diệp Nhi và thế lực củabản thân đã hoàn toàn biến mất. Vận mệnh của bọn họ không cần nói ra thì mọingười cũng biết, nhất định đã xong đời. Kỳ quái là tại sao ngay cả thi thểcũng không có chứ? Ngoài ra huyết sắc đồ án ở bên ngoài thành kia, ta nghĩ mãivẫn không thể nghĩ ra được ai và đã dùng phương pháp gì để tạo thành được nó.Càng đáng sợ chính là ta vừa nhận được tin tức Hoa Tinh đã trở lại thành LạcDương. Điều làm cho người ta càng không dám tin là toàn bộ các nữ nhân bêncạnh hắn đều còn sống. Mặc dù đều bị thương nhưng không có một ai chết. Điềunày làm cho không ai có thể tin tưởng được. Ở tình huống đó mà các nàng đều cóthể không chết quả thực chính là một kỳ tích. Bây giờ điều chúng ta phải chú ýchính là phải lập tức ẩn thân, tránh khỏi Hoa Tinh. Hoa Tinh quay lại nhấtđịnh sẽ rất phẫn nộ, khi đó hắn nhất định sẽ không nói lý mà mạnh mẽ công kíchchúng ta. Mà chúng ta lúc này lại chưa đối phó được hắn. Cho nên chúng ta phảichuyển từ sáng sang tối, mọi người tạm thời ngừng lại tất cả mọi hành động.
Tên Chủ quản nhìn Quân sư một cái, khẽ gật đầu nói: "Quân sư nói có lý. Lầnnày thư viện chúng ta tổn thất một người. Mà người này không phải ai khác,chính là phu nhân của Viện Chủ, bây giờ chúng ta biết phải giao phó với Việnchủ như thế nào đây. Ai, lúc này mà trở về sợ là cũng không xong, không biếtnên làm thế nào bây giờ"
Quân sư trầm ngâm một lát, rồi mở miệng nói: "Thực ra cũng sẽ không có gì. Bâygiờ có lẽ Viện chủ ngoài mặt thì rất tức giận, nhưng sợ rằng trong lòng hắnđang rất cao hứng. Bởi vì lúc này bởi vì thân phận của Lâm Vân nên khiến chocả Võ lâm trở nên náo nhiệt. Nếu như tin tức là thật, giữa hai người Lâm Vânvà Liễu Diệp Nhi, các ngươi cho rằng Viện Chủ sẽ chọn ai? Ta sợ rằng khó cóthể chọn được. Nhưng bây giờ Liễu Diệp Nhi đã chết, chuyện giữa Viện chủ vàLâm Vân càng thuận tiện hơn. Không phải vậy sao? Cho nên ta mới nói việc nàychúng ta tạm thời không cần lo lắng. Điều chúng ta cần phải làm nhất lúc nàychính là tìm biện pháp đối phó Hoa Tinh"
Hắn vừa nói xong, đột nhiên xuất hiện một cỗ sát khí cường đại. Ba người trongphòng biến sắc, nhảy dựng lên rồi bay ra ngoài theo hướng cửa sổ. Vừa mới rađến ngoài, cả căn phòng lập tức nổ tung hóa thành một mảnh tro tàn. Uy chấncủa vụ nổ đánh bay ba người ra rất xa.
Trong bóng đêm, một thanh trường đao chói mắt lẳng lặng xuất hiện trong viện.Một bóng đen cao lớn cầm trường đao trong tay đang lạnh lùng nhìn ba người.Trong mắt hắn bắn ra một tia quang mang làm người ta sợ hãi. Ba người vừa thấyánh mắt đó đều cùng cảm thấy run sợ.
Một đạo hồng quang lóe lên, một cơn cuồng phong bắn về phía hai người, khíkình cường đại cuốn lấy ba người. Ba người dùng hết toàn lực né tránh, cố gắngtránh thoát khỏi một kích này. Trên mặt đất xuất hiện một hố to trước mặt bangười bọn họ.
Đêm rất tối, không nhìn thấy rõ tình huống bốn phía. Mặt trăng lúc này đã ẩnsau những đám mây, bầu trời trở nên rất âm u, giơ tay không thấy năm ngón. Bangười sau mặc dù tránh né thành công nhưng đang vô cùng kinh hãi.
Tên Quân sư kinh ngạc hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại công kích chúngta?"
Bóng đen cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Ta là ai, chẳng lẽ các ngươikhông đoán ra sao? Nếu như vậy, các ngươi lại đây nhìn ta thật kỹ là sẽ biếtngay ta là ai. Bây giờ ta không có thời gian nhiều lời với các ngươi, nên cácngươi có thể trước khi chết thấy được ta là ai, thì phải xem bản lãnh của cácngươi rồi"
Vừa dứt câu, hắn thét dài một tiếng, đao mang trở nên chói mắt chiếu sáng bốnphía.
Ba đạo Đao mang xuất hiện ngay cạnh ba người khi bọn họ nhận ra bóng đen làai, bọn họ chỉ vừa kịp kêu lên một tiếng, thì Thanh Sam Tú Sĩ Lưu Khánh Hoa đãmất mạng.
Chủ quản và Quân sư cùng kêu lên một tiếng sợ hãi: "Là hắn, chạy mau" Nói xonghai người đều xoay người bỏ chạy.
Bóng đen hừ lạnh một tiếng: "Muốn chạy ư, từ khi ta xuất đạo đến nay chỉ cóhai người đã chạy thoát khỏi tay ta. Còn hai người các ngươi, tuyệt đối trốnkhông thoát" Nói xong, hắn bay thẳng lên không, chỉ thấy đao mang lóe lên rồingay lập tức xuất hiện sau lưng Quân sư. Tên Quân sư không kịp kêu lên mộttiếng đã bị đao mang cường đại đánh nát.
Bóng đen sau khi giết chết tên Quân sư đột nhiên biến mất. Chủ quản của Võ lâmthư viện chỉ cảm thấy một đạo đao mang đột nhiên lóe lên, trong lòng cảm thấyvô cùng kinh hãi. Quay đầu lại nhìn, hắn cảm thấy may mắn vì người chết làQuân Sư chứ không phải mình. Hắn thầm than một tiếng may mắn, sau đó dùng toànlực bỏ chạy.
Đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên ngay trên đầu hắn, giống như một bátnước lạnh dội thẳng vào đầu hắn khiến hắn rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
Bóng đen cười lạnh nói: "Chạy, ngươi chạy không thoát đâu. Bây giờ chỉ cầngiết chết ngươi là Võ lâm thư viện các ngươi sẽ hoàn toàn biến mất ở thành LạcDương này. Từ nay về sau, Võ lâm thư viện sẽ không thể đặt chân ở thành LạcDương"
Chủ quản nghe thấy thế mặt mày biến sắc, sợ quá hóa giận, phẫn nộ quát lên:"Ngươi đừng ép người quá đáng. Chúng ta vốn không đắc tội gì ngươi, ngươi dựavào cái gì mà tùy ý sát hại chúng ta? Chẳng lẽ chỉ vì ngươi có võ công caocường sao? Ngươi đừng quên quy củ của Võ lâm, ngươi làm như vậy sẽ bị ngườitrong thiên hạ phỉ báng sao"
Bóng đen cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ngươi đã quên mình vừa nói gì trong phòngsao. Ngươi có muốn ta nhắc lại cho ngươi nghe một lần để hay không? Bây giờthời gian cũng không còn sớm, ngươi cũng phải ra đi rồi, ta cũng cần về nghỉngơi" Hắn vừa dứt lời, liền vung trường đao lên chém xuống đầu chủ sự.
Chỉ thấy máu bắn ra bốn phía, tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt truyền khắpmọi nơi.
Chủ sự người cả người đầy máu, hai mắt ứa máu, toàn bộ da mặt đều bị lột sạchtrông vô cùng kinh khủng. Hắn huy động hai tay điên cuồng lao về phía bóng đenđánh tới. Vẻ mặt đau tận xương tủy, ánh mắt không cam lòng giống như vong linhđến từ địa ngục làm người ta run sợ.
Bóng đen đứng im tại chỗ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếchlên để lộ ra vẻ giễu cợt. Hắn nhìn huyết nhân đang đi tới, từng bước từng bướcmột. Một bước, hai bước, ba bước, hai tay huyết nhân đã đứt đoạn. Bốn bước,năm bước, sáu bước, hai chân của hắn cũng đột nhiên rời khỏi cơ thể. Huyếtnhân kêu lên một tiếng thảm thiết rồi cuối cùng lặng lẽ ngã xuống dưới chânbóng đen.
Bóng đen ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hắn đứng lặng yên như một bức tượng đá.Ánh trăng sắp hết, một tia sáng đã xuất hiện từ phương Đông, bóng đen nhìnthoáng qua bốn phía rồi khẽ bay ra xa và từ từ biến mất.
