Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 13



Khi một đường sáng rạch nát chân trời phía đông, một ngày mới lại đã bắt đầu.Vì sự việc ầm ĩ của Tỵ Thủy Châu mà toàn thể thiên hạ võ lâm đều hay biết,liền đó ngay cả các đại môn phái lâu nay không dễ hỏi đến chuyện võ lâm cũnglục tục phái môn hạ ra ngoài, tới Lê viên tra hỏi, hiển nhiên là rất chú ý tớisự kiện này.

Hai môn phái gần nhất là Hoa Sơn và Võ Đang đều đã tụ họp ngoài thành TrườngAn, cùng nhau thương thảo cách thức hành động đối với việc này. Trong một tòabiệt viện, chính đang họp lại hơn chục người phần lớn là người của hai pháiHoa Sơn và Võ Đang, cũng có vài người có thân phận địa vị trong võ lâm. doctruyen tai . Chỉ thấy trong đại sảnh chia ra làm hai hàng, người ngồi đầu tiênbên trái là cao thủ của phái Hoa Sơn, một trong tứ đại trưởng lão của Hoa Sơnđược gọi là Thiết Kiếm Khách Ngô Hoa. Người này là cao thủ liệt danh thứ mườimột trên Địa Bảng hai mươi năm trước, xếp thứ tư tại phái Hoa Sơn, vốn có hiệpdanh trong võ lâm.

Người thứ hai là một thiếu niên hai tám hai chín tuổi toàn thân bạch y, kể racó vài phần tuấn tú. Vẻ mặt hiện nụ cười ẩn ước có chút tự hào, song mục cóthần đang nhìn thẳng phía trước. Người này là đại đệ tử đời này của Hoa Sơngọi là Tôn Vân Long, y là cao thủ trẻ tuổi nổi danh xếp thứ chín trên LongBảng và là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất của phái Hoa Sơn.

Người thứ ba là một cô nương toàn thân quần áo vàng nhạt phối hợp với vóc dángmảnh mai động lòng người, khiến nàng lộ ra trong đám đông hết sức chói lọi.Trên khuôn mặt trái xoan trắng mịn là cặp thu thủy câu hồn ẩn chứa vẻ kiều mị;mũi dao cao cao thẳng thớm nối liền với cặp môi hồng đỏ rực làm người mê say,lại thêm ý cười nhởn nhơ giữa cặp lông mày, thực là tuyệt thế giai nhân. Nàngtĩnh tĩnh ngồi tại đó, đường nét thân thể đầy đặn hấp dẫn ánh mắt của tất cảnhững người trong đại sảnh. Cô nương này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, vẻmặt vẫn còn mang theo vài phần non nớt. Nàng chính là con gái của chưởng mônphái Hoa Sơn, Hoa Sơn nhất phượng Thu Nguyệt. Danh thứ năm trên Phượng Bảng,thứ sáu trên Bách Hoa Phổ, tuổi trẻ mà đã nổi danh bốn biển rồi. Nàng còn làbông hoa mỹ lệ nhất Hoa Sơn phái.

Hai người thứ tư thứ năm đều là đệ tử Hoa Sơn phái, có điều vẫn chưa có danhkhí trong võ lâm, lần này cũng theo Thiết Kiếm Khách Ngô Hoa ra ngoài mở rộngtầm nhìn.

Người thứ nhất ngồi dãy bên phải là một lão đạo trên dưới năm mươi tuổi, VõĐang phái Xuất Vân đạo trưởng, lão cũng là nhân vật nổi danh trong võ lâm.Cùng với Hoa Sơn Ngô Hoa liệt danh trên Địa Bảng hai mươi năm trước, lão bàidanh thứ mười.

Dưới ghế thủ tọa của Xuất Vân đạo trưởng là một bạch y thiếu niên khoảng haisáu hai bảy tuổi, hắn là đệ tử tục gia của Võ Đang, tính Lưu danh Phi, chínhlà cao thủ bài danh thứ mười hai trên Long Bảng lần này. Lưu Phi vẻ mặt khôngtệ, có thể coi là anh tuấn. Lúc này cặp mắt như cố ý lại như vô ý đang nhìnThu Nguyệt ở phía đối diện, trong mắt có vẻ vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.

Ngồi ở vị trí thứ ba là một đạo sĩ ngoài hai chục tuổi, đạo sĩ này mày trongmắt sáng, song mục có thần. Nghe nói là truyền nhân của chưởng môn Võ ĐangXuất Trần đạo trưởng, thiên tư cực tốt, võ công cực cao, đáng tiếc luôn bế mônluyện võ trong Võ Đang, bởi vậy chưa có danh khí gì trong võ lâm. Người nàyđạo hiệu là Trần Quang, đồng môn đều gọi y là Kiếm Trần Quang, ám chỉ rằngkiếm pháp hắn cực cao.

Ngồi ghế thứ tư là một ngân y thiếu niên hơn hai chục tuổi, thiếu niên nàykhông phải là người của Hoa Sơn và Võ Đang mà là qua đường gặp gỡ hai phái,mới cùng nhau đến đây. Cùng đi với y còn có một người nữa, chính đang ngồiphía dưới y. Lại nói thiếu niên này nhân phẩm bất phàm, mày kiếm mắt sao, cựckỳ tuấn tiếu. Trên mặt hiện ra nụ cười ôn hòa, đang yên lặng nhìn Hoa Sơn nhấtphượng mỹ lệ ở phía đối diện. Người này kêu bằng Lâm Vân, hắn là cao thủ trẻtuổi bài danh thứ ba trên Long Bảng lần này, người võ lâm xưng hắn là Ngân YKiếm Khách uy chấn Trung Nguyên.

Người thứ năm cũng là một thiếu niên, khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi, tướngmạo bình thường, người mặc áo dài màu xanh. Trong cặp mắt hàn quang bức người,vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm, gây cho người ta cảm giác hàn băng dữ dội, khiến ngườirất khó thân cận. Người này mặc dù không nổi bật nhưng lại có danh vô cùng caotrong võ lâm, người ta xưng hắn là Hàn Tâm Khách Lãnh Vô Tình. Hắn là cao thủbài danh thứ mười trên Địa Bảng lần này, cũng là nam nhân nhỏ tuổi nhất trênĐịa Bảng lần này. Đối với những người trẻ tuổi trong võ lâm đời này, hắn hiếmgặp địch thủ.

Trong đại sảnh ngoài số người này ra những người khác đều là đệ tử bình thườngcủa hai phái,

Lúc này chỉ nghe Hoa Sơn trưởng lão Ngô Hoa mở miệng: "Lần này theo kết quảđiều tra của bọn ta thấy được, cộng lại có bảy đội nhân mã cướp đoạt Tỵ ThủyChâu ở Lê viên, trong đó bọn ta cần lưu ý đến Thông Thiên Môn và Phi Ưng Giáo,bọn họ thế lực hùng hậu, tốt nhất bọn ta không nên phát sinh xung đột với bọnhọ. Mà từ những thi thể trong Lê viên thấy được Tần Lĩnh Nhất Kiếm Tiền Phongvà Huyết Phù Dung Trần Lan đều không có ở hiện trường, chứng minh bọn họ đãtrốn đi nơi khác. Sắp tới điều cần thiết nhất của bọn ta là phải cướp trướcmặt những tên trong hắc đạo kia, mang Tỵ Thủy Châu về, không thể để nó rơi vàotay người hắc đạo, bằng không võ lâm thiên hạ lại một lần nữa lâm vào kiếpnạn."

Võ Đang Xuất Vân đạo trưởng nhẹ nhàng nói: "Lời nói của Ngô đại hiệp cực kỳđúng, hiện tại bọn ta cần phải cướp trước mặt người hắc đạo, mang Tỵ Thủy Châuvề, tốt hơn là do các phái cùng nhau bảo tồn. Muốn kiếm vật đó về, trước tiênnên đi kiếm người, đó mới là mấu chốt."

Ngô Hoa liếc nhìn Lãnh Vô Tình, thấy bộ mặt vô cảm của y, cũng không lý gì đếny nữa, nhẹ nhàng nói với Xuất Vân đạo trưởng: "Hiện giờ không rõ nơi hạ lạccủa hai phu thê Tiền Phong, chỉ có hai khả năng, một là đã trốn đi, thứ hai làđã bị bắt rồi. Nếu như bị người ta bắt, bọn ta đành phải nghĩ ra biện phápkhác, như quả bọn họ đã trốn thoát, bọn ta cần phải phân tích hướng đi của bọnhọ, việc tất yếu là kiếm ra bọn họ sớm nhất."

Xuất Vân đạo trưởng nói: "Bọn ta từ Võ Đang ở phía bắc lại đây, không hề pháthiện ra tung tích của bọn họ, xem ra bọn họ không chạy trốn theo hướng nam.Vậy chỉ còn lại ba phương hướng là đông, tây, bắc. Bần đạo nhận thấy, bọn họrất có khả năng chạy theo hướng tây bắc về phía cao nguyên hoàng thổ, nơi đódân cư thưa thớt, rất dễ ẩn thân. Lại không có môn phái nào lớn, Ngô đại hiệpnghĩ thế nào?"

Ngô Hoa nghe xong nói: "Lời của đạo trưởng rất đúng, vừa hay cùng ta không mưumà hợp. Không biết các vị tại trường có kiến giải nào khác không?"

Lời này vừa nói ra, tức thì có hai người phát biểu ý kiến. Hai người này, mộtlà đại đệ tử Hoa Sơn Tôn Vân Long, người kia là Lưu Phi đệ tử Võ Đang.

Tôn Vân Long nói: "Vãn bối nhận thấy phu thê Tiền Phong hai người có thể quaylại Trường An thành. Đó gọi là đại ẩn thì ở trong triều, trung ẩn thì ở thànhthị. tiểu ẩn thì ở nơi đồng nội. Thành Trường An này nhân khẩu trăm vạn, bọnta muốn kiếm một hai người giữa biển người mênh mông này là rất khó, khôngbiết các vị tiền bối và các sư huynh đệ nghĩ thế nào?"

Võ Đang Lưu Phi lại nói: "Vãn bối nghĩ rằng theo tình huống lúc này mà nói,phu thê Tiền Phong mới về Lê viên không lâu thì gặp cường địch đến xâm phạm,sau một lúc đào tẩu không xác định phương hướng thì bọn họ bình tĩnh lại. Sauđó cùng nhau phân tích rõ ràng hoàn cảnh của bản thân, lúc đó trước tiên làmuốn chạy về hướng tây bắc, bởi vì đó là phương hướng hoang vu nhất cũng là antoàn nhất. Nhưng nếu như sau khi bọn họ suy nghĩ cẩn thận thì rất có thể cảibiến hướng đi, vì hướng tây bắc rất sáng sủa, đại đa số người đều sẽ nhận địnhbọn họ đi hướng tây bắc mà truy tìm theo sau. Như thế trái lại bọn họ càngnguy hiểm, cho nên vãn bối cho rằng bọn họ nhất định ngược lại đường ấy mà đi,mạo hiểm đi về hướng tây nam. Tây vào Tần xuyên, toàn là đại sơn mênh mông,cực kỳ khó kiếm được bọn họ." Nói xong nhìn Thu Nguyệt một cái, tựa hồ biểuthị năng lực của mình.

Hoa Sơn Ngô Hoa chăm chú nhìn Lưu Phi rồi quay sang nói với Xuất Vân đạotrưởng: "Lưu thiếu hiệp thực là tâm tư mẫn tiệp, tương lai ắt không phải lànhân vật tầm thường. Võ Đang có học trò tốt này thực là hơn hẳn phái Hoa Sơnbọn ta."

Xuất Vân vội nói: "Ngô đại hiệp quá lời, hồ thuyết mấy câu mà thôi. Trái lạiHoa Sơn phái các vị có nhất long nhất phượng danh dương bốn biển, khiến bọn talấy làm hổ thẹn ôi!" Xem ra các đại môn phái tỏ ra rất coi trọng môn hộ.

Ngô Hoa để ý Lâm Vân phía đối diện thấy y đang nhìn Thu Nguyệt xuất thần,trong mắt lão liền lóe qua vẻ lạnh lẽo không dễ phát hiện. Lão cười nhẹ nhàngnói: "Lâm thiếu hiệp, ngươi đối với việc này có cách nhìn thế nào, có thể nóira ọi người cùng nghe không?"

Lâm Vân chính đang nhìn Thu Nguyệt, trong lòng thầm khen nàng đẹp cực, y nghenói bèn quay đầu nhìn Ngô Hoa trên mặt lộ ra nụ cười khẽ nói: "Ngô tiền bối đãhỏi, Lâm Vân tất nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận (*). Với sự kiệnnày cho đến bây giờ vãn bối vẫn không hiểu rõ lắm, có điều vãn bối thấy rằng,khả năng bọn họ đi về phương hướng nào đều có, bọn ta ngồi ở đây phỏng đoánvẫn không bằng ra ngoài tìm kiếm, coi có thể kiếm được chút manh mối nào haykhông."

Xuất Vân đạo trưởng hỏi: "Lâm thiếu hiệp, không biết thư viện bọn ngươi có tintức chính xác nào, có thể tiết lộ chút ít được không?"

Té ra Lâm Vân này còn có lai lịch lớn, không những là cao thủ trẻ tuổi xếp thứba trên Long Bảng, mà còn là người của thư viện, xem ra không đơn giản rồi.

Lâm Vân cười nói: "Kỳ thực sự tình này xảy ra rất đột ngột, Võ Lâm Thư Việncủa bọn vãn bối tạm thời cũng chưa có tin tức gì mới nhất. Lần này vãn bối vàLãnh huynh tới đây, thực ra vừa khéo đi qua thì gặp, không ai biết trước sẽphát sinh ra sự tình này. Có điều vãn bối nghĩ rằng, không lâu nữa thư viện sẽcó tin tức truyền lại."

Hoa Sơn nhất phượng Thu Nguyệt ngồi im lặng từ đầu đến giờ, không nói lời nào,ánh mắt quét qua quét lại trên thân thể vài người, tựa hồ cũng đang tiến hànhso sánh bốn thiếu niên đối diện, coi ai được nhất.

Ngô Hoa và Xuất Vân nhìn nhau một cái, đồng thời khe khẽ gật đầu. Ngô Hoa nhìnngười trong đại sảnh nói: "Bọn ta đợi ở đây cũng không phải là biện pháp, tốthơn là y lời Lâm thiếu hiệp ra ngoài tìm kiếm. Bây giờ sắp đến giờ ngọ rồi,bọn ta cứ đến Anh Hùng lâu trong thành ăn gì trước đã." Nói xong đứng dậy dẫnđoàn người đi vào thành.

Tại quan đạo xuyên qua thành Trường An, hai bóng người thong thả bước đến. Đólà một nam một nữ, người nam trông khoảng năm mươi tuổi, toàn thân áo vải,tướng mạo bình thường, trông có vẻ giống như bách tính phổ thông. Bên cạnh làmột nữ nhân lối ngoài ba chục tuổi, có vài phần nhan sắc, cũng mặc quần dài áovải, trang sức có chút quê mùa.

Hai người này vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện, lại tùy thời chú thị xungquanh. Chỉ nghe lão già nói: "Sau khi tiến vào thành, bọn ta xưng hô là chacon, ngươi gọi ta là Lam tử, hiểu không?"

Nữ nhân nói: "Ta hiểu rồi, hiện tại người càng lúc càng đông, bọn ta không nêntùy tiện mở miệng nói chuyện, tránh để người khác nghe thấy." Không lâu sauhai người đã đến cửa thành, rồi tiến vào rất nhanh. Đồng thời lúc hai ngườivào thành, bọn họ gặp được hai người khác, một người đã từng thấy qua, chínhlà Hoa Tinh.

Hai người Hoa Tinh và Mai Hương đùa bỡn trên đường, vốn là tối qua có thể đếnTrường An thành rồi, nhưng bởi vì Mai Hương ham chơi nên đi nhầm đường. Chonên hôm nay mới tới được thành Trường An. Trên mặt Hoa Tinh hiện ra nụ cườikhẽ, nhìn kỹ cố đô lục triều, thực là phồn hoa quá! Coi bộ Mai Hương cũng làlần đầu đến đây, cả khuôn mặt tràn đầy hưng phấn và cao hứng, một hồi ngónghiêng chỗ này, một hồi sờ mó chỗ kia, thần tình đó căn bản vẫn là một tiểunữ hài.

Hoa Tinh nhìn nàng ngậm cười, biết nhau mới một ngày, nhưng đối với tính cáchcủa nàng Hoa Tinh đã hiểu rõ. Tính cách của Mai Hương vui vẻ hoạt bát, có chútgiống như tiểu nữ hài chưa hiểu chuyện đời, rất tinh nghịch, có lúc lại haynũng nịu, trong lòng có việc gì nhìn vẻ mặt là có thể thấy ngay. Hoa Tinh đốivới nàng cũng có vài phần yêu thích.

Từ sau cái lần Hoa Tinh nắm tay nàng, Mai Hương thường hay làm mặt quỷ vớihắn, mắng hắn là sắc lang. Mỗi khi Hoa Tinh muốn trừng phạt nàng, nàng bao giờcũng sớm tránh xa rồi đứng lại chọc Hoa Tinh khiến hắn vừa tức vừa buồn cười.Có điều Mai Hương dần dần cũng dễ dãi hơn với Hoa Tinh, tối qua Hoa Tinh nắmtay nàng, nàng chỉ lườm hắn rồi thẹn thùng chạy đi, khiến Hoa Tinh cười lớnmột trận.

Nhìn bóng người lục sắc nhảy tung tăng, khóe miệng Hoa Tinh treo một nụ cườivui vẻ. Hắn nghĩ mình cùng với Mai Hương rất vui, khả năng là vì sự hoạt bátcủa nàng.

Giữa ngọ mặt trời treo trên đỉnh đầu, phơi người dưới ngọn lửa độc ác, vô cùngnóng bức. Hoa Tinh nhìn Mai Hương cười nói: "Được rồi, coi nàng mồ hôi tíchđầy đầu, có lẽ kiếm chỗ nào ngồi xuống, ăn chút gì đã, vừa nghỉ ngơi luôn."Nói xong nhẹ nhàng xoa xoa đầu Mai Hương, biểu lộ rất thân thiết.

Mai Hương lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau mồ hôi, đưa mắt ngó cánh tay thon dàiấy, trong lòng nàng thoáng qua sự vui sướng, cất tiếng nói: "Tử sắc lang, lạimuốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta, còn không bỏ tay ngươi ra."

Hoa Tinh cười cười, trong tay đẩy ra một luồng khí mát lạnh, Mai Hương vốnđang nóng nực đột nhiên cảm thấy một luồng khí mát mẻ từ đỉnh đầu rót vào,toàn thân liền cực kỳ khoan khoái. Qua một hồi sau Mai Hương mới phản ứng, ánhmắt kỳ lạ nhìn Hoa Tinh.

Hoa Tinh cười nói: "Được rồi, Đừng nhìn ta như thế, bọn ta hãy đi kiếm căn tửulâu lớn nhất ăn một bữa thật no. Ta vừa mới hỏi rồi, thành Trường An này tửulâu lớn nhất phải là Anh Hùng lâu. Nghe nói nó có bốn tầng lầu, có thể chứađược ba bốn trăm người cùng ăn cơm, nó ở không xa phía trước, bọn ta đi xemthử nào."

Hoa Tinh kéo tay Mai Hương đi về phía Anh Hùng lâu. Mai Hương thấy người trongthành đều hiếu kỳ nhìn mình liền đỏ mặt, gắng sức rút khỏi tay Hoa Tinh chạynhanh về phía Anh Hùng lâu. Hoa Tinh hàm tiếu đuổi theo phía sau.

Anh Hùng lâu là tửu lâu tốt nhất thành Trường An, chia làm bốn tầng, giá cảmỗi tầng khác nhau. Càng lên trên càng đắt, lầu trệt giá rẻ nhất, nhưng cũngphải đắt hơn tửu lâu bình thường khác.

Hoa Tinh và Mai Hương cùng bước vào tửu lâu, đón tiếp là một tên tiểu nhị, lốichừng hơn hai chục tuổi, mặt mũi sáng sủa. Tiểu nhị toét miệng cười nói: "Xinmời hai vị công tử tiểu thư vào, không biết các vị định ăn ở lầu nào? Bản điếmphân ra bốn tầng, càng lên cao càng tốt, đương nhiên giá cả cũng theo đó màđắt hơn. Tốt nhất là lầu bốn, không biết nhị vị công tử tiểu thư muốn dùng cơmở đâu ạ?"

Mai Hương nhìn Hoa Tinh, để cho hắn đưa ra chủ ý. Hoa Tinh nói: "Lầu bốn đi,đã đến đây đương nhiên phải nếm thủ nghệ tốt nhất của Anh Hùng lâu rồi. Tiểunhị ca dẫn đường đi."

Tiểu nhị vội dẫn Hoa Tinh và Mai Hương lên lầu bốn. Bắt đầu từ lầu trệt, HoaTinh xem xét tửu khách của tửu lầu, ở đây sinh ý hưng thịnh, kẻ ra người vào,lúc này lầu trệt đã ngồi đầy khách. Coi bộ toàn là thực khách bản địa. Trênlầu hai, người cũng ngồi quá nửa. Hoa Tinh lướt mắt rất nhanh, phát hiện đượckhông ít người võ lâm, đã chiếm gần nửa lầu hai rồi. Coi bộ thành Trường Annày thực là nơi ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây.

Rất lẹ đã tới lầu ba, nơi này tổng cộng chỉ có hai chục cái bàn, đã ngồi hếtbảy bàn rồi. Hoa Tinh nhìn một lượt, có bốn bàn là người võ lâm, e rằng muốnđến Anh Hùng lâu này cũng là vì kiếm danh. Lên tới lầu bốn, Hoa Tinh liếc mắtthấy chỉ có chín cái bàn. Lúc này đã ngồi năm bàn, xem ra sinh ý thực sự khôngtệ chút nào.

Ánh mắt Mai Hương chú thị vào bóng người mặc áo vàng nhạt, nhìn đến mức có vẻxuất thần. Nàng không ngờ sẽ gặp Hoa Sơn nhất phượng Thu Nguyệt ở đây, tronglòng có chút ngạc nhiên, cũng có chút cao hứng.

Hoa Tinh kiếm một bàn ngồi xuống, nhìn mắt Mai Hương nhẹ nhàng nói: "Đến bênnày ngồi, trước tiên nghỉ một lát đã." Mai Hương hồi lại tinh thần, vội vàngđi đến bên cạnh Hoa Tinh ngồi xuống. Hoa Tinh tùy ý điểm vài món rồi đưa chotiểu nhị, sau đó lẳng lặng tính toán số tửu khách ở năm bàn kia. Bạn đang xemtại TruyệnFULL - .TruyệnFULL

Trong năm bàn này có bốn bàn khiến cho Hoa Tinh hứng thú, ở bàn đầu tiên kỳthực là phái Hoa Sơn và phái Võ Đang, bọn họ đông người, tổng cộng ngồi hếthai bàn. Ngồi ở bàn thứ nhất là Ngô Hoa và Tôn Vân Long của phái Võ Đang, còncó Hoa Sơn nhất phượng Thu Nguyệt; Xuất Vân đạo trưởng, Lưu Phi và Trần Quangcủa Võ Đang. Hai người cuối cùng là Ngân Y Kiếm Khách Lâm Vân và Hàn Tâm KháchLãnh Vô Tình.

Trên bàn thứ hai có ba người, coi bộ ba người là chủ bộc. Người ở phía trên làvăn sĩ trung niên lối chừng ba mốt ba hai tuổi, tướng mạo bất phàm, bộ mặttrông có vẻ thư sinh, song mục trong sáng ẩn chứa thần quang, khóe miệng treolên nụ cười khẽ, biểu lộ tùy ý tự nhiên. Tả hữu hai bên là hai lão già uy mãnhchừng hơn năm chục tuổi, bốn con mắt lóe lên hàn quang bức người, đang ngồilặng im.

Bàn thứ ba có hai người, một nam một nữ, người nam trên dưới ba sáu ba bảytuổi, toàn thân bạch y, tướng mạo anh tuấn, trong mắt thần quang sung túc,hiển nhiên là một cao thủ. Người nữ ước khoảng hai sáu hai bảy tuổi, trênkhuôn mặt mỹ lệ có ba phần quyến rũ. Toàn thân quần áo màu xanh lục, phối hợphài hòa với thân thể nẩy nở mê người, thêm vào khuôn mặt mỹ lệ thực là mỹ diệusay hồn. Cặp thu thủy xuyên qua ý cười nhởn nhơ, dụ người không biết thế nàomà nói.

Bàn thứ tư ngồi một người mặc áo đen. Người này khoảng hai sáu hai mươi bảytuổi, vô cùng anh tuấn, có điều sắc mặt lạnh lẽo dị thường. Trên bàn đặt mộtcái ly hồn câu, đang lóe lên tơ tơ hàn quang. Hắc y nhân cúi đầu uống rượu mộtmình, nhìn không rõ ánh mắt của hắn.

Hoa Tinh dò xét người khác đồng thời người khác cũng dò xét bọn hắn. Đối vớiHoa Tinh, số người này không biết hắn, nhưng ở đây dường như có vài người biếtMai Hương. Trong đó có Hoa Sơn nhất phượng Thu Nguyệt nhận thức được MaiHương, lúc này thấy nàng, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười khẽ, đứng dậy hướngbên này đi tới.

Mai Hương nhìn Thu Nguyệt, ánh mắt hai người giao hội giữa không trung, nụcười đồng thời phù hiện trên mặt hai người. Những người cùng bàn Thu Nguyệtcũng đều nhìn Mai Hương, mỹ nữ trên "Bách Hoa Phổ". Trong mắt Lâm Vân lóe lênmột tia kỳ quang, lại đúng lúc bị Hoa Tinh nhìn thấy. Ánh mắt Hoa Tinh liềnthoáng qua ý cười tà dị, tựa hồ ám chỉ điều gì, đáng tiếc không người nàobiết.

Trên Anh Hùng lâu, Mai Hương và Thu Nguyệt tương ngộ, đối với Hoa Tinh mà nói,là tốt hay xấu? Có trời biết!

(*). Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận: đã biết không thể không nói, đã nóikhông thể không hết.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...