Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 137



Trong phòng Diêu Ngọc Anh, Hoa Tinh đang tận tình hưởng thụ thân thể mê ngườicủa nàng, song thủ chà xát song nhũ đầy đặn, ngón tay thỉnh thoảng lại khềunhẹ vào núm vú hồng hồng, kích thích Diêu Ngọc Anh. Nàng kiều mỵ nhìn hắn,thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ câu hồn nhiếp phách nam nhân, cănphòng tràn ngập khí tức mê hoặc.

Hoa Tinh điên cuồng hưởng thụ thân thể Diêu Ngọc Anh, hai người đại chiến hơnmột canh giờ mới nằm im trên giường, Hoa Tinh vẫn vuốt ve hai vú nàng, nhìnlên trần nhà, nói:

"Ngày mai rời khỏi Lạc Dương, ta cũng cảm thấy có chút không nỡ, cẩn thận nghĩlại mọi chuyện đã qua thì nơi này đã ban cho ta rất nhiều điều tốt đẹp. Ở đâyta đã gặp gỡ không ít nữ nhân xinh đẹp, có thể kể đến nàng, Liên Phượng, ĐườngMộng, Như Thủy, tỷ muội Đồng Tâm, còn có Tô Ngọc nữa. Địa phương này đối vớita mà nói thì có ý nghĩa rất đặc biệt, đáng tiếc là không thể không rời đi, tađã tốn không ít thời gian ở nơi này.

Diêu Ngọc Anh lẳng lặng nằm bên cạnh hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt ve thân thể namnhân của mình, thẹn thùng nhìn tiểu đệ đệ của hắn, vuốt ve mơn man nó, dịudàng hỏi:

"Công tử, có thoải mái không? Nhớ kỹ là đừng quên Ngọc Anh. Lúc trước, khichưa gặp nhau thì cuộc sống của ta rất trầm lặng, cho đến khi gặp gỡ công tửthì trong lòng ta đã xảy ra biến hóa, lúc nào cũng nghĩ đến, lo lắng chongười, có lẽ đó chính là tình yêu. Bây giờ lại chia lìa, không biết đến lúcnào mới có thể gặp lại, ta cũng không biết là ta sẽ như thế nào nếu thiếu côngtử, ta vẫn chưa quen với việc không nhìn thấy công tử trong cuộc sống.

Hoa Tinh mỉm cười nói:

"Ta sẽ không quên nàng, yên tâm đi. doc truyen tai . Hoa Tinh mặc dù hoa tâmđa tình nhưng tuyệt đối không phụ tình, chỉ cần nữ nhân có quan hệ với ta thìta đều đối đãi tốt với họ, kể cả nàng." Nói xong, vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn,mơn man đôi môi đỏ mọng của nàng. Diêu Ngọc Anh kiều mỵ nhìn hắn, khẽ ngậmlấy, liếm nhẹ ngón tay hắn.

Hoa Tinh cười nói:

"Cái miệng của nàng thật tuyệt, đáng tiếc là ngày mai ta đã phải rời đi, chưabiết khi nào sẽ gặp lại. Bây giờ phải để ta hưởng thụ mùi vị cái miệng xinhxắn của nàng mới được." Nói xong nhìn nàng, ánh mắt chỉ dẫn xuống hạ thể củamình.

Diêu Ngọc Anh đỏ mặt, nhả ngón tay hắn ra, bẽn lẽn nói:

"Công tử cứ trêu người ta hoài, khiến cho người ta xấu hổ." Nói thế nhưng vẫncúi đầu xuống hạ thể của hắn, há miệng ra ngậm lấy "tiểu Hoa Tinh", liếm lápcẩn thận. Hoa Tinh mỉm cười nhìn lên trần nhà, hưởng thụ khoái cảm được chiếcmiệng nhỏ xinh của Diêu Ngọc Anh hầu hạ.

Đến trưa, Hoa Tinh lần đầu tiên ăn trưa một mình với Diêu Ngọc Anh. Sau khi ănxong, Hoa Tinh nói:

"Chiều nay nàng phái người chú ý đến động tĩnh của Phi Ưng Giáo và tam đạibang phái một chút, xem có thể nghĩ ra biện pháp mượn đao giết được không. Tốtnhất là có thể dẫn dụ sự chú ý của đa số võ lâm nhân sĩ chú ý vào bọn chúng.Bây giờ bảo vật trong Long Môn Thạch Quật đã bị Thiếu Lâm đoạt được, nàng cũngkhông cần ngại nữa, cứ thoải mái giá họa lên đầu tam phái. Đó gọi là đạo lýmột người nói thì là giả dối, vạn người nói sẽ thành sự thật.

Diêu Ngọc Anh cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi:

"Công tử làm như vậy để làm gì? Ta thực sự không hiểu được. Bây giờ công tửcần chú ý nhất chính là các võ lâm nhân sĩ muốn bắt tỷ muội Đồng Tâm, công tửcần gì phải để tâm đến những chuyện khác?

Hoa Tinh tỏ ra bí hiểm, cười nói:

"Những kẻ đó không phải có thể giải quyết trong một chốc một lát được, hơn nữatự tay giết người cũng không phải là biện pháp tốt. Ta làm như vậy là đểchuyển sự chú ý của thiên hạ từ Đồng Tâm, Đồng Ý sang tam đại bang phái, nhưthế chẳng phải ta đã giảm bớt được kẻ tìm đến gây phiền toái hay sao? Nàng cứngẫm lại sẽ hiểu võ lâm nhân sĩ sẽ chọn tìm ta hay tìm đến tam đại bang phái.Tìm đến tam đại bang phái thì còn có hy vọng, tìm đến ta chỉ sợ sẽ lành ít dữnhiều, đa số đều là kẻ sợ chết, nàng nói bọn chúng sẽ lựa chọn thế nào?

Diêu Ngọc Anh mỉm cười nói:

"Công tử thật là cao thâm mạc trắc, tầm nhìn xa hơn ta rất nhiều. Chuyện nàyđể ta phái người làm ngay. Bây giờ công tử định quay về Mẫu Đơn các sao?

Hoa Tinh lắc đầu: Nguồn tại TruyệnFULL

"Không vội, ta định hiện thân trong thành Lạc Dương một chút, để cho những kẻđó đều biết ta đang hiện diện trong thành Lạc Dương, như vậy mới tiện dẫn độngbọn chúng hành động. Trước khi rời đi hẳn là còn một hồi đại chiến đang chờta, ta sẽ cho bọn chúng một cơ hội, sẽ cho bọn chúng biết lợi hại của ta. Nàngcứ đi làm việc của mình đi, tối nay cứ đến Mẫu Đơn các là được." Diêu Ngọc Anhgật đầu, không nói gì thêm.

Hoa Tinh nghênh ngang đi trên đường cái, tay trái cầm Xích Huyết bảo đao, cảngười toát ra vẻ tà dị. Hắn đi không lâu đã phát hiện ra có người theo dõihắn. Hoa Tinh nhếch miệng nở một nụ cười, không thèm để ý đến những đôi mắtđang dõi theo, phảng phất như vẫn không hay biết gì, tiếp tục rảo bước.

Một lúc sau hắn phát hiện ra số người bám theo càng lúc càng nhiều, điều nàykhiến cho hắn hơi cảm thấy ngạc nhiên, dừng thân, quay lại nhìn đám người bámtheo, nói:

"Các vị vẫn đi theo ta, không biết có chuyện gì hay không? Hoặc là trùng hợpmà thôi?" Ánh mắt Hoa Tinh hàm chứa một thần thái không ai có thể giải thíchđược.

Lúc này trước mặt Hoa Tinh có tổng cộng hơn bốn mươi võ lâm cao thủ, đáng tiếclà Hoa Tinh chưa từng gặp qua bất cứ ai trong số người này. Chờ cho Hoa Tinhnói xong thì có một trung niên nhân tiến lên nói:

"Chúng tôi đều biết các hạ là Hoa Tinh, là Phượng Hoàng đặc sứ, chúng tôi theocác hạ đến đây là vì có chuyện muốn thỉnh giáo, không biết các hạ có nguyện ýtrả lời hay không?

Hoa Tinh mỉm cười nói:

"Nếu đã biết ta thì ngươi cũng nên biết tính tình của ta. Ngươi có gì thắc mắcthì cứ nói ra, ta sẽ xem xét có trả lời ngươi hay không." Ánh mắt Hoa Tinhlạnh lùng nhìn những kẻ trước mặt.

Trung niên nhân nghe vậy thì mở miệng nói:

"Nghe nói truyền nhân của Thiên Trì thần bí, Đồng Tâm, Đồng Ý – đang ở cùngcác hạ, có đúng không? Tin rằng các hạ sẽ không phủ nhận điều này. Chúng tôichỉ muốn hỏi xem các hạ có quan hệ thế nào với tỷ muội đó, sau đó chúng tôi sẽxem nên làm thế nào. Ai ai cũng biết Thiên Trì có Tuyết Liên Tử ngàn năm, nóikhông thèm thuồng vật đó chỉ là dối trá, nhưng chúng tôi biết thực lực của cáchạ rất lợi hại, cho nên muốn hỏi cho rõ ràng một chút, tránh để kẻ vô tội chịuchết. Còn thêm một chuyện muốn hỏi nữa, nghe nói các hạ biết hộp gấm hiện đangở đâu, hiểu rõ bí mật của Long Môn Thạch Quật, không biết các hạ có thể nói rõọi người cùng nghe được không?

Hoa Tinh lạnh lùng nhìn đám người đó, nói:

"Xem ngữ khí của ngươi còn có chút lễ độ, ta cũng nói cho ngươi biết một chút.Đầu tiên, tỷ muội Đồng Tâm, Đồng Ý có quan hệ rất mật thiết với ta, kẻ nào cóchủ ý gây bất lợi với hai nàng tức là đã đối nghịch với ta, đến lúc đó đừngtrách ta vô tình. Tiếp theo, hộp gấm đang ở đâu ta biết nhưng nói cho cácngươi cũng chỉ là vô dụng. Về phần bí mật Long Môn Thạch Quật tạm thời takhông thể phụng cáo. Bây giờ các ngươi tốt nhất là không nên đi theo ta nữa,ta chỉ thích thanh tĩnh và mỹ nữ, những chuyện khác đều không hứng thú, đươngnhiên nếu cần thì cho dù phải giết người ta cũng không ngại." Hoa Tinh nóixong thì quay người rời đi, chúng nhân nhìn nhau hội ý, nhưng không có ai lớngan đi theo hắn.

Hoa Tinh rời khỏi nơi đó không lâu thì thì đi ngang qua một đại viện. Lúc nàymột tiếng đàn thanh nhã ẩn chứa trong đó cảm giác ưu sầu từ bên trong đại việntruyền ra ngoài. Hoa Tinh dừng cước bộ, cẩn thận lắng nghe. Khúc đàn này hàmchứa mấy phần suy tư, mấy phần si mê, hẳn là do một nữ tử si tình tấu lên.

Nghe xong khúc đàn, trong lòng Hoa Tinh xuất hiện một cảm giác buồn bã, chợtnhớ đến Lâm Phương và Vạn Trọng Sơn, tình yêu của hai người đó có rất nhiềuđiểm tương đồng với khúc nhạc này. Việc này khiến Hoa Tinh đột nhiên có cảmgiác muốn gặp nữ tử gảy đàn. Ngay lúc này thì truyền đến một tiếng chuông, HoaTinh chỉ thấy toàn thân chấn động, run lên một chút.

Hàn quang trong mắt Hoa Tinh chiếu rọi, thân thể lăng không lên cao, rơi thẳngvào trong đại viện, lẳng lặng nhìn người trước mặt, ánh mắt Hoa Tinh bắn ratia cảnh giác và tàn khốc. Trước mắt Hoa Tinh có ba người, đều đang nhìn hắn.Trong đó có một nữ tử chừng hơn ba mươi tuổi, phong vận xuất sắc, vóc ngườicân đối, song nhũ vun tròn khá cao, eo thon lưng thẳng, mông tròn lẳn, mặc mộtbộ trang phục màu trắng, diễm lệ vô song. Bất quá khuôn mặt lại tỏ ra lạnhlùng nhìn Hoa Tinh, hai tay đang đặt trên một cổ cầm.

Đứng hai bên nữ tử này là hai nam nhân. Người bên trái hơn năm mươi tuổi, mặchắc y, trong tay cầm một chiếc chuông vàng chừng sáu tấc đang âm trầm nhìn HoaTinh, vẻ mặt không có lấy một chút hảo ý. Bên phải là một lão nhân chừng sáumươi, một thân áo vải, trong tay cầm một trường cung màu tím tinh xảo, trênlưng cắm bảy mũi tên, kẻ này cũng đang lạnh lẽo nhìn Hoa Tinh trừng trừng.

Hoa Tinh cười lạnh nói:

"Các người là ai, tại sao cố ý công kích ta?" Diện mạo Hoa Tinh lúc này lạnhlẽo quan sát, đánh giá ba người trước mắt.

Lão nhân áo vải cười lạnh nói:

"Ngươi là ai mà vào đây nói hươu nói vượn là bọn ta công kích ngươi. Đây làsân viện của ta, chúng ta ở đây gảy đàn giải khuây không hề liên quan đếnngươi, ngươi cũng không được mời mà tự tiện xâm nhập, bọn ta không hỏi tộingươi tự ý xông vào mà ngươi lại lếu láo thế. Ngươi nói xem phải trái thế nào?

Ánh mắt Hoa Tinh lạnh lẽo quét ngang, cười ngạo nghễ nói:

"Ta là ai, tin rằng trong lòng các ngươi hiểu được. Ta đi ngang qua bên ngoài,các ngươi đã biết trước, cố ý dùng tiến đàn dẫn dụ ta, sau đó tiếng đàn vừachấm dứt thì dùng âm sát lực ám toán ta, các ngươi cho rằng một chút điểm nhỏnhoi này ta cũng không phân biệt được sao? Các ngươi là ai ta không cần biết,gần đây người đến tìm ta gây phiền toái nhiều lắm, nhưng ta có một nguyên tắc,ai phạm đến ta thì tất phải chết, không ai được ngoại lệ, kể cả ba người cácngươi. Xem võ công của các người thì dường như cũng là nhân vật có chút mặtmũi, tại sao không dám quang minh chính đại gặp ta mà phải dùng đến thủ đoạnđánh lén?

Lão nhân áo vải lạnh lùng cất tiếng:

"Nói nhảm, bọn ta căn bản không hiểu ngươi đang lải nhải điều gì, bất quá bọnta cũng không phải là người dễ dàng để ngươi khi dễ. Nếu ngươi vẫn còn mơ hồkhông nhận sai thì hôm nay đừng hòng còn sống trở ra." Lão nhân nói xong khẽkéo cánh cung trong tay.

Hoa Tinh cười lạnh đáp:

"Nói vậy là các ngươi chỉ muốn tìm đại một cái cớ để đối phó với ta có đúngkhông? Ta làm người vốn ghét nhất những kẻ thích làm bộ làm tịch, các ngươinếu quang minh chính đại tìm đến ta thì có lẽ ta còn lưu lại cho các ngươi cònsống. Tuy nhiên các ngươi lại chọn cách thức khác để trêu chọc ta, cho nên cácngươi cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt. Đồ đao trong tay, thiên hạ cúiđầu, vừa lúc ta nhặt được một thanh bảo đao, vẫn chưa có dịp sử dụng, hôm naycác ngươi sẽ là những người đầu tiên để ta thử đao." Hoa Tinh vung ngangtrường đao trên tay, lãnh khốc nhìn đối phương.

Lúc này nữ tử đột nhiên lên tiếng:

"Đồ đao trong tay, thiên hạ cúi đầu, ngươi là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh?"Ngữ khí ẩn chứa vài phần kỳ lạ, không biết tại sao nàng lại hỏi như thế.

Hắc y nam nhân cũng lên tiếng:

"Nghĩ không ra ngươi lại là Hoa Tinh, nhưng ngươi chớ có càn rỡ, nơi này khôngphải là nơi để ngươi giương oai. Hôm nay nếu ngươi không nói lời xin lỗi vì đãtự tiện xông vào đây thì đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này.

Hoa Tinh cười lạnh một tràng:

"Ta không bao giờ thay đổi quyết định của mình, ta đang muốn xem trên thế giannày có bao nhiêu người không sợ chết. Hôm nay ta muốn thấy Cầm Linh Cung tamtuyệt có bao nhiêu bản lĩnh mà dám trêu chọc đến Hoa Tinh ta." Lời vừa nói rakhiến cho ba người kia đều biến sắc, nghĩ không ra Hoa Tinh lại nhận ra lailịch của mình một cách nhanh chóng như vậy.

Xạ Nhật Thần Cung Đàm Quân biến sắc nói:

"Hoa Tinh, nếu đã biết bọn ta là ai thì không nên cuồng vọng như vậy, ngườikhác sợ ngươi nhưng chúng ta không sợ ngươi. Chuyện hôm nay nếu ngươi khôngcất lời xin lỗi thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng nên lưu lại đây đi.

Dao Cầm Tiên Tử Lý Thải Tú lạnh lùng hùa theo:

"Hôm nay là tự ngươi tìm đến, chớ trách bọn ta vô tình. Bất kể chuyện trướckia như thế nào, nhưng hôm nay là ngươi gây sự trước, cho nên ngươi có chếtthì cũng chỉ nên tự oán trách bản thân mình mà thôi.

Đoạt Hồn Linh Tần Giang lạnh lùng nói:

"Hoa Tinh, ngươi khẩu xuất cuồng ngôn, hôm nay lão tử sẽ cho biết thế nào làlễ độ, hôm nay ngươi chết chắc, chuẩn bị chịu chết đi." Nói xong đã thấychuông vàng trong tay lắc động, tiếng chuông đoạt hồn trong nháy mắt vang lênphát tán ra ngoài.

Thần sắc Hoa Tinh lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo như băng, thân thể đột nhiênxuất hiện một cỗ khí thể màu đỏ vây quanh hắn. Hắn thản nhiên nói:

"Bằng vào võ công các ngươi ư? Còn kém xa lắm, vừa rồi ngươi đánh lén ta cũngkhông gây được một chút tổn thương cho ta, bây giờ ngươi làm sao gây khó d�cho ta được. Ta xem ba người các ngươi nên xông lên một lúc thì hơn, để ta xemcông phu Tam Giác Miêu có điểm gì đặc biệt mà được liệt danh vào Cửu Châu ThấtTuyệt.

Hoa Tinh tiến lên từng bước, khí thế bá đạo cuồng liệt ào đến, ba kẻ kia đềurun lên, thối lui về sau một bước, sắc mặt kinh ngạc nhìn Hoa Tinh. Hoa Tinhlạnh lùng từng bước từng bước tiến lên về phía địch nhân, khí thế như một đạolong quyển phong muốn xé rách tất cả.

Dao Cầm Tiên Tử nghiêm mặt nói:

"Liên thủ tấn công, nhất định hôm nay phải cho hắn chết ở đây." Song thủ lướtnhư bay, ngón tay vung múa, công lực truyền qua đầu ngón tay ngấm thẳng xuốngđàn, trong nháy mắt đã tung ra Âm Sát tuyệt học. Đoạt Hồn Linh Tần Giang ở mộtbên cũng phối hợp với tiếng đàn của Lý Thải Tú, hình thành công kích một trướcmột sau, một nhanh một chậm toàn lực công kích Hoa Tinh. Xạ Nhật Thần Cung ĐàmQuân đứng ở phía sau hai đồng bọn, tay kéo trường cung nhắm thẳng vào HoaTinh, tùy thời phát ra công kích trí mạng. Ba người phối hợp hết sức ăn ý, xemra đã phối hợp, liên thủ với nhau không biết bao nhiêu lần.

Tiếng đàn réo rắt, tiếng chuông lanh lảnh mạnh mẽ vô cùng, mặt đất phía trướcHoa Tinh đều bị chấn động, đất đá tung bay vô số, quất về phía người Hoa Tinh.

Hoa Tinh dừng thân, chân khí hồng bạch chung quanh dao động mãnh liệt, hiểnnhiên hai loại âm sát lực này rất bá đạo, không phải dễ đối phó. Thân hình vừabình ổn đã thấy một mũi tên xuất hiện phía trước hắn ba thước, ngắm thẳng vàongực. Xạ Nhật Thần Tiễn quả nhiên danh bất hư truyền, phải biết rằng mũi tênnày tập trung toàn thân công lực của Đàm Quân, sức công phá khủng khiếp vôcùng.

Hàn quang trong mắt Hoa Tinh sáng lóe, trường đao trong tay rút ra khỏi vỏ,thanh âm như rồng ngâm vang lên, trong nháy mắt đã đè ép âm sát lực của đốiphương xuống. Chỉ thấy hồng quang nhoáng lên, một đao của Hoa Tinh bổ thẳngvào mũi tên đang bay đến, chém nát toàn bộ thân tên.

Xạ Nhật Thần Cung Đàm Quân run lên bần bật, thân thể lui về sau ba bước, phunra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Một đao của HoaTinh nhìn thì đơn giản, kỳ thật ẩn hàm lực đạo rất mạnh mẽ, chỉ một chiêu đãphá tan khí tức của Đàm Quân, khiến cho kinh mạch của lão bị hao tổn. Lý ThảiTú và Tần Giang cũng lảo đảo một cái mới có thể đứng vững. Hoa Tinh xuất đaomang theo tiếng long ngâm, ẩn hàm trong đó chân lực vô thượng, phát ra âm sátthuật đối kháng với tiếng đàn tiếng chuông, gây nên chấn động đối với khíhuyết với hai người.

Đàm Quân quát lớn:

"Cẩn thận, tên tiểu tử này rất lợi hại, chúng ta phải toàn lực đối phó." Nóixong đã thấy quanh thân hắn tràn ngập khí thể xanh đậm, khí thế cường đại tỏara mãnh liệt. Cùng lúc đó, toàn thân Lý Thải Tú cũng bắn ra khí lưu màu trắngvây quanh thân thể nàng, nhìn xinh đẹp vô song. Thân thể Tần Giang lại trànngập tinh vân màu đen, khí tức quỷ dị âm trầm.

Tiếng đàn và tiếng chuông vút cao, phòng ốc tứ phía đều rung chuyển, khí lưutừng đạo từng đạo xoay tròn quanh thân thể Hoa Tinh, điên cuồng công phá hộthể chân khí của hắn. Đồng thời, Xạ Nhật Thần Cung Đàm Quân cũng tập trungtoàn thân công lực vào song chưởng, ý niệm nhãn thần đều tập trung hoàn toànvào Hoa Tinh, phát ra công kích mạnh mẽ nhất.

Sắc mặt Hoa Tinh sa sầm xuống, lần này không giống lần giao đấu trước kia vớiba người Lý Bất Hối, lần trước chỉ là quyền-chưởng-kiếm-chỉ ngạnh tiếp, nhưnglần này lại là âm luật vô hình, giết người trong không gian, loại âm luật nàycho dù muốn tránh cũng không thể tránh được.

Mắt nhìn ba người phía trước cách xa ba trượng nhưng xung quanh hắn đều trànngập nguy cơ, nếu không cẩn thận đều dễ dàng lâm vào khốn cảnh, hồng quangquanh thân Hoa Tinh sáng rực lên, trường đao Xích Huyết trong tay cũng tỏa rahồng quang, thân đao vung lên, đao cương dài đến mười trượng xuất hiện, bayvút lên trời, không trung như bị tê liệt.

Hoa Tinh cử đao quá đầu, hay tay nắm chặt chuôi đao, gầm lên một tiếng chémxuống. Nhất thời chỉ thấy bốn phía phong vân hội tụ, sau đó hé ra một đạo đaomang đỏ thẫm, trong nháy mắt bộc phát ra hơn ba mươi trượng như sấm sét, mangtheo thanh âm khiến kẻ khác kinh tâm động phách, trong nháy mắt đã áp xuốngđỉnh đầu ba địch thủ.

Ba người thấy uy lực mãnh mẽ của đao mang, thần sắc đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Đâylà uy lực do một người phát ra sao, thật là khó có thể tin được. Cả ba đềukhông dám đón đỡ, toàn bộ lăng không bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất để nétránh. Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, bụi đất mù trời, nơi ba người Lý ThảiTú vừa đứng đã xuất hiện một hố to rộng hơn mười trượng, sâu ba trượng, thậtsự là kinh thiên động địa, khiến cho người ta không còn dám tin vào mắt nữa.

Ba người mặc dù né tránh rất nhanh nhưng vẫn bị uy lực của đao mang chấn bayra ngoài, rơi xuống đất, sắc mặt đầy vẻ kinh hãi. Đàm Quân bởi vì đã bị thươngtừ trước, kinh mạch toàn thân lúc này đại loạn, máu tươi ứa ra từ khóe miệngkhông ngừng, xem ra đã không còn chút khí lực nào để phản kháng nữa.

Quanh thân Hoa Tinh hiện ra kim quang chói mắt, khí thế tỏa ra áp bức đốiphương đến nỗi hít thở cũng khó khăn. Hoa Tinh đứng giữa trời không, cười lạnhnói:

"Cửu Châu Thất Tuyệt té ra chỉ là hư danh, ta còn tưởng rằng các ngươi lợi hạilắm chứ, thì ra chỉ là vài món công phu chó mù mèo què, vậy mà muốn tìm HoaTinh ta gây phiền phức ư? Thật là không biết tự lượng sức mình. Ta đã nói rồi,kẻ nào trêu chọc đến ta đều phải chết. Để ta xem các ngươi chống đỡ được mấychiêu của ta. Thiên Ưng Triển Sí!

Đao quang bạo xạ, quang hoa chói mắt sáng rực, mắt thường khó có thể nhìn thấyđược tốc độ của nó, trong nháy mắt đã xuất hiện một trăm ba mươi sáu đao, hìnhthành một đao ảnh hình cánh quạt vỗ thẳng vào ba địch nhân trên mặt đất. Lúcnày Hoa Tinh đã không còn quan tâm đến chuyện khác nữa, Xích Huyết bảo đaotoàn lực giương uy, cỏ cây trên mặt đất đều bị cắt thành tro bụi, toàn trườnghình thành một cảnh tượng bừa bãi, lổn ngổn.

Dao Cầm Tiên Tử Lý Thải Tú sắc mặt tái nhợt, dao cầm trong tay hoành ngang,hữu thủ vung múa theo một quỹ tích kỳ dị, đột nhiên nhất chỉ điểm thẳng vàothân đàn, một đạo kình khí màu vàng xuất hiện nghênh tiếp công kích Hoa Tinh.Về phần Đoạt Hồn Linh Tà Giang thì chân phải lui về sau, miệng phun ra mộtngụm máu tươi, công lực toàn thân gia tăng mãnh liệt lên gấp ba lần, chuôngvàng trong tay rung lên tạo một thanh âm chói tai, âm sát khí vô hình bắnthẳng về phía Hoa Tinh.

Đao ảnh hiện lên, vô số thanh âm chói tai tán phát đi tứ phương, đao khí củaHoa Tinh va chạm mãnh liệt với tiếng đàn tiếng chuông, ba loại chân khí bấtđồng vần vũ giữa không trung, triệt tiêu lẫn nhau, dần dần biến mất.

Lúc này Đàm Quân thừa dịp trường đao Hoa Tinh chém ra chưa kịp thu hồi, tậptrung tất cả lực lượng còn lại vào vũ tiễn, mũi tên thứ ba xé gió bay thẳng vềphía ngực Hoa Tinh.

Ánh mắt Hoa Tinh lộ ra vẻ tàn độc, tả thủ nhoáng lên, chộp thẳng vào mũi têntrước ngực. Một mũi tên với tốc độ cao và lực đạo mạnh mẽ không ngờ lại bị HoaTinh bắt gọn, tình huống này diễn ra khiến địch nhân của hắn đều tròn mắthoảng sợ nhìn Hoa Tinh. Đàm Quân lại càng không dám tin vào sự thật, trước nayhắn chưa bao giờ gặp được một địch thủ có thực lực mạnh mẽ đến khủng khiếp nhưvậy.

Hoa Tinh cười lạnh nói:

"Hay lắm, chiêu thứ hai, hy vọng các ngươi đừng khiến ta thất vọng. Thiên LangKhiếu Nguyệt!" Thân đao rung lên bần bật, đao phong chấn động, trong nháy mắthuyễn xuất ta một trăm chín mươi sáu ánh đao, tạo thành một đầu sói nhìntrăng, gầm lên xông đến ba địch nhân công kích.

Đàm Quân hét lớn một tiếng:

"Hai người mau tránh ra, ta đã không ổn, để ta ngăn cản một kích này. Cácngươi thi triển Cầm Linh Hợp Bích, vô luận thế nào cũng phải hạ gục hắn, báothù cho ta." Nói xong liếc mắt nhìn Dao Cầm Tiên Tử, mỉm cười, sau đó quay đầulại, thân thể lao thẳng vào đao mang cường đại đang tiến đến.

Lý Thải Tú hét lên:

"Đừng, mau trở lại, không!" Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Giờ phútnày không biết nàng có hối hận với quyết định của mình hay không? Tần Gianghai mắt long sòng sọc, hét lên:

"Thải Tú, đừng khóc, hai ta phải biến sự bi thương thành lực lượng, thi triểnCầm Linh Hợp Bích, nhất định báo thù. Nhanh lên, đây là cơ hội duy nhất củachúng ta.

Lý Thải Tú chấn động, nhìn Đàm Quân giữa không trung, vẻ mặt dần trầm tĩnh trởlại, hai tay đặt lên dao cầm, tiếng đàn chậm rãi vang lên. Một tiếng đàn thậtkỳ dị, mỗi tiết tấu vang lên đều được tiếng chuông bù đắp khiếm khuyết.

Đàm Quân giữa không trung mở to mắt, hai tay dang rộng, dũng mãnh chống lạimột đao bá tuyệt thiên địa của Hoa Tinh. Một tiếng nổ như sét đánh vang lên,một đồ án đỏ rực hiện lên trên không. Đao cương điên cuồng gào thét chém nátthân thể Đàm Quân, đao khí vẫn theo dư thế vút thẳng đến Lý Thải Tú và TầnGiang.

Trên mặt đất, Lý Thải Tú ngồi đối diện với Tần Giang, vẻ mặt hai người đềunghiêm trang. Tiếng đàn thê lương, tiếng chuông bi thương, hai loại âm luậtbất đồng kết hợp lại với nhau, trong nháy mắt hình thành một lồng khí màu lambảo vệ thân thể hai người. Đao khí bá đạo của Hoa Tinh bổ xuống va chạm thẳngvào lồng khí, quang hoa bắn ra tung tóe tạo thành một cảnh tượng hết sức xinhđẹp.

Thanh âm nổ ra, kình khí vần vũ bên cạnh thân thể hai người Lý Thải Tú nhưnghai người đều không hề bị thương tổn chút nào. Hoa Tinh bắn ra hàn quang, cườilạnh nói:

"Rất hay, không nghĩ ra Cầm Linh âm hợp của các ngươi có thể tạo ra lồng khíbảo vệ. Được, ta xem các ngươi đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh nữa đây.

Hai người dưới mặt đất đã bắt đầu có sự chuyển biến, Lý Thải Tú được bao phủbởi chân khí màu trắng, sau đó hội tụ lại song thủ của nàng. Chỉ thấy trênthất huyền cổ cầm xuất hiện từng đạo chân khí màu trắng cong queo kỳ quái,đỉnh đầu Lý Thải Tú cũng hội tụ một quang cầu màu trắng. Thân thể Tần Gianglại chìm ngập trong hắc sắc quang hoa, tay phải rung chuông vàng, từng đạo khílưu màu đen không ngừng lưu động trên tay, sau đó chậm rãi tập trung trênchuông vàng. Chuông vàng rung lên bắn ra quang mang màu đen quỷ dị chậm rãihội hợp cùng chân khí màu trắng của Lý Thải Tú.

Hai loại chân khí một đen một trắng có tính chất trái ngược dưới sự tác độngcủa tiếng đàn tiếng chuông đã dần kết hợp vào nhau, nhắm vào Hoa Tinh đứnggiữa không trung bắn thẳng đến.

Hoa Tinh nhìn cỗ chân khí kỳ dị đó, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác. Chỉ thấy toànthân Hoa Tinh bắn ra kim quang, trường đao trong tay chém thẳng xuống, đaocương màu đỏ dài hơn mười trượng vụt thẳng vào chân khí kỳ dị. Giữa khôngtrung hình thành một đóa quang hoa rực rỡ, trong nháy mắt nổ tung, hủy diệttất cả, ngay cả Hoa Tinh cũng cảm thấy chói mắt, cảnh tượng bốn phía lại càngthê thảm hơn, cơ hồ khắp thành Lạc Dương đều có thể nghe thấy vụ va chạm này,phương viên một trăm trượng đều bị phá hủy hoàn toàn, không kiến trúc nào,không vật nào còn nguyên vẹn, trong chớp mắt đã bị phá hủy sạch sẽ.

Thân thể Hoa Tinh bị chấn bay ra ngoài năm trượng, kim quang từ thân thể bắnra không ngừng, hiển nhiên một đòn vừa rồi có uy lực thật lớn, nằm ngoài sứctưởng tượng của hắn, tuy nhiên Kim Thân Bất Diệt là hộ thể thần công mạnh mẽnhất thế gian, quả nhiên không phải là hư danh. Bất quá hắn vẫn bị chấn bayđi, khí huyết nhộn nhạo, song không hề bị thương.

Trên mặt đất, Lý Thải Tu và Tần Giang sau khi dốc hết sức vào chiêu thức vừarồi thì chân khí hộ thể bị phá tan, thân thể như lá khô bay đi, rớt xuống mặtđất, cơ hồ không thể gượng dậy nổi. Lý Thải Tú sắc mặt tái xanh, khóe miệng ứamáu, nhìn Hoa Tinh lộ ra vẻ khiên cưỡng vô cùng. Tần Giang nằm dưới đất, haimắt nhắm chặt, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó, đáng tiếc là đã khôngcòn kịp nữa!

Hoa Tinh lạnh lùng đáp xuống bên cạnh Lý Thải Tú, lạnh lùng nhìn nàng nói:

"Ngươi nói đi, tại sao khi nãy lại xuất thủ ám toán ta? Trước kia ta chúng tachưa từng gặp nhau, không hề có ân oán, tại sao các ngươi lại chọn tử lộ màđi?

Lý Thải Tú không thèm nhìn hắn, chỉ chăm chú nhìn Tần Giang, ánh mắt toát ratình ý sâu đậm. Có lẽ giờ phút này trong lòng nàng đang nhớ lại kỷ niệm giữahai người. Đáng tiếc là lựa chọn của nàng trong ngày hôm nay đã sai, sai mộtly nhưng nuối tiếc trọn đời, bây giờ chỉ có thể thở dài hối hận mà thôi.

Ánh mắt Hoa Tinh lúc này lãnh lẽo như ma quỷ hiện hình. Vô duyên vô cớ bị bacao thủ có thực lực Thiên bảng công kích, hắn làm sao có thể thoải mái được.Hơn nữa mấy ngày nay, hắn không ngừng bị phiền toái, cho nên hôm nay hắn lạnhlùng, tàn nhẫn vô cùng, quyết không lưu tình. Nhìn Lý Thải Tú trên mặt đất,Hoa Tinh cười lạnh, nói:

"Ta hỏi lại một lần nữa, nếu ngươi không trả lời thì ta sẽ cởi bỏ hết quần áocủa ngươi. Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của ngươi thì nếu lên giường sẽ hấp dẫn vôcùng. Chờ sau khi ta hưởng thụ ngươi xong thì ta sẽ đem ngươi trần truồng cộtở đầu thành Lạc Dương ọi người đều nhìn thấy bộ dáng nguyên thủy của ngươi.Đây chính là kết quả của những kẻ dám chọc đến Hoa Tinh ta, ngươi hiểu chưa.

Vẻ mặt Lý Thải Tú khẽ biến, cả kinh nhìn Hoa Tinh, căm hận nói:

"Ngươi không phải là người, ngươi là súc sinh. Ngươi mau giết ta đi, nếu khôngthì ngươi không phải là nam nhân nữa.

Hoa Tinh cười khan nói:

"Ta không phải là nam nhân? Hay lắm, để ta cho ngươi một chút kiến thức xem tacó phải là nam nhân hay không. Ta sẽ chơi ngươi cho đến khi ngươi phải gọi chagọi mẹ. Ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy, ta phải hành hạ ngươidần dần, nếu không thì ngươi sẽ không thể nhớ được lời giáo huấn của ta." HoaTinh nói xong, hữu thủ điểm vào bảy huyệt đạo của nàng, nhấc nàng lên nhìnnàng đầy âm hiểm.

Hoa Tinh lăng không, thân thể như lưu vân đi về phía xa, chờ khi mọi người tìmđến hiện trường thì trên mặt đất chỉ còn lại một đống đổ nát, một xác chết vàmáu thịt tung tóe. Chúng nhân nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh hãi hoảng sợ.Kẻ nào lại có thể phá hủy nơi này thành như vậy? thực sự là bí ẩn, không ai cóthể hiểu được.

Phía trời xa, một đạo lưu vân vọt đi, đáng tiếc là không ai nhìn thấy. Gió nhẹđảo qua, mang theo mấy phần tang thương lãng đãng trên bầu trời Lạc Dương.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...