Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 127



Bóng đêm buông xuống, đèn lửa đã được thắp sáng, cảnh tượng của Lạc Dương hếtsức đẹp mắt. Hoa Tinh chỉ mới đến đây trong thời gian vài ngày nhưng đã xảy ravô số chuyện, trong đó phải nhắc đến Thông Thiên Môn ở Lạc Dương. Thông ThiênMôn hùng cứ Trung Nguyên, thực lực cường đại, nhưng khi Hoa Tinh xuất hiện,đầu tiên Lý Dục bị Vạn Trọng Sơn giết chết, kế đó Tổng hộ pháp Quan Thiên Bắcchết trong tay Hoa Tinh. Hơn nữa Thông Thiên Môn tranh đoạt hộp gấm cũng đãthiệt hại không ít cao thủ, thực lực bị tổn thương nặng nề, chỉ còn lại một ítngười vô dụng mà thôi.

Nhưng hôm nay, Thông Thiên Môn chủ Lý Bất Hối muốn giết Hoa Tinh báo thù, đãtập trung thuộc hạ lợi hại nhất, ba người hợp công Hoa Tinh, vốn tưởng rằng cóthể giết chết Hoa Tinh, ai mà biết kết quả của cuộc chiến lại ngược lại, khiếncho Thông Thiên Môn lâm vào tuyệt cảnh, Lý Bất Hối trọng thương đào tẩu, cáccao thủ còn lại đều bị Hoa Tinh giết sạch, Thông Thiên Môn đại thương nguyênkhí, cơ hồ không thể gượng dậy nổi nữa.

Trong toàn thành Lạc Dương, ngoại trừ Thông Thiên Môn thì Phi Ưng Giáo, TuyệtThiên Môn cũng hao binh tổn tướng khiến cho tình thế của Lạc Dương lúc này hếtsức phức tạp. Nơi này liên tục xuất hiện cao thủ có cấp bậc Thiên bảng, lạikhiến cho tình hình càng thêm quỷ dị thần bí. Thần Châu Ngũ Dị, Long Vũ bí ẩn,bạch y thiếu nữ che mặt, Thiết Chiến, còn có Ám Ưng Nhất Hào chết bởi HoaTinh, tổng cộng mười cao thủ cấp bậc Thiên bảng có mặt trong thành Lạc Dương,chuyện này thực sự làm cho người ta giật mình. Ngoại trừ Ám Ưng Nhất Hào đãchết thì trong thành Lạc Dương vẫn còn chín cao thủ có cấp bậc Thiên bảng, hếtthảy đều mơ hồ tiết lộ một mối quan hệ không tầm thường, khiến ọi chuyện càngtrở nên phức tạp hơn trước.

Đơn thuần chỉ một cuộc thi hoa mẫu đơn đã dẫn xuất vô số cao thủ, một cái hộpgấm đã dẫn đến vô số phân tranh. Võ lâm thật sự là một nơi cạnh tranh khốcliệt, chỉ cần một khoảnh khắc lơi lỏng cũng có thể lâm vào tử địa.

Mẫu Đơn các.

Lúc này Tô Ngọc đang ở trong phòng Hoa Tinh, chuyên tâm theo Hoa Tinh học võ.Hoa Tinh cẩn thận truyền thụ cho Tô Ngọc Bách Nhu thần công, hắn muốn sớm giúpTô Ngọc có năng lực tự vệ, tương lai đối mặt cường địch thì mới hữu dụng. NhìnTô Ngọc nhắm mắt vận khí, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra nét tươi cười. Tô Ngọc thôngminh vô cùng, đối với võ công thì thông minh thiên phú vô song. Chỉ gần haingày đã có thể vận dụng được Bách Nhu thần công. Mặc dù đại bộ phận chân khívẫn chỉ có thể vận hành trong cơ thể, nhưng trong hai ngày mà đã có thành tựunhư vậy thì Hoa Tinh đã thập phần mãn nguyện. Với tiến bộ như vậy thì chỉ mườingày là Tô Ngọc đã có thể cùng người khác động thủ, tuy nhiên đó không phải làmục đích của Hoa Tinh, mục đích của hắn chính là hy vọng Tô Ngọc có thể tu tậpthật tốt nội công, tương lai có thể gảy hết được "Vong Hồn Huyết Dẫn", khi đócó thể ngăn cản được tất cả công kích của địch nhân.

Tô Ngọc mở mắt nhìn Hoa Tinh mỉm cười, trong ánh mắt mang theo một chút kinhhãi. Tô Ngọc cười nói:

"Hoa đại ca, muội cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, có một dòng khí lưu kỳlạ lưu chuyển trong thân thể, mỗi khi di chuyển đến đâu thì chỗ đó cảm thấythoải mái vô cùng, toàn thân tràn ngập khí lực, thần là kỳ diệu! Đây là nộicông sao? Ảo diệu thật.

Hoa Tinh dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng nói:

"Đây là nội công, cũng có thể là chân khí, có thể tăng cường tuổi thọ, thânthể khỏe mạnh. Tốc độ tiến triển của muội rất nhanh, chỉ cần chăm chỉ luyệntập thì trong nửa tháng có thể phân cao thấp cùng Hương nhi, ba tháng nữa cóthể đuổi theo Ám Vũ. Cố gắng lên, sau khi luyện thành thì có thể gảy hết khúcđàn mà mẫu thân muội dạy uội, khi đó muội sẽ hiểu được khúc nhạc đó đại biểucho thứ gì. Bây giờ muội cứ tập luyện, ta đi xem mọi người thế nào." Nói xongcười một tiếng, quay người rời khỏi.

Ra cửa phòng, Hoa Tinh trước sau đi đến phòng của chúng nữ nhìn một chút. ÁmVũ đang cùng Ám Nhu và tỷ muội Đồng Tâm nói chuyện với nhau. Mai Hương vàThượng Quan Yến ở chung một chỗ, Trần Lan đang nghỉ ngơi. Hoa Tinh đến phòngLãnh Như Thủy, khẽ mở cửa phòng, nhìn Lãnh Như Thủy, cười nói:

"Sao chưa nghỉ ngơi, không mời ta vào ngồi sao?

Lãnh Như Thủy nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt lộ ra sự khó xử, khẽ mở miệng nói:

"Ta chỉ sợ người vào xảy ra chuyện, cho nên cứ đứng đó có lẽ sẽ an toàn cho tahơn." Nói xong nhìn đi nơi khác, không dám nhìn ánh mắt của Hoa Tinh.

Hoa Tinh nghe vậy cười nói:

"Thì ra ta trong lòng của cô lại như thế, thật là thất vọng quá đi! Ta hỏi cônhé, nếu bây giờ ta muốn chiếm đoạt cô thì nơi này có an toàn hay không?" Ánhmắt Hoa Tinh lóe ra quang hoa màu đen đầy tà dị, hết sức mê người, tiến lênmột chút, không để cho Lãnh Như Thủy tránh né đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn củanàng, khuôn mặt anh tuấn lấn sát đến mặt nàng, ánh mắt chứa đựng thâm tình,không cho nàng trốn tránh.

Lãnh Như Thủy lộ ra vẻ kinh hoàng, thanh âm run rẩy nói:

"Hoa Tinh, không nên, mau buông tay ra, không thể như vậy được." Thân thể LãnhNhư Thủy cực lực vùng vẫy, muốn thoát khỏi tay Hoa Tinh, thoát khỏi ánh mắtđầy quyến rũ của hắn.

Hoa Tinh khẽ dùng sức siết chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, mỉm cười bằngánh mắt, nói:

"Tại sao không thể, ta thích như thế thì sao? Không lẽ nàng vẫn nghĩ sẽ trốntránh như vậy mãi sao? Nàng hãy nhìn mắt ta mà trả lời đi!" Hoa Tinh vừa nóivừa ôm lấy nàng đi vào, xoay người lại hất cánh cửa vào, ôm thân thể mềm mạicủa Lãnh Như Thủy đi đến đặt nàng lên giường, nhìn đăm đăm vào mặt nàng, đầyvẻ yêu thương.

Lãnh Như Thủy trong lòng mâu thuẫn vô cùng, thân thể cực lực vặn vẹo phản đối,nhưng nàng vẫn hiểu được nếu cứ thế này thì sẽ có kết quả gì xảy ra. Hoa Tinhmỉm cười, khẽ áp ngực vào người nàng, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ma xát donàng giãy giụa gây ra, một cảm giác hưng phấn xuất hiện, ánh mắt lộ ra nét dụctình. doc truyen tai . Lãnh Như Thủy vẫn cực lực phản đối như trước, nhưngnàng chợt nhận ra thân thể hai người đang được cọ xát với nhau theo chuyểnđộng của nàng, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ hưởng thụ của Hoa Tinh, bất giácnàng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Lãnh Như Thủy mở miệng nói:

"Hoa Tinh, ngươi mau buông ta ra, không nên làm vậy. Ta chỉ mới biết ngươi vàingày, ngươi không thể làm vậy với ta, thật sự không thể." Hoa Tinh ngăn bàntay nàng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Lãnh Như Thủy, kề sátkhuôn mặt, hít lấy mùi hương từ hơi thở của nàng.

Nhìn đôi môi đỏ mọng mê người chỉ cách mình một tấc, Hoa Tinh cười nói:

"Như Thủy, mặc dù chúng ta chỉ mới biết nhau vài ngày nhưng ta tin rằng nànghiểu được tâm ý của ta, đồng thời nàng cũng hiểu được con tim của nàng muốn gìkia mà. Chúng ta cả đời này sẽ nhất định không chia cắt, đó chính là duyênphận của chúng ta. Nếu nàng thực sự không muốn ta tiếp cận thì khi nãy đã sớmkêu thét lên rồi, nhưng nàng không làm vậy, điều này nói lên chuyện gì? Khôngcần phải nói ra, ta sẽ đoạt được cả trái tim và thân thể nàng, trở thành namnhân duy nhất của đời nàng.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lãnh Như Thủy, Hoa Tinh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏmọng của nàng. Chuyện Hoa Tinh suy nghĩ đã thật lâu, cuối cùng đã được toạinguyện, có thể ung dung nhấm nháp hương vị tuyệt vời của nụ hôn. Hoa Tinh hưngphấn hưởng thụ nụ hôn, chiếc lưỡi, đôi môi đều linh hoạt vô cùng, không chonàng một cơ hội tránh né.

Lãnh Như Thủy toàn thân kinh hãi, run lên nhè nhẹ, nhưng rất nhanh chóng cảmthấy toàn thân vô lực, xụi lơ trong vòng tay của Hoa Tinh, khẽ mở mắt nhìn namnhân bá đạo trên người mình. Lãnh Như Thủy cũng không hiểu được tại sao nànglại dễ dàng bỏ đi ý định kháng cự như vậy, mặc cho hắn ngang nhiên xâm nhậpthân thể mình. Bất quá nhìn ánh mắt quyến rũ mê hồn của hắn lại khiến cho LãnhNhư Thủy muốn hận hắn cũng không thể hận được, chỉ đành tự trách mình không đủkiên nghị, để hắn dễ dàng công phá hàng phòng ngự, rơi vào võng tình của hắn.

Trong mắt Hoa Tinh tràn đầy vẻ yêu thương, miễn cưỡng rời đôi môi đỏ mọng,ngắm nhìn nàng, dịu dàng nói:

"Như Thủy thật là ngọt ngào đến mê người, thật là hấp dẫn Hoa Tinh ta, ta sẽvĩnh viễn giữ nàng ở bên mình, thương yêu nàng, biến nàng trở thành kiều thêcủa Hoa Tinh ta, cả đời sẽ làm cho nàng hạnh phúc. Nàng có nguyện ý trao thâncho ta không? - Dứt lời lại hôn môi nàng.

Lãnh Như Thủy sắc mặt đỏ bừng, thân thể rung lên, bộ ngực bị thân thể Hoa Tinhép chặt, bị hắn chậm rãi thưởng thức sự mềm mại nóng bỏng của mình. Giờ phútnày trong lòng nàng rối loạn cực kỳ, lúc này nàng mới hiểu được vì sao LiênPhượng lại rơi vào tay Hoa Tinh, với bộ dáng của Hoa Tinh lúc này, sợ rằngkhông có nữ nhân nào có thể thoát khỏi vòng tay hắn, hắn vừa dịu dàng, ngọtngào, vừa vô lại, bá đạo, làm cho các nàng bất tri bất giác rơi dần vào mê hồntrận của hắn.

Lãnh Như Thủy khó khăn lắm mới dời được khỏi nụ hôn của Hoa Tinh, xấu hổ nói:

"Ngươi thật là bại hoại, khi dễ nữ nhân. Ngươi bá đạo như vậy, có cho người tacơ hội nào không? Ngươi vô lại như vậy, cho dù ta không muốn thì ngươi cũng cóbuông ta ra không?" Nói xong liếc mắt u oán nhìn hắn, tựa hồ muốn trách hắn đãlấn đến quá mau.

Hoa Tinh vừa hưởng thụ cảm giác mềm mại đầy đặn của ngực nàng, trên mặt trànđầy vẻ si mê, cười nói:

"Vẻ mặt của nàng lúc này giống hệt tiểu cô nương ba tuổi vậy, xinh đẹp cực kỳ,ta đương nhiên không nỡ buông nàng ra. Nữ nhân xinh đẹp như vậy cầm đèn đi tìmcũng không thể thấy, bởi vậy khi ta tìm được thì cho dù thế nào cũng phải cướicho được, nàng nghĩ thế có đúng không? Hè hè, bây giờ để ta xem tiểu cô nươngba tuổi này có đã lớn hay chưa?" Nói xong ánh mắt lộ ra vẻ dâm đãng, nhìn songnhũ cao vút của nàng. xem tại

Lãnh Như Thủy rúng động, hiểu được hàm ý trong lời nói của Hoa Tinh, vừa thẹnvừa không muốn phản kháng, mâu thuẫn vô cùng. Hoa Tinh khẽ nhỏm dậy, rời khỏithân thể nàng một chút, ánh mắt nhìn đăm đăm vào ngực nàng, tay phải buông taynàng, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt đẹp như ngọc của nàng, thuận thế lướt xuốngdưới ngực. Lãnh Như Thủy mặt đỏ ửng, ánh mắt bối rối, tả thủ nắm lấy tay HoaTinh, run giọng nói:

"Hoa Tinh, không nên như vậy. Ngươi cho ta thêm một thời gian nữa được không?Chúng ta biết nhau trong thời gian quá ngắn, ta muốn nghĩ kỹ một chút.

Hoa Tinh mỉm cười nói:

"Như Thủy, mau nghe lời ta, buông tay ra để ta thưởng thức tư vị của nàng mộtchút, nhất định là mỹ diệu lắm, chỉ ngắm nhìn cũng đã biết nếu được nắm trongtay thì cảm giác sẽ sảng khoái vô cùng." Nói xong lại cúi đầu hôn lên đôi môiNhư Thủy, triển khai công kích nàng một cách nhẹ nhàng. Cảm giác được tả thủcủa nàng đã dần trở nên vô lực, trong mắt Hoa Tinh lộ ra tia đắc ý, hữu thủđột nhiên vùng ra, nắm lấy nhũ phong cao ngất. Cảm giác đầu tiên khi vật mềmmại đó rơi vào tay chính là vừa tròn vừa cao, đầy sức đàn hồi, sung sướng vôcùng. Song nhũ của Như Thủy không lớn như Trần Lan, nhưng so với Mai Hương thìlớn hơn một chút, tương đương với Ám Vũ, cầm trong tay thì cảm giác tuyệt vờivô cùng. Cảm giác được thân thể Như Thủy đã trở nên kinh hãi, trong đầu HoaTinh chợt xuất hiện một ý niệm, làm cho hắn thập phần cao hứng.

Thân thể Lãnh Như Thủy chấn động, cực lực giãy giụa muốn thoát khỏi ma trảocủa Hoa Tinh. Đáng tiếc, Hoa Tinh vẫn cứ như không, ma trảo xoa nắn ngọc nhũcủa nàng muôn hình vạn trạng, làm sao có thể dễ dàng để nàng thoát được. NhưThủy giãy giụa một lúc thì vô lực, tùy ý để Hoa Tinh điều phối.

Lúc này Hoa Tinh buông tay ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của nàng, tronglòng tự hỏi đêm nay có nên đoạt lấy tấm thân của nàng hay không. Từ thân thểvà phản ứng của nàng thì xem ra giống hệt Liên Phượng, chưa từng bị nam nhânnào chạm qua, thật là ngoài dự liệu của hắn. Lẳng lặng cảm thụ bộ ngực xử nữco dãn, khóe môi Hoa Tinh khẽ nhếch lên, trong mắt đã có quyết định.

Khẽ nằm xuống bên cạnh Lãnh Như Thủy, Hoa Tinh ôm lấy nàng, hữu thủ vuốt vengọc thỏ trắng muốt, tả thủ mơn man trên khuôn mặt nàng, ánh mắt tràn đầy thâmtình, dịu dàng nói:

"Thời gian mặc dù chỉ có vài ngày, nhưng nàng nhất định hiểu rõ ta. Ta làngười thế nào, tin rằng nàng đã có kết luận trong lòng. Về phần nàng đối vớita thế nào, mặc dù ta không dám chắc mười phần nhưng ta tin rằng ta có vị trítrong lòng nàng, nếu không thì tại sao mỗi khi nàng nhìn ta thì ánh mắt lại lộra vẻ u oán buồn bã? Chúng ta gặp nhau có lẽ cũng là do thiên ý, nếu không thìvì sao lại gặp nhau đây? Nếu nàng nghĩ chúng ta gặp nhau trong thời gian quángắn, thì ta tạm thời sẽ cho nàng thêm thời gian, nhưng ta tin rằng cuối cùngnàng cũng sẽ quay vào lòng ta, cam tâm tình nguyện đi theo ta." Nói xong khẽhôn nàng một cái, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nàng.

Thân thể Lãnh Như Thủy khẽ cựa quậy, bàn tay nhỏ bé gỡ hữu thủ Hoa Tinh ra,đáng tiếc là không có tác dụng. Nghe Hoa Tinh nói xong, nàng cũng có chút ngẩnngơ, nghĩ không ra Hoa Tinh lại nói như vậy. Bản thân nàng đã hoàn toàn nằmtrong tay hắn, đột nhiên hắn lại nói ra sẽ buông tha cho nàng, thật sự làkhông thể đoán ra tâm ý của hắn. Nhìn tay phải hắn đang làm chuyện xấum, thoảimái vuốt ve mông mình, trong khi ánh mắt lại tràn đầy thâm tình, Lãnh Như Thủykhẽ thở dài một tiếng, Hoa Tinh này thật là…tà dị vô cùng, luôn làm cho ngườita đoán không ra, đang muốn hận hắn thì hắn lại đột nhiên chính trực, khiếncho nàng vừa yêu vừa hận, bị hắn thật sự quyến rũ.

Lãnh Như Thủy bẽn lẽn muốn đẩy hắn ra nhưng toàn thân vô lực, chỉ đành mặc hắnchiếm hết tiện nghi, đành thở dài nói:

"Chúng ta chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, tại sao ngươi lại không buông tha cho ta?Mỗi lần nhìn ánh mắt của ngươi đều khiến cho ta trong lòng rối loạn, muốn trốntránh ngươi nhưng lại không nỡ rời đi. Nụ cười của ngươi luôn tràn ngập sự hấpdẫn, tràn ngập tà dị, hành vi của ngươi lại mang vài phần tà khí, nhưng lại vôcùng hấp dẫn người khác. Ta thật không biết trên người ngươi có ma lực gì màkhông thể nào quên được ngươi. Mỗi khi ta muốn rời đi thì ngươi lại xuất hiện,hấp dẫn ta, khiến cho ta không thể bỏ đi. Ta nói thật là trong lòng ta cảmthấy sợ ngươi, sợ ngươi nhiễu loạn trái tim, cuộc sống ta, sợ bị ngươi khiếncho lâm vào lưới tình không thể nào thoát ra. Chuyện đó ta thực sự không muốn,đáng tiếc, ông trời luôn không chiều theo ý người." Giọng nói của Lãnh NhưThủy có chút u oán, tiết lộ hoàn toàn cõi lòng của nàng. Bất qua nàng đã sớmrơi vào lưới tình của hắn, nhưng nàng xuất thân là một nữ nhân tôn nghiêm,không muốn thừa nhận mà thôi.

Hoa Tinh thu hồi hữu thủ, hai tay ôm lấy người nàng, khẽ nói:

"Nếu đã gặp nhau thì hết thảy đều tùy tâm, dũng cảm đối mặt với tình yêu củachính mình, như vậy mới có thể vui sướng cả đời, hiểu chưa? Bây giờ ta khôngmuốn nói thêm cái gì nữa, thời gian sẽ trả lời cho tấm lòng thành của ta, tinrằng nàng cũng sẽ hiểu được tâm ý của ta. Hoa Tinh ta cũng không phải là ngườichỉ chuyên tâm một mối, ta là một người đa tình. Nhưng ta có thể làm được mọithứ, ta có thể khiến ọi nữ nhân của ta hạnh phúc, như vậy ta đã hài lòng. Cảđời này ta có rất nhiều nữ nhân, nhưng ta đều yêu thương các nàng như nhau,tin rằng các nàng có thể hiểu được. Tối nay ta sẽ buông tha cho nàng, tin rằngtương lai nàng sẽ hiểu được chân tình của ta, tự giao trái tim nàng cho ta.

Ngữ khí thản nhiên nhưng lại chứa đựng thâm tình vô hạn, khiến cho Lãnh NhưThủy nhất thời trầm tư. Căn phòng nhất thời trở nên an tĩnh, chỉ có thể ngheđược nhịp đập của hai con tìm mà thôi. Nhìn Hoa Tinh, ánh mắt Lãnh Như Thủysáng lên, ôn nhu nói:

"Hy vọng ta có có thể bị chân tình của ngươi mê hoặc, như vậy ta mới có lý dođể buông trải trái tim ta ra, có lẽ khi đó ta mới có thể chính thức thuộc vềmình. Hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng, ta sẽ cẩn thận lưu tâm.

Hoa Tinh mỉm cười, đứng dậy nhìn nàng nói:

"Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, tương lai không xa, nàng sẽ thuộc về chính mình."Nói xong hôn nàng một cái, sau đó rời khỏi, để lại Lãnh Như Thủy nằm một mìnhtrên giường ngơ ngẩn. Lãnh Như Thủy nhìn về phía cửa phòng, Hoa Tinh từ đótiến đến, lại từ đó đi ra, chỉ đơn giản ra vào nhưng lại khiến ối quan hệ củahai người rõ ràng hơn rất nhiều. Nàng cũng hiểu nếu Hoa Tinh tiến vào cánh cửađó thêm một lần nữa thì nàng cũng sẽ không tìm ra lý do để cự tuyệt. Bởi vìtrái tim của nàng từ lúc này đã hoàn toàn bị hắn chiếm đoạt, chẳng qua nàngkhông thừa nhận mà thôi.

Nhìn thoáng qua Dạ Phong trên nóc nhà, Hoa Tinh mỉm cười, quay trở về phòng.Hắn không kinh động đến Dạ Phong, bởi vì hắn hiểu được tâm tính của Dạ Phong,lúc này Dạ Phong không muốn bị ai làm phiền. Hoa Tinh cũng không vấn an LiênPhượng và Đường Mộng, bởi hắn biết được có một số chuyện hắn đã làm quá mau,chuyện của Lãnh Như Thủy đêm nay là một ví dụ. Bây giờ trong số các nàng thìchỉ còn Đường Mộng là chưa từng tiếp xúc thân mật với hắn, nhưng Hoa Tinh tinrằng hắn cũng sẽ nắm chắc được nữ nhân tâm cao khí ngạo đó.

Nằm trên giường, Hoa Tinh nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thờigian này, nghĩ đến những nữ nhân bên cạnh, bắt đầu từ Mai Hương cho đến TôNgọc, tỷ muội Đồng Tâm..Hắn nhịn không được lộ ra vẻ đắc ý, sau cùng thở dàinhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện lên hai người, chính là Thượng Quan Yến vàTrương Tuyết. Không biết tại sao mỗi khi nhớ đến các nàng thì Hoa Tinh lại cảmthấy mê hoặc không giải thích được, có lẽ là vì mối quan hệ với các nàng khôngthể tiến tới?

Nhớ đến Thượng Quan Yến, Hoa Tinh lại nhịn không được mỉm cười, nhớ đến hailần vuốt ve song nhũ mềm mại của nàng, cảm giác sảng khoái vô cùng. Cả hai lầnThượng Quan Yến đều vừa thẹn vừa vội, không thể mở miệng được, ngẫm lại thậtlà buồn cười. Đối với tính cách tinh nghịch của Thượng Quan Yến, Hoa Tinh hếtsức thích thú, nàng luôn tỏ ra chống đối hắn, nhưng mỗi lần như vậy lại khôngthể thực hiện được, nghĩ vậy mà Hoa Tinh cười phá lên.

Về phần Trương Tuyết của Hoa Sơn, có lẽ bởi vì thân phận của nàng nên khiếncho Hoa Tinh có loại cảm giác muốn được chiếm lấy nàng, nhưng rồi lại khôngdám thực hiện. Thân phận của Trương Tuyết đối với hắn mà nói thì cực kỳ đặcbiệt, đó là nữ nhân mà hắn không thể động tà niệm. Cũng có thể vì thế mà khiếncho Hoa Tinh càng cảm thấy hấp dẫn, khiến cho dục vọng trong lòng hắn đối vớiTrương Tuyết mạnh mẽ hơn với các nữ nhân bình thường khác rất nhiều. Có lẽ đócũng chính là tâm lý của nam nhân.

Suy nghĩ một lúc, Hoa Tinh đột nhiên ngồi dây. Nếu nghĩ đến nàng thì đi gặpnàng, cần gì phải dày vò chính mình?" Ra cửa, nhìn thoáng qua Dạ Phong trênmái nhà, thân thể Hoa Tinh phiêu khởi, vô thanh vô tức đi về hướng Đông, rấtnhanh biến mất trong bóng đêm.

Gió đêm xào xạc mang theo thanh âm của côn trùng vang lên. Dưới ánh trăng,cảnh sắc Lạc Dương trong đêm đẹp vô cùng, thế nhưng ẩn tàng trong vẻ đẹp đó làvô số chuyện kinh thiên động địa. Việc làm của Hoa Tinh lúc này sẽ mang đếncho hắn trong tương lai kết cục như thế nào? Có lẽ sẽ khiến cho kẻ khác giậtmình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...