Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 138



Thành Lạc Dương, trong một khách điếm. Hoa Tinh đóng chặt tất cả cửa sổ lại,sau đó quay trở lại bên giường, lãnh khốc nhìn Lý Thải Tú, hỏi:

"Ngươi tên gì, tốt nhất là nói ra. Mặc dù ta biết ngươi là Dao Cầm Tiên Tửnhưng vẫn chưa biết tên ngươi. Nếu ngươi nghe lời ta thì Hoa Tinh ta cònthương hương tiếc ngọc, nếu ngươi không nghe lời thì đừng trách ta không kháchkhí.

Lý Thải Tú hung hăng nhìn Hoa Tinh, mắt trợn tròn, môi mím chặt, xem bộ dángcủa nàng thì dường như không muốn nói chuyện cùng Hoa Tinh. Hoa Tinh lạnh lùngcười nói:

"Không nói lời nào có đúng không? Hay lắm, ta thích như vậy, ta xem ngươi cứngđầu cứng cổ đến mức nào. Ta không tin ngươi không nói. Hoa Tinh ta lẽ nào lạikhông ứng phó được với một nữ nhân." Hoa Tinh nói xong, trong mắt lập tức lóelên quang hoa màu đen.

Nhìn mỹ nữ trên giường thì thấy nàng tuy niên kỷ không trẻ, nhưng vóc ngườicực kỳ động lòng nhân. Hoa Tinh đầu tiên là cởi giầy nàng đặt ở đầu giường,sau đó tách hai chân nàng ra. Lý Thải Tú đã trọng thương, hơn nữa huyệt đạo đãbị khống chế, căn bản là không có một chút phản kháng nào cả. Hoa Tinh nắm lấybàn chân nàng, khẽ nói:

"Chỉ hai bàn chân này đã thấy rất xinh xắn, nếu cởi bỏ quần áo thì lại càngxinh đẹp hơn, đúng không? Được, bây giờ ta sẽ cởi bỏ quần áo của ngươi ra xemngươi đẹp đến mức nào.

Hoa Tinh chậm rãi cởi bỏ quần áo nàng ra, không hề vội vàng, cố ý phá hủy ýchí của Lý Thải Tú. Điểm này Lý Thải Tú cũng hiểu được, nàng căm tức nhiếcmắng:

"Súc sinh, ngươi cút ngay, bỏ bàn tay nhơ bẩn của ngươi ra, không được chạmvào ta." Hoa Tinh căn bản là không thèm nhìn đến vẻ phẫn nộ của nàng, hữu thủcởi quần áo, tả thủ nắm lấy vú trái, mặc sức xoa nắn. Cảm giác quả nhiên làkhông tệ chút nào, co dãn mềm mại đến ngạc nhiên.

Hoa Tinh cười tà dị, lẩm bẩm:

"Không sai, quả nhiên là hảo đồ vật, rất co dãn. Dám chắc là thường ngày ngươibảo dưỡng cơ thể rất tốt đúng không? Nếu không thì sao lại mềm mại co dãn nhưvậy? He he, không hổ là đại mỹ nữ năm xưa. Ây, cứ mạnh miệng đi mắng chửi đi,ta còn nhiều thời gian chơi với ngươi lắm." Hoa Tinh vừa lải nhải nhưng đãhoàn tất việc cởi bỏ trang phục phía trên của đối phương, một thân thể mũm mĩmtrơn láng hiện ra, chiếc áo yếm màu đỏ căn tròn bó sát lấy bộ ngực nở nang.

Lý Thải Tú sắc mặt đại biến, miệng vẫn mắng to, không hề đề cập đến nguyênnhân vì sao nàng muốn giết hắn, cũng không có một chút ngôn từ nào là cầu xinhắn tha thứ. Hoa Tinh nhìn nửa thân trần trụi, cười nói:

"Đỏ hỏn thế kia thật là xinh xắn, hấp dẫn quá đi mất. Bình thường dám chắcngươi thường xuyên câu dẫn nam nhân đúng không? Nếu không thì chừng này tuổisao vẫn ăn mặc diễm lệ đến thế để làm gì?" Hoa Tinh cố ý đả kích lòng tự tôncủa đối phương, muốn làm tan rã ý chí của nàng, sau đó sẽ đùa bỡn với nàng mộtphen để đáp trả lại việc mình bị đánh lén, đồng thời cũng biểu hiện cho nàngthấy sự tôn nghiêm của nam nhân.

Hoa Tinh không lập tức cởi bỏ chiếc yếm đỏ mà chậm rãi cởi quần nàng ra, chỉchừa lại nội khố màu thủy lam ôm lấy sơn cốc mê người. Lúc này Lý Thải Tú nằmtrên giường đích thị là rất dụ hoặc, toàn thân chỉ còn lại chiếc yếm đỏ và nộikhố nhỏ nhắn, ngoài ra chỉ còn thân thể căng tròn, trắng muốt mà thôi.

Hoa Tinh nhìn hai mắt đối phương đang tràn ngập lửa hận, không thèm để ý đếnthái độ của nàng, tay phải bóp bóp vào cặp mông căng tròn, tay trái luồn vàotrong yếm nắm bắt lấy nhũ phong phì đại, xoa xoa miết miết. Hoa Tinh một mặthưởng thụ khoái cảm, một mặt mỉm cười tà dị:

"Thật là nghĩ không ra, cảm giác so với thiếu nữ thanh xuân thì không khác làmấy. Để xem nào, mông trắng đầy đặn, co dãn mười phần, thật là tuyệt phẩm. Xemra ngươi không có bị quá nhiều nam nhân sờ nắn chỗ đó, có đúng không? Ta phảichiếm tiện nghi này mới được, khà khà, còn có bộ ngực cao vút, trơn láng nhắnnhụi, ấm áp như ngọc, dùng tay xoa nắn quả nhiên là rất thoải mái.

Lý Thải Tú sắc mặt đỏ bừng, cũng không biết là là vì thẹn hay vì tức giận màtrở thành như thế. Nàng nghiến răng nói:

"Hoa Tinh, ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu. Ngươi là một tên súc sinh đángchết. Ta sẽ không nói cho ngươi bất cứ thứ gì. Nếu ngươi là nam nhân thì maugiết ta đi.

Hoa Tinh cười quái dị đáp:

"Bây giờ ngươi chết đi thì ta có gì để đền bù lại cho việc ta bị ám toán đây?Nữ nhân xinh đẹp như ngươi thì ta phải hảo hảo xơi tái mới được. Ta đươngnhiên là nam nhân, mà nếu là nam nhân thì phải giữ lấy nữ nhân, từ nãy đến giờta giữ rịt lấy ngươi, như vậy sao ngươi lại nói ta không phải nam nhân?" Nóixong xé toạc cái yếm đỏ của nàng ra. Chỉ nghe Lý Thải Tú rú lên kinh hãi, haichỏm vú đầy đặn trắng muốn, vun cao hiện ra trước mắt Hoa Tinh, núm vú đỏ hồnghấp dẫn hắn không thể nói nên lời.

Hoa Tinh không thèm để ý đến tiếng kêu của nàng, tay phải nắm lấy nhũ châuhồng hồng của nàng, vê vê một lát. Lý Thải Tú lại kêu lên vài tiếng kinh hãinữa. Hoa Tinh nghe được thì trong lòng hứng khởi, không ngừng mân mê núm vúkhiến cho nó dần dần trở nên cương cứng, miệng cười lạnh nói:

"Lẳng lơ vẫn là lẳng lơ, chỉ vân vê vài cái mà đã cứng như vậy. Ta còn tưởngngươi là cái gì tam trinh cửu liệt chứ, thì ra cũng chỉ là một ả lẳng lơ màthôi. Thật sự không nghĩ ra Dao Cầm Tiên Tử trong Cửu Châu Thất Tuyệt cũng tầmthường như vậy.

Ngữ khí của Hoa Tinh nói ra sắc bén như một thanh lợi kiếm đâm vào tâm linh LýThải Tú, phá nát lòng tự tôn của nàng. Giờ phút này nàng không chỉ kinh hoàngthất thố mà còn cảm thấy tủi nhục, nước mắt tuôn trào, chỉ muốn phản kháng,đáng tiếc là một chút khí lực cũng không có, muốn tự sát thì lại không có cơhội. Lúc này nàng mới hiểu rõ cảm giác sống không được chết không xong là nhưthế nào, chỉ có khóc là biện pháp duy nhất để phát tiết mọi thứ.

Hoa Tinh thấy nàng rơi lệ, cười lạnh một tiếng, cúi đầu ngậm lấy núm vú, tậntình nhấm nháp hương vị nữ nhân, tay kia vuốt ve bầu vú đầy đặn, điên cuồngphát tiết hắc sắc dục vọng trong lòng. Giờ phút này, ngay cả Hoa Tinh cũngkhông biết được rõ ràng dục vọng trong người mình như thế nào, bởi vì Hắc NgọcMa Liên vẫn tiềm phục trong cơ thể hắn, không ngừng thôi thúc kích thích tốsinh dục, đạt đến cực hạn. Nếu hắn không phát tiết thì sẽ rất có hại đối vớithân thể hắn.

Hoa Tinh tận hưởng thân thể Lý Thải Tú, hai tay vuốt ve, xoa bóp các bộ phậnmẫn cảm của nàng, thỉnh thoảng lại buông lời châm trọc, kích phá lòng tự tôncủa nàng. Lúc này hắn cũng đã cởi bỏ quần áo trên người, vững vàng ngắm lạitoàn bộ thân thể nàng, sau đó nhìn đăm đăm vào mắt nàng, hỏi:

"Bây giờ ta hỏi lại một lần nữa, ngươi có nói hay không, ngươi tên gì, tại saolại muốn giết ta?

Lúc này tinh thần Lý Thải Tú đã bị tổn thương đến cực điểm, không còn giữ đượcvẻ kiên nghị như lúc trước nữa. Nghe câu hỏi của Hoa Tinh, nàng biết nếu khôngtrả lời thì chỉ có hại cho bản thân, đành lạnh nhạt đáp:

"Ta tên Thải Tú, bọn ta đến nơi này giết ngươi đều do ta quyết định. Ta muốngiết ngươi bởi vì ngươi uy hiếp an toàn của Thông Thiên Môn, hơn nữa bởi vì cóngươi nên Lý Dục mới bị Vạn Trọng Sơn giết chết, cho nên ta phải giết ngươi.

Hoa Tinh nghe vậy, sắc mặt thoáng thay đổi:

"Ngươi họ Lý, ngươi có quan hệ như thế nào với Lý Dục và Lý Bất Hối? Nói mau."Hoa Tinh vừa quát vừa nắm lấy vú nàng, nhấc nhấc lên.

Sắc mặt Lý Thải Tú hiện ra một chút thống khổ, một chút cừu hận, nói:

"Ta là cô cô của Lý Dục, là con gái lớn của Lý Bất Hối, ngươi không nghĩ rasao? Ta là nữ nhân duy nhất trong Cửu Châu Thất Tuyệt, cũng là người nhỏ nhấttrong đó. Cho đến nay vẫn có rất ít người biết được thân phận của ta. Ta muốnbáo thù nên mới tìm đến đây giết ngươi. Đáng tiếc là võ công của ngươi caocường ngoài sức tưởng tượng của ta, làm hại chết hai nam nhân kính yêu của ta.Ta căm thù ngươi, ông trời đúng thật là bất công." Giờ phút này nàng tựa hồ đãquên tất cả lợi hại, đem tất cả mọi chuyện nói ra.

Hoa Tinh cười lạnh nói:

"Thì ra là như thế, khó trách được ngươi muốn giết ta. Đáng tiếc, âm mưu quỷkế của các ngươi vẫn còn kém một chút. Nếu ta có thể bị người khác giết chếtthì sư phụ ta đã không cho ta xuống núi, đáng tiếc là các ngươi không biếtđược điều này. Bây giờ ta phải hảo hảo hưởng thụ chiến lợi phẩm mới được, sauđó sẽ quyết định sẽ xử trí ngươi như thế nào.

Hoa Tinh bỏ quần áo sang một bên, dùng sức đè lên người nàng, cố ý tách rộnghai chân nàng ra, khiến cho địa phương thần bí nhất của nàng phô bày ra ngoài.Ngón tay Hoa Tinh điên cuồng thám hiểm u cốc bí mật nhất của nàng, thăm dò đóahoa kiều diễm đó. Trong tiếng thút thít của Lý Thải Tú, Hoa Tinh phá vỡ hoàntoàn phòng ngự của nàng, mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể, điên cuồng chiếm đónglãnh địa của nàng.

Hoa Tinh cười lạnh nhìn nàng, châm chọc nói:

"Quả là hảo hạng, vừa khít khao vừa nóng ấm, thật sự là thoải mái. Trước kiachắc là không có nam nhân nào khiến ngươi thoải mái như ta đúng không? Ngươikhóc cái gì mà khóc, ngươi cũng không còn là xử nữ nữa, khóc cái gì mà khóc,không khóc nữa, cười cho ta." Hoa Tinh lúc này hoàn toàn phát tiết hắc ám dụcvọng trong lòng, ngữ khí và vẻ mặt đều tà quái hơn thường ngày.

Trong căn phòng nhỏ, chỉ có tiếng khóc của nữ nhân, tiếng rên rỉ của nam nhân,thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng mắng của nam nhân, tình huống cực kỳ quáidị. Hoa Tinh lúc này đã trở nên điên cuồng, phát tiết toàn bộ lên thân thể LýThải Tú. Phàm tất cả những chiêu thức hắn biết hắn đều sử dụng đến, nhưng vẫnchưa tận hứng. Ánh mắt hắn lúc này ngập tràn hắc sắc quang hoa khiến cho LýThải Tú mê mẩn, tự động hầu hạ hắn. Chỉ thấy Lý Thải Tú lộ ra vẻ say mê trongmắt, nằm trên người hắn, cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy "tiểu Hoa Tinh" hùngtráng, cứng cáp. Hoa Tinh lúc này lại tận lực chơi đùa với bộ phận thần bínhất của nàng – bộ ngực và hạ thể.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc mọi thứ đều trở thành yên lặng. Hoa Tinhphục hồi lại tinh thần, nhìn Lý Thải Tú đang nằm thở hồng hộc trên giường, HoaTinh đột nhiên hiểu được hôm nay hắn dường như không giống với trước kia nữa.Nhìn thân thể trần truồng của nàng đầy vệt bầm tím, hắn hiểu được mình đã rấtđiên cuồng, có một số việc hắn không nhớ được, nhưng cảm giác sướng khoái thìhắn lại nhớ rất kỹ, nghĩ đến đây hắn nở một nụ cười.

Vuốt ve nhũ châu, xoa xoa bầu vú, Hoa Tinh trong lòng đang phân vân không biếtcó nên cứu sống nàng ta hay không. Thật lâu sau, Hoa Tinh than nhẹ một tiếng:

"Ngươi cũng chỉ có thể trách ngươi đã trót mang họ Lý mà thôi. Nếu ngươi khôngcó quan hệ với Lý Bất Hối thì có lẽ ta sẽ cứu ngươi. Đáng tiếc, ngươi lại manghọ Lý, lại còn muốn giết ta, cho nên chuyện này đành dừng ở đây." Hoa Tinh nóixong, liên tiếp điểm vào mười huyệt đạo trên người Lý Thải Tú, chỉ thấy sắcmặt nàng ta hồng nhuận lên một chút. Hoa Tinh mặc quần áo vào cho nàng.

Ôm lấy Lý Thải Tú, Hoa Tinh quay về Mẫu Đơn các. Trở về Mẫu Đơn các, mọi ngườithấy hắn cắp theo một nữ nhân đều sững sờ hết thảy. Chúng nữ càng phẫn nộ hơn,trừng mắt nhìn hắn, nghĩ không ra hắn vừa ra ngoài thì đã đem theo nữ nhân vềnhà, thật là hoa tâm mà. Hoa Tinh nhìn mọi người, mở miệng nói:

"Tiểu Tuyết, nàng đem người này về phòng, Đường Mộng xem thương thế cho ả, nhớkỹ là đừng để cho ả chết, chỉ cần duy trì cho ả sống thêm năm, ba ngày nữa làđược." Nói xong giao Lý Thải Tú cho hai nàng.

Lão đạo cảm thấy khó hiểu, hỏi:

"Hoa Tinh, ngươi đối với nữ nhân trước nay vẫn vô cùng thương tiếc, tại saohôm nay người lại không thèm quan tâm đến sống chết của người đó?" Không riênggì lão đạo mà tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy khó hiểu, kể cả hai ngườitiếp lấy Lý Thải Tú là Trần Lan và Đường Mộng cũng đều dừng lại, muốn nghe HoaTinh giải thích một chút.

Hoa Tinh nhín mọi người, khẽ nói:

"Người này là Lý Thải Tú – Cầm Tuyệt trong Cửu Châu Thất Tuyệt, ngoại hiệu DaoCầm Tiên Tử. Hôm nay ả liên hợp với Linh Tuyệt và Xạ Nhật Thần Cung, ba ngườihợp công đánh lén ta. Kết quả là hai gã nam nhân kia đã bị ta giết chết, tamang ả về đây là vì thân phận ả có chút đặc biệt. Ả là cô cô của Lý Dục, làcon gái lớn của Lý Bất Hối.

Mọi người nghe xong đều biến sắc, Tô Ngọc, Mai Hương đồng thời chạy đến cạnhhắn, ân cần hỏi han:

"Hoa đại ca, người không sao chứ, đại ca có bị thương không? Để muội xem nào."Hai nàng hai miệng đồng thanh hỏi, sau đó cẩn thận xem xét thân thể hắn xem cóbị thương hay không.

Hoa Tinh cười nói:

"Yên tâm, các nàng có thấy ta bị thương chút nào không? Ta vẫn hoàn hảo. Bâygiờ chúng ta sẽ lợi dùng người này đối phó với những kẻ muốn gây bất lợi vớichúng ta trong thành Lạc Dương, mọi người nghĩ thế nào?" Hoa Tinh nhìn mọingười, muốn nghe ý kiến của mọi người một chút.

Liên Phượng lên tiếng: xem tại

"Chúng ta đều biết Lý Bất Hối đã bị Hoa Tinh đánh trọng thương, hắn bây giờnhất định là đang trốn ở một địa phương nào đó chữa thương, cho nên tạm thờichúng ta không cách nào dẫn dụ hắn lộ diện được. Chúng ta bây giờ chỉ có thểđối phó với những người khác, thi triển kế mượn đao giết người. Đáng tiếc, bâygiờ trong thành Lạc Dương, địch nhân phân tán khắp nơi, rất khó có thể một mẻquét sạch, sợ rằng muốn đối phó tất cả cũng không phải dễ dàng.

Ám Vũ tiếp lời:

"Ngày mai chúng ta đã rời khỏi đây, làm sao còn thời gian đối phó với nhữngngười này? Nhóm người gọi là tứ đại bang phái trong võ lâm ở Lạc Dương đã bịcông tử tiêu diệt gần sạch sẽ. Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn cũng chỉ cònlại loe ngoe vài mống, căn bản không còn nguy hại nữa. Về phần những võ lâmnhân sĩ muốn gây phiền toái với tỷ muội Đồng Tâm thì chỉ cần họ ra tay trướcthì chúng ta sẽ cho họ biết mùi, đâu cần phải ra tay trước, giết hại người vôtội làm gì!

Im lặng, mọi người đều im lặng. Hai nàng nói đều có đạo lý nhất định, tronglúc nhất thời trong viện trở thành một bầu không khí tĩnh mịch.

Ám Nhu chợt cười một tiếng nói:

"Người đông, ai ai cũng có võ công cao cường, chuyện này chỉ là đơn giản thôimà. Muội sẽ giúp mọi người một ý tưởng, có thể làm hài lòng mọi người. Tin haykhông? Không tin thì đánh cược xem." Ám Nhu tươi cười nhìn mọi người, trongmắt lộ ra vẻ đắc ý.

Hoa Tinh mỉm cười hỏi:

"Đánh cược thế nào? Nếu như ý tưởng của muội thật sự tốt thì mọi người cũng sẽđồng ý. Được, nếu muội thắng thì tất cả chi tiêu của muội sẽ tính cho ta, tasẽ nuôi muội cả đời. Nếu muội thua thì cả đời này cũng không được rời khỏi ta,phải làm tiểu nha hoàn hoặc kiều thê của ta, uội lựa chọn đó." Lời vừa nói ra,mọi người đều bật cười phá lên. Nói như vậy thì cho dù là thắng hay thua thìÁm Nhu cũng chỉ có một kết quả, đó chính là phải theo Hoa Tinh cả đời.

Ánh mắt Ám Nhu lộ ra vẻ thẹn thùng, thè lưỡi làm mặt quỷ với Hoa Tinh, nũngnịu mắng:

"Huynh chỉ nghĩ đến có lợi cho huynh mà thôi, muội không đánh cược với huynh,huynh uội là con ngốc à, đại sắc lang." Nói xong chạy ra phía sau lưng Ám Vũ,nhìn Hoa Tinh thè lưỡi trợn mắt, trêu chọc hắn.

Mọi người nhịn không được, bị vẻ mặt tinh nghịch của Ám Nhu khiến cho buồncười, nhất thời trong viện đều tràn ngập tiếng cười. Chờ cho Trần Lan và ĐườngMộng vào nhà xong, Ám Vũ cười nói:

"Muội muội, muội có biện pháp gì tốt thì mau nói ra? Mọi người đang chờ muộikìa, đừng giỡn nữa.

Ám Nhu nhìn Hoa Tinh, lêu lêu, cười nói:

"Chuyện này có gì là khó đâu. Nếu chúng ta đã có con tin thì chỉ cần đem tintức này tiết lộ ra ngoài, tất sẽ có người muốn cứu Lý Thải Tú. Khi đó chúng tasẽ mắt nhắm mắt mở làm ngơ cho bọn chúng cướp đi Lý Thải Tú, chúng ta chỉ cầnnắm giữ hành tung của bọn họ, sau đó tiết lộ hành tung của bọn họ ra ngoài.Như vậy chúng ta có thể tọa sơn quan xem hổ đấu, bất kể thế nào thì chúng tacũng không cần ra tay. Nếu xuất hiện kẻ nào muốn giết chết Lý Thải Tú thìchúng ta lại ra tay cứu nàng, sau đó lại để cho kẻ khác cứu nàng, chuyện cứtuần hoàn như vậy, đến lúc đó có gì là khó khăn nữa?

Mọi người nghe xong đều im lặng. Phương pháp của Ám Nhu kỳ thật là biện pháprất tốt, lưu lại Lý Thải Tú trong tay cũng rất phiền toái, tốt nhất là khôngthèm để ý đến nàng, để cho nàng bị kẻ khác cướp đi thì nàng ta sẽ trở thànhmột ngòi nổ, chỉ cần có ai chạm vào đều dẫn đến một vụ nổ. Phương pháp của ÁmNhu thật ra không phải là một phương pháp quang minh chúng đại, hơn nữa lạirất thích hợp với loại người tà dị như Hoa Tinh sử dụng. Đó cũng chính lànguyên nhân mà mọi người đều không lên tiếng.

Hoa Tinh thấy mọi người không nói bèn lên tiếng:

"Biện pháp của Ám Nhu mặc dù có chút ác độc nhưng nghĩ cho kỹ lại là một biệnpháp rất tốt. Trên chốn giang hồ này, ngươi ngu thì ta trá, người quang minhchính đại không thể sống lâu được, cho nên ta quyết định sẽ sử dụng phươngpháp của Ám Nhu." Nói xong hắn phân phó Cô Ngạo đem tin tức này đem truyền chongười của thư viện tán phát ra ngoài.

Ngồi trong tiểu đình, Liên Phượng mở miệng nói:

"Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây, Hoa Tinh, ngươi nói chúng ta rời khỏi nơiđây thì tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với võ lâm Lạc Dương?

Hoa Tinh trầm tư một chút, mở miệng nói:

"Điểm này ta cũng chưa nghĩ đến. Bất quá ta nghĩ một khi chúng ta rời khỏi đâythì Lạc Dương sẽ phát sinh một chút biến hóa. Lạc Dương là trọng trấn trongchốn võ lâm, vị trí địa lý hết sức quan trọng. Nơi này ngoài Thiếu Lâm, HoaSơn, Võ Đang thì ngay cả Thông Thiên Môn cũng có phân đàn ở đây. Lúc này đâyThông Thiên Môn đã bị ta tiêu diệt, Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn đang trămphương ngàn kế muốn phát triển lực lượng ở chỗ này, nhưng Thông Thiên Môn nhấtđịnh cũng sẽ không buông tay cho vùng đất này, sau khi chúng ta đi khỏi thì sẽtạo cơ hội cho bọn chúng tranh dành lãnh địa. Chuyện này đối với chúng ta thìrất tốt.

Lão đạo trừng mắt nhìn Hoa Tinh, thanh âm lạnh lùng nói:

"Tiểu tử ngươi muốn võ lâm Trung Nguyên đại loạn, như vậy thì ngươi mới có lợiđúng không? Ngươi đừng quên vì hộp gấm và Long Môn Thạch Quật mà đã không ítngười phải chết. Hơn nữa lại xuất hiện thêm chuyện Huyết Anh, võ lâm đã bắtđầu rối loạn, ngươi còn đổ thêm dầu vào lửa làm chi?

Hoa Tinh nhìn lão đạo, thần sắc lạnh lùng nói:

"Lão đạo, nói thật nhé, trong chốn võ lâm này, có thể đào tạo ra Phật – Đạokiêm thông thì chỉ có một nơi duy nhất. Nếu ta nói không sai thì lão hẳn phảiđến từ địa phương tà ác nhất – Bất Quy Cốc, có đúng không? Từ trước đến nay tachưa từng hỏi qua lão về chuyện này, chuyện lão ẩn giấu võ công ta cũng khôngvạch trần, lão mang trên người Cửu Chuyển Vô Cực, một trong tứ đại tuyệt họccủa Bất Quy Cốc ta cũng chưa hề nói đến, có đúng không?

Ở bên chúng ta thì lão cũng chỉ thi triển ra tám phần thực lực, ẩn giấu đi haiphần công lực, lão cho rằng ta không biết hay sao? Ta đã từng nhắc nhở lãorằng ta đối với các môn võ công thượng thừa hoặc võ công bá đạo thì ta đềubiết, đáng tiếc là lúc đó lão đều không lưu tâm để ý. Bây giờ nếu lão đối vớicách làm của ta không đồng ý thì lão có thể rời đi. Nhưng ta vẫn phải nhắc nhởlão là ta bất kể trước đây lão đi theo ta có mục đích gì, nhưng nếu sau nàylão gây bất lợi với ta thì ta cũng sẽ tiêu diệt Bất Quy Cốc, ta nói được làlàm được.

Hoa Tinh nói ra như một đạo sấm sét chấn động mọi người. Ai nấy cũng đều nhìnkỹ lão đạo, như muốn nhìn thấu con người của lão. Lão đạo sắc mặt đại biếnnhìn Hoa Tinh, ánh mắt toát ra vẻ không thể tin được. Một lúc sau lão mới hítsâu một hơi, mở miệng nói:

"Ngươi dám chắc chắn vào phán đoán của ngươi, cho rằng ta đến từ Bất Quy Cốc?Nếu lâu nay ngươi không nhắc đến chuyện này, vì sao bây giờ ngươi lại nói ra?Hai ta không còn tồn tại một chút tình bằng hữu nào hay sao?" Nhìn Hoa Tinh,ánh mắt lão đạo mang theo một chút ưu thương.

Hoa Tinh lạnh lùng nhìn lão đạo, nói:

"Trước kia ta không nhắc đến là vì ta thấy lão không tệ lắm, cũng có thể là vìkhi đó chúng ta ở cùng một chỗ. doc truyen tai . Nhưng bây giờ ta nói ra vì tađột nhiên phát hiện ra ngươi không còn thích hợp ở chỗ này nữa. Ngươi đến đâyhẳn là có mục đích, mà ta đến Trung Nguyên cũng có mục đích. Khi mục đích củahai ta phát sinh mâu thuẫn thì phương pháp tốt nhất là chia tay. Nói về tìnhbằng hữu thì ta đối với bằng hữu thế nào lão đều hiểu được, có đúng không?Trong trí nhớ của ta thì lão đã mấy lần phản đối trực tiếp ta, ta nghĩ chúngta nên chia tay ở đây, gặp nhau ở đâu, chia tay ở đó, có gì không tốt?

Sắc mặt lão đạo lúc hồng lúc xanh, nhìn lướt qua mọi người. Tất cả mọi ngườivì nhìn thấy vẻ mặt băng lãnh của Hoa Tinh nên không ai dám lên tiếng. Lão đạolộ ra vẻ sầu thảm, cười nói:

"Nhân sinh vô thường, tụ tán phân ly, có lẽ cũng đến lúc chia tay. Nói thật làta theo ngươi vốn có mục đích, nhưng bây giờ tất cả đều không còn quan trọngnữa, bởi vì ta quyết định sẽ rời đi. Nhớ lại lúc Đặng Vũ chết đi, kỳ thật khiđó ta rất hận ngươi, ngươi rõ ràng có đủ năng lực để giúp hắn không chết,nhưng ngươi lại không làm? Có lẽ phong cách làm việc đầy thủ đoạn của ngươibất đồng với quan niệm của ta, ta cũng nên rời đi. Mọi người bảo trọng, tađi." Lão đạo nói xong, đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, dáng vẻ đầy sự cô đơntịch mịch.

Hoa Tinh nhìn theo lưng lão đạo, thở dài lẩm bẩm:

"Đáng tiếc ngươi đến từ Bất Quy Cốc, nếu không thì chúng ta vẫn có cơ hội đồngthuyền.

Nhìn lướt qua đều thấy mọi người lộ ra vẻ ưu thương, đang nhìn hắn, Hoa Tinhnén không được thở dài, nói:

"Mọi người nhất định muốn biết tại sao hôm nay ta lại đuổi lão đạo đi, có đúngkhông? Kỳ thật chuyện này cũng có nguyên nhân của nó. Khi trước, lúc gặp lãothì ta cũng không để ý đến thân phận và lai lịch của lão, cố ý trêu chọc lão,cuối cùng kết giao với lão. Sau đó lão vẫn đi cùng chúng ta, không làm chuyệngì xấu, ngược lại còn mấy lần cứu mạng mọi người. Nhưng ngay khi Đặng Vũ chếtđi thì ta đã cảm nhận được lão đạo đang xảy ra biến hóa. Lúc đó ta đã từngnhắc nhở qua, đáng tiếc là lúc đó lão không để ý đến. Các ngươi đối với BấtQuy Cốc thần bí đầy tà ác lại không biết nhiều lắm. Bất Quy Cốc được xưng làđịa phương tà ác nhất cũng có nguyên nhân của nó. Nếu mọi người biết nguyênnhân đó thì sẽ hiểu được tại sao ta lại đuổi lão đi.

Mọi người nghe vậy vẫn như cũ, cảm thấy khó hiểu, Ám Vũ hỏi:

"Công tử, bọn tôi đều không biết một chút nào về Bất Quy Cốc, công tử nói rõmột chút cho chúng tôi biết đi. Tại sao nó lại đứng đầu tam cốc, được xưngtụng là địa phương tà ác nhất?

Hoa Tinh nhìn Ám Vũ, sau đó chuyển ánh mắt sang những người khác, chậm rãi cấtlời:

"Bất Quy Cốc, chỉ riêng cái tên đã ám chỉ rằng kẻ nào đi vào thì cũng đừnghòng sống sót mà trở ra. Người nào đi vào đều không trở ta nên nó lại càng trởnên thần bí. Còn nói nó tà ác là bởi Bất Quy Cốc có tổng cộng bốn loại tuyệthọc. Trong đó đứng đầu là Nộ Hải Khiếu Thiên, tuyệt học đạo gia thời thượngcổ, thập phần bá đạo âm độc. Tu luyện loại võ công này sẽ có hai loại kết quả,một là võ công tiến triển thần tốc, uy lực cường đại, còn hơn cả Huyết Anh;thứ hai chính là khi là một khi tu luyện đến giai đoạn cuối cùng thì đại nãothần kinh sẽ bị chân khí nghịch lưu xâm nhập, khiến cho trong đầu ngập trànsát ý, điên cuồng giết người như một ác ma.

Toàn bộ Bất Quy Cốc thì có đến tám mươi phần trăm là người có tâm niệm tà ác.Trong tứ đại tuyệt kỹ của Bất Quy Cốc thì đạo gia chiếm ba loại, đều là võcông uy lực mạnh mẽ, tà ác vô song. Còn lại là tuyệt kỹ Tịch Diệt Thiên Tâm,chính là võ học xuất phát từ Phật môn, do người của Bất Quy Cốc sửa lại, chínhlà tà niệm áp chế trong lòng. Lão đạo mặc dù không luyện Nộ Hải Khiếu Thiênnhưng lại luyện Tịch Diệt Thiên Tâm, tâm tính đã biến đổi, cơ hồ khó có thể ápchế được sự tà ác trong lòng, cho nên ta mới đuổi lão đi. Ta không muốn lưulại bên cạnh mình một người có thể biến thành ác ma bất cứ lúc nào. Chuyện đóvới các ngươi mà nói thì đều có nguy hiểm. Nếu đến lúc đó, ta ra tay giết lãothì cũng là một chuyện khó xử. Bây giờ các người hiểu chưa?

Mọi người nghe vậy, sắc mặt đại biến, không nghĩ ra chuyện vừa rồi lại có mộtnguyên sâu xa như vậy ở bên trong. Trong viện vốn rất náo nhiệt nhưng lúc nàylại trở thành lạnh lẽo, mọi người yên lặng không nói, tựa hồ nhớ lại những kỷniệm xưa.

Hoa Tinh than nhẹ một tiếng, đứng dậy nói:

"Mọi người đều trở về phòng thu thập hành trang đi. Chúng ta sẽ rời khỏi nơinày. Dạ Phong để ý đến Lý Thải Tú, tùy thời sẽ liên lạc với người thư viện,chúng ta vẫn y kế làm việc." Nói xong hắn chậm rãi đi về phòng mình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...