Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 152



Lúc này, tất cả mọi người ánh mắt đều đỏ hồng sát khí, duy nhất còn bình tĩnhchỉ có Ám Nhu và Tô Ngọc.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra tia cười khổ, Tô Ngọc cầm tayÁm Nhu, nhẹ giọng nói: "Không phải sợ, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng phảidũng cảm đối mặt. Cho dù có chết, chúng ta cũng sẽ chết cùng một chỗ. Lúc nàyđây, chúng ta thân lâm vào tuyệt cảnh, cũng chỉ có thể là do địch nhân quá lợihại, chúng ta lại không có nhiều người, cũng không có quan hệ rộng rãi. Nhưngthật ra chúng ta cũng đã thu được rất nhiều lợi ích, không phải sao? Đợi Hoađại ca trở về, những người này một người cũng không có khả năng còn sống rờiđi. Lúc đó, tại thành Lạc Dương này, một thanh đao sẽ giết hết tất cả người VõLâm. Chúng ta cho dù chết cũng đáng, ngươi nói có đúng không ah?"

Ám Nhu nhìn bốn phía đang điên cuồng tấn công, khẽ thở dài: " Ngay lúc này,vấn đề lớn nhất của chúng ta là không thể ngờ tới địch nhân có thể đông nhưvậy. Những kế hoạch kế tiếp cũng hoàn toàn thất bại, không có ý nghĩa thực tế.Quan trọng nhất lúc này là phải trốn khỏi đây. Ta và ngươi là gánh nặng ọingười, nếu ta và ngươi cùng Cô Ngạo ba người, cùng nhau ẩn nấp, lúc đó Tỷ muộiĐồng Tâm, tỷ tỷ cùng Dạ Phong bốn người cho dù phải đối phó với nhiều địchnhân, nhưng đối với các nàng cũng sẽ có thể thoát thân. Với tình cảnh bây giờ,các nàng có năng lực rời đi cũng sẽ không đi. Chúng ta đúng là đã lâm vàotuyệt cảnh." Tô Ngọc nghe vậy, khe khẽ lắc đầu không nói, lặng lẽ nhìn về phíachân trời.

Đúng lúc này, Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn thấy thời cơ đã đến, cũng độtnhiên phát động công kích, khiến cho đám người Dạ Phong không chịu nổi, càngnhanh lâm vào tuyệt cảnh. Ngân Y Quỷ Trảo Ngưu Đức Huy cùng Hắc Tâm Vô ThườngĐoạn Vô Mệnh của Phi Ưng Giáo, thẳng hướng Ám Nhu. Huyền Âm chỉ Lãnh Vô Tâmcùng Thiết Thủ Viên La Quang Minh của Tuyệt Thiên Môn đánh về phía Tô Ngọc.

Giữa không trung, Thiết Chiến cùng Huyết Nga Lão Quái càng đánh càng xa, dầndần rời đi chiến trường, Long Vũ vì đuổi giết Lục Nhãn Tà Thần cũng đi theohướng tây nam, hết tốc lực đuổi theo. Đến lúc này chỉ còn lại Hắc Thủy Ma Sát,trở thành nguy cơ lớn cho chúng nữ. Đồng Ý lúc này vì bảo vệ Ám Nhu bốn người,đang lấy một địch bốn, đem bốn người Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn ngăn lại,trường kiếm giăng khắp nơi, kiếm quang như sóng nước, hình thành tầng tầng lớplớp ngăn cản, đem bốn vị cao thủ cản ở bên ngoài.

Dưới chân Dạ Phong cùng Diêu Ngọc Anh máu tươi dần chầm chậm hội tụ thành mộtvũng, máu đỏ càng ngày càng nhiều, nhìn lóa mắt, giống như một đóa hoa hồngbằng máu nở tại nơi hoang dã. Hai người thân thể lay động, vô số lần ngãxuống, lại dựa vào kiên cường ý chí đứng lên, vững vàng đem tánh mạng bảo vệmột đạo phòng tuyến

Phía sau, Mai Hương cùng Trần Lan cũng không nhịn được mắng to những người đóvô sỉ, nhưng ai cũng không khóc. Các nàng ai cũng hiểu được là nữ nhân của HoaTinh thì có thể chảy máu, nhưng không thể khóc trước mặt địch nhân.

Bên kia, Ám Vũ cùng Liên Phượng cũng giống nhau, đặc biệt là Liên Phượng, chỉthấy ngực lưng hai tay, chân, khắp thân máu tươi chảy ròng ròng, thanh trườngkiếm cũng thành huyết kiếm, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu,trong đôi mắt đẹp bắn ra ánh nhìn bất khuất, hai tay vẫn liều mạng huy độngtrường kiếm, vững vàng thủ vững phòng tuyến. Ám Vũ bị thương nhẹ hơn nhưngtoàn thân cũng đầy máu, mỗi lần xuất thủ đều mang theo một tiếng thét thảmtruyền thật xa.

Giữa không trung Hắc Thủy Ma Sát lãnh khốc nhìn Đồng Ý, trong mắt hiện lên mộttia ngoan hiểm. Nhìn thoáng qua, cách đó không xa Kim La Thiên Sát đã sớm chếtđi, ma sát trong mắt ẩn ẩn sát khí thân thể chớp động xuất hiện trên đỉnh đầuĐồng Ý, một đạo chưởng ấn màu đen, mang theo hơi thở âm trầm quỷ dị, vô thanhvô tức đánh về hướng Đồng Ý.

Đồng Ý một người chống đỡ bốn cao thủ công kích, nhưng không hề vất vả, với võcông của nàng ứng phó bốn cao thủ Địa bảng vẫn là không thành vấn đề.

Lúc này Đồng Ý thấy tỷ muội khác đều bị thương, chỉ có mình vẫn hoàn hảo khôngtổn hại gì, nghĩ vậy Đồng Ý tâm thần phẫn nộ lãnh khốc nhìn thoáng qua bốn tênđịch nhân phía trước, thân thể trong nháy mắt hội tụ toàn thân công lực,trường kiếm trong chớp mắt phát ra kiếm quang cao ngút trời. Một cổ kiếm khímạnh mẽ tuyệt thế, giống như một quả cầu sáng lên, lấy Đồng Ý làm trung tâm,kiếm khí mạnh mẽ không ngừng hướng bốn phía phóng ra, quét ngang tất cả. Bốnngười của Phi Ưng Giáo cùng Tuyệt Thiên Môn trong lòng cũng kinh hãi, nhìnkiếm quang đầy trời, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ngân Y Quỷ Trảo Ngưu Đức Huy cùng Huyền Âm Chỉ Lãnh Vô Tâm của Tuyệt ThiênMôn, hai người toàn thân chân khí lưu động, hai tay, trảo chỉ đồng thời thitriển, thân thể như hai cái quạt lớn, mang theo hai cổ gió lốc, hướng hai bênmạnh mẽ đột phá. Tiếng huýt gió cùng tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, chớpmắt biến ảo khôn lường, kiếm quang khắp trời cũng đột nhiên biến mất. Cùng lúcđó, tiếng Đồng Tâm hoảng hốt truyền đến: " Muội muội, cẩn thận trên đỉnh đầu,mau tránh ra!" Đáng tiếc, lúc này chưởng lực đã tới gần, tránh né không cònkịp nữa.

Đồng Ý cũng không còn nhìn bốn bóng người bị đánh bay, hai tay cầm trường kiếmtrong ngực, thân thể đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức cường mãnh. Chỉ thấybạch quang chói mắt phóng lên cao, một đạo kiếm cương xoay tròn không thôi,nháy mắt liền đánh vào đạo chưởng lực bá đạo mà âm độc của Ma Sát. Hai cỗ lựcđạo mạnh mẽ liền đánh vào nhau, lập tức nổ mạnh. Áp lực mạnh mẽ sinh ra trongnháy mắt, đem thân thể của Đồng Ý chấn lui mấy bước, hai chân cũng đều hãm sâutrong đất. Thân thể nàng run lên, há miệng thổ huyết, sắc mặt tái nhợt khôngcòn chút máu, cả người cực kỳ suy yếu.

Giữa không trung, Hắc Thuỷ Ma Sát cũng bị thương nặng, cả người bị chấn xa mấytrượng, rơi xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt không cònchút máu.

Về phần bốn cao thủ của Phi Ưng Giáo cùng Tuyệt Thiên Môn thì hai chết tạichỗ, Ngân Huy Quỷ Trảo Ngưu Đức Huy cùng Huyền âm chỉ Lãnh Vô Tâm cũng bịthương nặng nhẹ khác nhau.

Ám Vũ liên tiếp bức lui địch nhân, lắc mình tới bên cạnh Đồng Ý, tay phải dìunàng tới cạnh mọi người. Đến đây, mười người ngoại trừ Ám Nhu, Tô Ngọc thì támngười còn lại toàn bộ bị thương. Đồng Tâm cười khổ hỏi: " Muội muội ngươikhông có sao chứ? Còn tái chiến được không?"

Đồng Ý nhìn qua ba người bị thương trên mặt đất cùng bốn người đang ra sứcchống địch, mỉm cười: " Tỷ tỷ yên tâm ta không sao cả, nghỉ ngơi một chút làcó thể tiếp tục tác chiến" Nụ cười đạm nhiên, có vẻ cay đắng đau đớn, nhưnggiờ phút này không ai nói gì thêm, chỉ nhìn nhau cười.

Ám Nhu nhìn bốn phía một chút, địch nhân gần ba trăm tên, lúc này đã chết mộttrăm, cao thủ cũng chỉ còn có hai người.

Ám Nhu vẻ mặt bình tĩnh lớn tiếng nói: " Dừng tay, tất cả mọi người dừng tay."Lời vừa hét ra, mọi người đều thu tay lại lui về phía sau, kỳ quái nhìn ÁmNhu, trong lòng nghĩ xem nàng định làm gì.

Ám Vũ dìu Liên Phượng, vất vả lùi lại hai bước. Dạ Phong hai chân khẽ nhúcnhích một chút, đáng tiếc không thể cử động, trên bụng máu tươi vẫn chảy rakhông ngừng.

Diêu Ngọc Anh hai tay cứng ngắc, kiếm chống xuống đất đỡ lấy thân thể, cẩnthận nhìn địch nhân. Ám Nhu nhìn mọi người liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Các vị đều là nhân vật anh hùng, hôm nay các người vây công mười người chúngta không biết đến tột cùng là tại sao? Là do Hoa Tinh sao? Nếu là vì hắn, tạisao khi hắn ở Lạc Dương, thì không có thấy mấy người đến gây sự, hôm nay hắnkhông có ở đây các ngươi lại cùng nhau ra tay? Nếu không phải vì HoaTinh, vậymọi người tới đều là vì tỷ muội Đồng Tâm, các ngươi nói thử là vì sao? Có aicó thể nói một tiếng không?"

Lúc này, mọi người đều nhìn ra, đám người Ám Nhu đã tuyệt đường. Lợi hại nhấtlà tỷ muội Đồng Tâm cũng đã bị thương nặng, Dạ Phong bụng trúng đao, lúc nàyvẫn còn chảy máu, Ám Vũ toàn thân đầy vết thương. Liên Phượng cùng Diêu NgọcAnh cũng là nỏ mạnh hết đà, lúc này các nàng có thể đứng vững chỉ là dựa vào ýchí kiên cường chống đỡ. Mai Hương cũng bị nội thương nghiêm trọng, Trần Lanvai phải bị thương, bên vai phải không thể xuất lực xem như phế nhân. Tô Ngọctừ đầu tới giờ không có ra tay, có vẻ không biết võ công, cũng là một gánhnặng.

Nhìn Ám Nhu, Ngân Y Quỷ Trảo của Phi Ưng Giáo cười lạnh nói: " Tiểu nha đầu,chúng ta còn phải nói sao? Mọi người cũng chỉ muốn báo thù Hoa Tinh, cũng nhưTỷ muội Đồng Tâm. Về phần các ngươi, chúng ta sẽ không dễ dàng giết chết,chúng ta sẽ dùng các ngươi nhử Hoa Tinh lại, chỉ cần các ngươi trong tay chúngta, vậy Hoa Tinh có lợi hại đến thế nào cũng vô dụng thôi, ha ha, bây giờ cácngươi không thể tái chiến nữa, hãy chịu trói đi."

Huyền âm chỉ Lãnh Vô Tâm âm hiểm cười: " Nha đầu, nếu trách chỉ có thể tráchmình đi theo Hoa Tinh. Hoa Tinh, thằng nhãi này vừa đến Lạc Dương liền giễu võdương oai, không đem người trong thiên hạ đặt trong mắt, lếu láo ba hoa đồ đaonơi tay thiên hạ cúi đầu. Vậy không phải muốn chết là cái gì? Bây giờ cácngươi hãy chờ trừng phạt đi." Nói xong chậm rãi tới gần chúng nữ. Người khácthấy hắn tiến đến, sợ hắn tranh đoạt trước cũng đều tiến lên.

Ám Nhu nhìn đối phương cười lạnh: " Ngu ngốc, các ngươi nghĩ nhiều người cóthể thành công sao. Đạo lý Xa Luân Chiến, các ngươi đã hiểu chưa? Các ngươihiện tại dùng phương pháp chính là Xa Luân Chiến, các ngươi đã làm được, nhưngkết quả là cái gì, các ngươi nghĩ tới chưa?"

Lời nói kỳ quái, vô số người đều nhìn Ám Nhu, trong mắt mang theo sự khó hiểu.

Huyền âm chỉ Lãnh Vô Tâm cười cười nói: " Tiểu nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổirồi, còn tỉnh hay không, vậy mà cũng hỏi chúng ta. Xa Luân Chiến là mưu kế đơngiản nhất trong các mưu kế, cái này ai cũng biết, còn nhờ ngươi nói sao?"

Ám Nhu mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Vô Tâm như đang nhìn thấy một đầu heo, thấyLãnh Vô Tâm trong lòng giận dữ, Ám Nhu không để ý cười lạnh nói: " Xa LuânChiến là mưu kế thường thấy, nhưng các ngươi chỉ nhìn thấy chỗ tốt mà khôngthấy được chỗ xấu. Xa Luân Chiến chỗ tốt lớn nhất là biển người công kích, lấynhiều thắng ít, tới khi đạt được mục đích thì thôi. Nhưng chỗ tốt cũng chínhlà chỗ xấu. Bởi vì nó lấy nhiều thắng ít, cho nên mỗi một người tham dự theomột ý nghĩa nào đó thì cũng đã chấp nhận chịu chết. Vì thắng lợi, cần vô sốngười phải chết. Các ngươi hôm nay cũng là những người chịu chết, đáng tiếcngươi còn ở chỗ này đắc ý, một điểm cũng không nghĩ ra, thật sự cảm thấy đángtiếc cho các ngươi."

Mọi người vừa nghe nói thế, trong lòng đều có cảm giác nói không nên lời. LờiÁm Nhu nói tuy rằng phiến diện nhưng cũng có chút đạo lý.

Bốn phía, những người chết đi ai cũng là người xông lên trước? Nghĩ lại mình,không biết có bị lợi dụng chết thay cho người khác hay không.

Huyền âm chỉ Lãnh Vô Tâm cười lạnh nói: " Tiểu nha đầu ngươi chớ nói hưu nóivượn, ngươi nói như vậy là muốn phân tán chúng ta mà thôi, ngươi cho là chúngta ngu như vậy sao? Bây giờ các ngươi lâm vào tuyệt cảnh, cho nên mới nói nhưvậy, mọi người nói có đứng hay không, chúng ta thử tới, nhìn xem có ai tại saulưng đắc lợi không? Mọi người đừng nghe nàng nói nhảm, trước tiên bắt giữ cácnàng rồi hãy nói." Mọi người nghe vậy, lại bắt đầu hướng về phía trước, hơnnữa bị một số người cố ý kích động, càng làm ọi người càng thêm không để ý hếtthảy.

Ám Nhu nhìn những người này, cười lạnh nói: " Ngu ngốc, vĩnh viễn ngu ngốc,người khác nói các ngươi liền làm theo vậy không phải ngu ngốc là cái gì. Cácngươi nếu nguyện ý làm đồ ngu ngốc, muốn đi tìm cái chết, ta cũng không thểnói lý với các ngươi. Bây giờ tiến đến đi, ta đứng ở chỗ này chờ các ngươi."Ám Nhu nói xong, ánh mắt phẫn nộ nhìn bọn họ.

Bên cạnh Ám Vũ, Liên Phượng, Diêu Ngọc Anh cùng Đồng Ý đều chuẩn bị tinh thần,

Chiến trường lại một lần nữa tái phát, nhân sĩ võ lâm bị một số người kíchđộng, lại điên cuồng công kích về phía trước.

Ám Nhu nhìn mọi người, bi phẫn nói: " Sinh tử tồn vong tới rồi, bất kể chúngta không thể chờ được Hoa đại ca thì chúng ta đều phải dũng cảm đối mặt, tuyệtkhông cúi đầu.

Hôm nay cho dù chết hết, cũng không được mấy ngày, tất cả những người tham dựtính cả các thế lực tham dự phía sau đều sẽ bị Hoa đại ca tiêu diệt, người sẽbáo thủ cho chúng ta, mọi người cố gắng lên cùng bọn vô sỉ toàn lực đánh mộttrận đi, chúng ta chết cũng vinh quang."

Chúng nữ nghe vậy, hét lên giận dữ trong nháy mắt hướng phía chân trời, nhìnhướng ra xa.

Trên mặt đất, Đồng Tâm đứng dậy tay phải kiếm chống đất, thân thể có chút lảođảo cuối cùng vẫn còn đứng được.

Trần Lan cũng đứng dậy, tay trái cầm trường kiếm, đưa lên ngang ngực. Tô Ngọcđỡ Mai Hương, cũng đứng lên, mọi người cũng đều đứng lên giận dữ nhìn địchnhân.

Mỗi người cũng đều xuất hết khí lực, dũng cảm đối mặt, điên cuồng tấn công. Bịkhí thế vững vàng của Ám Vũ, Dạ Phong, Liên Phượng, Diêu Ngọc Anh tác động.

Đồng Ý cẩn thận nhìn động tĩnh bốn phía, nếu ai có nguy hiểm nàng lập tức chạyđến, tại bốn người di chuyển qua lại.

Một hồi chém giết thảm thiết diễn ra tại con đường đất nhỏ ngoài thành LạcDương, hàm chứa vô số ân oán cùng vô số thống khổ. Vô số tiếng kêu thảm thiếtcùng tiếng hô hào nhiệt huyết, từng dòng máu tươi tuôn ra, hình thành mộttràng đấu khốc liệt.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Xa xa, mấy bóng người nhẹ nhàng tới nơi, nhìnnhau khóe miệng mỉm cười, nhìn tràng đánh nhau, những người này đều là ngườilạ mặt, chỉ có Liễu Diệp Nhi là tương đối có danh tiếng.

Là người của Tam Đại Thư Viện. Hắc Thủy Ma Sát đứng yên bên cạnh Thiên Sát,nhìn chúng nữ, trong mắt lộ ra một tia lãnh khốc.

Mà Huyền âm chỉ Lãnh Vô Tâm và Ngân Y Quỷ Trảo Ngưu Đức Huy đứng ở một bêncười âm hiểm nhìn mọi người đánh nhau.

Rốt cuộc, Diêu Ngọc Anh cũng bị một đao đánh văng ra, hai tay ôm chặt trướclồng ngực, cả người đều lui về phía sau rồi ngã xuống.

Sau nàng một chút, Liên Phượng cũng trọng thương ngã xuống đất. Đến lúc này,Ám Vũ, Dạ Phong, Đồng Ý, ba người hình thành một tam giác, cố sức che chở mọingười sau lưng.

Ám Nhu trong mắt lộ ra một tia nhàn nhạt ưu thương, lẳng lặng nhìn bốn phía.Đột nhiên, Ám Nhu nhìn thấy phía xa một đạo lưu quang bắn thẳng đến đây, đạoquang ảnh tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới trước mặt. Nhìn kỹ, Ám Nhu thannhẹ một tiếng, người nọ cũng không phải là Hoa Tinh, mà là một lão già trangphục quái dị.

Nhìn người nọ, Ám Nhu đột nhiên giật mình, người này rất có khả năng là MộcTạp Tây, quan ngoại đệ nhất cao thủ. Không nghĩ tới hắn rốt cuộc cũng chạy đếnLạc Dương.

Nhìn sắc trời, Ám Nhu mới phát hiện đã là buổi chiều. doc truyen tai . Ngaylúc Ám Nhu nhìn Mộc Tây Tạp, đồng thời Mộc Tây Tạp cũng nhìn chúng nữ, ánh mắthiện lên vẻ nghi hoặc, có vẻ không rõ nhiều cao thủ như vậy lại vây công mấycái nữ tử làm gì.

Trên không trung, một cỗ khí thế cường đại trong nháy mắt ép tới mọi ngườitrên mặt đất, mọi người trong lòng rất không thoải mái, đều lui về phía saucẩn thận đề phòng người nọ. Hắc Thủy Ma Sát ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Người của tam đại thư viện đều có bất đồng thần sắc, lẳng lặng nhìn Mộc TâyTạp.

Dạ Phong thấy địch nhân lui ra, cả người tinh thần nhất thời buông lỏng, thânthể đã không thể di động. Mất máu nghiêm trọng, hơn nữa không ngừng giết chóc,người sắt cũng mệt mỏi huống chi là người đã trọng thương.

Có thể cầm cự đến lúc này đã là kỳ tích. Ám Vũ ánh mắt lộ ra một tia bithương, nhìn những người bị thương trên mặt đất, hiện tại có thể cầm cự chỉcòn có chính mình cùng Đồng Ý. Ám Vũ vỗ vỗ vai Đồng Ý, trong mắt hai người đềulóe ra vẻ kiên định, cổ vũ lẫn nhau.

Mộc Tây Tạp mở miệng nói: " Các ngươi nhiều người như vậy vây công mấy cái nữnhân, chẳng lẻ đây là quy tắc của Trung Nguyên sao? Ta một đường đi tới, cũngchưa từng nghe có quy tắc này? Có đúng hay không, có chuyện không thể chongười khác biết mới làm như vậy? Người Trung Nguyên các ngươi thật đúng là kỳquái, võ công không tu luyện tốt, lên tiếng đánh nhau so với ai khác đều lớntiếng hơn, đáng tiếc không quá hai chiêu thì xong đời, thật sự là ngu xuẩn."

Trên mặt đất vô số người nghe vậy sắc mặt ai cũng giận dữ, đáng tiếc ai cũngkhông ngu. Mộc Tây Tạp khí thế cường đại, nói rõ nhiều chuyện, bọn họ khôngmuốn tìm cái chết, cho nên dù ai cũng giận dữ nhưng không mở miệng. Nhữngngười này không mở miệng nhưng Ám Nhu lại mở miệng nói: " Không hổ danh quanngoại đệ nhất cao thủ, nhìn một cái là nhận ra tính cách những người này,ngươi nhất định muốn hỏi chúng ta là ai, đúng không? Thật ra chúng ta đều làbằng hữu hoặc là thân nhân của Hoa Tinh. Mà đám gọi là Trung Nguyên cao thủđều là chó má, không ai dám đụng đến Hoa Tinh, thừa dịp hôm nay Hoa Tinh vắngmặt cố ý đánh lén chúng ta. Mộc Tây Tạp, ngươi thân là cao thủ, ngươi nói cáchlàm của bọn họ, tính là cái gì, là anh hùng sao? Nếu bọn họ là anh hùng, vậyngươi lại là cái gì? Ngươi chẳng lẻ cũng là lợi dụng cháy mà hôi cửa, lợi dụnglúc nguy cấp để hành động là anh hùng sao?"

Mộc Tây Tạp nghe vậy, lạnh lùng nhìn những người đó một cái, không cười nói: "Bọn họ, bất quá chỉ là những con trâu đói thôi không thể ngang hàng cùng ta.

Người Trung Nguyên, thật sự làm cho ta hết sức thất vọng, dạng người gì cũngđều có, thật sự là không chịu nổi, một đường tới đây ta nghe nói Hoa Tinh rấtlợi hại,

Có người nói hắn là truyền nhân của Thiên bảng đệ nhất cao thủ năm đó, Đaohoàng Bá Thiên, không biết có đúng hay không? ngươi biết hiện giờ hắn ở đâukhông?"

Ám Nhu đang muốn mở miệng lại bị Ngân y quỷ trảo Lưu Đức Huy giành nói: " Muốntìm Hoa Tinh không phải khó khăn, chỉ cần tùy ý bắt một người trong số cácnàng. Lúc đó, ngươi chỉ cần ngồi ở Lạc Dương, Hoa Tinh cũng sẽ tìm đến. Nhưngươi chạy tới chạy lui, chỉ tốn thời gian thôi. Chúng ta cũng là tìm khôngđược Hoa Tinh, mới quyết định bắt các nàng, đợi Hoa Tinh tới tìm chúng ta.Ngươi mới tới Trung Nguyên không biết chi tiết về Hoa Tinh, hắn như sao trêntrời, chúng ta nhiều người như vầy cũng đều tìm hắn, đáng tiếc tìm không ra,nên mới làm ra thủ đoạn như thế này. Mọi người nói có đúng không?" Lúc này aicũng đều hiểu được ý tứ của Ngưu Đức Huy, cho nên đều hết sức phối hợp, muốnđem Mộc Tây Tạp chĩa về hướng chúng nữ.

Mộc Tây Tạp nhìn chúng nữ, có chút gật đầu: " Đều là mỹ nữ Hoa Tinh yêu nhất,nhìn trong các ngươi không ít người có tư sắc hơn người, đúng là nữ nhân củaHoa Tinh. Cũng tốt ta tùy tiện bắt đi một người, miễn cho phải tìm tới tìm luiphiền toái. Ta tới nơi này ghét nhất là bị phiền toái, bớt việc cũng tốt, cứnhư vậy đi."

Ám Nhu cười lạnh nói: " Nguyên lai ngươi cũng như bọn chúng, đều giống nhaucả, uổng cho ta còn tưởng ngươi là anh hùng, cũng là một tên chó má thế thôi,hừ".

Ám Nhu khẽ thở dài, xem ra hy vọng này cũng là thất bại.

Mộc Tây Tạp nhìn Ám Nhu, cười nói: " Tiểu cô nương, ngươi rất thông minh, đángtiếc ta cũng không ngốc. Ta tới đây là tìm Trung Nguyên cao thủ thế thôi.

Chuyện khác ta không quan tâm. Ngươi vừa rồi nói vậy là muốn cho ta giúp ngươingăn cản những người này có đúng không?

Đáng tiếc ta là tới tìm Hoa Tinh, cho nên không có tinh lực giúp ngươi làmchuyện này. Bây giờ ta chỉ cần mang ngươi đi, Hoa Tinh sẽ tới tìm ta, có đúngkhông?"

Nói xong, thân thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ám Nhu, đưa tay bắt lấy.

Ám Vũ quát một tiếng, thân thể hướng về phía Mộc Tây Tạp, tay phải mang theotất cả công lực vỗ thẳng vào ngực Mộc Tây Tạp. Text được lấy tại TruyệnFULL

Cùng lúc Đồng Ý ánh mắt lạnh lùng, trường kiếm trong nháy mắt huy động mộttrăm chín mươi sáu lần trong nháy mắt hội tụ thành một kiếm cực mạnh, toàn lựchướng về phía Mộc Tây Tạp.

Mộc Tây Tạp sắc mặt khẽ biến, thân vừa chuyển, hai tay kỳ diệu đánh ra mộttrước một sau hai chưởng, một chưởng hướng Ám Vũ, một chưởng hướng Đồng Ý,quang hoa nổ ra, một tiếng kêu đau đớn, Ám Vũ bị bắn ra mấy bước, há mồm phunra một ngụm máu tươi, thân thể té xuống đất.

Đồng Ý thân lui ba bước, trường kiếm bên tay phải không ngừng run rẩy. Mộc TâyTạp thân như quỷ mỵ rời khỏi một trượng, ánh mắt kinh dị nhìn Đồng Ý, nhẹ hỏi:"Kiếm pháp này ngươi học ở đâu, tại sao lại sắc bén bá đạo như thế?"

Đồng Ý không có mở miệng, đột nhiên giữa không trung truyền đến một âm thanh:"Thật là lợi hại, nguyên đệ nhất quan ngoại cao thủ lại đi khi dễ một tiểu cônương bị thương, thật sự là bội phục"

Đó là một âm thanh nữ tử đạm nhã nhẹ nhàng từ xa truyền đến, đáng tiếc khôngthấy bóng người.

Mộc Tây Tạp nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, thân bay lên trời, hướng phía LạcDương đuổi theo. Xa xa, một bóng trắng giữa không trung đang Phi nhanh về phíaLạc Dương, tiếng nữ nhân truyền đến: " Ta dẫn người này đi, về phần các ngươivậy tự xem số mệnh đi" ngữ khí nhàn nhạt ẩn chứa một tia quan tâm, đáng tiếcnàng không nói rõ.

Ám Nhu nhìn tỷ tỷ trên mặt đất, trong mắt chớp động một dòng nước mắt, nhưngnàng cố nén không cho chảy ra, đồng bọn bên người đã ngã xuống, mà bốn phíacòn có hai trăm tên địch nhân, kết quả là gì không cần nói cũng biết. Nhìnthoáng qua Đồng Ý, nàng vẫn cầm kiếm lẳng lặng đứng trước người chúng nữ, bảohộ đạo phòng tuyến cuối cùng.

Ám Nhu lạnh nhạt cười nói: " Hiện tại mọi người cũng mệt hãy nghỉ ngơi, chỉcòn ta có thể đứng, ta sẽ không cho bọn họ chạm đến các ngươi. Tiểu Hồng rađi, bây giờ hai chúng ta tới bảo vệ đạo phòng tuyến cuối cùng này"

Dứt lời, Hồng Tuyến Xà chợt xuất hiện trên vai nàng, con mắt xanh ngọc bích,nhìn bốn phía địch nhân, lộ ra bộ dạng cảnh giới.

Đồng Ý nhìn Ám Nhu, nhẹ giọng nói: " Chúng ta cùng nhau bảo vệ cửa ải cuốicùng này, không kể sinh tử, chúng ta cũng cùng nhau trải qua vậy là đủ rồi".

Ám Nhu cười nói: " Không sai chỉ cần cùng nhau trải qua, tuyệt đối không hốihận, chúng ta ở chỗ này mất đi tất cả, tương lai Hoa đại ca sẽ thu hồi lại gấptrăm lần. Ở nơi này các ngươi sẽ vì chuyện này mà hối hận cả đời. Lúc đồ đaotrước mặt các ngươi, các ngươi sẽ hiểu được, Hoa Tinh đã nói, cho tới bây giờsẽ không sửa đổi, bất luận kẻ nào cũng không thể thoát."

Ám Nhu nói xong, cả người phát ra sự tự tin, ngạo nghễ đối mặt tất cả địchnhân.

Gió nhẹ, dưới mặt trời chói chan có vẻ mỏng manh, mùi máu tanh nhàn nhạt hướngxa xa phiêu tán. Nơi hoang dã, vòng vây chầm chậm nhỏ lại, vô số người trongánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng cùng đắc ý, từng bước hướng tới gần đám ngườiÁm Nhu.

Trên ngọn núi nhỏ, tám người ngồi trên mặt đất, hai thân ảnh, một trước mộtsau đứng yên vững vàng thủ vệ cửa ải cuối cùng. Xa xa nhìn lại tựu giống nhưhai vị thần giữ cửa, vững vàng thủ hộ. Mặt trời di chuyển dần về hướng tây,một đạo nhân ảnh lấy tốc độ nhanh nhất điên cuồng hướng phía Lạc Dương baytới. Đám mây màu lam nhạt, tựa hồ cũng cảm giác được nguy cơ, đang lấy tốc độnhanh nhất mà đuổi theo.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...