Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 123



Tửu lâu lúc này náo nhiệt vô cùng, đám người Hoa Tinh ăn ăn uống cũng đã gầnxong, Thượng Quan Yến thích vẻ náo nhiệt, muốn rời đi. Lúc này mọi người đềunhìn Hoa Tinh, chờ hắn đưa ra quyết định, nhưng Hoa Tinh lại nhìn chằm chằmvào hán tử cao lớn chừng ba sáu ba bảy tuổi ngồi trong góc phòng, ánh mắt lóera vẻ cao thâm khó lường.

Nhìn chúng nữ nóng lòng muốn rời đi, Hoa Tinh mỉm cười nói:

"Được rồi, không cần nóng vội, ăn xong phải nghỉ ngơi một chút mới tốt chothân thể. Mọi người trước tiên cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, không cần phảihoảng hoảng hốt hốt như vậy. Đại sư, các vị nếu có việc thì cứ rời đi trước,lát nữa chúng ta sẽ gặp lại sau." Nói xong, mỉm cười nhìn ba người Từ Vân.

Từ Vân chậm rãi nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm

"Vậy Hoa thiếu hiệp cứ ngồi lại, chúng ta sẽ đi trước một bước, lát nữa gặplại, cáo từ." Dứt lời cùng Ngọc Chân Tử, Trương Tuyết đứng dậy rời đi. Trướckhi đi, Trương Tuyết liếc mắt nhìn Hoa Tinh một cái, vẻ mặt thập phần phứctạp, tựa hồ ẩn chứa chuyện gì khó xử.

Chúng nữ nhìn Hoa Tinh, không rõ hắn tiếp tục ở lại tửu lâu là có mục đích gì?Thượng Quan Yến đợi cho người của tam phái rời đi, mở miệng hỏi:

"Đại ca, sao lại ở đây, ăn đã xong, bây giờ đã no cơm ấm cật, ngồi ở đây làmgì nữa? Không lẽ còn muốn ăn nữa? Nhìn thân thể của huynh cũng đâu có phì lũlắm đâu, làm sao mà ăn nhiều thế được?" Nói xong Thượng Quan Yến nhìn Hoa Tinhnhư nhìn một con quái vật lạ mắt, dáng vẻ tinh nghịch vô cùng, chúng nhân đềukhông nén được cười phá lên, lão đạo là kẻ cười nhiều nhất, tựa hồ rất caohứng.

Hoa Tinh nhìn Thượng Quan Yến, cười nói:

"Cô thật là to gan, ngay cả ta cũng dám trêu chọc, bây giờ tạm tha cho cô, látnữa trở về sẽ thu thập cô sau. Còn những người khác nữa, dám cười cợt ta, látnữa đừng hòng ai chạy thoát." Dứt lời ánh mặt lộ ra vẻ dâm đãng tà dị, chúngnữ nhìn thấy đều thầm kêu không ổn.

Hoa Tinh mỉm cười, cầm một chén rượu, đứng dậy đi đến phía hán tử vạm vỡ vừamới đến. Đến lúc này mọi người mới hiểu thì ra Hoa Tinh cố ý lưu lại đây là vìhán tử cao lớn kia.

Hoa Tinh đi đến trước mặt hán tử đó thì ngồi xuống, dáng vẻ giống hệt như đigặp một vị bằng hữu. Thiết Chiến lẳng lặng nhìn Hoa Tinh, ánh mắt mang theo vẻlạnh lùng, ngồi im không mở miệng. Hoa Tinh mỉm cười cất lời:

"Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt có đúng không? Lần đầu là ở sơn trangthần bí kia, các hạ hẳn không quên nhanh như vậy chứ?

Thiết Chiến nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư, cẩn thận nhìn kỹ đốiphương một lúc mới mở miệng nói:

"Ngươi là ai, vì sao đến đây?

Hoa Tinh cười nói:

"Ta ư? Ta đến từ Phượng Hoàng thư viện, tên là Hoa Tinh, hẳn các hạ đã nghequa? Các hạ đến đây có việc chi, còn chưa thỉnh giáo, có thể nguyện ý cho biếtđược không?" Dứt lời mỉm cười nhìn đối phương, khuôn mặt mang theo tiếu ý đầyvẻ kỳ quái.

Thiết Chiến nghe vậy, thần sắc biến động lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn nhìn HoaTinh, thấp giọng nói:

"Nghĩ không ra Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh danh dương tứ hải lại là ngươi,chuyện này thật khiến cho ta giật mình. Ta tên Thiết Chiến, chỉ là người vôdanh tiểu tốt mà thôi.

Hoa Tinh mỉm cười nói:

"Thì ra là Thiết Chiến huynh, huynh đến đây cũng là đế tìm người, có đúngkhông? Nếu ta đoán không sai thì người đó hiện ở ngay trong thành Lạc Dương,chỉ có điều hành tung hiện nay có phần thần bí." Nói xong thản nhiên cười, vẻmặt đầy tự tin, tựa hồ nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Thiết Chiến.

Thiết Chiến vẫn giữ được vẻ lạnh lùng của mình, bất quá ánh mắt đã thoáng daođộng, nhìn Hoa Tinh, Thiết Chiến nói:

"Ngươi dám chắc người ta muốn tìm là người ngươi nhắc đến? Chưa chắc đã là nhưvậy, có thể suy đoán của ngươi đã sai.

Hoa Tinh nói:

"Hiếm khi có thể gặp nhau như hôm nay, ta sẽ nói cho các hạ một tin tức miễnphí. Thần Châu Ngũ Dị đã tập trung ở Lạc Dương, người mà các hạ muốn tìm hẳnlà một trong Thần Châu Ngũ Dị, lão đại Huyết Nga Lão Quái, có đúng không?Ngoài Thần Châu Ngũ Dị thì người của Độc Long cốc cũng đã đến, hiện đang ởtrong thành Lạc Dương.

Thiết Chiến biến sắc, vẻ mặt có chút kinh dị, nói:

"Không nghĩ ra bọn chúng cũng đã đến, có lẽ xuất hiện cùng một lúc. Hoa Tinh,ngày hôm nay ngươi báo cho ta biết chuyện này, Thiết Chiến tất ghi tạc tronglòng, ngày khác nhất định sẽ hồi đáp, đa tạ.

Hoa Tinh cười nói:

"Tứ hải giai huynh đệ, ta đến đây, bởi vì ta hiểu được các hạ là một người cóthể kết giao thành bằng hữu. Cho nên ta báo cho các hạ biết, chủ ý còn lại làtùy các hạ, tin tưởng chúng ta còn có thể gặp lại sau này. Ta đi trước, các hạcứ chậm rãi dùng cơm, nếu có thời gian thì đến Mẫu Đơn các tìm ta, Hoa Tinhluôn hoan nghênh. Cáo từ." Dứt lời đứng dậy quay người đi.

Thiết Chiến nhìn theo lưng Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị, nét mặt trầmngâm. Nhìn nhóm người Hoa Tinh rời khỏi, Thiết Chiến khẽ thở dài, lẩm bẩm:

"Đáng tiếc là bên người ngươi có quá nhiều nữ nhân, nếu biết ta, có lẽ ngươisẽ phải thương tâm." Ngữ khí thản nhiên, tựa hồ ám chỉ huyền cơ khó đoán.

Nhóm người Hoa Tinh quay trở lại hoa hội, tiếp tục theo dõi cuộc thi. Buổichiều nay sẽ từ hai mươi chọn ra mười lăm, mười lăm chọn ra mười, tổng cộnghai vòng đấu. Sau khi chọn ra được mười chậu thì ngày mai sẽ tiến hành vòngđấu cuối cùng, chọn ra tam cường, kết thúc cuộc thi.

Chúng nữ bên cạnh Hoa Tinh, ngoại trừ Diêu Ngọc Anh thì mọi người đều đặt hếttâm tư vào trận đấu. Trong lòng Hoa Tinh kỳ thật cũng không quá đặt vào trậnđấu, suy nghĩ của hắn hiện nay hoàn toàn đặt vào mấy nhân vật đặc thù đang cómặt ở hiện trường. Trong đó người khiến cho hắn chú ý nhất chính là nữ tử bạchy che mặt. Hoa Tinh lúc này đã đoán ra thân phận của nàng, bất quá hắn lạikhông dám khẳng định một cách chắc chắn.

Ngay trước khi cuộc thi diễn ra một khắc, đệ tử của thư viện đã đến, thông báocho Diêu Ngọc Anh vài câu, Diêu Ngọc Anh nhất thời biến sắc, vội đến bên HoaTinh, ánh mắt lộ ra vẻ bi thương, kéo chéo áo của Hoa Tinh.

Hoa Tinh quay đầu lại nhìn nàng, sắc mặt thoáng thay đổi, thấp giọng nói:

"Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại mang theo vẻ mặt như vậy?" Hoa Tinh nhìn thấynét mặt bi thương của Diêu Ngoc Anh, hiểu được đã có chuyện phát sinh, hơn nữalà chuyện không hề nhỏ.

Diêu Ngọc Anh kéo Hoa Tinh sang một bên, kề sát tai hắn nói nhỏ một lúc. Chỉthấy từ mắt Hoa Tinh bắn ra một đạo quang hoa lạnh lùng vô cùng, trên thân thểcũng tỏa ra một khí tức cuồng bạo, khiến cho không khí tứ phía nhất thời nhưngưng kết lại, vẻ mặt phẫn nộ vô cùng.

Nhìn về phía chân trời, Hoa Tinh nghiêm mặt, thần sắc lộ ra vẻ âm trầm lạnhlẽo, nhìn chúng nữ ở xung quanh, chỉ thấy các nàng đều đang hưng phấn hò hétcổ vũ cho cuộc thi, hoàn toàn không để ý đến việc khác nữa. Hoa Tinh quay vềphía lão đạo khẽ ngoắc lão lại. Lão đạo tiến đến gần, Hoa Tinh nghiêm mặt nói:

"Lão đạo, bây giờ ta có việc phải đi xử lý một lát, an toàn nơi này ta đặthoàn toàn vào lão và Dạ Phong, hy vọng hai người giúp ta quan khán nơi này,tuyệt không thể để xảy ra sai sót. Trong chúng nữ thì Ám Nhu và Tô Ngọc khôngbiết võ công, Đồng Ý lại đang thụ thương, cho nên khi ta rời đi thì giao lạihết mọi chuyện cho lão và Dạ Phong xử lý. Tạm thời cũng không cần nói cho cácnàng biết, ta sẽ nhanh chóng trở về. Lão và Dạ Phong, Cô Ngạo nên thương lượngmọi chuyện cho thật cẩn thận. Nếu gặp phải cường địch thì nhớ cầu viện ThiếuLâm, bọn họ tất sẽ hỗ trợ." Nói xong liếc mắt nhìn mọi người một cái, quayngười đi cùng Diêu Ngọc Anh.

Lão đạo biến sắc, vừa rồi lão rõ ràng cảm nhận được Hoa Tinh đã xảy ra biếnhóa, hẳn là đã xảy ra chuyện lớn, nếu không Hoa Tinh sẽ không tỏ ra tức giậnnhư vậy. Hắn đi chuyến này sợ rằng sẽ có không ít người gặp phải tai ương.Nghĩ đến đây, lão đạo ngầm kéo Cô Ngạo và Dạ Phong lại hội ý, nói nhỏ:

"Hoa Tinh có chuyện rời khỏi nơi này, hắn muốn chúng ta bảo vệ chúng nữ antoàn. Bắt đầu từ lúc này chúng ta phải cẩn thận cực kỳ. Nhìn dáng vẻ phẫn nộcủa hắn trước khi rời đi thì sợ rằng thư viện đã xảy ra chuyện lớn nên hắn mớitức giận như vậy, bất quá việc này tạm thời không nên nói cho chúng nữ, cứ đểcho các nàng thoải mái xem cuộc thi. Nơi này sẽ hoàn toàn do chúng ta phụtrách.

Cô Ngạo và Dạ Phong nhìn nhau gật đầu, sau đó trầm mặc không nói. Ba người cứthế thấp giọng thương lượng một hồi, chia ra tạo thành một hình tam giác phòngthủ, vẻ mặt đầy cảnh giác quan sát động tĩnh tứ phương. Chúng nữ lúc này vẫnchưa biết Hoa Tinh đã rời đi, vẫn nhiệt tình theo dõi tình huống cuộc thi,những người đến đây thưởng hoa cũng càng ngày càng nhiệt tình, càng ngày càngđiên cuồng, hò hét vang lừng, náo nhiệt vô cùng.

Hoa Tinh và Diêu Ngọc Anh rời khỏi hội hoa, đi thẳng về phía thành đông. Trênđường đi hắn hỏi Diêu Ngọc Anh:

"Ở trong thành Lạc Dương có tổng cộng bao nhiêu đệ tử thư viện?" Diêu Ngọc Anhđáp:

"Tổng cộng hơn bốn trăm người, trong đó dân chúng bình thường chiếm hai trăm.Vừa rồi có tin truyền đến rằng Thông Thiên Môn tìm đến giết chết một trăm támmươi người, còn số này e còn tăng hơn nữa. Xem ra Thông Thiên Môn vì muốn trảthù công tử giết Tổng hộ pháp của bọn chúng nên đột kích đến đây, muốn giếtsạch các đệ tử có võ công thấp kém của thư viện.

Hoa Tinh nắm tay Diêu Ngọc Anh, thân thể trong nháy mắt đã bắn ra xa hơn bamươi trượng, tốc độ thật khiến kẻ khác sợ hãi. Vừa đi, Hoa Tinh vừa nói:

"Nếu hắn muốn ăn miếng trả miếng với ta thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt,ta sẽ giết bọn chúng cho đến khi quỷ khóc sói tru, không cách nào đặt chân vàoTrung Nguyên. Phàm là môn hạ của Thông Thiên Môn, ta thấy một giết một, thấymột trăm giết một trăm, để xem kẻ nào lợi hại hơn." Giọng nói của Hoa Tinh lúcnày đã mang theo khí tức âm trầm tức giận. Diêu Ngọc Anh nghe hắn nói vậy chỉkhẽ thở dài, không nói gì thêm.

Không lâu sau đã đến căn cứ của thư viện. Nơi này nằm ở vùng nông thôn phíađông thành, phần lớn tập trung dân chúng nghèo khổ, bởi vậy đây là nơi mà cácđại bang phái ít khi chú ý đến. Hai người đi đến một tòa đại viện, từ ngoàitiến vào là vô số thi thể nằm ngổn ngang, trong đó thi thể mặc trang phục củadân chúng bình thường đã gần hai trăm người. Diêu Ngọc Anh lắc mình nhảy vào,nhìn thi thể những người này, lệ nhãn rưng rưng. Trong số hai trăm thi thể đó,có những người là môn hạ của thư viện, cũng có nhưng người chỉ là dân chúng vôtội. Không nghĩ ra địch nhân lại tàn nhẫn như vậy, thảm sát tận diệt, không hềbuông tha một người nào.

Hoa Tinh nhìn thi thể, ánh mắt phóng ra hàn quang dữ dội, khí tức hủy diệthiện hữu quanh thân, trong nháy mắt trải rộng khắp ngõ ngách của hiện trường.Nhìn bốn phía, ánh mắt Hoa Tinh dần trở nên đỏ rực, khóe miệng nhếch lên vẻtàn khốc, nở một nụ cười âm hiểm, lạnh lùng nói:

"Thủ đoạn hay lắm, tàn độc lắm. Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm bọn chúng, sẽ đểcho bọn chúng hối hận mãi mãi. Đi." Nói xong nắm tay Diêu Ngọc Anh, thân ảnhhai người như điện xa bay vụt đi.

Hoa Tinh lẳng lặng đứng trên nóc nhà, thân người tỏa ra sát khí bá đạo vôcùng, lạnh lùng nhìn đám người phía dưới. Diêu Ngọc Anh nhẹ giọng giải thích:

"Nơi nay chính là nơi Thông Thiên Môn dừng chân, cao thủ bọn chúng tập trung ởnơi này ước chừng ba trăm người, trong đó có không ít người có thân thủ bấtphàm. Theo tin tức của thuộc hạ thì người có thân phận cao nhất chính là TháiThượng hộ pháp, sáu mươi năm trước danh xưng Quỷ Đao Đồ Hồn – Tư Mã Kính, cùngđi với hắn còn có bảy cao thủ có thể sánh với người có tên trên Địa bảng. Côngtử vẫn quyết định sẽ xuống dưới?" Ánh mắt Diêu Ngọc Anh lúc này lộ ra vẻ lolắng, dù dao thì nhân thủ đối phương quá đông, Hoa Tinh chỉ có một mình, chẳngphải sẽ là "mãnh hổ nan địch quần hồ" sao?

Hoa Tinh lạnh lùng cười nói:

"Lúc này đây ta muốn bọn chúng tập trung tất cả ở nơi này, khi đó một ngườicũng đừng hòng sống sót. Cô cứ ở đây, không cần đi xuống, cô đi xuống khôngnhững không thể giúp được ta, ngược lại còn gây thêm phiền toái cho ta. Cô cứđứng đây xem ta như thế nào giết tận bọn chúng." Dứt lời đã thấy thân thể hắnđã xuất hiện ở không trung giữa đại viện, cách mặt đất khoảng sáu thước.

Một khí thế tung hoành ngang dọc xuất hiện, đem toàn bộ đại viện bao bọc trongsát khí dày đặc, chấn động vào tâm linh của mỗi người. Chỉ thấy từ trong phòngbắn ra vài bóng người, hét lớn:

"Kẻ nào dám đến Thông Thiên Môn của ta giương oai? Còn không mau bước ra nhậnlấy cái chết." Lời còn chưa dứt đã thấy xuất hiện tám người nhìn Hoa Tinh, vẻmặt ngạc nhiên vô cùng.

Hoa Tinh nhìn tám người, hiểu được đây chính là tám cao thủ của Thông ThiênMôn. Ánh mắt hắn dừng lại người đứng giữa, đó là một lão già chừng bảy mươi,mặc lam y, bên hông đeo một thanh loan đao nhìn rất bắt mắt. Lão già này hẳnphải là Quỷ Đao Đồ Hồn Tư Mã Kính, là cao thủ tuyệt đỉnh sáu mươi năm trước.Ánh mắt Hoa Tinh lãnh khốc, không hề có chút cảm tình nào, giống hệt ánh mắttử thần đang nhìn người chết. Đối với Hoa Tinh mà nói thì đám người này cũngchỉ là người chết mà thôi.

Quỷ Đao Đồ Hồn Tư mã Kính nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng có mộtcảm giác bất an vô cùng. Đây là một cảm giác mà chưa bao giờ lão cảm nhậnđược. Nhìn Hoa Tinh lăng không đứng cách mặt đất sáu thước, Tư Mã Kính kinhngạc vô cùng. Sát khí bá đạo và khí thế như quân lâm thiên hạ phát ra từ ngườiHoa Tinh đã thực sự làm chấn động vị Thái Thượng hộ pháp của Thông Thiên Môn.

Tư Mã Kính mở miệng nói:

"Kẻ này là ai, các ngươi có ai biết hắn không?" Lời vừa nói ra, một trung niênáo trắng khoảng bốn mươi tuổi đã cung kính đáp lời:

"Hồi bẩm Tư Mã đại hộ pháp, người này chính là đặc sứ của Phượng Hoàng thưviện, cũng chính là kẻ đã giết tổng hộ pháp." Tư Mã Kính nghe vậy, sắc mặtbiến đổi, nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra một tia cảnh giác.

Tư Mã Kính mở miệng nói:

"Hoa Tinh, không biết ngươi đến đây có chuyện gì? Nhìn dáng vẻ của ngươi,dường như không có hảo ý?

Hoa Tinh lạnh lẽo nhìn đối phương, trầm giọng nói:

"Trí nhớ của các hạ hình như có vấn đề đúng không? Vừa mới giết hai trăm ngườicủa thư viện mà đã vội quên, xem ra lão đã già nua lẩm cẩm rồi, nên về nhàdưỡng lão đi. Ta đến đây làm gì các ngươi phải hiểu chứ!

Tư Mã Kính biến sắc, không nghĩ ra Hoa Tinh lại đến đây nhanh như vậy, thực sựnằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhìn Hoa Tinh, Tư Mã Kính cười lạnh nói:

"Như vậy là ngươi đến đây để báo thù? Cũng tốt, ta cũng đang muốn báo thù choQuan Thiên Bắc, không nghĩ ra ngươi lại tự động dẫn xác đến đây nạp mạng. Nơinày là Trung Nguyên, ngươi muốn khiến danh tiếng nổi danh mà quên mất đây làđâu, bởi vậy kết cục của ngươi nhất định sẽ phải chết.

Hoa Tinh lạnh lùng nói:

"Ta đương nhiên biết đây là đâu, nơi đây chính là nơi các ngươi chôn thây. Nếuta đã đến đây thì đừng ai trong các ngươi hy vọng có thể còn sống rời khỏiđây. Ta đã nói đồ đao mãi mãi trong tay ta thì thiên hạ sẽ phải vĩnh viễn cúiđầu. Thông Thiên Môn nếu đã không tin thì ta sẽ tiêu diệt. Tốt nhất là nóiQuyền Thần Lý Bất Hối đến tìm ta, nếu không thì ta sẽ tìm giết từng giáo đồcủa Thông Thiên Môn. doc truyen tai . Từ giờ phút này trở đi, Hoa Tinh ta đãquyết định phải tiêu diệt Thông Thiên Môn. Bất kể kẻ nào trêu chọc vào ta thìđều phải chết, bởi vì đồ đao nằm trong tay ta.

Lời vừa nói ra, đám người Tư Mã Kính đều vô cùng phẫn nộ. Tư Mã Kính cả giậnnói:

"Tiểu nhi mạnh miệng, không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng vào võ công chừngấy mà cũng dám há mồm lớn tiếng. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việcmạnh miệng. Người đâu, bắt lấy hắn cho ta. Dứt lời, bên cạnh lão đã phóng rahai bóng người, tốc độ rất nhanh, võ công đương nhiên không kém.

Hoa Tinh cười lạnh nói:

"Ngày đó Quan Thiên Bắc cũng cuồng vọng tự đại, kết quả chưa đến năm chiêu đãnhũn ra như đậu hũ, một chút bản lĩnh cũng không có. Cao thủ của Thông ThiênMôn các ngươi, bất kể là ai cũng chịu không nổi một kích của ta, tất phảichết." Thanh âm Hoa Tinh lạnh lùng, ngữ khí cao ngạo tàn nhẫn, trực tiếp nóithẳng cao thủ Thông Thiên Môn chẳng đáng một xu.

Nhìn hai kẻ kia phóng đến gần, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra thần sắc tàn nhẫn, tảthủ phất về phía trước, hai gã cao thủ đang phóng đến nhất thời cảm thấy xuấthiện một lực lượng không thể kháng cự, trong nháy mắt thân thể như đông cứnglại. Ngay khi chúng nhân còn đang ngây người thì thân thể hai kẻ đó đột nhiênnổ tung, huyết nhục được một phen bay loạn, tình cảnh chấn động hoàn toàn đệtử Thông Thiên Môn đang có mặt.

Tư Mã Kính cùng năm người kế bên đều chấn động, sắc mặt đại biến, trong mắttoát ra thần thái kinh hãi vô cùng. Hai cao thủ có thực lực Địa bảng nhưng lạikhông đến một chiêu đã bị Hoa Tinh giết chết, chuyện này thực sự khiến mọingười rúng động giật mình. Sắc mặt Tư Mã Kính sa sầm xuống, nhìn vẻ kinh hãicủa để tự ở tứ phía, quát lớn:

"Hoa Tinh lòng dạ tàn độc, chúng ta nhất định phải vì đồng môn báo thù, mọingười không cần phải sợ, hắn cho dù mạnh mẽ thế nào cũng chỉ có một người. Chỉcần chúng ta đồng lòng thì nhất định có thể giết hắn. Mau bày trận giết hắn."Nói xong lập tức nói nhỏ với năm người bên cạnh một tiếng, sau đó sáu ngườinhất thời tản ra.

Hoa Tinh nhìn sáu kẻ đó, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như tử thần, thân thể chớp độngđã xuất hiện trong đám đông như một đạo lam ảnh biến hóa, tiếng kêu thảm thiếtvang lên không dứt, chỉ một thời gian ngắn mà đệ tử Thông Thiên Môn từ hơn batrăm người chỉ còn chưa đến tám mươi người. Hoa Tinh giết người với tốc độ cựcnhanh, nhìn sáu cao thủ Thông Thiên Môn trốn tránh trong đám đệ tử cấp thấp,hồng quang trong mắt Hoa Tinh bạo xạ, toàn thân giống hệt như một ác ma giếtngười, tuy nhiên động tác, tư thế lại vô cùng đẹp mắt, rất hiệu quả, mỗi chiêutung ra đều có thể giết đến hai, ba mươi người, kình lực mạnh mẽ đến mức thậtkhó tưởng tượng.

Diêu Ngọc Anh đứng trên nóc nhà nhìn thân ảnh Hoa Tinh như một cơn gió lốcthoắt đông thoắt tây, mỗi lần xuất hiện đều khiến cho vài người chết đi, điểmđặc biệt là thi thể lại không hề có chút máu, tựa như đang ngủ thì ngã xuống.Diêu Ngọc Anh nhìn thảm cảnh trước mắt thì kinh hãi vô cùng, tốc độ giết ngườicủa Hoa Tinh có thể so sánh với việc giết heo, hết sức dễ dàng, nói ra ngoàichỉ sợ khó ai có thể tin được.

Tư Mã Kính trong lòng vừa sợ vừa giận, chính mình dẫn theo ba trăm người, bâygiờ chỉ trải qua thời gian không bằng một bữa ăn đã bị Hoa Tinh giết tuyệt,còn lại không đến hai mươi người. Tư Mã Kính hét lớn:

"Chúng ta cùng hắn liều mạng, kẻ này không chết thì chúng ta sẽ tử." Loan đaotrong tay huy vũ, một cỗ đao khí cong vút hiện ra chém thẳng vào Hoa Tinh. Nămgã cao thủ còn lại cũng biết nếu tình huống này tiếp tục diễn ra thì sẽ khôngcòn khả năng sống sót, cũng đồng loạt liều mạng, sử dụng toàn lực tấn công HoaTinh. Nhất thời sáu bóng người vây quanh Hoa Tinh. Đao – chưởng – kiếm – chỉtung hoành, chưởng lực, đao quang kiếm ảnh tung bay mịt mù, tấn công Hoa Tinh.

Thân thể Hoa Tinh nhoáng lên, thoáng một cái đã xuất hiện trên không trung bathước, lạnh lùng nhìn sáu người, nói:

"Với tốc độ của ta bây giờ, muốn tiêu diệt Thông Thiên Môn, chỉ cần vài lầnxuất thủ là có thể tiêu diệt sạch người Thông Thiên Môn. Các ngươi chuẩn bịchịu chết đi là vừa, bổn thiếu gia vốn không có thời gian chơi đùa với cácngươi." Nói xong thân thể Hoa Tinh nổi lên một vầng chân khí hồng bạch kỳ lạ,quang mang lấp lóe hai màu, thập phần tà dị.

Sáu người Tư Mã Kính đều hiện rõ vẻ căng thẳng, thời khắc sinh tử quan đầu đãđến, chỉ biết vận dụng toàn thân công lực hòng chống đỡ Hoa Tinh. Toàn thân TưMã Kính bắn ra một đạo quang mang màu xanh, thân thể cũng theo đó nhảy vụt lênđứng đối diện với Hoa Tinh. Loan đao trong tay chậm rãi mang theo quang mangmàu xanh hết sức đẹp mắt, năm người còn lại cũng chia ra năm phía, vững vàngbao vây Hoa Tinh bên trong, chuẩn bị hợp kích.

Hoa Tinh đứng im giữa không trung, một đạo chân khí đỏ sậm hình thành mộtthanh trường đao ở phía sau, tạo thành cảnh tượng chói mắt giữa không trung.Hoa Tinh lạnh lùng nhìn địch nhân, tay phải lăng không vỗ một chưởng, thanhtrường đao đỏ sậm lập tức mang theo khí tức hủy thiên diệt địa chém xuống, TưMã Kính và năm gã đồng bọn đều cảm thấy toàn thân căng cứng, cử động một chútcũng khó khăn.

Tư Mã Kính hét lớn một tiếng, loan đao trong tay điên cuồng chém về phía HoaTinh. Chỉ thấy mấy đạo đao ảnh màu xanh rít gió ập về phía Hoa Tinh. Năm gãcao thủ còn lại cũng đều nhảy vụt lên, thân thể phóng về phía Hoa Tinh, songthủ điên cuồng công kích Hoa Tinh. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy bóng ngườiloang loáng trên không, đao quang kiếm ảnh mịt mù.

Hoa Tinh nhìn sáu người, ánh mắt sa sầm xuống, hắn không hề tránh né, thân thểđứng im chờ công kích đối phương tiến đến. Mắt thấy công kích đối phương đãđến gần, Hoa Tinh khẽ chuyển động, trên người sinh ra một khí tức màu vàngxuyên thấu phòng ngự địch nhân. Ngoại trừ Tư Mã Kính bị chấn bay ra ngoài batrượng, năm tên cao thủ còn lại đều bị chân khí hùng mạnh của Hoa Tinh chấnnát như tương, thi thể trong chớp mắt đã biến thành tro bụi, tiêu tan trongkhông khí. Phòng ốc bốn phía cũng đổ sụp xuống, hóa thành tro bụi, bị gió cuốnđi xa.

Hai mắt Diêu Ngọc Anh mở thật to, vẻ mặt thật sự kinh hãi, đây là võ công gìmà bá đạo như thế, thật không thể tưởng tượng nổi. Đây là sự thực sao? DiêuNgọc Anh thực sự không dám tin vào mắt mình. Hoa Tinh thực sự thần bí, thực sựbá đạo, võ công của hắn thật sự kinh khiếp. Tư Mã Kính lúc này cũng sợ vãilinh hồn, không có thời gian điều chỉnh hô hấp, vội vọt ra ngoài cong đuôichạy. Đáng tiếc, đối thủ của lão chính là Hoa Tinh, chuyện lão định làm sợrằng sẽ không diễn ra được như ý muốn.

Nhìn Tư Mã Kính tháo chạy, Hoa Tinh lạnh lùng cười nhạt, thân thể trong nháymắt đã xuất hiện ngoài ba mươi trượng, vừa vặn ngăn cản Tư Mã Kính. Nhìn vẻmặt bối rối của Tư Mã Kính, Hoa Tinh lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Đây chính làkết quả của những kẻ muốn chọc giận Hoa Tinh phải nhận được, không ai đượcngoại lệ.

Tư Mã Kính kinh hoàng, loan đao trong tay chém nhàu ra phía trước, đột nhiênHoa Tinh cười lạnh, thân thể đã cách đó ba thước, hai mắt bắn ra quang hoa kỳảo, thân thể biến mất, vụt xuất hiện bên cạnh Diêu Ngọc Anh, ôm lấy thân thểnàng, như một tia chớp vụt đi xa.

Ngay khi Hoa Tinh vừa dời đi thì một cỗ kình lực xuất hiện, phá hủy toàn bộkhu vực Diêu Ngọc Anh đã đứng, không gì còn sót lại. Cỗ khí tức vừa phá hủynơi đó cực kỳ mãnh liệt, đáng tiếc vẫn không giết được Diêu Ngọc Anh, Hoa Tinhđã nhanh hơn một bước cứu được nàng.

Hoa Tinh nhìn hai người vừa xuất hiện trước mặt, trong lòng xuất hiện một chútcảnh giác, nhìn thoáng qua Diêu Ngọc Anh trong ngực, trầm giọng nói:

"Tháo đai lưng ra cột chặt vào người ta, ta phải dùng toàn lực để đối phó vớiba người này, do đó sẽ khó có thể chiếu cố đến cô. Cho nên tốt hơn hết là côbám chặt lấy hông ta, không được buông ra, nếu buông ra thì cô sẽ chết, nhớ làphải cột thật chặt vào với ta." Nói xong thân thể đã biến mất, tránh công kíchcủa địch nhân.

Lúc này Tư Mã Kính cười đắc ý nhìn Hoa Tinh nói:

"Hoa Tinh, hôm nay ngươi sẽ chết chắc, từ nãy đến giờ để giết được ngươi mà tađã phải tốn công bày ra một thế trận mới có thể khiến cho ngươi lâm vào tuyệtcảnh, bây giờ cho dù ngươi có mọc cánh cũng không thể thoát được, chịu chếtđi. Ha ha.

Hoa Tinh chờ cho Diêu Ngọc Anh cột chặt nàng vào người hắn, mắt nhìn ba ngườitrước mặt, ánh mắt tà dị vô song, miệng mỉm cười. Không ai có thể hiểu đượctại sao lúc này hắn lại mỉm cười. Thân phận của ba địch nhân trước mắt HoaTinh đã đoán được đại khái. Ngoại trừ Tư Mã Kính thì hai kẻ còn lại chính làkẻ xếp thứ ba trên Thiên bảng – Quyền Thần Lý Bất Hối, thực lực người kia cũngtương đương với Lý Bất Hối.

Hoa Tinh không thể nào nghĩ ra vì giết mình mà Lý Bất Hối cũng phải tự thânxuất mã, thật là vinh hạnh vạn phần. Cảm giác được Diêu Ngọc Anh đã chuẩn bịthật tốt, vững vàng nằm trên lưng mình, Hoa Tinh mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ quáidị.

Đứng bất động trên không, Hoa Tinh lạnh lùng nhìn ba địch nhân trước mắt, ánhmắt cao thâm khôn lường, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Bốn phía đều vô cùng tĩnh lặng, ngay cả một ngọn gió cũng không có. Chỉ có bốnthân ảnh sừng sững trên không, hào khí thập phần khẩn trương, thập phần quáidị.

Rốt cuộc trận chiến này kẻ nào sẽ đạt được thắng lợi? Kết quả như thế nào, cólẽ Hoa Tinh cũng không dám khẳng định. Bởi vì địch nhân lúc này không giốngkhi nãy, địch nhân chính là cao thủ Thiên bảng. Hoa Tinh có thể chiến thắngkhông? Nếu không thì tại sao hắn lại mỉm cười?

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...