Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 142



Lạnh lùng nhìn sáu người cắn lưỡi tự vẫn, Hoa Tinh mặt không chút thay đổi,nhìn bốn phía, ánh mắt lộ ra một cỗ khí thế bá đạo, toàn thân trong nháy mắtphát ra khí thế hủy thiên diệt địa. Bảy thi thể ở bốn phía dưới khí thế cườngđại của Hoa Tinh, đột nhiên nổ mạnh, toàn bộ thi thể bị nghiền nát, nổ tantành, hóa thành làn mưa máu. Xoay người lại, Hoa Tinh thân thể đứng giữa ngọnlửa, có chút âm trầm lạnh lẽo.

Trong năm cặp đánh nhau, tỉ muội Đồng Tâm đem hai gã địch nhân đánh cho khôngthể chống đỡ. Dưới kiếm của hai tỉ muội, hai tên địch nhân bất quá chống đỡđược lâu một chút mà thôi, Dạ Phong lúc này cũng đánh cho địch nhân bị thươngnặng, không còn chống chọi được bao nhiêu thời gian. Nhưng Đường Mộng cùngLãnh Như Thủy hai người lại lâm vào nguy cơ, địch nhân võ công cao cường,chưởng pháp hùng hậu, chiêu thức tinh diệu, làm cho hai nàng không ngừng nétránh.

Lúc này, tên cùng Đường Mộng giao thủ thấy Đồng Tâm tỉ muội lợi hại như thế,trong lòng biết lợi thế đã không còn, nhìn lại Đường Mộng trong mắt phát ravẻ âm trầm ác độc, chỉ thấy hắn thân thể dừng lại, chân trái điểm nhẹ, toàn bộcơ thể mượn lực xoay tròn hai tay liên tiếp bổ ra mười tám đạo chưởng lực kinhnhân, thân thể xoay tròn đánh về phía Đường Mộng.

Hành động bất ngờ làm Đường Mộng trong lòng kinh hãi, thân thể toàn lực luivề phía sau, hai tay trước ngực xuất chưởng, vững vàng bảo vệ chỗ yếu hại,song địch nhân cố tình muốn giết nàng, nhằm muốn đả kích Hoa Tinh. Đồng thờihắn cũng muốn giết chết nàng, cho nên một kích này cực kỳ hung mãnh.Đường Mộng mặc dù phản ứng kịp thời, nhưng cũng không thể thoát, bị songchưởng địch nhân đánh trúng thân thể, cả người bị đánh bay, giữa không trungmáu tươi văng tung tóe.

Bên kia, đối thủ của Lãnh Như Thủy, nhìn thấy đồng bọn không quản sinh tử,cũng đột nhiên điên cuồng xuất thủ, hoàn toàn không màng sống chết, chỉcông không thủ, không quá ba chiêu người nọ bị Lãnh Như Thủy đâm trúng mộtkiếm. Đồng thời Lãnh Như Thủy cũng bị một chưởng đánh trúng ngực phải, đemnàng đánh văng ra ba trượng, rơi vào trong lửa.

Ám Vũ ở bên thấy thế trong lòng kinh hãi, Phi thân đỡ được Đường Mộng giữakhông trung, nhìn Đường Mộng sắc mặt tái nhợt, trong miệng máu tươi khôngngừng chảy ra, hiển nhiên thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Đem Đường Mộng đặtbên cạnh Mai Hương, lại nghe thấy Tô Ngọc gọi ầm ĩ, Ám Vũ vừa nhìn, sắc mặtbiến đổi phóng tới bắt được Lãnh Như Thủy sắp rơi vào trong lửa, tay trái bổra một chưởng, cường đại chưởng lực đem ngọn lửa đang tới gần đánh tan đồngthời mượn lực mà quay về, rơi xuống bên cạnh chỗ Tô Ngọc.

Bên này, Đồng Tâm tỉ muội giết chết hai tên địch nhân, lắc mình nhằm phía haitên đã đánh trọng thương hai người Đường Mộng. Dưới ánh lửa, trong mắt cũnglộ ra ngọn lửa phẫn nộ, Đồng Tâm tỉ muội trong lòng rất tức giận hai tênđịch nhân hèn hạ vô sỉ, xuất ra tuyệt chiêu, không một chút lưu tình. Chỉ thấyhai đạo ngân bạch kiếm quang bộc phát, ánh sáng chói lòa, trong nháy mắtmang theo hai tiếng kêu thảm thiết, hai tên đối thủ bị đánh tan thành mộttrận mưa máu.

Dạ Phong giết chết địch nhân xong, lui trở lại bên người các nàng, cẩn thậnbảo hộ, nhìn người bị thương trên mặt đất, Dạ Phong trong lòng thở dài, hắnbiết đoàn người Hoa Tinh lúc này tình hình bị thương là nghiêm trọng nhất, HoaTinh nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó sợ rằng sẽ không biết bao nhiêu ngườimang họa. Lúc này trong đoàn người bị thương đã lên tới bảy người. Có năng lựcphòng ngự cũng chỉ có Dạ Phong, Ám Vũ, Đồng Tâm tỉ muội bốn người mà thôi. TôNgọc không thông thạo võ công, cũng là một vấn đề, không thể bảo hộngười khác. Tính luôn cả Hoa Tinh, lúc này đây cũng chỉ có năm người cònnguyên vẹn.

Trong những người bị thương, Cô Ngạo bị một mũi tên bắn trúng, thương thếhết sức nghiêm trọng, sáu bảy ngày cũng khó có thể hồi phục. Tiếp theo ĐườngMộng đã hôn mê, Lãnh Như Thủy cũng không tốt hơn bao nhiêu. Ám Nhu bởi vìkhông có võ công hộ thể, thương thế cũng trở nghiêm trọng, ba người còn lạitình huống tương đối tốt một ít nhưng thương thế đều không nhẹ.

Dạ Phong nhìn người hôn mê trên mặt đất, âm thanh lạng lùng nói: " Chúng taphải lập tức rời khỏi nơi này, vừa rồi bên ngoài có tiếng nổ, hẳn là HoaTinh cùng đối phương giao thủ đã có kết quả. Lúc này lửa đã tới gần, khôngđi sẽ không kịp, ta đi trước mang theo Cô Ngạo ra ngoài các ngươi theo sau,những người này đành trông vào vận khí. Đi". Nói xong bắt lấy Cô ngạo, địnhrời đi. Đúng lúc này, Hoa Tinh đã trở về.

Lúc Hoa Tinh trở lại, nhìn tình cảnh các nữ nhân tổn thất thảm trọng, cảngười lạnh như băng, quanh thân lóe ra một đoàn hắc sắc quang mang, trong mắtbắn ra hai tia quang mang yêu dị màu đen, một cỗ sát khí trong nháy mắttruyền vào đáy lòng mọi người, mọi người nhìn hắn, ai cũng không nói gì. Lúcnày đây ai nấy đều thấy được Hoa Tinh đã thật sự tức giận, địch nhân côngkích rốt cuộc đã chọc giận Hoa Tinh, lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ mặt này trướcmắt mọi người.

Hoa Tinh nhìn mọi người, tay phải vung lên, nhất thời một luồng ánh sángtrắng lạnh như băng trong nháy mắt xuất hiện đem ngọn lửa phía sau dập tắt.Hoa Tinh lạnh lùng nói: " Rời khỏi nơi này, ta sẽ làm cho tất cả những têntham dự chuyện này phải vĩnh viễn hối hận." Nói xong khom lưng ôm lấy Ám Nhucùng Mai Hương, nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài. Phía sau, Ám Vũ ôm Lãnh NhưThủy, Đồng Tâm tỉ muội mang theo Liên Phượng. Trần Lan bị thương nhẹ nhất đượcTô Ngọc dìu đi cố sức đi ra ngoài.

Ra ngoài, Hoa Tinh đi quanh đoàn người nhìn một chút thương thế của mỗi người,truyền vào một ít chân khí, trợ giúp các nàng khôi phục công lực. Chốc lát ÁmNhu, Mai Hương, Trần Lan, Liên Phượng thương thế bốn người đỡ rất nhiều có thểtự mình hành động. Còn Cô Ngạo, Lãnh Như Thủy, Đường Mộng bởi vì thương thếquá nặng tạm thời không có cách nào lập tức khôi phục.

Hoa Tinh nhìn mọi người liếc mắt một cái nhẹ giọng nói: " Bây giờ rời khỏinơi này quay về Lạc Dương, hiện tại địch nhân hết sức âm hiểm, nói không chừngcòn có cạm bẫy đang chờ chúng ta đi vào. Bây giờ trong chúng ta có ba ngườibị thương, vì an toàn của mọi người tạm thời trở về, việc này ta nhất định trara, nếu là Võ Lâm Thư Viện làm, ta lập tức đem Võ Lâm Thư Viện ở Lạc Dương hủydiệt, nếu là kẻ khác, vô luận là ai ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Dưới sự dẫn dắt của Hoa Tinh đoàn người chậm rãi rời đi. Ngay khi đoàn ngườiHoa Tinh rời đi, trong đám lửa, trong năm người hôn mê đột nhiên có một ngườiđứng lên, người nọ nhìn đoàn người Hoa Tinh rời đi trong ánh mắt hiện lên mộttia kinh hãi cùng một chút cười âm hiểm, nhẹ nhàng từ trong lòng lấy ramột con bồ câu đưa thư. Người này xé một miếng vải dùng máu viết vài chữ cộtvào chân bồ câu rồi buông tay, cười âm hiểm sau đó xoay người biến mấttrong bóng đêm.

Vào lúc rời khỏi, sắc trời đã dần sáng. Đoàn người Hoa Tinh theo đường cũquay lại, định về Lạc Dương tạm thời dưỡng thương. Hai bên đường cỏ dại và câycối rậm rạp, gió nhẹ thổi phát ra âm thanh u u nghe có chút rợn người. Bốnphía, lá và nhánh cây nhẹ nhàng đu đưa trong gió tựa như bóng người trong bóngtối nằm mai phục trong rừng.

Hoa Tinh nhìn thoáng qua bốn phía, đêm đen có chút âm trầm, bốn phía tiếng cỏxào xạc làm cho cho rất nhiều âm thanh nghe không chính xác. Quay đầu lại nhìnmọi người phía sau, Hoa Tinh nhẹ giọng: " Đợi lát nữa trời sáng, đi thêm mấycanh giờ, chúng ta có thể trở lại Lạc Dương, khi đó mọi người có thể nghỉngơi, còn bây giờ hãy đề phòng, cẩn thận sẽ có nguy hiểm."

Dạ Phong nghe vậy, mở miệng nói: "Đến lúc này sợ rằng sẽ không có chuyện nữa,nếu chúng ta tiếp tục đi tới trước, gặp nguy hiểm là điều chắc chắn. Nhưngbây giờ chúng ta đang quay về, sợ rằng địch nhân sẽ không thông minh như vậy,ngay cả việc này cũng tiên đoán trước được". Các nữ nhân vừa nghe cũng hếtsức đồng ý cách nói của Dạ Phong, cho rằng không có khả năng xuất hiện chuyệnnhư vậy.

Hoa Tinh nhẹ giọng nói: " Hy vọng như vậy, nhưng cẩn thận một chút cũng tốt.Hiện tại, địch nhân này so với vài lần trước không giống. Những lần trướcđịch nhân luôn công khai nên chúng ta có thể không sợ, nhưng lần này địch nhândùng âm mưu đánh lén làm cho chúng ta bảy người bị thương, cho nên chúng taphải cẩn thận. Được rồi mọi người đi thôi, phía trước không xa ta nhớ có mộtkhu rừng, đến lúc đó xuyên qua rừng cây thì mọi người phải nhớ cẩn thận đềphòng, để tránh cho chúng ta bị một kích ứng phó không kịp".

Phía trước một mảnh hắc ám, rừng cây bao phủ một mảnh âm trầm, xa xa nhìn lạihai bên nhánh cây giống như vô số địch nhân giấu ở bên trong, tùy thời điểmchuẩn bị bay ra đánh lén. Hoa Tinh lẳng lặng đứng ở phía trước rừng cây mộthồi lâu, rừng cây cực kỳ tĩnh lặng ngoại trừ côn trùng kêu vang ra không cómột chút hơi thở của người sống. Hoa Tinh có chút thở phào nhẹ nhõm, phất taymọi người chậm rãi tiến vào rừng cây.

Khu rừng không lớn, không mất bao nhiêu thời gian thì ra khỏi. Đoàn người HoaTinh cẩn thận nhìn kỹ tình huống bốn phía, mỗi người đều vận khí hộ thể, chậmrãi xuyên qua khu rừng dị thường im lặng, đoàn người thuận lợi thông qua khôngcó chuyện gì xảy ra, ra khỏi rừng cây tất cả mọi người không nhịn được thở dàimột hơi toàn thân buông lỏng, tâm tình khẩn trương cũng trở nên nhẹ nhõm.

Khi mọi người đều thả lỏng, trong nháy mắt, hai bên đường bỗng xuất hiện vôsố bóng người. Ai nấy đều giương cung, gần hai trăm mũi tên đồng thời phóng ratiếng gào thét khắp trời. Dưới sắc trời mờ ảo, hai trăm mũi tên sắt mangtheo lực lượng mạnh mẽ bao quanh đám người Hoa Tinh, tiếng rít khắp trời,trong nháy mắt đem đám người Hoa Tinh bừng tỉnh.

Nhìn mấy trăm mũi tên sắt bay tới, chúng nữ nhân trong lòng kinh hãi cực kỳ,nghĩ tới địch nhân thực sự xuất hiện. nhưng lần công kích này càng ác độc.Tại bên đường trống trải không có vật chắn, khí thế của hai trăm mũi tênsắt đồng thời phát ra giống như trên chiến trường, không thể địch nổi. Lấynày hơn mười người căn bản khó có thể chống đỡ.

Hoa Tinh cùng Đồng Tâm tỷ muội, Dạ Phong, bốn người canh giữ một phương, đemnhững người khác bảo vệ ở phía sau. Bốn người vận công lực quanh thân, kiếmchưởng cùng xuất, đem tên sắt đang bay mạnh đến đều chấn rớt, vững vàng bảovệ cho trận địa của mình. Hoa Tinh trong mắt lửa giận sôi trào, quanh thânbộc phát ra khí thế làm cho người ta sợ hãi, nhanh chóng bao phủ toàntrường.

Cũng không quay đầu lại, Hoa Tinh lớn tiếng nói: " Ám Nhu, nàng mau thả TiểuHồng ra, để cho nó tới công kích những người đó, nhanh lên một chút. Chúng tatình huống trước mắt không thể kéo dài, cho nên nhất định phải mau chóngthoát khỏi tình cảnh này. Ám Vũ, nàng cẩn thận bảo vệ phía trên, đừng chocác nàng bị loạn tiễn giết chết. Đợi lát nữa một mình ta tiến đến giết người,những người còn lại đều tụ tập cùng một chỗ, để ngừa rủi ro."

Ám Nhu nghe vậy, nhẹ giọng kêu gọi nói: " Tiểu Hồng, nhanh lên một chút tớicắn chết mấy tên bại hoại này, bảo vệ chúng ta, nhanh đi." Dứt lời, một đạohồng ảnh trong nháy mắt biến mất trong bóng tối.

Lúc này đây địch nhân thập phần thông minh, hiểu được thật rõ nhược điểm củacon người. Biết lợi dụng con người khi khẩn trương sẽ buông lỏng, trong nháymắt phát động công kích, làm cho đối phương trở tay không kịp, làm đối phươngbị thương nặng. Lúc này, những cung thủ, mỗi người luân phiên tiến lên, chialàm hai tổ. Một nửa phóng ra, một nửa chuẩn bị. Nhóm thứ nhất bắn ra xong,nhóm thứ hai tiến lên, vẫn bảo trì tuần hoàn không ngừng, không cho bọn ngườiHoa Tinh một chút cơ hội để thở. Cho dù võ công của ngươi cao tới đâu, cônglực thâm hậu thế nào, cũng có lúc kiệt lực.

Hoa Tinh nhìn bốn phía, lúc này đây địch nhân chỉ phái ra hai trăm cung thủ,đủ để làm cho vô số võ lâm cao thủ bị mất mạng,thật là thủ đoạn inh. Bọn họmai phục tại nơi này, so với mai phục tại trong rừng cây, inh hơn.

Lúc đám người Hoa Tinh liên tiếp chống đỡ được bảy lượt mưa tên, rốt cục cótiếng kêu thảm thiết truyền đến. Lúc này, Hồng Tuyến Xà rốt cục phát huy tácdụng quan trọng, im lặng, chớp mắt đã đoạt đi hơn mười nhân mạng, tạo chođám người Hoa Tinh cơ hội cực tốt. Hoa Tinh hai mắt bạo phát thần quanglàm cho người ta sợ hãi, âm thanh lạnh lùng nói: " Ám Vũ, nàng tới bảo vệhướng này, ta đi lấy mạng chó những tên này." Chờ Ám Vũ vừa đến, thân thể HoaTinh lập tức lăng không bay lên. Một đạo đỏ đậm quang mang, trong nháy mắtchiếu sáng cả trong vòng không gian mười trượng, đem thân ảnh những tên đótoàn bộ hiển hiện ra.

Xích Huyết Đao xuất ra, một tiếng rồng ngâm thét dài trong bóng đêm, mangtheo quang mang dài hơn mười trượng, giống như ánh sáng mặt trời bạophát. Hồng quang hiện lên, tức khắc bốn phía, liền lâm vào một mảnh hắc ám,vô số tiếng kêu thảm thiết, giống như địa ngục vong hồn, thê thảm vô cùng,nhìn thấy mà giật mình. Dưới một đao của Hoa Tinh, đã đem hơn mười người bêntrái trảm, uy lực mạnh như vậy, giết người tốc độ cực nhanh, thật sự là kinhngười.

Thân đao nghiêng trở lại, vừa lộn vừa chuyển, một đạo cường đại đao khí, trongnháy mắt từ trên đao bộc phát ra. Đao phong đi qua, đá trên mặt đường cùng cỏdại, trong nháy mắt bị đánh rách tả tơi, trên mặt đất để lại một vài thước vếttích, kéo dài hướng ra phía ngoài. Hoa Tinh cả người đứng yên trên không,trong mắt lóe ra thần quang một hồng một trắng, một cỗ chân khí lóa mắt màuđỏ bao phủ quanh thân. Tàn khốc nhìn địch nhân còn sống sót, Hoa Tinh mộttiếng hét giận dữ, tay phải trường đao quét ngang, đến nửa đường, nương theogió vung lên, cuối cùng cổ tay vừa lộn, một đạo chân khí vừa bá đạo vừa mạnhmẻ mang theo huyết sắc quang mang, hủy thiên diệt địa đè xuống. Chỉ nghemột tiếng vang thật lớn, hơn trăm người kêu thảm thiết không thành tiếng,tiếp theo cả thân thể đột nhiên nổ mạnh, trong nháy mắt bị luồng chân khí vôcùng cường đại chấn nát bấy, hóa thành từng trận mưa máu, chậm rãi baytrong gió đêm.

Lúc này, tất cả công kích của địch nhân đều tê liệt. Dưới bóng đêm, vô sốtiếng kêu thảm thiết hoảng sợ vang lên, khiến cho thời điểm cuối cùng trướckhi bình minh, phủ lên một mảnh âm trầm quỷ dị. Nơi xa, đột nhiên truyền đếntiếng sáo, ngay lập tức những kẻ địch còn sống sót, xoay người bỏ chạy, hướngbốn phía phân tán thoát đi.

Hoa Tinh cười lạnh một tiếng, Xích Huyết Đao lại vung lên, đao phong trênkhông trung xoay tròn, một đường hình vòng cung làm bằng đao mang, mang theoquang mang đỏ đậm, từ không trung phủ xuống. Chỉ thấy hồng quang hiện lên,thân thể của mấy đạo nhân ảnh đột nhiên vỡ tan, tại giữa không trung không kịpkêu, liền biến mất khỏi nhân gian. Hoa Tinh thân thể nhoáng lên, trong nháymắt biến hóa ra chín bóng người, theo hướng địch nhân bỏ trốn đuổi theo.

Giữa không trung, một cảnh tượng kỳ ảo xuất hiện. Chỉ thấy chín đạo đaomang đỏ đậm, từ không trung xuất hiện, trong nháy mắt hướng tứ phía bay ra. Bộdáng giống như Cửu Long cùng hiện, uy chấn tám phương. Bầu trời đêm trongnháy mắt sáng tỏ, vô số thân thể bị đao mang trảm phá, tại giữa không trunghợp thành một đạo đồ án huyết sắc xinh đẹp, dị thường, nhìn mà kinh hãi.

Nhìn Hoa Tinh ở không trung, Dạ Phong khẽ thở dài: " Địch nhân này quả thậtquá lợi hại. Mặc dù bọn họ võ công cũng không phải rất mạnh, vẫn còn xa mớiđạt được Thiên bảng cấp bậc, nhưng thủ đoạn của bọn hắn cũng là âm hiểm, ácđộc cực kỳ, kẻ khác khó lòng phòng bị. Ngay cả phương hướng rút lui của chúngta, mà bọn họ đều đoán chắc, xem ra hết thảy hành động của chúng ta, địch nhânđều nắm trong lòng bàn tay".

Ám Vũ nhẹ giọng nói: " Nhìn từ lần công kích này, hiển nhiên có người ở saulưng thao túng chuyện này. Vừa rồi, một tiếng sáo vang lên đã nói lên hếtthảy. Lúc này đây, chúng ta đã gặp nhân vật lợi hại trong chốn võ lâm. Ngoạitrừ kẻ mà công tử giết chết ban sớm có thể là thủ lãnh đối phương, những ngườicòn lại đều là lâu la tiểu tốt mà thôi. Lúc này đây, địch nhân đem chính mìnhche giấu rất tốt, hiển nhiên bọn họ biết công tử lợi hại, không dám cùngchúng ta liều mạng, đánh bừa". Truyện được tại TruyệnFULL

Ám Nhu ở bên cạnh, lúc này vuốt ve Tiểu Hồng trong lòng bàn tay, cao hứngnói: " Tiểu bảo bối ngươi thật lợi hại, từ nay về sau cứ đi theo ta, bảo vệta. Ai dám đối với ta bất lợi, ngươi phải đi cắn chết hắn,, hỗ trợ cho ta, cóđược hay không?" Nói xong nhìn Hồng Tuyến Xà cười cười, vẻ mặt tựa như tiểuhài tử một vài tuổi.

Mọi người nghe vậy, nhịn không được đều lộ ra một tia cười khổ. Giờ này khắcnày, chỉ sợ cũng chỉ có nàng còn có tâm tình ấy, chính mình cùng con rắn nhỏchơi đùa. Hồng Tuyến Xà nhẹ nhàng lè lưỡi ra, thỉnh thoảng liếm lòng bàn taynàng, có vài phần tinh nghịch. Đột nhiên, Hồng Tuyến Xà thân thể đứng thẳnglên, thỉnh thoảng nhìn kỹ bốn phía, lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Ám Nhu sửng sốtnói: " Các người nhìn xem, Tiểu Hồng có phải là đã phát hiện tình huống gìkhông, nếu không nó như thế nào đột nhiên như vậy?" Mọi người vừa nghe, đềunhìn chăm chú Tiểu Hồng. Nhìn bộ dáng Tiểu Hồng, mọi người trong lòng độtnhiên xuất hiện một dự cảm xấu.

Đột nhiên, mặt đất bốn phía hơi chấn động, bốn bóng người chui từ dưới đấtlên. Bốn thanh trường kiếm ẩn chứa quang mang lạnh lẽo, giống như độc xàvẫy đuôi, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, đâm về phía ba người bịthương cùng Tô Ngọc. Thừa dịp mọi người còn kinh hãi, trong nháy mắt để lạitrên người Đường Mộng cùng Cô Ngạo một vết thương sâu, máu tươi chảy ròngròng. Trường kiếm vừa thu, lại hướng về ba người bị thương nặng đánh tới,hiển nhiên muốn giết chết ba người.

Bốn người xuất hiện quá đột nhiên, khiến cho tất cả mọi người sửng sốt, saukhi Cô Ngạo cùng Đường Mộng bị trúng kiếm, mọi người mới phản ứng. Dạ Phonghét lên một tiếng giận dữ, quang hoa ở tay phải lập tức lóe ra, tam sắc quangmang trong nháy mắt chuyển biến, một chưởng hướng về ngực một người trong đóbổ tới. Nhìn vẻ mặt Dạ Phong, hiển nhiên rất giận dữ. Địch nhân quá âm hiểm,thủ đoạn độc ác, tâm địa ngoan độc, thật sự là thiên hạ hiếm thấy. Mỗi ngườitới hành thích tựa hồ đều có quyết tâm sẵn sàng chết, không giết địch nhân thềkhông về.

Trường kiếm gập lại, một đạo kiếm quang nhập vào trong mắt Dạ Phong. Dạ Phongthần sắc khẽ biến, thân thể trong nháy mắt rời khỏi ba thước, tránh thoát đượcmột kiếm quỷ dị. Nhìn địch nhân trước mắt, Dạ Phong trong lòng hơi kinh ngạc,những người này kiếm pháp thật inh, rốt cuộc từ đâu đến, kỳ quái? Dạ Phongcũng không nghĩ nhiều lắm, thân thể tiến tới, tay phải tam sắc chưởng lực mangtheo khí tức âm trầm, thẳng hướng người nọ. Chưởng, kiếm đụng vào nhau, tứckhắc, thân thể người nọ xoay tròn, trong nháy mắt bắn ra vài thước, trở tay,một kiếm bổ về bên cạnh phía Liên Phượng.

Bên này, Đồng Tâm tỷ muội cùng Ám Vũ tam nữ, cũng đều phẫn nộ trong lòng. Lúcnày, bị nhục lần nữa, hơn nữa người bị thương không ngừng gia tăng, các nàngluôn luôn có cảm giác bất lực. Chính mình vẫn bị người ta xỏ mũi, hoàn toànlâm vào cạm bẫy của đối phương. Hai đạo kiếm quang chói mắt, mang theo haitiếng kiếm rít, trong nháy mắt thẳng hướng lên trời. Chỉ thấy hai đạo thânảnh chợt lóe, tức khắc, Đồng Tâm tỷ muội cùng hai tên địch nhân đốikháng. Bốn kiếm tấn công, thân thểcủa hai tên địch nhân chấn động, lập tức bịbắn ra một trượng. Hai người nhìn nhau, thân thể đồng thời nghiêng tới trước,cùng mặt đất thành ba mươi độ, mũi chân điểm một cái, thân thể bay nhanh xoaytròn, trường kiếm nhắm ngay Đồng Tâm tỷ muội, xoay tròn huy vũ, mang tiếng rítkhắp trời vọt mạnh đến.

Đồng Tâm tỷ muội trường kiếm đưa ngang ngực, mũi kiếm chỉ vào địch nhân. Tayphải trên không trung vừa chuyển,tức khắc trường kiếm liền lăng không xoaytròn, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta nhìn không rõ. Nhìn địch nhân xoaytròn bay tới, hai tỷ muội đồng thời tay phải vận công, một chưởng vỗ trúngkiếm. Vù một tiếng, hai thanh trường kiếm xoay tròn bay nhanh, mang theo lựclượng xé rách hết thảy, trong nháy mắt đón nhận hai tên địch nhân. Trường kiếmtrên không trung bộc phát ra một trận quang mang chói mắt, truyền đến tiếngtiếng rít của kim loại, thập phần chói tai. Tốc độ bốn thanh kiếm làmngừơi nhìn không rõ ràng lắm, tại giữa không trung thỉnh thoảng đánh nhau,không ngừng rung động. Cường đại bá đạo kiếm khí, trong nháy mắt nổi lên tầngtầng kiếm phong hướng bốn phía bắn ra, đem mọi người bức lui vài bước.

Một tiếng trong trẻo vang lên, hai thanh trường kiếm của hai tên địch nhân bịbẻ gẫy, bị kiếm khí mạnh mẽ của Đồng Tâm tỷ muội đánh trúng, chịu không nổi áplực, bị chặt đứt. Đồng thời hai thanh trường kiếm đâm thủng ngực mà qua, haiđạo bóng người hạ xuống ngoài một trượng, lẳng lặng bất động. Thu hồi trườngkiếm, Đồng Tâm tỷ muội đem ánh mắt, chuyển qua chỗ hai người Dạ Phong cùng ÁmVũ đánh nhau.

Lúc này, Hoa Tinh giữa không trung đã biết sự tình phía dưới. Hoa Tinh sắcmặt trùng xuống, một hơi thở cuồng nộ trong nháy mắt ép xuống làm tất cả mọingười thập phần khó chịu. Thân thể Hoa Tinh xuất hiện ở đỉnh đầu Dạ Phong, tayphải khẽ hướng xuống phía dưới nhấn một cái, một cổ lực đạo mạnh mẽ, trongnháy mắt đã đem đối thủ của Dạ Phong trụ trên mặt đất. Nhìn vẻ mặt người nọthống khổ giãy giụa, Hoa Tinh ánh mắt lãnh khốc, hừ lạnh một tiếng, tay phảidùng lực, một âm thanh chậm rãi vang lên, thân thể người nọ đột nhiên nổmạnh. Vô số máu tươi, bị chân khí của Hoa Tinh chế trụ, tại giữa không trunghình thành một đạo khối không khí màu máu, thấy cảnh máu thịt lẫnlộn, chúng nữ nhân trong lòng nhịn không được muốn ói.

Ánh mắt Hoa Tinh đảo qua, thân thể đột nhiên xuất hiện ở trước mặt người cuốicùng, trong tay dẫn theo khối không khí nọ, lẳng lặng hiện ra ở trước mắtngười nọ. Người nọ vừa thấy cảnh tượng, cũng chấn động toàn thân, ánh mắt lộra vẻ hoảng sợ, trường kiếm trong tay run rẩy.

Hoa Tinh lãnh khốc nói:" Tốt, hành động của các ngươi lúc này tương đối tốt.Từ lúc xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên có người đem người bên cạnhta làm bị thương nghiêm trọng như vậy. Đáng tiếc còn kém một chút, nếu cácngươi lợi hại một chút, có thể ngay cả ta cũng đồng thời bị thu thập, đángtiếc! Mặc kệ ngươi là ai, chuyện này, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, ta sẽ chongười sau lưng vĩnh viễn hối hận, hối hận vì đã đắc tội ta, Hoa Tinh. Hiện tạingươi cũng nên kết thúc, ta sẽ cho ngươi biết thủ đoạn của ta."

Người nọ trong mắt hoảng sợ cực kỳ, nhưng hắn không có trốn tránh. Trường kiếmvung lên, rống to, cả người đều hung mãnh nhằm phía Hoa Tinh, không có mộtchút muốn lui về phía sau. Hoa Tinh cười ngạo nghễ, tay trái phất một cái,một đạo chưởng lực âm nhu đón nhận người nọ. Chưởng lực lập tức đánh trúngngười nọ, chỉ nghe hét thảm một tiếng, hoảng sợ vô cùng. Thân thể người nọ lậptức nhanh chóng run rẩy, trường kiếm trong tay buông lỏng, rơi trên mặt đất.Vọt tới trước không đến ba bước, người nọ tựu giống như không xương, toàn thânxụi lơ trên mặt đất, phát ra tiếng gào khóc thảm thiết.

Hoa Tinh mũi chân điểm một cái, trường kiếm trên mặt đất đột nhiên bay lên,bắn thẳng đến đùi phải người nọ, đâm xuyên qua đùi hắn. Lãnh khốc nhìn địchnhân kêu thảm thiết, Hoa Tinh cười lạnh nói: " Ngươi lúc này, ngoại trừ còn cóthể nói chuyện ra, ngay cả năng lực tự sát đều không có. Ta xem ngươi nói haykhông nói, đến tột cùng ai ra lệnh cho các ngươi, hành động lúc này, sau lưnglà ai? Ngươi tốt nhất nói ra, nếu không ngươi cứ chậm rãi hưởng thụ. Hoa Tinhta đối với nữ nhân, cho tới bây giờ đều thương hương tiếc ngọc, nhưng đốivới nam nhân, ngươi rất nhanh sẽ biết."

Sắc trời lúc này đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng tại phương đông. doc truyen tai. Bất tri bất giác, bình mình cũng chậm rãi tới. Đoàn người Hoa Tinh tại nơinày hỏi cung, sẽ có những kết quả gì? Kế tiếp, chờ đợi Hoa Tinh sẽ lànhững chuyện gì? Địch nhân đáng sợ ở sau lưng rốt cuộc là ai?

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...